Trên đường trở về, bởi vì trên lưng gánh đồ quá nặng cho nên Chung Tử Kỳ đi lại rất khó khăn, dù sao thì nguyên thân này cũng là ca nhi, không thể làm việc quá nặng nề, sức lực lại yếu ớt đến đáng thương. Triệu Chính An lại rất thoải mái, vài lần muốn gánh cả gùi của hắn nhưng đều bị hắn từ chối, hắn biết gùi của Triệu Chính An cũng không nhẹ hơn hắn bao nhiêu, những thứ nặng đều ở trong gùi của hắn.
Đúng lúc có một chiếc xe ngựa chạy từ sau tới, trên xe có vài là A ma khoảng bốn năm mươi tuổi, xa phu là hán tử trung thực hơn năm mươi, người trong thôn đều gọi hắn là Triệu Nhị thúc, bởi vì trong nhà có tiền nên mua xe ngựa, bình thường mọi người muốn lên trấn đều ngồi xe của hắn, trả hai văn tiền.
Xe ngựa dừng lại bên cạnh Chung Tử Kỳ, Triệu Nhị thúc nói: "Kỳ ca nhi, đi lên đi, ngồi xe về thôn."
"Đúng vậy, Kỳ ca nhi gánh đồ nặng quá, mau lên đây!" Có một A ma nhiệt tình kêu gọi.
Đúng là Chung Tử Kỳ không đi nổi nữa, lại cảm thấy cần gì phải bị hai văn tiền đó cản trở, cho nên lập tức lôi kéo Triệu Chính An lên xe: Cám ơn Triệu Nhị thúc."
"Kỳ ca nhi mua gì thế? Nhiều đồ như vậy?" Có người hỏi.
Chung Tử Kỳ cười cười: "Chẳng phải là ở riêng rồi sao, trong nhà bếp không có cái gì hết, cho nên bây giờ phải mua về."
"Trời ơi, mua nhiều thứ như vậy, tốn không ít tiền đúng không? Lúc ra riêng Vương Thuý Hoa cho ngươi nhiều tiền lắm hả?" Một vị A ma rất ghét Vương Thuỷ Hoa, cho nên bắt được cơ hội liền cố ý hỏi, thật ra trong lòng mọi người đều hiểu được Vương Thuý Hoa kia hận không thể không bỏ ra đồng nào, sao có thể cho nhiều tiền được?
"Không nhiều lắm, một ngàn đồng."
"Chỉ một ngàn đồng? Vương Thuý Hoa này quá đáng thật, tuy thằng ngốc không phải nhi tử ruột của hắn, hắn cũng không thể làm như vậy? Ngươi đi theo thằng ngốc như thế thì sao này sống thế nào, thật đúng là..." Người đó nói với vẻ mặt căm giận, mà những người bên cạnh cũng ríu rít hùa theo.
Nếu không phải ánh mắt vui sướng khi người gặp hoạ quá rõ ràng, không chừng Chung Tử Kỳ còn tin một chút, bên ngoài hắn vẫn mỉm cười nhưng trong lòng lại cảm thấy phiền chán, những người này cứ mở miệng ra là bảo thằng ngốc là có ý gì? Nhìn thấy người khác sống không tốt thì họ sẽ vui à?
Nhìn thấy Triệu Chính An cúi đầu không nói gì, Chung Tử Kỳ khó chịu. Hắn nắm tay Triệu Chính An, Triệu Chính An lập tức ngẩng đầu cười khúc khích với hắn.
Vừa tới đầu thôn, Chung Tử Kỳ liền lôi kéo Triệu Chính An xuống xe, không bất ngờ chút nào khi nhận được ánh mắt thương hại của người dân, lúc đầu Triệu Nhị thúc không muốn thu tiền của hắn, bởi vì khi Chung Chấn Hàng còn sống, bọn họ chính là bằng hữu, nhìn thấy Chung Tử Kỳ liền cảm thấy hắn thật đáng thương. Nhưng mà Chung Tử Kỳ lại không biết chuyện đó, cố chấp đưa hai văn tiền cho Triệu Nhị thúc, không quen biết thì không cần thiếu nợ tình nghĩa của người ta.
Khi về đến nhà thì cũng không còn sớm nữa, vì tiết kiệm vài văn tiền mà Chung Tử Kỳ không ăn ở trong trấn, hắn đi vào nhà chính thả gùi xuống đất, lấy ra vài thứ đưa cho Triệu Chính An sắp xếp.
Bởi vì trời không còn sớm, Chung Tử Kỳ lại vừa đói vừa mệt nên định ăn đơn giản một chút, buổi tối còn muốn mời bọn Triệu Trữ ăn cơm. Chung Tử Kỳ đặt gùi ở một góc sáng sủa, đứng dậy vươn vai rồi hỏi Triệu Chính An: "Đói chưa?"
"Đói." Triệu Chính An vuốt bụng mình rồi quả quyết gật gật đầu.
Cách nhìn nhận của Chung Tử Kỳ về Triệu Chính An lại bổ sung thêm một điều mới mẻ, đói bụng cũng không ầm ĩ, tốt lắm!
"Ngươi chờ ở đây, ta đi nấu cơm, buổi tối sẽ được ăn ngon."
"À." Triệu Chính An ngoan ngoãn gật đầu, chỉ là lặng lẽ nuốt nước miếng, thật muốn ăn thịt, nương tử nói buổi tối sẽ được ăn ngon!
Vào nhà bếp, Chung Tử Kỳ suy nghĩ một chút, chắc chắn sẽ không ăn gạo lức rồi, đúng lúc hôm nay mua bột, thôi thì nhào bột làm mì vậy. Chung Tử Kỳ đổ một lượng bột vừa đủ trộn với nước, hắn muốn làm gnocchi, vừa ngon lại nhẹ nhàng, nấu nước cho sôi rồi bỏ vào là xong.
Triệu Chính An lộ nửa đầu từ sau cửa nhà bếp, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào cái món không biết tên kia.
Chung Tử Kỳ vô tình xoay người thì nhìn thấy Triệu Chính An, hắn sắp chảy nước miếng luôn rồi. Chung Tử Kỳ không nhịn được mà bật cười, đem gnocchi đã được làm xong đưa cho hắn: "Nè, đem lên bàn đi, đừng ăn vụng, coi chừng nóng đó!"
Triệu Chính An nghe nói như vậy liền cẩn thận nhận lấy, bước chậm rãi từng bước đến nhà chính.
Chung Tử Kỳ đem chén, đũa và dưa leo vừa trộn đi qua.
Tay nghề Chung Tử Kỳ không tệ, có thể nhìn ra từ việc Triệu Chính An nhanh chóng ăn xong một chén gnocchi, trong khi bát của hắn còn chưa với hết một nửa. Nhìn thấy Triệu Chính An múc bát thứ hai, Chung Tử Kỳ lo lắng kêu Triệu Chính An mở miệng ra kiểm tra: "Có bị phỏng không? Ăn nhanh như vậy làm gì? Không có ai giành với ngươi."
Triệu Chính An cười híp mắt, ngồi yên đợi hắn kiểm tra, trả lời không rõ ràng: "Ông ó ỏng, ăn on."
Chung Tử Kỳ thấy miệng hắn không bị phỏng, nghĩ thầm đúng là da dày thịt béo mà, rồi dở khóc dở cười nói với hắn: "Ăn từ từ thôi, đó đều là của ngươi."
Triệu Chính An gật đầu thật mạnh, Nhị Trụ Tử nói phải nghe lời nương tử, nếu không nương tử sẽ không cần ngươi nữa, cho nên nương tử nói ăn từ từ, vậy hắn phải ăn chậm một chút mới được, chính là cái này ăn ngon quá, thật muốn ăn từng ngụm thật lớn, cho tới bây giờ, hắn chưa từng ăn cơm ngon như vậy, đúng là nương tử tốt nhất, còn tốt hơn A cha và A mẫu, không đánh không mắng hắn là thằng ngốc, còn cho hắn ăn ngon.
Nếu nói tay nghề Chung Tử Kỳ rất tốt rất tốt thì đúng là nói phét, nhưng mà bỉ thượng bất túc bỉ hạ hữu dư*, kiếp trước hắn là cẩu độc thân, không ngờ khả năng nấu nướng lại ngày càng tăng cao, lúc mới bắt đầu nấu, không phải khét ngẹt thì chính là còn sống, hắn luyện tập từng ngày, luyện tập xong thì mời cái người xem đồ ăn là cuộc sống kia lại nhà hắn ăn, cứ như vậy, dần dần trù nghệ của Chung Tử Kỳ cũng tốt lên.
*Nhìn lên không thấy mình bằng ai, nhìn xuống không thấy ai bằng mình.
Ban ngày đi bộ quá nhiều, bây giờ Chung Tử Kỳ cảm thấy rất là mệt, ăn cơm xong liền dặn dò Triệu Chính An đừng chạy lung tung rồi cứ thế mà leo lên giường nghỉ ngơi, Triệu Chính An tràn trề sinh lực nhàm chán đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng ngồi xổm trước giường, không hề chớp mắt mà cứ thế nhìn nương tử đang ngủ say, bàn tay ngứa ngáy muốn sờ gương mặt trơn bóng của nương tử, nhưng cảm thấy nếu làm như vậy sẽ đánh thức nương tử, không thể không cố gắng kìm nén.
Vừa nhìn vừa cười khúc khích, một lát sau Triệu Chính An cũng mệt mỏi, cởi áo khoác ra rồi nhẹ nhàng bước lên giường, bàn tay theo thói quen đặt lên lưng Chung Tử Kỳ, ôm hắn vào lòng thật chặt, lúc này mới vừa lòng nhắm mắt lại.
Mà Chung Tử Kỳ đang ngủ say lại khó chịu đến nhíu mày, cơ thể không thoải mái mà giật giật, mặc dù bị chèn ép quá chặt nhưng hắn cũng không tỉnh lại.
Khi mặt trời xuống núi, cuối cùng Chung Tử Kỳ cũng tỉnh, hắn thoải mái duỗi thắt lưng, quay đầu lại không nhìn thấy bóng dáng Triệu Chính An, hắn lo lắng kêu lên: "Chính An? Triệu Chính An?"
Một lát sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên, Triệu Chính An từ sau cửa nhô đầu vào: "Nương tử, ngươi dậy rồi."
Chung Tử Kỳ nhíu mày hỏi: "Ngươi đang làm gì đó?"
Triệu Chính An đưa bàn tay bẩn lên nói: "Ta đang nhổ cỏ."
Trong sân chỉ có hướng đi đến cửa và nhà bếp là được lót đá, những nơi khác đều là đất, nhiều năm không có người nhổ cỏ nên cỏ dại mọc rất cao, hôm qua khi vừa mới dọn đến, bọn họ đã dọn bớt những cây cao cao, những cây nhỏ lại không có thời gian làm.
Khi Triệu Chính An tỉnh dậy thì Chung Tử Kỳ vẫn còn ngủ, hắn rời khỏi phòng rồi mới nhớ tới việc nương tử không cho mình chạy ra ngoài, vô cùng nhàm chán, đúng lúc nhìn thấy trong sân có thật nhiều cỏ dại, khi còn ở nhà, A mẫu thường kêu hắn nhổ cỏ, vậy nếu hắn nhổ hết cỏ thì nương tử nhất định sẽ vui vẻ đúng không?
Chung Tử Kỳ biết hắn không chạy ra chơi thì yên lòng, không hề keo kiệt mà vẫy tay khen ngợi: "Chính An thật giỏi, ngươi nhổ tiếp đi, ta đi làm cơm chiều."
Sửa sang lại quần áo xong xuôi, Chung Tử Kỳ mới nhớ còn chưa thông báo cho Triệu Trữ, hắn nên nói sớm mới được, nếu không Triệu Trữ ăn cơm mất là tiêu. Ra khỏi nhà chính, Chung Tử Kỳ nhìn thấy Triệu Chính An đang chăm chỉ ngồi xổm nhổ cỏ liền kêu một tiếng: "Chính An."
Triệu Chính An đứng dậy chạy tới, khó hiểu nhìn hắn.
"Ta phải ra ngoài một chuyến, sẽ về liền, ngươi ở nhà chờ ta được không?" Chung Tử Kỳ nghĩ không thể cứ dẫn Triệu Chính An theo mãi, hắn phải học cách thích ứng từ từ mới được.
Triệu Chính An đáng thương nhìn Chung Tử Kỳ: "Nương tử dẫn ta theo được không, Chính An sẽ không quậy phá, nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi, dẫn ta theo đi!"
Chung Tử Kỳ cố gắng tìm từ thích hợp: "Chính An, có nhớ hai người hôm qua đến nhà chúng ta không? Bọn họ giúp chúng ta dọn dẹp, ta muốn mời bọn họ đến ăn cơm, cho nên không phải ta không cần ngươi nữa, ta sẽ về liền, còn phải nấu cơm nữa mà, ngươi nhìn đi, đây là nhà chúng ta, quần áo và này nọ của ta đều ở đây, ta sẽ không bỏ lại ngươi đâu. Nghe lời được không?"
Trong đầu Triệu Chính An không ngừng chiến đấu, một người nói phải đi theo, người khác lại bảo nên nghe lời nương tử, hắn do dự một lát, vẫn là cái người thứ hai chiến thắng, hắn sợ nương tử sẽ chán ghét hắn như những người khác, hắn đành phải nói: "Vậy... Nương tử phải về sớm một chút."
Chung Tử Kỳ nhìn thấy Triệu Chính An nước mắt lưng tròng, đành phải nghiêm túc gật đầu: "Vậy một mình Chính An ở nhà, ai đến cũng không được mở cửa, trừ khi là ta về mới được mở, nhớ chưa?"
Triệu Chính An không thèm suy nghĩ mà đã gật đầu.
Lúc này Chung Tử Kỳ mới yên tâm mà ra ngoài, dựa theo trí nhớ mà đi đến nhà Triệu Trữ, nhà Triệu Trữ ở đầu thôn cách nhà hắn không xa lắm, bởi vì đầu thôn không phải mảnh đất chính giữa, cho nên dọc theo đường đi cũng không gặp người nào, trong trí nhớ này, trong thôn có mấy cây liễu rũ rất lớn, ở đó có mấy cái ghế, người dân thường thích ngồi đó tám chuyện.
"Cốc cốc cốc." Chung Tử Kỳ gõ cửa.
"Ai vậy?" Giọng nói Triệu Trữ vang lên từ xa đến gần.
"Tiểu Trữ, là ta, Tử Kỳ."
Triệu Trữ vui mừng mở cửa: "Sao ngươi lại tới đây? Mau vào đi."
"Ta không vào đâu, ta đến gọi ngươi và Thăng ca đến nhà ta ăn cơm, ta đã mua thịt rồi, tối nay mời các ngươi đến ăn một bữa."
"À... Dài dòng như thế làm chi, Tử Kỳ, ngươi sống cũng không thoải mái gì, sao lại tốn tiền như thế, muốn mời thì đợi sau này ngươi giàu có rồi nói sau, lúc đó ngươi không mời ta cũng tự động đến mà." Triệu Trữ có chút giận dỗi, hắn thật sự suy nghĩ vì Chung Tử Kỳ, hôm qua cũng chỉ nói giỡn mà thôi, không ngờ Chung Tử Kỳ lại tưởng là thiệt.
"Ngươi đừng có lo, trong lòng ta đã biết nên làm gì, mua chút thịt về xem như là chúc mừng tân gia, mời các ngươi lại cho náo nhiệt, này... Chẳng lẽ ngươi không muốn đi?" Chung Tử Kỳ làm bộ đau lòng, trong lòng cảm thấy Triệu Trữ luôn suy nghĩ cho hắn, thật sự rất tốt.
"Được rồi, được rồi, một lát nữa ta sẽ đến." Triệu Trữ bất đắc dĩ thoả hiệp.
"Vậy ngươi nhớ gọi Thăng ca, hôm qua Thăng ca cũng rất mệt mỏi." Việc nặng đều do tiểu tử Triệu Thăng đó làm.