Ngày Tỉnh Là Lúc Về

Chương 27



Trác Uẩn hào hứng đánh giá Triệu Tỉnh Quy. Triệu Tỉnh Quy bị cô nhìn thì có chút mất tự nhiên: “Chị nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi có chỗ nào khác thường sao?”

“Không phải, chỉ là tôi cảm thấy…” Trác Uẩn nói, “Cậu mới chừng này tuổi thôi mà cách nói chuyện cưa như ông cụ non vậy đó, cậu biết yêu là gì sao?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Biết.”

Trác Uẩn: “Vậy cậu nói tôi nghe thử đi, chân chính yêu một người là thế nào?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Giống như cách bố tôi đối xử với mẹ tôi và ngược lại.”

“Ha.” Trác Uẩn cười thành tiếng, “Cậu nói vậy chẳng khác nào không nói.”

Triệu Tỉnh Quy nhìn cô một lúc: “Thật mà, có rất nhiều chi tiết, chị cẩn thận cảm nhận đi, nhất định có thể cảm nhận được.”

Trác Uẩn từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai.

Triệu Tỉnh Quy cảm thấy cô giáo Trác không để lời anh nói trong lòng, không phục hỏi: “Vậy chị nói xem, yêu một người là như thế nào?”

Trác Uẩn sững sờ, sau đó lắc đầu nói: “Tôi không biết.”

“Sao chị lại không biết?” Triệu Tỉnh Quy nhắc nhở cô, “Không phải chị có chồng sắp cưới sao?”

Trác Uẩn mỉm cười, thờ ơ liếc nhìn anh: “Tôi cảm thấy, khi chưa kết hôn thì tất cả chỉ là thích mà thôi, cho dù kết hôn rồi cũng không nhất định sẽ là yêu, giống như bố và mẹ tôi vậy.”

Cũng giống như cô và Thạch Tĩnh Thừa.

Triệu Tỉnh Quy chần chừ một lát rồi hỏi: “Mẹ chị… sẽ ly hôn với bố chị sao?”

“Chắc là không, nếu muốn đã sớm làm rồi.” Trác Uẩn kiểm tra bài thi vật lý của Triệu Tỉnh Quy lần nữa, “Đừng nói nữa, cậu tiếp tục làm bài tập đi, tôi sửa xong ngay đây.”

Triệu Tỉnh Quy nhận ra cô giáo Trác không muốn nói tiếp chủ đề này nữa, đành nằm xuống bàn cầm viết lên làm bài.

Tới bốn giờ hơn, sắc trời ngoài cửa tối sầm lại, mây đen cuồn cuộn kéo tới, chỉ chốc lát sau, tiếng mưa rơi “rầm rầm” vang lên.

Trác Uẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại dời tầm mắt sang sườn mặt của Triệu Tỉnh Quy, sắc mặt anh lúc này tái nhợt, lại không nói gì.

Trác Uẩn nói: “Tiểu Quy, trời mưa.”

Triệu Tỉnh Quy “ừ” một tiếng.

Trác Uẩn rất lo lắng: “Lưng cậu có đau ko?”

Triệu Tỉnh Quy cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm quyển vở trước mặt: “Có một chút.”

Rất tốt, không còn mạnh miệng nữa.

Trác Uẩn khuyên: “Cậu lên giường nằm một lát đi, đừng cố chống đỡ.”

Triệu Tỉnh Quy cố chấp lắc đầu: “Không cần, tôi không sao.”

Trác Uẩn cũng không miễn cưỡng, thi thoảng cô lại quay sang kiểm tra nét mặt của anh. Tầm mười phút sau, cô không nhịn được nữa, nói: “Triệu Tỉnh Quy, nếu cậu thấy khó chịu thì đi nghỉ một lát đi, sắc mặt cậu tệ lắm.”

Triệu Tỉnh Quy: “…”

Trác Uẩn thở dài: “Tôi không đi, tôi ở đây với cậu, cũng chưa tới giờ về.”

Triệu Tỉnh Quy cân nhắc một lúc, cuối cùng đồng ý.

Anh đẩy xe lăn tới bên giường, cởi áo khoác xuống. Ngay trước mặt Trác Uẩn, anh tự chuyển mình nằm lên giường lớn. Cô nhìn anh dựa nửa người vào đầu giường, hai tay nắm lấy hai chân duỗi thẳng ra, lúc này mới phát hiện chân anh mảnh khảnh hơn so với các nam sinh khác. Hai chân giấu dưới lớp quần thể thao dài rộng rãi, cơ đùi gầy yếu trông khá rõ.

Cô giúp anh đắp chăn, lại lấy một cái gối dựa đặt sau thắt lưng anh, cuối cùng dời một cái ghế qua ngồi bên cạnh giường.

Triệu Tỉnh Quy bị cơn đau giày vò, ánh mắt lại không hề rời khỏi Trác Uẩn, hỏi cô: “Cô giáo Trác, chị có cảm thấy tôi rất vô dụng không?”

Trác Uẩn cười cười lắc đầu: “Không có.”

Triệu Tỉnh Quy cau mày, Trác Uẩn hỏi: “Rất khó chịu sao?”

“Lưng đau, đau nhói từng cơn.” 

Vẻ mặt Triệu Tỉnh Quy để lộ sự mệt mỏi: “Tôi ghét trời mưa.”

Trác Uẩn nói: “Tôi cũng ghét trời mưa.”

Triệu Tỉnh Quy không nói nữa, Trác Uẩn đứng dậy kéo rèm cửa lại, tắt cả đèn trần và đèn trên bàn học, trong căn phòng chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ.

Triệu Tỉnh Quy an tĩnh nằm trên giường, chăn mỏng đắp tới ngang ngực anh, Trác Uẩn có thể nhìn thấy bờ vai rộng và lồng ngực bằng phẳng của anh. Anh mặc áo thun dài tay màu trắng, hai tay buông lỏng khoanh lại đặt trước bụng, hô hấp rất chậm, lồng ngực phập phồng lên xuống với biên độ cực nhỏ theo mỗi nhịp hít vào thở ra. Trác Uẩn mỉm cười: “Ngủ một chút đi.”

Triệu Tỉnh Quy lắc đầu: “Không muốn ngủ, tôi nằm một chút là được.”

Lần trước anh ngủ trước mặt cô giáo Trác, kết quả là tè ra quần, chuyện này đã để lại bóng ma tâm lý không hề nhỏ cho cậu thiếu niên, lúc này đánh chết anh cũng không dám ngủ.

Trác Uẩn quan sát sắc mặt không tốt lắm của anh, vươn tay đặt lên trán anh, không sốt, cô có chút thả lỏng, nói: ”Nếu cậu cảm thấy không khoẻ thì có thể xin phép trường học cho nghỉ ngày mai. Sức khỏe là quan trọng nhất, mấy ngày tới trời sẽ mưa liên tục.”

Triệu Tỉnh Quy lại lắc đầu: “Mai thì không được, lớp 11 có kỳ thi cuối tháng, tôi nhờ giáo viên giúp tôi lấy bài thi, làm trong phòng học, thi chung với bọn họ.”

Trác Uẩn không hiểu, hỏi: “Trong khoảng thời gian này sao cậu không lên thẳng lớp 11 học? Đợi ở lớp 10 chỉ lãng phí thời gian.”

Triệu Tỉnh Quy im lặng một lúc mới nói: “Toàn bộ phòng học lớp 11 đều nằm ở lầu hai, trường học không có thang máy, tôi không đi lên được.”

Trác Uẩn không tiếp được lời, Triệu Tỉnh Quy nói tiếp: “Nếu tôi thi qua kỳ thi tháng thì một lớp 11 nào đó sẽ phải chuyển xuống lầu một, tôi cũng không muốn lắm.”

“Cậu đừng nghĩ như vậy, có gì mà phải ngại ngùng cơ chứ, ai bảo trường học không có thang máy.” Trác Uẩn biết mấy câu an ủi của mình chẳng có chút sức lực nào, suy bụng ta ra bụng người, nếu cô là học sinh lớp 11 kia, qua nửa học kỳ rồi còn phải chuyển phòng học, cho dù biết là vì giúp đỡ một bạn học thân thể không tiện, đoán chừng có tốt tính mấy cũng oán hận vài câu.

Triệu Tỉnh Quy ung dung nói: “Bây giờ tôi không học mấy lớp thực hành hay vi tính, bởi vì những môn này đều phải dùng phòng học chuyên dụng ở trên lầu. Vóc dáng tôi quá cao, lưng chú Miêu không tốt, có mấy bạn học nam nói muốn cõng tôi lên lầu, nhưng mẹ tôi không yên tâm nên không đồng ý.”

Trác Uẩn im lặng nghe, Triệu Tỉnh Quy nhìn xa xăm lên trần nhà: “Có đôi khi tôi thật sự ko hiểu, vì sao bệnh viện, ký túc xá, cửa hàng, ga xe lửa đều có thang máy nhưng trường học lại không có. Có phải vì không có học sinh nào không thể đi lại, hay là nhưng học sinh như vậy sẽ không đi học?”

Trác Uẩn nhớ tới trước kia cô từng đọc được một tin tức, đại khái là ca tụng tình thương vĩ đại của mẹ và tình bạn đẹp đẽ. Tin tức nói có một người mẹ vì để đứa con đi đứng không tiện của mình có thể đi học, từ tiểu học bắt đầu cõng người đó lên lầu, cõng tới khi học sinh đó lên tới cấp ba.

Sau này, người đó trưởng thành, mẹ cậu không cõng nổi nữa, bạn học thay mẹ đưa cậu đi học, mỗi ngày đều cõng cậu trên lưng, cuối cùng cậu nam sinh này cũng thuận lợi tham gia thi đại học, hai người cùng học một trường.

Lúc ấy Trác Uẩn đọc tin tức không cảm thấy gì, bây giờ cô lại cảm thấy tư vị không nói rõ thành lời.

Rõ ràng chỉ cần trường học có một cái thang máy sẽ giải quyết được rất nhiều vấn đề, an toàn, hiệu suất cao, căn bản sẽ không để chuyện đó thành một tin tức xã hội.

Tiểu Quy sờ sờ chân mình qua lớp chăn: “Tôi cảm thấy nếu mình thấp hơn một chút thì tốt rồi, chú Miêu cũng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.”

Trác Uẩn trợn tròn mắt nói: “Vậy đâu có được! Cao to mới đẹp trai chứ!”

Triệu Tỉnh Quy cười, Trác Uẩn cùng cười với anh. Cô cụp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Tôi hỏi này, cậu ở trường học đi vệ sinh ổn chứ?”

“Cũng ổn.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Nghỉ hè năm nay, vì để tôi có thể đi học, bố tôi đã bỏ tiền ra tu sửa lại nhà vệ sinh ở tầng một của trường. Ông ấy nhờ người xây một phòng không có bậc thềm, lắp tay vịn và bồn cầu, xe lăn cũng có thể vào được, dành riêng cho tôi dùng.”

Anh dừng một chút lại nói tiếp: “Bố tôi nói với tôi, rằng tôi phải chấp nhận bản thân bây giờ. Bố mẹ tôi đã dùng hết biện pháp trị liệu, đối với chứng liệt nửa người này y học hiện tại cũng chưa có cách nào để phần dây thần kinh đã mất có thể liền lại được. Việc tôi có thể làm là bảo trì rèn luyện sức khỏe, làm tốt vật lý trị liệu, cố gắng hết sức để giảm bớt việc phát sinh các biến chứng khác. Bác sĩ nói thần kinh của tôi không đứt hoàn toàn, không chừng một ngày nào đó nó có thể hồi phục. Trong lịch sử cũng từng ghi nhận trường hợp như vậy. Có điều, số người may mắn như thế vô cùng ít, đa số người bại liệt đều là liệt hoàn toàn, không thể khoẻ lên được.”

Người bình thường nếu gặp tình trạng này sẽ vì tâm trạng u ám mới không tốt lên được, và với Triệu Tỉnh Quy nó lại càng thêm đau đớn, cho nên tâm trạng anh càng thêm sa sút. Trác Uẩn bị tâm trạng anh lây nhiễm, cô cũng cảm thấy khó chịu, nói: “Nói không chừng sau này y học có đột phá mới, bệnh tình của cậu sẽ có biện pháp chữa trị.”

Triệu Tỉnh Quy cười cười: “Tôi không biết có thể chờ tới ngày đó không nữa.”

Trác Uẩn vỗ vỗ lên mu bàn tay trái của anh: “Đừng nghĩ lung tung, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển rất nhanh, mười năm trước có ai nghĩ tới thế giới bây giờ lại hiện đại như vậy, ai biết được mười năm sau sẽ thế nào, hai mươi năm sau không có kỳ tích chứ?”

“Mười năm sau, hai mươi năm sau.” Triệu Tỉnh Quy lặp lại một lần, đột nhiên trở tay nắm lấy tay phải của Trác Uẩn, dùng sức siết chặt, “Mười năm sau tôi hai mươi tám tuổi, đã… ngồi trên xe lăn mười hai năm.”

Trác Uẩn không tránh khỏi tay anh, để mặc anh nắm lấy tay mình. Bàn tay của anh vẫn lạnh như cũ, tựa như thời tiết ngày mưa vậy, ủ thế nào cũng không ấm lên được.

Ngón tay anh vuốt ve mu bàn tay Trác Uẩn, ánh mắt từ đầu tới cuối không hề rời khỏi người cô: “Cô giáo Trác, liệu mười năm sau chúng ta còn liên hệ với nhau không?”

Trác Uẩn gật đầu: “Sẽ còn.”

Triệu Tỉnh Quy lạnh mặt, giống như không quá tin tưởng. Trác Uẩn đột nhiên nắm lấy tay trái anh, lắc nhẹ một cái: “Tôi cam đoan, nhất định sẽ còn gặp.”

Triệu Tỉnh Quy chớp chớp mắt, trên môi cong thành nụ cười: “Cô giáo Trác, tôi sẽ sống tiếp thật tốt.”

Mưa thu và mưa xuân không giống nhau, mưa xuân triền miên tí tách, có thể kéo dài thật nhiều ngày, mưa thu lại đi thành từng cơn, lúc lớn lúc nhỏ, theo tốc độ mưa mà nhiệt độ không khí cũng trở nên ngày càng thấp.

Đây là mùa thu đông thứ hai Triệu Tỉnh Quy trải qua sau khi bị thương, cũng là lần đầu tiên anh gặp phải tình trạng nhiệt độ xung quanh hạ thấp lâu ngày kể từ sau khi rời khỏi hoàn cảnh nhiệt độ ổn định trong bệnh viện.

Anh cảm thấy máu ở thân dưới tuần hoàn không tốt, hai đùi lạnh buốt, bác sĩ nói nhất định phải giữ ấm cho tốt, không thể tùy hứng giống như lúc còn khỏe mạnh, cho nên Triệu Tỉnh Quy bị ép mặc quần bông dày bên trong khi đi học, và có lẽ anh cũng là người mặc quần bông sớm nhất toàn trường.

Thứ Hai, thứ Ba, anh ở phòng học lớp 10/3 tham gia kỳ thi cuối học kỳ một của lớp 11. Các bạn học lên lớp rồi tan học, anh mắt điếc tai ngơ, bắt đầu thời gian kiểm tra thì nằm ra bàn làm bài.

Bình thường sinh hoạt của Triệu Tỉnh Quy ở trường rất có quy luật, tám giờ sáng tới trường học, sau tiết đầu tiên nhà trường có tiết thể dục buổi sáng, lúc các bạn đều ở sân trường anh sẽ tranh thủ đi vệ sinh, cũng không cần vội vội vàng vàng.

Triệu Tỉnh Quy từ trước tới nay uống nước đúng giờ đúng lượng, sau khi đi vệ sinh về anh sẽ không uống nước nữa. Mãi tới khi toàn bộ tiết học buổi sáng kết thúc, trước khi rời trường anh mới tới nhà vệ sinh một lần nữa rồi lên xe về nhà. Chỉ cần rời khỏi trường học, Triệu Tỉnh Quy sẽ thấy an tâm, cơ bản sẽ không đụng phải tình huống đáng xấu hổ nào.

Thế nhưng thi cuối kỳ không giống như lúc học. Mỗi môn có thời gian làm bài ít nhất hai tiếng, lúc học sinh lớp 10 đi tập thể dục buổi sáng anh vẫn đang ngồi tại bàn làm bài thi.

Sau khi kiểm tra Văn xong, anh đi nhà vệ sinh một chuyến, quay về lập tức bắt đầu làm bài thi TToán.

Vì thế tới xế chiều thứ Hai Triệu Tỉnh Quy cũng không về nhà, giữa trưa anh nằm ngả người trên ghế xe hơi nghỉ ngơi một lát, cơm trưa cũng do chú Miêu mua ở ngoài.

Thứ Ba cũng giống như vậy, buổi sáng sau khi làm xong bài thi Ngữ Văn và Vật Lý, Triệu Tỉnh Quy xoa xoa cái lưng đau nhức, bạn học đã nghỉ từ lâu, tới nhà ăn ăn thì cơm hết, chỉ còn mình anh trong phòng học.

Buổi chiều còn thi một môn cuối cùng nữa, Triệu Tỉnh Quy rời khỏi phòng học thì thấy chú Miêu, anh nói chú ấy đi nhà ăn mua cơm còn anh thì vào nhà vệ sinh một chuyến, quay về ăn cơm rồi ngủ trên xe.

Chú Miêu đi nhà ăn mua cơm, Triệu Tỉnh Quy tự mình đẩy xe lăn đi về hướng nhà vệ sinh, lúc làm xong bài thi Vật Lý, cơ thể anh đã rung chuông báo hiệu cần phải đi tiểu ngay lập tức.

Nhà vệ sinh nam cách phòng học không xa, cần đi vòng qua một góc, lúc xe lăn của Triệu Tỉnh Quy vừa xoay đầu, một người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt anh, làm anh giật mình. Khi nhìn rõ người đó là ai, vẻ mặt của Triệu Tỉnh Quy liền thay đổi.

Đó là Lâm Trạch.

Lâm Trạch vẫn canh trước cửa nhà vệ sinh, ngồi xổm dưới đất, lưng tựa vào vách, lúc nhìn thấy Triệu Tỉnh Quy, cậu ta lập tức đứng dậy, giống như muốn ngăn không cho Triệu Tỉnh Quy đẩy xe lăn vào nhà vệ sinh.

Dáng vẻ Lâm Trạch vẫn lôi thôi như cũ, người dong dỏng cao, da trắng, mập mạp, tóc hơi dài, hai mắt đỏ lên nhìn chằm chằm Triệu Tỉnh Quy.

Khóe miệng cậu ta giật giật, khó khăn mở lời: “Tiểu Quy.”

Triệu Tỉnh Quy chẳng muốn gặp cậu ta chút nào, một câu cũng không muốn nói với người này, đương nhiên sẽ không tiếp lời, cúi đầu chuyển động xe lăn muốn đi vòng qua Lâm Trạch. Cậu ta dời bước đứng ngăn lại trước mặt anh.

“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Giọng Lâm Trạch hơi khàn khàn, “Cho tôi năm phút thôi, được không?”

Triệu Tỉnh Quy cắn răng: “Tôi muốn đi vệ sinh, cậu tránh raa.”

“Chỉ năm phút thôi.” Giọng Lâm Trạch như thể đang cầu xin, run rẩy nói:  “Tôi, tôi muốn xin lỗi cậu…”

“Tránh ra.” Sắc mặt Triệu Tỉnh Quy trở nên trắng bệch, đầu cúi xuống thấp, không nhìn đối phương, “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Lâm Trạch làm như không nghe thấy, vẫn cố chấp nói: “Rùa Nhỏ, tôi biết cậu hận tôi. Tôi biết là tôi sai rồi, tôi xin lỗi cậu. Nhưng thật sự tôi không hề cố ý…”

Đột nhiên Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu nhìn cậu ta, ánh mắt lạnh lẽo: “Cậu nói lại lần nữa, cậu không cố ý?”

Lâm Trạch bật khóc, vừa khóc vừa nói: “Tôi, tôi không nghĩ cậu sẽ chạm phải cái đinh ấy! Tôi… Trước đây cậu cũng đã chơi khăm tôi rất nhiều lần rồi mà, tôi cũng ngã ra đó thôi! Thế nên tôi mới, tôi mới muốn làm cậu ngã. Chỉ đơn giản như thế thôi! Tôi không hề cố ý. Tôi không biết cậu sẽ ngã phải cái đinh ấy!”

Triệu Tỉnh Quy nhìn cậu ta với vẻ căm tức: “Trước đây tôi không hề chơi khăm cậu. Đó là do bản thân cậu không bằng ai, tôi không hề phạm quy.”

Lâm Trạch sụp đổ, nắm tóc: “Tôi biết… nhưng mà, thật sự là tôi cũng ngã vài lần ra đó, đúng không? Cậu cũng nhớ mà, đúng không?”

Triệu Tỉnh Quy nổi da gà khắp người. Anh biết cảm giác này… không ổn, cực kỳ không ổn. Vào những ngày mưa dầm như hôm nay, thần kinh của anh không được tốt, yếu đến mức không chịu nổi chút kích thích nào. Đến cả chuyện ngày thường có thể khống chế tốt như đại tiện tiểu tiện cũng dễ dàng thất bại trước thời tiết như thế này.

Sắc mặt Triệu Tỉnh Quy vô cùng lạnh lùng, anh nhìn Lâm Trạch, nói: “Tôi không có chuyện gì muốn nói với cậu cả, cũng không muốn gặp lại cậu. Cậu tránh ra, tôi muốn đi vệ sinh.”

Anh điều khiển xe lăn đi vòng sang bên cạnh, lại bị Lâm Trạch chặn lại, khóc lóc nỉ non: “Rốt cuộc thì cậu muốn như thế nào mới tha thứ cho tôi? Tôi thật sự không hề cố ý! Tôi không hề muốn hại cậu thành như thế này! Tôi…”

“Tôi bảo cậu tránh ra!” Triệu Tỉnh Quy nổi giận, gầm lên đến mức cổ nổi đầy gân xanh, hung hăng đập tay xuống phần tay vịn của xe lăn: “Tôi muốn đi vệ sinh! Cậu tránh ra cho tôi!”

Lâm Trạch vẫn đứng chắn trước mặt anh, khóc sướt mướt: “Triệu Tỉnh Quy, tôi xin cậu hãy tha thứ cho tôi đi mà. Thật sự xin lỗi cậu nhiều lắm, tôi biết là tôi sai rồi…”

Đúng là ông nói gà bà nói vịt. Triệu Tỉnh Quy bực mình đến phát điên, điều khiển xe lăn đi về phía trước. Nhưng Lâm Trạch lại duỗi tay kéo anh llại. Điều khiến Triệu Tỉnh Quy bất ngờ nhất chính là Lâm Trạch đột nhiên quỳ xuống trước mặt anh, khóc lóc nói: “Tôi sai rồi. Tôi dập đầu với cậu. Cầu xin cậu buông tha cho tôi đi…”

Triệu Tỉnh Quy vừa giật mình, vừa gấp gáp lại bực bội: “Có phải cậu điên rồi không hả?”

Lâm Trạch đi bằng đầu gối đến trước mặt anh, ngửa mặt lên nhìn anh. Khuôn mặt béo núc ních nước mắt nước mũi giàn dụa làm cho Triệu Tỉnh Quy càng hoảng sợ.

Lâm Trạch giữ chạy bánh xe của Triệu Tỉnh Quy, gào khóc: “Cậu giết tôi luôn đi! Triệu Tỉnh Quy, không thì cậu giết tôi luôn đi!”

Triệu Tỉnh Quy xoay người bẻ tay cậu ta ra: “Cậu bỏ tay ra, tôi muốn đi WC!”

Lâm Trạch kêu khàn cả giọng: “Tôi không thiết sống nữa… Triệu Tỉnh Quy, tôi không thiết sống nữa rồi…”

“Cuối cùng cậu muốn làm gì hả? Cậu buông tay ra! Tôi muốn đi vệ sinh!” Triệu Tỉnh Quy thật sự không chịu nổi nữa, quay đầu hô to, “Có ai ở đây không? Có ai không? Chú Miêu…”

Chú Miêu vẫn đang ở nhà ăn, không thể nào quay về nhanh như thế được. Tiếng la của Triệu Tỉnh Quy thực ra lại thu hút một cô giáo khác đến. Cô giáo đi đến thì thấy tình hình trước mắt có hơi sốc, bước tới định kéo Lâm Trạch đứng dậy. Ba người họ giằng co nửa ngày trời, cuối cùng Triệu Tỉnh Quy mới thoát thân được, lăn bánh thật nhanh đi vào WC nam.

Vào được gian phòng dành cho người khuyết tật, Triệu Tỉnh Quy sờ xuống quần. Vừa sờ một cái đã lạnh cả lòng.

Không biết anh đã tiểu ra từ bao giờ nữa. Quần đồng phục, quần bông dày, quần lót và cả đệm xe lăn cũng ướt nhẹp cả, còn có hơi khai khai.

Triệu Tỉnh Quy tựa người vào phần lưng của xe lăng, cả người trở nên si đần, không thiết động đậy nữa. Anh chỉ thấy mình thật là bẩn, thật khai, giống như trò hề… Không biết nước tiểu có nhỏ tí tách xuống đất hay dọc đường đi hay không, cô giáo kia với Lâm Trạch có nhìn thấy hay không.

Anh không cảm giác được nên cũng không nhịn xuống được. Lớn từng này tuổi rồi lại giống như đứa trẻ sơ sinh, ban ngày ban mặt trước mặt người ta lại tiểu tiện trong quần.

Cuối cùng là vì sao?

Vì sao anh lại gặp phải chuyện này?

Anh làm sai chuyện gì ư?

Triệu Tỉnh Quy lấy tay lau mặt, chợt nhớ ra trên tay còn dính nước tiểu. Anh nhất thời sửng sốt rồi như thể sụp đổ hoàn toàn, nước mắt không nhịn được mà lăn dài. Anh trốn trong không gian nhỏ hẹp ấy, hận không thể co mình lại thành một nhúm, không bao giờ bước chân ra bên ngoài nữa. 

Anh hung hăng ngắt véo đùi mình. Không có cảm giác gì hết. Tại sao lại không có cảm giác gì? Không phải bác sĩ bảo với anh là dây thần kinh cột sống của anh chưa đứt hẳn sao? Chẳng lẽ bác sĩ cũng nói dối anh? Chỉ vì muốn anh giữ lại chút hy vọng, để anh không làm điều gì dại dột?

Tại sao trên đời lại tồn tại căn bệnh liệt nửa người này cơ chứ? 

Tàn nhẫn như vậy, khổ cực như vậy, khuất nhục như vậy, tuyệt vọng như vậy?

Triệu Tỉnh Quy lẳng lặng khóc nức lên. Một tay bấu chặt vào tường, một tay bóp chân. Khóc đến độ run rẩy cả người, thở không ra hơi.

Anh nghĩ hay là chết quách cho xong, chết rồi chắc sẽ ổn hơn một chút nhỉ?

Anh không muốn nghĩ nữa. Không muốn nhớ lại cuộc sống không buồn không lo ngày trước nữa, từng chút đẹp đẽ, cũng chẳng muốn nghĩ đến tương lai rực rỡ vô hạn gì đó nữa!

Anh thật sự chỉ muốn cố mà sống sót, chỉ là sống sót mà thôi, tiến lên phía trước, chấp nhận bản thân hiện tại. Rốt cuộc ông trời còn muốn như thế nào nữa?

Lâm Trạch điên rồi đúng không? Nằng nặc xin anh tha cho cậu ta? Rốt cuộc mới là ai buông tha cho ai đây?

Triệu Tỉnh Quy không muốn gặp lại Lâm Trạch một lần nào nữa, cũng không muốn dính líu quan hệ gì đến cậu ta. Anh chẳng hề ra tay trả thù Lâm Trạch. Anh chẳng làm gì cả. Vậy tại sao Lâm Trạch cứ như âm hồn bất tán mà quấn lấy anh? Lâm Trạch còn nói là cậu ta không muốn sống nữa.

Triệu Tỉnh Quy chỉ thấy thật buồn cười. Anh tựa đầu vào tường, nửa người dưới bẩn thỉu, trên mặt toàn là nước mắt, nhỏ giọng nói: “Chết, chẳng có gì khó, chẳng ai ngăn mày đâu.”

Lúc chú Miêu nhận được tin thì vội vàng chạy tới. Lâm Trạch đã không còn ở đó nữa. Chủ nhiệm lớp của Triệu Tỉnh Quy và hai bạn học nam đứng canh ngoài cửa phòng, nói với chú Miêu bằng giọng nôn nóng: “Anh Miêu, Triệu Tỉnh Quy không chịu mở cửa. Chúng tôi gọi em ấy nhưng em ấy không đáp lại. Em ấy ở trong đó lâu lắm rồi, chắc không xảy ra chuyện gì đó chứ?”

Chú Miêu khuyên bọn họ đi trước, đợi đến khi nhà vệ sinh không còn người nào khác, chú ấy mới đi tới, gõ cửa phòng, nói: “Tiểu Quy, là tôi đây. Ở ngoài không còn ai khác đâu, cậu mở cửa ra đi.”

Cuối cùng thì Triệu Tỉnh Quy cũng chịu mở miệng nói: “Chú Miêu, chú ra xe lấy cho cháu cái quần mới. Với lại đệm xe lăn cũng bẩn rồi, chú lấy cái dự phòng đi.”

“Ừm được, tôi đi liền đây.” Chú Miêu cực kỳ đau lòng, “Tiểu Quy, cậu đừng suy nghĩ linh tinh, chẳng có việc gì cả, có chú Miêu ở đây rồi. Cậu chờ ở đây một lát, chú Miêu quay lại ngay.”

Chú Miêu lấy quần áo mới và đệm xe lăn dự phòng tới, kèm thêm một túi khăn giấy ướt. Triệu Tỉnh Quy mở hé cửa, không cho chú Miêu vào mà bảo chú ấy đưa đồ vào cho mình.

“Có cần tôi vào giúp cậu không?” Chú Miêu nói tiếp, “Trời lạnh lắm, cậu cẩn thận kẻo bị lạnh nhé.”

Giọng Triệu Tỉnh Quy lạnh nhạt: “Không cần, cháu tự thay được.”

Anh phải cố gắng lắm mới có thể thay được hết quần lót, quần dài và đệm xe lăn trong không gian nhỏ hẹp như thế. Sau đấy anh nhét tất cả đống đồ bẩn ấy vào túi nilon, lấy khăn giấy ướt lau mặt với tay mình. Làm xong hết tất cả rồi mới mở cửa ra ngoài. Chú Miêu hỏi anh với giọng thấp thỏm: “Buổi chiều cậu có tính thi nữa không?”

Triệu Tỉnh Quy lắc đầu, trả lời: “Không thi nữa. Cháu muốn về nhà tắm rửa. Cháu bẩn rồi.”

Lên được xe, Triệu Tỉnh Quy lại bảo chú Miêu gọi điện hẹn bác sĩ tư nhân xem chiều nay có đến khám được không. Nhưng mà chiều nay bác sĩ đã kín lịch, hỏi lại anh là nếu gấp quá thì tối gặp cũng được.

Chú Miêu truyền đạt lại lời của bác sĩ cho Triệu Tỉnh Quy. Triệu Tỉnh Quy nghĩ một lát rồi nói: “Thôi, buổi tối cô giáo Trác sang đây.”

Anh dựa đầu lên cửa kính xe, hai mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Ngoài trời vẫn đang mưa. Trên lớp kính cửa sổ xe là nước mưa hắt vào. Lưng anh vẫn còn đau, nhưng so với chuyện vừa mới xảy ra thì đau đớn này chẳng là gì cả.

Triệu Tỉnh Quy trầm mặc đi vào nhà, trầm mặc đi thang máy lên tầng, trầm mặc cởi hết quần áo ra. Chú Miêu giúp anh xả đầy nước ấm trong bồn tắm. Anh lại im lặng nằm vào trong bồn tắm.

Chú Miêu biết tính Triệu Tỉnh Quy thế nào. Ông ấy lén lút đi giặt hết đống quần áo bẩn với cả đệm ngồi xe lăn kia, không nói gì với Phạm Ngọc Hoa cả.

Triệu Tỉnh Quy tắm rửa xong thì lại ngồi xe lăn đi về phòng. Anh kéo rèm xuống, tắt hết đèn đi, tự leo lên giường, sờ tã giấy đang mặc rồi kéo chăn cuộn mình vào trong. Anh chẳng muốn nghĩ ngợi gì nữa, chỉ mong có thể chợp mắt một lúc cho yên thân.

Trong phòng tối mịt, Triệu Tỉnh Quy nằm trong bóng tối, nhắm mắt lại rồi lại chầm chậm mở ra, mãi mà vẫn chẳng ngủ được.

Trong lòng lại cảm thấy tủi thân cực kỳ. Anh khịt mũi, cầm điện thoại lên, mở phần tin nhắn trò chuyện Wechat giữa anh và cô giáo Trác, nhìn ảnh nền cuộc trò chuyện của hai người họ. 

Là vì có cô giáo Trác ở bên cạnh sao? Cho nên cả ngày hôm đó, dưới ánh nắng chói chang anh lại cười vui vẻ đến thế.

Triệu Tỉnh Quy như bị ma xui quỷ khiến mà gửi tin nhắn Wechat cho Trác Uẩn.

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Cô giáo Trác, chị vẫn còn ở trường sao?

Đúng thật là giờ này Trác Uẩn đang ở trường, học tiết chuyên ngành cực kỳ nhàm chán. Cô với Tô Mạn Cầm ngồi ở góc lớp, nhận được tin nhắn của Triệu Tỉnh Quy thì cô gục đầu xuống bàn, trả lời tin nhắn Wechat.

【Zoe】: Đúng thế, cậu thi xong rồi hả?

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Còn một môn chưa thi, tôi về nhà rồi.

【Zoe】: Vì đau lưng hả?

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Không phải.

Trác Uẩn nhíu mày.

【Zoe】: Cậu làm sao thế? Không vui àà?

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Cô giáo Trác, hôm nay tôi bị người ta bắt nạt.

Nhận được tin nhắn này, Trác Uẩn lại càng sốt ruột hơn. Cô biết thừa với cái tính đấy của Triệu Tỉnh Quy, nếu không phải bị bắt nạt đến mức chịu không nổi thì sẽ không nói cho cô biết thế này đâu.

【Zoe】: Là ai? Ai bắt nạt cậu nào?

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Lâm Trạch.

【Zoe】: Có phải cậu ta bị điên rồi không? Vẫn còn dám vác mặt đi tìm cậu sao? Cậu ta làm gì cậu? Cậu nói ngay cho tôi nghe xem nào! Tôi phải đấm chết cái tên dở hơi đấy mới được. Thật đấy, Triệu Tiểu Quy, tôi đến trường cậu tìm cậu ta tính sổ! Tôi hận chết cậu ta luôn!

Triệu Tỉnh Quy trốn trong chăn cười mười phút.

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Buổi tối chị đến rồi tôi kể tiếp cho nghe.

【Zoe】: Cậu không sao chứ?

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Hiện tại vẫn bình thường.

【Zoe】: Thế cậu ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, buổi tối tôi đến thăm cậu.

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Tối nay tôi không định ôn bài nữa. Thi hai ngày nay xong tôi thấy hơi mệt.

【Zoe】: Được thôi, thế thì không ôn bài nữa, tôi tâm sự với cậu nhé.

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Chị có thích xem phim chiếu rạp không? Tối nay mình đi xem phim chiếu rạp đi.

【Zoe】: Đi đến rạp xem phim á? (Icon: kinh ngạc)

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Không phải, xem ở trong phòng tôi. Trong phòng tôi có máy chiếu, có thể xem phim điện ảnh.

【Zoe】: Ờ, vậy thì xem phim điện ảnh. Thế thì tối cậu đừng ăn no căng bụng nhé, tôi mang cho cậu ít đồ ăn ngon (icon: nghịch ngợm)

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Ừm, vậy tôi chợp mắt một lát, tối gặp lại.

【Zoe】: Tối gặp lại~

Vài phút sau, Triệu Tỉnh Quy vẫn chưa ngủ, Trác Uẩn lại gửi cho anh một tin nhắn hình ảnh. Hình ảnh là một hình vẽ, hình như là được vẽ vào phần trống trong quyển sách giáo trình nào đó. Cô vẽ một con rùa đen beo béo đang khóc chít chít. Nó vác cái mai to đùng, nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn rất là đáng thương.

【Zoe】: Trông giống cậu nhỉ? (icon: cười xấu xa)

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Tôi không khóc.

【Zoe】: Thật không đó? (icon: cười xấu xa)

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Thật mà.

【Zoe】: Còn một bức nữa, chờ chút nha.

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Cô giáo Trác đi học nhàn nhã quá nhỉ?

【Zoe】: He he (icon: nhe răng)

Triệu Tỉnh Quy đợi thêm một lát, Trác Uẩn lại gửi ảnh qua. Lúc này bé rùa đen kia không khóc nữa mà thò bốn cái chân béo múp ra, ghé vào một cái bánh kem bơ to, thè lưỡi liếm bơ, vẻ mặt thỏa mãn hưởng thụ.

Triệu Tỉnh Quy làm ổ trong chăn bị chọc cười.

【Zoe】: Đáng yêu không? Giống cậu không?

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Tôi không có béo như thế, cũng không thèm thuồng đến vậy.

【Zoe】: Cậu dám nghi ngờ tài năng hội họa của danh hoạ Trác đây sao? (Icon: tức giận)

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Tôi nào dám nghi ngờ. Tài năng của danh hoạ Trác quả thực rất kỳ diệu, chú rùa này cực kỳ giống tôi, đúng là một chú rùa đen đẹp trai mà.

【Zoe】: Thế còn tạm được!

【Zoe】: Tiểu Quy, cậu có thích ăn kem bơ không? Buổi tối cô giáo Trác mang kem sang cho cậu!

Triệu Tỉnh Quy liếm môi, tay gõ màn hình.

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.