Ngày Tỉnh Là Lúc Về

Chương 60



Mẹ của Lâm Trạch tên là Nhiêu Anh, là một nhân viên bán hàng ở siêu thị bình thường.

Hai năm trước, sau khi xảy ra tai nạn, Nhiêu Anh được giáo viên gọi đến trường, cùng với mẹ của một nam sinh khác là Trần Tử Tuấn xem camera giám sát trên sân bóng rổ.

Giáo viên phát đi phát lại video va chạm nhiều lần, nhấn tạm dừng, chỉ vào ba người nhảy lên trên màn hình, nói: “Đây là Triệu Tỉnh Quy, đây là Trần Tử Tuấn, đây là Lâm Trạch.”

Va chạm kia xảy ra rất nhanh, Nhiêu Anh không hiểu bóng rổ, nhưng có thể thấy rõ ba nam sinh khi nhảy lên dường như chen vào cùng một chỗ. Triệu Tỉnh Quy và Trần Tử Tuấn mặt đối mặt. Lâm Trạch ở bên trái Triệu Tỉnh Quy, sau khi va chạm, Triệu Tỉnh Quy liền bay về phía bên phải, ngã xuống dưới giá bóng rổ, rất lâu không đứng lên được.

Mọi người đồng loạt xông lên, vài phút sau đám người tản ra, Triệu Tỉnh Quy đứng lên, trở tay chống lưng, được Hồ Quân Kiệt đỡ đi về phía sân, nửa đường còn nói hai câu với Lâm Trạch.

Nhiêu Anh xem xong video, hỏi giáo viên: “Như vậy nghĩa là sao? Triệu Tỉnh Quy không phải đã đứng lên sao?”

Khi đó Triệu Tỉnh Quy đã ở trong bệnh viện hai ngày, tiến hành phẫu thuật lần đầu tiên, thầy giáo nói với mẹ của Nhiêu Anh và Trần Tử Tuấn về tình trạng sức khỏe hiện tại của Triệu Tỉnh Quy, mẹ Trần ngây dại, Nhiêu Anh lại liên tục kêu lên: “Có ý gì chứ? Đây có phải là muốn chúng tôi bồi tiền không? Rõ ràng là trách nhiệm của trường mấy người! Triệu Tỉnh Quy có thể đứng lên mà! Không liên quan chút xíu đến con tôi!”

Giáo viên nói: “Nhà trường chắc chắn có trách nhiệm, cũng sẽ thương lượng bồi thường với phụ huynh Triệu Tỉnh Quy, nhưng nếu phụ huynh Triệu Tỉnh Quy đưa ra yêu cầu bồi thường dân sự với Lâm Trạch và Trần Tử Tuấn, chúng tôi cũng sẽ phối hợp, mời hai vị đến đây là thông báo trước về vấn đề này. Từ giám sát, Lâm Trạch và Trần Tử Tuấn đều có trách nhiệm nhất định.”

Nhiêu Anh không hiểu: “Lâm Trạch có trách nhiệm gì? Chơi bóng đụng tới đụng lui không phải là chuyện bình thường sao? Nếu mấy người bọc lại cái đinh đó cho tốt, không phải là không có gì xảy ra sao? Hơn nữa Triệu Tỉnh Quy còn có thể đứng lên mà! Điều đó có nghĩa là nó không sao! Như vậy còn muốn đòi tiền? Là tự mình ngã còn tìm đệm lưng sao?”

Giáo viên nói: “Mẹ Lâm Trạch đừng kích động, bố mẹ Triệu Tỉnh Quy còn chưa tỏ thái độ, chuyện này trước mắt xem ra chỉ là một lần bị thương ngoài ý muốn. Bố mẹ Triệu Tỉnh Quy đều là người trí thức, còn rất hiểu đạo lý, chúng tôi sẽ bàn bạc thật tốt với họ, tranh thủ để trường học ra mặt giải quyết thỏa đáng sự việc.”

Sau khi về nhà, Nhiêu Anh mắng Lâm Trạch đến mức máu chó ngập đầu.

Nhà bọn họ do bà ta quyết định, bà ta rất mạnh mẽ, chồng và con dưới sự áp đảo của bà ta, tính cách có vẻ ôn hòa lại yếu đuối.

Nhiêu Anh chỉ vào Lâm Trạch, tức giận nói: “Nhà Triệu Tỉnh Quy có tiền, tao bảo mày làm bạn với nó cho tốt, là muốn mày tốt nghiệp đại học có thể có nhiều đường tìm việc làm! Mày ngược lại đi đụng nó làm gì? Bây giờ thì hay rồi, mày hủy hoại nó rồi, người ta muốn tìm chúng ta đòi tiền đấy!”

Lâm Trạch cúi đầu: “Bồi thường đi, nên bồi thường mà.”

“Bồi thường cái rắm! Tao sẽ không cho nó một xu.” Nhiêu Anh tức giận muốn nổ tung: “Mày đã kiếm ra được đồng nào chưa? Có biết tao và bố mày kiếm tiền khổ bao nhiêu không? Tiền lương một tháng của tao mới hơn ba nghìn, sinh nhật của mày, Triệu Tỉnh Quy tặng mày cái túi kia phải bảy tám trăm! Loại công tử như nó tao lấy cái gì đi bồi thường? Gia đình họ không thiếu tiền! Mà là xảy ra chuyện muốn tìm người chịu trách nhiệm! Trách nhiệm này nhà chúng ta không thể chịu được.”

Sau đó, mẹ Trần Tử Tuấn dẫn Trần Tử Tuấn đi tìm Phạm Ngọc Hoa, Trần Tử Tuấn khóc sướt mướt xin lỗi Phạm Ngọc Hoa, mẹ Trần lấy ra hai vạn nói muốn bồi thường, hy vọng Phạm Ngọc Hoa không kiện Trần Tử Tuấn, bà ta đồng ý giải quyết riêng.

Phạm Ngọc Hoa nhận lấy, nói không phải lỗi của Trần Tử Tuấn.

Bà và Triệu Vỹ Luân đều xem qua camera giám sát, Triệu Vỹ Luân hiểu bóng, nhìn rất rõ ràng, Trần Tử Tuấn chỉ là cướp rổ rất bình thường, không phạm quy, còn Triệu Tỉnh Quy là bị Lâm Trạch xô đẩy.

Phạm Ngọc Hoa biết Lâm Trạch là bạn tốt của Triệu Tỉnh Quy, chờ Lâm Trạch cùng phụ huynh đến xin lỗi. Bà ấy đã nghĩ kỹ, chỉ cần Lâm Trạch thành tâm xin lỗi, bà ấy cũng sẽ không làm khó đối phương, sẽ không lấy tiền của bọn họ.

Tuy nhiên, Lâm Trạch và bố mẹ của cậu ta không đến một lần nào.

Sau khi sự việc xảy ra, Phạm Ngọc Hoa chỉ gặp Lâm Trạch một lần, là vào tháng 6 năm đó, Lâm Trạch cùng người của đội bóng rổ đến bệnh viện thăm Triệu Tỉnh Quy. Lâm Trạch không chào bà ấy, vẫn luôn trốn trong đám người, cũng không nói chuyện với Triệu Tỉnh Quy, thăm được một chút thì bọn họ liền rời đi.

Kể từ đó, Phạm Ngọc Hoa gặp Hồ Quân Kiệt, nhưng không bao giờ gặp lại Lâm Trạch nữa.

Bà ấy nghĩ, xảy ra tai nạn như vậy Lâm Trạch nhất định sẽ áy náy, sẽ không dám đến gặp Triệu Tỉnh Quy, Triệu Tỉnh Quy cũng không muốn gặp lại cậu ta, cho nên hai đứa nhỏ cắt đứt liên lạc là rất bình thường.

Nhà họ Triệu yên ổn, nhà họ Lâm lại vẫn đang lo lắng sợ hãi.

Nhiêu Anh vốn dĩ lo lắng đề phòng, sợ bố mẹ Triệu Tỉnh Quy thật sự tới tìm Lâm Trạch đòi bồi thường tiền. Vì thế, bà ta còn đi hỏi mẹ Trần Tử Tuấn, mẹ Trần nói bố mẹ Triệu Tỉnh Quy chịu tha thứ cho Trần Tử Tuấn, nhận tiền của bọn họ, đồng ý tiếp nhận kết quả xử lý của trường.

Nhiêu Anh vẫn chưa yên tâm, lại đi hỏi một luật sư, đối phương nói thời hiệu khởi kiện bồi thường thiệt hại dân sự là một năm, vì thế Nhiêu Anh bắt đầu chờ đợi, sau khi hết một năm mới yên lòng.

Trong quá trình này, trên người Lâm Trạch có biến hóa khiến Nhiêu Anh khó giải thích được.

Hơn một năm trước còn tốt, Lâm Trạch vẫn đi học bình thường, nhưng mà thành tích có chút thụt lùi, hơn nữa không bao giờ đi chơi bóng rổ nữa.

Tinh thần cậu ta trở nên sa sút, có đôi khi không muốn ăn cơm, có đôi khi lại ăn quá nhiều, dần dần từ một cậu bé gầy thanh tú trở nên lôi thôi lếch thếch, luộm thuộm nhếch nhác, còn mập lên rất nhiều.

Nhiêu Anh không để trong lòng, thỉnh thoảng mắng Lâm Trạch vài câu, bảo cậu ta chuyên tâm học tập, tiền đồ của mình quan trọng nhất.

Đến tháng 9 năm ngoái, Triệu Tỉnh Quy quay lại trường học, Nhiêu Anh phát hiện con trai càng ngày càng không đúng lắm.

Cậu ta trở nên nghi thần nghi quỷ, sau khi về nhà thì lập tức trốn trong phòng không ra, nghe người khác nhỏ giọng nói chuyện sẽ không khống chế được cảm xúc, tức giận hỏi bọn họ đang nói cái gì, có phải đang thảo luận về cậu ta hay không.

Hồ Quân Kiệt đến nhà tìm Lâm Trạch, Nhiêu Anh không nghe thấy bọn họ nói chuyện gì, chỉ thấy Hồ Quân Kiệt thở dài rời đi, mà Lâm Trạch ở trong phòng gào khóc: “Tôi nói tôi không cố ý! Tôi không có ý đó! Sao cậu không tin tôi?”

Khi Nhiêu Anh dọn dẹp phòng cho con trai thì tìm được một quyển nhật ký Lâm Trạch viết, trên đó mỗi một trang đều viết đầy chữ:

Tôi không có ý đó, sao cậu không tha thứ cho tôi?

Tôi chỉ muốn cậu xấu hổ, tôi không muốn làm cậu bị liệt.

Sao cậu không kiện tôi? Cậu đã tha thứ cho tôi, phải không?

Tôi thực sự không có ý đó, cậu giết tôi đi, giết tôi đi!

……

Nhiêu Anh thấy vậy thì run sợ, cầm nhật ký đi hỏi Lâm Trạch, Lâm Trạch sụp đổ, đoạt lấy quyển sổ xé nát bấy, khóc lóc kêu cậu ta không muốn sống nữa, chỉ cần cậu ta chết thì Triệu Tỉnh Quy sẽ tha thứ cho cậu ta.

Nhiêu Anh run rẩy môi, hỏi: “Con thành thật nói cho mẹ biết, rốt cuộc có phải con cố ý hay không?”

Lâm Trạch trầm mặc hồi lâu, đột nhiên bụp một tiếng quỳ xuống trước Nhiêu Anh, khóc lóc nói: “Mẹ, con đi tự thú đây! Con sẵn sàng vào tù! Chúng ta bồi thường tiền cho Triệu Tỉnh Quy đi! Con gặp ác mộng mỗi ngày, con thực sự không thể sống tiếp nữa.”

Nhiêu Anh tát con trai một cái: “Nói nhảm gì vậy? Ngồi tù cái gì, bồi thường tiền cái gì! Chuyện này đã qua rồi! Con không có ý đó! Miễn là con không nói, ai mà biết được?”

Lâm Trạch lẩm bẩm nói: “Triệu Tỉnh Quy biết, cậu ấy cái gì cũng biết, cậu ấy nhất định sẽ nói cho người khác biết hết, cậu ấy sẽ nói ra hết…”

Nhiêu Anh trơ mắt nhìn Lâm Trạch thay đổi từng ngày, mỗi ngày mất hồn mất vía, thành tích rơi xuống dưới cùng của lớp, về sau không ngờ còn tự sát! Nhiêu Anh đưa cậu ta đến bác sĩ, bác sĩ nói Lâm Trạch có dấu hiệu tâm thần phân liệt, cần dùng thuốc điều trị lâu dài.

Sấm sét giữa trời quang, Nhiêu Anh trợn tròn mắt.

Bà ta nghĩ, tuy Triệu Tỉnh Quy trở thành một người bị liệt, nhưng trong nhà có tài xế có bảo mẫu, có người hầu hạ anh, cùng lắm thì không đi làm, để người ta nuôi cả đời. Lâm Trạch không như thế! Lâm Trạch là hy vọng duy nhất của gia đình họ, đứa con trai này của bà ta học hành giỏi giang như vậy, bà ta còn đang trông cậy vào tương lai cậu ta thi đại học, tìm một công việc tốt, lập gia đình lập nghiệp, trở nên thật nổi bật.

Một đứa con trai đang tốt đẹp cứ như vậy phát điên, Nhiêu Anh càng thêm oán trách Triệu Tỉnh Quy.

Đến ngày 7 tháng 4 năm nay, Lâm Trạch lại đến quấy rầy Triệu Tỉnh Quy, còn náo loạn làm ra chuyện lớn. Cô Lý bảo Nhiêu Anh đưa Lâm Trạch đi khám bệnh, bác sĩ cho Lâm Trạch nhập viện luôn, nói trạng thái của cậu ta đã không phù hợp để tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

Lâm Trạch khóc lóc đến nói với Nhiêu Anh, cậu ta chỉ muốn Triệu Tỉnh Quy tha thứ cho cậu ta, cậu ta không muốn gặp ác mộng nữa.

Lại qua một tuần, cô Lý gọi điện thoại cho Nhiêu Anh, nói Triệu Tỉnh Quy nói với các thầy cô là anh cho rằng Lâm Trạch cố ý đụng vào anh.

Lần này Nhiêu Anh thể hiện phẫn nộ, không chỉ thẳng thừng phủ nhận mà còn mắng Triệu Tỉnh Quy một trận qua điện thoại, lớn tiếng hét lên: “Con trai tôi không thể làm loại chuyện này! Đây là tin đồn nhảm nhí! Triệu Tỉnh Quy có chứng cớ không? Muốn gia đình chúng tôi mất tiền chứ gì? Không đời nào! Một xu cũng không có.”

Cô Lý nói, Triệu Tỉnh Quy không muốn Lâm Trạch bồi thường tiền, chỉ hy vọng Lâm Trạch đừng bao giờ đến tìm anh nữa, nếu Lâm Trạch không nghe, nhà họ Triệu sẽ dùng pháp luật để giải quyết chuyện này.

Hơn nửa năm nay, bởi vì tinh thần Lâm Trạch xảy ra vấn đề, Nhiêu Anh đã tiêu rất nhiều tiền trên người con trai, nên bà ta hận Triệu Tỉnh Quy thấu xương.

Nghe cô Lý nói xong, bà ta đột nhiên nảy ra suy nghĩ, vì thế hôm nay bà ta mới đến cửa làm loạn, muốn ‘đòi công bằng’ cho Lâm Trạch.

Lúc này xe điện đang nằm ngang trước đầu xe Bentley, chỉ cách điểm an toàn của xe nửa thước. Bên cạnh xe Bentley, Nhiêu Anh giằng co với Trác Uẩn, mục tiêu cực kỳ rõ ràng.

Trác Uẩn cũng không biết trong lòng Nhiêu Anh vòng vèo, trong đầu chỉ có một suy nghĩ bđang từ từ thành hình.

Cô không nắm chắc, tất cả chỉ có thể dựa theo ý trời.

Trác Uẩn đi tới trước đầu xe, nhìn vào vị trí xe điện, lại xuyên qua kính chắn gió nhìn vào trong xe, có thể thấy Triệu Tỉnh Quy phía sau ghế lái, bị che khuất hơn phân nửa cơ thể. Cô cũng mặc kệ anh có nghe thấy hay không, hướng về phía kính chắn gió hô lên: “Triệu Tỉnh Quy, anh ở trong xe đừng ra ngoài! Em sẽ giải quyết chuyện này.”

Triệu Tỉnh Quy không nghe được thanh âm bên ngoài xe, lúc nãy đúng là đang do dự có nên mở cửa sổ hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra hay không, nhưng lúc này tiếp xúc với tầm mắt Trác Uẩn, hiểu được ý tứ của cô.

Cô đã bình tĩnh và không muốn anh đi ra ngoài.

Triệu Tỉnh Quy gật gật đầu với cô qua cửa kính, di chuyển tay ra khỏi công tắc cửa sổ xe, lấy điện thoại di động ra gọi 110, lại gọi điện thoại cho bố.

Bên ngoài xe, Trác Uẩn nhắc nhở Nhiêu Anh là thông qua kính chắn gió ở trong xe cũng nhìn thấy hết lời nói và hành động của bà ta, thế là bà ta cũng vọt tới, cách xe điện ở bên ngoài đầu xe hô to: “Triệu Tỉnh Quy, mày đi ra đây cho tao! Tao cần nói chuyện với mày! Mày ra ngoài! Tao nói cho mày biết! Mày không trốn được đâu!”

Tiếng ồn ào trước cổng trường thu hút sự chú ý của một bộ phận người qua đường, dù sao đây cũng là một chiếc xe sang, dần dần có người dừng chân vây xem, cho rằng là xe sang đụng phải xe điện dẫn đến tranh chấp.

Một người nào đó hỏi: “Đây là loại xe gì?”

“Chưa từng thấy qua, nhìn rất đáng giá.”

“Cô gái kia xinh đẹp thật, bọn họ đang cãi nhau chuyện gì vậy?”

“Không biết, người trên xe vẫn không xuống.”

Bảo vệ trường Nhị Trung cũng đi ra, hỏi chú Miêu: “Sao vậy? Va chạm à?”

Chú Miêu ảo não buông tay ra: “Không có! Người này đột nhiên ngăn cản chúng tôi, không biết muốn làm gì.”

Trước đầu xe, Trác Uẩn ôm cánh tay hỏi Nhiêu Anh: “Mẹ Lâm Trạch, bà muốn nói gì với Triệu Tỉnh Quy? Nói với tôi là được, tôi là chị cậu ấy.”

Nhiêu Anh nhìn cô một cái, Trác Uẩn rất đẹp, ăn mặc cũng phong cách, bà ta có chút tin tưởng, chỉ vào kính chắn gió, cao giọng hô lên: “Tôi muốn hỏi Triệu Tỉnh Quy! Dựa vào cái gì mà nói là con trai tôi cố ý đụng vào nó? Đây là ngậm máu phun người! Con trai nhà tôi đáng thương như vậy, còn bị mấy người hắt nước bẩn, mấy người chính là ỷ thế hiếp người.”

“Hả?” Trác Uẩn bật cười, “Con trai bà đáng thương? Vậy bà có bao giờ hỏi cậu ta tại sao cậu ta lại trở nên ‘đáng thương’ như vậy không? Chẳng lẽ không phải vì chột dạ sao?”

“Con trai tôi không chột dạ chút nào! Vừa khéo nơi này đông người, mọi người giúp tôi phân xử! Nhìn mấy kẻ có tiền này đi, xem bọn họ ức hiếp dân thường thấp cổ bé họng  như thế nào.”

Nhiêu Anh đứng trước đầu xe, lôi kéo người qua đường sang sảng kể chuyện hai năm trước, cuối cùng nói: “Trường học cũng đã phán là ngoài ý muốn, nhà bọn họ cũng không muốn nhà tôi bồi thường tiền, bây giờ đã qua hai năm, thằng nhóc này đột nhiên lại nói do con trai tôi cố ý đụng vào nó! Mấy người nói đi, điều đó có hợp lý không? Có đạo lý không?! Như thế này sau hai năm còn muốn đến ăn vạ!”

Hóa ra không phải là tai nạn giao thông?

Người qua đường cũng không rõ nguyên nhân và hậu quả, không thể phát biểu ý kiến, nhưng rất nhiều người có thù với nhà giàu, nhìn thấy tranh chấp giữa người có tiền và dân thường, lại thấy Nhiêu Anh có dáng hợp tình hợp lý, cán cân trong lòng bất giác nghiêng về phía Nhiêu Anh.

Chú Miêu tức giận đến phát run, đến mức muốn xông lên đánh người, bảo vệ giữ chặt ông ấy, chú Miêu chỉ vào Nhiêu Anh nói: “Bà như vậy là đổi trắng thay đen! Bà đến để gây chuyện đúng không! Bà nói con bà vuốt lại lương tâm xem thử, rốt cuộc có phải cậu ta cố ý hay không! Ai nói dối thì người đó sẽ bị sét đánh.”

Da mặt Nhiêu Anh rất dày: “Con trai tôi không biết nói dối! Nó nói nó không cố ý là không cố ý.”

Trác Uẩn cũng không để ý tới tiếng bàn luận xung quanh, cũng không muốn giả thích chân tướng sự thật cho người qua đường, trong lòng chỉ có một mục đích, bình tĩnh nói với Nhiêu Anh: “Mẹ Lâm Trạch, theo tôi được biết thì Triệu Tỉnh Quy không yêu cầu con trai bà bồi thường tiền mà? Thậm chí còn không yêu cầu cậu ta xin lỗi, cậu ấy chỉ hy vọng Lâm Trạch sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, cho nên hôm nay bà tới đây, cuối cùng là muốn làm gì?”

“Tôi muốn làm gì sao? Cô có biết con trai tôi bây giờ trông như thế nào không?” Nhiêu Anh vừa nói xong lại khóc lớn, không ngừng khóc lóc kể lể với người qua đường, “Con trai tôi năm nay học lớp 12, học sinh cuối cấp đó! Vốn tiền đồ rộng mở, cũng bởi vì lần đó chơi bóng rổ đụng phải  người ta, toàn bộ tinh thần đều suy sụp, hiện tại vẫn ở bệnh viện! Con trai tôi đã thành như vậy mà gia đình này còn không tha cho chúng tôi, thế mà lại vu khống con trai tôi! Vào thời điểm xảy ra tai nạn, con trai tôi chỉ mới 16 tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ.”

Bà ta khóc trời khóc đất, Trác Uẩn liếc mắt nhìn đám người vây xem, người càng ngày càng nhiều, giọng nói của cô cũng lớn hơn một chút: “Mẹ Lâm Trạch, nghe không hiểu lời tôi sao? Rốt cuộc là bà muốn cái gì? Chúng tôi rất bận, không có thời gian ở đây đôi co với bà, bà còn không chịu nói là tôi báo cảnh sát đấy nhé.”

Chỉ dựa vào câu ‘đòi công đạo’ của Nhiêu Anh, trong lòng Trác Uẩn đã có suy đoán, muốn nhìn xem mình đoán có đúng hay không.

Đúng thật là như vậy, câu trả lời của Nhiêu Anh đã xác nhận suy nghĩ của cô: “Con trai tôi bị mấy người tra tấn đến mức người không giống người quỷ không giống quỷ, bây giờ mỗi ngày đều phải uống thuốc, trong nhà đã tốn rất nhiều tiền! Còn không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học! Tất cả đều là bởi vì Triệu Tỉnh Quy! Tôi muốn cậu ta xin lỗi con trai tôi! Sau đó bồi thường cho chúng tôi chi phí thuốc men.”

Trác Uẩn làm bộ giật mình: “À? Bồi thường cho bà tiền thuốc men sao?”

“Đúng vậy!” Nhiêu Anh chống nạnh, “Tiền thuốc men trước khi con trai tôi khỏi hẳn đều phải chịu trách nhiệm! Còn có chi phí tổn thất tinh thần nữa! Nếu như mấy người không đáp ứng, tôi sẽ dẫn con trai đi tìm Triệu Tỉnh Quy một chuyến, mấy người tự xem mà làm đi.”

Trác Uẩn ‘À’ một tiếng, nâng cao âm lượng nói: “Chỉ cần chúng tôi đáp ứng đưa tiền, bà đảm bảo Lâm Trạch sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Triệu Tỉnh Quy nữa, là ý này sao?”

Nhiêu Anh không quan tâm đến sự châm biếm trong lời nói của cô, lớn tiếng nói: “Đúng vậy! Cô cho rằng Lâm Trạch rất muốn gặp Triệu Tỉnh Quy sao? Tôi nhổ vào! Nó không muốn chút nào! Chỉ cần mấy người bồi thường tiền để Lâm Trạch chữa bệnh cho khỏe, nó sẽ không đi tìm Triệu Tỉnh Quy nữa.”

Chú Miêu: “…”

Vòng vèo nửa ngày, hóa ra là vì muốn tiền, có biết liêm sỉ là gì không vậy?

Trác Uẩn nói: “Mẹ Lâm Trạch, bà có bao giờ nghĩ tới, vì sao con trai bà lại phát điên không?”

Nhiêu Anh giận dữ nói: “Con trai tôi không điên! Nó chỉ bị bệnh tạm thời! Nó sẽ ổn thôi.”

Trác Uẩn lắc đầu: “Không, trong lòng con trai bà có quỷ, vĩnh viễn cũng không khỏi.”

“Sao cô lại nói chuyện ác ý như vậy? Cô có bằng chứng gì không? Có bằng chứng thì cô lấy nó ra! Bớt tỏ vẻ đi.” Nhiêu Anh giận dữ nhìn Trác Uẩn, “Là con trai tôi quá lương thiện! Không cẩn thận đụng phải cậu ta nên trong lòng thấy áy náy, vậy cũng không thể để mấy người nói bậy khắp nơi.”

Bà ta lại hướng về phía kính chắn gió hét lên: “Triệu Tỉnh Quy, mày đi ra cho tao! Mày tránh được mùng một trốn không được mười lăm, tao muốn mày ở trước mặt mọi người nói cho rõ ràng! Xin lỗi con trai tao.”

Trong xe, Triệu Tỉnh Quy từ trên lưng ghế để lộ ra hai con mắt, nhìn tình cảnh trước đầu xe, phát hiện Trác Uẩn lại nhìn anh một cái, còn ra hiệu với anh, ý bảo anh đừng nhúc nhích.

Lòng Triệu Tỉnh Quy yên ổn hơn rất nhiều, quyết định yên lặng quan sát thay đổi, chờ cảnh sát tới.

“Cậu ấy sẽ không ra đâu, cũng sẽ không xin lỗi con trai bà, càng không có khả năng bồi thường tiền.” Trác Uẩn giống như nghe một trò đùa, cười đến run rẩy, “Mẹ Lâm Trạch, bà đúng là muốn tiền đến phát điên rồi. Vốn dĩ có kiện Lâm Trạch hay không chúng tôi còn chưa thương lượng xong, nếu bà có thái độ như vậy, vậy chúng ta chỉ có thể gặp ở tòa.”

Nhiêu Anh sửng sốt, thấy dáng vẻ như biết mọi thứ của cô thì nhướn cổ nói: “Cô lừa ai đấy? Mấy người muốn kiện thì hai năm trước đã đi kiện rồi! Vụ kiện này chỉ có một năm là hết hạn! Và cô không có bằng chứng! Chính là miệng máu phun người.”

“Ha, thời gian kiện tụng bà cũng biết? Có vẻ như đã tham khảo ý kiến.” Trác Uẩn cười nói, “Nhưng mà, ai nói chúng tôi không có chứng cứ?”

Nhiêu Anh kinh ngạc: “Cái gì?”

“Chúng tôi không giống bà, một hai phải ra ngoài đường làm ầm làm ĩ, chúng tôi có tiền mà, bình thường đều âm thầm chuẩn bị mọi chuyện thỏa đáng, rồi  mới đến tính sổ với mấy người.” Trác Uẩn vẫn tỏ ra bình tĩnh nhàn nhã, “Có lòng nhắc nhở bà, hai năm trước chúng tôi đúng là không có chứng cớ, nhưng mà hiện tại có rồi, là con trai bảo bối của bà tự mình nói ra, đều đã ghi lại, chính miệng cậu ta thừa nhận cậu ta cố ý đụng Triệu Tỉnh Quy, không tin bà trở về hỏi cậu ta thử xem.”

“Không thể nào!” Trong lòng Nhiêu Anh sợ hãi, trên mặt lại không thể hiện ra ngoài, “Con trai tôi tôi hiểu rõ! Nó từ nhỏ đã lương thiện hiểu chuyện, cho dù có nói lời này cũng là bị mấy người uy hiếp! Hơn nữa đã qua một năm, mấy người căn bản không có cách nào đi kiện.”

Trác Uẩn từ tốn nói: “Mẹ Lâm Trạch, đừng tưởng rằng đã tham khảo ý kiến luật sư thì chuyện gì cũng tốt, có một lời giải thích không biết bà có thể hiểu được hay không, thời hạn kiện tụng là tính từ khi nạn nhân biết hoặc cần biết quyền lợi bị xâm phạm, Triệu Tỉnh Quy vốn không biết, sau khi Lâm Trạch chủ động thừa nhận thì cậu ấy mới biết, hiểu chưa?”

Nghe giải thích về quy định pháp lý như vậy, Nhiêu Anh nhất thời không hiểu, trong lòng vừa tức vừa hoảng loạn, thầm nghĩ chẳng lẽ thật sự sẽ bị kiện?

Bà ta nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Trác Uẩn: “Loại người như bọn mày đúng là xấu xa đã ăn vào tận xương tủy, rõ ràng đã giàu nứt đố đổ vách còn muốn tìm dân thường chúng tao gây phiền toái! Bọn tao muốn làm người cũng khó thật mà! Bọn mày làm như vậy là muốn đẩy con tao vào chỗ chết.”

Bà ta gào thét một tiếng, lại bắt đầu một trận khóc trời than đất, người xem náo nhiệt căn bản nghe không rõ, thấy Nhiêu Anh gào khóc thì cảm thấy không còn thú vị nữa: “Sao lại khóc? Không đánh nhau sao?”

“Đúng vậy! Ồn ào nửa ngày cũng không biết đang cãi nhau cái gì.”

“Đi thôi, nghe cũng nghe không hiểu.”

“Tôi còn phải đi mua đồ ăn, đúng là lãng phí thời gian.”

…..

Người qua đường đi hơn phân nửa, Nhiêu Anh mắt thấy đã mất đi sự ủng hộ của dư luận, Trác Uẩn cũng không cho bà ta cơ hội giảm xóc, bước về phía bà ta một bước, dùng tông giọng rất thấp nói: “Mẹ Lâm Trạch, tiền ấy à, bà không đòi được đâu. Triệu Tỉnh Quy cũng nhất định sẽ đi kiện cáo Lâm Trạch, nhưng bà đừng tưởng rằng chuyện cứ như vậy là xong.”

Nhiêu Anh trừng mắt nhìn cô: “Ý mày là sao?”

Trác Uẩn lạnh lùng cười: “Tôi có thể nói rõ cho bà biết, cho dù Lâm Trạch khỏi bệnh, trở lại trường học, thì sau này cậu ta  cũng chỉ là một tên rác rưởi sống ở tầng dưới cùng của xã hội. Cậu ta hại Triệu Tỉnh Quy phải ngồi trên xe lăn cả đời, bà cảm thấy chúng tôi sẽ để cho cậu ta sống tốt sao?”

Nhiêu Anh thật sự hoảng hốt: “Mày, bọn mày muốn làm gì?”

Ánh mắt Trác Uẩn đột nhiên trở nên vô cùng độc ác: “Tôi muốn cậu ta thi trượt đại học, không tìm được việc làm, không lấy được vợ, không sinh được con, tôi muốn cả nhà các người cả đời này đều sống trong sợ hãi, khổ bệnh đan xen, vĩnh viễn không có ngày yên, tôi muốn Lâm Trạch, sống, không, bằng, chết.”

Trong tiếng thì thầm ác ý của cô, Nhiêu Anh nhào về phía cô: “Tao giết mày!”

Một màn này xảy ra trước kính chắn gió, Triệu Tỉnh Quy Toàn nhìn thấy, thân trên nhào về phía trước, kêu lên: “Cẩn thận.”

Ai cũng không nhìn thấy ý cười xuất hiện trên khóe miệng Trác Uẩn, cô chính là chờ giờ khắc này.

Bàn tay của Nhiêu Anh nặng nề rơi xuống má trái Trác Uẩn, tát cô ngã sang phải.

Bên phải Trác Uẩn là gì? Đó là chiếc xe điện nằm ngang.

Bên phải của xe điện là gì? Là chiếc Bentley đắt tiền kia.

Cả người Trác Uẩn đụng vào xe điện, cũng không biết tại sao mà cả người lẫn xe điện té vào đầu xe Bentley, phát ra tiếng động cực kỳ lớn, người qua đường vây xem đồng thanh kinh hô, chú Miêu cùng bảo vệ lập tức xông lên, bảo vệ đi kéo Nhiêu Anh, chú Miêu nhìn Trác Uẩn.

Xe điện ngã nghiêng trên xà an toàn, Trác Uẩn đè lên xe điện, đang rên rỉ kêu đau. Chú Miêu kéo cô lên, cô quay đầu lại nhìn thành quả, cực kỳ hài lòng.

Trước chưa đề cập tới xe điện, đèn pha thủy tinh của Bentley bị đập nát một cái, đầu xe đen như mực cũng bị trầy xước một mảng lớn, xà an toàn bị chống đỡ nên không thấy rõ, đoán chừng cũng hư hỏng.

Nhiêu Anh đã hoảng loạn, nhìn tay phải của mình, một cái tát này có sức lớn như vậy sao?  Bà ta đúng là rất dùng sức, nhưng cũng không đến mức đánh bay người được, dù có đá một cước cũng không đến mức như thế chứ?

Trác Uẩn chỉ huy chú Miêu: “Chú Miêu, bảo vệ hiện trường, chụp ảnh làm bằng chứng, báo cảnh sát, tìm luật sư, cháu muốn tố cáo bà ấy đánh người, còn thiệt hại về tài sản.”

Nhiêu Anh sững sờ nhìn cô: “Mày nói gì vậy?”

“Mẹ Lâm Trạch, phiền bà hiểu cho rõ, hiện tại là xã hội pháp trị, tôi chính là một công dân tuân thủ pháp luật.” Trác Uẩn xoa xoa cái mông đau đớn, lại chỉ vào xe Bentley, nói: “Chú Miêu, nói cho bà ấy biết chiếc xe này tên là gì.”

Chú Miêu: “Bentley.”

Trác Uẩn: “Giá sàn?”

Chú Miêu: “Khoảng bốn trăm sáu mươi vạn.”

Trác Uẩn tiêu sái quay đầu: “Chú thử đánh giá tổn hại của xe xem.”

Chú Miêu nâng cằm nhìn đầu xe: “Sơn này bị xước thành như vậy thì phải sơn lại toàn bộ xe, có lẽ phải hơn mười mấy vạn, đèn xe thì vào khoảng ba, bốn hay năm vạn gì đó, ít nhất là ba vạn, xà an toàn…”

Nghe xong, mặt Nhiêu Anh đã như tro tàn, Trác Uẩn cười hì hì nói: “Mẹ Lâm Trạch, xe điện của bà chắc không mua bảo hiểm đâu nhỉ? Tôi cũng không hiểu nhiều về pháp luật, nhưng tôi nghĩ đó hoàn toàn là trách nhiệm của bà, ít nhất 80% trách nhiệm thuộc là về bà. Bà thấy đấy, xe điện là của bà, cũng là bà chặn xe, còn tôi cũng là bị bà đánh.”

Trác Uẩn nói xong lại xoa mông lên: “Ây da, tôi ngã đau muốn chết, có thể còn phải kiểm tra vết thương.”

Nhiêu Anh: “…”

“Có phải không ngờ một cái tát sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy không?” Trác Uẩn không cười, ánh mắt lại lạnh lùng, “Lúc Lâm Trạch đụng Triệu Tỉnh Quy, có nghĩ tới hậu quả không?”

Từ đầu đến cuối, mục đích của Trác Uẩn chỉ có một, chính là chọc giận Nhiêu Anh, để cho bà ta ra tay đánh người ở phía trước đầu xe.

Trác Uẩn không quan tâm có thể thay Triệu Tỉnh Quy đòi công bằng về mặt ngôn ngữ hay không, không quan tâm người khác đứng về phía Lâm Trạch hay là đứng về phía Triệu Tỉnh Quy, Triệu Tỉnh Quy cũng không cần lời xin lỗi của Lâm Trạch, cho nên, đối với tai nạn hai năm trước, Trác Uẩn cho rằng đã không cần phải thảo luận, bởi vì sự thật Triệu Tỉnh Quy bị liệt không thể thay đổi.

Nhưng mà Trác Uẩn biết, đối với nhà Lâm Trạch mà nói, tiền bồi thường thật sự sẽ khiến bọn họ cực kỳ khổ sở.

Cô đã thành công.

Mà lần này, Triệu Tỉnh Quy sẽ không vì lương thiện mà buông tha cho bọn họ nữa.

Nhiêu Anh ngơ ngác đứng đó, hỏi Trác Uẩn: “Cuối cùng thì mày có chứng cứ không?”

Trác Uẩn liếc xéo bà ta: “Không có.”

Nhiêu Anh hít sâu một hơi: “Không có ghi âm?”

Trác Uẩn: “Không có.”

“Mày! Mày là đồ lừa đảo! Mày lừa tao.” Nhiêu Anh chỉ vào cô, Trác Uẩn lập tức mở cửa xe bước vào, Nhiêu Anh xông tới gõ vào cửa sổ như phát điên, vừa khóc vừa gào, tiếp theo lại chạy đến trước xe nâng chiếc xe điện kia lên muốn chạy trốn.

Chú Miêu đương nhiên sẽ không để cho bà ta chuồn đi, cùng bảo vệ ngăn cản bà ta lại. Nhiêu Anh lửa giận ngút trời, rú xe điện đụng vào chiếc Bentley, miệng gào to: “Muốn chết thì cùng chết.”

Bà ta bị bảo vệ mạnh mẽ mẽ kéo ra khỏi xe điện, xe điện bởi vì quán tính lại đụng phải Bentley, chú Miêu tiếp tục sờ cằm: “Hưm, khoảng bốn vạn nữa.”

Một người đàn ông đứng xem nói: “Sai rồi! Cái hố này phải tới sáu, bảy vạn.”

Một người khác nói: “Chiếc xe này có giá hơn bốn trăm vạn? Có thể mua được hai ngôi nhà luôn đấy.”

Nhiêu Anh đang giãy giụa trong tay bảo vệ: “…”

Bà ta trợn trắng mắt, lảo đảo ngả xuống đất bắt đầu đấm ngực thùm thụp, khó lóc lăn lộn om sòm, người qua đường nhìn bà ta như xem tuồng, chỉ chỉ trỏ trỏ, có người còn cầm điện thoại chụp lại.

Bà ta chắc chắn đang nguyền rủa Trác Uẩn và Triệu Tỉnh Quy, nhưng mà những thanh âm này đều bị chặn ở ngoài xe, hai đương sự không ai nghe thấy.

Cảnh sát và luật sư đều tới, chú Miêu đang nói chuyện với cảnh sát, Nhiêu Anh đột nhiên từ trên mặt đất xoay người, hướng về phía đầu xe Bentley quỳ xuống, không biết đang gào thét gì đó, cảnh sát và chú Miêu muốn kéo bà ta dậy, nhưng làm thế nào cũng không kéo được, quần áo của bà ta bị tốc lên, cái bụng trắng đều lộ ra.

Triệu Tỉnh Quy nhìn một màn hoang đường này, trong lòng đủ tư vị.

Có thoải mái không? Chưa chắc.

Trác Uẩn cầm tay anh, Triệu Tỉnh Quy quay đầu nhìn cô, Trác Uẩn nói: “Không cần thông cảm cho bà ta, con người phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm, anh đã cho Lâm Trạch rất nhiều cơ hội, nếu như không phải bởi vì mẹ cậu ta tham lam, muốn tới tìm anh đòi tiền, chuyện này căn bản sẽ không xảy ra.”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Cảm ơn em.”

“Cảm ơn em làm gì?” Trác Uẩn nói, “Có điều làm hỏng xe nhà anh rồi, nhưng mà đáng giá, đúng không?”

Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Em vừa rồi nói gì với bà ta mà bà ta lại chủ động đánh em?”

“Không có gì, chỉ hù dọa bà ta chút thôi.” Trác Uẩn cười cười, “Triệu Tiểu Quy, anh nhớ cho kỹ, chuyện này phải bồi thường bao nhiêu thì đòi bấy nhiêu, nhà anh cứ cầm là được, không cần đi quan tâm nhà bọn họ đáng thương bao nhiêu, có đói hay không, có phải bán nhà để có tiền hay không, đó không phải là chuyện anh cần cân nhắc.”

“Ừm.” Triệu Tỉnh Quy khẽ gật đầu, nâng tay sờ lên gò má trái vừa đỏ vừa sưng của Trác Uẩn, cực kỳ đau lòng hỏi: “Có đau không?”

“Không đau!” Trác Uẩn cười vui vẻ, mặt mày hớn hở nói, “Cuộc đời em chưa từng chờ mong bị người ta tát như vậy! Khi bà ta đánh em, em còn nghĩ là, à, cuối cùng đã có thể kiểm tra khả năng diễn xuất của mình rồi! Ha ha ha ha…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.