Ngày đó, sau khi Chung Tử Kỳ trở về từ trấn Thanh Thuỷ, hắn liền chui vào nhà bếp, còn ra lệnh cho Triệu Chính An không được đi vào.
Triệu Chính An tò mò muốn biết hắn muốn làm gì, hôm nay hai người vào trấn Thanh Thuỷ, sau khi về thì Chung Tử Kỳ muốn ghé nhà bán gia vị, mua vài thứ rồi lại đến y quán mua vài loại thuốc Đông Y, còn đến hàng thịt mua thịt, hỏi hắn muốn làm gì thì hắn chỉ nói là có ích.
Có lẽ là Chung Tử Kỳ muốn làm ra món gì đó vừa độc đáo vừa kỳ lạ.
Có đôi khi Triệu Chính An cũng cảm thấy kỳ lạ, vì sao Chung Tử Kỳ lại có nhiều ý tưởng như thế, Triệu Chính An cảm thấy trên người Chung Tử Kỳ giống như có sương mù, khi thì rõ ràng, khi lại trở nên mơ hồ, hắn không thể không thừa nhận rằng hắn đoán không ra.
Chỉ là một ca nhi ở trong một thôn làng nhỏ, có thể có bí mật gì chứ?
Chỉ sợ Triệu Chính An có nghĩ nát óc cũng không biết được rằng, bí mật thật sự khủng bố đến cỡ nào.
Chung Tử Kỳ thề, trừ khi là bất đắc dĩ, nếu không thì hắn sẽ không nói ra chuyện này, ở cổ đại rất dễ bị xem là yêu quái, dìm lồng heo, hay là đốt đến chết, không phải là không có, hắn không dám mạo hiểm như vậy, cho nên cứ để hắn chôn vùi bí mật này đi.
Triệu Chính An rãnh rỗi không có gì làm nên đi rửa chuồng ngựa, vì không để mùi phân ngựa lan tràn trong không khí mà ngày nào hắn cũng phải dọn phân, hắn biết Chung Tử Kỳ thích sạch sẽ cho nên dành thời gian ra dọn dẹp.
Nhưng mà từng khắc trôi qua, ngay cả ổ chó mà Triệu Chính An cũng rửa xong rồi, thế nhưng Chung Tử Kỳ vẫn chưa đi ra.
Triệu Chính An lo lắng: "Tử Kỳ? Có sao không? Có khoẻ không?"
"Sắp xong rồi, đợi một lát." Giọng nói Chung Tử Kỳ truyền ra.
Triệu Chính An nghe thấy giọng nói mạnh mẽ của Chung Tử Kỳ thì mới yên lòng, này nói lên rằng Chung Tử Kỳ không sao, nhưng mà lòng hiếu kỳ lại nổi lên, hắn chắp hai tay sau lưng, lén lút đi vào nhà bếp, cửa nhà bếp đóng chặt, nhưng mà đã có mùi hương nhẹ nhàng bay tới. Triệu Chính An hít sâu một hơi, không kiềm lòng được mà nói: "Thơm quá đi."
Mùi rất khác lạ, hắn không biết phải hình dung thế nào, tóm lại là làm người ta rất muốn ăn.
Một lát sau, khi Triệu Chính An vò đầu bứt tai thì Chung Tử Kỳ cũng đi ra.
Trong tay hắn bưng một đĩa gì đó, là thịt nhưng lại có màu đỏ sậm, bên trên còn có chất lỏng với màu sắc giống như màu thịt, nhìn thấy rất muốn ăn.
"Đây là cái gì?" Triệu Chính An nuốt nước miếng hỏi.
"Thịt đó, ngươi ăn thử xem ngon không?" Chung Tử Kỳ cầm miếng thịt bỏ vào miệng Triệu Chính An.
Triệu Chính An cảm thấy trong miệng có mùi vị kỳ lạ, càng nhai thì mùi vị lại càng nồng, sau đó hai mắt hắn liền phát sáng.
"Ngon không?" Chung Tử Kỳ hỏi. Hắn đã ăn thử rồi, mùi vị không tệ, tuy hắn không học nấu từ người chuyên nghiệp, nhưng mà hắn đã bỏ nguyên liệu giống như cách làm, cho nên vẫn thơm ngon như trước.
Triệu Chính An gật đầu: "Ngon, nương tử, đây là cái gì?"
"Đây là thịt kho, thế nào? Không tệ đúng không? Ta bỏ rất nhiều nguyên liệu đó."
Triệu Chính An giơ ngón cái khen ngợi, ăn ngon.
"Nương tử, ngươi định bán món này ở công xưởng sao?"
Triệu Chính An lại bốc một miếng thịt, vừa ăn vừa hỏi. Chung Tử Kỳ đã nói với hắn, công xưởng chỉ có bánh quai chèo và bánh quẩy thì không ổn, người cẩn thận và có lòng sẽ học được, qua lâu nữa sẽ không làm mọi người yêu thích như trước. Chỗ của bọn họ cũng không thể kiếm tiền.
Cho nên phải tìm ra món mới, duy trì độ nóng, còn phải là món mà người khác không làm theo được.
Triệu Chính An nhớ đến nguyên liệu nấu ăn mà Chung Tử Kỳ mua về, cảm thấy nếu bị người ta làm theo được thì người đó cũng rất lợi hại.
"Ta có ý tưởng này, ngươi đừng thấy có nhiều gia vị mà nản, thế nhưng cách làm rất dễ, chỉ là phải làm hơi lâu, chúng ta phải kết hợp gia vị cho đúng, đây đều có tỷ lệ nhất định... Người bình thường không thể làm theo được. Còn có món thịt kho này, trước khi chưa tìm được người thích hợp thì hai chúng ta làm đi, ta dạy cho ngươi làm, nếu ngày nào đó ta không thoải mái thì ngươi cũng làm được, ngươi thấy thế nào?" Chung Tử Kỳ hỏi Triệu Chính An.
Chỉ cần bọn họ có thể bảo vệ được cách kết hợp gia vị, Chung Tử Kỳ tin là không ai làm ra được.
"Nhưng mà chúng ta không đủ người." Triệu Chính An nói ra vấn đề khó khăn lúc này.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Chỗ công xưởng không đủ lớn, nếu có thể vài người nữa thì sẽ không có chỗ đứng."
Triệu Chính An nghĩ: "Chuyện này cứ để đây đi, ta đi xem nhà, nếu không được thì chúng ta xây một cái. Đến lúc đó ngươi phải viết thư cho cữu cữu, nhờ cữu cữu tìm cho chúng ta hai người có khả năng."
Chung Tử Kỳ cũng biết ý tưởng này không tệ, lúc này bọn họ không nên vội vàng, đất đai còn chưa tan băng, cho nên không thể xây nhà.
Nhưng mà có thể bán thịt kho ở cửa tiệm trước, nhìn xem mọi người hưởng ứng thế nào.
"Được rồi, không nói nữa, ta đi dọn cơm."
Chung Tử Kỳ chỉ huy Triệu Chính An vào bếp đem đồ lên, hắn nấu ăn mấy tiếng, bây giờ cảm thấy hơi mệt, rõ ràng là trước kia bận rộn cả ngày cũng chịu được, mà bây giờ chỉ có mấy tiếng đã không chịu nổi rồi.
Trên bàn cơm, rõ ràng là Triệu Chính An rất thích món thịt kho đó, bởi vì Chung Tử Kỳ nấu vừa mặn vừa nhạt, rất hợp miệng Triệu Chính An, làm cho Triệu Chính An ăn cả đĩa lớn mà cũng không thấy đủ, cũng may là trong bếp còn dư không ít.
Vài ngày sau, Chung Tử Kỳ bắt đầu dạy Triệu Chính An cách làm thịt kho, trước đó Triệu Chính An đã có kinh nghiệm nấu ăn cho nên bây giờ học cũng dễ hơn. Không quá hai ngày là hắn đã có thể làm ra hình ra dạng.
Mấy ngày nay làm thịt kho, bọn họ ăn một ít rồi đưa cho Triệu A mẫu một ít, sau đó mới bắt đầu bán ở trong tiệm.
Đương nhiên là lại làm mọi người dậy sóng, rất nhiều người giống như Triệu Chính An, lúc đầu ăn cảm thấy mùi vị có chút kỳ lạ, nhưng mà chậm rãi nhai thì mùi thơm bắt đầu lan tràn trong miệng, thịt béo mà không ngấy làm bọn họ không kiềm lòng được mà muốn ăn tiếp.
Nhưng mà giá cả rất cao, mọi người cũng hiểu được, dù sao thì cũng là thịt mà, còn ăn ngon như thế.
Cho dù như thế thì người muốn mua thịt kho cũng nối dài không dứt, nhưng mà bởi vì còn chưa bắt đầu buôn bán cho nên mỗi ngày Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ chỉ đem đến một số lượng có hạn, nếu không mua được thì cũng chỉ có thể tự nhận là mình xui.
Triệu A mẫu và Hoàng A mẫu đã chịu quá nhiều kích thích từ Chung Tử Kỳ rồi, cho nên lúc này tương đối bình tĩnh.
Chỉ có Triệu Lan và Hoàng Tấn Lỗi, Hoàng Tấn Lỗi còn tốt, vẻ mặt hắn cứng ngắt, cho nên cho dù có giật mình thì cũng không biểu hiện ra được gì, mà Triệu Lan lại sợ ngây người, nhìn đám đông xếp hàng dài không dứt, trong lòng càng thêm bội phục Chung Tử Kỳ.
Nhưng điều làm cho người ta dở khóc dở cười chính là, dần dần có nhiều khách hàng thích uống rượu đến mua. Chỉ cần một đĩa thịt kho là có thể nhâm nhi uống rượu thật lâu.
Nhưng mà bởi vì cửa tiệm rất nhỏ nên mọi người thường đóng gói mang đi, mặc kệ là bánh quai chèo hay là bánh quẩy thì đều có thể dùng giấy giầu bao lấy mang đi, đậu hũ não cũng thế, có thể đem bát của mình tới, đa số người vẫn phối hợp với điều đó.
Rất nhanh, Tiểu Tần Tử của tửu lâu Kim Hoa tới tìm Triệu Chính An. Bởi vì Tiểu Tần Tử là phụ tá đắc lực của Kim chưởng quầy, bình thường nếu có chuyện bận rộn thì Kim chưởng quầy sẽ phái hắn đến, Triệu Chính An cũng thường xuyên tiếp xúc với hắn, thời gian dài cũng bắt đầu xưng huynh gọi đệ.
"Tần ca, sao hôm nay lại đến đây?" Triệu Chính An chắp tay chào hỏi.
Lúc này bọn họ đang ở trong căn phòng dùng để bàn việc tại công xưởng, hai người đều cười ha ha khi nhìn thấy đối phương.
"Chẳng phải là bởi món thịt kho của nhà các ngươi sao? Chưởng quầy kêu ta hỏi ngươi có thể cung ứng không?" Tiểu Tần Tử nói.
Triệu Chính An lắc đầu: "Tần ca, tạm thời không thể cung ứng thịt kho, nhà chúng ta thiếu người, thiếu chỗ làm, phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể bắt đầu buôn bán." Vẻ mặt Triệu Chính An rất có lỗi.
"Được rồi, ta về nói với chưởng quầy, phu phu các ngươi thật là biết buôn bán, mỗi lần làm ra món gì thì đều độc đáo hơn món trước." Tiểu Tần Tử khen ngợi thật lòng, không nói đâu xa, chỉ cần món mì lạnh của Chung Tử Kỳ là đã làm cho việc buôn bán của tửu lâu bọn họ nhộn nhịp hơn rất nhiều, ngay cả mùa đông khắc nghiệt mà cũng có người đến mua mì lạnh, chứ đừng nói là bánh quai chèo hay là bánh quẩy. Giúp cho bọn họ kiếm được không ít.
Triệu Chính An cười khiêm tốn: "Tần ca quá khen rồi, chỉ là nội gia (bà xã) may mắn, mèo mù vớ được chuột chết, đúng lúc tìm ra được món ngon."
Nương tử nói với hắn. Làm người phải biết khiêm tốn, người sợ nổi danh heo sợ mập, nếu có thể khiêm tốn thì phải khiêm tốn một chút, hắn cũng không muốn nói rằng Chung Tử Kỳ lợi hại đến cỡ nào, như vậy rất dễ làm cho mọi người chú ý, không tốt.
"Có phải quá khen hay không thì trong lòng An đệ cũng rõ ràng, ngươi và phu lang nhà ngươi đều là người có bản lĩnh." Tiểu Tần Tử nói xong liền đứng lên: "Ta phải về rồi, sau này chúng ta lại uống rượu."
Triệu Chính An đứng dậy đưa tiễn: "Ta chờ Tần ca."
...
Rất nhanh, một tháng trôi qua, lúc này nhiệt độ mới thật sự ấm áp, băng tuyết đã hoà tan, đất vườn cũng không còn dấu vết của mùa đông nữa. Điều này có nghĩa là Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An có thể xây nhà.
Trước đó. Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ nhận được thư của Trầm Dục Bắc, trên thư viết, Trầm Dục Bắc đã biết chuyện hai người phải động thổ xây nhà, cho nên hành trình của Trầm phụ sẽ dời lại, khoảng nửa tháng sau sẽ bắt đầu lên đường, tới chỗ bọn họ thì phòng cũng xây xong rồi, trongthư cũng nóicả nhà đều vui vì Chung Tử Kỳ có thai, kêu Chung Tử Kỳ phải chú ý thân thể, không nên làm lụng vất vả, cuối cùng Trầm Dục Bắc viết, người mà Triệu Chính An muốn, hắn sẽ chọn lựa cho thật tốt rồi đưa đến cùng.