Cô ấy nói: “Chị Nguyễn Nhan, em có thể xin chị giúp em một việc không?”
“Em phải đi Anh, khả năng về sau, sẽ không trở về nữa. Chị có thể giúp em mang một câu nói cho anh ấy hay không, hy vọng anh ấy có thể tìm được người mình muốn yêu, có thể vui vẻ mà đi hết cuộc đời này, cho dù tương lai kia không có quan hệ gì với em, vẫn là chúc anh ấy hạnh phúc.”
Cho đến khi cô ấy mở miệng, tôi mới bừng tỉnh, vì sao tôi cảm thấy cô ấy không giống trước.
Cái cảm giác quật cường trên người cô ấy, cái nhuệ khí trên người không thể ngăn cản, đã biến mất, trước kia cô ấy sẽ không dùng ngữ khí như vậy mà nói chuyện với tôi, cô ấy sẽ không cúi đầu, sẽ không ép dạ cầu toàn, sẽ không hèn mọn mà khẩn cầu. Mặc kệ cô ấy gặp phải việc gì, cô ấy cũng có thể tự mình giải quyết, mặc kệ gặp được phiền toái gì, cô ấy cũng sẽ tự mình gánh vác. Một cuộc tình, thế nhưng lại mài mòn đi tất cả góc cạnh trên người cô ấy, biến cô thành bộ dáng hiện tại này. Cho tới bây giờ, cô ấy không dám nhắc đến tên của anh, chỉ có thể dùng một đại từ mơ hồ đến thay thế. Có lẽ là tôi không tốt, tôi rõ ràng đã dự đoán được kết cục này nhưng không ngăn cô ấy lại. Cuối cùng tôi thưởng thức thời gian lạc đường của cô bé kia, bị mất đi dũng khí đối mặt với thế giới này của mình.
Tôi phảng phất lại nhìn thấy, có một cô bé đi từ phía xa tới, cắn môi, dũng cảm, kiên định, không hề do dự mà chạy về phía tình yêu của chính mình, cô ấy nói: Chúng em sẽ không chia tay, tuyệt đối sẽ không.