Ngày Tỉnh Là Lúc Về

Chương 23



Đêm khuya, trong phòng ký túc xá 316, Tô Mạn Cầm đang ngồi trước màn hình máy tính làm bài tập chuyên ngành với tốc độ nhanh nhất có thể, thỉnh thoảng lại đi hỏi Viên Hiểu Yến với Trình Dĩnh, ba người mở cuộc thảo luận học thuật vô cùng kịch liệt.

Trác Uẩn thì đang nằm trên giường đắp mặt nạ, đợi chép bài tập.

Đôi mắt nhìn chăm chú lên trần nhà, cô nhớ lại những chuyện mà Triệu Tỉnh Quy nói với cô.

Chàng trai cao to đẹp trai dễ thương đó, vậy mà từng là một nửa vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp, bây giờ lại chỉ có thể bị bó buộc trên chiếc xe lăn, còn phải bị bó buộc cả đời……Thật sự là quá tàn nhẫn.

Lâm Trạch đúng là đáng chết, mặc dù Trác Uẩn biết cây đinh đó không phải do Lâm Trạch chôn xuống, có lẽ cậu ta cũng không nghĩ sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy, nhưng sự thật là như vậy, nếu như không phải cậu ta cố ý va chạm với Triệu Tỉnh Quy thì mọi thứ này sẽ không xảy ra.

Haizz……Mikey đáng thương.

Con gấu sạc điện thoại được Trác Uẩn treo trên tường bằng dây thừng, khi nằm xuống cô có thể nhìn thấy nó.

Cô chưa từng lấy nó để sạc, cô cảm thấy cục sạc được thiết kế như vậy không được an toàn, vì thế cô chỉ xem nó như một chú gấu bông bình thường.

Trác Uẩn dùng ngón tay di chuyển con gấu nhỏ, con gấu nhỏ lắc lư dựa vào tường như một con lắc, Trác Uẩn đưa mắt nhìn theo, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.

Bây giờ Triệu Tỉnh Quy đang làm gì? Ngủ chưa? Sau khi về nhà tâm trạng có đỡ hơn chút nào không?

Có trốn vào chỗ nào đó rồi lén lút khóc không?

Trác Uẩn nghĩ đến đây, đột nhiên rất muốn gửi tin nhắn cho anh, cô mở khung trò chuyện ra rồi lại do dự.

Vẫn là thôi vậy, Triệu Tỉnh Quy là một cậu nhóc chưa thành niên, cô thì không phải, cô đã hai mươi mốt tuổi rồi, cậu nhóc đó có tâm tư gì với cô, chẳng lẽ cô còn không biết sao?

Không được thả thính cậu, Trác Uẩn nghĩ, thả thính ai chứ không thể thả thính Triệu Tỉnh Quy.

Trong chuyện này, Trác Uẩn đã “làm tổn thương” rất nhiều người, chuyện có thể làm rất tuyệt tình, lời cũng có thể nói rất khó nghe, nhưng mà, cô không muốn làm tổn thương Triệu Tỉnh Quy chút nào.

——

Kết thúc kỳ nghỉ dài, sinh viên đại học A lại bắt đầu một học kỳ bận rộn.

Buổi chiều ngày hôm sau, sau khi tan học, Trác Uẩn từ cửa sau lẻn vào một lớp học chuyên ngành liên quan đến thiết kế không gian nhà ở của Học viện Thiết kế. Tống Vũ ngồi ở hàng cuối vẫy tay với cô, Trác Uẩn lập tức ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Tống Vũ là sinh viên năm ba chuyên ngành Thiết Kế Môi Trường, năm nhất với năm hai Trác Uẩn thỉnh thoảng có đến Học viện Thiết kế học ké, có quen biết được vài người bạn, trong đó Tống Vũ là người có quan hệ tốt nhất với cô.

Bởi vì đang trong giờ học nên hai người không nói chuyện, Trác Uẩn nghe giáo viên giảng nội dung về vật liệu trang trí và kỹ thuật xây dựng, rất nhanh cô đã nhập tâm vào bài học.

Sau khi tan học, Tống Vũ thu dọn sách vở, nói với Trác Uẩn: “Lâu lắm rồi không gặp cậu, học kỳ này cậu cũng chưa đến lần nào.”

Trác Uẩn rất ưu phiền: “Học kỳ này bọn tớ có rất nhiều môn chuyên ngành, tớ còn phải bỏ một tiết mới chuồn qua đây được đấy.”

Hai người rời khỏi phòng học, vừa đi vừa trò chuyện.

Có nam sinh lạ mặt tiến lại muốn bắt chuyện với Tống Vũ và Trác Uẩn, Trác Uẩn lập tức lạnh mặt, Tống Vũ giúp cô đuổi nam sinh đó đi.

Đợi đến khi bên cạnh không có ai, Trác Uẩn mới bắt đầu nghe ngóng một vài chuyện của Tống Vũ, cô hỏi: “Tiểu Vũ, lúc trước cậu từng nói dự định sau khi tốt nghiệp sẽ ra nước ngoài học nghiên cứu sinh đúng không?”

“Đúng đấy, tớ đã bắt đầu chuẩn bị rồi.” Tống Vũ nói: “Đầu tiên là học tiếng Anh, đăng ký một lớp rồi, tiếng Anh của tớ kém quá, nửa năm sau nhất định phải thi đạt TOEFL, xong rồi thì chuẩn bị làm Showreel*.”

*Showreel: là một đoạn video ngắn giới thiệu tác phẩm trước đây của một người được sử dụng bởi nhiều loại người tham gia làm phim và các phương tiện truyền thông khác, bao gồm diễn viên, hoạt họa, nhà thiết kế ánh sáng, biên tập viên và người mẫu.

Trác Uẩn hỏi: “Cậu dự định đi đâu?”

Tống Vũ nói: “Chọn một lúc vài trường, trường nào tuyển tớ thì tớ đi thôi, ở Châu Âu, ở Mỹ, ở Úc đều có cả, sao thế?”

“Tớ……” Trác Uẩn khoác tay Tống Vũ, nhỏ tiếng hỏi: “Cậu cảm thấy người giống như tớ có thể đăng ký học nghiên cứu sinh của Học viện Nghệ thuật nước ngoài không?”

Tống Vũ: “……”

Cô ấy nghĩ một hồi lâu, lắc đầu nói: “Tớ cảm thấy trường tốt thì có lẽ không được, không phải nói cậu không thể đăng ký, mà là nếu cậu đăng ký thì khả năng lớn sẽ không đăng ký được. Chuyên ngành của cậu không khớp, lại không có bất cứ tác phẩm nổi bật nào, sinh viên nghệ thuật từ khắp nơi trên thế giới đến nộp đơn, tại sao họ phải chọn cậu? Hoặc là chọn trường kiểu học phí rất đắt, là kiểu trường có tìm cũng không thấy ấy, may ra còn thành công.”

Trác Uẩn biết ý của Tống Vũ, ý cô ấy nói là mấy trường đại học chui, bằng giả.

“Cậu làm sao thế?” Tống Vũ rất khó hiểu: “Sao bây giờ lại nghĩ đến việc chuyển ngành học nghiên cứu sinh? Nếu như cậu thật sự muốn học nghệ thuật thì năm một nên chuẩn bị rồi, nhiều trường học nước ngoài rất bao dung, có thể đổi chuyên ngành.”

“Làm bằng cách nào thế?” Trác Uẩn chưa tìm hiểu bao giờ: “Cậu cảm thấy trình độ như tớ, nếu như muốn đến trường học tốt một chút để học thiết kế thì phải làm thế nào?”

“Ừm……Tớ thật sự nghĩ không ra.” Tống Vũ nghĩ một hồi, nói: “Thật ra cậu có thể chọn vài trường mà mình thích và lên trang web xem thử, có vài trường có Summer Program, giống như kiểu khóa học trại hè, hoặc là các khóa học nâng cao kéo dài ba tháng đến sáu tháng, thực ra chính là các khóa học ngắn hạn do các trường mở ra để tạo thu nhập, không có bằng, mà sẽ phát một chứng nhận hoàn thành khóa học. Kiểu đó cũng cần phải nộp đơn xin, nhưng mà yêu cầu khá thấp, về cơ bản là phải có ngoại ngữ, nộp vài tác phẩm đơn giản là được, gần như có tiền là xin được.”

Trác Uẩn hỏi: “Thế, nếu như muốn có bằng thì sao?”

Tống Vũ quay đầu qua nhìn cô, Trác Uẩn hỏi: “Sao thế? Không thể sao?”

“Cũng không phải.” Tống Vũ hỏi: “Cậu thật sự muốn đi học nghệ thuật sao? Cậu học Quản trị kinh doanh hơn hai năm rồi đấy.”

Trác Uẩn chùng vai, nói: “Tớ thật sự chán cái chuyên ngành này chết đi được, không có một chút hứng thú nào.”

Tống Vũ nói: “Nếu cậu thật sự muốn lấy bằng, thế thì……phải quyết đấu đến cùng. Cậu đi xin chuyển chuyên ngành học chính quy, hoặc là cuối năm sau đi xin học chuyên ngành thứ hai, tức là bên này tháng Sáu cậu sẽ tốt nghiệp, đến tháng Chín sẽ tiếp tục học chuyên ngành thứ hai.”

Trác Uẩn: “Học chuyên ngành thứ hai? Còn có thể như vậy sao?”

“Đúng thế.” Tống Vũ nói: “Có vài Học viện Nghệ thuật chấp nhận sinh viên chuyển tiếp đại học và sinh viên tốt nghiệp đại học liên thông, nhưng nó sẽ không phân biệt đối xử, sẽ coi cậu như một học sinh tốt nghiệp trung học phổ thông, cho dù là trước đó cậu đã học chuyên ngành gì, cậu nhất định phải học cùng học sinh mới tốt nghiệp trung học phổ thông, bắt đầu học từ năm nhất. Nhưng như thế rất lãng phí thời gian, cậu nghĩ thử đi, cậu phải muộn bao nhiêu năm mới có thể lấy được bằng đại học chứ?”

Trác Uẩn tiêu hóa một lát, hỏi: “Thế cụ thể phải xin bằng cách nào, cậu biết không? Giả sử tớ muốn chuyển chuyên ngành ra nước ngoài học lại từ năm nhất.”

Tống Vũ nói: “Xin đại học thì tớ thật sự chưa tìm hiểu qua, cậu vẫn nên lên mạng tra đi, tớ đoán chắc cũng cần phải có ngoại ngữ và giao nộp một vài Showreel.”

Trác Uẩn chìm vào suy nghĩ, Tống Vũ lại nói: “Đối với tớ mà nói trở ngại lớn nhất chính là tiếng Anh, nhưng đối với cậu mà nói, tớ cảm thấy trở ngại lớn nhất của cậu có lẽ là tác phẩm. Tớ đã xem qua những tác phẩm cậu vẽ rồi, đi xin trường học thì tớ cảm thấy không đạt tiêu chuẩn mấy.”

“Tớ vẽ không tệ như thế chứ?” Trác Uẩn chu môi: “Tớ đã học mười mấy năm rồi đấy!”

Tống Vũ cười nói: “Tệ thì không tệ, nhưng người ta có yêu cầu rất cao đối với số lượng và chất lượng tác phẩm. Nếu như cậu từng tham gia một vài cuộc thi hội họa hay thiết kế và từng đạt giải, thì đó sẽ là điểm cộng. Tự cậu nói thử xem, đã bao nhiêu năm rồi cậu không nghiêm túc làm cái này? Có tham gia cuộc thi nào chưa?”

Trác Uẩn không còn gì để nói nữa.

Tống Vũ nói đúng, đừng nói là tham gia cuộc thi, chỉ riêng việc nghiêm túc ngồi vẽ một bức tranh cũng đã rất nhiều năm rồi cô chưa từng làm. Sau lớp 11 bài học ở trường quá nhiều nên cô không học vẽ nữa, thiết kế máy tính thì càng tệ, cô đến Học viện Thiết kế học ké cũng chỉ đơn thuần là học ké, không cần phải hoàn thành bài tập.

Tống Vũ hỏi: “Cậu muốn học chuyên ngành nào?”

Trác Uẩn nói: “Tớ khá hứng thú với những kiểu thiết kế nội thất, thiết kế môi trường.”

Tống Vũ cười ha ha: “Tớ còn tưởng cậu thích mấy kiểu như thiết kế trang phục với thiết kế trang sức nữa cơ.”

Trác Uẩn lắc đầu: “Không, tớ không thích những thứ đó.”

Trước khi chào tạm biệt, Tống Vũ gửi trang web của tất cả các trường mà cô ấy muốn đăng ký cho Trác Uẩn, để cô tự về nghiên cứu. Trác Uẩn về đến phòng ký túc xá thì mở máy tính ra, đăng nhập vào trang web để tra cứu.

Không tra không biết, tra rồi Trác Uẩn mới phát hiện, cô bắt đầu suy nghĩ chuyện này thật sự quá muộn rồi. Lấy một trường nghệ thuật ở New York – Mỹ làm ví dụ, nếu cô muốn thay đổi chuyên ngành và bước vào năm thứ nhất vào tháng 9 năm sau, cô sẽ phải vượt qua bài kiểm tra TOEFL vào cuối năm nay và chuẩn bị 12-20 tác phẩm nguyên tác, các tác phẩm bao gồm nhiều loại, sơn dầu, ký họa, màu nước, điêu khắc, gốm sứ, thiết kế poster, thiết kế bao bì … tất cả đều có thể được, nhưng không được sao chép và tạo mẫu 3D.

Trong số đó còn bắt buộc phải có 3-5 tác phẩm có tính quan sát, ví dụ như tranh phong cảnh, vẽ tĩnh vật có thực, thiết kế không gian nội thất, v.v.

Đến cuối năm chỉ còn hai tháng, sao có thể hoàn thành kịp?

Trong tay Trác Uẩn, không có lấy một tác phẩm nổi bật.

Nếu như muốn xin năm sau nữa nhập học thì sao?

Trác Uẩn tính thử thời gian, phải mất một năm chuẩn bị tác phẩm, hai mươi ba tuổi bắt đầu học lại năm nhất, tới lúc tốt nghiệp thì cô đã sắp hai mươi bảy tuổi rồi.

Trác Uẩn chống cằm nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cảm thấy rất thất vọng.

Chỉ…….nghĩ thôi đã không có khả năng, hơn nữa, trong nhà cũng tuyệt đối không đồng ý, họ đều đang đợi cô với Thạch Tĩnh Thừa kết hôn đấy.

Gia đình không đồng ý, cô cũng không có tiền đi học, học nghệ thuật phải tốn rất nhiều tiền.

Cho nên, hình như cô chỉ có thể dẹp bỏ suy nghĩ hoang đường này thôi.

Tô Mạn Cầm về đến phòng ký túc xá thì mang theo một tin xấu cho Trác Uẩn, giáo viên điểm danh, mấy người bọn họ muốn điểm danh giúp Trác Uẩn, nhưng tiếc là giáo viên có ấn tượng quá sâu với cô, cho nên trong chốc lát đã bị nhìn thấu, giáo viên nói sẽ trừ điểm của Trác Uẩn, Trác Uẩn nghe xong thì đập đầu xuống bàn.

Không chỉ như thế, Tô Mạn Cầm lại nói với Trác Uẩn một chuyện khác, cô ấy nói, cô ấy tham khảo ý kiến giáo viên rồi và quyết định đăng ký lớp học, cô ấy phải vượt qua kỳ thi TOEFL và GRE (kỳ thi tuyển nghiên cứu sinh Hoa Kỳ) vào năm ba, sau đó quyết chí vươn lên, tập trung vào các môn chuyên ngành, phấn đấu nộp đơn vào một trường đáng tin cậy trong năm tư.

Trác Uẩn nghe xong thì ngây người hồi lâu, cô nói: “Mạn, tớ đi học tiếng Anh cùng với cậu nha, tớ cũng muốn thi TOEFL.”

Tô Mạn Cầm rất vui: “Thật sao? Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi?”

Trác Uẩn nói: “Không phải, tớ chỉ học tiếng Anh, không thi GRE, tớ chỉ muốn chuẩn bị trước, đề phòng thôi.”

Tô Mạn Cầm: “?”

——

Chạng vạng, trong tòa nhà C2 Quận Tử Liễu, dì Phan vừa bưng thức ăn lên bàn vừa lải nhải: “Dì thật sự phục thiếu gia Tiểu Triệu, chỉ là gia sư dạy kèm, vậy mà lúc thì bảo dì làm đồ ăn vặt, lúc thì không cho làm, lúc thì lại bảo dì làm, hóa ra đây là đãi ngộ khác nhau giữa giáo viên nam và nữ sao?”

Triệu Tương Nghi nói: “Dì Phan, dì không hiểu rồi, anh cháu thế này gọi là lông rùa.”

Triệu Tỉnh Quy từ từ quay đầu sang nhìn chằm chằm em gái.

Dì Phan hỏi: “Thế nào là lông rùa?”

“Ý là nói người này kén chọn, khó tính, thất thường, khó phục vụ.” Triệu Tương Nghi làm mấy ngón tay thành hình hoa chỉ lan và bốc con tôm lên, lột vỏ: “Nói đơn giản chính là người này rất khó chơi.”

Triệu Tỉnh Quy: “……”

Phạm Ngọc Hoa che miệng cười, dì Phan bỗng nhiên tỉnh ngộ, cưng chiều chỉ chỉ Triệu Tỉnh Quy: “Ôi chao, thế thì đúng cháu rồi còn gì, lông rùa.”

Thấy anh trai lại xụ mặt, Triệu Tương Nghi cười hi hi, nhúng con tôm kho đã bóc vỏ vào nước chấm rồi cho vào miệng anh: “Anh, cho anh ăn đấy.”

Triệu Tỉnh Quy tự nhiên bị nhét con tôm vào miệng, anh quay đầu qua trừng mắt nhìn em gái, Triệu Tương Nghi làm mặt quỷ với anh: “Mau ăn cơm đi, nữ thần của anh sắp đến rồi đấy!”

“Khụ khụ khụ khụ……” Triệu Tỉnh Quy suýt chút nữa bị sặc chết, không dễ gì mới nuốt con tôm xuống, xong anh nói: “Em đừng nói bậy……”

“Em không có!” Triệu Tương Nghi bắt chước ngữ điệu của anh nói tiếp nửa câu sau, sau đó phá lên cười haha: “Yên tâm đi anh trai, em sẽ không quấy phá anh trước mặt chị Trác đâu, anh là anh trai lạnh lùng cool ngầu của em, em thề chết bảo vệ hình tượng cho anh!”

Phạm Ngọc Hoa cười rất vui vẻ.

Triệu Tỉnh Quy cạn lời: “Em lên lớp học toàn những gì thế?!”

Sáu giờ bốn mươi phút, Trác Uẩn đứng ở chỗ cửa ra vào khu biệt thự Quận Tử Liễu, đến dạy buổi học mà cô với Triệu Tỉnh Quy đã hẹn trước.

Cậu nhân viên bảo vệ đang trực ban ngày Quốc Khánh không thấy cô, lúc này vô cùng nhiệt tình: “Ôi chao, tôi còn tưởng cô không làm nữa chứ, lúc trước chủ nhà C2 có phải đổi gia sư nam rồi không?”

Trác Uẩn cười nói: “Phải, nhưng mà bây giờ đổi lại là tôi rồi, hôm nay tôi bắt đầu dạy lại.”

“Cố lên cố lên!” Cậu nhân viên bảo vệ hô nhiệt huyết: “Lần này nhất định phải kiên trì nha!”

Trác Uẩn qua cổng, quay đầu lại cười với anh ta: “Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng.”

Sau khi Trác Uẩn vào tòa nhà C2, điều cô cảm nhận được vẫn là một vùng ấm áp, chú Miêu mang cho cô một đôi dép lê màu hồng tím mới, là mẫu mùa đông bằng lông cừu, ông ấy xoa hai tay vào nhau rồi nói: “Cô giáo Trác, cháu đi đôi này đi, trời vẫn chưa lạnh, trong nhà không mở máy sưởi, nhưng mà đi dép mùa hè thì chân sẽ có hơi lạnh.”

“Cảm ơn chú Miêu.” Trác Uẩn đi dép mới vào, hỏi: “Lại là do Triệu Tỉnh Quy mua sao?”

Chú Miêu gãi gãi đầu: “Còn không phải sao, cậu ấy đến trung tâm thương mại để chọn đấy, còn mua cho cháu mấy cái ly, có miếng lót đế tăng nhiệt, nói có thể giữ được độ ấm cho nước trà.”

Trác Uẩn không nói nên lời, cậu nhóc này cũng ân cần quá rồi, cô thật sự có chút vừa mừng vừa lo vì được yêu thương.

Phạm Ngọc Hoa với Triệu Tương Nghi cười chào Trác Uẩn, Triệu Tương Nghi nhảy nhót ấn nút thang máy giúp Trác Uẩn, cô bé nói: “Chị Trác, chị tự lên nhé, anh trai em đang đợi chị ở trong phòng đấy, mọi người không đi làm phiền hai người nữa đâu.”

Trác Uẩn: “Chị chỉ là dạy học cho cậu ấy……”

“Yên tâm, em hiểu mà.” Triệu Tương Nghi nói với vẻ mặt hóng hớt, vui vẻ vì ship đúng thuyền: “Chị Trác, em nói cho chị nghe, thật ra anh trai em không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài đầu, thực ra anh ấy nói rất nhiều, có lúc còn làm trò cười, chị nhất định đừng bị anh ấy dọa nha.”

Trác Uẩn: “……”

Cô không hề cảm thấy Triệu Tỉnh Quy lạnh lùng.

Trác Uẩn một mình đi tháng máy lên lầu ba, sau khi vào phòng tiếp khách, cô lại gõ nhẹ một cái vào cửa phòng ngủ: “Triệu Tiểu Quy!”

“Có!” Triệu Tỉnh Quy ở trong phòng nói: “Chị vào đi.”

Trác Uẩn bước vào phòng ngủ, Triệu Tỉnh Quy đã di chuyển xe lăn đi đến, anh vẫn mặc một bộ đồ thể thao, trên xám dưới đen, việc đầu tiên sau khi đi đến trước mặt cô là nhìn chân của cô: “Mang có thoải mái không?”

Trác Uẩn giẫm đất một cái: “Rất thoải mái, cảm ơn cậu.”

Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu lên nhìn cô, bởi vì trời mát rồi nên Trác Uẩn không buộc tóc đuôi ngựa nữa, để mặc cho mái tóc đen xõa trên vai, trên người vẫn mặc áo hoodie và quần jean.

Để dạy gia sư, cô đã chuẩn bị một số bộ quần áo và giày dép độc quyền, lớp trang điểm ban ngày cũng được tẩy sạch sẽ, Tô Mạn Cầm nói cô như thế này quả thật là diễn vai nữ sinh đại học thuần khiết rất tinh tế.

Trác Uẩn nhìn giày thể thao trên chân Triệu Tỉnh Quy, cô nhớ lại cô chưa bao giờ thấy anh mang dép, thắc mắc hỏi: “Cậu ở nhà, tại sao không mang dép?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Tôi thường xuyên phải di chuyển từ xe lăn đến nơi khác, ví dụ như đi vệ sinh, nếu mang dép……chân tôi không có cảm giác, dép sẽ rất dễ bị rơi ra.”

Trác Uẩn: “À……”

Cô không ngờ lại là nguyên nhân như vậy, hối hận vì mình đã hỏi câu hỏi dư thừa như thế, đồng thời cô cũng rất khâm phục khả năng tự điều chỉnh tâm lý của Triệu Tỉnh Quy. Dường như anh đã hoàn toàn cởi bỏ tâm trạng tồi tệ của hai ngày trước, lúc này vẻ mặt anh thoải mái, khóe môi nở nụ cười, một lần nữa lùi xe lăn lại bên bàn học, gọi Trác Uẩn: “Cô giáo Trác, chị đừng đứng thế, qua đây ngồi đi.”

Trác Uẩn đi tới, nhìn thấy ly lót đế tăng nhiệt trên bàn đã được bật nguồn, ly có màu xanh macaron, trên thân ly có in hình đầu mèo, trong ly có trà hoa hồng, bên cạnh có đĩa hoa quả và một đĩa đồ ăn vặt. Đồ ăn vặt là một đĩa màu hồng, không rõ đó là gì.

Trác Uẩn ngồi xuống bên bàn, Triệu Tỉnh Quy âm thầm dịch xe lăn qua một chút, khoảng cách gần cô hơn một chút so với bình thường. Thấy Trác Uẩn không có phản ứng, khóe môi Triệu Tỉnh Quy khẽ nhếch lên, lại sợ bị phát hiện, anh nhanh chóng mím chặt môi, lấy một tờ giấy và một cây bút trên bàn đưa cho cô: “Cô giáo Trác, chị điền cái này trước.”

“Là gì vậy?” Trác Uẩn đón lấy tờ giấy nhìn qua, một con quạ đen cạc cạc bay qua đỉnh đầu.

Trong tay cô là một bảng biểu thông tin cá nhân trắng xóa.

“Chắc không cần đâu nhỉ?” Cô nhìn sang Triệu Tỉnh Quy, đôi mắt chàng trai sáng ngời, nhìn cô chăm chú, ngữ điệu rất kiên định: “Không được, chị phải điền lại từ đầu.”

Trác Uẩn oán trách: “Sao cậu lại kĩ càng như vậy chứ?”

Trong đầu Triệu Tỉnh Quy hiện lên cái từ mà em gái nói trước bữa tối, khóe môi anh cụp xuống: “Lần trước chị điền phiếu thông tin cá nhân đó đều là giả, không còn giá trị! Tôi muốn chị điền một tờ phiếu thật, tôi……”

Trác Uẩn đành thỏa hiệp, cô cầm bút lên: “Được rồi được rồi, tôi điền là được chứ gì.”

Triệu Tỉnh Quy: “Cần phải điền đúng sự thật.”

Trác Uẩn: “Biết rồi!”

Triệu Tỉnh Quy: “Chị có mang theo chứng minh nhân dân không? Mẹ tôi nói, phải photo ra để lưu lại.”

Trác Uẩn: “Cậu có thôi đi không thế?”

“……” Triệu Tỉnh Quy bị cô hét lên làm cho ngây người: “Ai bảo chị có quá khứ không hay, tôi sợ chị lại lừa tôi.”

Trác Uẩn bấm tay gõ gõ lên giấy: “Tôi còn có gì đáng để lừa cậu?”

“Ngày sinh.” Triệu Tỉnh Quy bật cười: “Tôi muốn xem chứng minh nhân dân của chị, tôi cần xác nhận ngày sinh của chị là thật.”

Trác Uẩn: “……”

Được rồi, cậu thiếu niên chạy đến trường với món quà sinh nhật vào ngày 19 tháng 9 để tìm cô, nhưng cuối cùng lại là hiểu lầm. Chắc cậu không muốn trải qua chuyện tương tự lần nữa, chỉ là……

Trác Uẩn lấy chứng minh ra ném cho cậu: “Nói trước rồi đấy, không được tổ chức sinh nhật cho tôi, bao gồm tặng quà sinh nhật, tặng bánh sinh nhật, mời ăn cơm, tất cả đều không được, tôi sẽ không chấp nhận.”

Triệu Tỉnh Quy chớp mắt, hỏi: “Tại sao?”

“Cậu nói xem?” Trác Uẩn lườm anh một cái: “Tôi là người đã có chồng sắp cưới, chồng sắp cưới của tôi sẽ ghen đấy.”

Triệu Tỉnh Quy có hơi khó hiểu: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi chị, tại sao chị lại có chồng sắp cưới? Chị mới năm ba mà.”

Trác Uẩn đã bắt đầu điền phiếu: “Chỗ chúng tôi bên đó nhỏ, ai cũng kết hôn sớm.”

“Anh ta……” Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Anh ta là người như thế nào?”

Trác Uẩn dừng bút, nghĩ đến Thạch Tĩnh Thừa, từ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là “chán ngắt”.

Cô nói: “Chỉ là người bình thường.”

Triệu Tỉnh Quy im lặng một hồi, cúi đầu nhìn chứng minh thư của Trác Uẩn, địa chỉ trên chứng minh là đại học A Tiền Đường, ảnh được chụp lúc Trác Uẩn học năm nhất, mái tóc dài xõa ngang vai, để lộ vầng trán đầy đặn, nụ cười vừa ấm áp vừa ngọt ngào.

Triệu Tỉnh Quy lấy ngón tay xoa xoa mặt Trác Uẩn trong chứng minh thư, anh hỏi: “Hai người quen nhau như thế nào?”

Trác Uẩn cắm đầu viết chữ: “Bố mẹ hai bên là bạn bè với nhau.”

Triệu Tỉnh Quy: “Anh ta mấy tuổi?”

Trác Uẩn: “Hai mươi lăm.”

Triệu Tỉnh Quy: “Anh ta đi làm rồi?”

Trác Uẩn: “Đúng.”

Triệu Tỉnh Quy: “Tốt nghiệp trường nào?”

Trác Uẩn: “Anh ấy là thạc sĩ.”

Triệu Tỉnh Quy: “……”

Cậu nghĩ một hồi, lại hỏi: “Anh ta……”

“Có cần tôi giới thiệu cho hai người quen biết không?” Trác Uẩn xoay đầu thật mạnh, nói: “Anh ấy cao 1m83, cân nặng thì không rõ, ngoại hình cũng được, cơ thể khỏe mạnh, đeo mắt kính, làm việc trong nhà hàng, có nhà có xe, bố mẹ đầy đủ, là con một, cậu còn vấn đề gì muốn hỏi không?”

“Có.” Triệu Tỉnh Quy nói: “Câu hỏi cuối cùng.”

Trác Uẩn: “Cậu hỏi đi.”

Triệu Tỉnh Quy rũ mắt, giọng nói rất trầm: “Anh ta có đối xử tốt với chị không?”

Trác Uẩn sững người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.