Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi

Chương 72: 72: Quyết Đấu Ở Vòng Cuối Phụ Tử Tranh Nhau Tuyển Nương Nương




Từ Sơ Đồng từ chính điện đi đến, nghe có người bàn về chuyện này, liền đứng bên ngoài nghe một lúc, đợi các nàng ngừng lại, mới nâng sức bước chân vào, để cho hai người bên trong nhà biết, nói: "Tồn Tích."
Tồn Tích nói: "Dạ, phu nhân có chuyện gì cần sai bảo?"
Từ Sơ Đồng từ bên ngoài đi vào, Lạc Nhạn hành lễ, chỉ là nét mặt có chút kỳ lạ, Từ Sơ Đồng giả vờ như không biết.

Nàng nói: "Chúng ta phải lập tức ra ngoài cung, ngươi chuẩn bị thu dọn hành lý.

"
"Dạ." Tồn Tích nhìn Lạc Nhạn, nàng không nỡ rời đi, ngày ngày cùng nhau tán gẫu, cười nói vui vẻ, bất chợt phải rời đi, thật sự là có chút không quen, chỉ mong có thể sớm ngày gặp lại.

Tính toán một lúc, thấy rằng phải mất ít nhất một tháng hoặc lâu hơn, tuyển tú là sự kiện trọng đại với quy mô lớn, sẽ mất nhiều thời gian.

Haizzi!
Từ Sơ Đồng cũng không còn gì để dặn dò, liền đi ra ngoài trước.
Để hai người ở lại nói chuyện, Tồn Tích nói: "Lạc Nhạn, người ta không nỡ xa ngươi.

Sau khi ta đi, ngươi có nhớ ta không? Ngươi nhất định sẽ nhớ ta, ngươi không phải mến mộ ta sao.

Cũng ngàn vạn lần đừng vì nhớ ta mà hao gầy, nhớ ăn nhiều một chút nha."
Lạc Nhạn thật sự muốn chưởng cho Tồn Tích lủng trán chết tại chỗ.

Nàng ấy và chủ tử của nàng ấy đều là yêu tinh tái thế.

Nàng thật sự hoài nghi, Tồn Tích từ trước đến giờ trong miệng không mọc được ngà voi, có phải là cẩu tinh không? Nhưng Từ Sơ Đồng rời đi, có làm cho tình cảm của Tiết Ý Nồng phai nhạc đi không.

Nếu thật là như vậy, nàng sẽ không ngại vỗ tay mà nói "Đi vui vẻ.

"
Buổi tối, Từ Sơ Đồng nói chuyện ban ngày nghe được cho Tiết Ý Nồng biết.
"Lạc Nhạn hình như biết được chuyện giữa hai chúng ta."
"Ừ."
"Ngài làm sao thờ ơ như vậy.

Nếu để nàng ấy tố giác chúng ta.

Những ngày tháng tươi đẹp của chúng ta sẽ kết thúc, đến lúc đó mẫu hậu của ngài nhất định sẽ ra tay ngăn trở."
Nghĩ đến sau này có thể không thuận lợi, Từ Sơ Đồng cũng có chút không quá vui vẻ.

Mà Tiết Ý Nồng nói một câu khiến cho nàng bất ngờ, "Nàng yên tâm, mẫu hậu đã biết từ lâu rồi, hơn nữa cũng có thảo luận chuyện này với trẫm."
"Hả? Thật sao, vậy bà ấy có nói gì không?"
"Không có, mặc dù bà ấy không hề vui vẻ với kết quả như vậy.

Nhưng bà ấy cũng đã từng nói qua, chỉ cần trẫm hạnh phúc là tốt rồi.

Hơn nữa không có nàng ở bên cạnh trẫm, trẫm cũng phải đi đối mặt với nữ tử khác, những thứ này mẫu hậu không thể nào không hiểu.

Cho nên thay vì làm bại lộ thân phận của trẫm, chi bằng để nàng ở bên cạnh trẫm, ít nhất cũng an tâm phải không?"
Hạ Thái hậu cũng không phải ngu ngốc.

Từ Sơ Đồng tất nhiên yên tâm, chỉ là bây giờ Tiết Ý Nồng mới nói chuyện này cho nàng biết, khiến cho nàng mất công lo lắng, quả thật đáng đánh.

Đưa tay vỗ lên mông Tiết Ý Nồng mấy cái, "Cũng chỉ biết dọa ta, không cho lười biếng, nhanh chóng rèn luyện."
Giờ phút này Từ Sơ Đồng đang ngồi trên lưng Tiết Ý Nồng, chỉ huy nàng ấy hít đất, cơ bụng không chắc, cần phải chăm chỉ luyện tập.

Tư thế của hai người cực kỳ kỳ quái, còn hào hứng hò hét.

Tiết Ý Nồng dừng lại hỏi: "Có thể ngừng lại không, trẫm mệt?" Nàng dùng vẻ mặt đáng thương, ngoan ngoãn cầu xin.
"Không cho phép."
"Tại sao, trẫm cũng đã luyện tập cả một ngày rồi, cũng nên nghỉ ngơi nha."
Tại sao? Từ Sơ Đồng có chút chột dạ nhìn xung quanh, sau đó cúi người xuống, xách lỗ tai của Tiết Ý Nồng lên, nói nhỏ, như vậy như vậy.

"Hiểu không?"
Tinh thần của Tiết Ý Nồng đột nhiên phấn chấn hơn trăm lần, luyện tập vừa nhanh vừa mạnh mẽ.

Nàng hạ người xuống, rồi nâng người lên, hạ xuống, nâng lên liên tục.! Suýt chút nữa là làm cho Từ Sơ Đồng đang ngồi trên lưng muốn ngã nhào xuống đất, "Sao tự nhiên nổi cơn điên vậy."
"Trẫm nơi nào nổi điên, trẫm muốn cho Sơ Đồng hạnh phúc."
Từ Sơ Đồng đỏ mặt, đẩy đẩy đầu nàng ấy nói: "Không đứng đắn." Nhưng mà cũng không để cho Tiết Ý Nồng dừng lại.

Hôm sau, Tồn Tích đã thu thập xong hành lý, thông báo với Từ Sơ Đồng một tiếng.
"Nương nương, khi nào chúng ta khởi hành?"
"Chọn ngày không bằng trùng hợp, hôm nay thì sao?"
"Nhanh như vậy?"
"Nhanh sao? Bên ngoài đã bắt đầu ghi danh, nếu để trễ e là không tốt.

Có phải không nỡ xa Lạc Nhạn đúng không? Ngày ngày ở chung còn chưa chán sao." Từ Sơ Đồng giả vờ ghét bỏ, thuận tiện cũng muốn bát quái một chút xem Tồn Tích và Lạc Nhạn có khả năng thành đôi không.

Chỉ là vừa nghĩ đến đây, ngọt ngào mỉm cười, hình như nàng bị Tiết Ý Nồng lây tính bát quái này rồi.
Tồn Tích thấy nàng cười ngọt ngào như vậy, le lưỡi một cái."Nương nương lại đang nhớ đến Hoàng thượng sao, ban ngày cũng nhớ, thật không biết thẹn thùng gì mà."
"Nhớ nàng ấy thì sao? Ngươi vẫn chưa có người để nhớ thương đi!"
Tồn Tích cãi lại, "Ai nói ta không có người để nghĩ đến, nô tỳ nghĩ đến Hoàng thượng, ta muốn cùng Hoàng thượng ở trong mộng luyện ít nhất đến tầng mười tám, ai giống như nương nương chỉ biết nói suông, không luyện được gì hết.

Ngài còn không động thủ, đừng trách nô tỳ trèo lên giường tranh sủng."
Từ Sơ Đồng cười nói: "Ngươi cứ thử đi, ta xem lá gan ngươi lớn cỡ nào."
Tồn Tích vội vội vàng vàng giơ tay, "Nô tỳ đầu hàng.

Được rồi, nô tỳ đi lấy hành lý.

Chúng ta thật sự không cần báo Hoàng thượng một tiếng sao?"
"Để cho nàng ấy nhớ nhung cũng tốt."
"Đúng là trêu người." Không đợi Từ Sơ Đồng thúc giục, Tồn Tích đã đi rồi.

Sau khi thu xếp xong hành lý, thừa dịp Tiết Ý Nồng không có ở đây, lập tức rời đi.

Chờ nàng ấy quay về, gọi nửa ngày không thấy ai đâu, phát hiện không có ai ở đây, hỏi cung nữ: "Phu nhân đâu?"
"Bẩm hoàng thượng, phu nhân đã xuất cung."
"Rời đi? Đi đâu? Khi nào trở lại."
"Phu nhân nói, nếu như Hoàng thượng hỏi thì hãy nói đã xuất cung.

Nếu như Hoàng thượng hỏi tiếp thì nói là tham gia tuyển tú, tạm thời không thể gặp mặt.

Hoàng thượng phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, chăm chỉ rèn luyện thân thể, chờ phu nhân trở lại kiểm tra, không kịp gặp mặt, Hoàng thượng đừng trách."
Còn nói nàng đừng trách, thật là xảo quyệt.
Tiết Ý Nồng hồi cung, chuyên tâm phê duyệt tấu chương, chuyện tuyển tú, kiên nhẫn chờ đợi.

Mỗi ngày chăm chỉ luyện tập hít đất, chăm chỉ luyện lại một ít công phu của nguyên chủ.
Nghe Từ Sơ Đồng nói Lạc Nhạn đã biết chuyện giữa các nàng, còn tưởng rằng tiểu nha đầu sẽ đến tìm nàng nói phải trái.

Mỗi lần âm thầm quan sát, Lạc Nhạn dường như không có biểu hiện gì bất thường, thật giống như không biết gì vậy, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Lạc Nhạc dĩ nhiên phát hiện Tiết Ý Nồng giống như đang chờ nàng mở miệng.

Chẳng qua là nàng không muốn hỏi Tiết Ý Nồng, mấy ngày nay nàng đã suy nghĩ hết sức rõ ràng, trước có Mai ma ma xen vào việc của người khác, liên lụy chủ tử, nàng học được bài học, chủ tử chính là chủ tử, phận làm nô tỳ không nên xen vào.
Nàng chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được.
Gần đây trong cung bàn tán nhiều nhất vẫn là chuyện tuyển tú.

Khắp nơi từng nhóm người nối tiếp dâng lên lễ vật, nhóm người bên Hoàng hậu bận rộn tối tăm mặt mày, toàn bộ ma ma trong cung cũng được phái đi, nào là dọn dẹp, nào là dạy cung quy.
Lạc Nhạn cũng nghe ngóng tin tức, góp nhặt những tin có ý nghĩa báo cho Tiết Ý Nồng.

Chuyện về Từ Sơ Đồng chắc chắn không thể thiếu, Tiết Ý Nồng ngồi yên lặng lắng nghe, chỉ ậm ừ vài tiếng cho qua.

Chỉ là khi nói đến Từ Sơ Đồng, mỗi lần cũng sẽ dừng lại, vểnh tai nghe, đợi nàng nói xong, thì tiếp tục làm chuyện đang dang dở.
Ngày hôm đó, nàng nói: "Bẩm Hoàng thượng, Từ phu nhân đã vào vòng cuối."
"Thật không? Sơ Đồng xuất sắc, nổi bật hơn người như vậy, được vào vòng cuối, trẫm cũng không có gì ngạc nhiên.

Không phải còn có mấy vị tương đối không tệ sao, giống như tiểu thư của nhà Lý tướng quân, tiểu thư của nhà Tần ngự sử." Những người này nàng hơi có chút ấn tượng, lần trước tuyển hậu, hình như là năm trước, cũng có các nàng ấy tham dự đi.
"Quả thật, các nàng cũng là có thể nằm trong nhóm người tiến cung, bọn họ cũng nổi bật hơn người."
Hai người đang nói chuyện, thì nghe bên ngoài ríu rít.

Tiết Ý Nồng hỏi: "Chuyện gì?"
Lâm Hồng Liên nghiêng đầu, lên tiếng vấn an Tiết Ý Nồng."Hoàng thượng là vi thần."
Lạc Nhạc ngạc nhiên nói: "Hoàng thượng thân thể khỏe mạnh, Lâm thái y đến đây làm gì?" Nàng quay đầu nói với Tiết Ý Nồng: "Không biết là có phải nô tỳ bị ảo giác không, cảm thấy mấy ngày nay Lâm thái y đặc biệt bận rộn, chuyên cần chạy qua chạy lại, không biết có chuyện gì không..."
Tiết Ý Nồng lại cười, nàng cho là Lâm Hồng Liên đang thích cung nữ nào đó.

Cho nên dùng mọi cách để dây dưa, cứ cho nàng ấy đi vào, để tránh khiến nàng ấy lúng túng.
Lâm Hồng Liên vẻ mặt ngờ nghệch, có chút ngượng ngùng, gãi gãi sau ót.


Cái con chó được gọi là "Tiểu trư" của nàng cũng ngoắc ngoắc đuôi không ngừng, khiếp sợ núp sau lưng nàng, so với lần trước hình như tròn hơn, rất ra dáng một con heo nha, xem ra chủ nhân của nó nuôi nó rất khéo tay nha.
"Hoàng thượng, ngài khỏe không."
"Trẫm rất tốt, tạ thái y quan tâm, ngươi đến đây là có ý gì?"
"Dạ, không có gì, thật không có gì.

Đúng rồi, Hoàng thượng không phải muốn tuyển tú sao, sao còn rảnh rỗi ngồi ở đây, bên ngoài rất náo nhiệt nha.

Hoàng thượng cảm thấy ai có khả năng được chọn lớn nhất."
Lâm Hồng Liên vừa đến, là nói ngay đến chuyện tuyển tú.

Nhiều mỹ nữ như vậy, nàng cũng thèm thuồng, đáng tiếc không liên quan đến nàng.

Nghĩ đến chỗ này, nhếch nhếch miệng, có chút buồn bực.

Nhưng rất nhanh liền khôi phục, nàng đến đây là có mục đích khác.
"Náo nhiệt như thế nào?"
"Hoàng thượng không biết sao? Hiện ở bên ngoài mọi người đều vì chuyện Hoàng thượng tuyển tú mà đánh cuộc! Nếu là Hoàng thượng nguyện ý báo trước cho thần biết một hai vị, chờ vi thần thắng lợi, chúng ta chia bảy ba, Hoàng thượng thấy như thế nào?" Lâm Hồng Liên rất muốn thuyết phục Tiết Ý Nồng tiết lộ một chút ứng viên được chọn.

Nàng muốn thắng một chút tiền làm vốn.

Vốn cho rằng vừa nói như vậy, Tiết Ý Nồng sẽ trách nàng tham tiền, trách cứ nàng không có đạo đức.
"Có chuyện như vậy sao? Tỷ lệ cược là bao nhiêu?"
Lâm Hồng Liên vừa nghe, mắt sáng rực lên, chỗ Hoàng thượng có triển vọng rồi.

Vội vàng đáp lời, "Bây giờ tỷ lệ thắng của Từ phu nhân là thấp nhất, bởi vì khả được chọn là quá lớn, chỉ có một ăn một, những người khác là một ăn năm, một ăn mười, một ăn mười lăm, mọi người đều đặt tiền cuơc ở những tụ đấy!"
Cho nên nàng mới phải đến Cẩm Tú Cung hỏi thăm một chút tin tức, nhìn xem Hoàng thượng thích thể loại nào, nào biết những cung nữ ở đây đều là kẻ tham lam, không đưa tiền là không chịu hé miệng, đã vậy nói chuyện còn thích vòng vo, tin tức không kiếm được bao nhiêu, làm tốn không ít bạc, thật đau lòng quá đi! Gào thét mua bán không đúng luật, liền bị Tiết Ý Nồng nghe thấy.
"Thật sao? Vậy, trẫm cũng muốn đặt cược thì sao?"
Lạc Nhạc: "..." Hoàng thượng ngài rất nghèo sao?
Lâm Hồng Liên cũng hơi giật mình, người ta đánh cuộc mua vui, hoặc là vì kiếm chút lời nhỏ, Hoàng thượng giàu có nhất tứ hải, cũng muốn kiếm thêm sao?
"Hoàng thượng, ngài có phải tham lam quá không, tiền nhiều như vậy, mà còn muốn kiếm thêm sao!" Lâm Hồng Liên thận trọng biểu đạt ý nghĩ của mình, mí mắt nhấp nháy liên tục, cẩn thận quan sát sắc mặt của Tiết Ý Nồng, sợ nàng ấy trở mặt.
"Trẫm có rất nhiều tiền, nhưng không phải của trẫm, mà là của quốc gia.

Trẫm có chút tiền lẻ, cũng bị quản.

Còn nữa, phải tốn tình phí, đi ra ngoài ăn một bữa cơm, mua một lẳng hoa, mua chút đồ vật, tặng lễ vật, vân vân và mây mây..

Đều cần tiền để chi tiêu.

Vì không muốn để cho Sơ Đồng mang danh hồng nhan họa thủy, trẫm chỉ có thể vận dụng số tiền cỏn con ít ỏi của mình."
Lâm Hồng Liên gật đầu, hiểu.

Nàng hận không thể tiến lên đánh tay cùng Hoàng thượng, nói chuyện rất có đạo lý nha.

Ngay cả nàng cũng muốn có thêm chút thu nhập, nhưng mà làm thái y, ngoài trừ đi ra ngoài bán chút cao dược dán dính cứng ngắc ra, những thứ khác rất khó nha! Mà nàng lại là ba trăm sáu mươi lăm ngày tại chức, không có kỳ nghỉ, muốn bán cũng phải có dược đồng hỗ trợ.

Hôm nay hậu cung vắng vẻ, chờ đợi đám người mới tiến cung, mới hy vọng cuộc sống của nàng có thể tốt hơn một chút.
Tiết Ý Nồng tán gẫu với Lâm Hồng Liên, mặt mày vui tươi hớn hở, bỏ mặc Lạc Nhạn đứng bên cạnh.

Lạc Nhạn đảo mắt, chợt léo lên ý nghĩ: "Ta có nên đặt cược một chút không?"
Cẩm Tú Cung, vui vẻ náo nhiệt.
Khôn Viên Cung, Dư Thời Hữu bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, khó khăn nhất chính là đối nhân xử thế.

Vì việc tuyển tú, rất nhiều đại nhân không ngừng tặng lễ vật, nàng không dám không nhận, lại không dám không tiếp, người đến kẻ đi, náo nhiệt vô cùng.
Bỗng một ngày, cung nữ vội vàng vào báo nói có nhị lão gia ở phủ đến thăm.

Vốn là người bên ngoài cung không thể tùy ý tiến cung.

Lúc này Hoàng hậu nhận được long ân của Hoàng thượng, đặc biệt cho người nhà có thể bất cứ lúc nào cũng có thể vào cung vấn an, Dư Trường Khánh chính là lợi dụng khe hỡ này.
Nghe nói hắn đến, Dư Thời Hữu theo bản năng cau mày.

Nàng biết rõ vị nhị thúc này, hành động không chính trực, lúc này đến đây, chính xác là không có chuyện tốt.

Rất muốn khước từ nhưng lại sợ hắn có chuyện gì muốn nói, do dự hồi lâu mới nói: "Cho ông ấy vào đi."

Dư Trường Khánh sau khi đi vào, nhìn xung quanh một lúc, lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Dư Thời Hữu, cười hì hì nói: "Tiểu chất nữ hảo a."
Cung nữ đứng bên cạnh lớn tiếng quát, "Nhị lão gia thấy Hoàng hậu sao không hành lễ?"
"Đây là ý gì, Hoàng hậu thì sao.

Cho dù nó có bay lên làm phượng hoàng thì cũng là đại chất nữ của ta.

Đại chất nữ, ngươi nói thúc nói có đúng không?"
Dư Trường Khánh, vẻ mặt nghênh ngang, Dư Thời Hữu hận không thể đạp hắn ra khỏi cung.
"Nhị thúc, cung có cung quy, không tuân thủ quy củ, ngay cả Bổn cung cũng không cách nào tha cho thúc.

Thúc có biết lần trước Hoàng thượng vì chuyện của Cung Kính Vương, đã đại phát lôi đình.

Tức giận, nói quy củ trong cung giống như đồ trang trí.

Chẳng lẽ thúc cũng muốn nếm thử mùi vị bị đánh bằng đại bảng sao?"
"Ta..." Xí, muốn diễn thì ta diễn, không phải ở nhà cũng phải gọi hắn một tiếng "Nhị thúc" sao.

Thôi kệ, hôm nay có chuyện đi cầu nàng ấy, cũng không muốn tranh cãi với nàng ấy, vì vậy nói: "Hoàng hậu dạy phải, thảo dân thỉnh an Hoàng hậu."
Chẳng qua là cử chỉ không có chút nào tôn trọng.

Dư Thời Hữu cũng không thèm chấp nhất, chỉ muốn mau mau đuổi hắn đi cho sớm, "Nhị thúc đến đây phải chăng tổ phụ và phụ thân có lời gì muốn nói?"
"Bọn họ..." Dư Trường Khánh không nói, bọn họ có thể có lời gì nói, là do hắn tự muốn đến, "Bọn họ nhờ thúc nhắn với ngươi, nói Hoàng hậu ở trong cung thân đơn bóng chiếc, chi bằng để cho Thời Mẫn tiến cung ở bên cạnh hỗ trợ."
"Đa tạ hảo ý, nhị thúc chuyển lời thay Bổn cung, Bổn cung ở trong cung cái gì cũng tốt, bọn họ không cần lo lắng.

Dặn bọn họ chú ý sức khỏe, những chuyện còn lại không cần quá bận tâm là tốt rồi."
Dư Trường Khánh thấy nàng cự tuyệt, trong lòng có chút khó chịu, không vui, "Thời Mẫn là muội muội của ngươi.

Chẳng lẽ ngươi dìu dắt nàng ấy một chút cũng không thể sao? Lại không tốn quá nhiều công sức của ngươi.

Không phải ngươi chỉ cần nói một câu là được sao.

Hoàng thượng để cho người toàn quyền quyết định chuyện tuyển tú.

Ngay cả muội muội của ngươi, mà ngươi cũng không thể giúp được.

Ngươi xứng đáng làm Hoàng hậu sao." Dư Trường Khánh lời lẽ oán trách.

Dư Thời Hữu biết, để Thời Mẫn tiến cung không phải là chủ ý của tổ phụ và thụ phân.

Đây rõ ràng là mưu ma chước quỷ của nhị thúc.
"Nhị thúc chớ hiểu lầm.

Mặc dù, Bổn cung quản chuyện này, nhưng trên đầu Bổn cung còn có hai vị Thái hậu làm chủ.

Bổn cung cũng chỉ hỗ trợ mà thôi, thúc cũng đừng quá đề cao Bổn cung như vậy."
"Hừ, đừng tưởng rằng mình đã bay lên cành cao liền không xem ai ra gì.

Thời Mẫn nhà ta, bàn về tướng mạo, tài sắc, xuất thân cũng chẳng kém Hoàng hậu như ngươi là bao.

Nếu không phải là lão gia tử thiên vị, ngươi là Hoàng hậu, Thời Mẫn nhà ta làm một quý phi cũng không có gì là quá đáng.

Ngươi không muốn giúp thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải mang Thái hậu ra nói." Lời nói của Dư Trường Khánh càng lúc càng khó nghe.

Lúc đầu Dư Thời Hữu còn ráng nhịn, nhưng sau đó Dư Trường Khánh lại nói: "Đừng cho rằng ta không biết, Hoàng thượng căn bản cũng không thích ngươi, chỉ sợ ngươi đến hôm nay vẫn còn là một hoàng hoa khuê nữ, ngươi có thấy mất mặt không chứ! Haizz, đáng tiếc cho lão gia hao tâm tổn sức bồi dưỡng ngươi, mà cũng xem như ngươi xui xẻo, ai kêu ngươi gả cho kẻ không được, muốn sinh hoàng tử, ta thấy ngươi cả đời này ở góa đi! Hoàng thượng nếu có thể sinh, trừ khi trời đổ mưa đỏ..."
Sắc mặt Dư Thời Hữu càng ngày càng kém, mà Dư Trường Khánh lại cực kỳ đắc ý.

Phải thôi, trong lòng hắn nghĩ là do Dư Thời Hữu không chịu hỗ trợ, hắn cũng sẽ không để cho nàng thoải mái, gả cho Hoàng thượng thì sao, Hoàng thượng và thái giám có khác gì nhau.

Dư Trường Khánh nhướng nhướng lông mày, nhưng vẻ mặt Dư Thời Hữu càng lúc càng tăm tối, nàng nói: " Người đâu, đưa cái kẻ không biết lễ tiết, nói năng bậy bạ đuổi ra hoàng cung cho Bổn cung."
Dư Trường Khánh vẫn còn tiếp tục lớn lối, "Nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm..."
"Nhét giẻ vào miệng hắn, đừng cho hắn nói bậy." Thị vệ đi vào, nhanh chóng kéo Dư Trường Khánh ra ngoài.

Nói bậy bạ là tối kỵ của Hoàng thượng, đúng là chán sống mà.

Thị vệ lôi Dư Trường Khánh ra, ném ra ngoài cửa cung, rồi trở về canh gác Khôn Viên Cung.
Mà vẻ mặt Dư Thời Hữu trắng như tuyết, nàng nói: "Truyền lệnh xuống, nếu là có ai dám đem những thứ hồ ngôn loạn ngữ này nói ra, giết không tha." Đám cung nữ, thái giám chỉ biết cúi đầu mà thôi, chuyện của Hoàng thượng, ai dám nói đi tung tin bậy bạ, đúng là không muốn sống nữa.

Hơn nữa đây còn là thâm cung bí sử.
Dư Thời Hữu không hiểu tại sao nhị thúc của nàng lại nói ra những lời vô căn cứ, hàm hồ quá mức như vậy? Cho dù thân thể Hoàng thượng có vấn đề, ngay cả nàng cũng không biết, nhị thúc dựa vào cái gì mà lại tự tin rêu rao như vậy.

Chỉ sợ dân chúng sắp có đại nạn.
Dư Thời Hữu không như những nữ nhân không kiến thức, biết được Hoàng thượng vô sinh không chỉ liên quan vấn đề long nhan, thậm chí sẽ khiến triều đình hỗn loạn, đến lúc đó thiên hạ tất loạn.
Thật giả không quan trọng, tất cả đều có thể trở thành tin đồn thất thiệt, một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng chốc thì cả nước đều biết, nàng chẳng khác nào tội đồ.
Nhưng những chuyện này ai nói cho nhị thúc biết chứ? Dư Thời Hữu trầm ngâm suy nghĩ sâu xa, Hoàng thượng thật chẳng lẽ? Cho nên mới...
Dư Thời Hữu nhanh chóng đem tinh lực của mình quay lại việc tuyển tú.


Nàng hoàn tất danh sách cuối cùng, đưa đến ba chỗ kia để các nàng xem qua, rồi chọn ngày lành tháng tốt, để mọi người tập trung tuyển chọn.
Nửa tháng sau, Tiết Ý Nồng, Dư Thời Hữu, Tiết Định Sơn, Hạ thái hậu, Thái hậu cùng nhau tham dự vòng cuối của việc tuyển tú.

Hơn ba mươi nữ tử trúng tuyển đã bước vào cửa ải cuối cùng, Thái hậu hết sức cao hứng, nói với Hạ thái hậu ở bên cạnh: "Năm trước không có nhiều người như vậy, đây đúng là phúc phần của Hoàng thượng."
Hạ thái hậu mỉm cười mà thôi.

Ánh mắt đảo nhìn đám người ở bên dưới, lớn nhất cũng chưa đến hai mươi lăm tuổi, trẻ nhất cũng chỉ mới mười bảy tuổi, đều đang ở độ tươi đẹp của đời người.

Lần này e rằng Thái thượng hoàng sẽ là tâm tưởng sự thành, nhìn sang Tiết Định Sơn ở bên cạnh, chỉ thấy hắn cực kỳ hài lòng, vuốt vuốt râu.

Những nữ tử này quá đẹp, quay qua ngoảnh lại, đây quả thật là một làn gió mới.

Sự hiểu biết của hắn đối với nữ tử không quá nhiều, vì cả đời chỉ có một vị ái thê, giờ sắp già rồi, nhàn nhã, mới phát hiện ra cả đời hắn đầy tiếc nuối.
Trừ ái tử Tiết Ý Nồng, tính ra dưới gối hắn cũng thê lương.

Tôn quý với nhiều chiến công hiển hách như hắn vậy mà không có truyền nhân, trong lòng vô cùng đau khổ.
Hoàng huynh của hắn có hơn hai mươi mấy nhi tử.

Nghĩ đến đây, cảm giác hắn sống nửa đời người cũng quá uổng phí, cái gì mà Nguyện một lòng chỉ yêu một người, quả thật là quá ngây thơ.

Quét ánh mắt qua từng nữ tử, đều cảm thấy rất khả ái, thanh xuân tươi non, rất muốn trải qua những tháng ngày hoan lạc.
"Ý Nồng, ngươi thấy thế nào?"
Tiết Ý Nồng nói: "Cũng không tệ lắm, nhi thần chưa có định luận, thỉnh phụ hoàng tuyển trước."
Tiết Định Sơn không chút gì vòng vo, hắn nói: " Được." Đứng dậy đi xuống, mấy vị ma ma đi theo sau, trong tay đều cầm khay, trong khay có những thứ như bộ diêu, ngọc như ý được chuẩn bị để thưởng cho tân tấn mỹ nhân được chọn.
Tiết Định Sơn đến gần nhìn, cảm thấy ai cũng xinh đẹp như hoa như ngọc.

Hắn choáng váng, không thể phân biệt rõ ràng.

Nào là làn da trắng trẻo, mịn màng, mơn mởn, vòng eo nhỏ nhắn, dáng người thon thả, ôm sẽ rất thích.

Đương nhiên hắn vẫn rất tráng kiện, gả cho hắn rồi sinh cho hắn mười mấy nhi tử, không phải là tốt quá sao?
Có vài người thoải mái phát mỵ nhãn nhìn về phía hắn, cũng có vài người xấu hổ cúi đầu.

Tiết Định Sơn cầm bộ diêu, ngọc như ý, đưa người này, rồi đưa người nọ.

Cho đến khi đến trước mắt một vị cô nương gọi là Cao Chỉ Nhu, đang muốn cầm ngọc như ý đưa ra.

Cao Chỉ Nhu nhìn hắn một cái, bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, bất tỉnh nhân sự.
Tiết Định Sơn hay những người có mặt ở đây cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Tiết Định Sơn cho người đỡ Cao Chỉ Nhu dậy, quan tâm nói: "Cô nương, cô nương tỉnh lại?"
Cao Chỉ Nhu bất tỉnh, nàng còn muốn tìm Tiết Ý Nồng trả thù, tuyệt đối không thể để cho Tiết Định Sơn phá hư chuyện của mình.

Ma ma đi bên cạnh Tiết Định Sơn thấy vậy vội nói: "Thái thượng hoàng, để cho nô tỳ đến xem." Ma ma cố gắng bấm huyệt nhân trung của Cao Chỉ Nhu, nàng cắn răng, kiên trì chịu đựng, không có tỉnh.
Vị ma ma kia đáp lời Tiết Định Sơn: "Thái thượng hoàng, hay là cho người đưa đi thái y viện."
"À, được."
Cao Chỉ Nhu bị đưa đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nàng e rằng lần này không được tuyển, nhưng không sao, chỉ cần có cơ hội ở lại trong cung là tốt rồi.
Tiết Định Sơn bị chuyện này làm cho không vui, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, phải chăng nàng ấy chê mình già, nên không muốn được tuyển? Hắn tiếp tục di chuyển thì đi đến bên cạnh Từ Sơ Đồng rồi dừng bước.

Nhìn Từ Sơ Đồng một cái, nữ tử này, so với đám người còn lại thì nổi bật hơn hẳn, đám người đó chỉ làm nền cho ả.

Tiết Khinh Y mê ả, ngay cả ái tử của mình cũng bị ả mê hoặc không lối thoát.
Hắn dĩ nhiên không thể để cho kẻ gây họa như vậy tồn tại ở trong hoàng cung, nhất là ở bên cạnh Tiết Ý Nồng.

Tiết Định Sơn xoay người lấy ngọc như ý ở trên khay.

Ám chỉ là muốn tuyển Từ Sơ Đồng.
Từ Sơ Đồng rất là kinh ngạc, không nghĩ đến Tiết Định Sơn sẽ có hành động này.

Hắn muốn mình, mục đích là gì? Nàng không tin Tiết Định Sơn không biết Tiết Ý Nồng muốn tuyển mình, nhưng mới vừa rồi hắn do dự.

Từ Sơ Đồng sẽ không ngây thơ cảm thấy Tiết Định Sơn cũng bị mình mê hoặc.

Căn cứ vào biểu hiện trầm ngâm suy nghĩ, như vậy hành động này của Tiết Định Sơn chính là không muốn mình ở bên cạnh Tiết Ý Nồng.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy bất an.

Trái tim của nàng đã thuộc về một người, cho nên bây giờ cực kỳ không tình nguyện.

Ngẩng đầu nhìn Tiết Ý Nồng, thấy Tiết Ý Nồng đang ngồi trên long ỷ, gương mặt như đang chìm xuống một vực nước sâu..
Từ Sơ Đồng đang suy nghĩ Tiết Ý Nồng có thể giúp nàng giải vây không?
Cho dù có yêu thích cỡ nào thì cũng không thể đại nghĩa diệt thân, làm bất hiếu tử.

Tiết Ý Nồng sẽ dâng nàng cho phụ hoàng của nàng ấy sao?
Trong lòng Từ Sơ Đồng thấp thỏm, có cảm giác háo hức muốn đánh bạc một phen, nàng đang chờ đợi một khoảnh khắc thay đổi ván bài.
Tiết Ý Nồng không thể ngồi yên được nữa, trực tiếp từ long ỷ vội vàng đứng dậy, ba chân bốn cẳng đi đến bên cạnh Tiết Định Sơn, nàng hạ giọng nói: "Phụ hoàng."
Tiết Định Sơn sững sốt, giả vờ như không biết vì sao Tiết Ý Nồng lại đến đây? Hắn không nghĩ rằng nàng lại sẽ đến nhanh như vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.