Sáng hôm sau Chung Tử Kỳ dẫn ba người kia lên trấn, lúc đầu Chung Tử Kỳ định đi bộ nhưng không ngờ Triệu Nhị thúc lại chạy xe ngựa đến đưa mọi người đi.
"May mà có Tiễn Linh, nếu không chúng ta phải đi bộ rồi!" Triệu Tuyết Mai đùa giỡn.
Chung Tử Kỳ và Lưu Mỹ Phượng gật đầu.
Tiễn Linh cười ngại ngùng, hắn luôn ít nói, cho nên nhìn thấy tình huống này thì cũng chỉ biết cười thôi! Không biết nên nói tiếp thế nào.
Chung Tử Kỳ dẫn ba người đến căn nhà mà hắn mới mua.
"Kỳ ca nhi, này... Chẳng phải cửa tiệm của các ngươi ở phía Nam sao?" Triệu Tuyết Mai hỏi, hắn đã từng đi qua cửa tiệm của Chung Tử Kỳ rồi, không phải ở đây, chỗ này nằm ở phía Bắc mà.
"Chỗ này mới mua, để cho chúng ta làm việc." Chung Tử Kỳ nói, không hề biết những lời này làm bao nhiêu người kinh ngạc!
"Đây là các ngươi mua hả?"
Lưu Mỹ Phượng ngạc nhiên, ngay cả Triệu Tuyết Mai và Tiễn Linh ít lời cũng hoảng sợ. Chỗ này tốn bao nhiêu tiền chứ!
Mua phòng trên trấn Thanh Thuỷ, đó là giấc mơ của tất cả mọi người. Nếu lúc đầu bọn họ cảm thấy Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An buôn bán lời không ít tiền, như vậy bây giờ phải phủ định ý tưởng này, không phải buôn bán lời không ít, mà là lời rất nhiều tiền!
Căn nhà hơn hai trăm lượng mà nói mua là mua, đúng là làm cho người ta hoảng sợ mà!
"Nhà cũ, không tốn bao nhiêu đâu!"
Chung Tử Kỳ cười cười không thèm để ý!
Ba người đi theo Chung Tử Kỳ liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ giật mình, hâm mộ, kính sợ trong mắt lẫn nhau.
Sau khi sửa sang lại thì căn nhà còn lại hai cánh cửa, một cái đi vào phòng làm việc! Cái bên trái được nối thông nhiều căn phòng với nhau dùng để chiên bánh quẩy. Chung Tử Kỳ đặt làm hai ổ khoá cứng rắn, để phòng ngừa có người đi vào!
Chung Tử Kỳ mở một ổ khoá: "Vào đi, các ngươi làm quen đi, ta đi nấu nước nóng."
Ngồi xe nửa giờ, mặt mọi người đều bị đông lạnh đến nỗi đỏ bừng!
Đám người Triệu Tuyết Mai nhìn thấy ba cái nồi, bếp lò và bài trí trong phòng thì đều không biết Chung Tử Kỳ muốn làm gì.
Một lát sau, Chung Tử Kỳ rót nước ấm cho mọi người. Rồi sau đó lấy ra ba tờ giấy, đưa cho ba người.
Lưu Mỹ Phượng và Tiễn Linh không biết chữ nên chỉ nhìn Chung Tử Kỳ.
Triệu Tuyết Mai lại biết vài chữ, đọc ngắt quãng.
"Từ hôm nay trở đi, Triệu Tuyết Mai làm việc và học nghề ở chỗ của Chung Tử Kỳ, không thể tự tiện truyền thụ cho người khác, không thể kinh doanh cá nhân... Không thể tuỳ tiện bán cho người ngoài, không thể tiết lộ cách làm... Nếu không thì sẽ đền một trăm hai mươi lượng! Nếu như cố ý thì tuỳ tình huống mà xử lý..."
Triệu Tuyết Mai đọc xong liền ngẩng đầu nhìn Chung Tử Kỳ.
Chung Tử Kỳ cười giải thích: "Ta tin ba người không phải loại người như vậy, nhưng mà phải có gì đó bảo đảm, mọi người ấn dấu tay vào chứng từ này, nếu không vi phạm thì mọi thứ đều tốt, này chỉ là thùng rỗng kêu to. Các ngươi cứ suy nghĩ đi, nếu các ngươi học xong rồi, người chạy, tự mình buôn bán, vậy ta phải làm thế nào?"
Lưu Mỹ Phượng và Tiễn Linh nhìn Triệu Tuyết Mai, muốn hỏi xem ý của hắn là gì.
Triệu Tuyết Mai suy nghĩ một chút, cẩn thận ngẫm lại thì thấy cũng đúng, nếu giữa đường đổi ý, sau khi dạy dỗ xong liền phủi tay bỏ đi thì biết tìm ai? Chẳng phải người ta đều nói "dạy xong đồ đệ sư phụ chết đói" hay sao?
Nghĩ thông suốt những chuyện đó, Triệu Tuyết Mai liền gật đầu, mở nắp hộp mực đỏ, ấn tay vào đó rồi ấn vào giấy: "Nếu ta không phải loại người như vậy thì chứng từ này giống như Chung Tử Kỳ nói, vô dụng, Kỳ ca nhi cho ta làm việc ở đây, ta cũng cảm thấy đủ rồi, nếu rơi vào tai người khác, chắc chắn bọn họ sẽ hâm mộ muốn chết."
Lưu Mỹ Phượng nghe Triệu Tuyết Mai nói như vậy thì cũng làm theo. Đương nhiên là Tiễn Linh cũng như thế.
Chung Tử Kỳ gật đầu, ba người này, ngoại trừ nhân phẩm không tệ thì gia đình cũng không phức tạp, không phải loại người có lòng tham không đáy. Điều này làm Chung Tử Kỳ rất yên tâm.
Sau khi mọi người ấn dấu tay xong thì Chung Tử Kỳ liền bắt đầu dạy họ làm bánh quai chèo và bánh quẩy, ba người đều là thôn phụ, cho nên học rất nhanh, nhưng mà chỗ bánh quai chèo thì làm hơi chậm một chút, chủ yếu là do khi vặn bánh quai chèo, vặn không tốt thì khi chiên liền hư, cũng không thể làm xấu, cho nên ba người phải học rất lâu.
Còn nữa, càng làm thì bọn họ lại càng bội phục Chung Tử Kỳ, còn trẻ mà đã biết nhiều như thế.
"Kỳ ca nhi, ai dạy ngươi làm bánh quẩy và bánh quai chèo vậy? Từ trước đến giờ ta chưa từng nghe qua thứ này."
Lưu Mỹ Phượng bằng tuổi Chung Tử Kỳ, tính cách cũng hoạt bát cho nên không giấu được tính tò mò.
Chung Tử Kỳ đã biết trước bọn họ sẽ hỏi cho nên đã chuẩn bị sẵn lý do: "A mẫu ta chạy nạn từ bên ngoài đến đây, ở chỗ đó ăn bánh quẩy và bánh quai chèo này. Chỗ chúng ta lại không thấy."
Đám người Lưu Mỹ Phượng lập tức hiểu rõ, thì ra là thế, hèn chi bọn họ chưa từng nhìn thấy.
Tốn nửa ngày, ba người Triệu Tuyết Mai mới học xong, Chung Tử Kỳ liền cùng bọn họ trở về thôn Triệu Gia, lúc về ai cũng cầm theo bánh quẩy và bánh quai chèo, ba người đều vui vẻ mà nhận ấy.
Chung Tử Kỳ tiễn ba người về, sau đó không về nhà mà đến nhà Triệu Lan. Nhà của Triệu Lan chính là căn nhà tồi tàn nhất thôn, bởi vì nó làm bằng bùn, nếu gặp mưa lớn thì có thể bị sập, hắn lại là ca nhi độc thân, không biết nên tìm hán tử nào để giúp đỡ.
May mà trước kia Triệu Lan có bằng hữu ở trong thôn, con người cũng không tệ, cho nên nếu Triệu Lan gặp chuyện gì thì ca nhi đó sẽ lôi kéo hán tử nhà hắn đến giúp đỡ.
Khi Chung Tử Kỳ đến, nhà Triệu Lan đóng chặt, Chung Tử Kỳ gõ cửa.
Một lát sau liền có tiếng cửa bị mở ra. Sau đó là tiếng bước chân từ xa tới gần, khi tới cổng thì không mở ngay mà hỏi: "Ai đó?"
Chung Tử Kỳ quên mất đối phương là ca nhi không thể tự tiện mở cửa.
Chung Tử Kỳ hắng giọng nói: "Cho hỏi có phải nhà Lan ca không? Ta là Chung Tử Kỳ trong thôn."
Trên mặt Triệu Lan xuất hiện vẻ ngoài ý muốn, bởi vì ở chỗ của hắn chỉ có một bằng hữu tốt hay đến, chưa từng có ai nữa.
Triệu Lan mở cửa, người đứng bên ngoài đúng là ca nhi đang cười ôn hoà. Làm cho người ta vừa liếc mắt một cái liền có hảo cảm.
"Vào đi."
Triệu Lan nghiêng người cho Chung Tử Kỳ đi vào, trong lòng nghĩ thầm chắc là đối phương có chuyện gì đó cho nên mới đến.
Chung Tử Kỳ đi theo Triệu Lan vào nhà, ánh mắt đánh giá xung quanh, vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy vài thành phẩm muốn bán như khăn tay và quần áo, Chung Tử Kỳ cảm thán từ tận đáy lòng: "Thật là đẹp mắt, tài nghệ của Lan ca thật tốt."
Triệu Lan cười cười: "Chỉ là tay nghề nuôi sống mình mà thôi."
"Sắp đến mùa đông rồi, Lan ca làm áo bông với chăn bông chưa?"
Chung Tử Kỳ biết rõ mà còn hỏi, bởi vì trên giường sưởi của Triệu Lan có cái chăn bông rất cũ, chắp vá rất nhiều mảnh, thoạt nhìn còn rất bạc màu.
Triệu Lan im lặng, nhéo áo bông đầy mảnh vá trên người mình, không trả lời Chung Tử Kỳ mà hỏi: "Hôm nay ngươi đến chỗ của ta, là có chuyện gì sao?"
Chung Tử Kỳ cười: "Đúng vậy, đúng là có chuyện."
Triệu Chính An hỏi: "Chuyện gì?"
"Là như vầy... Bây giờ việc buôn bán của ta trong trấn thiếu một người bán thay ta, không biết Lan ca có muốn làm hay không?" Chung Tử Kỳ hỏi.
"Vì sao lại là ta?" Triệu Lan cũng không biểu hiện quá cao hứng, hắn có vẻ rất lý trí rất bình tĩnh.
"Nói ra thì Lan ca đừng giận."
"Ngươi nói đi."
"Thật ra là ta nghe lời Triệu A mẫu, Triệu A mẫu nói con người Lan ca rất tốt, rất có khả năng, còn chỉ có một mình, ít chuyện rắc rối, cho nên ta mới tìm ngươi."
Triệu Lan cười tự giễu: "Ít rắc rối, nếu ta đến chỗ ngươi làm, có lẽ sẽ có nhiều rắc rối hơn, ngươi phải thất vọng rồi."
Chung Tử Kỳ cười ấm áp: "Ta tin Lan ca sẽ xử lý tốt."
Triệu Lan không nói lời nào.
"Lan ca cứ suy nghĩ đi, nếu muốn thì sáng mai theo ta lên trấn." Chung Tử Kỳ nói xong liền đứng dậy đi về.
Triệu Lan gật đầu tiễn hắn ra khỏi nhà.
Chung Tử Kỳ chậm rãi về nhà, rửa tay hâm canh. Sau đó chờ Triệu Chính An về rồi cùng nhau ăn cơm.
...
Sáng sớm hôm sau, Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ dậy sớm, ăn sáng xong liền tập hợp với ba người Triệu Tuyết Mai, sau đó ba mẫu tử Triệu A mẫu đến, Triệu Nhị Thúc cũng chạy xe ngựa đến đưa bọn họ đi.
"Kỳ ca nhi, sao còn chưa đi?" Lưu Mỹ Phượng hỏi, rõ ràng là mọi người đã đến đông đủ, vì sao còn chưa xuất phát!
"Chờ một lát."
Chung Tử Kỳ nói, ánh mắt nhìn về nơi xa.
Một lát sau, có một bóng dáng xuất hiện trước mắt mọi người, không phải ai khác mà chính là Triệu Lan.
"Sao Lan ca nhi lại đến đây?" Triệu Tuyết Mai sửng sốt.
Chỉ có Triệu A mẫu là hiểu rõ.
Triệu Lan nhìn Chung Tử Kỳ, Chung Tử Kỳ cười vỗ vỗ vị trí bên người: "Đi lên đi Lan ca, là ta tìm Lan ca, để Lan ca bán hàng dùm ta."
"Thì ra là thế." Triệu Tuyết Mai gật đầu.
Triệu Lan liếc Chung Tử Kỳ: "Làm như là chắc chắn ta sẽ đến vậy."
"Ta cũng không dám khẳng định, chỉ là trong lòng cảm thấy ngươi sẽ đến, nếu ngươi là người lý trí thì sẽ không bỏ qua cơ hội này."
Triệu Lan im lặng, đúng là hắn không thể bỏ qua cơ hội này, hắn chỉ có một mình, ăn mặc đều tốn tiền, tuy rằng hắn có thể thêu thùa kiếm tiền, nhưng mà có thể kiếm được mấy đồng đâu?
Còn nữa, thêu thùa rất lãng phí thời gian, hắn thêu đến nỗi mờ mắt mới làm xong một cái, còn nữa, thủ nghệ của hắn cũng không tinh xảo cho nên không đổi được mấy đồng, bình thường chỉ đủ để ăn.
Quần áo của hắn đã được mặt rất nhiều năm, không có cái nào mà không có chắp vá, chỉ có một bộ duy nhất lành lặn chính là bộ đồ mà hôm nay hắn mặc.
Chung Tử Kỳ thấy Triệu Lan không nói gì thì cũng không tiếp tục vấn đề vừa rồi, mà nói cho Triệu Lan biết những chuyện hôm nay sẽ làm.
"Cũng không có gì phức tạp, chính là bán đồ rồi lấy tiền, chỗ nào không biết thì cứ hỏi Triệu Chính An và Triệu A mẫu."
"Lan ca, ngươi không hiểu chỗ này thì cứ hỏi ta, cái gì ta cũng biết." Triệu Trữ khoa trương vỗ ngực.
Mọi người trong xe ngựa đều bật cười, ngay cả khoé miệng Triệu Lan cũng xuất hiện ý cười.