Buổi tối, hôm nay Chung Tử Kỳ đào măng đem về, làm món măng tây xào tim heo, mùi vị cũng không tệ lắm, không hề bất ngờ, Triệu Chính An lại ăn đến no căng. Chung Tử Kỳ sợ hắn đầy bụng nên kêu hắn đi dạo lòng vòng trong sân, còn Chung Tử Kỳ thì đi nấu một nồi nước nóng, đi bộ cả buổi chiều nên ra rất nhiều mồ hôi, hắn không chịu nổi.
Chắc là do cơ thể này rất yếu ớt, luôn ra nhiều mồ hôi.
Trong phòng bếp có một cái thùng tắm, Chung Tử Kỳ đổ nước vào, cảm nhận nước ấm liền nhanh chóng cởi quần áo ngồi vào trong, thoải mái mà thở dài, mấy ngày nay hắn rất mệt cho nên chỉ lau mình, cuối cùng thì hôm nay cũng có thể ngâm mình. Đầu ghé vào thành thùng tắm, hắn cảm thấy hình như đã quên chuyện gì, quên cái gì vậy nhỉ?
"Nương tử?" Triệu Chính An đi bộ tiêu cơm xong quay về phòng lại không phát hiện bóng dáng nương tử, hắn đến đây tìm, cửa nhà bếp khép hờ, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước, hắn vui vẻ đẩy cửa, đập vào mắt là bả vai và tấm lưng bóng loáng trắng sáng của nương tử.
Chung Tử Kỳ nghe thấy tiếng kêu của Triệu Chính An mới nhớ ra đã quên cái gì, hắn đã quên mất Triệu Chính An, hắn quay đầu vẫy tay: "Chính An, đến phòng chờ ta đi, ta tắm xong rồi về liền."
Không ngờ Triệu Chính An luôn nghe lời lại đi qua ngồi xổm trước mặt Chung Tử Kỳ cười khúc khích: "Không đi, ở trong này." Ánh mắt hắn bừng sáng như hai ngôi sao nhỏ.
Chung Tử Kỳ khuyên nhủ không được, đơn giản là đưa khăn mặt cho hắn: "Vậy ngươi chà lưng cho ta." Bộ dáng tuỳ tiện hoàn toàn quên mất mình là ca nhi, đương nhiên là cho dù nghĩ tới thì với cá tính của Chung Tử Kỳ chắc chắn sẽ bình tĩnh nói: "Hai ta đều là nam nhân, cái ta có hắn cũng có, sợ cái gì, hơn nữa hắn còn là thằng ngốc."
Triệu Chính An dựa theo lời nương tử cầm khăn đi đến sau lưng hắn, không biết vì sao lại hơi khát nước, hắn nhẹ nhàng chà sát trên tấm lưng trắng nõn, sợ dùng sức quá mạnh sẽ phá huỷ cảnh đẹp trước mặt, Triệu Chính An cảm thấy mình không ổn, tại sao nhà bếp lại nóng như thế!
Lau một lát, Chung Tử Kỳ cũng ngâm đủ rồi, liền định đứng dậy, nhưng mà Triệu Chính An vẫn còn ngồi ở đây, cho dù hắn là người gan dạ cũng có chút ngại ngùng: "Ngươi ra ngoài chờ ta, ta lập tức đi ra."
"À." Bây giờ Triệu Chính An mới ngoan ngoãn đi ra ngoài, hắn cảm thấy nhà bếp nóng quá, phải ra ngoài cho mát mẻ mát mẻ.
Chung Tử Kỳ mặc quần áo, đổi nước kêu Triệu Chính An đi tắm rồi mới lên giường ngủ.
Có thể là do chịu phải kích thích, cả buổi tối trong giấc mơ của Triệu Chính An toàn là trắng bóng, nương tử trắng bóng, hắn không nhịn được mà ôm lấy... Sau đó liền không có sao đó, hắn bị lay tỉnh, dựa theo ngọn đèn mà thấy gương mặt cứng đơ của nương tử, thật doạ người.
Quanh thân Chung Tử Kỳ xuất hiệp áp suất cực thấp, mặc kệ là ai khi đang say ngủ, có người ôm hắn vừa cọ vừa sờ mà có thể không tức giận được sao? Mở to mắt liền phát hiện hai tay Triệu Chính An ôm chặt hắn từ phía sau, hạ thân ying~ đang ở p~p của hắn, hắn lập tức ngồi dậy, quay đầu lại thì phát hiện thằng nhãi này đang nhắm mắt ngủ chảy cả nước dãi, trong miệng còn không ngừng kêu hai chữ nương tử.
Hắn ra sức lay Triệu Chính An, cuối cùng cũng đánh thức Triệu Chính An, hắn cũng không nói gì mà cứ lạnh lùng nhìn Triệu Chính An, dù sao thì Triệu Chính An cũng không phải người hoàn toàn khoẻ mạnh, nếu Triệu Chính An không phải thằng ngốc thì chắc chắn sẽ ôm Chung Tử Kỳ hỏi đông hỏi tây xem hắn làm sao vậy, đáng tiếc Triệu Chính An là một thằng ngốc, dưới cái nhìn lạnh lùng của nương tử, sợ hãi rụt cổ, bộ phận không được chú ý cũng mềm xuống.
Hắn không chú ý không có nghĩa là Chung Tử Kỳ không chú ý, nhìn thấy đầu sỏ cúi đầu, Chung Tử Kỳ vừa lòng thu lại khí lạnh toàn thân: "Ngủ."
"A." Triệu Chính An ngây thơ, không biết vì sao lại như thế, nghe lời nằm xuống. Vừa định vươn tay qua thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của nương tử: "Đừng gác tay lên người ta, quay vào trong ngủ đi." Triệu Chính An thu móng vuốt lại, tủi thân lui về sau.
Chung Tử Kỳ thấy hắn nghe lời mới nhắm mắt lại, trong lòng bực bội suy nghĩ, tại sao lại có khả năng làm người khác choáng váng như thế? Nhưng mà may là Triệu Chính An không để ý, nếu không chẳng lẽ hắn phải nắm tay dạy Triệu Chính An nên làm thế nào... Nghĩ đến hình ảnh đó làm Chung Tử Kỳ run rẩy, âm thầm quyết định sau này nếu gặp phải chuyện như thế cũng sẽ giải quyết như vừa rồi, tóm lại là đừng để Triệu Chính An chú ý thấy, lỡ như bị nghiện thì biết làm sao đây.
Tâm tư quay cuồng, Chung Tử Kỳ chậm rãi ngủ mất, trước khi ngủ còn suy nghĩ có nên nhẫn tâm chia giường ra ngủ hay không?
Nhưng mà chút tâm tư ấy liền biến thành mềm lòng khi nhìn thấy Triệu Chính An cong người ngủ bên trong, đôi môi dày hơi dẩu lên, mang theo một chút tủi thân, nam nhân cao một thước bảy lại cong người như quả cầu, Chung Tử Kỳ biết đây là kiểu ngủ khiếm khuyết cảm giác an toàn, hắn thở dài, người này, thật có khả năng vừa làm hắn tức giận vừa làm cho hắn mềm lòng.
Buổi sáng mùa hè có hơi mát mẻ, sau khi Chung Tử Kỳ rửa mặt bằng nước lạnh thì bắt đầu làm điểm tâm.
Đợi đến khi Triệu Chính An vừa ngáp vừa đi theo mùi nhà bếp, đập vào mắt là những cái bánh có nhân vàng óng ánh, mùi hương nồng đậm bay vào mũi, buồn ngủ gì đó cũng bị đuổi đi, Triệu Chính An nuốt nước miếng cọ đến sau lưng Chung Tử Kỳ, nhỏ giọng kêu: "Nương tử." Hắn nhớ tối qua tự nhiên nương tử lại tức giận, không biết đã hết giận chưa.
Trên thực tế, sáng sớm Chung Tử Kỳ đã quên mất chuyện đó rồi, nhìn thấy bộ dáng lấy lòng của Triệu Chính An liền nói: "Đi rửa mặt trước đi, ta sắp xong rồi."
"A." Triệu Chính An ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng vui vẻ nghĩ, hình như nương tử không còn giận nữa rồi.
Đồ ăn Chung Tử Kỳ làm rất ngon, ăn vào miệng có mùi vị thơm mát, hắn làm tổng cộng sáu cái, hắn ăn hai cái, bốn cái còn lại thì vào bụng Triệu Chính An. Chung Tử Kỳ sững sờ nghĩ, xem ra sau này hắn phải nấu nhiều một chút, ai kêu trong nhà có vua dạ dày lớn làm chi.
Ăn cơm xong, Chung Tử Kỳ đem mộc nhĩ đen hôm qua mang về phơi nắng ngoài sân, còn lột măng rồi cắt từng miếng, trụng một lần qua nước ấm, đậy kín, chờ hai ngày nữa sẽ thành măng chua.
Làm xong này đó, Chung Tử Kỳ liền ngồi dưới bóng râm ngẩn người cùng với Triệu Chính An, Chung Tử Kỳ đắm chìm trong suy nghĩ của mình, mà Triệu Chính An lại nhìn hắn đến ngẩn người, Chung Tử Kỳ nghĩ nếu hắn mở tiệm đồ ăn, buổi sáng có thể bán đồ ăn nóng, dù sao thì nhiệt độ buổi sáng cũng hơi thấp, mà giữa trưa có thể bán đồ ăn mát mẻ, trong đầu hắn đã nghĩ ra hình dạng của hai loại này, chính là không biết nên tìm dụng cụ mở tiệm ở đâu, không biết có thể thuê hay không, tìm thợ mộc thì vừa tốn thời gian vừa tốn tiền công, không chừng nên thuê thì hơn.
Ách! Xem ra nên vào trấn lần nữa, phải nhanh chóng mở sạp, gạo và bột mì trong nhà sắp hết rồi, trên người hắn chỉ còn năm trăm văn tiền, phải nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ mới được.
Nếu đã tính toán vào trấn, như vậy cải lương không bằng bạo lực, Chung Tử Kỳ ăn trưa rồi vào trấn với Triệu Chính An.
Một đường đến trấn không dừng nghỉ, Chung Tử Kỳ tự hỏi một chút, quyết định mở tiệm ở bến tàu Nam, thật ra hai bến tàu đó không có gì khác nhau, chỉ là Chung Tử Kỳ thích mà thôi.
Đã tìm được bến tàu, một đường đi thẳng, đi hơn một tiếng, có rất nhiều tiểu thương thét to.
"Hải sản, hải sản tươi mới đây."
"Bán bánh bao, bánh bao có nhân đây!"
"Mì tá lỗ rất ngon đây!"
"..."
Giữa trưa, rất nhiều cửa tiệm có đầy khách, cũng có nơi chỉ có lẻ tẻ vài người, có những người mặc trang phục kỳ lạ, rõ ràng là từ bên ngoài tới, cũng có người địa phương.
Chung Tử Kỳ đánh giá hồi lâu, phát hiện tuy là nhiều tiểu thương nhưng vẫn kém hơn trong tưởng tượng của hắn, cẩn thận ngẫm lại sẽ biết mấu chốt ở đâu.
Tám chữ "tăng đa chúc thiểu, tinh ích cầu tinh" rất phù hợp với tình trạng hiện tại, tuy thương nhân nhiều, nhưng không phải đến trình độ tất cả cửa tiệm đều có người ngồi, huống chi việc ăn uống này cạnh tranh rất lớn, hôm nay ngươi có thể đắc ý vì kiếm được rất nhiều tiền, ngày mai có lẽ sẽ buồn rầu dọn dẹp về nhà, bởi vì tay nghề của đối thủ cạnh tranh lợi hại hơn ngươi.
Chung Tử Kỳ làm bộ lơ đãng hỏi thăm tiểu thương, chiếm được tin tức mình muốn, rồi dẫn Triệu Chính An đi vào một cái sân cũ nát.
Vừa mới bước vào liền nhìn thấy một chiếc xe đẩy đứng lặng ở gióc tường, bên trên còn có hai nồi nấu. Phía sau là ghế và bàn có thể tháo dỡ.
"Có ai ở nhà không?" Chung Tử Kỳ gõ cửa.
"Ai, ở đây, ai vậy?" giọng nói truyền từ trong phòng truyền đến, một lát sau có một A mẫu hơn bốn mươi tuổi với khoé mắt đầy nếp nhăn đi tới, nghi ngờ đánh giá hai người: "Ngươi là?"
Chung Tử Kỳ mỉm cười hỏi: "Cho hỏi có phải Hoàng A mẫu không?"
Hoàng A mẫu gật đầu: "Đúng rồi, chính là ta."
"Xin chào, Hoàng A mẫu, ta là Chung Tử Kỳ, đây là phu quân ta Triệu Chính An, là thế này, ta ở bến tàu nghe được trước kia nhà các ngươi có mở quán, nhưng sau đó lại nghĩ bán, hôm nay ta đến hỏi một chút, bây giờ Hoàng A mẫu có sử dụng xe đẩy hay không? Nếu không dùng có thể cho chúng ta thuê được không?" Chung Tử Kỳ giải thích.
"À, như vậy à, các ngươi vào đi, việc này ta phải hỏi người nhà một cái, ta kêu hắn đến nói chuyện với các ngươi." Hoàng A mẫu dẫn hai người vào trong sân, sau đó nói với một gian phòng: "Lão Hoàng, lão Hoàng? Ra đây một chút, trong nhà có khách."