Ngày Tỉnh Là Lúc Về

Chương 20



Triệu Tỉnh Quy nằm trên mặt cỏ chưa được mấy phút thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ cổng sân truyền đến, anh biết là người trong nhà đến tìm anh.

“Tiểu Quy!” Người đến là Triệu Vĩ Luân, ông ấy chạy đến, ngồi xổm xuống bên cạnh con trai mình, lo lắng hỏi: “Con đang làm gì vậy? Sao lại nằm trên mặt cỏ thế này? Con bị ngã sao?”

Triệu Tỉnh Quy chống mặt cỏ ngồi dậy, lắc đầu nói: “Không, con chỉ định nằm phơi nắng thôi.”

“Sắp 5 giờ rồi, mặt trời ở đâu ra nữa.” Triệu Vĩ Luân vẫn không yên lòng, ông ấy liếc mắt nhìn hồ nước bên cạnh: “Về sau không có ai ở bên cạnh, con không được một mình đi đến chỗ này. Chỗ này là sườn núi, bên bờ hồ không có lan can, rất nguy hiểm. Nếu không may con rơi vào trong hồ thì phải làm sao đây?”

Triệu Tỉnh Quy cũng liếc mắt nhìn cái hồ nước ‘nhìn thì rất gần nhưng lại rất xa so với anh’, nói: “Bố yên tâm đi, xe lăn căn bản không thể di chuyển được trên cỏ.”

Triệu Vĩ Luân giúp con trai phủi bớt cỏ dại trên người, sau đó đỡ sau lưng anh, hỏi: “Con đứng dậy đi, có muốn bố giúp con không?”

“Không cần đâu.” Triệu Tỉnh Quy kéo xe lăn qua: “Con có thể tự mình ngồi lên được.”

Sau khi té ngã, những động tác cơ bản như cần phải làm thế nào để từ trên mặt đất ngồi lại xe lăn cũng không quá khó khăn đối với thắt lưng bị tổn thương của Triệu Tỉnh Quy.

Triệu Vĩ Luân nhìn con trai mình di chuyển cái mông, kéo phanh tay của xe lăn xuống, một tay chống đất quay lưng lại trước xe lăn, một tay còn lại giữ khung bánh xe, hai tay dùng sức, mông được nhấc lên khỏi mặt cỏ nhanh chóng ngồi xuống đệm xe lăn.

Hai tay anh chống tay vịn xe lăn để cái mông ngồi sâu hơn, sau đó kéo hai cái đùi, nâng hai bàn chân đặt lên bàn đạp của xe lăn, làm xong tất cả động tác này anh mới ngẩng đầu nhìn bố mình.

Triệu Vĩ Luân giơ ngón tay cái lên: “Con rất giỏi.”

Triệu Tỉnh Quy cảm thấy hụt hẫng trong lòng, hỏi: “Bố, bố không cảm thấy hiện tại con rất vô dụng sao?”

Triệu Vĩ Luân vẫn ngồi xổm trước mặt anh, vỗ vỗ chân anh: “Không đâu, đây là do con bị thương thôi.”

“Nhưng vết thương này sẽ không lành lại được.” Triệu Tỉnh Quy trầm giọng nói: “Vĩnh viễn cũng không lành lại được.”

Triệu Vĩ Luân xoa xoa tóc anh: “Con còn nhớ bố đã từng nói gì với con không? Chấp nhận con người của mình, không chỉ có mình con, bố mẹ và Tiểu Nghi đều sẽ ở bên cạnh con, con vĩnh viễn là con trai giỏi nhất của bố.”

Triệu Tỉnh Quy miễn cưỡng nở nụ cười: “Bố đừng an ủi con như vậy nữa.”

“Đứa nhỏ ngốc nghếch.” Triệu Vĩ Luân đứng dậy, đẩy xe lăn đi vào nhà: “Con đừng suy nghĩ lung tung nữa, không sao đâu, có bố ở đây rồi.”

Trái tim Triệu Tỉnh Quy ấm áp hơn một chút, anh không thể phủ nhận một điều rằng, sự yêu thương của bố mẹ và người thân, cũng như sự đồng hành và những lời động viên mà họ dành cho anh chính là động lực lớn nhất để anh có thể kiên trì đến tận bây giờ. Nếu không có bọn họ, anh hoàn toàn không dám tưởng tượng mình sẽ biến thành như thế nào nữa.

Sau khi vào nhà, Triệu Tỉnh Quy đi lên lầu 3 tắm rửa trước, đợi anh thu dọn xong xuôi thì chú Miêu cũng đã làm xong cơm chiều và lên lầu gọi anh.

Năm người quây quần ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện, câu chuyện tự nhiên nhắc tới Trác Uẩn mới vừa rời đi không bao lâu.

Triệu Tương Nghi nói: “Mẹ, chị Trác thật sự rất xinh đẹp! Chị ấy lại còn cao như người mẫu nữa.”

Phạm Ngọc Hoa cũng đã biết được chuyện Trác Uẩn làm gia sư thay cho Trác Lợi Hà từ chỗ chú Miêu, trong lòng cảm thấy buồn cười, phụ họa nói: “Đúng đấy, mẹ cũng cảm thấy con bé rất xinh đẹp.”

Triệu Tỉnh Quy dựng lỗ tai lên nghe.

Chú Miêu nói: “Cô giáo Tiểu Trác không chỉ xinh đẹp mà còn rất dễ gần, tính tình thì vui vẻ hào phóng, ăn nói thì lễ phép lịch sự, lúc cười rộ lên thật sự rất có duyên.”

Triệu Tương Nghi gật đầu liên tục như gà mổ thóc: “Đúng vậy đúng vậy, lúc chị ấy cười rộ lên còn có hai má lúm đồng tiền nữa!”

Phạm Ngọc Hoa nói: “Đấy gọi là xoáy lê, không phải má lúm đồng tiền.”

Chú Miêu nói: “Dù sao mỗi lần nhìn cô ấy cười tôi cũng cảm thấy rất thoải mái, so với thầy giáo Cát kia thì cô giáo Tiểu Trác thân thiện hơn rất nhiều.”

Khóe miệng Triệu Tỉnh Quy khẽ cong lên, sợ bị mọi người phát hiện, anh lại cúi đầu ăn một miếng cơm.

Triệu Vĩ Luân cười nói: “Nói thật với mọi người, lần đầu tiên tôi gặp Tiểu Trác còn tưởng con bé là cô gái xuất thân từ nông thôn, kết quả con bé lại là giả, vậy cuối cùng điều kiện nhà con bé là như thế nào?”

Phạm Ngọc Hoa nói: “Chuyện này em đã hỏi A Hồng rồi, em ấy nói em ấy không thân với Trác Uẩn lắm, có lẽ con bé là con cái gia đình bình thường, điều kiện tốt hơn nhà Trác Lợi Hà kia một chút.”

Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu liếc nhìn mẹ mình một cái rồi lại mím môi cúi đầu.

Phạm Ngọc Hoa phát hiện ra: “Tiểu Quy, con muốn nói gì?”

Triệu Tỉnh Quy: “…”

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn anh, Triệu Tỉnh Quy không mở miệng không được: “Nghề nghiệp của bố cô ấy đã được điền trong hồ sơ, là sự thật.”

Phạm Ngọc Hoa hỏi: “Làm sao con biết được?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Con đã hỏi cô ấy, chính miệng cô ấy nói như thế, hiện tại cô ấy sẽ không gạt con nữa đâu.”

Phạm Ngọc Hoa nhìn con trai mình rũ mắt cúi đầu thì nén cười hỏi: “Tiểu Quy, cô giáo Tiểu Trác đã trở lại, có phải con rất vui đúng không?”

Triệu Tỉnh Quy còn chưa kịp trả lời, chú Miêu đã nói trước: “Cậu ấy đương nhiên rất vui vẻ rồi! Sáng sớm hôm nay tôi đưa cậu ấy ra ngoài cắt tóc, sau khi trở về còn một hai đòi tự dọn dẹp phòng ốc, lại còn lau chùi đồ đạc và sàn nhà, tôi nói để tôi làm cho mà cậu ấy không đồng ý, còn nói tôi làm không sạch sẽ.”

Triệu Tỉnh Quy: “…”

Triệu Vĩ Luân, Phạm Ngọc Hoa và Triệu Tương Nghi vừa nghe vừa cười. Phạm Ngọc Hoa cười một lúc, lại cảm thấy chuyện này thật ra nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, vì thế bà ấy nói với con trai mình: “Tiểu Quy, con mới 17 tuổi, nên tập trung vào chuyện học hành trước, chuyện khác để sau này con trưởng thành rồi hãy nghĩ đến.”

Triệu Tỉnh Quy phản bác lại: “Con sắp 18 tuổi rồi.”

Phạm Ngọc Hoa: “Vẫn còn nửa năm nữa mới 18 tuổi.”

Triệu Tỉnh Quy nhìn em gái mình: “Mẹ, Tiểu Nghi đang ở đây, mẹ đừng nói lung tung.”

Triệu Tương Nghi không vui, nói: “Anh hai thật buồn cười, anh cho rằng em nghe không hiểu sao? Anh thích chị Trác, em nhìn qua cũng biết!”

Triệu Tỉnh Quy đỏ mặt: “Em đừng nói bậy, anh không có!”

Triệu Vĩ Luân vội vàng cắt ngang: “Tiểu Nghi, con còn nhỏ như vậy mà đã hiểu chuyện này rồi sao?”

“Con nhỏ chỗ nào?” Triệu Tương Nghi cắn đũa, trừng lớn hai mắt: “Lớp con cũng có vài cặp đôi yêu nhau rồi đấy! Chỉ có mọi người mới xem con là trẻ con thôi.”

Phạm Ngọc Hoa giật mình: “Thật sao? Giáo viên lớp con không quản lý à?”

Triệu Tương Nghi rung đùi đắc ý: “Làm sao giáo viên biết được chứ.”

Triệu Vĩ Luân hỏi: “Vậy còn con, có cậu nhóc nào thích con chưa?”

“Đương nhiên là có!” Triệu Tương Nghi kiêu ngạo nói: “Nhưng con chướng mắt bọn họ, cả đám ai cũng lùn hơn con, lại còn không đẹp trai bằng anh hai con!”

Câu chuyện cứ như vậy bị kéo sang đề tài khác, Triệu Tỉnh Quy lại bắt đầu yên lặng ăn cơm. Ăn cơm xong anh lại di chuyển xe lăn: “Bố, mẹ, con đi lên lầu học bài đây.”

Phạm Ngọc Hoa hỏi: “Tiểu Quy, vậy sau này Tiểu Trác sẽ làm gia sư cho con một tuần ba buổi đúng không?”

Triệu Tỉnh Quy: “Vâng.”

“Cũng tốt.” Phạm Ngọc Hoa nói, “Lịch học như vậy con bé cũng thoải mái hơn, con cũng có nhiều thời gian riêng cho mình.”

Không tốt chút nào, Triệu Tỉnh Quy buồn bực nghĩ trong lòng, một tuần ba buổi là anh phải cò kè mặc cả với cô mãi mới thương lượng được.

Buổi tối, Triệu Tỉnh Quy đang học bài trong phòng thì Triệu Tương Nghi đi vào.

Triệu Tỉnh Quy vừa làm bài vừa hỏi: “Hôm nay em đi chơi công viên có vui không?”:

“Bình thường.” Triệu Tương Nghi ngồi xuống bên cạnh anh, chống cằm nói: “Anh hai, lần sau anh đi chơi cùng bọn em đi.”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Có rất nhiều chỗ anh không thể đi được.”

Triệu Tương Nghi không nghe theo, cô bé ôm lấy cánh tay anh hai mình làm nũng: “Vậy bọn em tìm chỗ nào mà anh có thể đi được, trước kia chúng ta cũng thường xuyên cùng nhau ra ngoài chơi, em muốn đi chơi với anh.”

Triệu Tỉnh Quy quay đầu nhìn cô bé, hơn một năm nay người trong nhà đều đổ dồn tất cả sự quan tâm vào anh, còn cô bé thì bị đưa tới nhà bà ngoại, không biết từ lúc nào Triệu Tương Nghi đã cao lớn hơn rất nhiều, cũng sắp trở thành một cô gái rồi.

Anh áy náy trong lòng, vươn tay xoa đầu em gái mình, nói: “Được, lần sau anh sẽ đi cùng em.”

Triệu Tương Nghi hài lòng, cô bé lại nhìn thấy một túi bánh đậu phộng trên bàn, hỏi: “Đây là cái gì? Là đồ ăn vặt sao?”

Cô bé vừa cầm túi bánh đậu phộng lên đã bị Triệu Tỉnh Quy nhanh tay cướp lại: “Cái này của anh, em không được ăn.”

Hai tay Triệu Tương Nghi trống trơn, ngơ ngác nói: “Anh thật keo kiệt! Em sẽ mách mẹ!”

Triệu Tỉnh Quy thương lượng với em gái mình: “Lần sau anh sẽ mua cho em gói khác, cái này không được. Đây là của anh.”

“Hừ, em biết rồi!” Triệu Tương Nghi nhảy dựng lên: “Đây là đồ của chị Trác tặng anh, đúng không?”

Triệu Tỉnh Quy ôm túi bánh đậu phộng vào trong ngực: “Em đừng quan tâm đến chuyện này, dù sao cũng là của anh.”

Hai anh em một phút trước còn tình thương mến thương, lúc này lại biến thành đối đầu nhau, Triệu Tương Nghi nghiêng người muốn cướp lấy túi bánh đậu phộng: “Đồ keo kiệt, cho em ăn một cái thôi! Nếu không em sẽ mách mẹ!”

Triệu Tỉnh Quy đánh chết cũng không thả ra, Triệu Tương Nghi bò đến cù nách anh, làm cho cả người anh xoay tới xoay lui: “Không cho! Đây là của anh!”

“Đồ keo kiệt! Em chỉ ăn một cái thôi!”

“Không được! Một cái cũng không được!”

Hai người náo loạn một lúc, cuối cùng Triệu Tỉnh Quy đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, được rồi, cho em một cái, em đừng làm loạn nữa.”

Anh đau lòng mở túi bánh đậu phộng ra, lấy một gói nhỏ đưa cho Triệu Tương Nghi. Triệu Tương Nghi nhận được gói bánh xong, nhân lúc anh hai của cô bé không chú ý, cô bé vươn móng vuốt nhanh tay lấy một gói nữa, sau đó vừa chạy ra khỏi phòng vừa lớn tiếng hô: “Mẹ, mẹ! Con nói cho mẹ biết chuyện này…”

Triệu Tỉnh Quy: “…” Anh di chuyển xe lăn đến gần tủ đựng đồ tìm một cái hộp đựng đồ ăn vặt, đổ toàn bộ bánh đậu phộng vào trong hộp, sau đó đếm lại, chỉ còn mười lăm cái bánh.

Còn túi bao bì bên ngoài, Triệu Tỉnh Quy vuốt phẳng, lại lấy một cái hộp nhựa vuông trong ngăn kéo tủ đầu giường, mở nắp ra, trịnh trọng đặt túi bao bì vào bên trong.

Bên trong hộp nhựa vuông còn có hai đồ vật khác, là một bức ảnh chụp chân dung 16k, một tấm giấy ghi chú màu vàng, hiện tại có thêm một túi bao bì bánh đậu phộng.

Triệu Tỉnh Quy nhìn chằm chằm cái hộp một lúc lâu, trong đầu không khỏi nhớ tới chuyện mới xảy ra ngày hôm trước.

Buổi sáng, anh vô cùng mong đợi mà gọi điện cho Trác Uẩn, kết quả lại bị từ chối, anh chán nản đến mức cả ngày không có một chút tinh thần.

Đến tối, anh đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ thì đột nhiên nhận được điện thoại của Trác Uẩn gọi tới, nghe thấy cô nói đồng ý làm gia sư cho anh, Triệu Tỉnh Quy còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Sau khi cúp điện thoại, anh di chuyển ngồi lên xe lăn, hai tay nắm khung bánh trước của xe lăn kích động xoay quanh phòng. Đã rất lâu rồi anh không vui vẻ như vậy, giống hệt như trước kia anh cố gắng giành chiến thắng trong một trận đấu lấy yếu thắng mạnh vậy. Anh cảm thấy anh đã thắng rồi, nhưng thật ra không hề dễ dàng.

Triệu Tỉnh Quy cầm gối dựa giơ qua đỉnh đầu, sống lưng thẳng tắp, dùng một động tác ném bóng rổ tiêu chuẩn ném gối dựa đến bức tường đầu giường, trong lòng đã nhắm chuẩn vị trí rơi, cái gối dựa bay theo đường parabol sau đó rơi vào khoảng giữa, đâm vào tường rồi bật lại trên giường.

Anh tự nói với bản thân: “Tuyển thủ số 11, được hai điểm.”

Nghĩ đến đây, Triệu Tỉnh Quy đóng nắp hộp lại, đặt lại vào trong ngăn kéo.

Hiện giờ thân thể anh bị hạn chế rất nhiều hoạt động, anh sẽ không bao giờ chạy nhảy được nữa, gặp được chuyện vui vẻ cũng không có cách nào thể hiện cảm xúc của mình. Anh di chuyển thân thể lên trên giường, dang hai tay nằm giữa giường, mặt úp sâu vào gối, khẽ chớp mắt.

Hôm nay anh rất vui, cuối cùng anh cũng gặp được cô giáo Trác, đã hơn nửa tháng anh chưa được gặp cô rồi.

Trác Uẩn, là cô gái mà một tháng trước anh đã nhìn thấy qua ô cửa sổ sát đất. Tên cô thật sự rất hay, Trác Uẩn, Trác Uẩn, Trác Uẩn…

Lúc cô cười rộ lên vô cùng xinh đẹp và ấm áp, bên môi còn có hai cái xoáy lê nho nhỏ.

Không biết lúc sờ lên xoáy lê nhỏ sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ, có giống như ngón tay chạm vào một cái động nhỏ không?

Triệu Tỉnh Quy tự sờ khóe miệng mình, rồi lại cảm thấy mình có suy nghĩ đối với cô giáo Trác như vậy là quá bất lịch sự, anh buông tay ra, lại duỗi tay sờ ra sau lưng, vén vạt áo thun lên sờ xương sống lưng.

Vị trí này vẫn có cảm giác, anh chọc ngón tay lên da, vẫn có cảm giác đau và ngứa, lại chọc chọc xuống dưới một chút, chỗ này vẫn còn cảm giác, xuống một chút nữa… à, đã không có cảm giác.

Đó là vị trí anh bị thương, trải qua hai cuộc giải phẫu lớn, chỗ xương sống lưng gần eo có một vết sẹo phẫu thuật dài hơn mười centimet.

Ngón tay của anh di chuyển theo vết sẹo, cảm nhận vết sẹo sần sùi quỷ dị kia, trong lòng chỉ cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là thân thể của mình nhưng tại sao anh lại không có cảm giác gì? Giống như đang sờ trên cơ thể của một người khác vậy, làn da rất mềm, rất lạnh, anh thử véo mạnh một cái cũng không thấy đau.

Anh nhắm mắt, cố gắng tìm lại cảm giác, vẫn chỉ có thể cảm giác được một nửa.

Thân thể này của anh chỉ có một nửa bộ phận là còn hoạt động, bao gồm đại não, đôi tay, các nội tạng quan trọng, lại xuống thêm chút nữa… đã không thể hoạt động được nữa rồi.

Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.

——

Biên Lâm gọi điện thoại cho Trác Uẩn, sau khi biết cô đã trở về trường học thì kinh ngạc không nói nên lời.

Trác Uẩn cũng không nói chuyện nhiều với mẹ mình, Biên Lâm hỏi cô khi nào lại về nhà tiếp, Trác Uẩn không trả lời, chỉ nói qua loa mấy câu rồi cúp điện thoại.

Thạch Tĩnh Thừa cũng từng gọi điện thoại cho cô, nhưng cô không nghe máy, Thạch Tĩnh Thừa lại gửi tin nhắn Wechat cho cô, lại là xin lỗi, lại là giải thích, anh ta dỗ dành cô như dỗ dành trẻ con, cuối cùng nói cuối tháng Mười sẽ đến Tiền Đường thăm cô.

Nếu chỉ xem lịch sử nói chuyện của hai người, người không biết còn tưởng rằng người vô cớ gây rối là cô.

Trác Uẩn không trả lời lại, tắt luôn thông báo tin nhắn của Thạch Tĩnh Thừa.

Viên Hiểu Yến đi làm thêm nên thường hay đi sớm về muộn, cả ngày thứ Năm Trác Uẩn lăn lộn ở trong phòng, hết ăn rồi lại nằm. Tô Mạn Cầm sau khi biết chuyện thì vô cùng trượng nghĩa, dự hôn lễ của chị họ xong, ngày thứ Sáu cô ấy cùng Bành Khải Văn trở lại trường học.

Ba người thảo luận trong nhóm chat xem nên đi chỗ nào chơi, Bành Khải Văn hỏi cô có muốn đi uống rượu không, Trác Uẩn không có hứng thú, cô nghĩ một lát, cuối cùng đề nghị đi đánh tennis.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ dài ngày, Bành Khải Văn lái xe chở hai cô gái đến câu lạc bộ tennis, Trác Uẩn thay một bộ váy thể thao, cầm theo vợt tennis lên tinh thần đi ra sân. Cô vui vẻ đánh hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng thiếu chút nữa quỳ xuống, xua tay nói: “Không được không được, tớ sắp không thở được rồi.”

Cô và Tô Mạn Cầm ngồi bên sân uống nước, cùng nhau xem Bành Khải Văn đang chơi bóng với một học sinh nam khác, Tô Mạn Cầm hỏi Trác Uần: “Cuối cùng thì cậu định tính như thế nào? Nghĩ đến chuyện của Thạch Tĩnh Thừa, tớ cảm thấy con người này quá kỳ quặc, anh ta coi cậu là cái gì chứ.”

Ánh mắt Trác Uẩn di chuyển trái phải theo đường bóng chạy trong sân: “Tớ cũng không biết phải làm gì bây giờ.”

Mấy năm trước, Trác Uẩn học cấp ba, Thạch Tĩnh Thừa đã lên Thượng Hải học đại học, đợi Trác Uẩn thi đại học thì Thạch Tĩnh Thừa đi du học, bọn họ chỉ gặp nhau nhiều nhất là hai lần vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè khi hai gia đình tụ tập, kể cả khi gặp nhau, Trác Uẩn cũng không quan tâm đến Thạch Tĩnh Thừa.

Mà bây giờ, Thạch Tĩnh Thừa đã tốt nghiệp về nước công tác, tất cả đều theo xu hướng ổn định, chuyện đính hôn lại bị nhắc đến, Trác Uẩn rốt cuộc không thể tránh được.

“Đừng nói đến anh ta nữa, nhắc tới lại thấy phiền.” Trác Uẩn hoạt động cánh tay và cổ tay phải của mình: “Tớ đã lâu không chơi bóng, mệt quá, ngày mai khẳng định sẽ đau nhức muốn chết.”

“Sao đột nhiên cậu lại muốn đánh tennis thế?” Tô Mạn Cầm hỏi: “Trước kia kêu cậu đi đâu thấy cậu có hứng thú.”

Trác Uẩn nói: “Cuộc sống bắt nguồn từ việc vận động mà, tennis cũng là môn thể thao duy nhất tớ biết chơi, tớ thậm chí còn chưa học bơi nữa đấy.”

Đang nói chuyện, di động của Trác Uẩn đột nhiên vang lên, là Triệu Tỉnh Quy gọi tới, cô cười hì hì nghe điện thoại: “Hello, bạn học Triệu Tỉnh Quy.”

Triệu Tỉnh Quy có thể cảm nhận được cô đang vui vẻ, hỏi: “Cô giáo Trác, chị đang đi chơi ở bên ngoài sao?”

“Hả, đúng vậy, tôi đang ở bên ngoài với bạn cùng phòng…” Đầu óc cô nhanh chóng xoay chuyển, trên mặt vẫn tươi cười: “Tôi đang xem người khác chơi bóng.”

Triệu Tỉnh Quy: “Xem chơi bóng gì?”

Trác Uẩn: “Tennis.”

Triệu Tỉnh Quy: “À.”

Trác Uẩn: “Cậu tìm tôi có việc gì sao?”

“Tôi muốn hỏi chị xem ngày mai chị có tới hay không.” Giọng Triệu Tỉnh Quy rất nhỏ: “Thật ra tôi đã đi học, cấp ba chỉ học năm ngày một tuần.”

“Ngày mai sao…” Trác Uẩn nghĩ đến cơ bắp đau nhức đến bủn rủn của mình, đoán chừng ngày mai cũng chưa đỡ: “Ngày mai chắc không được rồi, ngày kia đi?”

“Được, vậy ngày kia.” Triệu Tỉnh Quy đáp: “Tôi không làm phiền chị nữa, hẹn gặp lại, cô giáo Trác.”

Tô Mạn Cầm thấy Trác Uẩn cất di động, tò mò hỏi: “Triệu Tiểu Quy là ai?”

“Ha, hình như tớ còn chưa nói cho cậu biết đúng không?” Trác Uẩn hớn hở nói: “Là cậu nhóc lần trước ở quận Tử Liễu đấy, tớ đã đồng ý làm gia sư cho cậu ta, một tuần ba buổi, lương tháng năm ngàn tệ.”

Tô Mạn Cầm rất kinh ngạc: “Cậu đồng ý rồi sao? Vì sao vậy? Lúc trước chẳng phải cậu nói thân thể cậu ta rất không tốt, nhìn rất thảm, cậu ở bên cạnh cậu ta sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng sao?”

“Đúng vậy.” Trác Uẩn nhớ lại: “Nhưng hiện tại tớ không còn cảm thấy khó chịu như vậy nữa, ngược lại tớ và cậu ấy ở cùng một chỗ rất vui vẻ và thoải mái. Cậu không biết đâu, tâm lý của cậu nhóc này rất tốt, thân thể cậu ấy tuy hơi bất tiện nhưng thành tích học tập vẫn rất tốt. Cậu ấy còn nghiêm túc cân nhắc xem sau này vào đại học muốn học chuyên ngành nào, sau khi tốt nghiệp sẽ làm việc thế nào. Cậu ấy rõ ràng còn lợi hại hơn tớ rất nhiều.”

Thấy cô vẫn úp úp mở mở, Tô Mạn Cầm nhịn không được hỏi: “Vậy cuối cùng là cậu ta bị bệnh gì thế?”

Trác Uẩn: “Coi như… À, coi như là một loại bệnh mãn tính đi, đúng vậy, không được tốt cho lắm, nhưng cũng không chết được.”

“…” Tô Mạn Cầm: “Cậu so sánh kiểu gì vậy?”

“Ôi, chuyện này cũng không quan trọng, dù sao thì trong lúc nóng nảy tớ đã đồng ý với cậu ấy rồi.” Trác Uẩn nghĩ đến Triệu Tỉnh Quy, ánh mắt cũng dịu dàng hơn: “Mạn, cậu không biết đâu, mỗi lần tớ nhìn thấy cậu ấy là tớ lại nghĩ, cậu ấy khổ sở như vậy mà vẫn rất có ý chí phấn đấu, còn tớ thì sao, 21 tuổi vẫn chưa làm nên trò trống gì, cái gì cũng không biết, thật sự rất mất mặt.”

Tô Mạn Cầm ôm lấy vai Trác Uẩn: “Cục cưng, thật ra tớ đã muốn nói câu này với cậu từ lâu rồi, cậu nên nghiêm túc nghĩ xem sau này nên làm cái gì, có muốn tiếp tục học không hay muốn kết hôn với tên đàn ông kỳ quặc kia, cậu có muốn… làm một số chuyện mà cậu thực sự muốn làm không.”

Trác Uẩn không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn sân tennis, tất cả mọi người đều vung vợt đuổi theo quả bóng kia.

Trong lòng cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác, Triệu Tỉnh Quy cao như vậy, lúc anh chưa bị thương thì anh thích chơi môn thể thao nào nhất nhỉ?

Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.

——

Trường Nhị Trung kết thúc kỳ nghỉ dài hạn rất sớm, hai ngày trước Triệu Tỉnh Quy đã trở lại trường để đi học.

Anh cất di động đi, chú Miêu hỏi: “Cô giáo Tiểu Trác nói sao?”

Triệu Tỉnh Quy cũng không quá thất vọng: “Cô ấy nói ngày kia sẽ tới.”

Anh di chuyển xe lăn, chuẩn bị đi cùng chú Miêu đến bãi đỗ xe.

Khu dạy học không có thang máy, trường học xếp cho Triệu Tỉnh Quy vào một lớp học ở lầu một, còn đặc biệt tu sửa một đoạn bậc lên xuống thành đường dốc để Triệu Tỉnh Quy có thể dễ dàng di chuyển.

Xe lăn còn chưa kịp từ lầu một xuống đến mặt đất, Triệu Tỉnh Quy vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy có hai người đang đứng cách đó không xa.

Một nam một nữ mặc đồng phục lớp 12, đang sóng vai đứng cạnh nhau, kinh ngạc nhìn Triệu Tỉnh Quy.

Là —— Lâm Trạch và Trương Hi Uyển.

Sắc mặt Triệu Tỉnh Quy lập tức trở nên trắng bệch, ngón tay anh gắt gao nắm chặt vành bánh xe, cả người cứng đờ tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.