Ngày Tàn

Chương 22: Zombie khổng lồ



Trong đầu Trình Kiến lúc này chỉ chăm chăm vào nghiên cứu, đã sớm chẳng rảnh mà nghĩ đến cái khác, chạy tới hiện trường rồi, vừa xuống phi cơ, cô đã bị mùi thối rữa mãnh liệt đến độ cơ hồ thực thể hóa đập vào mặt. Thứ mùi này làm Trình Kiến cúi gập người nôn ọe ngay lập tức, đến Khang Cổ dày dạn kinh nghiệm thí nghiệm cũng có phần chịu không nổi, nhưng dù sao gã cũng không thất thố như Trình Kiến.

Khó chịu sinh lí thậm chí còn khiến Trình Kiến không sao mở mắt ra nổi, ở một vài thời điểm, chất khí mang tính kích thích kịch liệt quả thật có thể gây tổn thương đến bộ phận yếu ớt như mắt. Thế nên tuy biết zombie khổng lồ ở ngay phía trước, song hiện giờ Trình Kiến chẳng thể làm gì được, đến bản năng cơ thể cô còn chẳng chiến thắng nổi nữa là.

Cô che miệng mũi nhắm chặt mắt, trong hoàn cảnh tối mịt, Trình Kiến bỗng cảm nhận được có ai bắt lấy tay mình, ngay sau đó, đầu được đeo lên thứ gì, người kia rất bình tĩnh cài nút cố định cho cô rồi buông cổ tay cô ra.

Cô mở mắt, người đứng trước mặt là Hứa Úy, thứ anh đeo lên cho cô gần giống với mặt nạ phòng độc, chỉ là gọn nhẹ hơn mà thôi.

Trình Kiến sờ soạng một lượt món đồ, càng thêm xác định chiếc mặt nạ này là sản phẩm chuyên dụng của quân đội. Nó có chức năng lọc và phòng độc cơ bản nhất, còn khả năng cường hóa tầm nhìn dưới tình huống cực đoan. Đôi mắt mới nãy còn bị khí zombie xông cho không mở nổi, sau một hồi chảy lệ đã có thể nhìn được rõ ràng.

Trình Kiến mải nghĩ chuyện mặt nạ mãi mới tỉnh táo lại được, định cảm ơn đối phương một câu nhưng người nọ đã sớm đi xa.

Trình Kiến gắng hết sức đè nén nỗi cảm động vì được Hứa Úy đích thân đeo mặt nạ phòng độc cho mới nãy, bụng nghĩ cô nhất định phải làm tốt hơn mong đợi của anh, như thế mới có thể khiến hứng thú của anh đối với mình nảy sinh biến hóa.

Cô đi tới trước cánh tay của zombie khổng lồ, cánh tay to lớn này đã thối rữa, không còn nhìn ra màu sắc cơ da ban đầu nữa, mọi vết thương đều như đang âm ỉ chảy ra chất lỏng sánh đặc màu xanh neon.

Khang Cổ che miệng mũi đi tới, nhìn vật ngoại cỡ trước mắt với vẻ mặt ghét bỏ: “Mùi ghê hết sức, mức độ thối rữa quá cao, đã bắt đầu tiên hành phân giải tế bào rồi.”

Trình Kiến mặt không đổi sắc nhéo hổ khẩu mình, nhịn cảm giác muốn nôn mửa xuống, một lần nữa dồn sự chú ý vào con zombie khổng lồ. Cô tỉ mỉ quan sát làn da của con zombie rồi ngồi xổm xuống nhìn vũng dịch mủ màu xanh lá đã chảy tới cạnh giày mình dưới thân nó, chợt mở miệng gọi: “Charles, mau lấy ba lô lại đây cho tôi!”

Đó giờ Charles vẫn đang đợi Trình Kiến phân phó, nhận được chỉ thị lập tức tuân theo, chỉ thấy Trình Kiến lấy từ ba lô ra một ống tinh thể xanh lam, chạy tới bên một lều thí nghiệm nhỏ mới dựng tạm thời, bắt đầu hí hoáy.

“COF? Cô nghi ngờ hiện trường có khí độc?” Khang Cổ để ý đến hành động của Trình Kiến, cất tiếng hỏi.

“Thể chất của alpha các anh cường tráng, nhất là bộ đội đặc chủng, sau khi được huấn luyện đều có khả năng kháng độc ở những mức độ khác nhau, thế nên không cảm nhận được độ ăn mòn trong không khí ở hiện trường.” Trình Kiến cấp tốc làm thí nghiệm xúc tác thành phần, cô có dự cảm xấu, không nói rõ ra được nhưng khiến người ta vô cùng khẩn trương, “Tôi chỉ xác nhận lại thôi.”

“Cô…” Khang Cổ còn định nói gì thêm, song đúng lúc ấy lại có lính đặc chủng chuẩn bị đi lấy tuyến xạ pheromone của zombie khổng lồ đến trưng cầu ý kiến, gã nhíu mày, để lại không gian riêng cho Trình Kiến, xoay người nhận lấy mặt nạ phòng độc đối phương đưa cho, theo lính đặc chủng rời đi.

Charles quan sát Trình Kiến làm việc, hơi lấy làm khó hiểu, hỏi: “Ở đây tràn ngập khí độc à?”

“Có lẽ vậy.” Trình Kiến ghé mắt vào kính hiển vi xem rồi quay đầu lại nhìn thứ vừa bỏ vào ngâm trong ống nghiệm, lát sau quay sang nói với Charles: “Tôi cần tế bào da và tế bào tròng mắt của nó, sau đó anh dùng ống nghiệm này lấy một ít dịch mủ của nó.”

Charles nghe vậy lập tức đi lấy lại, Trình Kiến thu thập những mẫu xét nghiệm vừa lấy tại hiện trường này, chừng ba phút sau, lại bảo Charles ra ngoài lấy vài mẫu xét nghiệm ở những địa điểm tương đồng về.

Một tiếng sau, tiến sĩ Khang Cổ trở lại, cả người như dính keo, mang theo mùi hôi thối đi tới. Dù cách mặt nạ phòng độc, Trình Kiến vẫn có thể ngửi được mùi tế bào sinh vật thối rữa buồn nôn đó.

“Tôi đã xử lí xử lí xong tuyến xạ rồi, nghỉ ngơi hai phút rồi chuẩn bị đi xem miệng nó, bên này cô có phát hiện gì không?”

Trình Kiến im lặng một lúc lâu không trả lời gã, một lát sau, cô bứt mình ra khỏi nghiên cứu, ngẩng đầu nhìn gã, có điều vẫn không hé răng.

Khang Cổ thoáng chần chừ rồi tự bước lại xem báo cáo quan trắc Trình Kiến viết, mắt dần trợn to.

“Nó… Nó…”

“Làm thí nghiệm ngay tại tuyến đầu luôn có hiệu lực và và phù hợp với quy luật tiến hóa của nó nhất, tiến sĩ, chúng ta cần nhiều thời gian hơn.”

“Tôi biết, cô đi giúp giải phẫu cục bộ lấy mẫu đi, để tôi trông chừng ở đây cho!”

Trình Kiến hơi ngơ ngác, cô không chấp nhận được lắm kết luận sơ bộ mà phương hướng nghiên cứu của mình cho ra, nhưng sự thật là vậy, cô muốn đổi cho người khác xem xem có chỉ ra được lỗi sai nào của mình không, thế nên rất ngoan ngoãn mặc một bộ trang phục phòng độc cùng kiểu dưới sự giúp đỡ của Charles rồi cùng anh ta đến bên zombie khổng lồ.

Cô còn vài vấn đề cần đích thân nghiệm chứng.

Chiều rộng một cánh tay của zombie cơ hồ còn dài hơn chiều cao của cô, tên khổng lồ này cao xấp xỉ chín mét, muốn đi lên đầu nó còn phải dựa vào leo thang mới thành công.

Tuy đã ngửi lâu mùi ở trong hiện trường nhưng khoảnh khắc mở miệng zombie dưới sự giúp đỡ của lính đặc chủng, mùi thối mãnh liệt vẫn khiến người ta muốn hôn mê.

“Các anh buộc dây lên người tôi đi, tôi xuống xem xem.”

“Cái gì?” Lính đặc chủng trợ giúp bên cạnh suýt sợ ngây người, một nữ beta mà lại chủ động nói muốn chui vào khoang miệng thối rữa đến không nhận ra đâu với đâu của zombie xem?

“Cho tôi con dao nào sắc bén chút, với lại cái túi zip bền nhất trong ba lô tôi ấy.”

“Hay là để tôi đi cho, cô muốn tìm gì?”

Trước đó Charles đã xem cô làm việc này nên cảm thấy mình có thể làm được, nhưng Trình Kiến không muốn kết quả gặp bất kì chỗ không ổn nào, cô muốn xuống xem xem, nếu con zombie này thật sự tiến hóa theo hướng đó thì phải chăng nó đã mọc lại tuyến xạ?

“Không được, để anh làm rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, để đề phòng, anh đi theo sau lưng giúp tôi đi vậy.” Trình Kiến nói rồi cầm trang bị vừa đưa lên, trực tiếp bọc kín đầu, đeo đèn pha lên, buộc dây rồi men theo hàm răng của nó từng chút đi xuống.

Charles thấy Trình Kiến đi vào chẳng mảy may do dự, liếc sang lính đặc chủng hỗ trợ bên cạnh, quả nhiên thu hoạch được ánh mắt thương hại “Chúc may mắn nhé bro” của họ. Anh ta chẳng làm được gì khác, chỉ có thể trang bị cho mình bằng tốc độ nhanh nhất rồi cùng Trình Kiến chui vào miệng zombie khổng lồ.

Họ không xuống đến tận họng mà chỉ dừng lại trong khoang miệng, cái đầu lâu khổng lồ này từng chịu tấn công dữ dội, não cũng bị phá nát một nửa. Dưới sự chỉ huy của Trình Kiến, Charles hơi mờ mịt lục lọi đống thịt rữa trong miệng nó, mấy người kéo dây bên ngoài lúc lúc lại trông thấy có chất lỏng đen đỏ lẫn xanh chảy ra, ai nấy đều buồn nôn phát khiếp.

Đồng thời, họ lại càng thêm bội phục cô nàng nghiên cứu viên beta xinh đẹp nom vô hại như một con thỏ này.

Hai người họ chừng ba phút lại ra ngoài thông khí một lần, mười phút sau, rốt cuộc Trình Kiến cũng chui ra, trong tay xách nửa túi chất lỏng màu vàng.

Bao ngoài chất lỏng là một gì đó nhìn như lớp màng, bề mặt lớp màng rất tởm, nhưng dưới ánh đèn pha, đồ vật bên trong lại lóng lánh chói mắt.

“Chỉ nghi là có thể nó có thôi, không ngờ nó có thật!” Cách mặt nạ phòng độc, không ai trông thấy vẻ mặt của cô nhưng chỉ nghe kích động điên cuồng lấp ló mơ hồ trong giọng nói của cô thôi, mọi người hầu như có thể tưởng tượng ra được ánh mắt tràn ngập nhiệt tình của cô giờ phút này.

Không ai dám hỏi đây là cái gì, xuống tới nơi, Trình Kiến lập tức bừng bừng hứng thú chạy về lều thí nghiệm dựng tạm, định đi tìm tiến sĩ Khang Cổ báo tin tốt lành. Song, cô chưa kịp đến gần lều thí nghiệm, trong đó đã vọng đến tiếng nổ và ánh lửa ngập trời.

Ánh lửa đó biểu trưng đã bắt đầu có người chết.

Trình Kiến ngây ra, tim cô nổi trống dữ dội, adrenalin tiết ra, não còn cảm nhận được sự tồn tại của nguy hiểm nhanh hơn suy nghĩ của cô.

Cô há to miệng khó khăn hô hấp như cá ra khỏi nước, hốc mắt đỏ hoe, hai chân muốn chạy mà nặng như trì, cô căn bản không biết thời khắc này mình rốt cuộc có an toàn hay không, tựa như một con kiến hoàn toàn bại lộ giữa nguy cơ, cô cảm nhận được nỗi cô đơn, sợ hãi và bất lực đang trào lên mãnh liệt.

Hàng loạt lính đặc chủng được huấn luyện nghiêm khắc tay cầm vũ khí xông tới, Trình Kiến nhanh chóng được Charles và những người khác che chở dẫn đi rút lui. Cô ngoái đầu, túp lều vải mới nãy còn yên lành giờ đã hóa thành tro bụi. Ngọn lửa hừng hực trên tro bụi như tượng trưng cho chiến tranh bắt đầu.

Trình Kiến loáng thoáng nghe thấy giọng nói trong máy truyền tin vô tuyến của người bên cạnh giữa tiếng pháo súng, ai mà ngờ được rằng ba tiếng ước hẹn ban đầu lại bị nén xuống còn nửa giờ. Hơn nữa đối phương tiến hành đột kích họ mạnh mẽ như vậy, vũ khí sử dụng đều là vũ khí hạng nặng, rất có dáng vẻ muốn kết liễu hạng mục nghiên cứu zombie khổng lồ dã ngoại này. Có thể là vì người bên chúng đã có lí do để không cần tiếp tục lưu trữ mẫu xét nghiệm ngoại cỡ này nữa.

Trong lúc rút lui, Trình Kiến vô thức muốn tìm bóng dáng Hứa Úy để trong lòng có cảm giác an toàn, nhưng đập vào mắt đều là lính tráng được võ trang đầy đủ, cô căn bản không nhận ra ai với ai.

Dọc đường có rất nhiều người không quen biết chặn đánh muốn giết chết bọn họ, Trình Kiến không biết có phải đối phương đã nhận ra thân phận nghiên cứu viên của cô hay không mà hỏa lực tương đối tập trung vào cô. Cô lẩn tránh rất vất vả, người bên cạnh cũng đang dốc hết sức bảo vệ cô, đến Charles cũng vì bảo vệ túi chất lỏng trong tay cô mà phải chịu rất nhiều thương tích vốn có thể tránh.

Trình Kiến được bí mật hộ tống đến phi cơ cách đó không xa, bên cạnh cô chỉ còn lại ba người mà lúc này đã có đến mười mấy phần tử khủng bố đuổi theo.

Charles đã bị thương sẵn, lúc này phải chịu tấn công tập trung, rất nhanh đã không cầm cự nổi nữa. Mắt thấy đối phương muốn dùng đại bác oanh tạc phi cơ của họ, ai nấy cơ hồ đều nghẹt thở, nhưng ngay giây tiếp theo, cánh tay của kẻ cầm bazooka đã bị chém đứt lìa.

Xem ra là viện quân mới tới tiếp viện, song ánh mắt của Trình Kiến một mực dính chặt vào người đàn ông lưu loát vung đao rồi nhanh chóng đổi sang súng, để tiện bề đánh đêm, trong một khoảng thời gian ngắn người này đã làm rất nhiều ngụy trang chiến thuật, thậm chí trong suốt trận chiến anh còn chẳng hề nhìn Trình Kiến lần nào.

Nhưng bằng vào bản năng, Trình Kiến cảm giác được người này chính là thượng tá Hứa Úy.

Lúc anh đánh gục được tên cuối cùng, Trình Kiến đã được đưa tới phi cơ. Cách cửa sổ, cô nhìn người đàn ông đứng trong đống đổ nát giữa màn đêm mịt mùng từ xa, cho đến khi rốt cuộc phi cơ cũng cất cánh.

Vẫn sát phạt quả quyết trước sau như một, chỉ đứng đó thôi đã mang khí chất đội trời đạp đất như ngọn núi cao, chẳng biết tại sao, đồng thời khi Trình Kiến chỉ muốn dõi theo anh thật kĩ, anh cũng một mực nhìn về phía Trình Kiến.

Người đàn ông để lại cho cô trọn năm giây rồi bất chợt xoay người rời đi, một lần nữa gia nhập chiến trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.