Ngày Tỉnh Là Lúc Về

Chương 53



Bởi vì trước Tết Triệu Tỉnh Quy và Triệu Tương Nghi đã đi thành phố Ngô, cho nên Tết năm nay bọn họ vẫn chưa về ăn tết với ông bà ngoại.

Đến tối ngày mùng Bốn, hai anh em đi theo bố mẹ về nhà ông ngoại chúc tết. Ngồi ở ghế sau xe, Triệu Tỉnh Quy vô cùng nghiêm túc cảnh cáo Triệu Tương Nghi là khi gặp người nhà bên ngoại, tuyệt đối không được nói đến từ ‘hôn’ kia.

Triệu Tương Nghi không chịu nghe lời: “Anh dám làm không dám nhận!”

Triệu Tỉnh Quy: “Anh dám nhận. Nhưng không muốn em đi kể cho cả thế giới biết.”

Triệu Tương Nghi: “Anh có bản lĩnh thì đừng để em nhìn thấy. Chị Tịnh Tịnh và chú Miêu cũng đều thấy. Chú Miêu còn nói, anh Trác cũng nhìn thấy.”

Triệu Tỉnh Quy sợ hãi lắp bắp: “Cái gì? Cả Trác Hoành cũng nhìn thấy?”

Phạm Ngọc Hoa đang ngồi ở ghế phụ, quay đầu lại nói: “Hai con đừng làm ồn nữa, Tiểu Nghi, anh con bảo con đừng nói thì con đừng nói. Chuyện này cũng không liên quan gì đến ông ngoại và các dì con. Con không nên đi khắp nơi thông báo chuyện riêng của anh trai con, như vậy là không đúng.”

Triệu Tương Nghi cong cái miệng nhỏ lên: “Dạ, con biết rồi.” 

Phạm Ngọc Hoa lại nói sang Triệu Tỉnh Quy: “Tiểu Quy, con cũng vậy, trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được. Huống chi có nhiều người thấy như vậy, cho dù Tiểu Nghi không nói với mẹ thì chú Miêu cũng sẽ tới nói cho mẹ biết. Con đừng chỉ lo đi trách em gái con. Nó mới mười ba tuổi, con là anh trai, phải làm gương cho em. Con thử nghĩ xem mình làm gương như vậy là tốt lắm sao?”

Triệu Tỉnh Quy: “…”

Triệu Vỹ Luân đang lái xe không kìm lại được, bật cười thành tiếng. Triệu Tỉnh Quy lại càng ảo não.

Hai anh em đều bị mẹ chỉnh nên không dám cãi nhau nữa. Triệu Tỉnh Quy lấy điện thoại di động ra gửi Wechat cho Trác Uẩn.

【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Cô giáo Trác, chị đang làm gì vậy?

【Zoe】: Vừa mới nhận phòng khách sạn xong, đang chuẩn bị đi ăn cơm, cậu ăn cơm chưa?

【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Tối nay tôi đến nhà ông bà ngoại ăn cơm, còn có dì tôi nữa. 

【Zoe】: Cho cậu xem phòng của tôi nè. 

Trác Uẩn gửi ảnh chụp phòng khách sạn nơi mình ở cho Triệu Tỉnh Quy, một căn phòng tiêu chuẩn rộng rãi. Cô còn chụp cả phòng vệ sinh, lúc chụp ảnh, trên gương còn xuất hiện cả hình ảnh của cô.

Triệu Tỉnh Quy nhìn hình ảnh của Trác Uẩn trên gương, cô trang điểm, còn đeo cả trang sức, phong cách quần áo của cô trông giống như một tiểu yêu tinh. So với ấn tượng về cô giáo Trác trong lòng anh thật sự rất khác nhau.

【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Cô giáo Trác, về sau đến gặp tôi chị cũng có thể ăn mặc và trang điểm xinh đẹp như thế này.

【Zoe】:?

【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Tôi không thích kiểu con gái ngây thơ nữa, tôi thích chị.

【Zoe】:…

Trác Uẩn từ phòng vệ sinh đi ra, miệng vẫn còn mỉm cười. Tô Mạn Cầm đang lấy đồ từ trong vali hành lý ra, nhìn cô thắc mắc: “Cậu cười gì vậy?” 

“Không có gì.” Trác Uẩn nhìn cô gái tóc xù xinh đẹp trong chiếc gương toàn thân ở cửa phòng, hỏi, “Tớ xinh đẹp lắm sao?”

Tô Mạn Cầm bật cười: “Rồi, xong, cậu bị tự luyến rồi.” 

Trác Uẩn nói: “Tớ không có.”

Tô Mạn Cầm đậy nắp vali lại, cùng đến soi gương với Trác Uẩn. Trong gương là hai mỹ nhân tóc dài xõa trên vai, chân dài eo nhỏ. Cô ấy nắm lấy vai Trác Uẩn, hỏi: “Bạn học Tiểu Triệu bao giờ thì thành niên?”

Mắt của Trác Uẩn là màu nâu đồng, ánh mắt đẹp mê ly: “Còn hơn một tháng nữa.”

“Chậc.” Tô Mạn Cầm kề miệng sát tai cô, “Tớ hỏi cậu, cậu ấy mà gặp phải tình huống thế này thì ‘có thể’ không?”

Đôi lông mày xinh đẹp của Trác Uẩn nhíu lại: “Cậu nói linh tinh gì đấy.” 

“Đây là chuyện phần trên phần dưới cơ thể, cậu phải hỏi cho rõ nha.” Tô Mạn Cầm nói, “Cậu ấy đẹp trai, nhà lại có nhiều tiền, đối xử với cậu cũng tốt, nhưng cậu sống với cậu ấy phải làm bà góa cả đời, tớ cũng không hề thích.”

Trác Uẩn không lên tiếng, Tô Mạn Cầm cũng không ép cô, thản nhiên cách ra xa. Trác Uẩn đứng dựa vào vách tường một lát, nói: “Nếu mọi chuyện đều thuận lợi, tháng tám tớ sẽ đi, bốn tháng sau mới trở về. Nửa năm nữa Triệu Tỉnh Quy sẽ phải thi hết lớp 12, việc học hành sẽ rất bận rộn. Nói thật, tớ cũng không nghĩ xa như vậy, giờ cậu nói đến chuyện này, tớ vẫn chưa nghĩ tới, cũng không biết cuối cùng tớ với cậu ấy sau này sẽ như thế nào.” 

“Vậy cậu có thích cậu ấy không?” Tô Mạn Cầm hỏi.

Trác Uẩn nở nụ cười: “Thích, ở bên cạnh cậu ấy tớ thấy rất vui vẻ.”

“Được rồi, tớ cũng không thể lo thay cậu được, cậu vui vẻ là quan trọng nhất.” Tô Mạn Cầm nói: “Cứ thử yêu đương trước đi đã, nếu thực sự không được…cậu ấy còn tay và miệng mà.”

Trác Uẩn: “…”

Tô Mạn Cầm: “À, còn có đồ chơi, cậu biết không, có loại đồ chơi…”

Trác Uẩn sụp đổ: “A a a cậu đừng nói nữa!” 

——

Ăn xong bữa cơm đoàn viên ở nhà ông ngoại, Triệu Tỉnh Quy về nhà, sau khi chúc bố mẹ và em gái ngủ ngon, anh lập tức trở về phòng mình ở tầng ba.

Chú Miêu còn ở lại thành phố Ngô thăm người thân, nên chưa trở về cùng bọn họ. Những ngày này sinh hoạt của Triệu Tỉnh Quy đều do anh tự gánh vác. Cánh cửa phòng đóng lại chính là thế giới nhỏ của riêng anh.

Anh lấy máy in ảnh ra, mở di động lựa ra rất nhiều hình, từng ảnh một xếp hàng in.

Nói đến những hình này Triệu Tỉnh Quy lại cảm thấy tức giận. Ngày Lễ Tình Nhân đó ra ngoài chơi, trong trang trại trồng dâu tây ở thị trấn cổ anh đã bảo Triệu Tương Nghi chụp ảnh cho anh và Trác Uẩn. Triệu Tương Nghi nhất định không chịu dùng di động của anh mà lại máy của cô bé. Triệu Tỉnh Quy đành phải chiều theo ý của cô bé để nó chụp nhiều ảnh hơn.

Suốt chặng đường cô bé đã làm việc siêng năng như một nhiếp ảnh gia, cô bé thật sự đã chụp được rất nhiều ảnh. Đến buổi chiều về đến nhà, Triệu Tỉnh Quy bảo em gái gửi hình qua cho anh, Triệu Tương Nghi lại bắt đầu xảo trá đòi tiền.

Cô bé đòi Triệu Tỉnh Quy mua phụ kiện trò chơi cho cô bé, lại đòi mua một bộ váy thời Hán, một quyển tranh minh hoạ, bốn bộ tiểu thuyết ngôn tình. Đó đều là những thứ Phạm Ngọc Hoa không đồng ý mua cho cô bé, bây giờ cô bé bắt Triệu Tỉnh Quy phải lo liệu toàn bộ.

Thật ra Triệu Tỉnh Quy cũng không phải là tiếc tiền, chỉ là cảm thấy rất bực bội. Triệu Tương Nghi nhìn chằm chằm anh đặt hàng xong mới hài lòng gửi ảnh chụp qua cho anh. 

Hiện tại những bức ảnh chụp đó đang lần lượt được in ra. 

Triệu Tỉnh Quy vốn chỉ có một tấm ảnh chụp chung với Trác Uẩn ở sân bóng rổ. Đến giờ bỗng nhiên lại có rất nhiều ảnh chụp chung, trong lòng anh cực kỳ thích thú. 

In một tấm lại nhìn một tấm, đột nhiên vẻ tươi cười của anh chợt biến mất.

Bởi vì, trong mỗi bức ảnh đều thấy anh đang ngồi xe lăn. 

Anh chỉ có thể ngồi, Trác Uẩn đứng bên cạnh anh, có khi để tay lên vai anh, có khi làm hai chữ ‘v’ sau đầu anh. Thời điểm chụp ảnh cô đã cười rất vui vẻ, anh cũng cười thực sự vui vẻ. Hạnh phúc ấy là xuất phát từ đáy lòng, nhưng hiện tại nhìn lại, lại thấy có chút khổ sở.

Anh cũng rất muốn đứng bên cạnh Trác Uẩn, ôm lấy vai cô mà chụp ảnh, như vậy anh sẽ đẹp trai hơn rất nhiều.

Sau khi in ảnh xong, Triệu Tỉnh Quy lấy chiếc hộp bảo bối ra, cho hết ảnh vào. Trong hộp còn có cái quạt xếp hôm trước. Hộp bảo bối đã đầy, nắp không cài lại được. Triệu Tỉnh Quy gãi gãi đầu, anh nghĩ phải đổi một cái hộp lớn hơn mới được.

Làm xong những thứ này, anh đi vào phòng vệ sinh cho nước nóng vào bồn tắm. Sau đó anh lại di chuyển xe lăn ra phòng khách, giúp A Đoàn và A Viên quét dọn lồng sắt một chút. Anh thay vụn gỗ, thêm thức ăn và nước uống cho chúng, rồi cuối cùng mới vào phòng vệ sinh, chuẩn bị tắm rửa.

Triệu Tỉnh Quy đã lâu không ngâm bồn. Anh ngâm người vào trong nước, sau đó tựa vào thành bồn tắm, ngẩn người một lúc lâu. Anh nhìn hai chân gầy yếu mềm nhũn trong bồn tắm. Đôi chân yếu ớt lắc lư theo gợn nước. Anh vốc nước lên rửa mặt, nhớ tới ngày kia phải đi gặp bác sĩ, rồi lại nghĩ tới lời bố nói.

Bố nói anh tự tìm cơ hội thử xem, kiểm tra các triệu chứng và mô tả cho bác sĩ.

Có lẽ là nước quá nóng, Triệu Tỉnh Quy mới chỉ suy nghĩ mà đã cảm thấy mặt mình nóng lên, trái tim cũng đập rộn ràng. Anh muốn, thật sự muốn thử một chút xem sao.

Anh nhìn về phía xe lăn bên cạnh bồn tắm, trong lòng do dự.

Bố nói cũng có lý, không thử làm sao có thể đi gặp bác sĩ? Anh cũng muốn hỏi ý kiến bác sĩ về vấn vấn đề này, nhưng đến lúc đó bác sĩ hỏi cái gì anh cũng không biết thì không phải sẽ càng khó khăn sao? 

Chỉ là… Nếu như không được thì sao?

Anh sợ mình sẽ bật khóc.

Thôi, cứ thử luôn đi, dù sao cũng phải đối mặt.

Bố nói, đây là một chuyện vô cùng quan trọng.

Trải qua một hồi đấu tranh nội tâm kịch liệt, cuối cùng Triệu Tỉnh Quy quyết định thử một lần. Trong phòng vệ sinh, cạnh bồn tắm có công tắc đèn, anh tắt đèn trần đi, chỉ để lại một bóng đèn trước kính. Trong không gian riêng tư không sáng lắm này, anh nhắm mắt lại, trong đầu anh dần dần hiện ra hình ảnh một cô gái yểu điệu xinh đẹp động lòng người, sau đó tay anh cũng từ từ đi xuống.

Đó là cảnh tượng Trác Uẩn đang đứng trong suối nước nóng.

Dưới những dây đèn nhỏ lấp lánh như biển sao ấy, cô vấn một kiểu đầu tròn dễ thương, hai má ửng hồng, đôi mắt ướt át và làn da mỏng manh như sữa, những giọt nước chảy xuống trong suốt như pha lê…

Anh tưởng tượng thấy cô đang tươi cười, còn có hai lúm đồng tiền bên môi, tưởng tượng thấy cô gọi tên anh “Triệu Tỉnh Quy, Triệu Tỉnh Quy”, tưởng tượng thấy ánh mắt đung đưa, dáng vẻ hờn dỗi của cô, còn có cả sức mạnh của đôi tay khi cô níu cánh tay anh một cách bực bội.

Anh rất muốn cô, vô cùng vô cùng muốn cô, là mong muốn nguyên thủy nhất, bản năng nhất của một chàng trai 18 tuổi với cô gái mình yêu. Là mong muốn thầm kín nhất mà anh chưa từng cảm thấy trong đời, anh muốn ôm cô và hôn cô, muốn dùng sức mà chinh phục cô, và nghe cô khóc trong vòng tay anh.

Ông trời, xin hãy nghe tiếng lòng của anh đi. Anh biết mình thật hèn mọn lại xấu xa, rõ ràng cô còn chưa đồng ý anh bất cứ chuyện gì, vậy mà anh đã nghĩ đến chuyện muốn ức hiếp cô như thế nào. 

Triệu Tỉnh Quy ngửa cổ, đôi mày rậm nhăn lại, lông mi khẽ run, yết hầu không ngừng đưa lên đưa xuống, cảm nhận cảm giác trên tay.

Ban đầu một chút thay đổi cũng không có. So với ngày thường khi anh đi WC hay rửa ráy thân thể đều giống nhau, không có cảm giác, dường như không phải là thân thể của anh. Sau đó, không biết bắt đầu từ khi nào, trong chốc lát, anh phát hiện có sự thay đổi.

Tuy rằng trạng thái này không thể so với lúc anh khỏe mạnh, nhưng đã rất khả quan. Anh không thể tin nổi, mở to to mắt, cúi đầu nhìn lại, chớp mắt để nhận ra rằng tất cả đều là sự thật. 

Thời gian kéo dài cũng không lâu, rất nhanh mọi thứ lại khôi phục nguyên dạng, không đáp ứng được thời gian cần thiết trong chiến đấu thực tế. Hơn nữa từ đầu tới cuối anh vẫn không có cảm giác, không có quá trình leo núi, cũng không có khoảnh khắc lên đỉnh mà chỉ có thể cảm nhận được tim đập nhanh và nhịp thở gấp gáp của chính mình.

Nhưng đã là rất tốt! Vượt xa mong muốn của anh! Không phải sao?

Triệu Tỉnh Quy nghiêng mình, mệt mỏi dựa vào vách bồn tắm. Anh thở hổn hển, không kìm được nắm chặt tay. Anh nghĩ, nói không chừng chuyện này thật sự có hy vọng. Anh có thể miêu tả nó với bác sĩ! Cái chính là lúc nói… nhất định mẹ không được ở đó, bố anh cũng vậy, nếu không anh sẽ rất xấu hổ.

Anh vùi gương mặt nóng bỏng của mình vào khuỷu tay, lúc này mới bắt đầu cảm thấy thẹn thùng.

Sau chốc lát, cuối cùng thì nhịp tim đập và hô hấp của Triệu Tỉnh Quy cũng trở lại bình thường. Anh vịn vào thành bồn tắm, ngồi ngay ngắn và tắm rửa thật chậm.

Sáng mùng sáu, Triệu Tỉnh Quy theo bố mẹ đến bệnh viện số 4 Tiền Đường khám bệnh. Đầu tiên họ gặp một chủ nhiệm nam họ Tôn ở khoa phẫu thuật thần kinh. Anh nói với chủ nhiệm Tôn về tình trạng sức khỏe của mình trong hơn nửa năm sau khi xuất viện. Cuối cùng anh nói về triệu chứng tê chân phải.

Chủ nhiệm Tôn đã sắp xếp cho anh thực hiện một loạt các cuộc kiểm tra, bao gồm cả chụp cộng hưởng từ.

Đến buổi chiều, Triệu Tỉnh Quy và bố mẹ đã nhận được báo cáo. Chủ nhiệm Tôn gọi bác sĩ trưởng khoa chỉnh hình tới để cùng nhau bàn bạc. Triệu Tỉnh Quy đỡ phải chạy tới chạy lui.

Đó là một nữ bác sĩ trung tuổi họ Dương, bà vội vã bước vào văn phòng, đôi mắt chợt sáng lên khi nhìn thấy Triệu Tỉnh Quy đang ngồi trên xe lăn: “Ôi, đẹp trai thật đấy! Cháu cao như vậy, chắc phải đến 1m9 nhỉ?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Cũng cỡ đó ạ.” 

Sau khi xem qua sổ khám bệnh của anh, bác sĩ Dương nói: “17 tuổi, một anh chàng đẹp trai, cháu bằng tuổi con gái cô, cũng là lớp 12 à?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Lớp 11 ạ.”

Bác sĩ Dương vừa xem phim chụp vừa nói chuyện với anh: “Cháu học cấp ba ở đâu? Con gái cô học ở Ngũ Trung.”

Triệu Tỉnh Quy: “Cháu học ở Nhị Trung.”

“Là học sinh giỏi đấy.” Bác sĩ Dương không nói chuyện nữa mà nghiêm túc nhìn lên phim, sau khi xem xong bà lại cùng Chủ nhiệm Tôn trao đổi mấy câu. Trưởng khoa Tôn giải thích với Triệu Tỉnh Quy.

Ngày nay kỹ thuật chữa bệnh đã phát triển rất nhiều, nhưng tổn thương tuỷ sống vẫn là một vấn đề khó khăn trong giới y học. Nguyên nhân là do tế bào thần kinh là loại tế bào có khả năng tái tạo đặc biệt kém, tủy sống lại được cấu tạo bởi rất nhiều tế bào thần kinh.

Khi tuỷ sống gặp tổn thương, tế bào thần kinh sẽ bị hoại tử, sau khi hoại tử thì không thể tái sinh. Vì vậy tổn thương trở thành một trạng thái không thể phục hồi và tiên lượng thường không đạt yêu cầu. Ở giai đoạn này, các bác sĩ khuyến cáo người bệnh nên cải thiện khả năng vận động của các chi dưới thông qua tập luyện phục hồi chức năng, sau đó sử dụng các biện pháp chăm sóc hàng ngày để ngăn ngừa biến chứng xảy ra và nâng cao chất lượng cuộc sống.

Chất lượng cuộc sống của bệnh nhân bị tổn thương tủy sống nói chung là kém, do ngoài liệt tứ chi còn kèm theo các vấn đề tâm lý như trầm cảm, lo âu, mất ngủ, chán nản vì chờ đợi. Nên chấn thương tủy sống còn được gọi là căn bệnh ung thư không chết, sẽ đồng hành với bệnh nhân suốt đời.

Những điều này Triệu Tỉnh Quy đã biết từ trước, cũng đã tiến hành can thiệp tâm lý ngay từ đầu.

Tuy nhiên, bệnh cũng được phân chia theo mức độ nặng nhẹ khác nhau. Tổn thương tủy cũng tùy theo từng vị trí như cột sống cổ, cột sống ngực và thắt lưng mà mức độ ảnh hưởng đến các chi cũng khác nhau. Nó được chia thành thương tật hoàn toàn và thương tật không hoàn toàn. Sự khác biệt giữa những người bị thương tật không hoàn toàn thậm chí còn lớn hơn. Một số người có thể phục hồi mà hầu như không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của họ. Một số người có thể đi bằng nạng. Một số bệnh nhân chấn thương cột sống cổ không hoàn toàn cũng cần phải ngồi xe lăn, nhưng tay chân thì vẫn có thể cử động được.

Tóm lại, những bệnh nhân khác nhau với cùng một chấn thương tủy sống sẽ có di chứng khác nhau. Trường hợp của Triệu Tỉnh Quy được chẩn đoán là tổn thương không hoàn toàn, nhưng lại sống như một người bị liệt hoàn toàn. Điều này cũng là rất hiếm thấy.

“Tôi vẫn cho rằng chức năng truyền dẫn thần kinh của Triệu Tỉnh Quy chưa hoàn toàn biến mất. Cậu ấy đại tiểu tiện có cảm giác chính là minh chứng.” Chủ nhiệm Tôn nói với Phạm Ngọc Hoa, “Lực bó cơ nửa người dưới của cậu ấy phục hồi vẫn chưa tốt lắm. Xung động đi xuống trung tâm vẫn không đủ để gây co cơ sau khi tổng hợp các sừng trước của tủy sống. Nhưng hiện tại…”

Chủ nhiệm Tôn chỉ vào phim cộng hưởng từ của Triệu Tỉnh Quy: “Tôi nghĩ việc chân phải của Tiểu Triệu bị tê có thể là tín hiệu của sự phục hồi tế bào thần kinh, tất nhiên khả năng này cũng có hạn chế. Hiện tại tôi đề nghị là tiếp tục duy trì tập luyện phục hồi chức năng chi dưới và đến bệnh viện thường xuyên để làm một số điều trị kích thích điện, sau đó kết hợp với một số loại thuốc bồi bổ thần kinh. Nếu các vị tin vào y học cổ truyền thì cũng có thể sử dụng châm cứu và xoa bóp như một phương pháp điều trị bổ trợ, nhưng nó chưa chắc có tác dụng với cậu ấy. Nói thế nào nhỉ, các vị có thể thử, quan sát một thời gian và hai tháng sau lại đến viện kiểm tra.”

Phạm Ngọc Hoa và Triệu Vỹ Luân liếc nhìn nhau, Phạm Ngọc Hoa hỏi: “Chủ nhiệm Tôn, còn có phương pháp trị liệu nào khác không? Điện kích thích và châm cứu, con trai tôi trong thời gian nằm viện hơn một năm trước đều đã thử qua nhưng không có hiệu quả. Sức khỏe của nó càng ngày càng tốt hơn nhưng cái chính là phần từ thắt lưng trở xuống vẫn không cảm giác. Cảm giác tê chân phải hiện giờ là chưa từng có. Nếu như ông có phương pháp trị liệu nào khác, chúng tôi cũng sẵn sàng thử. Dù kết quả có tệ đến đâu thì cũng vậy thôi.”

Chủ nhiệm Tôn trầm ngâm không nói, bác sĩ Dương vẫn luôn ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, lúc này mới nói xen vào một câu: “Theo tôi được biết, bệnh viện X ở Bắc Kinh mấy năm nay có một phương pháp phẫu thuật chữa trị tế bào thần kinh tương đối tân tiến. Nó cũng không được quảng bá lâm sàng rộng rãi, chi phí tương đối cao, hiệu quả tùy cơ địa mỗi người. Có người làm hoàn toàn không có hiệu quả, còn lên mạng nói là lừa tiền, nhưng cũng có người làm có hiệu quả. Cái chính là mẫu tương đối nhỏ, tôi không thể nói xác suất.”

Phạm Ngọc Hoa lấy điện thoại ra ghi lại: “Là bệnh viện nào? Phiền bà nhắc lại. Đó có phải là bệnh viện chính quy không?”

Nhiều bệnh nhân bị tổn thương tủy sống và gia đình đã bị các bệnh viện không chính quy lừa gạt bằng nhiều chiêu trò thủ đoạn. Đối phương đã thổi phồng quá mức khiến người bệnh xuống tiền. Kết quả là đi vào dạng gì, đi ra vẫn là dạng đó, nên bọn họ đều rất lo sợ.

Bác sĩ Dương lại nói tên bệnh viện đó một lần nữa: “Yên tâm, đó là bệnh viện chính quy được chứng nhận rồi. Khoa giải phẫu thần kinh của bệnh viện rất nổi tiếng trong nước. Chưa có bệnh viện nào ở Tiền Đường sử dụng công nghệ này, nếu điều kiện tài chính cho phép, ông bà có thể tham khảo. Tôi không phải quảng cáo cho họ, tôi cũng không cam đoan trị liệu sẽ hiệu quả, chỉ là tôi cảm thấy… Tiểu Triệu còn trẻ như vậy, cũng giống như con gái tôi, tương lai còn rất dài, tham khảo ý kiến một chút cũng không mất gì, đúng không?”

Phạm Ngọc Hoa lưu tên bệnh viện vào điện thoại, bà nói sẽ về bàn thêm với chồng. Triệu Tỉnh Quy đột nhiên mở miệng: “Con muốn đi thử xem.”

Phạm Ngọc Hoa: “Gì cơ?”

“Mẹ, trở về mẹ giúp con đi tham khảo ý kiến một chút, con cũng có thể tự mình nói chuyện với bác sĩ.” Ánh mắt Triệu Tỉnh Quy nóng đến dọa người, “Con sẵn sàng làm chuột bạch thử nghiệm.” 

Bác sĩ Dương ‘phụt’ cười một tiếng, “Không đến mức như vậy đâu, anh chàng đẹp trai, sao có thể để cháu làm chuột bạch chứ? Phương pháp trị liệu kia không phải đang trong giai đoạn thử nghiệm. Chỉ là không có nhiều bác sĩ có thể làm công việc lâm sàng ở bệnh viện đó và chưa được quảng bá rộng rãi trên toàn quốc thôi.”

Chủ nhiệm Tôn cũng nói: “Không sai, có thể đi tham khảo ý kiến một chút, đồng thời các phương pháp điều trị tôi đã đề cập tốt nhất nên thực hiện song song với nhau. Việc chữa trị các tế bào thần kinh đúng là vô cùng khó khăn, nhưng cũng không phải là không thể. Tiểu Triệu tuổi còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, vốn dĩ đó chỉ là tổn thương không hoàn toàn. Tôi nghĩ vẫn còn hy vọng cho việc hồi phục tốt hơn.”

Sau một thời gian nói chuyện, bác sĩ Dương trở về khoa chỉnh hình, Triệu Tỉnh Quy do dự một lát rồi mới bảo bố mẹ tạm thời tránh đi, anh muốn nói chuyện riêng với chủ nhiệm Tôn.

Phạm Ngọc Hoa không hiểu, hỏi: “Mẹ không thể nghe sao?”

Triệu Vỹ Luân đã hiểu được con trai muốn hỏi chuyện gì nên kéo tay vợ ra ngoài: “Tiểu Quy lớn rồi, để con trai tự làm chủ đi, chúng ta ra ngoài trước.”

Hai vợ chồng rời khỏi văn phòng, Triệu Tỉnh Quy không lãng phí thời gian, anh đỏ mặt nói với chủ nhiệm Tôn về sự bối rối của mình, cuối cùng anh hỏi: “Bác sĩ Tôn, các triệu chứng của cháu có bình thường không? Trong tương lại cháu có thể kết hôn không ạ?”

Chủ nhiệm Tôn muốn bật cười, nhưng nhìn vẻ mặt căng thẳng và nghiêm túc của người thanh niên, ông cố nén cười và kiên nhẫn nói với anh rằng thần kinh tủy sống vô cùng phong phú. Trên thực tế, một số lượng lớn bệnh nhân bị liệt dương có thể phục hồi khả năng hưng phấn của họ ở một mức độ nhất định. Về việc liệu nó có đáp ứng được nhu cầu của cuộc sống hay không, ví dụ, thời điểm cương cứng hay thời gian bao lâu thì ở mỗi người cũng khác nhau.

Tuy nhiên, có một điều chắc chắn là bệnh nhân nam liệt nửa người thường không đủ nhạy cảm, các triệu chứng kích thích sẽ khó khăn hơn, bản thân khó đạt khoái cảm.

“Vâng.” Triệu Tỉnh Quy gật đầu, “Cái này cháu không sao cả.”

Chủ nhiệm Tôn: “…”

Chuyện này sao có thể không sao chứ? Chẳng qua ông không muốn nói với Triệu Tỉnh Quy, đứa trẻ này còn quá nhỏ, chủ nhiệm Tôn không muốn công kính anh. Ông nghĩ cậu thiếu niên này đẹp trai như vậy, chắc chắn anh đã thích một cô gái và bắt đầu lo lắng về chuyện đó.

Triệu Tỉnh Quy lại nói vài câu nữa với Chủ nhiệm Tôn, trong lòng anh dần nắm chắc. Sau khi nói lời cảm ơn, anh tạm biệt bác sĩ và theo bố mẹ về nhà. 

Trên đường trở về, Triệu Tỉnh Quy nhận được Wechat của Trác Uẩn gửi tới, hỏi anh bác sĩ đã nói như thế nào.

Mấy ngày nay bọn họ đều tán dóc trên WeChat, buổi tối còn video call.

【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Chuyện dài lắm, để gặp mặt tôi sẽ nói với chị. 

【Zoe】: Được.

【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Cô giáo Trác, chị đang đi chơi ở đâu vậy?

【Zoe】: Tôi đang ngồi thuyền.

Trác Uẩn và Tô Mạn Cầm đang ngồi trên du thuyền ở Tô Châu. Cô gửi ảnh chụp cho Triệu Tỉnh Quy. Hai cô gái khoác tay nhau ngồi trên một cái du thuyền cổ, khuôn mặt đều tươi cười xán lạn.

Triệu Tỉnh Quy đang say sưa xem ảnh thì Phạm Ngọc Hoa từ trên ghế phụ quay đầu lại hỏi: “Tiểu Quy, con thực sự muốn đi Bắc Kinh xem thử sao?” 

Triệu Tỉnh Quy thoáng sửng sốt, ngẩng đầu nói: “Con muốn.”

“Dù sao cái đó cũng là giải phẫu.” Phạm Ngọc Hoa nói ra suy nghĩ của mình. Bà ấy thực sự do dự sau khi nhận được lời đề xuất, “Con đã làm giải phẫu hai lần rồi, thực sự mẹ không muốn con lại phải lên bàn mổ lần nữa.”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Mẹ, con không sợ. Cái chính là con muốn thử xem, cho dù không thành công cũng không sao, cùng lắm thì vẫn luôn như vậy. Nhưng nếu không thử, con sợ con sẽ hối hận.”

Triệu Vỹ Luân nói: “Chúng ta cứ gọi điện thoại hỏi thăm trước đã. Nếu không được anh sẽ đi Bắc Kinh một chuyến, đem hết tài liệu bệnh án mấy năm nay của Tiểu Quy đến cho bác sĩ xem trước. Sau đó nếu cần mới đưa Tiểu Quy qua đó.”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Con cảm ơn bố.”

“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, con là con trai của bố.” Triệu Vỹ Luân cười, “Vừa rồi nghe bác sĩ Dương nói xong, bố biết con sẽ dao động. Yên tâm đi, có bố mẹ chăm lo cho con. Cho dù có thành công hay không, chúng ta cũng sẽ thử.” 

Triệu Tỉnh Quy im lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đó là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, đường phố vẫn còn đầy khách du lịch.

Họ đều đang đi bộ, các cặp vợ chồng trẻ nắm tay nhau, bố mẹ trẻ nắm tay con cái, học sinh cấp hai chơi với nhau, người già đi dạo…

Có người đi nhanh, có người đi chậm, ngoại trừ những đứa trẻ nhỏ trong xe đẩy, dọc đường đi, Triệu Tỉnh Quy không thấy ai là không thể đi bộ.

Anh ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, bèn nói: “Mẹ, năm mới rồi.”

Phạm Ngọc Hoa: “Cái gì?”

“Đầu năm.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Huấn luyện viên Từ bảo con đầu năm hãy đến tìm ông ấy. Con muốn tham gia đội bóng rổ, mẹ có thể liên hệ giúp con không? Nhân lúc còn chưa đi học lại, con muốn thử một lần.” 

Phạm Ngọc Hoa nói: “Được, mấy ngày nữa mẹ sẽ đi hỏi giúp con.” 

——

Trác Uẩn và Tô Mạn Cầm ở Vô Tích và Tô Châu chơi vui vẻ hết bốn ngày ba đêm, đến ngày mồng bảy tháng giêng họ mới trở về nhà.

Khi Trác Uẩn về đến nhà, nhìn thấy Trác Minh Nghị cô lại thấy phát chán. Trác Minh Nghị có vẻ cũng không vừa mắt cô, nên cô chỉ ở lại một đêm rồi lấy cớ khai giảng ở trường để lái chiếc Audi đến Tiền Đường.

Trác Uẩn đã có hẹn với Biên Lâm, bảo Biên Lâm chờ tin tức của cô. Cô sẽ đến trường để hỏi thủ tục bảo lưu, nếu cần bố mẹ có mặt thì cô sẽ báo cho Biên Lâm tới.

Khi xe ra khỏi đường cao tốc tới Tiền Đường, Trác Uẩn gọi điện thoại cho Triệu Tỉnh Quy: “Triệu Tỉnh Quy, cậu có ở nhà không?”

Trong cốp xe của cô có một ít quà tết và đặc sản mua được khi đi du lịch. Cô muốn trực tiếp đưa đến quận Tử Liễu.

“Chị quay lại rồi à?” Triệu Tỉnh Quy rất ngạc nhiên mừng rỡ, nói, “Nhưng tôi không có ở nhà. Tôi đang ở bên ngoài.”

Trác Uẩn: “Cậu đi đây vậy? Đến bệnh viện để phục hồi à?” 

Triệu Tỉnh Quy: “Không phải, tôi đang ở chỗ đội bóng rổ, là đội bóng rổ xe lăn.”

“Ờ há!” Trác Uẩn kêu lên, “Gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi sẽ qua đó luôn, tôi đang lái xe.” 

“…” Triệu Tỉnh Quy nhìn mười mấy đội viên đang ngồi xe lăn trên sân vận động, còn có các vận động viên khuyết tật từ các đội huấn luyện khác, anh hơi bất an: “Chị muốn tới thật sao?”

Trác Uẩn nói to: “Muốn! Mau, gửi địa chỉ cho tôi đi. Tôi đang trên đường cao tốc, sợ sẽ lái quá đường.”

Triệu Tỉnh Quy đáp lời: “Được, để tôi gửi cho chị. Cô giáo Trác, tôi sẽ ở đây chờ chị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.