Ăn xong bữa tối, Triệu Chính An đau lòng vì Chung Tử Kỳ phải nấu ăn vất vả nên liền chủ động dọn dẹp chén bát.
"Chính An, để ta giúp ngươi." Trầm A mẫu đứng dậy đi theo Triệu Chính An vào nhà bếp.
"Tổ mẫu, ngươi không cần làm, để ta làm là được rồi." Triệu Chính An cản Trầm A mẫu.
"Thôi cứ để ta làm." Đại quản gia cười tủm tỉm dọn dẹp với Triệu Chính An.
"A mẫu, sao hôm nay hai người lại ăn mặc thế này?"
Triệu Chính An vừa dọn vừa hỏi Trầm A mẫu, hắn biết tổ mẫu theo hắn vào nhà bếp thì chắc chắn là muốn để Chung Tử Kỳ và ngoại tổ phụ ở riêng, hắn cũng không hỏi chuyện đó mà hỏi chuyện làm hắn cảm thấy khó hiểu, hôm nay Trầm A mẫu và Trầm phụ vừa xuất hiện thì hắn liền cảm thấy có chỗ kỳ lạ, đó chính là hai người đều mặc quần áo bình thường, tuy rằng không thô ráp như vải thô, nhưng mà so với tơ lụa lúc trước thì loại vải này tệ hơn rất nhiều.
Trầm A mẫu lại không cảm thấy có gì không đúng: "Thế nào? Có phải cách ăn mặc của ta và ngoại tổ phụ ngươi giống các ngươi không? Cái này gọi là nhập gia tuỳ tục, ta và tổ phụ ngươi thương lượng rồi quyết định không mặc quần áo tơ lụa kia, mắc công bị mọi người chú ý, mặc như vậy thì người ta chỉ nghĩ là người qua đường hay là thương nhân đến thăm người thân mà thôi, đúng không?" Trầm A mẫu nói xong liền xoay một vòng như tiểu hài tử.
"Cũng đúng..." Triệu Chính An cười cười.
Trong phòng, bởi vì Trầm A mẫu đi ra ngoài cho nên chỉ còn Chung Tử Kỳ và Trầm phụ, hai bên im lặng một lúc, bởi vì không quen biết lẫn nhau, cũng không biết nên mở miệng nói chuyện gì.
Cuối cùng vẫn là Trầm phụ nói trước, hắn cân nhắc rồi hỏi: "Tử Kỳ, A mẫu của ngươi, hắn... Hắn có nhắc tới chúng ta không? Có trách ta không?"
Đây là điều hắn muốn biết nhất, cũng là khúc mắc trong lòng hắn.
Chung Tử Kỳ biết Trầm phụ có tâm bệnh, hắn suy nghĩ một lát rồi nói: "A mẫu có nhắc tới ngươi và tổ mẫu, nói hai người tốt lắm, từ nhỏ đã cưng chiều hắn, còn nói không biết hiện tại hai người thế nào rồi, hắn không thể tẫn hiếu bên cạnh hai người. Hy vọng hai người không trách hắn."
Hốc mắt Trầm phụ đong đầy nước mắt, ngồi một lúc mới đè nén được cảm xúc: "A mẫu của ngươi chỉ là ca nhi, nhưng mà từ nhỏ đã được chúng ta sủng ái, hắn muốn làm gì, chúng ta sẽ không ngăn cản, chỉ cần chuyện hắn không thích thì chúng ta sẽ không ép hắn. Mười mấy năm qua, chỉ có một lần duy nhất ta ép hắn, chính là cuộc hôn sự kia, ai ngờ hắn lại gan dạ như thế, cũng dám chạy trốn, còn một thân một mình, hắn là ca nhi, còn có dáng vẻ xinh đẹp như thế. Khổ cực cỡ nào, gian nan cỡ nào. Lỡ như gặp phải chuyện gì..."
Trầm phụ không nói nhưng Chung Tử Kỳ cũng đoán được, một ca nhi có vẻ ngoài, một mình lăn lội trong một thị trấn nhỏ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn bị nam nhân đùa giỡn, phải gian nan đến cỡ nào.
"Tổ phụ, ngài cũng đừng tự trách, A mẫu chưa bao giờ trách ngài, nếu hắn biết ngài đau lòng như thế, hắn sẽ rất khổ sở." Chung Tử Kỳ an ủi Trầm phụ.
Trầm phụ suy nghĩ một lát rồi mới ừ một tiếng.
Một lát sau, Trầm A mẫu trở lại, rãnh rỗi không có gì làm liền ngồi nói chuyện nhà với Chung Tử Kỳ.
"Tổ mẫu, sao tiểu cữu không tới?" Triệu Chính An hỏi, hắn và Chung Tử Kỳ đều tưởng Trầm Dục Bắc sẽ đi theo.
"Bắc Nhi bận rộn, ngày nào việc buôn bán cũng có chuyện cần làm, không thể rời đi được, cho nên hắn không đến." Trầm A mẫu trả lời, sau đó hỏi ngược lại: "Tử Kỳ có thai mấy tháng rồi?"
Chung Tử Kỳ sờ bụng: "Bốn tháng."
"Đã bốn tháng rồi à! Không biết là ca nhi hay là tiểu tử."
"Mặc kệ là ca nhi hay tiểu tử thì chúng ta đều thích."
Trầm A mẫu và Trầm phụ gật đầu, bọn họ thích cách suy nghĩ này.
"Chính An còn đau đầu không?" Trầm phụ hỏi Triệu Chính An.
"Tổ phụ, ta đã trị hết rồi, thần y không hổ là thần y, ta chỉ dùng thuốc một tháng là khoẻ." Triệu Chính An cười nói.
"Khi nào rãnh thì Trầm A mẫu và Trầm phụ cũng đến chỗ thần y đi, khám xem có bệnh gì không."
"Không cần phải như thế, có thể sống một ngày thì tính một ngày." Trầm phụ phất tay không thèm để ý.
Trầm A mẫu thì ngược lại: "Được rồi. Ngày nào đó sẽ đi một chuyến, kiểm tra rồi cũng yên tâm hơn."
Trầm phụ bị phu lang nhà mình cãi lời, chỉ có thể hừ một tiếng đầy căm tức.
Buổi tối, Chung Tử Kỳ dọn một căn phòng, còn trải chăn bông, mặc kệ là giường hay là chăn thì đều là đồ mới, hai vị lão nhân có thể ở trong phòng này.
"Ngươi đoán thử xem tổ phụ sẽ ở bao lâu?" Chung Tử Kỳ đóng cửa rồi hỏi Triệu Chính An.
"Ta cũng không biết, nhưng mà có lẽ cũng không ít ngày đâu." Triệu Chính An nói.
"Sao vậy? Ngươi không thích bọn họ sao?"
Chung Tử Kỳ lắc đầu: "Đương nhiên là không phải, ta chỉ hỏi thôi, để chuẩn bị cho sẵn sàng."
"Đến đó thì sẽ biết."
Cuộc sống sau này, giống như Triệu Chính An đã đoán, hai vị lão nhân không định rời đi, ngày nào cũng bận rộn làm việc với bọn họ.
Trong nhà Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ lập tức náo nhiệt.
Bơi vì hai vị lão nhân đột nhiên đến đây cho nên tiến độ làm thịt kho được lùi lại, bây giờ quan trọng nhất là tuyển thêm người.
Thật ra trong thôn cũng có không ít ca nhi và hán tử trung thực, Triệu Chính An tìm bốn năm ca nhi đến làm, chỉ cần đi bộ hai ba phút là tới, rất gần, cũng không cần phải bao cơm trưa.
Những người được chọn lựa đều rất vui vẻ, bọn họ là ca nhi mà cũng có thể làm việc kiếm tiền, vừa ở gần nhà mà còn kiếm được nhiều tiền, cho nên đều vui sắp ngất luôn rồi.
Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ bắt đầu dạy bọn họ cách làm thịt kho, mà gia vị thì đã được phối hợp trước rồi, cho nên muốn ăn cắp cũng không được.
Giống như Chung Tử Kỳ đã từng nói, thứ tốt thì không sợ không ai mua, người tới mua thịt kho còn nhiều hơn bánh quai chèo.
Nuôn bán trôi chảy làm cho mọi người càng thêm nhiệt tình công tác.
Trầm phụ và Trầm A mẫu không ngừng gật đầu, cảm thấy hai hài tử này không tệ, rất biết suy nghĩ, bọn họ muốn dạy bảo hai câu cũng không có chỗ dùng.
Mà đại quản gia lại rất lợi hại, việc nhỏ việc lớn gì hắn cũng có thể giải quyết được.