Ngày Tàn

Chương 39: Hứa Úy hoang mang



Nếu bị người khác biết được chuyện này, chỉ e ngay ngày mai sẽ có người bắt đầu chó cùng rứt giậu săn trộm, mưu đồ cưỡng hiếp đánh dấu cô.

Đó chính là tình cảnh của O ở Ngày Tàn, cực kì tồi tệ. Chừng này tuổi rồi mà Trình Kiến chẳng thấy được mấy omega có thể quang minh chính đại ra ngoài làm việc, mà những omega thường xuyên lộ diện về cơ bản đều nhốt mình ở nhà sau sự kiện cưỡng hiếp dâm ô.

Đầu óc cô rất loạn, lúc thì nghĩ có phải số liệu thí nghiệm của mình cần sửa đổi không, lúc thì lại nghĩ vì sao mình lại là một omega.

Theo lẽ thường, beta không thể cảm ứng được pheromone của A và O, trước nay cô cũng cho rằng mình không cảm ứng được, nhưng thực chất từ rất lâu về trước, cô đã có thể mơ hồ nhận ra alpha hình như cho người ta một áp lực rất lớn.

Chẳng lẽ thật ra không phải là không thể cảm ứng mà là tồn tại chương ngại nhận biết?

Trình Kiến sờ gáy mình, cô nhớ ra đây là chỗ Quý Thanh Hòa thích chạm vào nhất, có lẽ anh cũng lờ mờ phát hiện ra.

Trình Kiến hơi nhức đầu, cô không thể không bắt đầu điều chỉnh thành quả nghiên cứu sử dụng lên người mình lần tới.

Có điều, may mà phát hiện kịp, bằng không tiêm ống thuốc kia vào rồi, chẳng biết cơ thể cô sẽ còn xuất hiện vấn đề đột xuất gì nữa. Trình Kiến cảm thấy mình đang phạm vào một sai lầm rất lớn trong thí nghiệm, cô không nên tin tưởng tuyệt đối vào giới tính của mình.

Tuy người bình thường không ai hoài nghi giới tính từ nhỏ đến lớn của mình, nhưng cô không thể là một người bình thường, cô phải nhạy bén hơn tất cả mọi người bình thường mới đúng, trên thế giới có thiếu gì sự giả trá đâu.

Có thể nói hiện giờ Trình Kiến đang khó thở ít thấy.

Cô bắt đầu tiến hành cuộc nghiên cứu ba thuộc tính ABO mang tính chất trả thù, vẫn tiến hành thí nghiệm tiến hóa beta vốn định thử trên người mình, đồng thời, cô còn bỏ thêm thí nghiệm tiến hóa A và O vào lịch trình hằng ngày của mình.

Lần này cũng là do cô còn chưa đủ hiểu sâu về ABO, nếu có thể biết được mọi khác biệt của ba thuộc tính này thì cô đã chẳng ngốc nghếch lấy mình ra làm thí nghiệm hai năm, cuối cùng còn phát hiện ra số liệu của mình sai từ lúc bắt đầu.

Đây chắc chắn là một sự kiện mất mặt tầm cỡ sử thi! Tuyệt đối là sai lầm cấp thấp nhất trong mọi sai lầm!

Nếu ban đầu đã làm theo số liệu omega thì hiện giờ có lẽ cô cũng chẳng mắc chứng mất ngủ, thí nghiệm của cô sẽ đạt đến hoàn mĩ, không tồn tại bất kì tác dụng phụ nào!

Trong cả một tháng sau đó, lúc nào Vincent cũng cảm thấy tính tình Trình Kiến không ổn lắm, độ tích cực trong công việc của cô tiến bộ rõ rệt, nhưng độ mệt mỏi của mọi người cũng đang gia tăng.

Cho đến một ngày, trong lúc đi vào phòng thí nghiệm, một nghiên cứu viên không cẩn thận đá trúng một người, cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện ra người nằm trên đất là chủ quản nghiên cứu của anh ta, thiếu tá Trình Kiến.

Anh ta sợ chết khiếp, lập tức bế người đi tìm bác sĩ, cuối cùng mới biết là Trình Kiến mệt quá bất tỉnh.

Sau khi trở về, người này rơm rớm lệ, nói với những đồng nghiệp trước đó không lâu còn oán thán rằng đúng là chúng ta cực nhọc thật nhưng bác sĩ nói thiếu tá đã không ngủ ít nhất một tuần rồi.

Sau đó có người tiếp lời, lượng đồ ngọt cô hấp thu mỗi ngày ít nhất tăng gấp đôi so với trước kia, hôm bữa còn nghe cô than là đau răng.

Cuối cùng có người nhỏ giọng hỏi: Mấy anh có cảm thấy thiếu tá mảnh mai y như một omega không? Rõ ràng mấy ngày nay chúng ta cũng đâu có chợp mắt được tí nào.

Alpha chung quanh đồng loạt nhìn về phía anh ta, sau đó không hẹn mà cùng gật đầu lia lịa.

Vincent thở dài, phát biểu một câu tổng kết, “Chị ấy nên tìm một trợ lí sinh hoạt đi thôi.”

Lần này, Trình Kiến ngủ suốt hai ngày hai đêm.

Lúc cô tỉnh lại, trời đã sáng, mới mở mắt được không bao lâu nên đầu vẫn đang trong trạng thái mơ hồ.

Trình Kiến nắm tay lại, cảm giác đã rất lâu rồi mình không sao siết chặt được thành nắm đấm, nay cuối cùng cũng chặt được. Xem ra trong khoảng thời gian hôn mê, bệnh viện cũng truyền dịch dinh dưỡng điều dưỡng cơ thể cô.

Sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên Trình Kiến nghĩ đến vẫn là nghiên cứu của mình. Cô cảm thấy trạng thái của mình hiện giờ rất tốt, muốn trở lại làm thí nghiệm ngay, nhưng hai bác sĩ quân y viện trưởng Noël đích thân phái tới lại ấn chặt cô xuống giường.

Đây là chỉ thị của viện trưởng, nguyên lời ông là: Mấy ngày sắp tới phải để cô ấy nghỉ ngơi, không ngủ được thì tiêm thuốc an thần.

Bấy giờ Trình Kiến mới ỉu xìu chịu thôi, cơ mà vất vả mãi mới cảm nhận được tình trạng sức khỏe tốt hơn đôi chút, dứt khoát điều dưỡng cho khỏe hẳn đi, bao giờ xuất viện lại chiến tiếp!

Cô cố gắng làm mình không suy nghĩ quá nhiều, không ngừng xem phim hoạt hình trẻ con lưu lại từ trước Ngày Tàn để trợ giấc, thỉnh thoảng còn lấy que diêm và lá bài dựng tháp trên giường bệnh, thời gian ngủ và thời gian tỉnh xen kẽ lẫn nhau, đến ra ngoài đi lại cũng có người theo cùng.

Nghỉ ngơi đến ngày thứ năm, tầm chín giờ tôi, phòng bệnh của Trình Kiến nghênh đón một người cô hoàn toàn không ngờ được.

Khi ấy cô đang ôm chăn xem hoạt hình, vừa cười vừa ném khoai tây chiên vào miệng, kết quả lúc ngoái lại trông thấy đối phương, miếng khoai vừa nhai nát trực tiếp phun ra ngoài.

Trình Kiến vội vàng lấy tay áo chùi mép, kéo chăn lên che quần áo bệnh nhân trên người mình đi, nằm xuống nghiêng đầu nhìn rèm cửa sổ.

Hứa Úy đứng bên giường Trình Kiến, ánh mắt dừng lại một lúc trên bộ phim hoạt hình cô vừa xem, ngồi xuống.

“Tôi đang trong kì nghỉ, nghe nói em nằm viện nên tới thăm em.”

Trình Kiến hít mũi, cuối cùng vẫn thẹn thùng quay đầu lại nhìn anh.

Cô chưa rửa mặt, hơn nữa đã hai ngày rồi không gội đầu, ban nãy còn phun một miếng khoai tây ngay trước mặt anh, chỉ sợ là cả người đều đang nhếch nhác thảm họa.

Trình Kiến đã hoàn toàn quên khuấy rằng lần đầu tiên gặp Hứa Úy, cô còn trông như một nữ zombie, lúc ấy người ta đâu có nói gì, còn khiêng cô chạy cả một đường.

Tóm lại, Trình Kiến đã chết trong lòng rồi. Cô nín thinh, Hứa Úy cũng chẳng nói gì, hai người cứ duy trì một khoảng im lặng như thế, cho đến khi y tá bưng khay thuốc vào.

“Thiếu tá Trình Kiến, đến giờ đi ngủ rồi.”

Trình Kiến vội nghiêng đầu xem đồng hồ treo tường, chín giờ mười phút, giờ này mọi ngày cô đều phải tiêm đi thuốc ngủ, đó là yêu cầu cưỡng chế.

Mấy ngày nay Trình Kiến đã quen với việc ngủ vào giờ này, nhưng hôm nay Hứa Úy tới, cô không nhịn được muộn xin kéo dài thêm ít thời gian, không ngờ Hứa Úy lại mở miệng trước.

“Phải tiêm thuốc an thần cô ấy mới ngủ được à?”

“Dạo này đã khá hơn chút rồi, ban ngày cũng có thể tự ngủ vài giấc.” Y tá lật xem ghi chép của mình, “Mười một giờ sáng nay ngủ mười bảy phút, ba giờ chiều cũng ngủ bốn mươi bốn phút.”

Sau đó, cô nhìn Trình Kiến tổng kết lại, “Hôm nay làm rất tốt, đã chuẩn bị đi ngủ xong xuôi luôn rồi.”

“Không phải!” Trình Kiến liếc Hứa Úy, sốt ruột cất tiếng: “Có người tới thăm tôi mà, hôm nay có thể ngủ muộn hơn một chút không…”

“Trình Kiến, mai tôi sẽ lại tới, bây giờ em nghỉ ngơi đi.” Hứa Úy đứng lên, câu này hoàn toàn không cho cô bất kì cơ vãn hồi nào.

Trình Kiến nghĩ đến hiện giờ mình nhếch nhác thế này, hơi rầu rĩ dùng ngón tay cào cào tóc, sau đó bò xuống giường chuẩn bị đi rửa mặt.

Lúc đi ngang qua Hứa Úy, cô thò tay kéo tay áo anh, nhìn anh lưu luyến: “Ngày mai anh nhất định phải tới đó.”

“Tôi sẽ tới.”

Dưới sự giúp đỡ của y tá, Trình Kiến sửa sang lại quần áo cần đem giặt rồi đi tắm. Hứa Úy dời tầm mắt về bộ phim hoạt hình trẻ con, một lượng lớn que diêm và lá bài trong mấy cái hộp để trong góc, cùng một vài món đồ kì quái khác.

Anh nhớ tới lời trung tướng Weir nói với mình mấy ngày trước sau khi kết thúc nhiệm vụ.

Nghe nói trong Viện Nghiên cứu Trung ương có một người ngày nào cũng suy nghĩ nghiên cứu quá độ, chứng mất ngủ trầm trọng đến mức chỉ dựa vào tiêm thuốc an thần mới ngủ được, hiện giờ còn bị nhốt trong bệnh viện ngày ngày xem phim hoạt hình làm mấy trò trị liệu lặp đi lặp lại nhàm chán như kiểu dựng tháp lá bài xếp nhà que diêm, mục đích chính là để người đó bình tĩnh lại không động não quá độ nữa.

Thú vị thật, đám người thông minh của Viện Nghiên cứu Trung ương thật đúng là làm nghiên cứu đến quên ăn quên ngủ, sớm muộn gì cũng có một ngày tự đùa chết mình cho coi.

Lại nói, thằng nhóc bây đã không gặp Trình Kiến gần nửa năm rồi đúng không? Thật sự không đi thăm con bé à? Đừng để đến lần sau gặp mặt đã thấy con bé kết đôi với người khác đến con cũng có rồi đấy nhé.

Trong lòng Hứa Úy trầm xuống.

Thế thì tệ thật.

Hứa Úy vừa kết thúc năm tháng sống bám mặt trận bèn hỏi thăm nơi ở của cô, đặc biệt dành một ngày trong kì nghỉ hiếm hoi của mình, đi từ khu an toàn khác tới.

Sau đó… Anh bắt đầu hoang mang.

Phải như thế nào mới ghép được cô nhóc nhát gan chân phương mà lạc quan trong ấn tượng ấy khớp với kẻ điên nghiên cứu khoa học có vẻ hơi có vấn đề về tâm thần mà người khác bàn tán này đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.