Ngày Sau Còn Dài - A Tô Duật

Chương 5: Đường Cônic



"Đừng nhìn tôi nữa, nhìn bài tập đi."

Sáng hôm sau, vào lúc tám giờ rưỡi, chuông báo thức reo lên. Đào Trác ngái ngủ bò dậy, phát hiện Nghiêm Dụ không có ở phòng, cậu ấy đâu rồi?

Đào Trác đang đánh răng thì nghe thấy tiếng cửa mở, cậu quay lại nhìn, thấy Nghiêm Dụ đang cầm một chồng ghi chép toán học mới in xong trở về.

Nghiêm Dụ cất cặp sách, dựa vào cửa, vừa cúi đầu xem điện thoại vừa đợi Đào Trác.

Đào Trác thấy phòng tự học lạnh, bèn cầm thêm một chiếc áo khoác đồng phục. Cậu đi đến cửa lại quay lại, lấy hai chiếc bánh sừng bò nhân giăm bông, đưa cho Nghiêm Dụ một chiếc. Hắn không từ chối.

Nghiêm Dụ vẫn ngồi ở chỗ quen thuộc của mình, Đào Trác đi theo hắn, ngồi xuống bên cạnh.

Nghiêm Dụ mở tờ đề toán ra: "Bài nào?"

Đào Trác chỉ vào câu hỏi cuối cùng về đạo hàm, Nghiêm Dụ lấy một tờ giấy nháp ra, bắt đầu vừa viết vừa giảng.

Đây là một bài toán kết hợp giữa đạo hàm và bất đẳng thức, yêu cầu chứng minh khoảng của một miền, chủ yếu kiểm tra khả năng sử dụng tính chất bắc cầu. Nhưng thầy Hà Đào khá khó tính, giới hạn phạm vi này rất hẹp, khiến tính chất bắc cầu trở nên tinh vi. Nghiêm Dụ giảng hai lần Đào Trác mới hiểu được cách làm.

Đào Trác ngẩng đầu nhìn Nghiêm Dụ, ánh mắt ngưỡng mộ lấp lánh: "Sao cậu nghĩ ra được vậy?"

Nghiêm Dụ ngừng lại một chút rồi đáp: "Trực giác."

Đào Trác: "Tôi cũng có thể có trực giác này không?"

Nghiêm Dụ: "Làm nhiều bài là được."

Đào Trác lật qua cuốn sổ ghi chép toán học mà Nghiêm Dụ đã in – tất cả đều là chữ viết tay của hắn. Quý giá vô cùng, chỉ có một bản duy nhất. Đào Trác rụt rè hỏi: "Có thể giảng trước về đường cônic không? Trước đây ông Kiều đã giảng cho tôi về nó rồi."

Nghiêm Dụ gật đầu, nhưng lại hỏi: "Ông Kiều? Kiều Nguyên Kỳ?"

"Ừm."

Nghiêm Dụ lập tức có dự cảm không lành.

"Cậu ta dạy cậu cái gì? Điểm cố định? Giá trị lớn nhất và nhỏ nhất? Ba điểm thẳng hàng?"

Đào Trác mím môi, ngập ngừng một lúc rồi cuối cùng nói: "Tôi cũng không nói rõ được."

Nghiêm Dụ đành phải đi lục lại cuốn "Nghiên cứu đề thi", chọn ra vài câu để cho Đào Trác làm trước.

Nửa tiếng sau, Nghiêm Dụ nhìn đáp án mà Đào Trác đưa, rơi vào im lặng.

"Quên hết những gì Kiều Nguyên Kỳ dạy đi." Nghiêm Dụ lạnh nhạt nói, "Tôi sẽ dạy lại từ đầu."

Đào Trác: "..."

Cả buổi sáng hai người ngồi trong phòng tự học nghiên cứu về đường cônic. Đào Trác nhanh chóng hiểu ra tại sao Nghiêm Dụ lại bảo cậu quên hết những gì Kiều Nguyên Kỳ đã dạy.

Kiều Nguyên Kỳ thuộc kiểu có năng khiếu bẩm sinh, cậu ta giải các bài toán theo kiểu bản năng, không có hệ thống gì cả, chỉ tùy cơ ứng biến. Nghiêm Dụ thì khác. Nghiêm Dụ đã xây dựng cho mình một hệ thống kiến thức riêng, toàn diện và có cấu trúc rõ ràng. Sau khi giải thích rõ ràng các dạng bài tập khác nhau cho Đào Trác, Nghiêm Dụ bắt đầu từ những bài dễ đến những bài khó để củng cố kiến thức, giúp Đào Trác hiểu sâu hơn.

Đến 12 giờ trưa, Đào Trác nhìn đồng hồ: "Ăn trưa không?"

Nghiêm Dụ liếc nhìn Đào Trác, cậu đọc được sự thắc mắc trong ánh mắt ấy.

"Đúng vậy, tôi đang hỏi cậu có muốn đi ăn cùng không." Đào Trác cười, "Chẳng lẽ còn có người thứ ba sao?"

Dường như Nghiêm Dụ hơi cau mày, một lúc sau mới gật đầu, xách cặp sách đi theo Đào Trác.

Hai người đi một vòng quanh căng tin, nhưng các món ăn lại chẳng khiến cậu ấm họ Đào kén chọn có chút hứng thú nào. Đào Trác quay lại, nhìn Nghiêm Dụ với ánh mắt cầu khẩn: "Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi, cậu muốn ăn gì? Tôi mời."

"Tùy." Nghiêm Dụ im lặng hồi lâu mới lên tiếng, "Cưa đôi đi."

Đào Trác nhún vai nói được thôi.

Đào Trác nhớ rằng Thiện Vũ từng nói có một quán cơm thịt kho gần cổng trường khá ngon, nên cậu dẫn Nghiêm Dụ đi một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy quán nhỏ đó, cùng Nghiêm Dụ leo lên tầng hai.

Hai người mỗi người gọi một phần cơm thịt kho, Đào Trác còn gọi thêm một miếng gà rán.

Đào Trác ăn rất chậm, không phải vì nhai kỹ, mà vì cứ ăn hai miếng lại bắt đầu lơ đễnh suy nghĩ lung tung, nói ngắn gọn là "mộng du khi ăn". Nghiêm Dụ ăn xong trước, ngồi bên cạnh cúi đầu xem điện thoại.

Đào Trác không ăn hết miếng gà rán, cậu bèn xin túi nhựa để gói mang về. Khi đi qua quầy trà chanh, cậu đột nhiên bảo Nghiêm Dụ đợi một lát, rồi chạy tới quầy.

Thời tiết rất nóng, chỉ đứng không cũng đổ mồ hôi. Nghiêm Dụ đứng bên đường, vô thức kéo nhẹ cổ áo.

Lúc này, Đào Trác cầm hai ly trà chanh quay lại, đưa cho Nghiêm Dụ một ly.

Thân ly đọng đầy giọt nước lạnh, chúng chảy dọc theo cổ tay của Nghiêm Dụ, mang lại cảm giác thật sảng khoái, khiến Nghiêm Dụ không khỏi nhớ lại cảm giác khi vòng tay ôm Đào Trác tối hôm trước.

Tim Nghiêm Dụ đập nhanh hơn, hắn nhướn mày, Đào Trác lập tức hiểu ánh mắt đó như một dấu hỏi.

"Mua cho thầy Nghiêm đó." Đào Trác cười nói, "Coi như đóng trước một ít học phí."

Tim Nghiêm Dụ lại đập nhanh hơn.

"Cũng khá ngon, không ngọt lắm." Đào Trác cắm ống hút vào, mong đợi nhấp một ngụm. Giữa mùa hè nóng nực mà uống một ngụm trà chanh đá thế này thật sự quá đã! Đào Trác đầy hào hứng, quay sang hỏi Nghiêm Dụ: "Lần đầu tiên tôi uống đấy. Cậu đã uống thử bao giờ chưa?"

"Chưa." Nghiêm Dụ cúi đầu uống một ngụm, "Tôi cũng lần đầu."

"Hả? Cậu chưa đến đây bao giờ à? Bình thường cậu không ra ngoài hả?"

"Rất ít khi."

"Vậy ở trong trường cậu làm gì?" Đào Trác hỏi xong lập tức hối hận, nghĩ thầm thiên tài còn có thể làm gì ngoài việc giải bài tập chứ!

Quả nhiên Nghiêm Dụ không trả lời, Đào Trác chợt nhớ đến bóng dáng cô độc ấy, lòng bỗng chùng xuống.

Hai người sóng vai đi đến cổng sau trường học, lúc chờ đèn đỏ, Đào Trác đột nhiên quay sang nói với Nghiêm Dụ: "Tuần sau cùng nhau đi ăn cơm nữa nhé?"

Giọng nói rất nhẹ nhàng, như bóng cây loang lổ nhảy múa trên mặt đất.

Nghiêm Dụ không trả lời, Đào Trác tưởng rằng đây là ý từ chối khéo.

Mãi đến khi đèn xanh sáng lên, Nghiêm Dụ mới thấp giọng nói: "Được."

Trở lại phòng tự học, Đào Trác không trụ nổi nữa, nằm gục trên bàn ngủ một lúc. Còn Nghiêm Dụ ngồi bên cạnh cậu làm bài tập Vật lý.

Lúc tỉnh dậy, Đào Trác phát hiện có ai đó đã đắp áo khoác lên người mình, còn tăng nhiệt độ điều hòa. Sờ soạng túi áo, cậu thấy bên trong có một gói khăn giấy không phải của mình, chợt nhận ra buổi sáng đã lấy nhầm áo khoác, đây là áo của Nghiêm Dụ.

Đào Trác vẫn chưa muốn ngồi dậy, bèn đổi hướng nằm sấp trên bàn nhìn Nghiêm Dụ.

Nghiêm Dụ liếc nhìn cậu một cái, không nói gì, tiếp tục giải đề Vật lý.

"Thầy Nghiêm." Đào Trác vẫn chưa tỉnh hẳn, đầu óc mơ màng, dụi mắt hỏi: "Tôi làm phiền cậu thế này có ảnh hưởng đến việc học của cậu không?"

Nghiêm Dụ khẽ cười nhạt một tiếng, rõ ràng là lười trả lời câu hỏi kiểu này.

Đào Trác không trêu chọc thêm, thở dài một tiếng rồi cam chịu ngồi dậy, chuẩn bị tiếp tục học.

Lúc đó cậu nghe Nghiêm Dụ nói: "Không."

Đào Trác quay đầu, nhìn khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc của hắn, không hiểu sao lại thấy buồn cười.

Nghiêm Dụ lại dùng bút chọc Đào Trác quay lại, cất quyển đề Vật lý đi, mở vở ghi Toán ra, rồi gõ gõ vào đề bài: "Đừng nhìn tôi nữa, nhìn bài tập đi."

Thầy Nghiêm điềm tĩnh nhắc nhở: "Muốn ít tốn thời gian của tôi thì học nhanh lên, Đào Trác."

Cả buổi chiều lại trôi qua trong những bài toán về đường cônic. Đến lúc chạng vạng khi rời khỏi phòng tự học, Đào Trác vẫn thấy đường cônic như đang bay lượn trước mắt.

Buổi tối, Đào Trác lại kéo Nghiêm Dụ ra ngoài. Hai người cùng nhau ăn ở tiệm lẩu Dương Quốc Phúc gần cổng trường, ăn xong còn mua thêm bánh mì mới. Đào Trác phát hiện Nghiêm Dụ hoàn toàn không kén ăn, dường như cũng không có sở thích ăn uống nào đặc biệt.

Tối hôm đó, Đào Trác rất biết điều mà không làm phiền Nghiêm Dụ nữa, nhưng vẫn ngồi bên cạnh hắn. Nghiêm Dụ làm bài tiếng Anh, Đào Trác làm bài Vật lý, thỉnh thoảng không nhịn được lại quấy rầy vị "cao nhân" bên cạnh, hỏi về lực ma sát giữa quả bóng nhỏ và tấm ván.

Sáng hôm sau, đúng 7 giờ, Đào Trác bị Nghiêm Dụ gọi dậy.

Đào Trác liếc nhìn đồng hồ, lại nhìn Nghiêm Dụ đang đứng cạnh giường với vẻ mặt vô cảm chờ cậu, rồi quay người lại ôm chăn lăn lộn: "Tối qua tôi học đến tận một giờ..."

Nghiêm Dụ chỉ hỏi: "Không học nữa nhé?"

"... Học học học." Đào Trác cam chịu bò dậy, bị "thầy Nghiêm" lôi đến phòng tự học.

Lại một buổi sáng chiến đấu ác liệt, Đào Trác cuối cùng cũng nắm được kha khá về đường conic. Dưới sự huấn luyện chuyên sâu của Nghiêm Dụ, cậu đã thành công làm được việc vừa nhìn thấy đề là xác định được ngay điểm kiến thức cần kiểm tra, đồng thời nắm được phương pháp và hướng giải quyết đại khái.

Buổi chiều, hai người bắt đầu học về đạo hàm, khoảng bốn năm giờ thì các học sinh nội trú ngắn hạn bắt đầu lần lượt trở về trường.

Đào Trác lật qua đống giấy nháp, thấy rằng tập giấy mới mua vào thứ Sáu, chỉ qua một cuối tuần mà đã dùng hết hơn nửa, không khỏi cảm thán tiềm năng của con người là vô hạn.

Phòng tự học dần đông đúc, có hơi ồn ào. Đào Trác quay đầu, phát hiện Nghiêm Dụ không biết đã đeo tai nghe từ lúc nào.

"Đi không?" Đào Trác hỏi.

Nghiêm Dụ gật đầu, hai người cùng nhau lên lầu.

Trong phòng 508, Thiện Vũ và Kiều Nguyên Kỳ đã trở về. Thiện Vũ mang từ nhà đến hai hộp dưa hấu. Nghiêm Dụ lắc đầu từ chối, còn Đào Trác thì bị Thiện Vũ ép ăn một miếng.

"Sao cậu với cậu ấy lại đi lên cùng nhau vậy?" Thiện Vũ thuận miệng hỏi, "Cậu đi phòng tự học à?"

Đào Trác gật đầu: "Anh Dụ đã giảng bài cho tớ."

Kiều Nguyên Kỳ đang nằm trên giường trên chơi game, còn Nghiêm Dụ sau khi thu dọn đồ đạc xong thì chuẩn bị đi đến buổi tự học tối. Đi ngang qua, hắn gõ nhẹ vào thành giường của Kiều Nguyên Kỳ, khiến cậu ta tháo tai nghe xuống.

Nghiêm Dụ nói: "Sau này đừng có làm hại người khác."

Dứt lời, hắn quay lưng bước đi, để lại Kiều Nguyên Kỳ ngơ ngác. Thiện Vũ phải mất vài giây để phản ứng, sau đó bật cười ngặt nghẽo.

Trên đường đến buổi tự học, Thiện Vũ cứ lật đi lật lại giấy nháp của Đào Trác, cuối cùng thốt lên: "Vãi, quá đỉnh, chỉ trong một cuối tuần mà cậu viết bằng số lượng tớ viết cả học kỳ rồi. Cậu dùng hết mấy cái bút vậy?"

"Chắc ba cái." Đào Trác nhớ lại, xoa xoa cổ tay, lúc này mới cảm thấy hơi nhức.

Đào Trác nghĩ rằng mọi chuyện thế là kết thúc, nào ngờ đây mới chỉ là khởi đầu.

Từ hôm đó trở đi, mười phút sau khi bắt đầu tiết tự học buổi tối, Nghiêm Dụ sẽ gõ nhẹ lên bàn Đào Trác, ra hiệu cho cậu đi theo mình. Hắn đưa cậu đến phòng họp nhỏ phía sau văn phòng giáo viên để dạy riêng các điểm cần chú ý, khó khăn của môn đạo hàm.

Các dạng bài tập về đạo hàm còn phức tạp hơn cả đường cônic, lượng tính toán cũng nhiều hơn. Khiến Đào Trác hai ngày đã viết hết một quyển giấy nháp.

Thi thoảng Hứa Anh đi ngang qua, nhìn thấy hai người ngồi ở góc phòng họp, cũng phải ngạc nhiên.

Đào Trác đứng dậy: "Em chào cô Hứa."

"Không có gì, hai em cứ học đi." Hứa Anh nói. "Chỉ là cô hơi bất ngờ khi thấy Nghiêm Dụ chủ động giảng bài cho người khác."

Mười giờ, tiếng chuông tan học vang lên. Mười giờ mười phút, hai người mới thu dọn đồ đạc và đi về ký túc xá.

Trên đường chẳng còn mấy ai, chỉ có ánh trăng treo cao, kéo dài bóng dáng của hai thiếu niên. Gió thoảng đưa tiếng côn trùng rả rích từ xa về.

"Cảm ơn cậu nhé, Nghiêm Dụ." Đào Trác vừa nhảy chân sáo theo bóng của Nghiêm Dụ vừa bất ngờ lên tiếng, "Cậu đã bỏ nhiều công sức giúp tôi học bổ sung như vậy."

Nghiêm Dụ quay đầu liếc nhìn cậu, tháo tai nghe xuống và nói: "Tôi đã hứa thì sẽ làm."

Đào Trác gật đầu, cậu đã quen với việc Nghiêm Dụ thường hay nói những điều không khớp với lòng mình, nhưng đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

"Mà nè." Đào Trác gõ gõ vào tai nghe của Nghiêm Dụ, "Ngày nào cậu cũng nghe cái gì vậy?"

Mí mắt Nghiêm Dụ khẽ động đậy: "Cậu nghĩ sao."

Đào Trác: "Hồ Bân nói là tiếng Anh giao tiếp."

"..." Nghiêm Dụ không nói nên lời, "Hồ Bân bịa chuyện."

Đột nhiên Nghiêm Dụ dừng lại, đợi Đào Trác bắt kịp. Đào Trác vừa ngơ ngác ngẩng đầu lên, thì thấy Nghiêm Dụ đã tháo tai nghe và đưa nó vào tai mình.

Là tiếng sóng biển.

Một đại dương mênh mông vô tận, tiếng nước cuồn cuộn, những con sóng đập vào vách đá, thủy triều lên rồi lại xuống, cùng với tiếng gió thoảng qua.

"Cậu nghe cái này mỗi ngày à?" Đào Trác ngạc nhiên, "Tại sao, để dễ ngủ hả?"

"Đại loại là vậy." Nghiêm Dụ đáp, "Thư giãn."

"Tôi không thích biển." Đào Trác do dự một lúc lâu, rồi mới lên tiếng. Đây là lần đầu tiên cậu nói với bạn học mới ở trường Trung học số 1 về chuyện gia đình mình, "Mặc dù tôi mới chỉ đi một lần."

"Lần đó đáng lẽ chỉ có ba tôi và gia đình mới của ông ấy đi chơi, họ không định dẫn tôi theo. Nhưng trường bất ngờ cho nghỉ sớm, không thể bỏ tôi ở nhà một mình, nên họ phải đưa tôi đi cùng. Vừa đặt chân đến Tam Á, tôi lạ nước lạ cái nên sốt cao, nhưng lại sợ làm mọi người mất vui. Thế nên miệng thì nói họ cứ ra biển chơi không cần lo cho tôi, trong lòng thì mong ba ở lại. Nhưng ba tôi đã không làm thế."

Hình như Nghiêm Dụ không ngờ tới việc Đào Trác sẽ nhắc đến chuyện này, cụp mắt nhìn cậu một cái.

Một lúc sau, hắn tóm gọn lại bằng một câu: "Ba cậu tệ thật."

"Có lẽ vậy." Đào Trác cười, "Đôi khi tôi cũng nghĩ thế. Nhưng họ ly hôn từ rất sớm, tôi đã quen rồi. Ba mẹ ai chẳng vậy?"

Nghiêm Dụ không phản bác.

Đào Trác chỉ nói với Nghiêm Dụ một cách vu vơ, chẳng để tâm lắm. Hai ngày sau, đến thứ Năm, Nghiêm Dụ đã dạy xong phần đạo hàm. Tối thứ Sáu, hắn không còn đưa Đào Trác vào văn phòng nhỏ nữa, mà để cậu tự làm bài, chuẩn bị cho bài kiểm tra tuần vào ngày hôm sau.

Đào Trác mắc kẹt ở một bài chứng minh hằng đẳng thức, đến 10 giờ 10 phút vẫn còn cặm cụi viết.

Thiện Vũ nói: "Thế tớ đi trước nhé?"

"Cậu biến đi biến đi."

Còn ba phút nữa, Đào Trác viết như rồng bay phượng múa, cuối cùng cũng hoàn thành dòng cuối cùng.

Trong lớp đã không còn ai, Đào Trác nhìn đồng hồ, vội vã thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy về ký túc xá. Quay đầu lại, cậu bất ngờ thấy Nghiêm Dụ vẫn ngồi tại chỗ, cúi đầu xoay bút một cách lơ đãng.

Nhận ra ánh mắt của Đào Trác, Nghiêm Dụ liếc nhìn cậu một cái, chậm rãi đứng dậy, ung dung thu dọn cặp sách.

Đào Trác ngập ngừng hỏi: "Cậu đang đợi tôi à?"

"Không." Nghiêm Dụ phủ nhận, "Mải viết quá nên quên mất giờ."

"Không cần vội đâu." Nghiêm Dụ nói thế nhưng vẫn đứng ở hành lang với chiếc cặp trên tay, nhìn nhân viên bảo vệ lần lượt khóa từng cánh cửa, "Cô quản lý ký túc xá sẽ đợi tôi."

Trên đường về chỉ có hai người, Đào Trác ngẩng đầu nhìn trăng. Mặt trăng mờ mờ sau màn sương, tỏa ra một vầng sáng bạc.

Nghiêm Dụ bất ngờ chạm vào cậu, Đào Trác quay đầu lại nhìn thì thấy Nghiêm Dụ đưa tai nghe cho mình lần nữa.

Đào Trác nhận lấy và đeo lên, nhận ra đó là âm thanh của gió thổi qua những tán lá trong rừng, tiếng nước chảy róc rách, xen lẫn tiếng chim hót líu lo, khiến lòng người bình yên đến lạ.

"Cái này có đỡ hơn không?" Nghiêm Dụ nói với vẻ mặt không cảm xúc.

Đào Trác cười, gật đầu: "Khá dễ chịu."

"Đừng căng thẳng." Trước khi vào ký túc xá, Nghiêm Dụ đột nhiên lên tiếng, cụp mắt nhìn Đào Trác: "Cậu học rất tốt."

"...Vui vẻ một chút."

Sau một thoáng do dự, hắn nói thêm bốn chữ đó, và giơ tay lên như muốn xoa đầu Đào Trác. Nhưng cuối cùng vì ngại ngùng, Nghiêm Dụ dừng lại, chỉ lặng lẽ hạ tay xuống, lấy lại tai nghe của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.