Ngày Tỉnh Là Lúc Về

Chương 55



Trác Uẩn phản ứng rất nhanh, cả người cô lập tức lùi về ghế lái. Nhưng không gian trong xe rất hẹp, cô lại quá cao, động tác như vậy khiến cho sau lưng cô đụng phải tay lái, đầu cũng đập vào kính cửa sổ, phát ra tiếng ‘cong’.

Triệu Tỉnh Quy thật sự đã ngủ say, khi tỉnh dậy thì cảm thấy trước mặt thấp thoáng bóng người, lại nghe thấy tiếng động, trong cơn buồn ngủ hoàn toàn tỉnh táo. Anh quay sang thì thấy Trác Uẩn đang cắn răng nhăn nhó, ngồi lệch qua chỗ ghế lái, xoa xoa sau đầu.

“Chị làm sao vậy?” Triệu Tỉnh Quy cố gắng nghiêng người để nhìn cô: “Đập phải chỗ nào sao?”

“À ừ, không sao, không sao.” Trác Uẩn cười gượng vài tiếng. Chuyện xảy ra lúc nãy giống như một giấc mơ, con sâu nhỏ đã trốn mất tăm mất tích, nhìn ánh mắt quan tâm của Triệu Tỉnh Quy trong lòng cô cảm thấy có lỗi.

Vừa rồi cô muốn làm gì vậy? Thấy sắc là nổi lòng tham sao?

Trác Uẩn ngồi thẳng dậy, Triệu Tỉnh Quy giúp cô xoa xoa cái ót. Anh cúi đầu suy tư một chút, hỏi: “Cô giáo Trác, vừa rồi có phải chị muốn hôn tôi không?”

Người này nói chuyện sao cứ thẳng như ruột ngựa vậy! Trác Uẩn cảm thấy cực kỳ mất mặt, lập tức phủ nhận ba lần liền: “Không có! Sao có thể? Cậu đừng nói bậy!”

Triệu Tỉnh Quy cười cười: “Bố tôi nói tôi không thể yêu sớm.”

Trác Uẩn gật đầu: “Bố cậu nói đúng đấy.”

Triệu Tỉnh Quy lại nói: “Tôi đã thử tra nghĩa của từ ‘yêu sớm’ này, là chỉ những thanh thiếu niên dưới 18 tuổi có quan hệ yêu đương hoặc nảy sinh tình cảm với người khác.”

Trác Uẩn: “…”

“Tôi sinh đủ tháng.” Giọng điệu của Triệu Tỉnh Quy có vẻ tiếc nuối, “Nếu tôi có thể sinh non một hai tháng thì tốt rồi.”

Thì tốt rồi, tốt…rồi.

Thật là nhiều lý lẽ, Trác Uẩn không biết làm thế nào để nói lại anh. Triệu Tỉnh Quy cười vỗ vỗ tay cô: “Cô giáo Trác, sao chị lại như người mất hồn vậy? Chị đi lấy xe lăn giúp tôi với, tôi không thể tự đi xuống được.”

Trác Uẩn lặng lẽ xuống xe.

Cô đẩy xe lăn đến bên cửa xe, nhìn dáng vẻ kéo hai chân dời sang của Triệu Tỉnh Quy, hỏi: “Cuối cùng là hôm trước cậu đi khám bác sĩ nói thế nào?”

Triệu Tỉnh Quy ngồi lên xe lăn, xoay một vòng lớn: “Vừa đi vừa nói chuyện.”

Trên đường từ bãi đậu xe trở về căn C2, anh kể lại cặn kẽ quá trình khám bệnh cho Trác Uẩn nghe, tất nhiên là anh đã bỏ qua cái đoạn hỏi ý kiến về chuyện “Được hay là không được” ấy. Trác Uẩn sau khi nghe xong thì sốt ruột hỏi: “Cậu thật sự muốn đi Bắc Kinh làm phẫu thuật sao?”

Triệu Tỉnh Quy tươi cười đáp: “Chưa, bố tôi nói tháng sau ông ấy sẽ đi Bắc Kinh một chuyến, trực tiếp nói chuyện với bác sĩ xong mới quyết định là tôi có nên đi hay không.”

Trác Uẩn không lên tiếng, Triệu Tỉnh Quy xoay xe lăn đi song song với cô: “Nếu có thể, tôi muốn đi thử xem. Cô giáo Trác, tôi không sợ làm phẫu thuật, cùng lắm không thành công thì tôi vẫn duy trì trạng thái hiện giờ thôi.” 

Bọn họ đi qua một khu vực quen thuộc, trên đường có lát đá. Xe lăn của Triệu Tỉnh Quy đi trên con đường này không được thuận tiện lắm. Bánh trước nhỏ đôi khi bị kẹt trong khe đá, anh phải dùng kỹ thuật nghiêng bánh xe để lấy nó ra.

Trác Uẩn đi đến phía sau lưng anh, nắm lấy tay cầm: “Được rồi, để tôi đẩy cậu.”

Triệu Tỉnh Quy được giải phóng đôi tay, nhàn nhã để cho Trác Uẩn đẩy đi, anh nói: “Cô giáo Trác, tuy nói là tôi chấp nhận thực tế, nhưng không có nghĩa là tôi không nghĩ đến chuyện đứng lên lần nữa.”

Trác Uẩn nói: “Tôi biết.”

“Tôi nằm mơ cũng nghĩ đến chuyện đứng lên.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Không thể chạy bộ không thể chơi bóng rổ cũng không sao, chỉ cần chân tôi có thể có một chút cảm giác, có chút sức lực, có thể khống chế đại tiểu tiện tốt hơn là tôi đã thỏa mãn rồi.”

Trác Uẩn xoa đầu anh: “Triệu Tỉnh Quy, nếu cậu đi Bắc Kinh kiểm tra, có muốn tôi đi với cậu không? Dù sao tôi cũng không cần đi học nữa, chắc sẽ có thời gian.”

“Không cần đâu.” Triệu Tỉnh Quy quay đầu nhìn cô, “Không phải chị nói hai tháng tới sẽ rất bận sao? Tôi không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của chị. Chị không cần lo lắng cho tôi, bố mẹ tôi sẽ đưa tôi đi, có tin tức gì tôi sẽ nói ngay với chị.”

Trác Uẩn cảm thấy ấm áp, Triệu Tỉnh Quy luôn là một cậu thiếu niên biết quan tâm người khác. Những chuyện này đúng là Trác Uẩn đã từng nói với anh trên WeChat, hai tháng tới thực sự cô sẽ rất bận.

Hạn nộp hồ sơ cho học kỳ mùa thu của trường nghệ thuật ở New York là vào cuối tháng 4. Vì đây là hạng mục tạo thu nhập của trường nên yêu cầu hồ sơ cũng không cao, chỉ cần vượt qua bài kiểm tra ngôn ngữ và nộp từ năm tác phẩm trở lên, không hạn chế về học lực, chuyên môn, tuổi tác, nghề nghiệp. Nhiều sinh viên sau khi tốt nghiệp ngành mỹ thuật muốn ra nước ngoài học lấy cái bằng mạ vàng, cũng có thể lựa chọn các khóa học ngắn hạn như vậy.

Nói cách khác, Trác Uẩn trong vòng hai tháng tới phải thi đậu TOEFL, chuẩn bị một ít tác phẩm tươm tất, đồng thời đi tìm phòng tranh, tìm nhà cho thuê, thời gian rất eo hẹp.

Triệu Tỉnh Quy nói: “Cô giáo Trác, tôi chỉ hy vọng chị có mặt vào ngày sinh nhật thứ mười tám của tôi, vậy là đủ rồi.”

“Không thành vấn đề.” Trác Uẩn thoải mái đồng ý, “Buổi lễ thành niên của bạn học Triệu Tỉnh Quy là một ngày trọng đại, tôi nhất định sẽ đến chung vui với cậu.”

Thấy cô đồng ý thì Triệu Tỉnh Quy rất vui vẻ. Anh đã bắt đầu chờ đến ngày ấy, nhưng lại nhớ đến một chuyện khác: “Vừa rồi tôi quên không hỏi chị, sao chị lại lái xe đến đây?”

Trác Uẩn nói: “Trước kia tôi chỉ ở trường học, không cần dùng đến xe. Đi ra ngoài chơi đều có Bành Khải Văn làm tài xế, hiện tại tôi muốn dọn ra thuê nhà ở riêng, có xe sẽ thuận tiện hơn.”

Triệu Tỉnh Quy quay đầu lại, trừng mắt hỏi: “Chị muốn thuê nhà ở đâu? Có phải sẽ cách xa nơi này không?”

Trác Uẩn nói: “Chắc là sẽ khá xa, khả năng sẽ ở gần Học viện Mỹ thuật, bên đó có nhiều phòng tranh hơn.”

Triệu Tỉnh Quy im lặng một lát, bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt rất đáng thương: “Vậy là tôi sẽ rất khó gặp được chị đúng không?”

Trác Uẩn mỉm cười: “Không đâu, mỗi tuần tôi sẽ đến thăm cậu một lần.”

Triệu Tỉnh Quy: “…”

Thấy vẻ mặt anh có vẻ không vui, Trác Uẩn nói: “Chẳng phải trước kia cậu đã từng nói, nếu tôi quá bận thì một tuần tới chơi một lần cũng được mà?”

“Đó là khi chị làm gia sư, không giống như bây giờ.” Triệu Tỉnh Quy quay đầu lại, bắt đầu tính toán: “Hôm nay là ngày 26 tháng 2, vậy sẽ tính từ tháng 3 đến hết tháng 7. Ba, bốn, năm, sáu, bảy, năm tháng, một trăm năm mươi ngày, hai mươi mốt tuần, mỗi tuần một lần là hai mươi mốt lần, làm tròn là ba mươi lần…”

Trác Uẩn khẽ hét lên: “Cậu làm tròn kiểu gì thế? Làm tròn như vậy sao không tính là hai mươi lần?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Tôi còn chưa tính đến tháng Tám! Dù sao tôi cũng không quan tâm, từ giờ cho đến khi chị ra nước ngoài, chị phải gặp tôi ít nhất ba mươi lần, mỗi lần ít nhất ba tiếng đồng hồ. Tuần nào không tới thì tuần sao phải bù thêm. Chị đồng ý không?”

Cô chỉ có thể nhìn thấy cái đầu đen và rậm rạp của anh, không thể nhìn thấy biểu cảm của anh, nhưng cô có thể đoán chắc ánh mắt của anh rất bướng bỉnh.

Chắc chỉ có anh ở tuổi này mới đòi gặp cô một cách nghiêm túc như vậy, cũng không bao giờ tức giận ầm ĩ vì cô đã rời đi.

Trong lòng Trác Uẩn thấy rất cảm động, Triệu Tỉnh Quy không nghe thấy cô trả lời, liền quay đầu nhìn cô: “Là ba mươi lần! Chị không chịu sao?”

“Được rồi, tôi đồng ý, đi được chưa?” Trác Uẩn dùng ngón tay chọc vào đầu anh, “Quay lại đi, đừng quay qua quay lại như một ông già hiếu động vậy, nhìn con đường phía trước, cẩn thận tôi cho cậu ngã bây giờ.”

Triệu Tỉnh Quy ngoan ngoãn quay đầu về phía trước, hạ giọng nói: “Hôm nay không tính, từ lần sau mới bắt đầu tính, chị đừng nghĩ tới việc lươn lẹo với tôi, tôi sẽ nhớ kỹ đấy.”

Mãi cho đến đi vào sân khu nhà C2, Trác Uẩn mới bừng tỉnh nhớ lại, cô đã hơn hai tháng chưa đến nhà của Triệu Tỉnh Quy.

Lần trước lúc đi, cô đã lạnh lùng nói với Triệu Tỉnh Quy: “Đây là lần cuối cùng tôi tới nhà cậu.”

Lúc đó, cậu thiếu niên gầy gò quay lưng về phía cô, cả người run lên.

Mà hiện tại…

Trác Uẩn đứng phía sau cánh cửa, nhìn Phạm Ngọc Hoa, Triệu Tương Nghi, chú Miêu và dì Phan, cười một cách xấu hổ.

Đầu óc Triệu Tương Nghi tràn ngập hình ảnh ‘nụ hôn’ trong hồ bơi suối nước nóng. Cô bé nghĩ thầm, anh trai và chị Trác ở bên ngoài cũng sẽ hôn nhau, nếu lên phòng trên tầng ba, đóng cửa phòng lại, có phải cũng ấy ấy không?

Triệu Tương Nghi nắm tay Trác Uẩn: ‘Chị Trác, hôm nay chị thật là xinh đẹp!”

“Em cũng rất xinh.” Ngón tay trỏ Trác Uẩn chạm vào chóp mũi cô bé, “Thành thật khai báo đi, có phải em là hoa khôi của lớp không?”

“Em không phải, nhưng em biết anh trai của em là nam thần học đường.” Triệu Tương Nghi lại bổ sung thêm một câu, “À, đã từng là nam thần học đường.”

Trác Uẩn không đồng ý: “Bây giờ anh trai của em cũng rất đẹp trai mà.”

Triệu Tương Nghi cười hì hì: “Anh ấy là cỏ khô gặp gió xuân, vốn dĩ đã héo, gần đây lại sống lại.”

Phạm Ngọc Hoa: “Tiểu Nghi, con nói gì vậy?”

Triệu Tương Nghi lè lưỡi, không dám làm loạn nữa.

Triệu Tỉnh Quy đang ở cửa lấy dép cho Trác Uẩn. Anh xoay xe lăn vào, nghe thấy thì lạnh lùng trừng mắt nhìn em gái, rồi để dép vào chân Trác Uẩn. Sau đó anh mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên nói: “Cô giáo Trác, dép của chị chưa có người nào mang cả.” 

Vẫn là đôi dép nhung màu hồng tím như cũ, Trác Uẩn mang vào, cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn.”

Phạm Ngọc Hoa có chút bối rối nhìn Triệu Tỉnh Quy và Trác Uẩn, nhưng bà có thể chắc chắn rằng con trai mình đang ngày càng lún sâu hơn, dường như còn tận hưởng điều đó mà không hề e ngại.

Phạm Ngọc Hoa là một người trưởng thành, trong lòng bà không khỏi lo lắng, nhưng cũng không tiện nói thêm cái gì. Bà móc ra một cái bao lì xì đưa cho Trác Uẩn: “Tiểu Trác, hôm nay là mùng Tám, còn chưa hết năm mới, cháu nhận lấy đi. Dì chúc cháu một năm mới vạn sự như ý, việc học hành thuận lợi, càng lớn càng xinh đẹp.”

Trác Uẩn cũng không định từ chối. Cô đã đoán trước là dì Phạm sẽ cho bao lì xì, vì thế chỉ có chút lúng túng nói ‘cảm ơn’ rồi nhận lấy bao lì xì.

Còn hai tiếng nữa mới đến bữa tối, Triệu Tỉnh Quy và Trác Uẩn cùng nhau lên tầng. Vừa vào phòng khách Trác Uẩn đã nhìn thấy cái lồng nhỏ trên bàn trà, vội vàng chạy tới: “A Đoàn, A Viên! Wow! Các con đã lớn thế này rồi cơ à, xem ra bố các con đã chuẩn bị cơm nước cho các con không tệ.”

Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Triệu Tỉnh Quy, hai chú chuột hamster trắng nhỏ đã tăng cân, đồng thời chiếc lồng cũng trở nên chật chội. Triệu Tỉnh Quy nói,  “Biệt thự vẫn chưa được gửi đến, chuyển phát nhanh chưa làm việc lại. Lần sau chị tới chắc là chúng đã có ngôi nhà mới rồi đấy.”

Triệu Tỉnh Quy nói anh muốn tắm rửa qua, Trác Uẩn bảo cô sẽ ở trong phòng khách chờ anh. Triệu Tỉnh Quy ngẫm nghĩ rồi nói: “Chị vào phòng ngủ chờ đi, sô pha ở đó ngồi thoải mái hơn, tôi sẽ cố gắng mặc quần áo trong phòng vệ sinh, phòng này không có đèn sưởi.”

Trác Uẩn sửng sốt: “Cậu không cần phải làm như vậy, đừng khiến mình bất tiện.”

“Không có gì bất tiện cả.” Giọng điệu của Triệu Tỉnh Quy có vẻ mất tự nhiên, “Suối nước nóng tôi đã từng ngâm qua, cũng đâu có có gì khác biệt.”

Trác Uẩn nghĩ lại thì thấy đúng là như vậy, khi ngâm mình trong suối nước nóng anh cũng mặc một chiếc quần bơi nhỏ, cơ bản đã bị cô nhìn thấy hết, cũng không có gì phải lo lắng.

Hai người vào phòng ngủ, Trác Uẩn nhìn căn phòng quen thuộc này với cảm xúc lẫn lộn. Cô cởi áo khoác ngoài ra, ngồi xuống ghế sô pha xem phim rồi vươn vai: “Lâu rồi không đến đây.”

Triệu Tỉnh Quy lấy quần áo sạch ra, nói: “Tôi biết chị sẽ lại đến, cho nên vẫn giữ nguyên sô pha không dời đi.”

Trác Uẩn liếc mắt nhìn anh: “Sao cậu biết tôi sẽ lại đến?”

Triệu Tỉnh Quy nhìn cô: “Thì tôi biết là biết thôi.”

Anh xoay xe lăn đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, Trác Uẩn ngồi trên sô pha nghịch điện thoại di động. Cô tìm số điện thoại của vài phòng tranh rồi gọi xin tư vấn, hẹn hôm sau sẽ đến xem trực tiếp. Sau đó cô bắt đầu tìm kiếm thông tin trên trang web cho thuê nhà. 

Trác Uẩn có kế hoạch thuê nhà khoảng nửa năm, nghỉ hè cô cũng không định về nhà. Cái tiệc đính hôn vào Tết Đoan Ngọ kia đối với cô chính là một trò cười, vì vậy cô sẽ không đi. Đến lúc đó, khi đã bí mật lấy được visa, cô sẽ vỗ mông bỏ trốn. Một người không có trình độ như Trác Minh Nghị đến 26 chữ cái tiếng Anh cũng không nhận ra thì làm sao có thể bay đến Mỹ bắt cô chứ?

Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, cửa phòng vệ sinh mở ra, Trác Uẩn ngẩng đầu thì nhìn thấy Triệu Tỉnh Quy đang xoay xe lăn ra ngoài.

Anh mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng, tóc ướt lộn xộn, khuôn mặt hơi ửng hồng, đôi mắt đen láy như sao. Bỏ qua dáng người cao lớn, chỉ cần nhìn khuôn mặt thì đây thực sự là cậu thiếu niên điển trai môi hồng răng trắng.

Có điều, chiếc quần anh đang mặc khiến Trác Uẩn không thể nhịn cười. Đó là một chiếc quần len màu xám của nam giới, dưới đáy quần có một cái ‘hố’, đương nhiên Trác Uẩn không nhìn thấy gì. Cô chỉ cảm thấy bạn học Triệu Tỉnh Quy đã hoàn toàn trút bỏ được gánh nặng hình tượng, sẵn sàng thể hiện khía cạnh chân thật nhất của mình.

“Chị đừng cười tôi.” Triệu Tỉnh Quy làm sao có thể không biết cô đang nghĩ gì. 

Anh di chuyển đến bên giường, nói: “Chân tôi bị lạnh, mặc một chiếc quần là không đủ.”

Trác Uẩn cười hì hì nói: “Tôi không cười cậu, tôi đang chiêm ngưỡng cảnh tượng mỹ nam vừa tắm ra.”

Mặt Triệu Tỉnh Quy càng đỏ hơn. Anh ngồi trên giường, nắm lấy hai chân mềm nhũn làm thành hình chữ ‘O’, sau đó cầm lấy tất và quần thể thao đã chuẩn bị từ trước mặc vào.

Trác Uẩn cũng không hỏi anh có muốn cô hỗ trợ hay không. Cô biết việc mặc quần áo như thế này Triệu Tỉnh Quy hoàn toàn có thể tự mình làm được. Cô chống khuỷu tay lên tay vịn của ghế sô pha, chống cằm thích thú nhìn anh mặc quần áo.

Triệu Tỉnh Quy biết cô đang nhìn, anh không dám nhìn lại, chỉ cúi đầu từ từ đi tất vào. 

Sau khi mang tất vào, anh bắt đầu mặc quần cho mình. Anh nắm lấy cổ chân và kéo hai chân vào trong ống quần, kéo lưng quần đến nửa đùi. Anh nằm xuống, xoay người sang trái, kéo cạp quần bên phải lên, rồi xoay người sang phải, kéo cạp quần bên trái lên. Khi anh trở mình thì chân úp xuống giường theo động tác cơ thể.

Triệu Tỉnh Quy có chút bối rối, anh mặc xong quần mới chống giường ngồi dậy. Anh lại lấy áo khoác lông trắng mặc lên người, như vậy xem như đã mặc xong quần áo.

Trác Uẩn nhớ lại toàn bộ quá trình, cô nhận ra anh đã rất kiên nhẫn và mất nhiều thời gian hơn những người bình thường. Triệu Tỉnh Quy ngồi ở mép giường đi giày thể thao vào, rồi mới dịch người sang xe lăn. Khi di chuyển đến trước mặt Trác Uẩn, anh đã biến thành một cậu thiếu niên cao lớn ăn mặc tươm tất với nụ cười dễ mến.

“Tóc cậu còn ướt, không sấy sao?” Trác Uẩn hỏi.

Triệu Tỉnh Quy ngại phiền toái, anh nhướng mắt lên trên, thổi nhẹ vào tóc mái: “Chốc nữa sẽ khô thôi, không thích sấy cho lắm.” 

“Đừng lười biếng, bây giờ trời vẫn còn lạnh, nhỡ cậu bị cảm thì sao?” Trác Uẩn đứng lên, “Lại đây, để tôi sấy giúp cậu.”

Triệu Tỉnh Quy cảm thấy ý kiến này không tệ, vui vẻ đi theo Trác Uẩn vào phòng vệ sinh.

Trác Uẩn dùng tay trái xoa tóc anh, còn tay phải cầm máy sấy thổi rất nghiêm túc. Triệu Tỉnh Quy nhìn cô trong gương, nói: “Cô giáo Trác, hôm nay ở đội bóng rổ tôi đã nói chuyện với một anh trai tên là Quý Phi Tường, anh ấy lớn hơn tôi năm tuổi, cũng bị liệt nửa người, vẻ ngoài rất đẹp trai.”

“Quý Phi Tường?” Trác Uẩn nhớ ra,  “À, là Quý Phi Tường trong ‘Phi Tường Phi Tường, đứng đầu đội đỏ ’ đó sao? Thì ra anh ấy thật sự tên là Phi Tường?”

“Phải, cô gái cùng hô khẩu hiệu với chị hình như là thích anh ấy.” Triệu Tỉnh Quy nhớ tới cảnh tượng này thì lại thấy buồn cười, “Lúc đó chị nghĩ gì vậy, trình độ của tôi là kém nhất, bọn họ đều đang nhường tôi, chị lại kêu lên như vậy làm tôi xấu hổ muốn chết.”

Trác Uẩn cười ha ha: “Tôi không xấu hổ thì cậu xấu hổ cái gì? Người ta có thể kêu, sao tôi lại không thể? Tôi thấy trên sân cậu là đẹp trai nhất, trình độ sao lại là kém nhất được. Cậu mới lần đầu tiên thi đấu, đánh thế là quá tốt rồi.”

Tóc Triệu Tỉnh Quy bị cô nắm lấy, đầu anh hơi đung đưa. Anh cười cười, lại nói, “Cô gái kia thích Quý Phi Tường, nhưng Quý Phi Tường không đáp lại. Anh ấy bị liệt nửa người, không muốn làm khổ người ta.”

Trác Uẩn không nhìn tóc anh nữa mà chuyển sang nhìn thẳng vào Triệu Tỉnh Quy ở trong gương. Đôi mắt Triệu Tỉnh Quy rất sáng, vẫn đang nhíu mày nhìn cô, “Tôi không nghĩ giống anh ấy. Tôi cho rằng người bị liệt nửa người vẫn có thể yêu. Nếu tôi gặp một cô gái tôi thích, tôi sẽ không để cô ấy đi.”

Trác Uẩn không nhìn anh nữa: “Nhưng cũng phải được cô gái ấy đồng ý.”

“Đúng vậy.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Điều đó thực hiện được hay không phụ thuộc vào việc hai người có thích nhau hay không, chứ không phải vì cơ thể tôi có được hay không. Nếu cô gái đó không thích tôi bị liệt nửa người, phải ngồi xe lăn và không thể đi lại, thì tôi không còn gì để nói nữa, tôi cũng sẽ không ép buộc cô ấy. Nhưng chỉ cần cô ấy không chê điều này, tôi nhất định sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, về sau, tôi sẽ là một người chồng tốt như bố tôi vậy.”

Trác Uẩn nhẹ nhàng nói: “Triệu Tỉnh Quy, bài tập nghỉ đông cậu đã làm xong chưa?”

“Khai giảng có làm bài kiểm tra đầu năm thì phải? Năm nay ăn tết muộn, học kỳ mới chỉ còn chưa đầy bốn tháng, cậu chuẩn bị cho khai giảng chưa? Tháng ba có kỳ thi tháng đúng không? Tháng tư có kỳ thi giữa kỳ, tháng năm lại có kỳ thi tháng, tháng sáu có thi cuối kỳ…”

Trác Uẩn nắm lấy tai của Triệu Tỉnh Quy, cầm máy sấy đang gào thét ồn ào thổi vào anh, hơn nữa còn rít lên: “Cứ nghĩ tới mấy chuyện linh tinh vớ vẩn! Cậu còn cứu vãn được không đấy! Người chồng tốt? Cậu trước hết nên học cách trở thành một học sinh giỏi học hành nghiêm túc đi. Tôi nghĩ có lẽ thầy cô đã giao cho cậu quá ít bài tập về nhà rồi.”

Triệu Tỉnh Quy: “Đừng, đừng, đau! Cô giáo Trác, đau quá!”

Trác Uẩn tắt máy sấy, ném lược cho anh: “Tự mình chải đầu đi, về sau đừng có nói với người ta mấy chuyện này nữa, đúng là ngốc nghếch, hứ.”

Cô nhanh chóng rời khỏi phòng vệ sinh, Triệu Tỉnh Quy xoa xoa chỗ tai bị nhéo đỏ, chải lại đầu tóc rồi xoay xe lăn đi ra ngoài. Thấy Trác Uẩn ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, Triệu Tỉnh Quy lộn tới đảo lui đi đến trước mặt cô: “Cô giáo Trác.”

Trác Uẩn ngẩng mặt lên nhìn anh, Triệu Tỉnh Quy có vẻ luống cuống. Nhìn thấy dáng vẻ sốt sắng của anh, Trác Uẩn không khỏi bật cười, xòe tay về phía anh: “Quà đâu? Cậu quên rồi à?”

“Ờ ha.” Sắc mặt Triệu Tỉnh Quy thoáng thay đổi, anh chớp chớp mắt, chuyển xe lăn ra quầy để đồ lấy ra hai cái hộp nhỏ, sau đó đưa ra trước mặt Trác Uẩn.

Vừa rồi anh đã thổ lộ một cách trá hình nhưng phản hồi không được như kỳ vọng, bây giờ anh rất không tự tin khi tặng món quà này.

Trác Uẩn tò mò nhìn cái hộp trong tay anh: “Là cái gì vậy? Hai cái sao?”

“Đây là một đôi.” Triệu Tỉnh Quy mở cả hai cái hộp ra, lấy đồ ở bên trong đặt vào tay Trác Uẩn: “Đây là đồ do ông nội tôi tìm người làm cho tôi khi tôi mười tuổi, là rùa ngọc.”

Là hai con rùa nhỏ làm bằng ngọc, hình dáng sinh động và lớn bằng quả óc chó, toàn thân màu xanh lục, bóng loáng chói sáng, vừa nhìn đã biết là ngọc tốt.

Ngọc là thứ đồ rất khó định giá. Triệu Tỉnh Quy nói nó chỉ hơi mắc thôi, nhưng Trác Uẩn không thể không nghi ngờ rằng hai miếng ngọc nhỏ này có thể trị giá tận năm sáu con số.

Hai con rùa có tạo hình và động tác khác nhau, khi đặt gần nhau sẽ có cảm giác đối đầu nhau. Trác Uẩn nhấc một con lên thì thấy con rùa bằng ngọc rất tinh xảo và hoàn mỹ, đẹp vô cùng. Cô nhìn Triệu Tỉnh Quy, nói: “Đây là món quà mà cậu muốn tặng cho tôi à? Cái này là ông nội cho cậu mà? Quý giá lắm đấy!”

Triệu Tỉnh Quy có thể nhìn thấy sự thích thú trong mắt cô, anh nói: “Nó chỉ là đồ trang trí thôi, chị chọn một cái đi, chị một cái, tôi một cái. Nó cũng chỉ để nhìn thôi chứ không có tác dụng gì khác.”

Trác Uẩn vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn, Triệu Tỉnh Quy đặt con rùa lại trong hộp. Anh đưa tay ra sau và đổi tay vài lần, rồi lại xòe ra: “Được rồi, chị muốn chọn con nào thì chọn, cô giáo Trác, chị đừng cảm thấy áp lực, tôi chỉ muốn tặng cho chị cái này, chị không nghĩ chúng đáng yêu sao?”

Trác Uẩn suy nghĩ hồi lâu, nhìn thấy sự mong đợi trong mắt Triệu Tỉnh Quy nên  không ngần ngại chọn chiếc hộp trên tay trái anh. Triệu Tỉnh Quy mỉm cười đưa chiếc hộp cho cô: “Chúc mừng năm mới.”

Trác Uẩn mở hộp lấy ra con rùa nhỏ đã thuộc về mình ra ngắm nghía: “Cảm ơn cậu.”

Triệu Tỉnh Quy rất to gan, sau khi xong việc mới nói ra sự thật: “Cô giáo Trác, ông nội của tôi nói hai con rùa này là một cặp, một cho tôi và một cho cháu dâu tương lai của ông.”

Trác Uẩn há hốc mồm, vội vàng đặt con rùa vào hộp: “Vậy thì tôi không thể nhận được.”

Triệu Tỉnh Quy nắm tay cô, lực tay anh rất mạnh, Trác Uẩn hoàn toàn không thể động đậy. Anh nhìn cô thật sâu rồi nói, “Đồ tôi đã tặng đi rồi, chị hoặc là nhận lấy, hoặc là ném đi, dù sao cũng không trả lại được.”

Trác Uẩn cắn răng: “Tại cậu không chịu nói rõ ràng ngay từ đầu.”

Triệu Tỉnh Quy mỉm cười: “Tôi đã chọn đúng người, bất kể có nói rõ ràng hay không thì nó vẫn là của chị.”

Buổi tối, Trác Uẩn ở lại căn C2 ăn cơm. Đây là lần đầu tiên cô ngồi ăn với mọi người trong nhà Triệu Tỉnh Quy. Dì Phan làm một bàn đầy đồ ăn ngon, chú Miêu cũng cùng ăn với bọn họ. 

Trác Uẩn nói với Triệu Vỹ Luân và Phạm Ngọc Hoa về kế hoạch đi học của mình. Phạm Ngọc Hoa rất bất ngờ và tiếc nuối khi nghe cô quyết định tạm dừng việc học, nhưng bà ấy vẫn tôn trọng quyết định của cô.

“Phải học một chuyên ngành mà mình không yêu thích thật sự rất đau khổ.”  Phạm Ngọc Hoa nói, “Dì chỉ cảm thấy nếu cháu nên lên kế hoạch sớm hơn thì cháu sẽ không lãng phí nhiều năm như vậy. Thi đậu vào đại học A không phải dễ dàng, đến giờ lại bỏ thì thật đáng tiếc.”

Trác Uẩn nói: “Dì, cháu đã từng dự định lấy bằng tốt nghiệp, nhưng đến giờ cháu không muốn phải ép buộc bản thân mỗi ngày nữa. Cho dù cháu có bằng tốt nghiệp thì tương lai cháu cũng không thể làm công việc chuyên ngành này. Vì vậy cháu không muốn lãng phí thời gian nữa. Cháu cũng là…sau khi quen biết Triệu Tỉnh Quy mới dần dần có kế hoạch.”

Cô quay đầu nhìn về phía Triệu Tỉnh Quy mới phát hiện anh cũng đang nhìn mình.

“Đau dài còn tệ hơn là đau ngắn, tạm bảo lưu cũng coi như vẫn còn đường lui, xin đi học không được thì vẫn có thể trở về tiếp tục học.” Triệu Vỹ Luân nói, “Cô giáo Tiểu Trác, nếu cháu đăng ký được thì cháu sẽ thôi học sao?”

“Nếu cháu đăng ký được thì cháu sẽ thôi học luôn, cháu chọn dập nồi dìm thuyền.”

Trác Uẩn nhìn ông ấy, cười nói: “Còn nữa, chú Triệu, chú đừng gọi cháu là cô giáo Tiểu Trác nữa, cháu đã không còn làm gia sư cho Triệu Tỉnh Quy nữa rồi. Chú cứ gọi như vậy làm cháu ngại quá. Mấy tháng đó cháu cũng chưa dạy được gì cho cậu ấy, còn nhận của hai người rất nhiều tiền lương nữa.”

Triệu Vỹ Luân cười to: “Được, từ giờ chú sẽ gọi cháu là Tiểu Trác.”

Triệu Tương Nghi không hiểu: “Nhưng mà, chị Trác, em vẫn nghe anh trai gọi chị là cô giáo Trác mà.”

Trác Uẩn nói: “Em đừng quan tâm đến cậu ấy, cậu ấy không sửa được đâu.”

Triệu Tương Nghi cười lộ ra tám cái răng: “Em nghĩ anh ấy cũng có thể gọi chị là  ‘chị Trác’ giống em.”

Triệu Tỉnh Quy trừng mắt nhìn cô bé: “Ăn cơm của em đi!”

Triệu Tương Nghi tức giận: “Sao anh nhẹ nhàng với chị Trác mà lại hung dữ với em như vậy? Em nói sai chỗ nào chứ? Anh vốn dĩ nhỏ tuổi hơn chị ấy. Anh không gọi chị ấy là chị tức là không lễ phép!”

Cô bé thật sự không sợ chết, liên tục chọc vào nỗi đau của Triệu Tỉnh Quy. Triệu Tỉnh Quy nghiến chặt răng, vợ chồng Triệu Vỹ Luân suýt cười chết, Trác Uẩn vội ra mặt hoà giải: “Được rồi Tiểu Nghi, em đừng nói anh trai em nữa, cậu ấy muốn gọi thế nào thì gọi. Chị cũng quen cậu ấy gọi chị là  ‘cô giáo Trác’ rồi.”

Sau khi ăn tối, Trác Uẩn ở trong phòng của Triệu Tỉnh Quy một lúc, giúp anh chuẩn bị bài tập kỳ nghỉ đông phải nộp vào hôm sau. Cô thấy anh có rất nhiều bài tập về nhà, cậu học sinh lớp 11 tội nghiệp được nghỉ 18 ngày nhưng phải làm vô số bài vở và giải đề.

“Đã sắp xếp xong, thật là nặng.” Trác Uẩn nhắc thử cái cặp lên, “Tôi đã quên học lớp 11 là thế nào rồi, cậu thật là vất vả.”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Vất vả gì đâu, trước kia nằm viện không thể đi học làm tôi cứ lo sợ. Lúc đó cứ tưởng mình không thể học đại học nữa.”

Trác Uẩn nhìn thời gian: “Triệu Tỉnh Quy, tôi phải về trường đây.”

Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Ký túc xá có thể ở rồi sao?”

“Ở được rồi.” Trác Uẩn nói, “Còn ba ngày nữa chúng tôi mới bắt đầu nhập học, ký túc xá đã mở cửa nhưng bạn cùng phòng của tôi vẫn chưa quay lại. Có lẽ mấy ngày tới chỉ có mình tôi. Ngày mai tôi sẽ tranh thủ tìm kiếm phòng tranh.”

Triệu Tỉnh Quy mặc áo lông vũ vào: “Đi thôi, tôi đưa chị xuống tầng.”

Mùa Đông sắp đi qua, hơi thở đầu xuân đang phiêu đãng trong không khí. Cổng sân vắng lặng, tối đen như mực. Gió thổi qua mặt hồ, những cây liễu vừa nảy mầm đung đưa trước gió. 

Trác Uẩn đút tay vào túi, duyên dáng yêu kiều đứng trước xe lăn của Triệu Tỉnh Quy, nói: “Vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.”

“Chị về trước đi, rồi tôi sẽ vào.” Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu nhìn cô, “Cô giáo Trác, chị bận thì không cần phải lo lắng cho tôi, tôi sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt. Khi nào rảnh thì cứ đến tìm tôi, tôi sẽ luôn ở đây đợi chị.”

Trác Uẩn bật cười: “Cậu đừng nghiêm túc như thế, cậu nói cứ như hai chúng ta sẽ không gặp lại nhau vậy. Được rồi, tôi sẽ đến thăm cậu.”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Tôi nói thật đấy, tôi sẽ luôn ở đây chờ chị.”

“Nếu tôi không đợi được chị,” Triệu Tỉnh Quy nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, “Tôi sẽ đi tìm chị, kể cả là nước Mỹ tôi cũng sẽ đi tìm chị, cho dù phải bò cũng sẽ bò qua.”

Anh vừa dứt lời, Trác Uẩn đã cúi xuống, đưa tay vén tóc mái của anh rồi hôn lên trán anh. Sau đó cô lại vò rối tóc anh. 

Trong giọng nói của cô hàm chứa ý cười: “Biết rồi, cậu chính là một yêu tinh nhỏ mà tôi không thể thoát được.”

Triệu Tỉnh Quy nhắm mắt lại, ngừng thở trong giây lát, cảm nhận được hơi ấm từ đôi môi mềm mại lưu trên trán, khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Biết rồi thì tốt.”

——

Sau khi Trác Uẩn rời đi, Triệu Tỉnh Quy trở về phòng, phát hiện cặp sách nằm trên mặt đất trước bàn học chặn đường xe lăn. Khi nhặt cặp lên, anh thấy có một phong bao lì xì đỏ ở dưới cặp sách.

Triệu Tỉnh Quy cúi xuống nhặt phong bao đỏ, tưởng là do Trác Uẩn đánh rơi, nhưng nhìn qua mẫu mã mới nhận ra đó không phải là phong bao đỏ mà mẹ anh đã đưa cho cô. Mặt trái của phong bao đỏ là một con rùa nhỏ mập mạp, cộng với một vài chữ, sáu chữ ở trên và bốn chữ ở dưới con rùa.

—— Đây là phong bao lì xì mà cô giáo Trác cho 【 Rùa Nhỏ】.

Triệu Tỉnh Quy che mặt, cười đến mức vai run rẩy.

Hình như có thứ gì đó cứng cứng trong phong bao đỏ, anh mở ra thì thấy ngoài một xấp tiền 100 tệ màu đỏ còn có một lá bùa bình an và một vòng tay làm bằng gỗ đàn hương. Triệu Tỉnh Quy nhìn bao lì xì, là loại được mua từ danh lam thắng cảnh Phật Linh Sơn khổng lồ ở Vô Tích.

Anh lấy tiền ra, bỏ bao lì xì và bùa bình an hộp bảo bối, sau đó anh đeo chiếc vòng vào cổ tay trái. Anh đưa tay lại gần, có thể ngửi thấy mùi gỗ đàn hương thoang thoảng.

Cho đến lúc đi ngủ anh vẫn đeo chuỗi hạt kia trên cổ tay trái. Anh ngửi thấy mùi gỗ đàn hương thoang thoảng, hồi tưởng về những giây phút anh đã trải qua cùng Trác Uẩn. Một luồng điện quen thuộc đột nhiên chạy qua đùi phải khiến cơ thể anh run lên, sau đó phần trên của chân phải bắt đầu tê dại.

Lần này cảm giác tê dại đặc biệt mạnh mẽ, Triệu Tỉnh Quy vươn tay vào trong chăn, sờ tới bắp thịt mềm mại không có lực của chân phải. Anh véo thử, nhưng nó vẫn như bình thường không có cảm giác gì. Anh muốn nó động đậy, nó cũng không nghe theo mệnh lệnh của bộ não. Nhưng sự tê dại ở chân vẫn đang hành hạ Triệu Tỉnh Quy. Tay phải anh sờ soạng véo lên đùi, vặn vẹo thân trên cũng không thể làm cho cảm giác tê dại biến mất.

Anh còn sờ vào tã của mình, tinh thần thoáng chốc suy sụp, vùi đầu vào chăn gầm nhẹ một tiếng. Anh dùng tay trái siết chặt chăn bông, cắn chặt hàm răng.

Lần này cơn tê dại kéo dài hơn một phút thì cảm giác khó chịu ở chân phải hoàn toàn biến mất. Triệu Tỉnh Quy trốn trên giường thở hổn hển, cảm giác mình sắp ngã quỵ, vừa mừng vừa tiếc nuối.

Mừng là vì cuối cùng anh cũng có thể ngủ một giấc thật ngon. 

Còn tiếc nuối là sau khi cơn tê dại biến mất, anh lại không còn chút cảm nhận nào của hai chân ở dưới nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.