Ngày Tỉnh Là Lúc Về

Chương 1



Buổi chiều thứ Bảy đầu tiên sau khi trường học khai giảng, tầng số 8 trong khu ký túc xá nữ vốn luôn ồn ào nay yên tĩnh hơn rất nhiều, các cô gái đều đã hẹn nhau đi ra ngoài chơi.

Tại phòng ký túc xá số 316, Viên Hiểu Yến bắt đầu năm học mới bằng cách làm việc không ngừng nghỉ, Trình Dĩnh thì hẹn hò với bạn trai, còn Tô Mạn Cầm đang ngủ ở giường tầng trên.

Trác Uẩn thay quần áo xong, nhẫn nại đợi kim đồng hồ điểm qua hai giờ chiều mới đeo lên lưng một chiếc túi vải buồm, rón rén đi ra ngoài.

Lúc đi xuống lầu, cô gặp phải mấy cô bạn cùng lớp. Mấy bạn nữ nhìn thấy cô thì kinh ngạc há hốc mồm, Vương Hinh ở phòng đối diện hỏi: “Trác Uẩn, sao cậu lại ăn mặc thành như vậy?”

Trác Uẩn cười trừ nói với họ: “Tớ có việc cần làm, đi trước nha, bye mọi người.”

Cô chạy bước nhỏ tiến vào trong thang máy, sau khi ra khỏi ký túc xá thì nhanh chóng chạy về cổng trường phía Nam.

Trên đường đi có rất nhiều người nhận ra cô, khuôn mặt ai nấy đều toát lên vẻ kinh ngạc, thậm chí còn có người âm thầm chỉ trỏ. Trác Uẩn bỏ ngoài tai, xem mặt đường là sàn catwalk, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, sải bước đầy tự tin.

Ừm, hình như đôi giày ngày hôm nay có hơi ảnh hưởng đến hiệu suất nhỉ.

Đi được nửa đường, điện thoại vang lên tiếng chuông báo tin nhắn Wechat, Trác Uẩn lấy ra xem thử, là tin nhắn của Lương Nguyệt.

【Lương Nguyệt】: Uẩn Uẩn, tớ mới đến rạp chiếu phim! Cậu đoán xem tớ nhìn thấy ai nào!

Lương Nguyệt và cô là bạn bè cùng quê. Quê của cô ở thành phố Gia, hai người không học chung một trường. Trác Uẩn quen biết Lương Nguyệt đơn giản là vì cô lớn lên cùng với những cậu ấm cô chiêu đó.

Trong vòng bạn bè, người có thể khiến tiểu thư Lương Nguyệt chỉ tình cờ gặp mặt đã vội vã báo tin cho Trác Uẩn chỉ có một.

【Trác Uẩn】: Thạch?

【Lương Nguyệt】: Chính xác!!!

【Lương Nguyệt】: Tớ nói nghe, người này chắc chắn có vấn đề! Cậu ta đi xem phim với một cô gái khác! Còn tình chàng ý thiếp nữa chứ! Thật không xem cậu ra gì!

【Lương Nguyệt】: Hình ảnh.jpg

【Lương Nguyệt】: Đây là hình ảnh của hai đứa nó, cậu phải mách với bố mẹ cậu! Không được dễ dàng tha thứ cho cậu ta. Đôi gian phu dâm phụ này thật buồn nôn! Mấy thằng cặn bã nên đi chết hết đi! [Tức giận]

Từ đầu đến cuối có đến mười lăm cái dấu chấm than, đủ để khiến Trác Uẩn cảm nhận được máu bát quái đang sôi sục trong con người Lương Nguyệt. Cô định không trả lời tin nhắn để tránh kích động Lương Nguyệt.

Cô nhìn tấm ảnh mà Lương Nguyệt gửi qua, là bóng của một đôi nam nữ. Chàng trai kia choàng tay qua ôm vai cô gái, dáng vẻ ngọt ngào như một cặp tình nhân mới yêu.

Lòng Trác Uẩn giờ đây như một mặt hồ phẳng lặng, cô cất điện thoại vào, tiếp tục bước về phía trước.

Cô xem Thạch Tĩnh Thừa như người xa lạ từng quen, chỉ là mang cái vỏ bọc “chồng sắp cưới” mà thôi, còn với người con gái bên cạnh anh ta, đã rất nhiều lần Trác Uẩn muốn nói với Lương Nguyệt rằng, mặc kệ họ đi, thật ra từ lâu nay cô đã biết đến sự tồn tại của người thứ ba rồi.

Muốn đi từ khu ký túc xá đến cổng phía Nam phải mất mười phút, sau khi đi ra khỏi cổng, cô nhanh chóng băng qua đường cái. Trước mắt là một khu thương mại phức hợp tên Tử Duyệt Thành, băng qua khu thương mại Tử Duyệt Thành đi bộ về phía Nam khoảng mười phút, đó là nơi cô muốn đến.

Là một khu chung cư cao cấp. Khu chung cư này nhìn thì có vẻ không rộng lắm, chỉ có năm tòa cao tầng. Nhưng những người quen thuộc nơi đây sẽ biết, giữa khu chung cư còn có một khu biệt thự bí mật, không phải là những dãy nhà nguyên căn liền kề với nhau, cũng không phải là villa, mà là các căn nhà biệt lập, đúng nghĩa biệt thự.

Khu chung cư này tên là Quận Tử Liễu, bảo vệ vô cùng nghiêm khắc, đi từ cổng chính vào phải có chứng minh thư. Muốn vào sâu trong khu biệt thự cần phải khai báo, hoặc là bảo vệ gọi điện thoại cho gia chủ để xác nhận có khách tới mới được vào, hoặc là gia chủ đánh tiếng trước với bảo vệ mấy giờ đó sẽ có người đến đây.

Trác Uẩn thuộc trường hợp phía sau, cô đứng ở lối ra vào khu biệt thự dành cho người đi bộ. Nhìn cậu nhân viên bảo vệ trẻ tuổi đang đỏ mặt cầm tờ chứng minh thư lên đối chiếu với khuôn mặt cô, trong mắt tràn đầy nghi ngờ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn. Vui lòng đọc truyện tại trang web lantruyen.vn để theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện. Tìm kiếm nhà mình bằng cú pháp: ngày tỉnh là lúc về lantruyen.vn

“Đây là cô sao?” Cậu nhân viên bảo vệ kia ngước mắt lên nhìn cô, “Có giống nhau đâu nhỉ?”

Chứng minh thư nằm trong tay cậu ta, ảnh thẻ là hình của một cô gái tóc ngắn có khuôn mặt bầu bĩnh. Mày mỏng mắt híp, diện mạo bình thường, bên cạnh có in tên đầy đủ: Trác Lợi Hà.

Còn cô gái xinh đẹp trước mắt có một khuôn mặt trái xoan, làn da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn long lanh. Lúc này cô nở một nụ cười tươi, khoé môi lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, nếu so sánh với người trong ảnh thì quả là khác nhau một trời một vực.

Trác Uẩn không hề nao núng, giải thích một cách hợp tình hợp lý: “Đó là tôi, không sai đâu. Lúc lên đại học tôi đã đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi.”

Cậu nhân viên bảo vệ: “…”

Cậu ta trả chứng minh thư cho cô, quay đầu nhìn đồng hồ treo trên tường: “Chủ nhân của C2 có hẹn với các cô vào lúc hai giờ chiều, tổng cộng có bốn sinh viên. Trước đó đã có ba người đến rồi, bây giờ đã là hai giờ rưỡi, cô đến muộn nhỉ?”

Trác Uẩn vẫn đang cười. Lúc không cười, cô trông giống như một mỹ nhân lạnh lùng, lúc cười lên như biến thành một người khác. Vừa dịu dàng lại ngọt ngào điềm đạm, khiến cho người khác cảm giác như đang đắm mình trong gió xuân, trong giọng nói cũng mang theo chút nũng nịu: “Tôi biết mình đến muộn, vậy nên mới vội vội vàng vàng đi vào đây.”

Cậu nhân viên bảo vệ không thể nào kháng cự trước nụ cười xán lạn của cô, không chỉ quẹt thẻ qua cổng, còn nhiệt tình chỉ đường cho cô: “Vậy cô vào đi, cứ đi thẳng về phía trước, bên lề đường sẽ có cột mốc chỉ dẫn, nếu cô nhìn thấy khu C thì quẹo phải, căn áp chót ven hồ là C2.”

“Cảm ơn.” Trác Uẩn nhận lại chứng minh thư, cô vui vẻ đi qua cổng, vẫn không quên quay đầu vẫy vẫy tay với cậu nhân viên bảo vệ, “Vất vả cho anh quá, lần sau gặp lại!”

Cậu nhân viên bảo vệ nhìn theo bóng lưng cô dần dần đi xa, tự sờ vào mặt mình, có chút nóng. Trong lòng thầm nghĩ, cô gái này thật xinh đẹp, dáng người cao ráo, thân hình thon thả, còn là sinh viên hàng đầu trường đại học A, đúng là tài mạo song toàn.

Chỉ là… Cách ăn mặc không được đẹp cho lắm, dường như không biết cách sửa soạn.

Mà nghĩ lại, ăn mặc như vậy cũng đúng, cô gái này đến đây phỏng vấn làm gia sư, ắt hẳn điều kiện trong nhà cũng không được tốt lắm.

——

Trác Uẩn đi qua cổng, đi dọc theo con đường chính tiến lên phía trước một cách nhàn nhã.

Khung cảnh trong khu biệt thự hơi khác so với bên ngoài, vừa tươi đẹp lại yên tĩnh, hoa cỏ xanh tươi mơn mởn, còn có một cái hồ nhân tạo cỡ lớn.

Một căn nhà ba tầng với hình dáng độc đáo được xây dựng xung quanh hồ, nếu không phải ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng xung quanh, thật sự rất khó tưởng tượng trong một khu phố sầm uất, tấc đất tấc vàng như thế này lại tồn tại một chốn bồng lai tiên cảnh.

Khó trách, người ta nói nếu ai ở Quận Tử Liễu này không phú thì quý, nhưng hẳn là chỉ những người ở khu biệt thự này.

Lại trôi qua vài phút nhưng Trác Uẩn không hề vội vàng, lúc đi đường còn ngắm hoa thưởng cảnh, dường như cô đến đây chỉ để tham quan.

Cô cố ý đến trễ là vì muốn trượt phỏng vấn. Chẳng có thứ gì tệ hại hơn lần đầu tiên đến phỏng vấn mà đến trễ, điều đó thể hiện ra thái độ làm việc của cô vô cùng tồi tệ.

Vì thế, cô còn đặc biệt mượn quần áo của bạn cùng phòng Viên Hiểu Yến. Cô buộc kiểu tóc đuôi gà, để mặt mộc, mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn màu vàng nhạt nhăn nhúm, phối với một chiếc quần tây vải cotton. Vốn dĩ đó là một chiếc quần dài nhưng bị cô kéo lên thành một chiếc quần chín tấc. Thảo nào mấy người bạn quen biết cô đều bày ra dáng vẻ mở rộng tầm mắt.

Oh, cô còn mang một đôi dép crocs tròn trịa mà không mang tất, màu hồng phấn vô cùng chói loá, này là dép lê của bạn cùng phòng Trình Dĩnh.

Trác Uẩn đã tìm thấy khu C, sau khi quẹo phải thì đi dọc theo ven hồ, cuối cùng cũng tìm thấy căn nhà C2 kia.

Căn C2 này cũng giống với những căn nhà khác, bức tường bên ngoài là sự phối hợp giữa ba màu đen, trắng và xám, cộng thêm cửa sổ lớn sát đất, tổng thể tạo nên phong cách đơn giản hiện đại, không hề loè loẹt. Nhìn vào vô cùng thoải mái, vừa thanh tân mà lại không kém phần thời thượng.

Căn nhà này còn có sân trong, cửa sổ phía Nam đối diện với hồ nhân tạo. Trong hồ mấy loài chim nước đang bay lướt qua, lá sen phủ kín mặt hồ, điểm xuyết một vài đóa sen nhỏ, dẫu sao bây giờ cũng đã vào tháng Chín rồi.

Trác Uẩn đưa tay che nắng, nhìn về phía toà nhà nhỏ kia trong chốc lát. Từ khi ra khỏi khu ký túc xá, cô đã đi dưới cái nắng chói chang suốt hai mươi phút, trên trán và mũi đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Đương lúc do dự không biết có nên đi vào gõ cửa hay không, bên bờ hồ truyền đến tiếng trẻ con nói chuyện ríu ra ríu rít.

Trác Uẩn lần theo tiếng ồn, đi đến thì nhìn thấy ba đứa trẻ khoảng sáu bảy tuổi đang ngồi tụm lại bên bờ hồ. Ba đứa đồng loạt nhìn vào trong hồ, chắc là con của những chủ nhà nơi đây.

“Mấy em đang nhìn gì thế?” Trác Uẩn ngồi xổm bên cạnh bọn trẻ, tò mò hỏi thăm.

Mấy đứa nhỏ quay đầu nhìn cô một cái, phát hiện đó là một chị gái xinh đẹp, vậy nên không hề kiêng dè, có một bé trai chỉ vào trong hồ nói: “Xem vịt trời.”

Một bé gái đeo cài tóc lên tiếng: “Chúng em đang nhìn mẹ vịt và những bé vịt nhỏ ạ!”

Trác Uẩn nhìn về hướng mà bé trai đang chỉ, ở dưới một tán lá sen cách đó không xa, quả nhiên có một chú vịt nâu đang chậm rãi bơi qua đây, theo sau là năm chú vịt con bé xíu, lông xù xù, trông rất mới lạ.

“Đáng yêu quá đi.” Trác Uẩn rất thích động vật, mê đến nỗi không buồn rời đi.

Bé trai mang theo một mẩu bánh mì, xé từng mẩu nhỏ ném vào trong hồ rồi hô to: “Tao cho bọn mày ăn nè, nhanh bơi tới đây ăn bánh mì đi!”

Trác Uẩn khuyên cậu nhóc: “Em không nên cho vịt trời ăn bánh mì, thức ăn của bọn chúng là rong rêu và các loài tôm cá ở trong hồ, bọn chúng sẽ tự đi tìm thức ăn thôi.”

Bé trai kia không thèm nghe lời cô, thấy vịt trời không bơi lại đây, dứt khoát cầm đá lên ném vào bọn chúng. “Tỏm” một tiếng, nước bắn lên tung toé, đám vịt con sợ đến mức vỗ cánh bơi ra xa. Một cô bé buộc tóc đuôi ngựa bất bình hét lớn: “Cậu đừng lấy đá ném bọn chúng nữa! Sẽ làm đau bọn chúng đó!”

Chắc là cậu bé kia bị người nhà chiều chuộng nên sinh hư, cứng đầu ngang bướng, vẫn cứ nhặt đá ném vào bầy vịt, ồn ào kêu bầy vịt qua đây ăn bánh mì. Hai cô bé bên cạnh gấp gáp la lớn lên, cứ đà này thì chẳng mấy chốc mà ba đứa sẽ lao vào đánh nhau.

Lúc này, Trác Uẩn cũng nhặt một hòn đá lên, xoay xoay cổ tay, nói với cậu bé: “Em trai, chị sẽ biểu diễn cho em xem một kỹ thuật đặc biệt.”

Cô không ném đá vào bầy vịt, mà nhắm vào khu vực trống trên mặt hồ rồi ném đi. Ban đầu, cậu bé vẫn chưa hiểu cô đang biểu diễn cái gì. Chỉ thấy sau khi hòn đá được ném đi không lập tức chìm xuống hồ, mà lại xẹt ngang qua mặt hồ, vô thanh vô thức tạo nên từng gợn lăn tăn. Nhảy được năm, sáu cái thì hòn đá không thấy đâu nữa.

Cậu bé mở to mắt, không còn chú ý đến bầy vịt trời nữa mà hỏi cô: “Chị ơi, chị làm sao mà hay quá vậy?”

“Cái này gọi là ném đá trên sông”, Trác Uẩn nhặt một hòn đá tung lên tung xuống, hỏi bọn trẻ, “Có muốn học không? Chị dạy cho.”

Ba đưa trẻ đồng thanh hô to: “Dạ muốn!”

Trác Uẩn cũng không nhiều lời, trực tiếp dắt ba bạn nhỏ kia đi nhặt đá. Nói với chúng phải chọn những viên đá nào dẹt một chút, có góc cạnh sắc bén một chút, sau đó cầm tay từng đứa dạy chúng cách ném.

Cậu bé kia vô cùng hào hứng, lần đầu tiên ném đá chỉ thấy nước bắn lên. Nhưng Trác Uẩn rất nhẫn nại, dạy cậu bé tìm đúng góc độ, điều chỉnh lực tay nhẹ hơn. Không qua bao lâu, cậu bé kia đã hiểu rõ, viên đá nhảy trên mặt nước được ba cái, khiến cậu bé vui vẻ nhảy cẫng lên.

Trác Uẩn giơ ngón cái với cậu bé: “Tốt lắm!”

Vịt mẹ thoát được một kiếp nạn, vui mừng dẫn đàn vịt con biến mất sau tán lá sen.

Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.

Khoá học của Trác Uẩn vô cùng thành công, ba đứa trẻ đều biết ném đá trên sông, Trác Uẩn còn làm trọng tài cho ba đứa thi đấu. Một đứa lớn ba đứa nhỏ đứng bên hồ hô to gọi nhỏ, chơi đùa hăng hái đến mức đầu đầy mồ hôi.

Sau cùng, Trác Uẩn cử hành lễ trao giải “Cuộc thi ném đá trên sông lần thứ nhất cúp Quận Tử Liễu” cho mấy đứa nhỏ. Phần thưởng của quán quân là vòng hoa liễu do Trác Uẩn tự tay đan thành.

“Không được để cho chú bảo vệ biết đó, hành động này của chị là không tốt.” Trác Uẩn đội vòng hoa liễu lên đầu bé gái buộc tóc đuôi ngựa, cô bé cực kỳ đắc ý, muốn Trác Uẩn chụp cho cô bé một bức ảnh.

Bé trai đứng một bên nhìn cô bé với ánh mắt mong chờ, cậu nghĩ mình chỉ kém một cái mà chỉ được á quân, không chịu cố gắng mà khóc lóc. Trác Uẩn xoa đầu cậu bé, “Đừng nản chí, nếu em chịu luyện tập nhiều hơn thì nhất định sẽ tiến bộ hơn nè.”

Chơi mệt rồi, Trác Uẩn và ba bạn nhỏ ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, chia nhau ăn miếng bánh mì của bé trai mang đến, Trác Uẩn hỏi ba đứa, “Mấy em đang học mẫu giáo hay học tiểu học vậy?”

Mấy đứa nhỏ tranh nhau nói: “Bọn em đều là học sinh tiểu học!”, “Vừa mới lên lớp một!” “Em đã học hết pinyin rồi!”

Cậu bé xé một miếng bánh mì bỏ vào trong miệng, chớp chớp mắt hỏi Trác Uẩn: “Chị ơi, bao giờ chị đến chơi với bọn em nữa vậy? Nhà em có xe thăng bằng và máy bay không người lái, chơi vui lắm.”

Chị đã được diện kiến Quận Tử Liễu tiếng tăm lừng lẫy rồi, về sau sẽ không đến nữa đâu—— Tuy trong lòng nghĩ như vậy, Trác Uẩn vẫn nói với mấy đứa nhóc: “Nếu có cơ hội chị sẽ đến.”

Cô bé đeo cài hỏi: “Chị ở căn nhà số mấy vậy ạ?”

Câu hỏi này đã thành công thức tỉnh Trác Uẩn. Má ơi! Cuối cùng cô đến đây để làm gì vậy?

Đã hẹn với người ta hai giờ đi phỏng vấn, bây giờ đã là mấy giờ rồi!

“Aizz, chị có việc phải đi trước đây.” Trác Uẩn nuốt miếng bánh mì, vỗ vỗ mông đứng lên, quay đầu nhìn căn nhà C2 một chút.

Một ánh nhìn rất tùy ý, đột nhiên có một luồng sáng chiếu vào mắt Trác Uẩn từ tầng ba của căn nhà C2.

Cô bị dọa cho giật mình, cẩn thận quan sát, nhưng cô phát hiện không thể nhìn thấy khung cảnh đằng sau tấm kính. Chỉ thấy tấm kính trong như gương phản chiếu bầu trời xanh và những đám mây bồng bềnh.

“Dán lớp chắn kính sao?” Trác Uẩn híp mắt, tự lẩm bẩm một mình.

Bé trai chỉ về phía toà nhà C2 nói: “Đó là nhà của anh Rùa Nhỏ.”

Trác Uẩn bị cái tên đáng yêu này khơi dậy tò mò: “Anh Rùa Nhỏ?”

“Đúng vậy”, Cậu bé vừa chỉ tay, vừa nghiêng đầu nhìn cô, “Trước đây anh Rùa Nhỏ hay đánh bóng rổ ở bên kia, còn từng dạy em chơi nữa, anh ấy nói em lùn quá. Chị ơi, chị cao như vậy, chị có biết đánh bóng rổ không?”

Trác Uẩn lắc đầu, “Chị không biết, nhưng chị biết chơi tennis.”

Cậu bé chỉ “oh” một tiếng, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Lâu rồi em không thấy anh Rùa Nhỏ, có hơi nhớ anh ấy.”

Cô bé buộc tóc đuôi ngựa chia sẻ thông tin mà mình biết: “Mẹ mình nói, anh Rùa Nhỏ bị bệnh rồi.”

Cô bé đeo cài hỏi: “Thật sao? Vậy chúng ta có thể đi thăm anh ấy không?”

“Không thể.” Cậu bé uể oải nói, “Tớ đi gõ cửa rồi, họ không cho tớ vào.”

Ba đứa trẻ buồn bã ủ rũ cúi đầu.

Trác Uẩn không có tâm trạng đi nghe ba bạn nhỏ nói chuyện. Sau khi tạm biệt ba bạn nhỏ, cô vội vàng chạy đến cổng nhà C2, nhanh tay ấn chuông cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.