Ngây Ngốc Manh Thiên Tài Huyền Linh Sư

Chương 7: Ăn quịt



Rất nhanh,Xích Huyền cũng ý thức được Nhạc Ương Ương cũng không phải kẻ ngốc,nàng cũng không tiếp tục hướng chỗ sâu đi,đi được một đoạn liền bắt đầu thay đổi phương hướng,đi vòng xung quanh.

Xích Huyền không khỏi có chút tò mò,không nói Nhạc Ương Ương nhìn qua có chút ngây ngốc,coi như là một tiểu hài tử tuyệt đỉnh thông minh,nhỏ như vậy,ở trong rừng cây cũng sẽ không hiểu được phân biệt phương hướng như thế nào đi?

Nhạc Ương Ương hiện tại tay chân đều yếu ớt,cộng thêm lúc trước còn không ngừng dùng quyền cước,đi được một đoạn, đã không còn khí lực,bất quá nàng cũng không có dừng lại,vẫn như cũ kéo hai chân không nghe sai sử tiến về phía trước.

Qua rất lâu,rốt cục Nhạc Ương Ương mới chịu dừng lại,nhìn về phía trước bên dưới tàng cây có một gốc cây cỏ,mím môi đánh giá xung quanh một phen,không phát hiện điều dị thường,sau đó liền thoải mái dùng đôi chân ngắn ngủn của mình chạy qua,ngồi xổm xuống,cầm.

Nhổ!

Không nhổ được.

Lại nhổ!

Vẫn là không thể nhổ lên được.

Nhạc Ương Ương thu hồi đôi tay đầy thịt,lăng lăng nhìn bụi cỏ,từ từ ngẩng đầu,phát hiện mình thế nhưng không cao bằng một gốc cây thảo dược.

Núp trong bóng tối,Xích Huyền nhìn bộ dáng ngơ ngác của nàng,đã sắp cười đến mức lăn đi lăn lại trên đất.

Nhạc Ương Ương cuối cùng cũng ý thức được bây giờ mình yếu ớt đến mức nào,ngay cả nhỏ bụi cỏ cũng phải cố hết sức,không có biện pháp,cuối cùng đành phải kéo con thỏ nhỏ trên đỉnh đầu xuống,nói : ”Tiểu Bạch Bạch,chính mình ăn.”

Tiểu Bạch Bạch cũng đồng dạng với chủ nhân hữu khí vô lực(có tâm mà không có sức),bất quá nó còn có răng thật sắc bén,đến bên gốc cây thảo dược tráng kiện ngồi xổm xuống,tại rễ cây ngao ô một tiếng cắn xuống một ngụm,”Pằng”,thảo dược cuối cùng cũng rời mặt đất,rơi trên mặt đất.

Sau đó nó liền,”Răng rắc răng rắc”,đem trọn gốc cây thảo dược nuốt vào.

Xích Huyền xoa cái bụng cười đến đau,nhíu mày,Nguyệt Hạ cỏ có khả năng tăng công lực lên một cách nhanh chóng,nhưng cơ hồ là không ai có cơ hội dùng.

Bởi vì Nguyệt Hạ cỏ là một loại độc dược,mặc dù có biện pháp giải trừ độc tính,nhưng là nếu đồng thời muốn giữ được tác dụng tăng công lực,lại tương đối phiền toái,này không nói,quan trọng nhất là,dùng Nguyệt Hạ cỏ tăng công lực,quá trình rất thống khổ,chống đỡ không được có thể dẫn tới tự sát.

Cho nên khi Xích Huyền nhìn con thỏ nho nhỏ cỡ bằng bàn tay,vậy mà đem gốc cây lớn ăn hết không chừa lại chút nào,nhưng chỉ có chút mệt mỏi quỳ rạp trên mặt đất,không khỏi có chút kinh ngạc.

Này,con thỏ nhỏ đoán chừng là không sợ độc,nhưng là thống khổ của việc cưỡng chế tăng công lực là không cách nào tránh khỏi,mà hắn thế nhưng không có nổi điên(ta đoán là con thỏ nổi điên),hắn cũng không nhận ra đây là bởi vì con thỏ nhỏ trời sinh tính tình ôn thuận.

Hồn thú có khả năng thừa kế tính cách của chủ nhân,con thỏ nhỏ như vậy lại không sợ đau đớn,phỏng chừng cũng là có chủ nhân như vậy đi!

Mặc dù lúc nãy hắn ngủ,nhưng cũng biết là ba thiếu niên kia ra tay có bao nhiêu ngoan độc,hiện giờ Nhạc Ương Ương kéo thân thể bị thương đi lâu như vậy,mà lông mày cũng không nhăn một cái,coi như là người trưởng thành cũng rất khó làm được như vậy đi!

Mà nàng lại cho con thỏ nhỏ ăn Nguyệt Hạ cỏ,không chút do dự nào,đoán chừng chính nàng cũng giống như vậy,cho nên cảm thấy không có quan hệ gì.

Xích Huyền không khỏi hiếu kỳ nàng đến cùng là sinh hoạt tại cái hoàn cảnh như thế nào,gặp phải chuyện gì mới có thể làm cho một tiểu hài tử chết lặng đến nông nỗi này?

Nhạc Ương Ương đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Bạch Bạch ,sau đó ôm nó tiếp tục đi,lần này là hướng ra bên ngoài đi,rõ ràng cho thấy là chuẩn bị đi ra ngoài.

Xích Huyền đi theo nàng một đoạn,phát hiện nàng không có quay đầu lại như dự định,mà con thỏ nhỏ cũng khôi phục,liền không đi theo nữa.

Hắn đi ra lâu như vậy,cần phải sớm trở về.

Nhạc Ương Ương đang di chuyển,đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía bầu trời chỉ còn thấy một chấm đen,sờ sờ đầu Tiểu Bạch Bạch,lẩm bẩm: “giống như chủ nhân long...”

Tiểu Bạch Bạch chỉ ngơ ngác nhìn nàng một cái,Nhạc Ương Ương cũng không nói gì nữa tiếp tục đi về phía trước.

Sau đó đột nhiên một mũi tên nhọn bắn tới,còn có tiếng người kinh hô truyền vào trong tai.

Nhạc Ương Ương nhãn lực vẫn còn nhưng tay chân lại không nghe sai sử,coi như là biết rõ quỹ đạo của mũi tên,muốn tránh cũng không tránh được,bất quá nàng còn có Tiểu Bạch Bạch.

Chỉ thấy Tiểu Bạch Bạch giơ móng vuốt ra,tát một cái đem mũi tên kia đẩy ra một cách dễ dàng,sau đó tiếp tục ngơ ngác làm ổ trong lòng chủ nhân.

Không thể trách Tiểu Bạch Bạch lợi hại,mà là kẻ bắn tên quá vô dụng,phàm là người có chút tu vi đều có thể thoải mái né tránh,có người kinh ngạc hô lên,bất quá vì Nhạc Ương Ương là một tiểu oa nhi tay trói gà không chặt,coi như tên bắn ra kém,cũng đủ thương hại tới nàng.

Rất nhanh liền có bốn ngườihướng bên này chạy tới,đứng đầu là một nam tử khoảng chừng 20,ngũ quan thanh tú,khí chất trầm ổn,một thân trang phục mặc lên người,anh khí bức người,lúc này lại nhíu mi,tỏ ra có chút lo lắng: “Tiểu muội muội,ngươi không sao chứ?”

Lại thấy Nhạc Ương Ương ngơ ngác,cũng không nói chuyện,cho rằng nàng sợ tới choáng váng,nam tử mày nhíu lại sâu hơn.

Đằng sau có người bất mãn nói thầm: ”không bắn được thì cũng đừng bắn.”

Người nói chuyện là một thiếu niên chừng mười tuổi(?),trên người còn khiêng con mồi,hiển nhiên những người này là đang đi săn.

Sau đó một nữ nhân cao ngạo lên tiếng: “Ngươi nói cái gì?Đừng quên ngươi chỉ là một hộ vệ mà ta thuê mà thôi,có tư cách gi đố i với bản tiểu thư khoa chân múa tay!”

Nhạc Ương Ương ngửa đầu nhìn lại,chỉ thấy nữ tử nói chuyện,một thân váy dài hoa lệ,cằm ngẩng cao,giữa lông mày tất cả đều là ngạo mạn,đôi mắt đẹp trừng trừng,mang theo tức giận cùng khinh thường.

Thiếu niên nghe nàng nói như vậy,không khỏi tức giận,muốn mở miệng đáp trả,lại bị người bên cạnh giữ chặt: “A Lục,bớt tranh cãi một chút.”

Kéo hắn là một nam nhân khoảng chừng 30,hiển nhiên so với thiếu niên xúc động chững chạc hơn rất nhiều,bất quá cũng nhìn ra được,hắn đối với nữ nhân kia rất bất mãn.

A Lục mặt mũi tràn đầy bất mãn,cuối cùng lại không nói gì nữa.

Nữ nhân nhìn hai người khó chịu nhưng không lên tiếng,không khỏi đắc ý nhếch miệng,sau đó nhìn về phía nam tử đầu lĩnh trong nháy mắt trở nên kiều mị,gắt giọng: “Văn Hiên ngươi xem bọn họ,quá không giống với lời nói,lại dám hung dữ với ta,ngươi cũng không nói bọn họ.”

A Lục khoa trương làm động tác nôn mửa,trong mắt tất cả đều là khinh thường,bên cạnh hắn nam nhân lắc đầu,đối với tình huống này tỏ ra rất là bất đắc dĩ.

Bị gọi là Văn Hiên nam tử sắc mặt khó coi,bất quá hắn hiển nhiên là một người tính tình ôn hòa,cho dù trong lòng có không vui,cũng không có trực tiếp quát lớn,chỉ là giọng nói không được tốt lắm: “Cát tiểu thư không phải là cần quan tâm một chút xem có làm người bị thương hay không?”

Cát tiểu thư sắc mặt chìm xuống,hiển nhiên rất không cao hứng,hừ một tiếng nói: “Điều này có thể trách ta sao?Tiểu hài tử nhà ai sẽ ở trong rừng cây Mê Thiện đi loạn?”

Văn Hiên sắc mặt trầm xuống một phần,không tiếp tục để ý vị Cát tiểu thư kia,ngồi xổm xuống nhìn xem ANhạc Ương Ương,ôn hòa hỏi: “Tiểu muội muội,ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

Hài tử nhỏ như vậy, xác thực không nên xuất hiện ở rừng cây Mê Thiên nơi ma thú sinh sống,cũng may nàng chỉ có con ma thú thỏ lông trắng,nếu không mũi tên vừa rồi khẳng định làm nàng bị thương.

Tiểu Bạch Bạch xác định rất giống ma thú cấp một thỏ lông trắng,cũng khó trách sẽ bị nhận sai.

Nhạc Ương Ương nhìn hắn hồi lâu,mới phun ra một chữ: “Đói.”

Nhạc Ương Ương đi lâu như vậy,xác thực là đói bụng,nàng hiện tại ngay cả nhổ cọng cỏ còn nhổ không nổi,muốn chính mình lấy thức ăn sẽ tương đối có hết sức,cho nên,này còn gọi là ăn quịt đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.