Ngày Tỉnh Là Lúc Về

Chương 101: Ngoại truyện liên kết: Định luật con nhím



Ngồi trước máy tính đối diện với bản vẽ, Trác Uẩn nhấn nút lưu rồi duỗi thẳng eo.

Hôm nay phần bài tập đến đây là xong, cô dựa vào ghế xoay tại chỗ một lúc, ánh mắt nhìn về phía giá sách, phía trên đã đặt khá nhiều sách vở, phần lớn là của Triệu Tỉnh Quy.

Đây là phòng làm việc trên tầng 3 của Củu Lan Hoa Uyển, nghỉ hè hàng năm Trác Uẩn và Triệu Tỉnh Quy đều sẽ đến đây ở hơn 1 tháng. Tết đến Triệu Tỉnh Quy còn có thể thay Trác Uẩn đến thăm Biên Lâm, ở đây hơn 10 ngày, mấy năm nay còn để lại những cuốn sách trong thư phòng.

Trác Uẩn đứng dậy đi đến trước giá sách, lướt qua những cuốn sách chuyên môn có liên quan đến máy tính và AI, chăm chú vào mấy cuốn tiểu thuyết.

Theo ánh mắt thiết kế, cô rút một cuốn tiểu thuyết có thiết kế đẹp đẽ ra, cầm trong tay xem trang bìa. Bìa ngoài là bức tranh màu nước tươi mát, một bông hoa hướng dương nở rộ dưới bầu trời xanh, trên bìa được in nhiều khẩu hiệu tuyên truyền bắt mắt, chẳng hạn như “Một triệu bản được bán ra”, “Câu chuyện cảm động nhất hàng năm”, “Hệ liệt chữa lành của một nam nhà văn ấm áp Phong Thần Chi Tác”…

Trác Uẩn khẽ đọc tên sách thành tiếng: “Tôi nguyện hoà thuận với thế giới này vì em.”

Cô lại nhìn tên tác giả: “Hôm Qua Tiết Sương Giáng(*)… là đàn ông sao?

(*)Tiết sương giáng: vào ngày 23 hoặc 24 tháng 10.

Cuốn sách này rất không giống với gu đọc sách của Triệu Tỉnh Quy, Trác Uẩn không thể hình dung ra được cái tên trai thẳng ngành kỹ thuật trầm mê trong khoa học kỹ thuật sao lại thích thể loại văn học ướt át truyền cảm hứng này.

——

Triệu Tỉnh Quy đang ngủ trưa trong phòng ngủ chính, Trác Uẩn nói anh giống như chú heo con, chiều nào cũng phải ngủ trưa.

Sau một tiếng ngủ trưa, chú heo con nhà họ Triệu tỉnh dậy, chuyện đầu tiên là vói vào chăn sờ quần l0"t, không có chuyện gì xảy ra, anh thở phào nhẹ nhõm, dịch chân để lật người, nhìn thấy Trác Uẩn đang đọc sách ở trên sofa.

Anh kéo dài âm gọi cô: “Bã xã——”

Trác Uẩn ngẩng đầu lên, trên mặt đều là nước mắt, làm Triệu Tỉnh Quy sợ tới mức hết cả buồn ngủ: “Em làm sao vậy? Sao lại khóc?”  

Trác Uẩn sờ sờ đôi mắt: “Không sao, em đọc sách thôi, cuốn này anh mua ở đâu vậy?”

Cô cho anh xem trang bìa cuốn sách, Triệu Tỉnh Quy nói: “À, mua lúc ăn tết, trong tiệm sách ở bên ngoài trung tâm thương mại. Lúc nghỉ đông ở đây đã đọc xong rồi nên không mang về.”

Trác Uẩn từ từ thở dài, vuốt trang bìa nói: “Em rất thích Lý Nghiễm và Kiều Tiểu Hoa, viết thật sự cảm động.”

Triệu Tỉnh Quy từ trên giường chầm chầm ngồi dậy, nói: “Tác giả này là bạn cùng trường bọn anh.”

“Hả?” Trác Uẩn kinh ngạc, “Sao anh biết? Anh quen anh ấy sao?”

Triệu Tỉnh Quy lắc đầu: “Không quen, nhưng từng gặp anh ấy. Tháng 11 năm ngoái anh ấy có quay về trường bọn anh diễn thuyết nên anh mới biết anh ấy. Em quên rồi sao? Lúc gọi video anh có nói với em mà, anh đi nghe diễn thuyết thì gặp một đàn anh cũng ngồi xe lăn giống anh.”

Trác Uẩn ngẫm nghĩ, đúng thật là Triệu Tỉnh Quy có nói với cô, nhưng nói không nhiều lắm nên cô không để tâm.

“Trông như thế nào?” Trác Uẩn hỏi, “Có đẹp trai không?”

“…….” Triệu Tỉnh Quy nhíu mày, “Nói thật, anh cách xa quá nên căn bản không nhìn rõ.”

Anh nhớ lại lần diễn thuyết năm ngoái, kể lại một lần nữa cho Trác Uẩn nghe.

Tháng 11 năm ngoái đại học A tổ chức một hội nghị chia sẻ kinh nghiệm của những cựu sinh viên xuất sắc với chủ đề “Tấm gương xuất sắc, ánh sáng tuổi trẻ”, mời 5 cựu sinh viên đã có thành tích xuất sắc trong một lĩnh vực nào đó lên diễn thuyết, “Hôm Qua Tiết Sương Giáng” là một trong số đó.

Lúc đó vé vào cổng rất đắt hàng, Đinh Hồng cho Triệu Tỉnh Quy một vé, nói là để anh đi nghe thử.

Đinh Hồng nói: “Tiểu Quy, cô nghe nói trong số người diễn thuyết có một người gần giống như tình huống của cháu, cháu nghe xong chắc sẽ rất có đồng cảm.”

Thế là, chỉ có duy nhất một người ngồi xe lăn là Triệu Tỉnh Quy đi nghe diễn thuyết. Anh đến hơi muộn, bèn đi vào bằng cửa sau của hội trường tầng một, phát hiện hội trường có thể chứa 1200 người này đã chật kín. Anh không đi tìm chỗ ngồi mà ngồi trên xe lăn đứng ở hàng cuối cùng, ở trong góc tối không ai chú ý yên lặng lắng nghe.

Trước khi đi, Triệu Tỉnh Quy còn không hiểu lắm lời của cô họ nói, mãi đến khi nhìn thấy người thứ 4 diễn thuyết lên sân khấu, anh mới hiểu được dụng ý của cô họ mình.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ tây trang màu xám nhạt, ngồi xe lăn đi ra từ hậu trường. Triệu Tỉnh Quy cách khá xa nên không thấy rõ mặt anh ấy, nhưng có thể cảm nhận đàn anh này chắc hẳn rất đẹp trai, bởi vì các cô gái ở đằng trước đều la hét om sòm.

Triệu Tỉnh Quy vẫn chưa hết bàng hoàng thì người đàn ông trên sân khấu lại có thể đứng lên, anh ấy đứng thẳng người, tư thế cao ngất làm cho dưới sân khấu lại vang lên tiếng thán phục.

Triệu Tỉnh Quy nhìn thấy anh ấy cầm micro, trong loa truyền ra giọng nói điềm tĩnh của người đàn ông: “Xin chào mọi người, xin tự giới thiệu một chút, tôi tên Lê Diễn, là sinh viên tốt nghiệp khoá XX chuyên ngành Kinh tế học ở Học viện Kinh tế, năm nay 29 tuổi.”

Chủ đề diễn thuyết của Lê Diễn là “Có thể có nhãn mác nhưng càng phải làm chính mình”, đã mang đến một sự chấn động rất lớn cho Triệu Tỉnh Quy.

Lê Diễn nói bản thân là một mỹ cường thảm*, còn là kẻ nghèo, thậm chí khi học đại học còn buôn bán nhãn dán điện thoại, Triệu Tỉnh Quy nhịn không được bật cười cùng mọi người.

(*Mỹ cường thảm: là cụm từ dùng để chỉ nhân vật được xây dựng với tạo hình có nhan sắc, khí chất ngút ngàn, kiên cường nhưng lại có số phận và kết cục bi thảm.)

Lại nghe Lê Diễn nói, vào năm anh ấy 22 tuổi, trong một buổi sáng sớm của tháng 4, anh ấy tan làm quay về nhà thì trên đường gặp phải tai nạn xe cộ, từ đó về sau cuộc sống không tách rời khỏi xe lăn. Các sinh viên trong hội trường đều phát ra tiếng kinh hãi, Triệu Tỉnh Quy là người có ánh mắt ảm đạm nhất trong số bọn họ.

Hai mươi hai tuổi, gần bằng tuổi anh bây giờ.

Cũng là tháng 4, thật sự là một tháng làm người ta đau lòng.

Phần diễn thuyết của Lê Diễn rất tuyệt, không kích độn9 tình cảm mà còn hài hước, luôn khiến khán giả bật cười. Trong từng cử chỉ của anh ấy lộ ra sự thong dong tao nhã, còn tự tạo tiếng cười. Sau khi anh ấy bị thương thì tự kỷ ở nhà hết 4 năm, không ra khỏi cửa, không tìm việc làm, viết tiểu thuyết mạng mà vẫn cảm thấy tự ti, nghèo khổ chán nản, quần áo mặc trên người không có cái nào vượt qua một trăm đồng, hư rồi thì may lại mặc tiếp.

Đây là cuộc sống mà Triệu Tỉnh Quy chưa bao giờ trải qua, phải cảm ơn bố mẹ đã tạo điều kiện kinh tế cho anh, nhưng Triệu Tỉnh Quy không phải là phú nhị đại đầu óc sáo rỗng. Lúc anh chơi bóng hoặc tập luyện phục hồi đã quen biết rất nhiều bạn bè khuyết tật, biết phần lớn cuộc sống của bọn họ vô cùng khó khăn, nhiều người đi ra ngoài rất vất vả, càng miễn bàn đến chuyện tìm công việc, giống như Lê Diễn năm đó, ngày qua ngày chỉ biết ở nhà, hoàn toàn không tìm thấy đường ra.

Triệu Tỉnh Quy muốn làm chút chuyện gì đó cho tập thể đặc biệt mà anh thuộc về này, chỉ là bây giờ anh vẫn còn quá trẻ, có thể làm chuyện đơn giản là xin bố tài trợ chút đỉnh cho đội bóng rổ, hỗ trợ cung cấp một số thiết bị để bọn họ có thể luyện tập và thi đấu tốt hơn.

Về phần sau này, Triệu Tỉnh Quy đã suy nghĩ từ lâu, đợi anh có thể độc lập kinh tế, anh nhất định phải làm chút gì đó cho mọi người, không vì cái gì khác, chỉ đơn giản là vì bọn họ vẫn đang sống. Sống là để làm người và phải sống như con người.

Lê Diễn đã dành rất nhiều thời gian trong bài diễn thuyết để cảm ơn vợ của anh ấy. Triệu Tỉnh Quy lắng nghe với vẻ thích thú, giống như một quần chúng ăn dưa vui vẻ, anh có thể cảm nhận được tình yêu và sự dựa dẫm của anh ấy vào người vợ qua giọng điệu.

Triệu Tỉnh Quy vô thức nhớ đến Trác Uẩn, anh cũng có khác gì đâu nhỉ? Một tình yêu đẹp đẽ, một sự đồng hành của cô gái đáng yêu, có thể cho anh thêm nhiều dũng khí và tự tin, khiến anh trở nên tích cực lạc quan, chẳng sợ cuộc sống lâu dài làm bạn với xe lăn.

Sau khi phần diễn thuyết của Lê Diễn kết thúc là đến phần hỏi đáp của khán giả, có một cô gái nói muốn được nhìn thấy vợ của anh ấy, thoả mãn một chút lòng hiếu kỳ của mọi người.

Mọi người nhao nhao ồn ào, Lê Diễn sờ mũi, nói về phía khán giả: “Vậy để tôi hỏi xem cô ấy có bằng lòng không đã… Nội Thuỳ, em có bằng lòng không?”

Triệu Tỉnh Quy cũng rất tò mò, dịch xe lăn về phía trước một chút, rướn cổ lên hàng trước để xem, nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi mặc áo len đứng dậy, vẫy tay chào mọi người.

Triệu Tỉnh Quy chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô ấy, không thể nhìn thấy mặt nhưng anh có thể chắc chắn, cô ấy nhất định rất đẹp rất đẹp.

…….

Nghe Triệu Tỉnh Quy kể xong, Trác Uẩn hỏi: “Đàn anh đó cũng liệt nửa người sao?”

“Anh không biết, không giống lắm.” Triệu Tỉnh Quy thử nhớ lại, “Anh ấy không đề cập đến tình hình chân của anh ấy rốt cuộc là thế nào, có lẽ cảm thấy điều đó không quan trọng. Lúc anh nhìn thấy anh ấy, anh ấy đứng rất vững, còn có thể đi vài bước mà không cần chống nạng, chắc tình hình tốt hơn anh một chút.”

Trác Uẩn khẽ gật đầu, lại xem tiếp cuốn sách trong tay, cảm xúc còn sâu hơn so với trước đó.

Hôm Qua Tiết Sương Giáng—— vậy mà lại là người khuyết tật giống Triệu Tỉnh Quy, có thể viết ra câu chuyện cảm động tinh tế như vậy, chắc hẳn là một người đàn ông vô cùng dịu dàng và trí thức.

Trác Uẩn nói ra suy nghĩ của mình cho Triệu Tỉnh Quy nghe, Triệu Tỉnh Quy vô cùng đồng cảm, hình như còn rất luyến tiếc: “Lúc đó anh chưa đọc sách nên không dám bắt chuyện với anh ấy, sau đó mới mua sách đọc, đọc xong cũng rất hối hận. Anh ấy hẳn là một người anh nhìn xa trông rộng, vui tính, hiểu chuyện và thông suốt. Haiz… lý ra anh nên hỏi cô họ để xin cách liên lạc, chỉ là cách mấy tháng rồi nên khá ngại.”

Trác Uẩn nói: “Cái này có gì mà ngại chứ? Muốn đi thì đi thôi, anh ấy là bạn cùng trường chúng ta, anh thật sự muốn bắt chuyện thì chắc chắn sẽ làm được. Lắm thể diện thế không biết! Quen biết một nhà văn lớn, nhận được một cuốn sách có chữ ký có thể kiêu hãnh ba năm đấy!”

“Nói sau đi.” Triệu Tỉnh Quy cười lắc đầu, “Cũng sắp một năm rồi, em không nhắc đến cuốn sách này anh cũng quên mất. Lúc ấy thật sự rất cảm động, cảm thấy anh ấy rất lợi hại, còn có vợ anh ấy nữa, cũng vô cùng xuất sắc.”

Trác Uẩn nhìn anh: “Vậy em có xuất sắc không?”

“Em đương nhiên là xuất sắc rồi!” Triệu Tỉnh Quy duỗi tay về phía cô, “Lại đây cho anh ôm một cái nào.”

Trác Uẩn để cuốn sách xuống, quăng dép lê rồi bổ nhào lên giường, được Triệu Tỉnh Quy ôm vào lòng.

“Anh không hâm mộ anh ấy chút nào.” Triệu Tỉnh Quy ôm chặt Trác Uẩn, ngửi mùi thơm trên tóc cô, “Vợ anh ưu tú nhất thiên hạ, thông minh nhất, xinh đẹp nhất, dịu dàng đáng yêu nhất.”

Trác Uẩn hài lòng, làm tổ trong lòng anh nói: “Triệu Tiểu Quy, anh sẽ giỏi giang hơn vị đàn anh kia nữa.”

Triệu Tỉnh Quy khẽ cười: “Ừm, anh sẽ cố gắng.”

——

Kỳ nghỉ hè này Triệu Tỉnh Quy và Trác Uẩn ở lại huyện Quan hơn một tháng, Biên Lâm chính thức thăng cấp làm mẹ vợ, đối xử với Triệu Tỉnh Quy vô cùng tốt.

Tháng 7 Trác Hoành phải ở lại Thượng Hải làm việc cho người hướng dẫn của mình, còn kiếm được tiền, mãi đến đầu tháng 8 mới được nghỉ một tuần, trở về thăm mẹ và chị gái, còn có anh rể —— mới lên chức của cậu ta.

Mấy năm nay Trác Hoành đều quen gọi tên đầy đủ của Triệu Tỉnh Quy, nhiều nhất cũng thuận theo mẹ và chú Miêu gọi một tiếng “Tiểu Quy”, nhưng lần này, Biên Lâm nghiêm túc nhắc nhở con trai, vai vế không được gọi xằng bậy. Nếu Trác Uẩn là em gái của Trác Hoành, vậy Trác Hoành có thể gọi Triệu Tỉnh Quy là “Tiểu Quy”, nhưng Trác Hoành lại là em trai nên cậu ta nhất định phải gọi Triệu Tỉnh Quy là “anh rể.”

Trác Hoành điên mất thôi, sống chết không chịu gọi, ồn ào nói: “Cậu ta nhỏ tuổi hơn con đấy!!”

“Nhỏ hơn con thì làm sao?” Biên Lâm nói, “Nhỏ hơn con cũng là anh rể của con, hai đứa nó đã lãnh chứng rồi, con không thể gọi bậy, không thì không lễ phép.”

Trác Hoành phản kháng mấy ngày, cuối cùng cũng bại trận. Một buổi sáng nọ trong lúc ăn sáng, nhìn thấy nhẫn kết hôn trên ngón áp út tay trái của Triệu Tỉnh Quy và Trác Uẩn, cậu ta mới lẩm bẩm gọi: “Chị, anh rể, chào buổi sáng.”

Trác Uẩn xém chút nữa phun miếng nước mì ra ngoài.

Triệu Tỉnh Quy thì sợ tới mức run rẩy, hoành thánh trong thìa cũng không thể múc được.

Hai người đàn ông trẻ tuổi yên lặng nhìn nhau, Triệu Tỉnh Quy mím môi, trả lời một câu: “Chào buổi sáng, Tiểu Hoành.”

Trác Hoành: “………”

——

Trước khi Trác Uẩn đi New York, cô cùng Triệu Tỉnh Quy quay về thành phố Ngô một chuyến để thăm bà nội. Mọi người đều biết bọn họ đã đăng ký rồi nên đều tỏ ý chúc mừng. Triệu Mỹ Phương hỏi Triệu Tỉnh Quy là khi nào làm tiệc cưới, Triệu Tỉnh Quy liếc nhìn Trác Uẩn đang xấu hổ, trả lời: “Đợi cháu tốt nghiệp thạc sĩ đã ạ, không vội.”

Đầu tháng 9, Trác Uẩn bắt đầu học năm cuối cùng ở New York, đại học A cũng đã khai giảng, Triệu Tỉnh Quy lên năm tư, bắt đầu chuẩn bị làm đơn nhập học, thời gian ngoài giờ học sẽ đến đội bóng rổ chơi bóng như trước.

Bạn học Tiểu Triệu năm mười chín tuổi đã quay một đoạn video cho bản tin tuyển dụng của đội bóng rổ xe lăn, khiến anh nổi tiếng suốt mấy tháng liền, nhờ pha lồng tiếng của Quý Phi Tường ban tặng, từ đó về sau đồng đội trong đội bóng rổ và bạn cùng lớp đều bắt đầu gọi anh là “Rùa Nhỏ”, cái biệt danh mà anh đã im hơi lặng tiếng suốt hơn 3 năm sau khi bị thương bỗng chốc được cả thế giới biết đến.

Cũng bởi vì Triệu Tỉnh Quy đẹp trai nên hiệu quả của bản tin tuyển dụng rất cao, thật sự có rất nhiều chàng trai cô gái khuyết tật chân đến đội bóng rổ để tham quan và trải nghiệm, khiến cho Từ Đào mừng rỡ cười toe toét, chọn rất nhiều hạt giống tiềm năng gia nhập vào đội Tiền Đường.

Ba năm qua, thực lực của đội bóng rổ xe lăn nam nữ tỉnh A ngày càng được cải thiện. Mỗi lần ra sân đánh giải trong nước, độ tuổi trung bình của đội tuyển các anh luôn là đội trẻ nhất trong các đội dự thi.

Có rất nhiều người muốn chơi bóng rổ xe lăn nên Liên đoàn Người khuyết tật không thể tiêu hoá hết được, họ cũng không muốn đả kích lòng nhiệt huyết của những người trẻ tuổi. Triệu Tỉnh Quy bàn bạc với bố, nhờ Triệu Vỹ Luân bỏ vốn thành lập một câu lạc bộ nghiệp dư bóng rổ xe lăn, cung cấp sân huấn luyện và xe lăn thi đấu thể thao chuyên dùng để thu hút những người trẻ muốn chơi bóng, khuyến khích bọn họ ra khỏi nhà, làm phong phú cuộc sống nghiệp dư.

Triệu Tỉnh Quy đảm nhận chức đội trưởng đội nam, lúc rảnh sẽ đến câu lạc bộ dạy những người khuyết tật ấy chơi bóng, thỉnh thoảng còn tổ chức thi đấu để cho bọn họ tham gia thực chiến.

Ví dụ như tháng 10 năm nay, Liên đoàn Người khuyết tật tỉnh A tổ chức một trận thi đấu bóng rổ xe lăn nghiệp dư, hướng đến tất cả câu lạc bộ xe lăn, tổ chức ở bên ngoài. Triệu Tỉnh Quy quyết định đưa một nhóm thanh niên của câu lạc bộ đi dự thi, còn tìm hai viện trợ bên ngoài là Quý Phi Tường và Lưu Khôn từ đội Tiền Đường.

Trước khi ra trận, Triệu Tỉnh Quy liên hệ với một câu lạc bộ xe lăn khác ở Tiền Đường, hy vọng đánh một trận đấu giao hữu với đối phương.

Anh đã từng chơi bóng với mấy người đàn ông trong câu lạc bộ đó, người trẻ tuổi ở bên đó không nhiều lắm, ngược lại có mấy anh hơn ba mươi hoặc bốn mươi, trong đó có một chàng trai trẻ tuổi liệt nửa người làm cho Triệu Tỉnh Quy có ấn tượng sâu sắc.

Người ta đều gọi anh ta “Tam Kim”, mày rậm mắt to, vô cùng thích cười, lúc cười lên sẽ lộ ra hai con tằm nằm dưới mắt. Sở dĩ Triệu Tỉnh Quy chú ý đến anh ta là bởi vì Tam Kim có lúm đồng tiền, nhìn thấy hai cái lúm đồng tiền đó sẽ làm cho Triệu Tỉnh Quy nhớ đến Trác Uẩn.

Tam Kim là kiểu người ‘chơi hay không bằng hay chơi’, trình độ bóng rổ rõ ràng vô cùng thê thảm, thế nhưng chơi xong còn ra sức chèo xe lăn đến tìm Triệu Tỉnh Quy, chớp đôi mắt hai mí to theo kiểu châu Âu của anh ta, hỏi: “Anh chàng đẹp trai, cậu cảm thấy tôi có thể gia nhập câu lạc bộ của bọn cậu không?”

Triệu Tỉnh Quy cạn lời nhìn anh ta: “………..”

Một buổi chiều thứ 7 của tháng 10, Triệu Tỉnh Quy lái xe đến sân thi đấu để chơi một trận đấu giao hữu.

Bây giờ anh ra ngoài chơi bóng đều đi một mình, không cần phải có người đi cùng nữa.

Vào sân bóng rổ, các đồng đội lần lượt đến đông đủ. Triệu Tỉnh Quy mặc đồng phục đội xanh lam, đổi xe lăn thi đấu thể thao, thắt đai ở eo và chân xong, bắt đầu cùng Quý Phi Tường và Lưu Khôn cùng đồng đội làm nóng người trước khi thi đấu.

Anh nhìn thấy mấy người đàn ông ở câu lạc bộ xe lăn khác, bao gồm Tam Kim ở rất xa, hai người gật đầu hỏi thăm nhưng chưa bao giờ hàn huyên nhiều.

Sau khi làm nóng một lúc xong, Triệu Tỉnh Quy tình cờ quay đầu lại thì thấy ở cổng lớn có một người đàn ông chèo xe lăn đi vào, bên cạnh có người phụ nữ trẻ tuổi đi cùng.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn rất đẹp trai, vai rộng eo hẹp, mặt mũi sắc nét, tuổi cũng không lớn. Người phụ nữ có vẻ ngoài thanh tú, dáng người không cao lắm, gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười ấm áp.

Triệu Tỉnh Quy nhìn người đàn ông đó hơn mấy lần, vẫn luôn cảm thấy người này có hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Anh tiếp tục làm nóng người, không nghĩ nhiều nữa.

“Rùa Nhỏ!”

Có người chuyền bóng cho Triệu Tỉnh Quy, anh nhận được bóng rồi nhanh chóng di chuyển xe lăn, sau khi dừng gấp thì giơ tay ném bóng vào rổ, quả bóng vào gọn trong rổ.

“Quá đẹp!” Có người vỗ tay hoan hô anh ở bên sân, Triệu Tỉnh Quy quay đầu lại nhìn, nhìn thấy người đàn ông khôi ngô tuấn tú đó đã thay quần áo bóng rổ màu đỏ.

Người này làm như đã từng quen biết, Triệu Tỉnh Quy suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra, cảm thấy là lạ nên lại quay đầu về.

Không bao lâu sau, trận đấu bắt đầu. Toàn bộ thành viên đội Triệu Tỉnh Quy đều có xe lăn thi đấu thể thao, đội bóng đối phương thì toàn bộ đều là xe lăn thể thao bình thường, không thể so sánh về trang thiết bị được. Người đàn ông đó không ra sân mà ở biên sân làm cầu thủ dự bị. Triệu Tỉnh Quy lặng lẽ đánh giá anh ấy, cơ thể anh ấy thoạt nhìn rất hoàn chỉnh, lại không giống như liệt nửa người, bởi vì hai chân của anh ấy cũng không nhỏ.

Trận đấu không hề hồi hộp, chẳng bao lâu sau Triệu Tỉnh Quy đã cùng nhóm thanh niên dẫn đầu với tỷ số lớn. Người đàn ông kia vẫn luôn ở biên sân hô cố lên cho đồng đội mình, vừa vỗ tay vừa la to. Sự phấn khích mãnh liệt đó, Triệu Tỉnh Quy cảm thấy chân anh ấy nếu không có tật, đoán chừng cũng nhảy lên nhảy xuống.

Sau khi chơi một trận, đối phương kêu tạm dừng, lúc Triệu Tỉnh Quy đang uống nước ở biên sân thì phát hiện người đàn ông đó chuẩn bị ra sân, bởi vì ——  anh ấy đang tháo chân giả.

À, hoá ra anh ấy bị cụt cả hai chân.

Ngồi trên xe lăn nên bắp đùi anh ấy không hề lộ ra mặt ghế, bị quần bóng rổ rộng rãi che mất.

Bởi vì người đàn ông đó ra sân nên thế cục đang nghiêng về một phía có hơi thay đổi. Một lần trong quá trình tiến công của đối phương, Triệu Tỉnh Quy quyết đấu chính diện với người đàn ông ấy.

Anh nhìn đối phương chằm chằm, người đàn ông đó không có cách nào đột phá được, cũng không có cơ hội tốt để chuyền bóng, như thể định tự mình ném bóng vào rổ. Trước khi anh ấy ra tay, Triệu Tỉnh Quy chèo xe lăn đi quấy nhiễu, hai xe lăn va vào nhau, Triệu Tỉnh Quy bỗng nhiên nghĩ ra, không được, người này ngồi xe lăn bình thường, anh ấy còn không có chân, cộng thêm trọng tâm khá cao, va chạm như vậy anh ấy sẽ rất dễ té ngã.

Quả nhiên, sau khi bóng rổ rời tay, người đàn ông đó ngay cả người và xe lăn đều lật nghiêng ngã xuống đất. Triệu Tỉnh Quy đã đoán trước nên đưa tay chặn lại ở vị trí thích hợp, để anh ấy có thể ngã chậm hơn.

Bên sân, người phụ nữ đi cùng với người đàn ông đứng lên, hô to một tiếng: “A Diễn!”

—— A Diễn?

Dường như Triệu Tỉnh Quy nhớ ra gì đó.

Quả bóng bay vào lưới, bởi vì Triệu Tỉnh Quy phạm quy ngăn cản nên đối phương hưởng thêm một quả phạt đền.

Triệu Tỉnh Quy vươn tay về phía người đàn ông té trên mặt đất, đối phương nắm chặt tay anh, lại có người đi đến giúp giữ lấy lưng xe lăn của đối phương, Triệu Tỉnh Quy dùng sức kéo anh ấy đứng lên.

Lòng anh mang áy náy, nói với người đàn ông ấy: “Xin lỗi, không sao chứ?”

Người ấy lắc đầu, nói “Không sao”, cúi đầu sửa sang lại ống quần. Tầm mắt Triệu Tỉnh Quy dừng lại trên ống quần người đó, ban nãy anh đã nhìn thấy phần đùi bị cụt mà đối phương không cẩn thận để lộ ra, thật sự rất ngắn.

Triệu Tỉnh Quy cảm thấy hình như anh ấy rất để ý đến chuyện để lộ phần bị cụt, cố ý chuyển chủ đề: “Anh, anh ném rổ rất chuẩn, đã chơi mấy năm rồi?”

Người đó nhìn anh với vẻ mặt không biết thế nào: “Không lừa cậu, hôm nay mới là lần đầu tiên, tôi đã ba mươi rồi.”

Triệu Tỉnh Quy rất ngạc nhiên, hỏi: “Sao trước kia anh không chơi? Dáng người và chiều dài cánh tay của anh rất thích hợp để luyện cái này.”

Người đó nói, “Có lẽ khi ở độ tuổi của cậu tôi khá khác người.”

Triệu Tỉnh Quy sửng sốt, mỉm cười nói: “Bây giờ bắt đầu chơi cũng không muộn.”

Sau khi nói xong, anh chèo xe lăn đi tìm đồng đội. Người đàn ông đó đi ném phạt, bóng chính xác bay vào rổ, Tam Kim vỗ tay hoan hô anh ấy, kêu to: “Anh Diễn làm rất tốt!”

——Anh Diễn?

Triệu Tỉnh Quy quay phắt đầu lại, khiếp sợ nhìn người đàn ông kia chằm chằm.

Anh nhớ ra rồi!

Anh Diễn, anh Nghiễm; A Diễn, A Nghiễm; Lê Diễn, Lý Nghiễm.

Anh ấy chính là Lê Diễn, là Hôm Qua Tiết Sương Giáng!

Phần sau của trận đấu, tỷ số không có thay đổi gì. Đội xanh mãi mãi dẫn đầu nhưng Lê Diễn có hơi khó hiểu, bởi vì ánh mắt của chàng trai ngầu ngầu mang số 11 của bên đối phương trở nên kỳ lạ, giống như một —— fanboy nhỏ?

Trước khi bắt đầu trận đấu thứ 4, Lê Diễn ra biên sân uống nước, mệt thở không thành hơi, quay đầu mới phát hiện chàng trai số 11 ở đội xanh đang chèo xe lăn lại đây. Anh dừng xe lăn cách đó hơn hai mét, hình như cảm thấy cách quá gần sẽ nghe lén được sự bố trí chiến thuật và kỹ thuật ở bên này. Lê Diễm cảm thấy buồn cười, bọn họ nào có bố trí chiến thuật hay kỹ thuật gì chứ, một đám đều la lối “Mệt quá”, còn thảo luận lát nữa chơi bóng xong đi ăn một bữa lớn gì đi.

Chàng trai ấy vẫy tay về phía Lê Diễn, anh ấy nhìn xung quanh rồi duỗi tay chỉ chỉ mình, đối phương gật đầu. Lê Diễn không hiểu ra sao, chèo xe lăn đến trước mặt anh, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Triệu Tỉnh Quy đi thẳng vào vấn đề: “Anh, anh có phải là ‘Hôm Qua Tiết Sương Giáng’ không?”

Lê Diễn: “……….”

Mẹ nó, đánh có quả bóng mà cũng bị lộ danh tính!

“Không phải.” Lê Diễn phủ nhận, “Cái gì mà song giáng đơn giáng, cậu nhận nhầm người rồi.”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Em cũng là sinh viên Đại học A, tháng 11 năm ngoái anh đi diễn thuyết em có mặt ở đó.”

Lê Diễn muốn chửi bậy, thở dài một hơi, chỉ có thể thừa nhận: “Phải, tôi là ‘Hôm Qua Tiết Sương Giáng’, đừng nói ra nhé! Tôi rất khiêm tốn.”

Triệu Tỉnh Quy cảm thấy tính cách người đàn ông trước mặt có vẻ khác với nhà văn lớn của lần diễn thuyết đó, nhưng anh vẫn nhớ rõ Lê Diễn đã mang đến sự cảm động cho anh, xúc động nói: “Anh, lần đó anh diễn thuyết rất thú vị, em đặc biệt ấn tượng. Em vẫn nhớ rõ những lời anh đã nói, ‘Đừng sợ bất kỳ nhãn mác nào gắn trên người mình, phải cố gắng, dùng hết khả năng, dũng cảm tiến lên làm chính mình. Gặp khó khăn, phải tin tưởng luôn luôn có cách giải quyết, cho dù không thể giải quyết cũng nhất định có thể cải thiện. Thoát ra khỏi đầm lầy giam cầm suy nghĩ của mình, chuyện tôi có thể làm được nhiều hơn những gì tôi tưởng tượng.’”

Lê Diễn: “………..”

Anh ấy ngẩn người nhìn Triệu Tỉnh Quy, lắp bắp nói: “Không, không phải chứ, em trai này, cậu học thuộc toàn bộ đấy à?”

Triệu Tỉnh Quy lắc đầu: “Không có, chỉ có mấy câu nhớ rõ, có lúc sẽ nhắc nhở bản thân, muốn học tập anh.”

Lê Diễn liên tục xua tay: “Đừng đừng đừng đừng đừng… Đó là tôi chỉ ăn nói văn vẻ để diễn thuyết thôi, hiểu không? Ở đó có nhiều người đang nghe như vậy, cậu bảo tôi nói cái gì bây giờ? Chẳng lẽ phải tỏ vẻ mình đáng thương sao?”

Triệu Tỉnh Quy nhất thời không kịp phản ứng: “Là ý gì?”

“Không có ý gì cả.” Lê Diễn thở dài, giọng điệu có hơi nghiêm chỉnh, “Chỉ là khuyên cậu sống tốt cuộc đời của mình là được, còn mấy lời văn vẻ đó thì quên đi. Nếu cậu có thể có chút xúc động, tôi cũng rất vui, chỉ là…”

Anh ấy mỉm cười với Triệu Tỉnh Quy: “Những người ngồi xe lăn có khổ hay không chỉ có bản thân chúng ta biết. Có nhiều trường hợp nói nhiều cũng vô ích, ngàn vạn lần cậu đừng xem tôi làm tấm gương, tôi không phải là tấm gương tốt gì đâu. Đó đều là những nhân vật mà nhà xuất bản thiết lập cho tôi, người đàn ông ấm áp chó má gì chứ, con người tôi thực ra tính khí rất tệ.”

Triệu Tỉnh Quy: “………..”

Thần tượng sụp đổ, có phải là ý này không vậy?

Lúc này, bạn gái của Lê Diễn đi đến trước mặt anh ấy, đưa ấm nước cho anh ấy: “A Diễn, uống chút nước nữa đi, sắp bắt đầu rồi.”

Lê Diễn ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Được, anh nói chuyện mấy câu rồi qua.”

Người phụ nữ dịu dàng nhìn anh ấy, còn cưng chiều sờ sờ hai má anh ấy.

Lê Diễn thấy Triệu Tỉnh Quy len lén nhìn bóng lưng của vợ mình thì chỉ tay nói: “Vợ tôi, chính là Kiều Tiểu Hoa ở trong sách.”

Triệu Tỉnh Quy khẽ gật đầu, Lê Diễn uống nước, nhìn anh chàng đẹp trai này, thuận miệng hỏi: “Cậu có bạn gái chưa?”

Triệu Tỉnh Quy cho anh ấy xem nhẫn kết hôn ở tay trái: “Em đã kết hôn rồi.”

“Phụt!” Lê Diễn phun hết nước, tưởng như đấm ngực dậm chân, “Vãi! Thật hay giả vậy? Cậu bao tuổi mà kết hôn rồi?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Sắp hai mươi ba, mới vừa kết hôn.”

Lê Diễn nhớ lại tuổi hai mươi ba hoang vắng và thê lương của mình, quyết định gỡ lại một ván, hất cằm nói: “Vợ tôi đang mang thai, tôi sắp làm ba rồi đấy!”

Triệu Tỉnh Quy rất chân thành: “Chúc mừng anh, đàn anh.”

Trọng tài ra hiệu bắt đầu trận đấu, Lê Diễn chuẩn bị quay về đội, cuối cùng nói với Triệu Tỉnh Quy: “Đối xử tốt với vợ cậu, người có thể lấy chúng ta, đều là những người phụ nữ rất giỏi.”

Triệu Tỉnh Quy gật đầu: “Em biết, em rất yêu cô ấy.”

Mãi cho đến khi trận đấu kết thúc, Triệu Tỉnh Quy không nói chuyện với Lê Diễn nữa.

Nhưng thật ra anh có đi tìm Tam Kim một lần, bởi vì nhìn thấy cô gái đi cùng với Tam Kim mang theo một chiếc máy ảnh SLR chuyên nghiệp.

Triệu Tỉnh Quy hỏi Tam Kim: “Có phải bạn gái anh là nhiếp ảnh gia không?”

Tam Kim rất tự hào: “Đúng vậy! Cô ấy mở một studio chụp ảnh, tôi và cô ấy cùng nhau làm.”

Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Có chụp ảnh cưới không?”

“Đương nhiên là có chụp rồi!” Tam Kim lấy điện thoại ra, “Cậu có giới thiệu làm ăn sao? Mau mau đến thêm Wechat.”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Tôi và vợ tôi muốn chụp ảnh cưới, không muốn tìm tiệm lớn, đông người hỗn tạp. Chúng tôi thích chụp ảnh ngoại cảnh theo yêu cầu, giá cả không thành vấn đề.”

Tam Kim kinh ngạc đến ngây người giống như Lê Diễn: “Cậu kết hôn rồi hả?”

Triệu Tỉnh Quy: “Vâng.”

Tam Kim có chút đả kích, vẫn thêm bạn Wechat với Triệu Tỉnh Quy, nói: “Nhớ giữ liên lạc, có cần gì cứ nói với tôi. Trình độ của Kha Kha rất tốt, cậu lên mạng search là ra ngay.”

Triệu Tỉnh Quy cất điện thoại: “Được, cảm ơn anh, anh Tam Kim.”

Tam Kim nhìn bóng lưng anh chèo xe lăn rời đi, thiếu chút nữa rơi nước mắt. Ngày xưa anh ta được gọi là “Tiểu Tam Kim”, là một chàng trai hạnh phúc, bây giờ anh ta đã 28, anh Diễn cũng qua 30, anh ta bắt đầu bị người ta gọi “anh Tam Kim”. Mà điều tồi tệ nhất chính là chàng trai đó mới hai mươi hai, hai ba tuổi, vậy mà đã kết hôn rồi! Còn có công lý không vậy trời!

Triệu Tỉnh Quy chuẩn bị rời khỏi sân bóng rổ, đồng đội đưa nạng cho anh, anh chống nạng đứng lên, từ từ di chuyển mấy bước, thả lỏng cơ thể đã ngồi mệt mỏi.

Khoé mắt nhìn thấy Lê Diễn và Tam Kim đang ở bên kia nhìn anh, anh cũng không quay đầu lại mà tự mình di chuyển.

Đợi anh ngồi lại xe lăn lần nữa, lúc thu dọn túi thể thao, nhóm người Lê Diễn đã rời khỏi sân bóng rổ.

Triệu Tỉnh Quy nhìn bóng lưng đi xa của bọn họ, bốn người, hai người đàn ông ngồi xe lăn, hai người phụ nữ đi bộ, dọc đường có nói có cười. Anh còn nhìn thấy “Kiều Tiểu Hoa” săn sóc mặc áo khoác cho Lê Diễn, trong nháy mắt đó, Triệu Tỉnh Quy cảm thấy một phần cô đơn lâu lắm không gặp.

Anh nhớ Trác Uẩn.

Anh chào tạm biệt với đồng đội, lắp đầu xe lăn rồi giao xe lăn thi đấu thể thao cho nhân viên vận chuyển về nhà, còn mình điều khiển xe lăn điện ra bãi đậu xe.

Trình tự cuộc sống như vậy đối với anh rất bình thường, mở cốp xe ra rồi cho đầu xe vào, sau đó mở cửa ghế lái, chống lên đệm dịch qua chỗ ngồi ghế lái, hạ thấp tựa lưng xuống, xoay người tháo xe lăn ra, dùng tư thế nửa nằm đưa các bộ phận của xe lăn vào trong xe, sau đó đặt chúng vào ghế sau xe.

Làm xong tất cả, anh nâng chỗ tựa lưng lên, đóng cửa xe lại, cài dây an toàn, hai tay vắt lên vô-lăng. Nhớ đến cuộc gặp mặt tình cờ với Lê Diễn ban nãy, anh suy nghĩ rồi bật cười, lắc đầu, cảm thấy loại nhân vật này này đúng là lừa người thâm sâu.

Lê Diễn không giống như trong tưởng tượng của anh, nhưng sự tin tưởng và ngưỡng mộ không hề sụp đổ.

Bởi vì anh là người trẻ tuổi, biết con đường tương lai mà bản thân phải đi như thế nào.

Triệu Tỉnh Quy lấy di động ra nhắn tin Wechat cho Trác Uẩn, lúc này New York đang là nửa đêm, cô đang ngủ rất say, sau khi rời giường mới có thể nhìn thấy tin nhắn của anh.

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Bà xã, anh nhớ em.

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Báo cáo với em hai chuyện. Đầu tiên, hôm nay anh đã hỏi chuyện chụp ảnh cưới, có một nhiếp ảnh gia khá thích hợp, để cô ấy chụp chắc anh sẽ dễ chịu hơn một chút.

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Chuyện thứ hai, chắc chắn em sẽ không đoán được đâu, hôm nay anh gặp được ‘Hôm Qua Tiết Sương Giáng’, còn chơi một trận bóng với anh ấy nữa, buổi tối gọi video sẽ kể cho em nghe.

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Em đoán xem anh ấy là người thế nào? Chắc chắn không tương thích với sự điềm đạm và trí thức. Anh đã xin được phương thức liên lạc của anh ấy, anh muốn làm bạn với anh ấy.

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Đúng rồi, trả lời em một vấn đề, anh ấy rất đẹp trai, nhưng tuyệt đối không đẹp trai bằng anh. 【đắc ý】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.