Nếu định xây nhà để ở thì phải chọn một nơi thật tốt, Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ thương lượng tới thương lượng lui, cuối cùng quyết định xây bên cạnh nhà của bọn họ bây giờ, Chung Tử Kỳ không muốn xây trong thôn, bình thường ra vào hay có người đến thăm thì đều bị một đám người nhìn chằm chằm, nghĩ đến liền thấy phiền!
Vẫn là ở đây thanh tịnh hơn, nơi này chính là thiên hạ của bọn họ.
Triệu Chính An cũng hiểu được như thế, nhưng nếu ở đây thì phải đảm bảo an toàn cho thật tốt.
"Nương tử, ngươi nói xem, chúng ta có cần phải xây thêm một căn nhà nữa không? Chúng ta chế biến thịt kho ở đây, người trong trấn muốn đến đây cũng phải mất nửa canh giờ." Triệu Chính An ngồi trên giường sưởi hỏi Chung Tử Kỳ đang lười biếng nằm trong ngực mình.
Chung Tử Kỳ híp mắt suy nghĩ: "Cũng tốt, dù sao thì xung quanh đây cũng nhiều đất trống, còn nhà và khế đất này nọ, ngươi xem rồi làm đi."
Lúc đầu bọn họ muốn làm trong trấn Thanh Thuỷ, như vậy cũng tiện cho việc đi lại, nhưng mà đâu có dễ tìm nhà như vậy, Triệu Chính An không chướng mắt thì nhà mà hắn để ý lại ra giá quá cao, cho dù bọn họ có tiền cũng không muốn xem tiền như rác, cho nên vẫn không có tin tức về việc cung ứng thịt kho, quy mô vẫn duy trì ở cửa tiệm.
Hai người cảm thấy nếu cứ như vậy cũng không tốt, nếu không tìm được nơi thích hợp thì tự xây thôi, có hơi phiền phức nhưng lại tiết kiệm được rất nhiều tiền, bọn họ mua nhà trong trấn phải tốn hơn một trăm hai mươi lượng, mà tự mình xây thì chỉ có tốn tiền ngói, tiền thuê người làm, mà những thứ đó lại không tốn bao nhiêu.
Chính là đến lúc đó các tửu lâu muốn lấy hàng lại phải đi hơi xa, nhưng mà thứ tốt thì không cần lo không bán được, chỉ cần có tiềm năng thì sẽ không thiếu người mua. Cho dù xa, Chung Tử Kỳ cũng tin những người đó sẽ tìm tới.
Quyết định khởi công, Triệu Chính An liền bắt đầu bận rộn, hắn bắt đầu đi mua khế đất của những mảnh đất xung quanh nhà hắn, thật ra người trong thôn xây nhà cũng không cần phải mua khế đất, cơ bản chính là tìm được mảnh đất trống thì cứ thế xây thôi, tám thôn xung quanh đây nhiều người nhưng chỉ có một huyện thái gia, cũng không thể trông coi hết được mọi thứ, cho nên đa số huyện thái gia đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Triệu Chính An muốn mua khế đất là bởi vì chỗ của bọn họ ở đều là phòng cũ, đều đã từng có người ở đây, nếu một ngày nào đó xây nhà xong có người chạy tới nói chỗ này là nhà của bọn họ, rồi dây dưa này nọ thì rất phiền phức, cho nên cứ làm theo trình tự để ngăn chặn tai hoạ về sau.
Sau khi mua khế đất, hắn lại đi tìm một vài thợ ngoã (thợ xây), đều tìm ngườ quen trong trấn Thanh Thuỷ, chính là mấy người đã xây công xưởng cho hắn lúc trước, cùng với mấy hán tử trong thôn, tổng cộng có hơn mười người.
Sau khi chọn người xong thì liền bắt đầu khởi công, hơn mười người bắt đầu làm việc từ lúc sáng sớm, Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ trả tiền lương rất nhiều, còn cung cấp thêm cơm trưa.
Chính là bữa cơm này, làm cho những thợ ngoã đó hận không thể đến làm việc mỗi ngày.
Đương nhiên Chung Tử Kỳ sẽ không ngốc đến nỗi nấu thịt hay cá, chỉ là bỏ thêm mấy miếng thịt trong canh dưa chua, còn có gạo hấp cải trắng, hay là bánh bao lớn trắng tinh, nhìn thấy rất đơn giản nhưng đối với những thợ ngoã đó thì đã là rất tốt rồi, Chung Tử Kỳ nấu nướng đều không tiếc thêm mỡ và gia vị vào món ăn, chưa từng có nhà nào tiêu xài tuỳ tiện như thế, cho nên cho dù chỉ là một món ăn bình thường thì cũng làm mọi người khen không dứt miệng.
Còn nữa, thỉnh thoảng còn có thịt ăn, còn tốt hơn lúc ở nhà. Điều này làm cho rất nhiều người không muốn rời đi.
Chung Tử Kỳ xây phòng rất lớn, ngoại trừ phòng chính thì hai bên đều có phòng nhỏ, nhưng mà không bị vây trong không quan nhỏ hẹp, bởi vì hắn có khế đất, cho nên xây phòng không hề kiêng nể điều gì, phòng ở lớn, sân cũng lớn.
Ở sau nhà cũng có mảnh đất rất lớn, Chung Tử Kỳ nói đợi cho khí hậu ấm áp hơn nữa sẽ trồng cây ăn quả, muốn ăn thì ăn, không ăn thì ủ rượu.
Đương nhiên là Triệu Chính An không có ý kiến, ngược lại, hắn cũng chờ mong được thấy cảnh tượng đó, đợi đến khi cây ra hoa kết quả, hài tử của bọn họ sẽ tập tễnh học đi, Chung Tử Kỳ có thể ôm hài tử chơi đùa trong đó, hình ảnh đó, nghĩ đến liền kích động mà!
Tốc độ xây phòng rất nhanh, chỉ có lúc xây tường bao quanh nhà là chậm, bởi vì quá dài cho nên vận chuyển gạch rất phiền phức. Không còn cách nào khác, Triệu Chính An lại thuê thêm mấy người chuyên vận chuyển gạch, bùn và gánh nước cho những thợ ngoã đó.
Đương nhiên là người được thuê rất vui vẻ, bọn họ đều nghe nói tiền công rất nhiều, còn nhiều hơn bên ngoài hai văn, ngày nào cũng có cơm trưa thơm ngào ngọt, điều này làm cho không ít người trong thôn ghen tỵ, nhưng mà Triệu Chính An chỉ tìm năm sáu người trong thôn, đa số đều là người thân thiết với nhà bọn họ, mọi người cũng chỉ biết hâm mộ mà thôi. Không ngờ mấy ngày sau Triệu Chính An lại muốn thuê thêm mấy người, tất cả mọi người đều tự mình đề cử, thế nhưng trong lòng Triệu Chính An cũng rõ ràng, hắn chỉ chọn những hán tử trung thực trong thôn, chính là những người không trộm cắp cũng không giở thủ đoạn. Người không được chọn chỉ có thể giương mắt nhìn theo, hâm mộ ghen tị hận.
Nhắc tới điều này, không thể không nói đến chuyện khi bọn họ xây nhà, có vài nhà đã sắp sập, Triệu Chính An liền san bằng xây mới. Mà không biết chủ nhân của những nhà đó nghe ai xúi giục mà lại chạy đến kêu Triệu Chính An bồi thường, nói là Triệu Chính An chiếm nhà bọn họ.
May mà Triệu Chính An đã có chuẩn bị, hắn liền dẫn những người đó đến nhà Lý Chính, đưa khế đất cho Lý Chính xem. Lý Chính chậm rãi đọc từng từ trong đó, mấy người kia nghe xong liền chán nản về nhà, tốt rồi, không lấy được tiền mà còn đắt tội với hai đại tài chủ.
Khi Triệu Chính An nói chuyện này cho Chung Tử Kỳ nghe, Chung Tử Kỳ chỉ lắc đầu, luôn có người ham muốn tiền bạc của người khác, tìm đủ mọi cách để cướp tiền vào túi mình, cũng không sợ bỏng tay.
Nhà mới xây nửa tháng là xong, chỉ đợi mua gia cụ nữa là có thể dọn vào ở.
Chuyện này cũng không gấp, Triệu Chính An đi tìm thợ mộc có tay nghề trong trấn, kệ sách, bàn, tủ bát gì đó đều chờ thợ mộc làm xong mới khiêng về, lúc đầu hắn muốn đi tìm Hoàng đại thúc, dù sao thì Hoàng đại thúc cũng là thợ mộc, nhưng mà ngày nào Hoàng đại thúc cũng phải giúp đỡ trong tiệm, còn nữa, nhà bọn họ làm nhiều gia cụ, chỉ có một mình Hoàng đại thúc làm thì rất mệt mỏi và còn không biết khi nào mới xong, cho nên Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An quyết định tìm ngườI trong trấn.
Sau khi xây nhà, ngày nào Chung Tử Kỳ cũng đi tới đi lui, nhìn Đông nhìn Tây, vẻ mặt vui sướng, đây mới chính là nhà ở thuộc về bọn họ, rộng mở sáng ngời, làm cho hắn cảm thấy rất là thoải mái, chỉ hận không thể dọn vào ở ngay lập tức. Mà ngôi nhà đang ở, chỉ cần tưởng tượng đến đã từng có người chết, cho dù đó là gia gia và nãi nãi của Triệu Chính An thì Chung Tử Kỳ cũng cảm thấy không thoải mái.
Triệu A mẫu cũng có đến xem thử, đối với việc chỉ có hai người mà lại ở trong căn nhà lớn như thế, Triệu A mẫu không nói gì, cũng không ngại trống trải, nhưng mà nghe nói hai người định trồng cây ăn quả này nọ thì cảm thấy hai hài tử này đã hết khổ rồi, bây giờ rất nhàn nhã, hắn rất hâm mộ, nhưng cũng vui vì Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An có thể sống tốt.
Tất cả những thứ làm cho người ta hâm mộ đó, đều không phải tự dưng mà có, nó đều in đậm dấu chân của hai người, khổ sở kiếm từng đồng từng cắc, còn trả giá bằng rất nhiều cố gắng, và rất nhiều lần khó khăn, không ở trong lúc đó thì không thể nào cảm nhận được, cho nên Triệu A mẫu mới có thể vui thay bọn họ.
Triệu Chính An chọn vị trí bên trái để xây công xưởng chế biến thịt kho, chính là ở phía Nam, lo lắng đủ nguyên nhân, cuối cùng chọn mảnh đất không quá sát nhà chính, nhưng cũng không cách quá xa.
Chỗ này làm công xưởng, đương nhiên không thể nhỏ, tuy không lớn như nhà bọn họ, mặc dù hắn biết không cần dùng nhiều diện tích như thế nhưng lớn một chút cũng không sao, bên phải còn có một phòng dùng để nghỉ ngơi. Xung quanh cũng dựng hai vách tường cao lớn, không ai có thể leo tường vào.
Bởi vì có nhiều thợ ngoã mà công xưởng lại không cần phải xây dài và phức tạp như nhà ở nên việc xây dựng diễn ra rất nhanh.
Chỉ cần mười ngày nữa là xây xong, trong lúc đó thì gia cụ mà Triệu Chính An đặt làm cũng đã làm xong, hắn liền mướn xe ngựa kéo về. Sau đó khiêng từng món vào nhà cùng với nhóm thợ ngoã, lúc đầu phòng ốc trống trãi, thế nhưng từ khi có gia cụ thì liền ấm áp hơn.
Chỉ chờ ngày lành là có thể vào ở.
Chỗ công xưởng xây dựng hai ngày là xong, mọi người đều rất vui vẻ, điều này có nghĩa là bọn họ sẽ nhận được tiền công, đây mới là điều làm cho mọi người phấn chấn.
Đương nhiên Triệu Chính An không hề keo kiệt, hắn trả cho mỗi người hai mươi văn, còn mời bọn họ ở lại ăn một bữa. Sau đó mới tiễn bước mọi người đi.