Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi

Chương 026: Rất nhanh sẽ đón ngươi



Tiết Ý Nồng vào bên trong phòng, nhìn thoáng qua không thấy Từ Sơ Đồng đâu. Nàng dáo dác nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Từ Sơ Đồng, nhỏ giọng gọi: "Nương nương?"

Từ Sơ Đồng từ sau bức bình phong đi ra, vén áo thi lễ với Tiết Ý Nồng."Dân nữ tham kiến công tử."

"Ngươi ở đây à, vừa nãy làm gì?"

Từ Sơ Đồng cũng không tiếp lời, ngồi xuống, kêu nha hoàn vào rót trà."Mấy tháng không gặp, công tử gầy."

Tiết Ý Nồng sờ sờ mặt, "Có sao? Sao ta không có cảm thấy. Ngược lại là ngươi, nhìn không có tinh thần lắm, đúng rồi..." Nàng đưa tay ra mời nhìn chân, khoe đôi hài đang mang rất thích, "Thật là đẹp mắt, mang rất thoải mái, ta không thể chờ dù chỉ một ngày, lấy ra mang liền, nương nương sẽ không trách ta chứ."

"Sao mà trách được, thích là tốt rồi." Từ Sơ Đồng lướt nhìn đôi hài dưới chân Tiết Ý Nồng, phát hiện quả thật rất vừa chân nha, xem ra ánh mắt của nàng cũng không tệ, nàng nói: "Chúc mừng công tử, sắp cưới giai nhân."


"Ngươi cũng biết? Cũng phải thôi, người trong thiên hạ đều biết mà, chút chuyện này của ta, mà phải làm rầm rầm rộ rộ như vậy, ta cũng không đất dung thân." Nàng cúi đầu, hồi phục lại tinh thần rồi ngẩng lên, nhìn Từ Sơ Đồng cười nói: "Để cho nương nương chê cười."

"Nào có, ta vui mừng thay ngươi còn không kịp."

Tiết Ý Nồng chu chu mỏ, tỏ vẻ chán nản. "Không có gì đáng để cao hứng, ta phiền não muốn chết. Ta vốn muốn định ngươi, nhưng không ngờ mấy lão già kia nhìn ra sơ hở, trẫm sợ xé mặt lẫn nhau đều khó coi. Dù sao trong triều đình vẫn còn phải trông cậy nhiều vào bọn họ, vì thế không muốn gây bất hòa, với quân thần, với quốc gia cũng không phải là chuyện tốt, đành phải chịu chút uất ức."

Từ Sơ Đồng nghe một lúc, nắm bắt được trọng tâm câu chuyện của Tiết Ý Nồng: "Ngươi muốn định ta, tại sao?"


"Đó là, so với người không quen biết, vẫn là hảo bằng hữu tốt hơn. Nương nương, ngươi sẽ không trách ta tự mình đem ngươi xếp vào bằng hữu đi?"

Từ Sơ Đồng lắc lắc đầu, "Vui mừng còn không kịp."

Tiết Ý Nồng nghe xong, hết sức mừng rỡ. "Ta còn tưởng rằng cũng chỉ có ta nghĩ như vậy, xem ra ngươi cũng nghĩ như vậy. Bây giờ đành phải vậy thôi, ta sẽ tìm cơ hội khác, không làm nổi hoàng hậu, làm quý phi cũng được đi."

Từ Sơ Đồng sâu xa nói: "Cần gì phải phiền toái như vậy, công tử đây là tự khiến cho bản thân vất vả rồi, người mới nào mà chẳng tốt hơn ta, đây là do công tử ưu ái ta quá đi."

"Đúng nha! Ta có lúc cũng nghĩ như vậy, trực tiếp tìm một người mới, so với ngươi vào cung cũng dễ thở hơn, bớt một chút phiền toái, nhưng biết làm sao đây? Các nàng đều không phải là ngươi, ta lại không quen biết các nàng, không có đề tài tán gẫu với các nàng. Chưa kể các nàng mong chờ là địa vị, là quyền lực, nương nương ngươi mong chờ điều gì? Cả nhà ngươi đã không còn... " Tiết Ý Nồng nói mấy lời cuối giọng nói cũng dần dần nhỏ đi, sợ khơi dậy vết thương lòng của Từ Sơ Đồng.


Không ngờ Từ Sơ Đồng cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, còn rất trực tiếp trả lời nàng, "Ừ, người nhà ta đã sớm bị tiên hoàng xử tử. Nhưng mà sau đó án sai cũng đã được sửa lại, mà trong nhà ta đã không còn ai." Nói đến đây, mí mắt hơi rũ, vẻ mặt ảm đạm.

"Không sao, ngươi còn có ta, ta có thể làm người nhà của ngươi, đúng rồi, lúc lật lại án tích cũ, phát hiện ngươi còn có muội muội, không biết nàng ấy bây giờ ở đâu? Cuộc sống có tốt không? Chúng ta có nên đưa nàng đến đây không."

Từ Sơ Đồng hết sức kinh ngạc, bởi vì nàng biết trước khi Tiết Ý Nồng tiếp cận nàng , nhất định đã điều tra qua nàng, nhưng không ngờ lại tỉ mỉ đến như vậy, trong lời nói còn đầy sự quan tâm đối với người nhà của nàng, không nhịn được, ướt ướt đôi mắt.
Cái này làm cho Tiết Ý Nồng sợ hãi, nàng tuy là người trầm ổn, nhưng không giỏi đối mặt với những giọt nước mắt. Vẻ mặt đầy lo lắng, vội hỏi: "Ngươi có sao không, ta nói gì sai sao, ta xin lỗi ngươi, nhanh nhanh đừng khóc, ngươi mà khóc nữa, ngươi mà khóc nữa, chắc ta phải khóc theo đi..."

Từ Sơ Đồng dùng khăn lau nước mắt, mỉm cười."Ai khóc, chỉ là bụi bay vào mắt."

Tiết Ý Nồng thấy nàng cười, biết là không có chuyện gì, mới thở phào nhẹ nhõm."Muội muội của ngươi hiện ở nơi nào, ta lúc nào có thể gặp được."

"Thất lạc, lúc chạy trốn đã thất lạc nhau. Bây giờ cũng không biết nàng ấy còn sống hay đã chết..." Từ Sơ Đồng nhìn về phía ngoài cửa, ánh mắt lơ đễnh, thất thần nhìn ra ngoài trời.

"Thất lạc hả, không sao, chỉ cần tìm trở về là được. Ta có thể hạ thánh chỉ để cho người khác đi tìm nàng ấy, hoặc là để cho ám vệ đi tìm, không kinh động bất cứ người nào, ngươi còn nhớ nàng ấy có nét gì đặc biệt không, rõ ràng một chút."
"Công tử là muốn giúp ta tìm muội muội?"

"Đây là tự nhiên, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, khoan nói gì hết, chúng ta là bằng hữu, không phải thành ngữ có câu giúp bạn không tiếc cả mạng sống của mình sao, những chuyện có thể làm được, ta sẽ tận lực làm."

Từ Sơ Đồng nghiêm túc nhìn Tiết Ý Nồng, nhào tới ôm lấy nàng. Tiết Ý Nồng cảm giác được đôi cánh tay mảnh khảnh dùng sức siết chặt, ôm nàng vào lòng.

Nàng lấy lại bình tĩnh, mới nói: "Ngươi có chuyện gì vậy?"

"Cám ơn!"

"Đừng khách sao."

Từ Sơ Đồng buông nàng ra, mỉm cười, Tiết Ý Nồng không giải thích được, nàng ấy nói: "Muội muội của ta không có đặc điểm gì rõ nét, chỉ là hai người chúng ta rất giống nhau, dù không phải sinh đôi. Nàng ấy nhỏ hơn ta một tuổi, như vậy, công tử có thể tìm ra không?"
"Bất kể như thế nào, cũng sẽ tận lực vì ngươi mà tìm."

Được Tiết Ý Nồng bảo đảm, Từ Sơ Đồng rất là cảm động, cảm kích. Mặc dù đã từng có người nói qua những lời này với nàng, chẳng qua là... Nàng hiểu, Tiết Khinh Cầu chẳng qua là muốn dùng cái đó làm điều kiện trao đổi. Nàng lúc ấy còn ngây thơ không nhận ra điểm mấu chốt trong đó, nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, còn không hiểu nữa thì thật đúng là ngu xuẩn.

"Công tử vì ta làm nhiều việc như vậy, ta có thể vì công tử làm cái gì đây? Không bằng..."

Từ Sơ Đồng chưa nói lời, Tiết Ý Nồng trong lòng đã rõ.

"Không cần ngươi phải lấy thân báo đáp, ngươi thường vào cung thăm ta là được rồi. Đúng rồi, ngươi sau này cũng không cần vào cung, ta sẽ đem ngươi trở về, lúc đó không có gì là 'Thúc tẩu ' , ngươi đã bị phế bỏ, thì không còn là người của hoàng gia, cùng ta tự nhiên không có nửa phần quan hệ."
Từ Sơ Đồng thấy Tiết Ý Nồng chủ ý đã định, nếu các nàng cũng có yêu cầu đối với nhau, nói nhiều quá khó tránh khỏi giả tạo, nàng nói: " Được, ta chờ ngươi, chẳng qua là sau này cũng đừng gọi ngươi ngươi ta ta, kêu ta Sơ Đồng, ta là Từ Sơ Đồng."

"Ta là Tiết Ý Nồng."

"Dù sao công tử rốt cuộc cũng là cửu ngũ chí tôn, ở trước mặt người khác kêu tên ngươi như vậy sợ là không ổn, hay là khi chỉ có hai chúng ta, thì kêu như lúc nãy, công tử thấy sao? Đây xem như là bí mật của hai chúng ta."

Tiết Ý Nồng lập tức đồng ý. Nói tiếp về chuyện tuyển hậu, Tiết Ý Nồng nói: "Lần này tuyển hậu, sợ lại phải mất một khoảng thời gian không gặp được ngươi."

"Đúng vậy, đại hôn của công tử mọi người đều rất chú ý, không thể lơ là, cả đời chỉ có một lần, cần phải quý trọng." Từ Sơ Đồng nói rất nhiều lời động viên và quan tâm, cũng khuyên giải Tiết Ý Nồng không ít. Đột nhiên nàng ấy nhớ tới một chuyện, nói: "Công tử, ngươi có thể vì ta đọc lại một lần "Phù sinh lục ký" không, ta muốn nghe."
" Được."

Từ Sơ Đồng lấy quyển "Phù sinh lục ký" ở bên cạnh gối ra đưa cho Tiết Ý Nồng, Tiết Ý Nồng chậm rãi đọc: "Ấu sính kim sa Vu thị, lúc 8 tuổi chết yểu. Cưới Trần thị. Trần Danh Vân, tự Thục Trân, trong lòng cậu, nữ nhi của Dư tiên sinh, bẩm sinh xuất sắc....

Từ Sơ Đồng một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Tiết Ý Nồng. Tiết Ý Nồng thỉnh thoảng sẽ dời tầm mắt từ trong sách sang nhìn nàng, không biết trong lòng nàng ấy đang suy nghĩ gì.

Có một vài chương được yêu cầu đọc đi đọc lại vài lần.

Từ Sơ Đồng như hiểu ra điều gì, khóe miệng mỉm cười nhưng ánh mắt lơ đễnh, không biết đang nghĩ đến chuyện tốt đẹp gì, Tiết Ý Nồng không quấy rầy nàng ấy, chỉ chăm chú đọc cho nàng ấy nghe.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trời đã ngả về tây, lại đến lúc phải nói lời chia tay. Từ Sơ Đồng một đường tiễn Tiết Ý Nồng ra ngoài, "Nay từ biệt, chắc phải mất mấy tháng mới có thể gặp lại nhau, chỉ sợ lại có rất nhiều biến hóa. Hoàng thượng phải đối xử thật tốt với tân nương." Nàng mỉm cười tiễn nàng ấy ra cửa, nói: "Hoàng thượng đọc sách rất hay, ta rất thích nghe. Trân trọng."
Đưa mắt nhìn Tiết Ý Nồng lên xe ngựa, Từ Sơ Đồng vẫn đứng ở cửa không đi, xa xa nhìn theo, suy nghĩ không biết Tiết Ý Nồng có giống như lần trước sẽ vươn đầu ra, nhưng mà màn che ô cửa kia không có động tĩnh, ánh mắt Từ Sơ Đồng mờ đi.

Đang xoay người muốn đi vào trong, Tiết Ý Nồng vươn đầu ra ngoài cửa sổ, lớn tiếng nói: "Sơ Đồng, tái kiến, ta rãnh rỗi sẽ đến đây tán gẫu với ngươi." Nàng vừa rồi không có nhìn lầm chứ, Từ Sơ Đồng đứng ở cửa, đơn bạc, mỏng manh như một chiếc lá, dễ dàng bị gió thổi đi, cô đơn tịch mịch như vậy, nàng kiềm lòng không nổi, không khỏi bổ sung thêm một câu, "Rất nhanh sẽ đến đón ngươi!"

Từ Sơ Đồng nở nụ cười, cùng nàng vẫy tay từ biệt. Nhìn chiếc xe ngựa lao thẳng về phía trước, cho đến khi không còn bóng dáng, lúc này mới thở dài xoay người, nhưng lúc quay người lại, làm nàng sợ hết hồn.
Không biết Tồn Tích đã đứng bên cạnh nàng từ lúc nào, hơn nữa còn bắt chước nàng thở dài một phen, liếc mắt nhìn nàng. Nàng ấy chua xót nói: "Nương nương đã thay đổi!"

"Nói nhăng nói cuội gì đó, ta nào có thay đổi."

"Nương nương, đế vương vô tình, không thể lưu luyến, lời hắn nói không phải là thật, ngài ngàn vạn lần không thể giao trái tim cho hắn. Nếu không, sau này người thương tâm chính là ngài. Đời người chỉ là một vở kịch, nương nương ngày trước sáng suốt biết bao, tại sao bây giờ lại yếu đuối nhu nhược như vậy, một chút cũng không giống ngài đi."

Từ Sơ Đồng mới không cho là là như vậy, nàng còn không hiểu rõ lòng mình sao. "Ngươi chớ nói nhảm, ta chỉ là nhất thời cảm giác buồn bã khi ly biệt. Chuyện không như ngươi nghĩ, ta và Hoàng thượng chỉ là bằng hữu, giống như câu nói 'nhân sinh tự thị hữu tình si, chích thị bất quan phong dữ nguyệt'."
Tồn Tích nghĩ nếu trong lòng Từ Sơ Đồng đã rõ, nàng không còn gì để nói nữa. Hôm nay, nàng từ chỗ Lạc Nhạn thu thập được rất nhiều tin tức, chờ lát nữa trở vào trong phòng, ăn hạt dưa, uống trà, tỉ mỉ kể cho nương nương nhà mình nghe.

Lại nói Tiết Ý Nồng sau khi trở về cung, lại bận rộn sấp mặt. Y phục cho hôn lễ đã chuẩn bị xong, đem qua cho nàng mặc thử, lại phải tập luyện trình tự phải thực hiện ở hôm hành lễ, lễ nghi, lễ tế trời, vân vân.. không phải là ít.

Hao phí rất nhiều nhân lực, vật lực, cuối cùng có thể an tĩnh một trận. Bận rộn một tháng, thiếp mời khách nhân đều được phát ra, văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích các thể loại, còn có phiên vương các nơi, đều không thiếu.

Khi thiếp mời hôn lễ được phát đến phủ Cung Kính Vương. Sau khi nhận lấy, Tiết Khinh Cầu đập bàn, 'Ba ', "Đại hôn của hắn, Bổn vương không đi, hồi với hắn, Bổn vương lâm bệnh."
Từ Mạc Liêu đang ở bên cạnh, sau khi biết chuyện này, vội vàng khuyên nhủ: "Vương gia không cần giận dữ vì mấy chuyện này. Nếu để cho Hoàng thượng phát hiện, chỉ sợ hắn âm thầm đề phòng đối với chúng ta. Khi đó mọi chuyện trở nên khó khăn, chỗ Từ quý phi có tin tức gì không?"

Nói đến chỗ này, Tiết Khinh Cầu tức muốn hộc máu, đã nửa năm qua, một chữ Từ Sơ Đồng cũng không viết cho hắn. Tin tức từ trong cung truyền ra, là nàng ấy đã bị phế bỏ! Đúng là phế vật, túi da tốt như vậy, lại không biết sử dụng, lại cam tâm biến thành thứ dân, cũng không biết thông minh của nàng ấy đã biến mất đi nơi nào.

**** 22/11/2021 ****

#### Editor có lời muốn nói ####

Hi vọng đây là lần cuối cùng tôi lảm nhảm "Ấu sính kim sa Vu thị, lúc 8 tuổi chết yểu. Cưới Trần thị. Trần Danh Vân, tự Thục Trân, trong lòng cậu, nữ nhi của Dư tiên sinh, bẩm sinh xuất sắc...."
********************************************

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là lần thứ hai, nương nương và Ý Nồng 'Gặp nhau' , nương nương đang chậm rãi biến hóa, Ý Nồng cũng là vậy đi... Trong đại hôn, mối tình đầu vỡ vụn trợ công phải xuất hiện, ta có nên nhiệt liệt hoan nghênh không? Bởi vì sự xuất hiện của hắn, sẽ tùy thời để cho nương nương và Ý Nồng tiến thêm một bước, biết làm sao bây giờ, cần trợ công a! Không có bọn họ châm dầu vô lửa, ta lúc nào cũng phải dậm chân tại chỗ!

Độc giả thật to có thể hỏi vấn đề thật nhỏ:

1. Mối tình đầu vỡ vụn trợ công sẽ xuất hiện ở đại hôn sao?

Đáp: Chương sau sẽ có câu trả lời.

2. Nương nương có vai diễn không?

Đáp: Nương nương tạm thời còn chưa nhận được thông báo có vai. Nhưng mà tác giác đam mê để mọi người trong một khung hình, có thể mong đợi đi! Cảm giác nương nương không nắm chặt cơ hội lộ mặt lần này thì rất có lỗi với độc giả phải không? Dẫu sao, mọi người đều có một nguyện vọng nho nhỏ: Chính là nương nương – một kẻ hồng nhan họa thủy, hại dân hại nước phải có đất diễn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.