Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi

Chương 73: 73: Nghe Đồn Muốn Hầu Hạ Có Người Không Kiềm Chế Được




Tiết Ý Nồng không thốt ra được sự tức giận trong lòng, "Ở đây có rất nhiều mỹ nhân, phụ hoàng đã tuyển rất nhiều, tại sao còn muốn chọn nàng ấy chứ? Hơn nữa phụ hoàng làm như vậy, có nghĩ đến mẫu hậu sẽ vô cùng đau khổ không?"
Tiết Định Sơn ánh mắt mông lung, nhìn về phía Hạ thái hậu.

"Là mẫu hậu của con để cho ta tuyển, tại sao nàng ấy lại đau khổ?" Trong mắt hắn, nữ tử làm gì cũng là xuất phát từ cam tâm tình nguyện.
Tiết Ý Nồng cảm thấy có nói tiếp với ông ấy cũng vô nghĩa, "Phụ hoàng đã tuyển rất nhiều vị, chẳng lẽ còn không đủ phục vụ sao?" Lúc nàng nói chuyện, nhanh tay lẹ mắt cầm lấy ngọc như ý đưa cho từ sơ đồng.

Tán gẫu chỉ nhằm để dời lực chú ý của Tiết Định Sơn đi, nhân cơ hội tiên hạ thủ vi cường.
Tiết Định Sơn vừa nhìn liền hiểu, Tiết Ý Nồng nói nhiều như vậy, thì ra...!Hắn không thể đứng trước mặt rất nhiều người mà tranh mỹ nữ với Tiết Ý Nồng, nói trắng ra là cũng khó chịu trong lòng, nhìn trời nhìn đất xem như là là thiên ý đi!
Đặt ngọc như ý trong tay lại khay, "Hoàng thượng xin mời." Bản thân trở lại chỗ ngồi, phát hiện Hạ thái hậu bất an, tay nàng cứ vò khăn tay, trong lòng giãy giụa có thể tưởng tượng được.

Không biết có phải là lời nói Tiết Ý Nồng có tác dụng hay không, hắn hỏi: "Nàng sao vậy? Rất lạnh sao?"
Hạ thái hậu lắc lắc đầu, gượng cười nói: "Những người mới này làm Thái thượng hoàng hài lòng, nghĩ đến có các nàng tận tâm tận lực hầu hạ ngài, như vậy cũng an ủi được nội tâm của thần thiếp."
" Ừ." Rốt cuộc cũng không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tiết Ý Nồng.
Thái hậu ở bên cạnh, vốn đối với chuyện Tiết Định Sơn chọn Từ Sơ Đồng, ôm hi vọng biết bao, nào ngờ Tiết Định Sơn khiến bà thất vọng.

Vốn có thể nhân cơ hội này diệt trừ Từ Sơ Đồng, nào ngờ mệnh của cửu vĩ hồ này quá tốt, như đối thủ truyền kiếp của bà vậy, lúc nào cũng phải đối đầu.
Tiết Ý Nồng tuyển được Từ Sơ Đồng, cực kỳ hài lòng.

Chẳng qua là phải theo quy củ, không thể thiếu còn phải tuyển thêm vài vị, nàng đã từng nói, chỉ tuyển năm vị, vừa tuyển vừa nhẩm tính.

Nếu như Tiết Định Sơn xem việc tuyển mỹ nữ như đi dạo phố, mua đồ, thấy thích liền chọn, thấy đẹp liền lấy, còn đối với Tiết Ý Nồng hơi có chút phức tạp, bởi vì có vài người nàng không thể không chọn, ví dụ như Hạ Tư Huyền.
Hạ Tư Huyền nhận lấy bộ diêu, khôn khéo cảm tạ Tiết Ý Nồng.

Nhưng mà lúc cúi đầu, hận không thể bóp nát bộ diêu trong tay, vẻ mặt tràn đầy tức giận, dựa vào cái gì mà Từ Sơ Đồng lại cao hơn nàng một bậc.
Theo quy định của Tiết quốc, lúc tuyển tú, Hoàng thượng căn cứ tình hình mà ban cho lễ vật tương ứng, hoặc là trâm hoa, hoặc là bộ diêu, hoặc là ngọc như ý, vân vân mây mây.

Giá trị lễ vật ban cho bất đồng, nó như đại diện cho ấn tượng đầu tiên của Hoàng thượng, mà Hạ Tư Huyền nhớ ra, Hoàng thượng biết rõ nàng là biểu muội của hắn, là người của Thái hậu, lại dám lạnh nhạt với nàng như vậy, trong lòng cực kỳ tức giận.
Sau khi tuyển xong ba vị còn lại, Tiết Ý Nồng liền trở về chỗ ngồi, để cho Hoàng hậu tuyên bố đến đây kết thúc, còn người chưa trúng tuyển, trực tiếp ban thưởng cho công thần, lương tướng, thân vương, Hầu gia vân vân, nếu không có ý muốn lưu lại, có thể trực tiếp về nguyên tịch gả cưới.

Đây xem như là thiên đại hoàng ân, xem như việc đánh bạc, nếu may mắn sẽ được kết quả cao nhất, nếu vận số không tốt thì vẫn còn giải an ủi.
Cho dù không đạt được kết quả như mình mong đợi, thì cứ xem đây là cơ hội được đến kinh thành, thấy hoàng cung một lần trong đời.

Mọi người không có phàn nàn gì hết.
Mà năm người được tuyển, đồng loạt bước lên tạ ơn, hết thảy đều được Hoàng hậu an bài, mọi người cũng giải tán, những nữ tử được Tiết Định Sơn chọn trúng thì cùng hắn trở về Túc Tấn Hoàng phủ.
Tiết Ý Nồng trở lại Cẩm Tú Cung, chờ Từ Sơ Đồng đến tìm nàng.

Nhưng đợi cả nửa ngày, ngay cả nửa bóng dáng cũng không thấy đâu, nghe Lạc Nhạn thông tri mới biết, bây giờ Từ Sơ Đồng đã có địa vị, Hoàng hậu cũng đã an bài chỗ ở cho nàng ấy, không có tuyên gặp thì không thể đến.
Tiết Ý Nồng thất vọng, nàng chờ mòn mỏi cả một tháng.

"Vậy tuyên nàng ấy đến đây."
" Dạ." Lạc Nhạn đáp lời, vừa đi ra cửa đã thấy Lâm Hồng Liên, Lâm Hồng Liên vừa nhìn thấy nàng, nét mặt cười tươi như hoa.
"Chào Lạc Nhạn cô nương." Còn vẫy vẫy bàn tay trắng như tuyết, ngay cả tiểu trư" cũng phá lệ thân thiết với nàng, do được chủ nhân dạy dỗ mà ra.
Chẳng qua là Lạc Nhạn mỗi lần gặp nàng ấy cũng rất lãnh đạm, "Chào Lâm thái y." Tự nàng phát hiện sau khi biết chuyện giữa Tiết Ý Nồng và Từ Sơ Đồng, cũng cảm giác tất cả nữ tử đều giống như vậy, nhất là vị Lâm thái y này.

Mỗi lần gặp, nàng ấy đều cười rất mập mờ, khiến toàn thân của nàng dựng hết lông tóc,.

Nàng e sợ, tránh còn không kịp.
Lâm Hồng Liên rất là thất bại, còn tưởng rằng thường xuyên đến đây sẽ xây dựng tình cảm đôi bên, nào ngờ mỗi lần thấy nàng, Lạc Nhạn sợ hãi như gặp ma.

Ai! Thất bại a! Muội tử không thương a!
Sau khi đi vào, nàng hành lễ xong, liền cười hì hì đi đến bên cạnh Tiết Ý Nồng, lấy ra một túi bạc lớn và một chồng ngân phiếu, "Hoàng thượng, chúng ta cùng nhau kiếm chát, ngài bảy vi thần ba, đây là thỏa thuận lúc trước của chúng ta.


Vi thần phụ trách quan sát, đánh giá, ngài bỏ ra ngân lượng.

Ngài đếm đi."
Lúc lấy ngân phiếu ra đưa, Lâm Hồng Liên cực kỳ không nỡ, mắt trắng nhìn đống tiền rơi vào túi Hoàng đế, mắt nàng như sợi chỉ, nhất cử nhất động của Tiết Ý Nồng đều tác động đến nàng.
Tiết Ý Nồng ước lượng một chút, "Tạm được, ngươi làm việc trẫm yên tâm, nếu là bạc của trẫm mà ngươi cũng dám tham, trẫm sẽ đem ngươi ra ngọ môn trực tiếp rắc rắc."
Lâm Hồng Liên rục cổ lại, nói: "Không dám, tuyệt đối không dám.

Chẳng qua là lần sau nếu có chuyện tốt như vậy, Hoàng thượng có thể cho vi thần mượn nhiều chút không? Ngài cũng biết, ta loại chuyện này, không có bạc, chưa có đối tượng, có bạc, chưa chắc có đối tượng.

Hoàng thượng ngài có thể truyền thụ một chút kinh nghiệm cho ta không.

Ngài làm sao dụ được mỹ nữ dính thính vậy?"
Tiết Ý Nồng ra giá, nói: "Ngươi muốn biết?"
"Dĩ nhiên! Cho dù táng gia bại sản, chỉ cần ngài nói, vi thần liền dám mua."
"Hắc hắc, bí mật thương nghiệp, không nói cho ngươi biết."
Lâm Hồng Liên bị đả kích, hít hít mũi, nói: "Hoàng thượng, hẹn gặp lại, vi thần phải đi đây.

Đến bây giờ Lạc Nhạn cô nương cũng không có trưng ra được vẻ mặt vui vẻ khi gặp vi thần.

Vi thần nhìn ra nàng ấy không có cảm giác với vi thần.

Vi thần phóng điện xong rồi, tâm tình hoang mang, trở về đếm tiền đây."
Nàng cúi đầu, ngay cả tiểu trư cũng rũ tròn đầu theo đuôi.
Một người một chó, kịch vui bất ngờ.
Lâm Hồng Liên mới vừa đi đến cửa, liền gặp Lạc Nhạn dẫn Từ Sơ Đồng đến.

Ánh mắt sáng rực lên lập tức ảm đạm chỉ trong nháy mắt.

Lạc Nhạn vẫn chưa cho nàng sắc mặt tốt, gặp mặt chỉ chào hỏi một tiếng, "Lâm thái y."
"Từ mỹ nhân, Lạc Nhạn cô nương." Nàng khom người đứng một bên,nhường đường cho Từ Sơ Đồng.

Nghĩ đến Hoàng thượng đoàn viên với Từ Sơ Đồng, trong lòng cực kỳ hâm mộ, người ta là danh hoa đã có chủ, còn nàng thì vẫn là một mình lẻ bóng, xấu hổ, lòng chua xót khôn nguôi! Cứ nhìn chằm chằm Lạc Nhạn đi vào trong, rồi buồn bã xoay người đi, liền gặp phải Tồn Tích.
Tồn Tích dùng ánh mắt long lanh nhìn nàng.
Lâm Hồng Liên lén nhìn Tồn Tích mấy lần, thầm nghĩ: "Đừng nói là nàng ấy có ý với mình chứ." Nghĩ như vậy, lập tức bật người dậy, đỏm dáng, kéo kéo cổ áo, sờ sờ mái tóc, không để cho dù chỉ một cọng tóc bị ép xuống, sau đó thật vui vẻ chào hỏi Tồn Tích.
Tồn Tích phì cười, lấy khăn tay che miệng lại, nàng là bị Lâm thái y chọc cười.
Chẳng qua là cử động nhỏ này của nàng vô tình chọc giận Lâm Hồng Liên.

Nàng ấy cho rằng nàng đang cười nhạo mình, vì thích nữ tử.

Bản thân vừa khó hiểu vừa nhạy cảm, cho nên chỉ trong nháy mắt, Lâm Hồng Liên liền lật mặt bỏ đi, đi được vài bước, mới phát hiện "tiểu trư" của mình đang núp ở khung cửa, không biết đang nhìn cái gì mà ngây cả người.
Lại nói, sau khi Lạc Nhạn dẫn Từ Sơ Đồng vào trong, vội vàng đi bên ngoài tránh né, sợ nhìn thấy những hình ảnh không nên thấy, lại sợ mình ở lại sẽ làm cho Tiết Ý Nồng không được tự nhiên.

Cho nên nhanh chóng đi kiếm chỗ mát mẻ mà chờ đợi..
Để lại Từ Sơ Đồng một người ở lại.
Từ Sơ Đồng đứng ở đó, cúi người hành lễ, "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."
Nhưng Tiết Ý Nồng chỉ Ừ một tiếng, nửa ngày cũng không có phản ứng gì.

Nàng vốn là muốn nhiệt tình nghênh tiếp, nhưng nghĩ đến lần trước Từ Sơ Đồng không từ mà biệt, để mình ngây ngốc ở đây, trong lòng cảm thấy tổn thương.

Lúc này kêu nàng ấy đến, vốn là có rất nhiều lời nhớ thương muốn bày tỏ, nhưng mà vết thương cũ chưa lành, giận dỗi không muốn mở lời trước.

Từ Sơ Đồng giương mắt nhìn nàng mấy lần, trong lòng hơi hiểu hiểu."Ý Nồng, gần đây ngài trải qua có tốt không?"
"Nhờ phúc của nàng, cũng không tệ lắm.

Còn nàng?"
Từ Sơ Đồng cười nói: "Cũng nhờ phúc của ngài, ta trải qua cũng rất tốt.

Chẳng qua là vừa nghĩ đến, thiếu chút nữa không thể hầu hạ ngài, cũng có chút khổ sở!" Nàng nói về việc tuyển tú hôm nay, suýt chút nữa Tiết Định Sơn đã tuyển nàng.
Tiết Ý Nồng cũng có đồng cảm, đem những oán trách, hờn dỗi trong lòng ném sang một bên.

cùng nàng ấy hàn huyên, "Không sai, trẫm cũng bị dọa sợ muốn chết, chớ đừng nói chi là nàng.

Trẫm sẽ không nhường nàng cho người khác, cho dù ông ấy là phụ hoàng, cũng không được!"
"Dạ! Vừa nghĩ sự dũng cảm của Hoàng thượng, ta liền cảm thấy mình là người hạnh phúc, may mắn nhất trên đời này.

Ý Nồng ngài không biết, mấy ngày nay ngài không có ở bên cạnh ta.

Mỗi ngày ta lăn qua lộn lại không ngủ được, buổi sáng cũng nhớ ngài, buổi trưa cũng nhớ ngài, buổi tối cũng nhớ ngài, một ngày nhớ ngài ba trăm lần, ta nhớ ngài đến thật là khổ cực, thật vất vả, thật may mắn chúng ta gặp lại nhau."
Từ Sơ Đồng sắp ói với mấy lời sến súa của mình, nhưng khi nhìn đôi mày của Tiết Ý Nồng giãn ra, trong lòng cũng vui vẻ.

Quả nhiên phải dùng lời ngon tiếng ngọt để đối phó với tiểu hoàng đế.

Từ lúc nào, nàng giỏi dỗ dành nữ tử như vậy, thật là khâm phục bản thân mình quá đi.
Tiết Ý Nồng cảm thấy mình cũng giống như vậy, một ngày không gặp, như cách ba thu.

Nơi nào còn không biết xấu hổ so đo chuyện không từ mà biệt của Từ Sơ Đồng nữa chứ, nàng ngoắc tay nói: "Nàng đến đây, ngồi cạnh trẫm." Đợi Từ Sơ Đồng ngồi xuống, nàng kéo tay nàng ấy qua đặt trên bụng mình nói, "Trẫm rất nghe lời nàng, mỗi ngày đều chăm chỉ tập luyện, trẫm có phải rất đáng tin cậy đúng không?"
Lại nói bây giờ đang là ban ngày ban mặt, không chút kiêng dè, Từ Sơ Đồng đưa tay bóp bóp mấy cái, quả thật rất rắn chắc nha, hỏi nàng gần đây làm gì, ăn gì, tâm trạng ra sao, lại hỏi vì sao Lâm Hồng Liên lại đến đây."Có phải thân thể có chỗ nào khó chịu không?"
"Không có." Nàng đem chuyện hợp tác với Lâm Hồng Liên kiếm thêm thu nhập, len lén nói, " Chờ hôm nào hưu mộc, chúng ta đi ra ngoài dạo phố được không? Chỉ hai người chúng ta, ăn uống, vui chơi, mua sắm.

" Tiết Ý Nồng cảm thấy đáng tiếc, nơi này không có phim điện ảnh, nếu không ở trong hoàn cảnh tối đen như mực, có thể làm chút động tác nhỏ ngọt ngào.

"Đúng rồi, bao giờ thì nàng sẽ đến đây ở cùng trẫm, sẽ không phải là mỗi lần trẫm muốn gặp nàng, đều phải tuyên gặp chứ?"
Từ Sơ Đồng ngạc nhiên nói: "Hoàng thượng không biết sao? Phong vị của ta bây giờ chưa cao, không có tư cách ở lại Cẩm Tú Cung, cái này không hợp quy củ."
"Còn ban đêm thì sao? Nàng không đến ngủ chung sao? Hay là trẫm đến chỗ nàng ngủ, hoặc là nàng đến chỗ trẫm? A nha, thật là phiền phức.

Hay là trẫm dứt khoát phong nàng làm quý phi thì tốt rồi, liền ban thưởng cung điện này cho nàng, đỡ phải chạy qua chạy lại.."
Từ Sơ Đồng nghe nàng nói liên tục, nói rất nhiều, tất cả đều là việc ở bên cạnh nàng, trong lòng vui mừng.

Chẳng qua là sau khi nhập cung, mọi việc không thể tùy tiện như vậy.

Hơn nữa mối quan hệ giữa họ, cũng không giống như lúc trước, nàng sờ sờ mặt nàng ấy nói: "Ta hiểu, tâm tình của ngài ta đều hiểu.

Ta biết, bất kể ta ở nơi nào, ngài vĩnh viễn cũng yêu thích ta, đúng không?"
"Đó là tự nhiên."
"Vậy ngài hãy nghe ta nói, đừng nên vội vàng, không nên kích động.

Xem như Hoàng thượng muốn phong ta là quý phi, đó là chuyện không thể làm càn.

Một là ta cũng vô kế khả thi, hai là ta mới nhập cung, tương đương bắt đầu mọi thứ lại từ đầu.


Nếu như Hoàng thượng làm quá, rất nhiều người sẽ nghĩ đủ các biện pháp để chia cắt chúng ta.

Hoàng thượng, ngài cũng không muốn chúng ta bị biến thành như vậy đúng không?"
Tiết Ý Nồng than thở, "Thật sao? Trẫm biết, yên tâm.

Trẫm chính là quá nhớ nàng, cho nên mới nói ra bất kể hậu quả, vậy tối nay nàng có thể ở lại đây không? Trẫm không làm gì cả, chỉ là muốn hàn huyên với nàng.

Không có nàng ở bên cạnh, trẫm cảm thấy hoàng cung này không có ý nghĩa gì hết, làm gì cũng cảm thấy không đúng, nơi này không đúng, chỗ kia không đúng, trong lòng cũng trống không, Sơ Đồng, nàng không ở cạnh, trẫm cũng không còn là chính mình." Nàng dán mặt mình vào lòng bàn tay của Từ Sơ Đồng, hận không thể biến mình nhỏ xíu, để có thể núp trong lòng bàn tay của nàng ấy, không rời một bước.
Hai người đang lâm ly mê muội, không ngại có cái đầu thập thò nghe lén.
Tiết Ý Nồng nói: "Lâm thái y, ngươi định nghe lén đến khi nào?"
"A?" Lâm Hồng Liên vội vàng che miệng lại, nàng chẳng qua là quay lại ôm tiểu cẩu, sau đó thấy hai người bọn họ ngồi cạnh nhau, còn tưởng rằng sẽ phát sinh chút gì, cho nên hào hứng đứng hóng.
Tại sao đang nói mấy lời sến sẩm như vậy, còn có thể phát hiện ra nàng?
Lâm Hồng Liên nói: "Hoàng thượng, vi thần là đến ôm tiểu trư về, vi thần lập tức rời đi, vi thần không có nghe thấy gì hết, vi thần xin thề với Hoàng thượng, nếu như vi thần nghe thấy gì, sau này...!Sau này để cho vi thần bị đối tượng khi dễ rất thảm rất thảm." Trong lòng nàng còn bổ sung nói: "Đừng nghe ta nói nhảm! Ta nói tất cả đều là ngược lại, ngược lại, ngược lại, điều quan trọng phải nói ba lần, lão thiên gia cũng đừng nên nhầm lẫn nha.!"
"Vậy thì đi đi!"
" Dạ, dạ."
Lâm Hồng Liên thoải mái tiến về phía trước, không ngại đi mấy bước, rồi quay lại, nàng nhìn thấy Lạc Nhạn, hơn nữa bên cạnh không phải là Tồn Tích cô nương sao.
Tồn Tích cười nói: "Lâu không gặp ngươi, xinh đẹp hơn trước nha.

Trong khoảng thời gian không có ta ở bên cạnh, ngươi ngược lại là gầy, sẽ không đúng như ta nói chứ, nhớ ta đến chết, phải không."
"Chảnh chọe!" Lạc Nhạn lạnh lùng nói, nhưng mà khi thấy Tồn Tích và Từ Sơ Đồng trở lại, nàng cũng có chút vui mừng, giống như xa cách gặp lại lão bằng hữu.

Hơn nữa, mấy ngày gần đây, Tiết Ý Nồng đặc biệt vui vẻ, thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc thở ngắn than dài.

Đây chính là tình yêu sao? Lạc Nhạn không hiểu, nhưng mà nàng biết Tồn Tích không hề thay đổi, như thường miệng mồm không sạch sẽ.

Chẳng qua là khi không có nàng ấy ở đây, mình cũng có chút nhớ nàng ấy nói chuyện, nhớ lúc ở cạnh nhau, mình lại cảm thấy người này không đứng đắn.
Tồn Tích sờ mặt, "Chảnh chọe cũng là do đẹp mà ra, đa tạ ngươi đã khen ngợi.

Đúng rồi, ta có bí tịch ngươi có muốn xem không, phiên bản gần đây, rất hút hàng ở các đại thanh lâu nha." Cố gắng nhích gần Lạc Nhạn, nhỏ giọng nói: "Phiên bản nữ nữ, rất thích hợp cho ngươi, ta đặc biệt giữ lại một quyển cho ngươi." Vừa nói vừa thần thần bí bí lấy một quyển sách từ trong tay áo ra, một sách nhỏ tinh xảo, mở hé hé ra xem, nữ tử bên trong vóc dáng ưu nhã, vẻ mặt ủ rũ, như đang say ngủ, tựa như tiên nữ.
Lạc Nhạn nhìn nhìn, nói: "Không đứng đắn." Lỗ tai lặng lẽ đỏ lên.

Tại sao Tồn Tích liên tục đưa những Bí tịch này cho nàng, nàng không muốn xem cái gọi là bí tịch, chỉ cảm thấy Tồn Tích dựa sát vào nàng, trên người tỏa ra hương thơm ngào ngạt, vì vậy hỏi: "Ngươi dùng hương liệu gì?"
"Cũng không có gì, gần đây cùng với tiểu chủ nhàn rỗi không có chuyện gì mà, nên thoa một ý bột phấn thơm, Bây giờ có rất nhiều hoa tươi, nếu như ngươi thích, ta phối hợp mấy thứ cho ngươi, bảo đảm tất cả ong bướm sẽ bị hấp dẫn, thu hút đến."
Lạc Nhạn vì vậy hừ hừ nói: "Ngươi xem ta thành cái gì, còn hấp dẫn cuồng phong lãng điệp nữa chứ." Nàng có chút oan ức, ánh mắt đỏ lên.

Thật ra thì nàng biết Tồn Tích đang trêu chọc nàng, nhưng không biết sao liền cực kỳ tức giận.
Tồn Tích thấy nàng muốn khóc, vội vàng im lặng, dụ dỗ nói: "Ta chỉ trêu chọc thôi, ngươi biết, ta là người như vậy, ta cũng không phải người đứng đắn gì, miệng ta toàn nói bậy, ta có lỗi, tỷ tỷ của ta, a di của ta, nếu ngươi vẫn tiếp tục không tha thứ cho ta, ta sẽ kêu ngươi là mẫu thân.."
Lạc Nhạn hừ mạnh một tiếng, nàng bị dáng vẻ ma lanh của Tồn Tích chọc cười.
Cảm xúc của Lạc Nhạn thâm trầm, dở khóc dở cười, vui vẻ nói chuyện với Tồn Tích, nhưng Lâm Hồng Liên thì không có vui như vậy nha, cho đến bây giờ Lạc Nhạn vẫn trưng ra bản mặt lạnh lùng khi gặp nàng, ai! Lại không vui.
Nhất thời cảm thấy bầu trời rất xanh, và rộng lớn, nhưng là sự lộng lẫy thì thuộc về người khác.
" Được rồi, ta trở về chơi đùa với thi thể, tiểu trư, đi thôi."
Chó cũng ưu sầu liếc nhìn bầu trời, sau đó, ngoe nguẩy, lúc lắc cái đầu tròn vo theo đuôi Lâm Hồng Liên rời đi.
Bên trong điện, Tiết Ý Nồng đang ngồi hàn huyên với Từ Sơ Đồng, đang nói đến việc lật thẻ bài.

Từ Sơ Đồng nói: "Đến chạng vạng, công công ở Kính sự phòng sẽ đưa khay cho ngài, trên đó có mấy tấm bảng bằng gỗ, trên đó khắc những nữ tử đã tiến cung.

Trước kia không có, là do chỉ có một mình Hoàng hậu, bây giờ ngài phải lật thẻ bài, để cho người được chọn chuẩn bị, mới có thể đi qua đêm."
"Vậy, mỗi ngày trẫm chỉ lật thẻ bài của nàng có được không?" Tiết Ý Nồng vươn đầu nhìn nàng.
Từ Sơ Đồng hé miệng cười nói: "Thần thiếp cũng muốn nhưng chỉ sợ là không thể."
"Tại sao?"
"Cái này thần thiếp tạm thời không nói cho ngài biết, chờ ngài ngày nào để ý đến, liền hiểu." Từ Sơ Đồng cố ý mập mờ, Tiết Ý Nồng cũng không để bụng, nàng mới không cần đi tìm người khác.
Nói chuyện hồi lâu, thời điểm cũng không còn sớm.

Từ Sơ Đồng đứng dậy cáo từ, Tiết Ý Nồng tiễn nàng đến cửa, nhìn một lúc, nhưng không thấy Tồn Tích đâu.

"Tồn Tích đâu rồi? Không có cùng nàng đến đây sao?"
"Cùng đi." Từ Sơ Đồng nhìn quanh, nhìn đến một xó xỉnh thì cười lên, kéo kéo ống tay áo Tiết Ý Nồng, "Hoàng thượng ngài nhìn, không phải đang ở nơi đó sao."
Tiết Ý Nồng nhìn qua, ánh mắt bát quái của hai người đồng thời sáng lên.

"Các nàng ấy đang nói gì đó?"
"Hoàng thượng nếu có hứng thú, hay là đi qua hỏi thử xem sao."
"Trẫm mới không đi!"
Bên kia đã nhìn thấy người đi ra, Tồn Tích và Lạc Nhạn cùng sánh bước đi đến, cả hai hoàn tất việc thỉnh an.

Tồn Tích đi theo Từ Sơ Đồng quay về, Từ Sơ Đồng lúc đi thì quay đầu lại, vẫy tay với Tiết Ý Nồng, cỡ khoảng ba lần, mới chịu thôi, đi một khoảng xa, bị Tồn Tích cười nhạo.
"Nương nương một tháng không gặp Hoàng thượng, mà đã quyến luyến không nỡ như vậy."
"Còn dám nói ta, ngươi cũng không phải sao.

Ngươi thì thầm to to nhỏ nhỏ, hăng say với Lạc Nhạn vậy."
"Không có gì, nói chút hương phấn.

Nàng ấy nói mùi hương trên người nô tỳ thật thơm, nô tỳ liền nói chờ khi nào rảnh rỗi sẽ điều chế cho nàng ấy.

Nàng ấy là người tâm phúc ở bên cạnh Hoàng thượng, chúng ta phải chăm sóc mối quan hệ này thật tốt.

Nương nương thì sao? Ở bên trong, hàn huyên với Hoàng thượng lâu như vậy, có phải đem chuyện tương lai nói ra rõ ràng rồi không?"
"Tiểu mống heo nói nhảm."
Hai người cười cười nói nói rồi trở về Hồi Xuân Uyển.
Lại nói khi đêm đến, Lý công công của Kính sự phòng di Dưỡng Tức Cung, xin ý kiến Thái hậu có cần tổ chức lật thẻ bài không.

Chuyến đi này, hắn thấy Hạ Tư Huyền cũng ở chỗ này, cụp mắt xuống, đầu cũng cúi xuống, ngay cả eo cũng rũ xuống.
Hắn nói: "Khải bẩm Thái hậu, nô tài muốn hỏi là bắt đầu từ hôm nay liền tổ chức cho Hoàng thượng lật thẻ bài phải không?"
Trước kia trong cung chỉ có một mình Hoàng hậu, lật hay không lật cũng không có ý nghĩa gì.

Kính sự phòng rảnh rỗi một khoảng thời gian.

Hôm nay đến thỉnh ý chỉ cũng là theo quy định.
Thái hậu nhìn nhìn Hạ Tư Huyền, nói: "Tất nhiên."
" Dạ." Lý công công cáo lui, hắn còn muốn đi qua bên Hoàng hậu để thông tri.
Hạ Tư Huyền đến đây đã được một lúc, đang hầu hạ bóp chân cho Thái hậu, trên mặt miễn cưỡng luôn luôn treo ý cười, tâm tình gợn sóng bởi sự xuất hiện của Lý công công.
Kính sự phòng là chuyên quản chuyện thị tẩm của Hoàng thượng.

Nếu có thể để cho Hoàng thượng lật thẻ bài của nàng, thì tiền đồ của nàng sẽ vô lượng, tuy không thể nói là mang thai sanh hài tử ngay từ lần đầu tiên.

Nhưng là cũng không loại bỏ khả năng này, ít nhất sau này sẽ được sủng, sẽ được tấn phong.

Khi đó so với người khác đã cao hơn mấy bậc, chuyện này quả thật là điềm tốt đối với nàng.
Ánh mặt của Thái hậu quan sát từng chuyển động trên gương mặt Hạ Tư Huyền, nhìn nàng mặc dù tay vẫn hoạt động, nhưng lại không bình tĩnh, tập trung, thoáng nghĩ liền hiểu, nói: "Tư Huyền."
Hạ Tư Huyền bừng tỉnh, nói: "Thái hậu cô mẫu, thỉnh ngài nói."
"Được rồi, ai gia không cần ngươi ở đây nữa, ngươi nhìn xem, bên ngoài trời cũng không còn sớm, sớm hồi cung đi.

Ngươi vừa mới đến đây, cuộc sống không quen, chớ đi lung tung."
Mặc dù nghe giống như là bị đuổi, nhưng Hạ Tư Huyền tâm hoa nộ phóng, bởi vì nàng đang chuẩn bị đi Kính Sự phòng một chuyến, nhưng loại chuyện này cũng không thể thẳng thắn nói với Thái hậu, cũng cần phải giữ mặt mũi của nữ nhi đúng không?
Nàng nói: "Tạ Thái hậu, thần thiếp xin phép hồi cung, ngày mai sẽ đến vấn an nữa."
" Được rồi, ngươi đi đi!" Nhưng lại không cho người đi theo, sợ có người đi theo, Hạ Tư Huyền hành sự sẽ không được tự nhiên.
Hạ Tư Huyền mang theo hai nha hoàn tâm phúc, và vài vị cung nhân đi theo phía sau.

Sau khi đi ra khỏi Dưỡng Tức Cung, nàng dừng bước, hỏi một cung nữ ở sau lưng: "Làm sao đi đến Kính sự phòng? Ngươi mau dẫn đường."
Cung nữ nhẹ giọng đáp lại, "Dạ." Liền dẫn người đi Kính sự phòng.
Ở trước cửa Kính sự phòng, Hạ Tư Huyền nhìn thấy Lý công công.

Lý công công cũng là một người lanh lẹ, thấy tân tấn mỹ nhân xuất hiện ở nơi này, đã sớm hiểu rõ, đứng tại chỗ, híp mắt nhìn Hạ Tư Huyền.
Hạ Tư Huyền bước lên phía trước nói: "Lý công công hảo."
Lý công công lúc này mới thi lễ, "Hạ mỹ nhân hảo, không biết mỹ nhân giá lâm, có gì dặn dò?"
"Ta nào dám dặn dò gì, chỉ là có một chuyện phải làm phiền công công thôi." Vừa nói từ trong tay áo móc ra một viên trân châu, nhét vào trong tay Lý công công, "Thỉnh Lý công công tạo thuận lợi."
Lý công công khước từ nói: "Mỹ nhân làm gì vậy, ngài có lời gì, xin cứ việc căn dặn là được rồi."
Hạ Tư Huyền nói: "Ta vừa mới đến, cái gì cũng không hiểu, thỉnh Lý công công dìu dắt, cái này chỉ là lặt vặt, nếu công công không chê cười, thỉnh nhận lấy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.