Ngày Tàn

Chương 17: Fan cuồng súng máy hạng nặng



Cách giờ lên đường chỉ còn hai mươi ba phút, Dụ Vũ Trạch nhanh chóng dẫn Trình Kiến xuống xe. Hắn xuất trình thẻ căn cước với lính vũ trang canh gác sâm nghiêm, giới thiệu sơ lược Trình Kiến rồi quét hai lớp quyền hạn, phăm phăm đi vào công xưởng.

Đây là một trung tâm gia công nghiên cứu vũ khí công nghệ cao hoàn thiện hơn trong tưởng tượng của cô, trong không gian rộng lớn đan xen các lối đi và đủ loại dây chuyền sản xuất cơ giới, tầng sinh thái trên trần có thể mô phỏng mọi kiểu thời tiết, chung quanh kết cấu như tổ ong, ai cũng có vị trí làm việc của riêng mình.

Nơi này cho người ta cảm giác lạnh lẽo mà sắc sảo, nhìn thì tưởng lộn xộn nhưng thực tế rất ngăn nắp ngay ngắn, tựa lô cốt kim loại san sát như rừng giữa vùng đất hoang.

Có người vừa cầm một khẩu Kích Việt 14 đường kính lớn trên bệ lắp ráp xuống, lúc đi ngang qua tường kính, khẩu súng máy hạng nặng đứng đầu dòng Kích Việt trong truyền thuyết lần đầu tiên rơi trọn vào tầm mắt Trình Kiến.

Trình Kiến từng nghe nói về nó, là một trong những kiệt tác binh khí hiện đại, một hộp năng lượng có thể bắn nổ một chiếc xe bọc thép, bất kể là đối địa hay đối không cũng đều biểu hiện tương đối xuất sắc, có thể nói là kẻ kết thúc trận chiến có trọng lượng nhẹ nhất và lực sát thương mạnh nhất hiện tại.

Trong căn phòng tranh tối tranh sáng, đằng sau mỗi một vách kính đều là nhân viên nghiên cứu đang vùi đầu vào bản vẽ thiết kế và rất nhiều nhóm nhỏ đang thảo luận phương án, Dụ Vũ Trạch gần như phải dùng sức kéo mạnh mới lôi được Trình Kiến đang sáng rỡ hai mắt chỉ thiếu điều bám vào vách kính đi tới một gian phòng trong số đó.

Trông thấy gian nghiên cứu bản vẽ kín tường va li kín bàn này, Trình Kiến mới chịu tỉnh hồn khỏi “vòng tay ấm êm” đủ khiến fan cuồng súng ống đạn dược máu mũi thành sông kia.

Cô tỉnh táo trở lại, xoa cằm, ngây ngô hỏi: “Đây… Đây là đâu?”

“Là chỗ làm việc của cô sau này, ừm… nếu cô có thể trở lại sau nhiệm vụ lần này.” Dụ Vũ Trạch trả lời.

Trình Kiến vừa nghe đến nơi này về sau sẽ là ổ của mình, trong nháy mắt đã hớn hở tưng bừng ngắm nghía không gian lộn xộn này với ánh mắt như ngắm người yêu, nom như đang lên kế hoạch dấy một trận gió bão cải tạo không gian ra trò ngay tại đây.

Sau đó, cô trông thấy một người đàn ông vạm vỡ vai u thịt bắp cao gần hai mét ba đứng sau bàn, bận trang phục quân nhân, chào Dụ Vũ Trạch rất có khuôn phép: “Thủ trưởng!”

Dụ Vũ Trạch giới thiệu với anh ta: “Đây là thiếu úy Trình Kiến, sau này cậu sẽ là cấp dưới của cô ấy, nghe cho kĩ, ngoài nghe lệnh cô ấy ra, cậu phải bảo vệ cô ấy bằng bất cứ giá nào.”

“Rõ, thưa trung úy!” Anh chàng to con cung kính hoàn thành lễ nghi rồi quay sang chào Trình Kiến, “Thiếu úy Trình Kiến, tôi là Charles Hogan, thành viên bộ đội tác chiến đặc chủng, chuẩn úy cấp 5, được điều động sát cánh bảo vệ ngài, nghe theo mọi sắp xếp của ngài với điều kiện tiên quyết là không trái với quy định kể từ ngày hôm nay.”

Nhìn là biết đã đi bộ đội nhiều năm, đến cấp bậc cũng chỉ thấp hơn mình một cấp, có thể đoán được ắt hẳn là một đường từ binh sĩ đi lên, toàn thân bao trùm trong ý chí và nhiệt huyết.

Trình Kiến hơi luống cuống, sau khi ý thức được mình nên làm gì thì vội vàng chào anh ta, “Tôi là Trình Kiến.”

Dụ Vũ Trạch tạm thời không đánh giá gì nhiều khả năng phản ứng của cô, hắn chỉ vào đồ trên bàn, nhìn Trình Kiến: “Mau xem xem cô cần mang những thứ gì đi, thu xếp hết chúng đi, không cần phải băn khoăn vấn đề mang nặng đâu, hành lí của cô đều do chuẩn úy Hogan phụ trách.”

Nhận được chỉ thị, Trình Kiến ra dấu tay rồi lập tức đi qua lật tìm, cô im lặng tính toán trong đầu một vài thiết bị từng được tiếp xúc trong phòng thí nghiệm nghiên cứu tia F khi trước, lấy một ít thuốc dựa theo danh sách mình tự cảm thấy có thể dùng tới, cái nào chưa có thành phẩm thì trực tiếp mang nguyên liệu theo.

Dụ Vũ Trạch đứng một bên thúc giục suốt.

“Nhanh lên đi, sao cô chậm chạp thế, thượng tá sẽ không chờ cô đâu!”

Trình Kiến bận rộn vã mồ hôi đầu, chỉ hận không thể táng hộp sắt trong tay vào đầu hắn.

“Không đợi thì tôi không đi! Gấp gấp gấp, gấp cái gì! Có phải là dọn ghế ra ngoài chơi xuân đâu, đây là ra thực địa lấy mẫu nghiên cứu khoa học cơ mà! Gian phòng này có là một hộp đồ nghề đa dụng thì tôi cũng phải lựa từng món xem cái nào cần cái nào không chứ!”

Đây là lần đầu tiên Trình Kiến đáp lại lời thúc giục sốt ruột của người khác, giọng hơi quyết liệt, có điều nghe cô vặc lại rồi, Dụ Vũ Trạch cũng thật sự ngậm miệng.

Sửa soạn xong xuôi, thời gian đã qua mười lăm phút.

“Thật đúng là bắt tôi khiêu chiến với tốc độ soạn đồ cực hạn mà.” Trình Kiến bảo Charles thu dọn cùng mình, trong khi cô nhét lung tung đồ đạc vào ba lô thì Charles lại đóng gói máy móc cô cần dùng một cách rất có trật tự.

Dụ Vũ Trạch huýt sáo, cười ngạo nghễ: “Đây chính là hiệu suất của bộ đội đặc chủng chúng tôi đó, xem tốc độ thu dọn của Charles đi, phải dứt khoát nhanh nhẹn thế chứ lị.”

Anh chàng to con cười, không có ác ý, Trình Kiến lườm Dụ Vũ Trạch, lầu bầu: “Ờ nhưng bây giờ anh ta là của tôi.” Dứt lời xách đồ đi thẳng ra ngoài.

Tiết tấu cấp tốc trước khi xuất hành này khiến nhịp tim một người đã quen sống chậm xưa nay như Trình Kiến đến giờ vẫn đang trong trạng thái nhảy gấp đùng đùng, đây là lần đầu tiên cô chính thức tham gia vào nhiệm vụ do Hứa Úy chỉ huy với thân phận thành viên tổ hành động, cô căng thẳng đến toát đẫm mồ hôi tay.

Dụ Vũ Trạch dặn Charles dẫn thẳng cô lên trần xưởng công binh, ra khỏi thang máy, Trình Kiến thấy chung quanh gần như chất đầy nguyên vật liệu bị bỏ xó, xem chừng là dôi ra trong lúc chế tạo món đồ nào đó, giữ lại thì chẳng dùng đến mà ném đi thì tiếc rẻ nên chất hết lên đây.

Trình Kiến tỏ vẻ rất lấy làm hoài nghi với phương thức xử lí chẳng nghiêm túc tẹo nào này, nếu là ở Viện Nghiên cứu Trung ương, chuyện này chắc chắn không được phép xảy ra, bởi chế độ quản lí của họ khá nghiêm ngặt, thói quan liêu và hủ bại đã ăn sâu vào lòng người.

Trung tâm khu vực này có một khoảng đất trống rất sạch sẽ, tựa hồ được xem như một bãi đậu máy bay tạm thời, đã có sáu người chờ sẵn ở đó. Trình Kiến nhìn kĩ, phát hiện ra đối phương có ba người là nhân viên nghiên cứu, ba người còn lại là lính đặc chủng.

Charles rất kiệm lời, nhưng điều này không có nghĩa lúc Trình Kiến hỏi câu gì anh ta cũng không trả lời.

“Anh có biết họ tới làm gì không?” Cô nhỏ giọng hỏi anh chàng to con bên cạnh, quay đầu lại thì nhận ra mình đang đối mặt với hông anh ta.

Tai alpha đều đặc biệt thính, Charles hơi cong đầu gối xuống nhỏ giọng đáp lại: “Đều được bố trí vào nhiệm vụ lần này giống ngài, nhưng họ chỉ ra làm nhiệm vụ một chuyến rồi về còn ngài thì phải theo lâu dài.”

Ồ, tức là người ta đi một lần còn cô phải đi nhiều lần… Trình Kiến gật đầu.

Tai người bên kia cũng thính không thua Charles, nghe được toàn bộ lời cô vừa nói, ngay khi một nhân viên nghiên cứu trong số đó tỏ vẻ bất mãn chuẩn bị sang gây sự với cô thì Dụ Vũ Trạch bước ra khỏi cửa thang máy.

Một tay hắn cầm một túi giấy to, tay còn lại vác một khẩu Kích Việt 14.

Trông thấy Trình Kiến rồi, hắn lướt mắt qua tay nhân viên nghiên cứu kia lúc này đã dừng bước không cử động nữa, từ xa ném túi giấy cho cô.

Trình Kiến vất vả chạy lại đỡ, kết quả thấy hắn có ý định coi khẩu súng máy hạng nặng đó như bóng rổ ném một cú ba điểm, vội vã hãi hùng kêu: “Đợi, đợi đã! Cái này không ném được đâu!”

“Cái gì cũng ném được tuốt.” Hắn nhếch miệng buông tuồng, khẩu súng 25kg rời tay, đúng lúc món đồ vạch ra một đường parabol trước ánh mắt sít sao đau lòng của Trình Kiến, bên cạnh thò ra một cánh tay, Charles vững vàng bắt được.

Dụ Vũ Trạch tiện tay chơi đùa, suýt nữa hù chết mấy nghiên cứu viên, ngoài Trình Kiến mặt đầy biểu cảm “Ôi cục cưng vẫn ổn không sao, làm mẹ sợ chết mất” ra thì tay nhân viên ban nãy có vẻ định đi qua dùng lý lịch thâm niên gây sự với kẻ sinh sau là Trình Kiến nên giờ đứng gần cô nhất cũng đang run chân bần bật.

Gã vươn tay trỏ Dụ Vũ Trạch, giọng run run: “Cậu cậu cậu, cậu có biết trong hướng dẫn sử dụng của thứ này ghi rất rõ là cấm không được quăng ném đưa chuyền không! Va chạm mạnh có thể khiến ống năng lượng bên trong phát nổ đấy! Đến lúc đó chúng ta tuyệt đối chẳng có mạng mà sống nữa đâu!”

Dụ Vũ Trạch hơi mất kiên nhẫn, hắn ra dấu về phía Trình Kiến, ý bảo tay nhân viên đó xem Trình Kiến lúc này đang kích động vuốt ve khẩu súng.

“Người ta thế này mới gọi là gan dạ nhé, anh làm alpha mà yếu vía vậy à?”

Lính đặc chủng được sắp xếp bảo vệ gã thấp giọng cười thành tiếng, cả đám đều hả hê, tay nghiên cứu viên tức xanh mặt, ánh mắt nhìn Trình Kiến từ cao cao tại thượng thoạt đầu biến thành hằn học gai góc sau khi chịu nhục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.