Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi

Chương 018: Tiểu hoàng đế bị cưỡng hôn



Lúc này Từ Sơ Đồng có thời gian để khi dễ Tiết Ý Nồng, nhéo nhéo mặt nàng ấy một cái, "Mặt tiểu hoàng đế thật mềm mại." Đẩy đẩy vạt áo của nàng ấy ra, rồi cởi ngoại bào ra, rồi luồn tay vào trong y phục của Tiết Ý Nồng sờ sờ cái bụng, lần trước sờ qua, cho đến bây giờ nàng nhớ mãi không quên.

Có người từng nói, nhớ mãi không quên, nhất định sẽ có hồi đáp. Từ Sơ Đồng miên man suy nghĩ, cuối cùng quyết định nắm chặt cơ hội này, tự nhiên không chịu buông tay, tay không ngừng sờ qua sờ lại bụng Tiết Ý Nồng, lâu lâu còn bóp bóp vài cái, cơ bụng sáu múi, rắn chắc nha. Lúc này mỉm cười, từ từ kéo vạt áo của Tiết Y Nồng lên xem.

Nhìn thấy tận mắt, càng vui mừng hớn hở.

Quả nhiên gầy ốm, nhưng cả người có cơ bắp nha. Khi phụ thân vẫn còn sống, nàng rất thích nhìn ông khoe cánh tay rắn chắc của mình, làn da màu lúa mì, cơ ngực nở nang, cơ bụng rắn chắc, dẻo dai. Mỗi buổi sáng sau khi luyện võ xong, liền đi đến giếng nước bên cạnh xối từ trên đầu xuống, mẫu thân đứng cách đó không xa nhìn ông mỉm cười.


Mẫu thân nói, nam nhân có vóc người rắn chắc thì rất tán thưởng. Vừa có thể che mưa chắn gió, lúc ngủ trong lòng, càng chắc chắn, rất có cảm giác an toàn.

Sau khi nhập cung, cũng từng nhìn thấy nam nhân lịch lãm Tiết Khinh Y, chỉ là hàng ngày không chịu rèn luyện, thịt trên người càng ngày càng nhão.

Lúc này sờ sờ Tiết Ý Nồng, Từ Sơ Đồng rất thỏa mãn. Giống như chuột sa hũ nếp, muốn thực hiện giấc mơ lúc nhỏ, ngón tay không ngừng di chuyển lên trên, thì bỗng chạm vào một tầng tơ lụa.

Từ Sơ Đồng sửng sốt, sờ lại lần nữa, càng thêm sửng sốt, sờ thêm một cái nữa, càng thêm choáng váng. Đôi tay run rẩy cởi thắt lưng của Tiết Ý Nồng, bởi vì tin tức này quá kinh hãi, nàng nhất thời không thể tin được.

Nhìn thấy một vòng vải quấn quanh trước cơ thể gầy gò kia. Từ Sơ Đồng cười khan hai tiếng, thì ra là vậy! Bây giờ nàng đã biết bí mật này rồi, cũng hiểu tại sao Tiết Ý Nồng có thể chống cự lại mị lực của mình, nàng còn tưởng mị lực của bản thân đã giảm.


Từ Sơ Đồng suy nghĩ một phen, quyết định đem chuyện này đè xuống, đường đột nói ra, đối với nàng, đối với Tiết Ý Nồng đều không tốt, thậm chí có có thể chọc giận Tiết Ý Nồng.

Nàng bây giờ ôm cái bí mật động trời này, còn lo không gây khó dễ được tiểu hoàng đế sao? Từ Sơ Đồng thắt lại đai lưng cho Tiết Ý Nồng, vuốt vuốt cho nó phẳng lại. Sau đó cởi y phục của mình, đắp chăn, dán chặt vào người Tiết Ý Nồng, tranh thủ sờ sờ Tiết Ý Nồng thêm mấy lần nữa.

Bụng thật rắn chắc, nàng rất thích nha.

Hôm sau tỉnh lại, Tiết Ý Nồng mở mắt thì phát hiện trên người mình có cái gì đó hết sức nặng nề, quay đầu nhìn sang, nàng muốn tiểu trong quần. Tại sao Từ Sơ Đồng lại ngủ kế bên nàng, vội vàng kéo chăn ra nhìn một chút, khá tốt, y phục nàng vẫn còn đầy đủ, cũng không biết Từ Sơ Đồng có phát hiện gì không?


Lấy lòng bàn tay xoa xoa đầu, có chút nặng nề, tối hôm qua không phải là cùng Từ quý phi dùng yến tiệc, uống rượu tiễn biệt sao biến thành như vậy. Nàng cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua, nhưng đại não không hoạt động, chỉ là một màn trắng xóa.

"Ha ha ha..."

Lại nhìn Từ Sơ Đồng, bả vai trơn mịn lộ ra, ma xui quỷ khiến Tiết Ý Nồng xốc chăn lên, nhất thời xuân quang chợt tiết... Nàng vội vã dời đi tầm mắt, không nghĩ mọi chuyện lại tuyệt vời như vậy. Nếu như bị Từ Sơ Đồng nhìn thấy, sợ là cho rằng mình nhìn lén.

Vừa muốn vén chăn lên rời giường, liền bị Từ Sơ Đồng ôm chặt, cả người không cử động được.

Tiết Ý Nồng sửng sốt, thầm nghĩ: "Nàng ấy tỉnh?" thôi rồi, làm sao giải thích đây, đang nghĩ như vậy, Từ Sơ Đồng mở đôi mắt mông lung, long lanh nhìn nàng, người lập tức quấn tới, đầu dán vào trong ngực nàng.
"Nương nương?"

Từ Sơ Đồng sẵng giọng: "Còn gọi người ta là nương nương? Người ta đã sớm là người của Hoàng thượng." Tiết Ý Nồng bị nàng dựa vào, có chút xấu hổ, lại bị Từ Sơ Đồng nói như không có chuyện gì, mặt đỏ như con cua bị nấu chín.

" Cái này ... Làm sao có thể?"

"Làm sao không thể, đêm qua Hoàng thượng uống say, quấn lấy thần thiếp, thần thiếp không dám không tuân mệnh, không còn cách nào khác. Nếu Hoàng thượng không nhận, vậy thôi, loại chuyện này làm sao nói cho rõ ràng." Dứt lời, sau khi rời khỏi vòng tay của Tiết Ý Nồng, nàng dự định đứng dậy, chưa kịp đứng dậy, nàng lại ngã trên người của Tiết Ý Nồng, vội vàng nói lời xin lỗi: "Xin Hoàng thượng thứ tội, đụng vào ngài. Thần thiếp không còn sức lực, ngài có thể đỡ thần thiếp được không..."
Trên mặt Tiết Ý Nồng lấm tấm mồ hôi.

Có thật không? Giữa các nàng thật sự đã xảy ra chuyện gì? Vậy Từ Sơ Đồng đã biết thân phận của nàng rồi sao? Hay là chưa biết. Tiết Ý Nồng cảm thấy thật là phiền não.

Từ Sơ Đồng hết sức ngoan ngoãn, chờ Tiết Ý Nồng ngẩn người suy nghĩ. Tiết Ý Nồng suy nghĩ một lúc chậm rãi nói: "Trẫm đêm qua đã làm gì nương nương?"

"Chuyện này... Thần thiếp ngại nói, nhưng nếuHoàng thượng nhất định muốn biết, thần thiếp có thể..."Nàng vòng tay ôm lấy cổ của Tiết Ý Nồng, môi đưa lên, dùng mọi cách quấn quít lấy nhau. Vốn là đóng kịch qua loa cho xong, nhưng khi chạm vào đôi môi của Tiết Ý Nồng, Từ Sơ Đồng tham luyến, không có ria mép, mềm mại, càng hôn càng thích, hơn nữa nàng mang theo tâm tư trêu chọc Tiết Ý Nồng, tự nhiên dùng mọi cách để làm cho Tiết Ý Nồng hài lòng.
Một người càng hôn càng nhiệt tình, quét qua môi thôi còn chưa đủ, lại cạy mở hàm răng mà xâm nhập.

Tiết Ý Nồng ngơ ngác, nàng đây là bị cưỡng hôn sao? Sáng sớm, bị một sủng phi vừa quen thuộc vừa có chút xa lạ quang minh chánh đại ăn đậu hủ của mình.

Không nói hai lời đẩy nàng ấy ra, giọng nói vừa ngượng ngùng vừa có chút tức giận, "Đủ rồi!" Giọng nói hơi lớn, bắt gặp ánh mắt oan ức buồn bã của Từ Sơ Đồng vội vàng mềm giọng nói: "Không muốn làm tiếp chuyện như vậy, trẫm hiểu rồi. Dậy đi." Tiết Ý Nồng như chạy trốn xuống giường, đem y phục rơi trên mặt đất từng cái nhặt lên, đưa cho Từ Sơ Đồng, "Mặc y phục xong, có chuyện gì chúng ta thương lượng."

Mặc dù đối với chuyện 'Đã phát sinh ' rất không tin được, nhưng mà sự thật bày ra ở trước mắt, Tiết Ý Nồng cũng lực bất tòng tâm.
Sau khi Từ Sơ Đồng mặc y phục tử tế, nàng ấy như tiểu cô nương phạm sai lầm đứng một bên, không nói câu nào, chỉ vặn chiếc khăn tay của mình thể hiện sự bất an. Dĩ nhiên những thứ này đều là đóng kịch, trong lòng nàng đang rất chờ mong Tiết Ý Nồng ra quyết định.

"Hoàng thượng... Thần thiếp có .. có lỗi... Không ngờ chúng ta sẽ biến thành như vậy."

"Đúng vậy, trẫm cũng không nghĩ tới."

"Thần thiếp sẽ xem như chưa có gì xảy ra, Hoàng thượng yên tâm, sẽ không có người biết chuyện này."

Tiết Ý Nồng lắc đầu một cái, trên cõi đời này không có tường nào mà gió không lọt qua được, huống chi lần này mình cũng thật quá đáng. Nhưng mà nghĩ mãi không ra, nàng đã làm gì với nữ tử này. Thật là kỳ quái. Chẳng lẽ rượu vào làm loạn sao.

Tình huống trước mắt, nàng không thể không có chủ ý. "Chuyện này, trẫm sẽ phụ trách, nương nương muốn cái gì, cứ việc nói, trẫm sẽ cố hết sức làm. Nhưng mà việc nương nương phải đi, tạm thời không thể thương lượng. Việc này, trẫm sẽ nghĩ biện pháp đền bù. Nhưng có đôi lời vẫn là phải nói rõ với nương nương. Sau này, nếu nương nương ở lại, trẫm cũng không cho được nương nương cái gì."
Tiết Ý Nồng nói rất kín đáo, nếu đổi lại là lúc trước Từ Sơ Đồng có thể sẽ còn rơi vào trong sương mù, nhưng bây giờ đã biết rõ thân phận chân thật của Tiết Ý Nồng, dĩ nhiên là bất đồng.

" Được, thần thiếp nghe theo hoàng thượng."

Sau khi trở về, nụ cười trên môi của Từ Sơ Đồng chưa bao giờ tắt. Nàng không chỉ trêu chọc Tiết Ý Nồng một phen, còn công khai ăn đậu hủ, chấm mút. Nhớ đến vẻ mặt rối rắm của Tiết Ý Nồng trước khi rời đi, Từ Sơ Đồng thiếu chút nữa đã cười thành tiếng.

Chẳng lẽ Hoàng thượng thật sự cho là nữ nhân lại không thể làm gì sao, nhưng tại sao nàng cảm thấy Hoàng thượng như vậy rất đáng yêu?

Tiếp tục đi, thì đến gian phòng của mình. Cửa phòng đóng chặt, bên trong tản ra mùi rượu nồng nặc, nàng gõ cửa một lúc, mới nghe trong phòng Tồn Tích hỏi: "Ai đó?"
Ánh mặt trời chói lóa làm cho nàng không thể mở mắt, ủa, sáng rồi sao? Nhìn trên bàn ly chén ngổn ngang, hôm qua nàng với Lạc Nhạn uống hơi nhiều, rồi lăn ra ngủ.

Đến bây giờ Lạc Nhạn còn chưa tỉnh, một tay còn đang ôm bình rượu, một tay đang lau nước dãi đang chảy.

Tồn Tích dụi dụi mắt, mở cửa, ánh sáng bên ngoài càng thêm nhức mắt, nàng theo bản năng giơ tay lên, ngăn ánh mặt trời, thấy rõ người đứng bên ngoài , mới nói: "Nương nương, ngài đã trở lại."

"Kêu ngươi rất nhiều lần, sao giờ mới dậy?"

"Uống nhiều quá. Nương nương." Tồn Tích rất là vui mừng kéo Từ Sơ Đồng sang một bên, nhỏ giọng nói: "Nương nương, tối qua nô tỳ đã hỏi rõ Lạc Nhạn, nàng ấy và Hoàng thượng không có gì hết."

"Bổn cung biết."

"Nương nương đã biết? Hại nô tỳ còn tưởng rằng nàng ấy là nữ nhân của hoàng thượng, sợ nàng ấy ghen tị gây rối, liền kéo nàng ấy qua đây." Tồn Tích hơi tức giận, mình đã làm việc vô ích rồi sao?
"Thời điểm không còn sớm, mau kêu nàng ấy dậy, Hoàng thượng bên kia đang thiếu người hầu hạ."

"Dạ." Tồn Tích đánh thức Lạc Nhạn, Lạc Nhạn vẫn còn đang nằm mơ, trong miệng lẩm bẩm, thấy Từ Sơ Đồng thì bừng tỉnh, vén áo thi lễ.

"Nô tỳ không biết là nương nương."

Từ Sơ Đồng cười nói: "Không cần đa lễ, Hoàng thượng đang tìm ngươi khắp nơi, mau đi đi!"

"Dạ !" Lạc Nhạn chạy như bay.

Bên trong phòng chỉ còn lại Từ Sơ Đồng và Tồn Tích, hai người vừa đóng cửa, liền nói lời trong lòng. Tồn Tích cười nói: "Nương nương ở với Hoàng thượng cả đêm không có trở về sao?"

"Ngươi nói xem?"

Tồn Tích giả vờ sẵng giọng: "Sao nương nương hỏi ngược lại nô tỳ, phải thì nói phải, ,không phải thì nói không phải, sao phải vòng vo?"

"Sao nào? Mùi vị tiểu hoàng thế nào, ăn ngon không? Cho dù là còn trẻ thiếu kinh nghiệm nhưng còn có nương nương ra tay.."
Từ Sơ Đồng dĩ nhiên không chịu nói toàn bộ cho nàng ấy biết, nàng suy nghĩ một lúc nói "Nói chung là hơi ngốc."

"Vậy sao, một lạ hai quen."

Từ Sơ Đồng nói: "Ngươi ngược lại thật là lão luyện, một cô nương thoải mái nói những lời này, sau này nam nhân nào thấy người cũng phải bỏ chạy thật xa, ngươi cũng không biết kiêng kỵ một chút, khó trách Lạc Nhạn cô nương thấy ngươi như gặp quỷ."

Tồn Tích le lưỡi, "Nô tỳ còn không phải là học từ nương nương."

"Phải không? Sao Bổn cung không biết."

Các nàng ở đây tán gẫu, Tiết Ý Nồng bên kia hơi thảm, có thể nói: Buồn rầu ảm đạm.

*** 01/11/2021 ***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.