Ngày Thứ 365 Yêu Anh

Chương 4: Ngày thứ 100



Quan hệ của chúng ta càng ngày càng gần, anh thường xuyên quay đầu nói chuyện phiếm với em. Em cảm thấy, anh và bọn họ không giống nhau.

Ngoài mặt anh có vô số bạn gái, nhưng mà anh chưa bao giờ chủ động nói lời chia tay, anh hoa tâm, lạm tình chỉ là vì sợ hãi cô đơn. Ngoài mặt anh cùng người trong nhóm đùa giỡn không hề có khoảng cách, nhưng lời nói trong lòng của anh chỉ có thể nói cho người bạn gái bên người dường như vẫn còn xa lạ. Ngoài mặt anh vì nghĩa khí anh em mà động tay động chân, nhưng mà ánh mắt anh nhìn người bị thương rõ ràng có áy náy, anh hiểu rõ đúng sai hơn tất cả những người khác, nhưng anh sợ mình không làm thì đến anh em anh cũng sẽ mất đi. Ngoài mặt anh tuỳ tiện bỏ qua tất cả phản bội hay tính kế, không hề để bụng, nhưng nụ cười của anh sau khi tha thứ cất giấu trái tim như bị dao cắy mà người khác không nhìn thấy ở phía sau lưng, anh nói một chút đại giới như vậy mà đổi được một người anh em cũng coi như kiếm được lời. Ngoài mặt anh lấy cuộc sống phóng đãng làm trò vui, nhưng mà anh thống hận một chính mình sa đoạ như vậy so với những người khác.

Đương nhiên, những lời này, anh chỉ có sau khi uống say mới nói ra đến miệng. Anh tự giễu mỉm cười, nhìn thấy hốc mắt ướt át của em, anh có chút kinh ngạc, duỗi tay vỗ vỗ đầu em: “Cô nhóc ngốc này, khóc cái gì.” Giờ khắc này, anh ngồi ở bên cạnh sân thượng trống trải, mà em ngồi ở bên cạnh anh. Anh đẩy chai bia đã uống đến trống không ở bên người ra, lấy cho chính mình một điếu thuốc: “Đã lâu không nói với ai nhiều như vậy.” Đôi mắt anh ngắm nhìn về nơi xa: “Trước kia, mình cũng Nhan Nhan cũng từng nói như thế này… ở trước khi chúng ta còn không ở bên nhau.”

Nguyên Nhan, đây là lần đầu tiên em nghe thấy cái tên này từ trong miệng anh. Đây là người đã từng làm anh nghiêm túc mà trả lời một tin nhắn, nhìn cái tên lập loè trên màn hình cũng có thể làm người thật vui vẻ. Anh phun từng vòng khói, tựa hồ như đang tiến hành trò chơi thú vị cực kỳ nào đó. Nhắc tới tên này, anh cũng trở nên thật trầm mặc, anh cũng không muốn nhắc đến cái tên này. Cái gì anh cũng chưa nói, nhưng ngữ khí và thần thái của anh, đã viết tên này thật rõ ràng, đối với anh mà nói, nó rất quan trọng, với những người khác hoàn toàn không giống nhau.

Ngày thứ 100, em cuối cùng cũng xuyên qua tầng tầng ngụy trang mà nhìn thấy tim anh, nhưng mà, ở thời gian mà em chưa tham dự, nơi đó cũng đã viết lên một cái tên, gọi là Nguyễn Nhan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.