Ngày Tỉnh Là Lúc Về

Chương 42



Trong sân nhà, chú Miêu đang để xe lăn và một đống đồ Tết vào cốp xe, sau đó nhét hai chiếc vali lớn vào ghế sau xe, rồi nói với Triệu Tương Nghi: “Tiểu Nghi, cháu chỉ có thể ngồi chen vào phía sau thôi.” 

“Không sao ạ, người cháu gầy mà.” Triệu Tương Nghi xách theo ba lô của mình leo lên ghế sau, cô bé vươn tay vỗ vai Triệu Tỉnh Quy đang ngồi trên ghế phụ, “Anh, anh ngồi phía trước có thoải mái không, có cần đẩy ghế ra sau một chút để thoải mái hơn không? Chân của anh dài mà.” 

Triệu Tỉnh Quy quay đầu: “Không cần đâu, anh để chân như vậy là được rồi.” 

Phạm Ngọc Hoa đứng bên cạnh xe nhìn chú Miêu xếp hành lý, không ngừng dặn dò ông ấy trên đường đi phải cẩn thận, chú Miêu nói: “Bà chủ cứ yên tâm đi, tôi làm nghề lái xe mấy chục năm rồi, chẳng lẽ tôi lại bất cẩn với hai đứa nhỏ này sao?”

Phạm Ngọc Hoa lại đi đến cạnh cửa xe dặn dò con trai: “Tiểu Quy, con tới nhà bác rồi nhớ để ý chăm sóc Tiểu Nghi, đừng để nó chơi điện thoại, phải bắt nó làm bài tập trước. Mấy ngày nữa bố mẹ sẽ đến, hai con phải nghe lời cô chú, biết không?” 

“Con biết rồi, con đâu phải trẻ con nữa.” Triệu Tỉnh Quy có vẻ khó chịu.

Phạm Ngọc Hoa lo lắng nhìn con trai, từ khi nghe chuyện của Lâm Trạch, trong lòng bà có nhiều vướng mắc, rất nhiều lần bà đã muốn hỏi Triệu Tỉnh Quy, nhưng tâm trạng của anh có vẻ không tốt, lại đang muốn về quê ăn Tết nên bà không mở lời được. 

Hôm nay là ngày 13 tháng 2, chỉ còn có 5 ngày nữa là đến Tết rồi.

Sức khỏe của mẹ Triệu Vỹ Luân không tốt lắm nên không thể đi xa được, mà năm ngoái Triệu Tỉnh Quy còn ở bệnh viện, không thể về quê ăn Tết, bà cụ đã hai năm chưa được gặp cháu trai và cháu gái, từ hai tháng trước ngày nào bà cũng gọi điện cho con trai, bắt nhà Triệu Vỹ Luân năm nay dù thế nào cũng phải về thành phố Ngô ăn Tết. 

Triệu Vỹ Luân nói chuyện với chị gái Triệu Mỹ Phương rằng ông ấy lo ở quê không có thang máy, tầng một lại đang bỏ trống, Triệu Tỉnh Quy ra vào cũng như đi WC đều không tiện, hay là để ông ấy đưa Triệu Tương Nghi về chơi hai ngày, còn Phạm Ngọc Hoa và Triệu Tỉnh Quy thì không về.

Triệu Mỹ Phương không muốn làm mẹ thất vọng nên lập tức tìm người sửa sang lại ngôi nhà, lắp một thang máy đơn giản từ mặt đất lên tầng một. Phòng ngủ tầng một cũng đập bỏ, xây lại phòng vệ sinh riêng, cải tạo theo tiêu chuẩn không có chướng ngại vật, để sau này chân mẹ đi lại không tiện cũng có thể ở trong phòng này.

Sau khi mọi việc xong xuôi, Triệu Mỹ Phương chụp ảnh toàn bộ gửi cho Triệu Vỹ Luân, Triệu Tỉnh Quy xem xong thì nói muốn đi nhà bác ăn tết.

Anh cũng nhớ bà nội, bà nội đã hơn 70 tuổi, gặp một lần là ít đi một lần, cơ thể của anh giờ đã rơi vào tình huống đặc biệt như thế này, tương lai cơ hội gặp mặt có thể càng ngày càng ít.

Công ty của Triệu Vỹ Luân vẫn chưa được nghỉ, vốn dĩ Phạm Ngọc Hoa muốn đi cùng hai con, nhưng lại vướng hành lý và xe lăn, còn có một đầu xe lăn nữa, thành ra xe ô tô không còn chỗ ngồi, Phạm Ngọc Hoa chỉ có thể để chú Miêu đưa hai đứa nhỏ về trước, mấy ngày nữa bà và Triệu Vỹ Luân sẽ cùng dì Phan về sau. 

Chú Miêu và dì Phan đều là người đến từ thành phố Ngô, vì thế họ rất vui vẻ khi nghe nói Tết này được về quê, hôm nay chú Miêu sẽ đưa bọn nhỏ lên đường trước.

Triệu Tỉnh Quy không nói cho Trác Uẩn biết mình sẽ về thành phố Ngô, anh đang nghĩ đến chuyện về đến nơi sẽ chụp ảnh gửi cho Trác Uẩn, để cô ấy đoán xem anh đang ở đâu. 

Anh đã hai năm không về thành phố Ngô, không biết bà nội nhìn thấy dáng vẻ của anh bây giờ có lại bật khóc không đây. 

——

Sau bữa cơm trưa, Thạch Tĩnh Thừa lái xe tới đón Trác Uẩn.

Trác Minh Nghị đưa Trác Uẩn xuống tầng, nhân cơ hội nói chuyện công việc với Thạch Tĩnh Thừa. Trác Uẩn đeo một chiếc túi da nhỏ, kéo theo cái vali, cô mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng, nhìn Thạch Tĩnh Thừa mở cửa xe cho mình, rồi im lặng ngồi vào ghế phụ trước ánh mắt cảnh cáo của bố mình. 

Ngồi ở vị trí này lúc nào cô cũng thấy ghê tởm, không biết có bao nhiêu người phụ nữ đã từng ngồi ở đây rồi.

Trên đường đi thành phố Ngô, Trác Uẩn chỉ im lặng, trông không vui vẻ gì.

Thạch Tĩnh Thừa hỏi: “Em có mang đồ bơi không? Buổi tối có muốn ngâm suối nước nóng không?” 

Trác Uẩn nói: “Không mang, tôi không ngâm.” 

“Sao vậy?” Thạch Tĩnh Thừa cười cười, “Hôm nay không phải là trùng hợp sao?”

Trác Uẩn nói: “Không nghĩ đến chuyện ngâm người, tôi không có hứng thú với suối nước nóng.”

Đùa gì chứ, mặc áo tắm trước mặt Thạch Tĩnh Thừa? Cô không ngốc như vậy đâu.

Xe đi được một đoạn thì điện thoại của Thạch Tĩnh Thừa vang lên, di động của anh ta đang kẹp ở trên giá, Trác Uẩn có thể nhìn thấy tên họ của người đang gọi đến—— Thẩm Thi Ngọc.

Thạch Tĩnh Thừa cúp máy, sau vài giây, điện thoại lại vang lên, Thạch Tĩnh Thừa lại cúp máy, điện thoại reo lần thứ ba, Trác Uẩn giật mạnh dây an toàn, không nhịn được mà nói: “Anh nghe điện thoại đi, tôi sẽ không lên tiếng, anh lái xe như vậy khiến tôi thấy sợ đấy.” 

Thạch Tĩnh Thừa đeo tai nghe, vẻ mặt lạnh nhạt nhận điện thoại.

“A lô.”

“Hôm nay anh đi công tác, buổi tối không về.”

“Ngày mai?…Ngày mai chưa chắc đã rảnh.”

“Không phải anh đã tặng quà cho em rồi sao? Em có thể ngoan ngoãn hơn được không? Anh đang lái xe.”

“Được được được, anh không mắng em, ngày mai về anh sẽ gọi điện cho em, ngoan.” 

Trác Uẩn: “……”

Chỉ có bốn chữ có thể miêu tả nội tâm của cô lúc này, đó chính là: Xem thế đủ rồi.

Đây là người đàn ông một tháng rưỡi trước còn luôn miệng nói “Thích cô”, “Đã thích cô từ khi cô mới mười bốn tuổi”, “Mong chờ cuộc sống hôn nhân cùng cô”… Hiện giờ chỉ vì cô muốn từ hôn mà anh ta bất chấp tất cả sao?

Vẻ mặt Trác Uẩn cạn lời nhìn Thạch Tĩnh Thừa, hỏi: “Anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với Thẩm Thi Ngọc à? Hai người đã ở bên nhau năm năm rồi đúng không?”

Thạch Tĩnh Thừa trả lời rất kiên quyết: “Không nghĩ tới, mẹ anh sẽ không đồng ý.”

Trác Uẩn: “Anh không từng đấu tranh sao?” 

Thạch Tĩnh Thừa: “Chuyện không có khả năng cần gì đấu tranh?” 

“Vậy tại sao anh cứ tiếp tục kéo dài?” Trác Uẩn không hiểu, “Tại sao không chia tay? Anh cũng có thể cho người ta hứa hẹn gì đâu.”

Thạch Tĩnh Thừa cười rộ lên: “Chia tay? Cũng phải xem ý muốn của cô ấy chứ, cô ấy không muốn thì anh vội cái gì?” 

Trác Uẩn không còn lời nào để nói.

Hai giờ chiều, bọn họ đến thành phố Ngô. Trác Uẩn nhìn quang cảnh đường phố ngoài cửa sổ, trên mái nhà hay ven đường đều có tuyết đọng, xem ra dì Thiệu không nói dối, ở đây thật sự có tuyết. 

Thạch Tĩnh Thừa lái xe đến homestay, Trác Uẩn mới hiểu vì sao dì Thiệu lại tự tin như vậy. Homestay được trang trí rất thanh nhã, quy mô không lớn nhưng vị trí đắc địa, còn có suối nước nóng riêng dưới chân núi. 

Trước cửa homestay có một con sông nhỏ, nếu đứng trên ban công vào mùa xuân và mùa thu có thể ngắm nhìn cảnh đẹp gần đó, không gian yên tĩnh thích hợp để nghỉ ngơi thư giãn đầu óc.

Trác Uẩn tìm kiếm trên trang đặt phòng, giá mỗi phòng ở homestay này đều là bốn con số, vào dịp Tết Nguyên Đán lại càng khó đặt hơn. Cô tự hỏi tại sao dì Thiệu lại muốn Thạch Tĩnh Thừa đưa cô đến ở một homestay hút khách như vậy chứ? 

Dì Thiệu đã chờ sẵn ở cửa homestay, nhiệt tình tiếp đón Trác Uẩn, nói phòng đã chuẩn bị xong, bọn họ nhất định sẽ hài lòng. Trong lúc đi thang máy, Trác Uẩn cảm giác có gì đó không ổn, bèn hỏi lại Thạch Tĩnh Thừa: “Không phải nói là thuê hai phòng sao?”

Thạch Tĩnh Thừa liếc nhìn cô, dì Thiệu “Ai da” một tiếng: “Hai người là vợ chồng chưa cưới, thuê hai phòng làm gì chứ? Dì đã sắp xếp cho hai người căn phòng sang trọng nhất rồi đấy!” 

Trác Uẩn đứng im bất động, lạnh lùng nhìn Thạch Tĩnh Thừa.

Sau mấy giây giằng co, Thạch Tĩnh Thừa nói với dì Thiệu: “Dì, phiền dì sắp xếp thêm một phòng đi, căn hộ thì để cho Trác Uẩn ở, cháu thì phòng nào cũng được.” 

“Cái này…” Dì Thiệu cân nhắc ý tứ của Thạch Tĩnh Thừa, lại thấy sắc mặt lạnh lùng của Trác Uẩn, cuối cùng cũng đồng ý, “Được rồi, lấy thêm một phòng có giường lớn đi, may là hôm nay vẫn còn phòng trống.” 

Phòng của Thạch Tĩnh Thừa ở tầng 2, còn Trác Uẩn ở tầng 4, sau khi hai người về phòng cất hành lý, Thạch Tĩnh Thừa gọi điện thoại hỏi Trác Uẩn có muốn ra ngoài đi dạo không.

Trác Uẩn nói không muốn, cô muốn ở trong phòng nghỉ ngơi, Thạch Tĩnh Thừa lại nói bữa tối là dì Thiệu mời khách ở homestay, khoảng 6 giờ cô xuống là được. 

Căn hộ rất lớn, trang hoàng xa hoa, bên ngoài là phòng khách, có sô pha, bàn trà cùng quầy bar, bên trong là phòng ngủ, còn có cả ban công. Trác Uẩn đứng trên ban công nhìn phong cảnh ngoài trời một lúc rồi mới cảm nhận được, mình đang ở thành phố Ngô!

Đây là quê của Triệu Tỉnh Quy, khi còn ở đây anh ấy vẫn là một cậu bé tung tăng nhảy nhót. 

Đáng tiếc, anh ấy rất khó có thể trở lại như xưa. 

Trác Uẩn nhớ rõ Triệu Tỉnh Quy đã từng nói nhà của bác anh không có thang máy. Anh không thể đi lên tầng được, nên sẽ không về đó ăn Tết. 

Trong đầu Trác Uẩn hiện lên một suy nghĩ, cô sẽ đi ra ngoài xem thành phố nhỏ nơi Triệu Tỉnh Quy sống là như thế nào. Cô sẽ đi bộ trên con đường mà anh đã đi, ăn những món ăn mà anh đã ăn và chụp một vài bức ảnh. Sau này khi gặp mặt cô có thể cho anh một bất ngờ. 

Nghĩ vậy, Trác Uẩn mặc áo khoác vào, đeo túi xách rồi lặng lẽ chuồn ra ngoài.

Cô rời khỏi homestay, đi bộ một đoạn đường sau mới bắt một chiếc xe taxi, cô bảo tài xế đi đến quảng trường náo nhiệt nhất của thành phố Ngô.

Nơi đó có các trung tâm thương mại và một thị trấn cổ, rất thích hợp cho người dân địa phương kiếm tiền và du khách đến thưởng thức đồ ăn ngon.

Trác Uẩn không có nhiều thời gian lắm, nên sau khi xuống xe cô đi thẳng đến thị trấn cổ, dạo quanh một cách vui vẻ thoải mái.

Những tòa nhà trong thị trấn cổ cũng đã có tuổi đời khá lâu, tường trắng ngói đen, nóc nhà phủ một lớp tuyết mỏng, những lớp băng chưa tan trước hiên nhà, dưới ánh mặt trời, đang nhỏ từng giọt tí tách.

Trác Uẩn lấy di động ra chụp tuyết, Tiền Đường và thành phố Ngô vào mùa đông ít tuyết, đã rất nhiều năm rồi cô không được thấy băng long lanh trong suốt như vậy. 

Cô cầm di động vừa đi vừa chụp ảnh, thị trấn nhỏ mang đậm không khí cuối năm, khắp nơi đều đỏ rực, du khách cũng không ít, dù nhiệt độ không khí xuống thấp nhưng không quá lạnh bởi vì vẫn có ánh nắng mặt trời rực rỡ.

Trác Uẩn vui vẻ nghĩ rằng con phố này nhất định Triệu Tỉnh Quy cũng đã từng đi qua, không biết phong cảnh mà cô nhìn thấy có giống với những gì anh nhìn thấy khi còn nhỏ không. 

Cô đã chụp được một bức tường cổ đầy những dây thường xuân, một ông cụ đang làm đồ chơi bằng đường, và chiếc bánh đậu đỏ nóng hổi từ một quán ăn nhanh. Sau khi chụp ảnh, cô đã mua hai cái bánh bỏ vào trong túi giấy, vừa đi vừa ăn. 

Cô ngồi xổm trên mặt đất chụp một con chó đen lớn đang nằm phơi nắng, cô đưa tay vuốt đầu nó, con chó cũng lười biếng vẫy đuôi nhìn cô, không sợ người một chút nào. 

Trác Uẩn nhìn thấy một cửa hàng quạt giấy lâu đời, cô bước vào dạo quanh một vòng. Những chiếc quạt giấy thủ công rất tinh xảo, mỗi chiếc đều rất đẹp. Trác Uẩn muốn mua một món quà nhỏ tặng ai đó. 

Cô nhìn thấy một vị sư phụ già ngồi sau bàn, ông cầm bút lông để viết chữ lên quạt. Trác Uẩn hỏi mới biết mua quạt ở đây sẽ được viết chữ miễn phí. Cô lập tức chọn chiếc quạt có tranh sơn thủy màu lam nhạt. Sư phụ hỏi cô muốn viết gì. Trác Uẩn viết trên tờ giấy trắng rồi đưa cho ông xem: Tỉnh nhật thị quy thời.

Sư phụ không hỏi thêm câu nào, bắt đầu viết chữ. 

Trác Uẩn cầm quạt lên chụp ảnh, thuận tay post lên mạng, như kiểu giao bài tập về nhà vậy.

【Zoe】: Day 45, một món quà nhỏ cho người bạn tốt, gửi ảnh cho cậu trước nhé [nhe răng]

Triệu Tỉnh Quy nhanh chóng nhấn thích và sau đó gửi một ảnh qua Wechat,

【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Day 45, đoán xem tôi đang ở đâu? Ngày mai công bố đáp án.

Ảnh chụp.jpg

Trong ảnh, anh đang ngồi trên xe lăn, giống như đang ở trong một cái sân, trước ngực ôm một chú chó nhỏ màu vàng, cả người và con chó đều đang mỉm cười trước ống kính. 

Trác Uẩn nhìn tấm ảnh hồi lâu, dữ liệu để có thể đoán ra địa điểm cũng quá ít ỏi!

Cô không đoán ra được, đành chờ hôm sau xem đáp án vậy. Ngay sau đó sự chú ý của cô chuyển sang trên người Triệu Tỉnh Quy. 

Nhắc mới nhớ, bọn họ đã một tháng rưỡi không gặp nhau, trong lúc đó rất ít khi anh đăng ảnh chân dung lên Wechat, mỗi lần đăng cô đều lưu lại.

Triệu Tỉnh Quy lần đầu tiên mặc một chiếc áo lông vũ màu đỏ, chắc là mới cắt tóc, tóc mái không che được lông mày, tóc mai hai bên cũng mỏng hơn. Cả người anh có vẻ béo hơn một chút, nói như vậy cũng không đúng lắm, vì anh vốn dĩ quá gầy, giờ gương mặt trông có da có thịt hơn, nụ cười cũng trẻ trung và đẹp trai hơn. 

“Tôi nhớ cậu.” Trác Uẩn nhẹ nhàng nói với bức ảnh, dùng ngón tay chọc vào mặt Triệu Tỉnh Quy, “Sao cậu mãi vẫn chưa thành niên vậy? Thật đáng ghét.”

Trác Uẩn hỏi chủ cửa hàng quạt giấy mua một cái hộp rồi bỏ quạt vào trong. Sau khi dạo chơi ở thị trấn cổ hơn một tiếng đồng hồ, cô bắt taxi trở về homestay, nghỉ ngơi một lát rồi đi xuống tầng ăn cơm.

Haiz… Nghĩ đến chuyện cùng dì Thiệu và Thạch Tĩnh Thừa ăn cơm, cô cảm thấy rất không vui. 

Trời bắt đầu tối, Trác Uẩn xuống nhà đúng giờ. Nhà hàng ở tầng một homestay đã có mấy bàn, dì Thiệu và Thạch Tĩnh Thừa đang ngồi trong phòng bao nhỏ, Trác Uẩn đi vào, ngồi xuống bên cạnh Thạch Tĩnh Thừa. 

Đồ ăn đều do dì Thiệu chuẩn bị, rất phong phú, bà ta còn mở một chai rượu vang đỏ, đến lúc rót rượu cho Trác Uẩn thì cô che miệng ly: “Cảm ơn, cháu không uống được rượu.”

Thạch Tĩnh Thừa quay đầu nhìn cô: “Em không uống rượu sao?”

Trác Uẩn nói: “Hôm nay tôi không muốn uống rượu.”

Cô vẫn luôn giữ cảnh giác, không uống rượu, kể cả những đồ uống và đồ ăn có nước khác cũng không uống, cô chỉ ăn một bát cơm. Dì Thiệu cứ thuyết phục cô uống một chút, nhưng cô chỉ cười và nói rằng cô thực sự không thể uống.

Dì Thiệu bàn với Thạch Tĩnh Thừa về việc kinh doanh của homestay. Còn Trác Uẩn vẫn im lặng, cô chỉ cắm đầu ăn cơm. Ăn được một nửa, Thạch Tĩnh Thừa nháy mắt với dì Thiệu, dì Thiệu hiểu ý: “Dì ăn no rồi, các cháu cứ từ từ ăn, dì không quấy rầy hai người nói chuyện nữa.” 

Nói xong, bà ta đứng dậy rời đi. 

Dì Thiệu mang vẻ mặt khó chịu bước tới quầy lễ tân, khiến cô gái đang ngồi ở quầy lễ tân cắn hạt dưa cũng phải thắc mắc: “Bà chủ, sao lại đi ra vậy?”

“Cơm ăn chưa xong đã bị đuổi ra ngoài, cũng không biết là ai mời khách nữa!” Dì Thiệu tức giận than thở với cô gái, “Cháu nói xem thằng nhóc họ Thạch đó có bị dở hơi không? Lúc mới khai trương chưa có người ở, cô bảo nó đến ở thì nó không đến. Bây giờ nó lại gọi điện cho cô bảo cô chủ động mời nó tới, tiền thuê phòng giờ phải tính sao đây?” 

Cô gái hỏi: “Anh ta không trả tiền phòng sao?”

“Có quỷ mới biết cậu ta có trả tiền hay không, con mẹ nó lại còn thuê hai phòng? Ba ngàn tiền phòng chứ có ít ỏi gì! Cô lại không thể không cho ở.” Dì Thiệu càng nghĩ càng tức giận, “Sinh nhật mẹ nó cô đã đi một quãng đường xa để đến tặng món quà trị giá ba ngàn, mà có ăn được hạt cơm nào của nhà nó đâu, giờ lại muốn cô chủ động mời bạn gái nó tới ở, mời ăn mời uống, cái này gọi là gì? Định mượn hoa cúng Phật à? Chưa kể mặt con bé đó lúc nào cũng như đưa đám, cứ như cô nợ nó hai trăm vạn vậy, mẹ nó, thật là đen đủi.”

Dì Thiệu rời đi chưa được bao lâu thì Trác Uẩn cũng nói cô ăn no rồi, muốn về phòng nghỉ ngơi, Thạch Tĩnh Thừa uống một ngụm rượu vang đỏ, nhìn một bàn đồ ăn chưa động đũa, nói: “Em lên tầng trước đi, anh đi ngâm suối nước nóng để thư giãn một chút.” 

Trác Uẩn về phòng khóa trái cửa lại, sau khi tắm rửa, cô mặc áo choàng tắm nằm dài trên giường xem TV. Đến 8 giờ rưỡi, Thạch Tĩnh Thừa gọi điện thoại cho cô: “Trác Uẩn, bây giờ em có rảnh không, anh muốn nói chuyện với em.” 

Hôm nay Thạch Tĩnh Thừa vẫn luôn biểu hiện rất lịch sự, nhưng Trác Uẩn chưa từng thiếu cảnh giác, trước sau cô luôn giữ khoảng cách với anh ta. Lúc này nhận được điện thoại như vậy, trong lòng cô thầm cười, biết người này không hề đơn giản. 

Cô nói: “Khuya rồi, có chuyện gì để ngày mai hẵng nói, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Thạch Tĩnh Thừa nói: “Là về chuyện từ hôn, có thể cho anh mười phút không? Ban ngày anh chẳng lúc nào có cơ hội nói chuyện riêng với em.” 

Trác Uẩn: “Không cần, chuyện từ hôn thì còn gì để nói nữa?” 

Thạch Tĩnh Thừa: “Anh đang đứng ngoài cửa, em yên tâm, anh đã nói sẽ tôn trọng em, không phải còn có phòng khách sao? Anh đảm bảo sẽ không bước vào phòng ngủ của em.” 

Trác Uẩn ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh đợi chút.”

Cô thay áo lông và quần dài, đóng cửa phòng ngủ lại, sau đó đi ra mở cửa cho anh ta. Thạch Tĩnh Thừa chắc hẳn là vừa ngâm suối nước nóng xong, tóc vẫn còn ướt. Nhưng ngược lại anh ta không mặc áo choàng tắm mà đã thay sang quần tây áo sơ mi tươm tất, chỉ là trong tay cầm theo nửa bình rượu vang đỏ chưa uống hết của bữa tối, khiến cho Trác Uẩn không thấy thoải mái.

Cô nghiêng người để cho anh ta vào phòng. Thạch Tĩnh Thừa ngồi trên ghế sô pha, lắc lắc bình rượu, hỏi: “Em muốn uống một chút không?” 

Trác Uẩn ôm cánh tay cách xa anh ta ba mét: “Không, cảm ơn.” 

“Sao em căng thẳng vậy?” Thạch Tĩnh Thừa cười rất vui vẻ, “Sợ anh cho thuốc vào rượu à? Yên tâm đi, anh chưa bao giờ làm chuyện ấy, anh vẫn luôn tôn trọng phụ nữ.” 

Trác Uẩn cảm thấy buồn cười, hỏi: “Cuối cùng là anh muốn nói chuyện gì với tôi? Anh mau nói đi.” 

Thạch Tĩnh Thừa chỉ vào sô pha: “Em ngồi đi.” 

Trác Uẩn dựa lưng vào quầy bar: “Không cần.”

Thạch Tĩnh Thừa lại cười, vẻ ngoài của anh ta thực sự rất nho nhã, mắt lại đeo gọng kính mạ vàng, dáng vẻ khi cười rất lịch sự, hoàn toàn không có chút công kích nào. Trác Uẩn cũng không nghi ngờ, nếu trong mắt người con gái khác anh ta hẳn là mười phần quyến rũ, nhưng trong lòng cô, Thạch Tĩnh Thừa và Trác Minh Nghị giống nhau, đều là rác rưởi.

Thạch Tĩnh Thừa nhìn cô, cười nói: “Trác Uẩn, em có biết công ty của bố em đang rất rối ren không?” 

Trác Uẩn lạnh nhạt trả lời: “Liên quan gì đến tôi.”

“Sao lại không liên quan đến em?” Thạch Tĩnh Thừa nói, “Bố em đang nợ ngân hàng một khoản tiền lớn, ông ấy đã phải bán hai căn nhà để trả nợ, em không biết chuyện ấy sao? Ông ấy mỗi ngày đều bám lấy bố anh để nhờ giúp đỡ. Anh và bố anh cũng đã nói chuyện với nhau, nhà anh đều cảm thấy cái hố kia quá sâu, chứ không phải là không muốn giúp đỡ.” 

“Em cho rằng mình vẫn là cô chiêu nhà giàu lá ngọc cành vàng sao?” Thạch Tĩnh Thừa lắc lắc ngón tay, “Em quá ngây thơ rồi.”

Trác Uẩn hỏi: “Cuối cùng là anh muốn nói gì? Muốn đổi ý sao? Muốn dùng chuyện của công ty bố tôi để ép tôi tuân theo sự chi phối và điều khiển của anh sao? Anh Thạch, anh mới là người quá ngây thơ. Quan hệ của bố tôi và tôi vốn dĩ không tốt, cho dù công ty của ông ấy có phá sản, có phải cắn rơm cắn cỏ cũng không liên quan gì đến tôi. Tôi không có ý định hy sinh cả nửa đời sau của tôi để đi cứu con người thối nát đó.”

Thạch Tĩnh Thừa tự rót một ly rượu vang cho mình, sau đó dựa lưng vào sô pha, nhàn nhã bắt chéo chân, nói: “Anh không định đổi ý, anh cũng thừa hiểu hai ta mà kết hôn thì chắc chắn ngày nào cũng cãi nhau. Chỉ là anh cảm thấy mình quá thua thiệt, trong 6 năm qua anh đã làm vị hôn phu trên danh nghĩa của em, để cho ba em lợi dụng hôn ước này mà kiếm được không ít lợi lộc, giờ kết quả thì sao? Em vừa trưởng thành thì ngay lập tức đá anh, thử hỏi nếu đổi lại là vị trí của em, em có can tâm không?” 

Trác Uẩn tức giận nói: “Có gì mà không cam lòng? Anh thua thiệt cái gì? Anh Thạch, không phải trong sáu năm qua anh cũng sống rất vui vẻ đó sao? Nếu không phải vì để bố tôi kiếm thêm chút tiền lãi, thì tôi đã sớm từ hôn với anh từ mấy năm trước rồi.” 

Thạch Tĩnh Thừa uống một hơi cạn sạch ly rượu vang đỏ, anh ta đứng dậy, chậm rãi đi về phía Trác Uẩn. 

Trác Uẩn cảnh giác, trừng mắt nhìn anh ta: “Anh muốn làm gì?”

“Anh đã nói rồi, anh sẽ tôn trọng em, anh sẽ không cưỡng ép em làm bất cứ chuyện gì mà em không muốn.” Thạch Tĩnh Thừa đi đến trước mặt Trác Uẩn, sau đó dừng lại, cúi đầu nhìn cô, “Anh đã đồng ý yêu cầu từ hôn của em, anh sẽ không đổi ý, nhưng hiện giờ anh muốn thêm một điều kiện.”

Trác Uẩn trong lòng cảm thấy không ổn: “Điều kiện gì?”

Thạch Tĩnh Thừa chống tay phải lên quầy bar, nửa người trên sát lại gần Trác Uẩn: “Rất đơn giản, ở lại với anh hôm nay, chỉ một đêm.”

Trác Uẩn giơ cánh tay lên, tặng cho anh ta một bạt tai giòn giã: “Con mẹ nó! Anh nằm mơ đi! Anh cút cho ra ngoài cho tôi!”

Cô ngàn vạn lần đề phòng, đề phòng Thạch Tĩnh Thừa sẽ bỏ thuốc, đề phòng anh ta sẽ chuốc rượu, đề phòng anh ta sẽ dùng sức mạnh, nhưng không hề nghĩ rằng anh ta lại trơ trẽn mà nói thẳng ra như vậy.

Quả thật cô vẫn còn quá non nớt, lại đi tin lời Thạch Tĩnh Thừa. Lời Trác Hoành nói đúng là không hề sai, trong mắt Thạch Tĩnh Thừa cô chính là một con mồi chưa bị thuần phục, chừng nào còn chưa thuần phục được cô thì anh ta sẽ không buông tha cho cô.

Thạch Tĩnh Thừa bị tát đến nghiêng cả đầu, kính cũng rơi xuống giữa mũi. Anh ta gỡ mắt kính xuống, ném lên quầy bar. Đến khi anh ta quay đầu lại, đôi mắt ánh lên vẻ nguy hiểm, “Em bình thường ăn chơi trác táng như vậy, lúc này còn ra vẻ trinh tiết liệt nữ cái gì? Em có thể nghĩ về anh như một người đàn ông trong quán bar, chỉ một đêm, chẳng lẽ anh còn không bằng bọn họ sao? Tiểu Uẩn…”

“Anh đừng động vào tôi!”

Trác Uẩn muốn chạy trốn, nhưng cổ tay phải đã bị Thạch Tĩnh Thừa khống chế, cánh tay trái cũng bị anh ta bắt lấy, sau lưng cô chạm vào quầy bar, gần như cô đã bị anh ta nhốt vào lòng, không thể trốn được, Thạch Tĩnh Thừa hạ giọng: “Anh thật sự rất thích em, em xinh đẹp như vậy, anh sẽ chăm sóc em thật tốt, em cứ thử đi rồi sẽ thấy, anh rất là lợi hại…”

Những lời nói của anh ta khiến cho cô cảm thấy thật kinh tởm, Trác Uẩn giãy giụa, Thạch Tĩnh Thừa muốn hôn lên mặt cô, Trác Uẩn xoay qua cố tìm cách trốn tránh anh ta, cô kêu lên thật to: “Anh buông tôi ra! Tôi sẽ giết anh! Anh là tên súc sinh khốn kiếp! Cứu mạng  —— cứu mạng… “

Sức của đàn ông lớn hơn sức của phụ nữ rất nhiều. Thạch Tĩnh Thừa một tay khống chế hai tay Trác Uẩn, một tay bịt miệng cô, anh mắt của anh ta thực sự đáng sợ: “Suỵt, không cần kêu, bây giờ anh và em vẫn là vợ chồng chưa cưới, chúng ta làm gì đều là hợp pháp, em không hiểu sao?”

Cho đến giờ phút này Trác Uẩn mới thực sự cảm thấy sợ hãi, Thạch Tĩnh Thừa không hề lo lắng là vì anh ta dựa vào thân phận vợ chồng chưa cưới của bọn họ, hơn nữa cô còn chủ động mở cửa. Có thể anh ta nghĩ rằng cô vẫn luôn sẵn sàng vui vẻ, cho nên cô chẳng có lý do gì mà không đáp ứng anh ta một đêm. 

Trác Uẩn trừng mắt nhìn anh ta, tay cô đã bị khống chế, miệng bị che lại, chỉ còn hai chân không bị trói buộc thay phiên đá anh ta. Thạch Tĩnh Thừa dường như không sợ đau, trên mặt lại nở nụ cười: “Hóa ra em thích thể loại mạnh bạo như vậy? Được, anh cũng có thể phối hợp với em.” 

Anh ta giống như đang rất hưng phấn, trái tim Trác Uẩn lạnh như băng, đầu óc không ngừng vật lộn, nghĩ xem phải làm sao mới có thể thoát thân bây giờ.

Thạch Tĩnh Thừa cố gắng kéo cô vào phòng ngủ, Trác Uẩn vật lộn với anh ta, vừa giãy dụa vừa la hét, có lẽ bởi vì giọng cô quá đáng sợ, có một người đàn ông gõ cửa, nói: “Tối muộn rồi mà còn ầm ĩ dữ vậy? Các người không định cho người khác nghỉ ngơi à…”

Trác Uẩn kêu to: “Cứu tôi với! Báo cảnh sát đi! Có người cưỡng hiếp tôi——”

Thạch Tĩnh Thừa bất ngờ thả cô ấy ra.

Trác Uẩn lảo đảo lùi lại vài bước, ngẩng đầu hoảng sợ nhìn anh ta. Thạch Tĩnh Thừa đứng ở giữa phòng khách, ung dung sửa sang lại chiếc áo sơ mi đã bị vò nát của mình, nhìn cô với ánh mắt nắm chắc phần thắng: “Được rồi, hôm nay trò chơi dừng ở đây, em không muốn anh cũng sẽ không miễn cưỡng, chờ ngày nào đó em cam tâm tình nguyện, em sẽ tự mình đến tìm anh.” 

Trác Uẩn xoay người, mở cửa phòng chạy ra ngoài.

Sau khi Trác Uẩn chạy trốn, người đàn ông đang ngoài cửa phòng ngẩn ra nhìn cảnh tượng trong phòng, Thạch Tĩnh Thừa cười nói: “Tôi và bạn gái vừa mới cãi nhau, con gái mà, vô cớ giận dỗi, rất xin lỗi đã quấy rầy mọi người nghỉ ngơi.”

Người đàn ông trả lời: “Được rồi, không có việc gì.”

Người đàn ông gãi đầu, không thích xen vào việc người khác, liền trở về phòng của mình.

Trác Uẩn lao ra khỏi homestay, chạy như điên ở trên phố mấy trăm mét mới từ từ dừng lại.

Cô sợ hãi, lại rất tức giận, đây là lần đầu tiên trong đời cô gặp phải chuyện như vậy. Bên cạnh không có Tô Mạn Cầm và Bành Khải Văn, cô phát hiện bản thân cũng không hề lợi hại như tưởng tượng. 

Vừa rồi cô nên dùng bình rượu đập vỡ đầu chó của tên súc sinh kia, hoặc là lên gối cắt luôn của quý của anh ta, hoặc là dùng cái ghế đánh cho anh ta chết đi! 

Trong đầu cô đang dùng mười đại khổ hình lăng trì(*) Thạch Tĩnh Thừa một lần. Nhưng nhắc tới mới nhớ, vừa rồi cô chỉ biết thét chói tai, đánh cũng đánh không lại, chạy cũng không chạy được, nếu không có người tới gõ cửa, cô cũng không biết có thể chạy trốn hay không.

(*) Mười đại khổ hình, lăng trì: Là 10 hình phạt đáng sợ nhất thời phong kiến như lăng trì, tru di cửu tộc, tứ mã phanh thây, cung hình, voi giày, thuốc độc, thiêu chết…

Có cái gì bay vào mắt, Trác Uẩn ngẩng đầu nhìn mới phát hiện không biết khi nào tuyết đã rơi.

Bông tuyết bay xuống từng mảnh, Trác Uẩn đứng ở trong màn tuyết mờ mịt nhìn chung quanh, cô đang đi chân trần, dép lê mỏng của khách sạn đã rơi từ khi cô vật lộn với Thạch Tĩnh Thừa, trên người cô cũng chỉ có áo lông cùng một chiếc quần mỏng. Một trận gió lạnh thổi vào mặt, cô rùng mình ôm lấy cánh tay, lúc này mới ý thức tới được cái rét.

Cô không mang theo một thứ gì, thẻ mở cửa phòng, điện thoại di động, thẻ căn cước,… Trên người một đồng tiền cũng không có, ngay cả giấy ăn cũng chẳng có một tờ, Trác Uẩn không dám về homestay, homestay kia ở trong mắt cô giống như một cái hố đen, Thạch Tĩnh Thừa và bà chủ homestay có quen biết nhau, rất có thể sẽ xóa cả camera giám sát hành lang.

Tim Trác Uẩn đập rất nhanh, cô vẫn chưa hoàn hồn sau nỗi sợ hãi, sau khi run run rẩy rẩy mà đi hết một đoạn đường, cô thấy có một cửa hàng tiện lợi. Cô bước vào, sau quầy thu ngân sau là một cô gái trẻ, Trác Uẩn hỏi: “Xin chào, tôi vừa gặp phải một kẻ bắt cóc, cô có thể cho tôi mượn di động của cô để gọi điện được không?”

Cô gái kia sợ hết hồn, nhìn Trác Uẩn tóc tai bù xù, quần áo phong phanh, sắc mặt đúng là không tốt lắm, mở khóa điện thoại đưa cho cô: “Cô muốn báo cảnh sát à?”

“Phải.” Trác Uẩn nói, “Nhưng tôi muốn gọi điện thoại cho mẹ tôi trước.”

Người hiện đại cũng quá lệ thuộc vào điện thoại di động, số điện thoại duy nhất mà Trác Uẩn có thể nhớ chính là của Biên Lâm. Cô gọi điện thoại cho mẹ, sau khi Biên Lâm nghe điện thoại thì nói to: “Tiểu Uẩn! Tiểu Uẩn con đang ở đâu? Tĩnh Thừa vừa gọi điện thoại tới nói các con cãi nhau, con đã chạy ra ngoài, nó đã báo cảnh sát, con không sao chứ?”

Trác Uẩn bối rối, Thạch Tĩnh Thừa lại vừa ăn cướp vừa la làng sao? Lại còn báo cảnh sát? Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói với Biên Lâm: “Mẹ, Thạch Tĩnh Thừa muốn cưỡng hiếp con.”

Biên Lâm: “Cái gì?!”

Cô đang muốn nói tiếp thì bên kia đột nhiên có tiếng cãi vả, Trác Uẩn nghe thấy Biên Lâm hét lên: “Ông muốn làm gì? Trả điện thoại lại cho tôi! Tôi muốn nói chuyện với con gái.” 

Di động truyền đến giọng của Trác Minh Nghị: “Tiểu Uẩn, hiện giờ con đang ở đâu? Gửi địa chỉ cho bố, bố sẽ bảo Tĩnh Thừa đến đón con, con làm loạn cái gì vậy? Hai đưa ra ngoài chơi phải vui vẻ, sao con lại đi cãi nhau với thằng bé chứ?”

Biên Lâm đã khóc, Trác Uẩn có thể nghe được tiếng mẹ kêu gào: “Ông trả điện thoại lại cho tôi! Thạch Tĩnh Thừa là cái đồ súc sinh! Sao ông lại có thể đối xử với con gái mình như vậy chứ…”

Trác Minh Nghị hét lên: “Bà câm miệng đi! Đây là lúc cho bà lên tiếng sao? Tĩnh Thừa và Tiểu Uẩn là vợ chồng chưa cưới, có gì không bình thường chứ? Đúng là đàn bà không làm được chuyện lớn! Tiểu Uẩn! Con mau đưa địa chỉ đây…” 

Trác Uẩn cúp điện thoại. 

Cô gái thu ngân lo lắng nhìn cô, vẻ mặt Trác Uẩn chết lặng, bi ai nhận ra rằng, khi cô xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên vẫn là tìm người nhà giúp đỡ, hy vọng gia đình có thể cho cô chỗ dựa, nhưng phản ứng của bố cô đã khiến cô hoàn toàn thất vọng.

Lúc này, điện thoại của cô gái thu ngân lại vang lên, cô ấy nhận điện và nói với Trác Uẩn: “Là điện thoại của đồn cảnh sát.”

Chắc là Trác Minh Nghị đã gửi số điện thoại vừa gọi cho Thạch Tĩnh Thừa, anh ta lại đưa nó cho đồn cảnh sát nên cảnh sát nhanh chóng tìm tới Trác Uẩn.

Thái độ của cảnh sát cũng không tệ, hỏi Trác Uẩn đang ở đâu, có muốn họ phái người đến đón cô không, và yêu cầu cô về homestay lấy lời khai.

Trác Uẩn nói: “Không cần tới đón, tôi sẽ tự về.” 

Hiện tại cô không dám tin bất cứ người nào ở đây cả. 

Trác Uẩn biết mình phải về homestay, cô muốn gặp cảnh sát, nhưng cô cũng không lạc quan. Sợ rằng Thạch Tĩnh Thừa đã đổi trắng thay đen từ trước, cô nói cái gì cũng chưa chắc đã có người tin, nhưng dù sao cô cũng phải quay về thu dọn hành lý và rời khỏi đó, chỉ có đồ ngốc mới ở lại đó một đêm nữa.

Trác Uẩn suy nghĩ chốc lát rồi nói với nữ thu ngân: “Cô có thể lên internet tìm giúp tôi số điện thoại được không? Một tiểu khu ở Tiền Đường có tên là quận Tử Liễu, số điện thoại của quản lý khu nhà đó.”

Vài phút sau, Triệu Vỹ Luân ở quận Tử Liễu nhận được một cuộc điện thoại, người ta đưa cho ông ấy một số điện thoại di động, nói có cô gái tên là Trác Uẩn ở thành phố Ngô có việc khẩn cấp muốn liên lạc với ông ấy. Nếu có thể thì ông ấy hãy gọi lại cho cô ấy ngay.

Triệu Vỹ Luân kinh ngạc nói chuyện này với Phạm Ngọc Hoa, Phạm Ngọc Hoa nhanh chóng gọi lại cho số di động kia.

Trác Uẩn đang chờ ở cửa hàng tiện lợi, nghe được giọng nói của dì Phạm, cô cảm giác đặc biệt thân thiết, có một loại cảm giác an toàn không thể hiểu được, cô nói: “Dì ơi, hiện giờ cháu đang ở thành phố Ngô, gặp phải tình huống khẩn cấp, lát nữa cháu còn phải đi gặp cảnh sát. Nhưng cái chính là…cháu ở chỗ này không có người quen, cháu có nghe Triệu Tỉnh Quy nói ở thành phố Ngô nhà dì có người thân, dì có thể giúp cháu liên hệ với một hai người tin cậy cùng cháu đi gặp cảnh sát được không ạ? Cháu sẽ không để họ phải đi tay không, cháu sẽ trả phí ạ.” 

Phạm Ngọc Hoa nói: “Được, gửi cho dì địa chỉ, dì sẽ nhờ người đến đón cháu, yên tâm, đều là người tin tưởng được, là người thân của bố Tiểu Quy.” 

Trác Uẩn nói cảm ơn và trả lại điện thoại cho cô gái thu ngân. Cô ngồi ở ghế cao bên cạnh cửa sổ chờ đợi. 

Cô gái thu ngân mang cho cô một ly lẩu Oden nóng hổi, nói: “Tôi mời cô ăn, cô đừng lo lắng quá, sẽ không có việc gì đâu.” 

Ở nơi đất khách, mắt nhìn toàn những người không quen, hành động ấm áp của một người xa lạ khiến Trác Uẩn cảm động muốn rơi lệ, cô cầm ly giấy: “Cảm ơn.”

Cô gái thu ngân đứng bên cạnh cô, cùng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nói: “Tuyết rơi rồi, ngày mai là Lễ Tình Nhân đấy.”

Trác Uẩn hỏi: “Cô có bạn trai chưa?”

Cô gái ngượng ngùng nói: “Có rồi, chuẩn bị kết hôn.”

Trác Uẩn nói: “Thật tốt, chúc mừng cô.”

Cô gái trò chuyện cùng cô: “Người mà cô vừa gọi không phải là bạn trai của cô đúng không? Thật quá đáng sợ.”

Trác Uẩn lắc đầu: “Không phải.”

“Bây giờ tôi cảm thấy, muốn tìm một người đàn ông, quan trọng nhất người đó phải là người tốt.” Cô gái nói, “Vóc dáng của bạn trai tôi rất lùn, chưa được 1m7, vẻ ngoài cũng không hề ưa nhìn, nhưng anh ấy đối xử với tôi rất tốt, công việc cũng đang trên đà phát triển. Cô xinh đẹp như vậy, nhất định có rất nhiều người theo đuổi, sau này tìm bạn trai phải cẩn thận một chút, đừng để người ta coi thường.” 

“Tôi biết, cảm ơn cô, hôm nay tôi đúng là đã phạm phải một sai lầm ngu xuẩn.” Trác Uẩn chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đã rơi dày, bên trong cửa hàng tiện lợi rất ấm áp, giá rét ở bên ngoài đã bị cánh cửa chặn lại. Cô thở dài, biết rằng sau đêm nay cô và Thạch Tĩnh Thừa xem như hoàn toàn cạch mặt nhau.

Anh ta sẽ không từ hôn, từ lúc bắt đầu anh ta ra đã quyết định không buông tha cho cô, anh ta cũng không thích cô, chỉ là muốn chinh phục cô. Trong mắt anh ta cô không khác gì những người phụ nữ nịnh nọt anh ta, anh ta tự tin như vậy, có lẽ nghĩ rằng việc có được cô chỉ còn là vấn đề thời gian.

Cô muốn thoải mái thoát thân là chuyện không có khả năng.

Mười phút sau, một chiếc xe hơi màu trắng chạy đến, xe đậu ở lòng đường bên ngoài cửa hàng tiện lợi, Trác Uẩn biết người mà dì Phạm giúp cô tìm đã đến.

Cô lại cảm ơn cô gái thu ngân một lần nữa, chân trần đẩy cánh cửa đi ra ngoài.

Cô thấy người lái xe bước xuống. Đó là một người đàn ông trung niên xa lạ, ông ấy vội vã về phía cô, hỏi: “Là Tiểu Trác phải không? Chú là bác của Triệu Tỉnh Quy, chú họ Hách…”

Trác Uẩn không chú ý đến lời ông lắm, bởi vì cô nhìn thấy cửa kính xe phía sau đang hạ xuống, sau cửa sổ xuất hiện một người mà cô không thể tưởng được. Khuôn mặt trẻ tuổi đầy lo lắng và quan tâm, từ xa anh đang vẫy tay với cô: “Cô giáo Trác, mau lên xe đi!”

Từ nãy giờ Trác Uẩn không hề khóc, đến bây giờ khi cô nhìn thấy anh và nghe thấy giọng nói của anh, nước mắt cô mới giống như hạt chân trâu mà rơi xuống.

Cô chạy về phía anh, anh đã nhoài người ra mở cửa xe. Trác Uẩn lao vào xe và nhào vào vòng tay anh, người nọ suýt bị cô xô ngã. Sau khi ngồi vững, anh ôm chặt lấy cô, vuốt lưng, xoa tóc cô và không ngừng nói: “Không có việc gì, chị đừng khóc, có tôi ở đây rồi, chị đừng sợ, đừng sợ, tôi tới đón chị…”

“Triệu Tỉnh Quy, Triệu Tỉnh Quy……” Trác Uẩn trốn trong vòng tay anh khóc nấc lên, “Tôi bị người ta bắt nạt, tôi bị người ta bắt nạt, hu hu hu…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.