Ngày Sau Còn Dài - A Tô Duật

Chương 14: Xe đạp



Nghiêm Dụ: "Đạp, đạp tiếp đi. Sao không đạp thẳng xuống hồ luôn đi?"

Những ngày học làm nông trôi qua thật vui vẻ. Mỗi ngày làm chút việc đồng áng, tán dóc, vuốt ve chó con, chọc ghẹo lũ gà. Khi rảnh rỗi, Thiện Vũ và những người khác lại lấy việc trêu chọc Đào Trác ra làm thú vui - chủ yếu là dạy cậu cách đi xe đạp.

Một người nói cơ thể phải thả lỏng, một người nói phải dùng lực ở eo. Một người nói đừng nắm ghi-đông quá chặt, một người lại nói phải nắm chặt vào, khi cảm thấy sắp ngã thì bám lấy.

Đào Trác giận dữ: "Rốt cuộc thì phải làm thế nào đây!"

Tô Việt Đình nói rằng dù sao thì chắc chắn cũng không phải là kiểu như cậu, Kiều Nguyên Kỳ và Thiện Vũ thì vô tư cười to.

Có học sinh đã phát hiện ra một con suối và hồ nước giữa thung lũng cách thị trấn không xa, bên hồ có một bãi cỏ xanh mướt, phong cảnh rất đẹp. Không ít người sau khi làm xong việc đồng áng thì đến đây đi dạo và thư giãn. Cả nhóm cứ vừa đi vừa dừng, cuối cùng kéo Đào Trác đến tận bờ hồ. Rồi bọn họ nhanh chóng biến mất, để lại Đào Trác một mình trên con đường nhỏ ven ruộng, tự mình tìm kiếm cái gọi là cảm giác hư vô mờ mịt kia.

Đào Trác loạng choạng, đạp xe chưa được vài mét đã nghiêng ngả, luống cuống vội vàng duỗi chân chống đỡ. Chẳng mấy chốc cậu đã thở hổn hển, bèn vứt xe đạp sang một bên, buông xuôi ngồi phịch xuống bãi cỏ.

Ánh nắng lúc ba bốn giờ chiều là ánh nắng dịu dàng nhất, ấm áp rải lên người, kéo dài bóng của những đôi tình nhân bên bờ hồ.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Đào Trác ngẩng đầu lên, phát hiện Nghiêm Dụ đang đứng phía sau nhìn xuống cậu.

Đào Trác chống tay, ngẩng đầu nhìn hắn: "Học đi xe đạp. Sao cậu lại đến đây?"

"Đi dạo." Nghiêm Dụ bình thản đáp. "Học đi xe đạp để làm gì?"

"Để... " Đào Trác nói, bứt bứt đám cỏ dưới tay, "để tiện đến rủ cậu đi chơi chứ sao."

Nghiêm Dụ khẽ "ừm" một tiếng, dường như khá hài lòng với câu trả lời này.

"Đã học được chưa?"

Đào Trác lắc đầu, tay buông thõng, chán nản ngã người xuống bãi cỏ. Trông cậu có vẻ rất bực bội, như thể muốn đấm vỡ chiếc xe đạp vậy.

Thế là Nghiêm Dụ nhướn mày: "Tôi dạy cậu nhé?"

"Được không? Cậu có chắc là dạy được không?"

Nghiêm Dụ: "...Cậu nên hỏi là "Tôi có học được không.""

Đào Trác không dám nghi ngờ trình độ giảng dạy của thầy Nghiêm nữa, vội vàng bật dậy khỏi bãi cỏ.

Bên bờ hồ lấp lánh ánh nước, Nghiêm Dụ đang dạy Đào Trác đi xe đạp. Hắn bảo Đào Trác ngồi lên yên xe trước, không cần để ý đến bàn đạp, chỉ cần dùng chân đẩy từ từ để tiến lên, tìm cảm giác thăng bằng ảo diệu ấy. Đào Trác đẩy một lúc thì dần dần có cảm giác, Nghiêm Dụ bèn bảo cậu đặt chân trái lên bàn đạp, dùng chân phải đẩy đất.

Lúc này, Đào Trác bắt đầu hơi loạng choạng, nhưng nhờ vẫn còn một chân làm điểm tựa nên vẫn có thể miễn cưỡng tiến về phía trước. Ai ngờ một lúc sau, Nghiêm Dụ lại bảo cậu nhấc cả chân phải lên, hai chân hoàn toàn rời khỏi mặt đất. Lúc này Đào Trác cảm thấy trời đất quay cuồng, như thể giây tiếp theo sẽ ngã nhào ngay lập tức.

Nghiêm Dụ nhanh chóng theo sát, một tay giữ ghi-đông, một tay giữ yên xe, để Đào Trác từ từ đạp. Thế nhưng, mỗi lần chỉ đi loạng choạng được vài mét, Đào Trác đã nghiêng người, ngã thẳng vào vòng tay của Nghiêm Dụ.

Nghiêm Dụ cảm nhận được người trong lòng mình đang căng thẳng, có hơi bất lực: "Cậu sợ cái gì chứ? Chẳng lẽ tôi sẽ để cậu ngã sao?"

Đào Trác trông mong nhìn hắn, gật đầu rồi lại lắc đầu.

Nghiêm Dụ: "..."

Nghiêm Dụ: "Thả lỏng đi. Tin tôi. Ngã xuống cũng là đè chết tôi trước."

Thế là, bên cạnh những đôi tình nhân lén lút hẹn hò bên bờ hồ, đột ngột xuất hiện thêm một Đào Trác đang tập đi như trẻ con, và một Nghiêm Dụ lo lắng đến bạc tóc.

"Đừng nắm ghi-đông chặt như vậy... Đúng rồi, đừng dồn trọng tâm về sau quá, nhưng cũng đừng về trước quá. Kiều Nguyên Kỳ bảo phải dùng sức ở eo à? Sau này nói chuyện với Kiều Nguyên Kỳ ít thôi... Đừng nghĩ đến chuyện bị ngã, nhìn về phía trước, phía trước kìa! Không phải dưới chân... ài."

Bây giờ Nghiêm Dụ đã hiểu tại sao Đào Trác lại hỏi câu "Cậu có chắc là dạy được không."

Lần thứ bao nhiêu không biết, Đào Trác suýt ngã xuống đất, nhưng lại được Nghiêm Dụ nhanh chóng đỡ dậy. Lúc này Đào Trác đã hoa cả mắt.

Nghiêm Dụ nói: "Dạy toán cho cậu cũng không khó thế này."

Đào Trác thấy đường lui lập tức muốn bỏ cuộc: "Hay là thôi không học nữa..."

Nghiêm Dụ lập tức lạnh lùng ngắt lời: "Không được!"

Một lát sau, giọng điệu của hắn dịu dàng hơn một chút, từ tốn khuyên nhủ Đào Trác: "Không phải cậu muốn đến rủ tôi đi chơi sao? Không học thì không đến được đâu."

Đào Trác định nói "Thật ra cậu có thể đến đón tôi mà", nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Nghiêm Dụ, cậu lại im lặng nuốt lời vào, leo lên xe đạp lần nữa.

May mắn thay, dưới sự hướng dẫn kiên quyết nhưng dần mất kiên nhẫn của Nghiêm Dụ, sau nhiều lần ngã xuống rồi lại đứng lên, Đào Trác bắt đầu tìm được chút cảm giác đi xe.

Mặt trời dần lặn, rải những tia nắng vàng xuống mặt hồ giữa những đám mây đỏ rực.

Nghiêm Dụ nói: "Thả tay ra."

Đào Trác rụt rè: "Không được..."

Nghiêm Dụ: "Tôi đếm đến ba. Hai."

Nghiêm Dụ còn chưa đếm đến một, Đào Trác đã lặng lẽ buông tay ra khỏi vạt áo của Nghiêm Dụ.

Nghiêm Dụ nói: "Cậu có thể làm được mà. Cứ đạp đi."

Đào Trác muốn nói tôi thật sự không thể.

Nhưng rồi cậu nghĩ lại, đây là lần dạy học mà thầy Nghiêm đã đặt cược cả lòng tự tôn nghề nghiệp của mình. Nên cậu đành hít một hơi sâu, chậm rãi đạp xe về phía trước.

Tuy nhiên, lần này, mặc dù vẫn đi ngoằn ngoèo như rắn, như thể sắp ngã nhào xuống bất cứ lúc nào, nhưng Đào Trác thật sự có thể từ từ đạp tới trước! Cậu thiếu niên rõ ràng cũng rất sốc, lập tức hét lên vui sướng, quay đầu lại vẫy tay với Nghiêm Dụ, đắc ý khoe khoang rằng cậu đã làm được.

Nghiêm Dụ chỉ chầm chậm theo sau, bóng dáng của hắn hòa vào ánh hoàng hôn đỏ rực, tạo thành một cái bóng đen mỏng manh. Dù không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng Đào Trác biết chắc rằng hắn đang cười nhìn mình.

Giọng nói của Nghiêm Dụ dường như vọng đến từ xa: "Đừng... đi tiếp... về phía trước."

Đào Trác thầm nghĩ: Đừng dừng lại, đi tiếp, đi về phía trước? Được thôi!

Bạn học Đào vừa mới biết đi xe đạp nên cảm thấy rất thích thú, nghĩ rằng mình sắp có thể tham gia giải đua xe được rồi. Thế là, cậu bắt đầu ra sức đạp mạnh, muốn lao vun vút trên con đường nhỏ bằng phẳng ven cánh đồng.

Tuy nhiên, cậu chỉ mới lao đi được vài mét thì con đường bằng phẳng đột ngột biến mất, thay vào đó là một con đường đất đầy sỏi đá. Bánh xe mất kiểm soát và nảy lên. Chiếc xe đạp xóc nảy khiến Đào Trác lảo đảo, ngã về phía bãi cỏ xanh bên đường.

Ai ngờ "bãi cỏ" này không phải là bãi cỏ, mà là một khu đất ngập nước đã bị nước ngầm thấm đẫm vì ở quá gần hồ. Ngay khi bánh xe vừa chạm vào, nó bắt đầu từ từ chìm xuống, tiếp theo là bàn đạp, rồi tới ống quần của Đào Trác, và cuối cùng là cả bộ đồng phục học sinh của cậu.

Khi Nghiêm Dụ thong thả bước tới, Đào Trác đang đứng chôn chân trong hồ, tuyệt vọng nhìn người nào đó đang đứng trên bờ, hai tay đút túi, mặt không cảm xúc.

Nghiêm Dụ: "Đạp, tiếp tục đạp đi. Sao không đạp thẳng xuống hồ luôn đi?"

Đào Trác: "Tôi đã ở dưới hồ rồi. Tôi cứ tưởng cậu nói..." Cậu lặp lại những gì mình đã nghe.

Nghiêm Dụ thật sự không thể tin nổi: "Tôi nói là, đừng đi tiếp nữa, phía trước hết đường rồi."

Đào Trác thật sự chỉ muốn chìm nghỉm luôn cho xong: "Tôi sai rồi, anh Dụ, kéo tôi lên đi, ở đây lạnh quá..."

Mặt trời đã lặn, trời tối và nhiệt độ trong núi giảm xuống rất nhanh. Trung tâm thị trấn nơi Nghiêm Dụ ở gần thung lũng này hơn so với ngôi làng nơi Đào Trác sống. Sợ Đào Trác bị cảm, hắn cởi áo khoác đưa cho cậu mặc, lau khô chiếc xe đạp nhưng không thể lau khô Đào Trác, cuối cùng đành phải chở chú cún con ướt sũng về nhà mình.

Khi đến nơi, Đào Trác đã hắt hơi liên tục. Nghiêm Dụ ra lệnh cho cậu đi tắm ngay lập tức, còn mình thì đi đun nước nóng và tìm thuốc. Sau đó, hắn pha trà gừng và đặt trên bàn, đợi đến khi Đào Trác quấn khăn tắm bước ra, ép cậu uống hết một hơi.

Đào Trác cực kỳ ghét cái vị cay nồng của trà gừng, uống vào mặt mày nhăn nhó. Cậu cảm giác như cổ họng không còn là của mình nữa, ngồi trên giường của Nghiêm Dụ để hong khô tóc. Khi đó, cậu mới bắt đầu quan sát nơi Nghiêm Dụ ở, phát hiện đây là một căn gác xép nhỏ, chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo và một chiếc bàn kê sát cửa sổ. Cửa sổ mở hé, ánh trăng và tiếng côn trùng từ bên ngoài len lỏi vào.

Đào Trác hỏi: "Tôi mặc gì đây?"

Quần áo của cậu đã bị Nghiêm Dụ ném vào máy giặt và hiện đang phơi ngoài cửa sổ.

Nghiêm Dụ liếc nhìn cậu một cái, lục lọi trong tủ quần áo, hồi lâu mới tìm ra một chiếc áo sơ mi trắng. Đào Trác cảm thấy quen mắt, vài giây sau nhớ ra đó là chiếc áo mà Nghiêm Dụ đã mặc khi hai người đi đến siêu thị Freshippo.

Đào Trác loay hoay mãi trong chăn, cuối cùng ló đầu ra với chiếc áo sơ mi trên người: "Hình như hơi rộng, cậu có cái nào khác không..."

Nghiêm Dụ lại liếc nhìn cậu lần nữa, thấy chiếc cổ áo rộng thùng thình để lộ xương quai xanh và lồng ngực lấp ló, cùng với đôi chân trần thò ra khỏi chăn vì vừa tắm xong nóng quá. Nghiêm Dụ im lặng đóng tủ lại: "Không có."

Đào Trác đành chấp nhận: "Thôi được rồi."

Bất chợt, dưới nhà vang lên tiếng gọi của chủ nhà. Nghiêm Dụ thò đầu ra đáp lời. Đào Trác căng tai nghe một lát thì biết rằng chủ nhà đang hỏi Nghiêm Dụ đã tắm xong chưa, vì sắp tắt nước nóng. Nghiêm Dụ nói cháu biết rồi ạ, sau đó quay lại nhìn Đào Trác: "Đi thôi, tôi đưa cậu về." Rõ ràng lại định đi mượn xe điện của Hứa Anh.

Đào Trác nói: "Nhưng tí nữa là hết nước nóng rồi."

Nghiêm Dụ đáp: "Không sao."

"Không được!" Đào Trác tức giận nói, "Tắm nước lạnh sẽ bị cảm mất! Cậu đi tắm trước đi, tôi chờ ở đây."

Nghiêm Dụ định nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Đào Trác, hắn chỉ khẽ nhướn mắt rồi nghe lời đi tắm.

Phòng tắm nhỏ hẹp, Đào Trác vừa dùng xong nên không gian vẫn còn ngập trong hơi nước. Như thể từng giọt nước cách đây không lâu còn tiếp xúc thân mật với người kia, giờ lại mang theo hơi ấm rơi xuống người Nghiêm Dụ.

Hương hoa nhài phảng phất khắp nơi. Đó vốn là mùi hương của Nghiêm Dụ, nhưng ngày qua ngày, từng chút một, giờ đã thấm vào cả người Đào Trác.

Trong đầu Nghiêm Dụ thoáng hiện hình ảnh người ấy mặc chiếc áo sơ mi của hắn, ngồi trên giường của hắn, cuộn tròn trong chăn của hắn.

Nghiêm Dụ hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đi những hình ảnh và suy nghĩ phi lý đang lởn vởn trong đầu, làm dịu đi cảm giác bồn chồn trong lòng, rồi quyết định tắm bằng nước lạnh.

Khi bước ra, Đào Trác đã nằm trên giường của Nghiêm Dụ và ngủ thiếp đi.

"Đào Trác?" Nghiêm Dụ ngồi xổm xuống, khẽ gọi và vỗ nhẹ vào vai cậu. Nhưng người kia chỉ cau mày, rồi co mình vào trong sâu hơn, dường như không muốn bị đánh thức.

Chắc hẳn Đào Trác đã rất mệt. Cậu vừa nằm trên giường chơi điện thoại, chơi một lát thì cơ thể thả lỏng, chìm vào giấc ngủ sâu, đến mức màn hình điện thoại vẫn sáng và thỉnh thoảng còn hiện lên một thông báo tin nhắn.

Nghiêm Dụ thở dài, không đành lòng đánh thức cậu. Hắn chỉ khẽ đẩy cậu vào trong giường, kéo chăn đắp kín lại, rồi cầm điện thoại của Đào Trác lên.

Thiện Vũ đang nhắn tin dồn dập: "Đm, Đào Trác mày đi đâu rồi, mày còn sống không, bọn kia nói mày đi với anh Dụ rồi a a a a a, mày đi đâu rồi, mày đâu rồi! Hồ Bân và Hứa Anh đã kiểm tra đến phòng bên cạnh rồi mày mau về đi!

Nghiêm Dụ dừng lại một lúc, rồi nhắn: "Đào Trác đang ở chỗ tôi."

Nghĩ một chút lại bổ sung: "Cậu ấy ngủ rồi, tôi sẽ nói với Hứa Anh, cậu không cần lo."

Thiện Vũ: "?"

Thiện Vũ: "Cậu? Tôi? Nghiêm Dụ??"

Thiện Vũ: "??????"

Nghiêm Dụ định tắt điện thoại ngay. Nhưng vào giây phút đó, khi nhìn Đào Trác đang ngủ yên bình, Nghiêm Dụ không thể kiềm chế được ham muốn tò mò đen tối từ sâu trong lòng mình. Nó bắt nguồn từ sự chiếm hữu mãnh liệt mà hắn chỉ dành riêng cho Đào Trác.

Vì vậy, Nghiêm Dụ thoát ra và thấy được rằng Đào Trác đã để mình ở vị trí ghim trên WeChat, hiện tại cũng chỉ có mỗi mình hắn trong danh sách đó. Đào Trác còn đặt cho Nghiêm Dụ một biệt hiệu...

Bốn chữ ngắn gọn, "Bậc thầy khuyến học".

Nghiêm Dụ ngẩn người, sau đó bật cười nhẹ, ngồi bên giường yên lặng nhìn Đào Trác.

Đào Trác ngủ rất say, quấn chăn của Nghiêm Dụ. Cảm thấy vẫn chưa đủ nên cậu nắm lấy một phần chăn và ôm vào lòng, cả người vùi vào đó.

Nghiêm Dụ dừng lại, đưa tay lên, mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào má của Đào Trác.

Có lẽ do ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ lòng bàn tay của Nghiêm Dụ, Đào Trác hơi nhíu mày, ngay sau đó cậu chủ động rúc vào, nắm lấy tay Nghiêm Dụ cọ cọ một cách mềm mại.

Trong cơn mơ màng, Đào Trác khẽ gọi: "Nghiêm Dụ..."

Đèn đột ngột tắt, trong bóng tối mịt mùng, chỉ có ánh trăng soi lên lưng Nghiêm Dụ, tất cả đều chìm vào hơi thở mờ ám.

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Sao cậu nhận ra tôi... Cậu cũng sẽ để người khác chạm vào cậu như vậy sao?"

Cậu sẽ né tránh chứ? Hay sẽ chấp nhận? Cậu có dành cho tôi chút thiên vị nào không? Cậu có nghĩ rằng... Nghiêm Dụ là một người đặc biệt không?

Nghiêm Dụ không thể hỏi, vì hắn biết mình sẽ không có câu trả lời. Điều duy nhất hắn có thể nắm bắt được là cảm xúc và khát vọng mãnh liệt đang âm thầm lớn dần bên trong, đến mức Nghiêm Dụ không thể phớt lờ nữa. Nhưng hắn không dám thừa nhận.

Nghiêm Dụ rút tay lại, cúi người xuống, lặng lẽ nhìn Đào Trác.

Họ gần nhau đến nỗi hơi thở phả lên khuôn mặt đối phương, như thể một điều gì đó sẽ nhẹ nhàng rơi xuống trong giây tiếp theo.

Nhưng cuối cùng, Nghiêm Dụ không làm gì cả. Hắn chỉ đắp kín chăn cho Đào Trác, xoa nhẹ lên tóc cậu rồi quay người bước ra ngoài.

Trong đêm tối tĩnh lặng, Nghiêm Dụ chợt nhớ đến con đom đóm đã dùng hết ánh sáng của mình, cố gắng tìm kiếm cho đến giây phút cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.