Thời gian nửa tháng chậm rãi trôi qua, Chung Tử Kỳ bận rộn đến nỗi không thể đếm được số ngày đã trôi qua, sau đó lại phải thương lượng ngày tổ chức ngày mừng với Triệu A mẫu.
Trải qua một tháng ở chung, mặc kệ là nhà Triệu A mẫu hay là nhà ca nhi kia thì đều rất vừa lòng về đối phương, còn nữa, nhà ca nhi kia cảm thấy giống như có một cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, chủ yếu là vì điều kiện Triệu gia và nhà bọn họ giống như bầu trời và mặt đất, người ở thôn bọn họ đều đã vào trấn Thanh Thuỷ xem thử, cho nên có chút gió thổi cỏ lay nào cũng có thể truyền được tin tức.
Nhà bọn họ cũng biết nhà Triệu A mẫu, bởi vì việc buôn bán của nhà Triệu A mẫu rất đắt, nhưng mà khi đó bọn họ chỉ hâm mộ mà thôi, chưa từng nghĩ tới mình có thể kết thành thông gia với nhà bên đó, đúng là kiếp trước An Bình của bọn họ đã ăn ở có phúc mà.
Phụ mẫu hai bên nhìn thấy hai hài tử tâm đầu ý hợp cho nên liền thương lượng ngày dạm hỏi, mắt thấy đã sắp vào tháng 11, còn mấy tháng nữa là đến lễ mừng năm mới, cho nên hai nhà liền quyết định sẽ làm hôn sự trước khi năm cũ qua đi, tuy rằng nhà An Bình muốn để An Bình ở nhà thêm một năm, nhưng mà Triệu A mẫu nói, hai nhà cũng gần, chỉ cách một cái thôn mà thôi, năm mới hắn sẽ kêu Triệu Thăng dẫn An Bình về nhà bên đó, An Cư vừa nghe thấy như thế thì liền đồng ý với hôn sự này.
Mấy ngày nay, Chung Tử Kỳ bị chuyện này làm cho bận rộn đến nỗi quên mất ngày nào Triệu Chính An sẽ về.
Cho đến hôm nay, sau khi bán xong Chung Tử Kỳ và Triệu Trữ về nhà thì phát hiện cửa không khoá. Rõ ràng là trước khi đi đã khoá cửa kỹ càng, không thể nào mà hai người bọn họ lại nhớ lầm cho được.
"Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là có trộm?"
Chung Tử Kỳ cảnh giác, ánh mắt quét nhìn bốn phía, sau đó liền nhặt lên khúc gỗ lớn bằn cánh tay. Triệu Trữ cũng sợ hãi nhặt một khúc gỗ đi theo phía sau Chung Tử Kỳ, nhỏ giọng hỏi: "Cẩn thận đó Tử Kỳ, nếu không thì ngươi đợi ta, ta kêu phụ thân ta đến."
Hai ca nhi yếu đuối như bọn họ không thể ngăn cản được một tráng hán trưởng thành, còn không biết bên trong có bao nhiêu người!
Chung Tử Kỳ cũng biết chuyện này, hắn quay đầu lại thở dài: "Ta sẽ mở cửa thật nhẹ, nhìn xem bên trong là ai, nếu tình huống không ổn thì liền bỏ chạy."
Trong phòng của hắn là toàn bộ gia sản của hắn, cho dù hắn rộng rãi thế nào thì cũng cảm thấy đau lòng, đó là số tiền mà hắn và Triệu Chính An vất vả mấy tháng mới kiếm được, hắn không muốn người khác được lợi, hắn còn muốn xem bên trong là ai? Dám trộm vào nhà hắn.
Chung Tử Kỳ hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa, nhìn vào bên trong thì không thấy có gì bất thường, Đại Hắc và Tiểu Hắc đang nằm ngủ trong sân.
Chung Tử Kỳ cảm thấy khó hiểu, vì sao Đại Hắc và Tiểu Hắc lại im lặng như vậy?
Kỳ lạ!
Phải biết rằng, hai con chó nhà hắn rất hung dữ, nhìn thấy người xa lạ thì đều hận không thể sủa đến nỗi toàn bộ người trong thôn đều nghe thấy.
Lúc này lại im lặng đến nỗi bất thường như thế!
Rất kỳ lạ!
Vô cùng kỳ lạ!
Chung Tử Kỳ nhìn cửa sổ phòng ngủ, nghiêng tai lắng nghe, cũng không có âm thanh đang lục lọi đồ đạc. Hắn mở cửa rón rén đi vào với Triệu Trữ.
Đại Hắc và Tiểu Hắc nhìn thấy chủ nhân đã trở lại thì liền lè lưỡi vui vẻ chạy tới, Chung Tử Kỳ vội vàng nói: "Đừng làm ồn."
Đại Hắc và Tiểu Hắc ô ô hai tiếng.
"Sao lại không có tiếng động nào?" Triệu Trữ kéo áo Chung Tử Kỳ, nhỏ giọng hỏi.
"Ta cũng cảm thấy kỳ lạ."
Chung Tử Kỳ cẩn thận đẩy cửa phòng, bàn ghế và tách trà trên bàn đều được đặt đúng vị trí của nó lúc hắn rời đi.
Không đúng!
Không giống!
Ánh mắt sắc bén của Chung Tử Kỳ phát hiện có một tách trà bị đụng vào, trên mặt đất còn có dấu chân không rõ ràng, dấu chân đi thẳng vào phòng ngủ.
Chung Tử Kỳ nghiêng tai lắng nghe, vẫn không nghe thấy tiếng động nào, hắn đánh mắt cho Triệu Trữ, ý bảo Triệu Trữ lui ra phía sau, cẩn thận.
Chung Tử Kỳ cũng đổ mồ hôi lạnh, trong lòng khẩn trương muốn chết, hắn hít sâu một hơi, lẳng lặng mở cửa phòng ngủ, để lộ một khe hở bằng bàn tay.
Chung Tử Kỳ phát hiện có người nằm trên giường, người đó nằm nghiêng quay mặt vào tường, đang ngủ say, nếu nghe kỹ còn nghe được tiếng ngáy rất nhỏ.
Chung Tử Kỳ nhìn bóng dáng quen thuộc, liếc mắt một cái liền nhận ra là ai, hắn nhẹ nhàng thở ra, vừa đẩy cửa vừa quay đầu lại nói với Triệu Trữ: "Là Triệu Chính An, đừng sợ."
Triệu Trữ nghe thấy như vậy thì liền ló đầu vào xem, chẳng phải Triệu Chính An thì là ai?
Triệu Trữ lập tức yên lòng, bởi vì không cầm chắc mà khúc gỗ trong tay rớt xuống đất vang lên tiếng động rất lớn.
Âm thanh phát ra trong căn phòng yên tĩnh làm ba người giật mình.
Đúng vậy, chính là ba người, giữa trưa hôm nay Triệu Chính An đã đến trấn Thanh Thuỷ, lúc đầu định đi tìm Chung Tử Kỳ, nhưng mà bởi vì hắn phải cầm quá nhiều đồ cho nên đành phải thuê xe ngựa về nhà.
Tối hôm qua bởi vì gần về nhà cho nên hắn nôn nóng cả đêm không ngủ được, khi về nhà thì cả người liền thả lỏng, quần áo cũng không thay, mặt cũng không rửa, cơm cũng không ăn liền nằm lên giường ngủ.
Khi hắn đang ngủ say, đột nhiên nghe thấy tiếng động rất lớn, Triệu Chính An giật mình ngồi dậy, ánh mắt dại ra nhìn hai người đột nhiên xuất hiện ngoài cửa, rõ ràng là còn chưa tỉnh táo lại.
Triệu Trữ xấu hổ gãi đầu: "Lỡ... Lỡ tay."
Chung Tử Kỳ không nhịn được mà cười ha ha, vừa rồi khi hắn nhìn thấy Triệu Chính An, suýt nữa thì làm rơi khúc gỗ trong tay, hắn còn tưởng rằng Triệu Chính An sẽ không về sớm như vậy đâu, không ngờ hắn lại trở về đột ngột như thế.
Cũng là do đầu óc hắn không tốt, chìa khoá trong nhà, ngoại trừ hắn thì chỉ có Triệu Chính An mới có, hồi nãy hắn còn tưởng là có trộm vào nhà, nếu hắn bình tĩnh ngẫm lại thì sẽ phát hiện, đâu thể nào có trộm mà Đại Hắc và Tiểu Hắc lại im lặng như thế được.
"Các ngươi về rồi à?"
Triệu Chính An ngáp một cái, cuối cùng cũng tỉnh táo hoàn toàn, hắn nhìn thấy bầu trời ngoài cửa đã bắt đầu u ám.
Chung Tử Kỳ nhìn bao lớn bao nhỏ trong phòng, lại nhìn thấy Triệu Chính An hốc hác với râu ria xồm xoàm thì liền đau lòng: "Ngươi về hồi nào? Sao lại ốm như vậy?"
Triệu Chính An đứng dậy gấp chăn: "Ta mới về thôi, thấy ngươi chưa về nên ngủ một lát."
Triệu Trữ thấy Triệu Chính An đã trở lại thì không ở đây nữa, nhìn thấy trời sắp tối nên liền về nhà.
"Ta đưa ngươi về." Chung Tử Kỳ nói xong liền đi ra ngoài.
"Không cần đâu, ở gần như vậy, có gì đâu mà phải đưa tiễn chứ." Triệu Trữ phất tay từ chối.
"Lỡ như gặp phải người xấu thì sao, đi thôi, ta đưa ngươi đến đầu thôn, hôm nay không giữ ngươi lại được, chờ ngày nào đó rãnh lại mời ngươi ăn cơm."
Triệu Trữ gật đầu, phu quân người ta vừa mới về, chắc chắn là có nhiều lời muốn nói, hắn cũng không muốn ở đây làm kỳ đà.
Tiễn bước Triệu Trữ, Chung Tử Kỳ về nhà thì phát hiện Triệu Chính An đã sửa sang lại bản thân, lại khôi phục sự tươm tất như trong quá khứ, không có giống đại thúc giống như vừa rồi.
Nhìn thấy Chung Tử Kỳ trở lại, Triệu Chính An liền không nhịn được mà đi qua thân thiết với hắn một chút, nếu không phải Chung Tử Kỳ ngăn cản thì chắc chắn Triệu Chính An sẽ làm chút chuyện không nên làm.
"Ngươi kể ta nghe những chuyện đã xảy ra trong nửa tháng này đi." Chung Tử Kỳ lau miệng hỏi Triệu Chính An.
Triệu Chính An chép miệng, sờ bụng kháng nghị: "Nương tử, ta đói bụng! Ngươi làm gì đó cho ta ăn trước đi."
Chung Tử Kỳ nghe thấy như thế thì liền đứng dậy nói: "Ngươi chờ một lát, ta làm cho ngươi ăn."
May mà buổi sáng trước khi đi bán Chung Tử Kỳ đã lấy miếng thịt đông lạnh ra bỏ trong nhà bếp cho rã đông. Lúc này nó đã mềm mại. Chung Tử Kỳ nhanh nhẹn làm đồ ăn, một lát sau liền làm xong hai món xào, hắn sợ Triệu Chính An chờ sốt ruột cho nên không làm món gì quá phức tạp.
Triệu Chính An ngửi thấy mùi đồ ăn mà nương tử làm, hắn không ngừng nuốt nước miếng, đã ăn đồ nương tử nấu quen rồi, đi ra bên ngoài ăn luôn cảm thấy không ngon, cho dù là tửu lâu tốt nhất cũng không cảm thấy tay nghề của bọn họ tốt hơn nương tử bao nhiêu.
Chung Tử Kỳ vừa mới bưng thức ăn lên bàn thì Triệu Chính An liền gắp lấy, Chung Tử Kỳ nhìn thấy hắn ăn ngon miệng như thế thì liền cười: "Ngươi ăn chậm thôi, coi chừng mắc nghẹn."
"Ô ô... Thức ăn nương tử làm là ngon nhất."
"Đâu có khoa trương như thế." Chung Tử Kỳ vui vẻ ngồi xuống ăn cơm, trong lúc hắn không phát hiện thì hắn đã ăn nhiều hơn ngày thường một chén.
Sau khi ăn cơm xong, Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An ngồi trên giường sưởi, nghe Triệu Chính An kể lại những chuyện mà hắn nhìn thấy.
"Trước kia khi ta nghe người ta nói "Trạch Quốc được trời cao phù hộ, sản vật phong phú" thì ta thường cười khinh bỉ, sau khi trải qua mới phát hiện ta đúng là ếch ngồi đáy giếng. Ta đi qua rất nhiều thành thị và trấn nhỏ, có nơi cằn cỗi lạc hậu, có nơi dồi dào tài nguyên. Giống như ở một thị trấn nhỏ mà ta từng đi qua, ở đó không có trồng được thực vật nào hết, trồng cây nông nghiệp thì một nửa sẽ chết, một nửa sống được thì sẽ khô héo và vô cùng yếu ớt."
Chung Tử Kỳ nghe thấy Triệu Chính An nói như vậy thì liền bị hấp dẫn: "Vậy bọn họ dựa vào cái gì để sống?"
"Bởi vì ở nơi đó toàn là đá, có người cẩn thận tìm hiểu thì phát hiện loại đá đó cứng rắn đến kỳ lạ, có thể tạo ra vũ khí, không kém cỏi giống như vũ khí bằng sắt, cho nên bình thường mọi người đều buôn bán loại đá đó để kiếm tiền."
Chung Tử Kỳ nghĩ, đúng là giống với câu nói, khi có một cánh cửa đóng lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra.
"Còn nữa, có một trấn khác, nghe nói nếu ăn thực vật ở nơi đó thì có thể khoẻ mạnh, nhưng mà ta cũng không biết là thật hay giả nữa, chính là rất ít người ở đó mắc bệnh, đều là loại hình cường tráng giống như trâu vậy."
Chung Tử Kỳ gật đầu, đời trước, hắn cũng từng nghe nói qua có rất nhiều loại thực vật kỳ lạ, giống như ở một thôn xóm nào đó, nếu những cô gái vừa mới kết hôn ở đó một năm rưỡi thì nhất định sẽ mang thai song bào thai, sau khi trải qua khảo sát thì người ta phát hiện ở đó có một loại thực vật, loại thực vật này giống như thuốc kích thích nội tiết tố nữ, làm nội tiết tố nữ trong người những cô con gái ở đó tăng lên vài lần, cho nên làm tăng xác suất mang thai song bào thai.
Có rất nhiều tình huống như vậy, cho nên hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ.
"Đúng rồi, cho ngươi xem cái này."
Triệu Chính An lấy vài tờ giấy và mười hai thỏi bạc từ trong ngực ra.
Chung Tử Kỳ nhận lấy, mở tờ giấy ra xem thì liền thấy bên trên mỗi tờ đều viết chữ "Một trăm hai". Lúc này Chung Tử Kỳ mới phát hiện, đây đâu phải là giấy?