Trời đổ cơn mưa nhỏ, lưng Triệu Tỉnh Quy lại xuất hiện cơn đau mơ hồ. Anh đánh bóng cộng thêm ngồi xe lăn lâu nên cơ thể hơi mệt mỏi, ngồi trên xe lăn không được yên ổn.
Vẫn chưa tới giờ cơm tối, Trác Uẩn kêu anh lên giường nằm một lúc, Triệu Tỉnh Quy không đồng ý, nói quần mình bẩn, đầu cũng chưa gội, không quen cứ thế lên giường nằm.
Thế là Trác Uẩn lại kêu anh nằm trên ghế sô pha.
Đặt người lên ghế sô pha dài một mét tám, Trác Uẩn ngồi ở một đầu sô pha chơi di động, Triệu Tỉnh Quy thì nằm gối đầu lên đùi cô.
Anh co hai chân dựa vào lưng ghế sô pha, mũi chân để ở trên một đầu tay vịn khác. Nếu như không nhìn thấy chiếc xe lăn để ở bên ghế sô pha kia, với tư thế nhàn nhã như thế này, gần như không nhìn ra anh là một chàng trai bị liệt nửa người dưới.
Sự khó chịu trên lưng dần thuyên giảm, Triệu Tỉnh Quy thích ý nhắm mắt lại. Tay phải Trác Uẩn cầm điện thoại di động, tay trái sờ tóc anh, giống như đang vuốt ve một con mèo.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi rào rào bên ngoài cửa sổ. Triệu Tỉnh Quy gối lên đùi Trác Uẩn, ngón tay phải cuốn lấy sợi tóc rũ xuống của cô chơi đùa, ngực phập phồng nhẹ nhàng, không khí xung quanh mang theo hơi thở vui vẻ của cô.
Thỉnh thoảng anh mở mắt ra, có thể thấy hai đầu gối của mình khép lại dựa lên lưng ghế sô pha, nhưng nhắm mắt lại thì không thể cảm nhận được chút gì. Cho dù Trác Uẩn có quăng hai cái chân của anh xuống dưới gầm ghế sô pha, bày ra một tư thế kỳ quái anh cũng sẽ không biết.
Triệu Tỉnh Quy không khỏi nghĩ lại chuyện xảy ra vừa rồi.
Sau khi một màn kia xảy ra, Trác Uẩn không cảm thấy chỗ nào có vấn đề, còn nói đây là dấu hiệu tốt, khen anh rằng ‘Tiểu Quy’ rất khá, sau này phẫu thuật xong trạng thái chắc hẳn sẽ trở nên tốt hơn.
Nhưng Triệu Tỉnh Quy không nghĩ như vậy, cứng lên trước mặt bạn gái rồi lại xìu xuống, mặc dù kéo dài mấy phút nhưng vẫn khiến anh cảm thấy khó chịu, trong lòng rất không chắc chắn về việc lúc nào trong tương lai sẽ xảy ra thực chiến, cũng không biết phẫu thuật có ảnh hưởng tốt đến phương diện này hay không.
Anh ỉu xìu một lúc lâu. Trác Uẩn hôn anh, dỗ anh, khích lệ anh, anh mới lên tinh thần một lần nữa.
“Liệu em có cảm thấy anh vô dụng quá không?” Nghỉ ngơi trên ghế sô pha khoảng mười phút, Triệu Tỉnh Quy quay đầu sang, mở mắt ra, có thể thấy được bụng của Trác Uẩn, vươn tay gãi gãi cô.
“Không đâu, nhột em.” Trác Uẩn nhéo một cái, “Sẽ ổn thôi mà, Triệu Tiểu Quy. Cho dù có không ổn thì cũng không sao hết.”
“Tại sao lại không sao?” Triệu Tỉnh Quy không dám nghĩ, “Anh không muốn khiến em phải thất vọng, nhưng anh thật sự… không khống chế được.”
“Nhưng mà anh thích em.” Triệu Tỉnh Quy chôn mặt vào bụng cô, túm chặt lấy vạt áo cô, “Trác Uẩn, anh thích em.”
“Em cũng thích anh.” Trác Uẩn cúi đầu hôn lên tai anh, “Nghe em, đừng nghĩ linh tinh nữa, sẽ tốt lên thôi.”
Triệu Tỉnh Quy không nói nữa.
Bạn bè đồng trang lứa với anh, ví dụ như Hướng Kiếm, Du Sâm, Hồ Quân Kiệt, ngày nào cũng vô ưu vô lo, căn bản không buồn rầu như anh.
Chàng trai mười tám tuổi muốn biến thành người đàn ông chân chính, muốn cho cô gái mình yêu tất cả những gì tốt nhất, nhưng bởi vì tình trạng thân thể quá đặc biệt nên đã lo lắng quá sớm về những chuyện vốn không nên rầu rĩ vào lứa tuổi này.
Chạng vạng, trời dần tối, mưa cũng ngừng rơi.
Triệu Tỉnh Quy ngủ trên ghế sô pha hơn một tiếng, chân Trác Uẩn cũng bị anh đè tới tê dại, cô nhéo tai anh đánh thức anh: “Triệu Tiểu Quy, nấu mì thôi, em đói lắm rồi!”
Triệu Tỉnh Quy sực tỉnh, phản ứng đầu tiên là sờ quần, phát hiện không xảy ra vấn đề gì mới chống ghế sô pha từ từ ngồi dậy: “Ừm, để anh tới nhà vệ sinh đã.”
Anh chuyển mình lên xe lăn, vào phòng vệ sinh, bồn cầu ở giữa chậu rửa mặt và cửa kính phòng tắm, lúc Triệu Tỉnh Quy di chuyển qua lại có thể chống tay vịn lên bồn rửa mặt.
Anh thường mặc quần thể thao rộng thùng thình, thường là quần chun, lúc đi vệ sinh cởi qu@n có thể tiện hơn một chút.
Ngồi trên bồn cầu đi vệ sinh, Triệu Tỉnh Quy cúi đầu nhìn ‘Tiểu Quy’, có chút ‘chỉ hận rèn sắt không thành thép’, cắn răng thì thầm: “Xảy ra chuyện gì đều là vì mày, mày có thể khá lên một chút được không?”
Nói rồi anh nhẹ nhàng ấn lên bụng, ‘Tiểu Quy’ nhanh chóng tủi thân khóc nhè.
___
Trong phòng bếp vang lên tiếng máy hút mùi, trong chảo dầu đang sôi, Triệu Tỉnh Quy cầm một quả trứng gà, đập vỡ vỏ trứng rồi cho vào trong chảo.
Anh chiên trứng ốp la, mỗi người hai quả. Anh thích ăn trứng chín, còn Trác Uẩn lại thích ăn trứng lòng đào. Lúc anh cầm xẻng nhỏ chiên trứng cho cô đều cực kỳ cẩn thận, không để cho lòng đỏ bị vỡ nát.
Ngồi xe lăn đợi trước bếp, Triệu Tỉnh Quy rướn người để làm việc, độ cao của bếp và chảo không quá phù hợp, may là anh cao nên nấu đồ ăn cũng không phải vấn đề lớn.
Trác Uẩn cũng ở trong phòng bếp, dựa vào cánh cửa tủ lạnh ăn kem ốc quế, vừa ăn vừa nhìn Triệu Tỉnh Quy chiên trứng. Trong tủ lạnh của cô có thức uống, trái cây, kem ốc quế và kem cây. Triệu Tỉnh Quy không dám ăn thứ gì bậy, chỉ có thể ngoan ngoãn uống nước trắng.
Trác Uẩn ăn trứng, càng nhìn càng thấy thú vị. Triệu Tỉnh Quy làm việc gọn gàng ngăn nắp, rõ ràng là lần đầu xuống bếp nhưng tay chân không hề luống cuống chút nào, cứ như một đầu bếp nam dày dặn kinh nghiệm.
Anh quay đầu nhìn Trác Uẩn: “Em biết chiên trứng chứ?”
Trác Uẩn cười: “Chắc biết.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Anh chỉ mới nhìn qua dì Phan chiên, cũng từng thấy qua đầu bếp trong tiệc buffet chiên, nhưng tự mình làm thì đây là lần đầu tiên.”
Trác Uẩn chân chó nịnh anh: “Vậy anh có thiên phú thật đấy! Đầu bếp Triệu.”
Triệu Tỉnh Quy nhìn cô vui vẻ ăn kem ốc quế, mím mím môi, có hơi thèm ăn.
Chiên xong bốn quả trứng, Triệu Tỉnh Quy tắt lửa, gắp chúng ra đĩa rồi lại cầm túi đựng mì sợi nghiên cứu các bước nấu mì ngoài bao bì. Hai đầu bếp mới vì khiêu chiến bản thân mình mà đặc biệt mua gói mì không có gia vị kèm theo, chỉ cần cho rau cải xanh, chả viên, nấm hương và rau cải muối ớt vào nấu chín là được.
Xem hướng dẫn xong, Triệu Tỉnh Quy rửa nồi, một tay lăn xe lăn, một tay nhấc tay cầm của nồi chuyển qua vòi rửa, sau khi rửa nồi xong thì đổ một nồi nước lớn, cẩn thận đặt lên trên bếp.
“Ấy! Để em, để em làm cho.” Trác Uẩn thấy trong nồi có nhiều nước như thế, nghĩ thôi đã thấy nặng lắm rồi. Triệu Tỉnh Quy còn phải quay bánh xe, chỉ có thể bưng nồi bằng một tay, cô thật sự không thể nào đứng nhìn được, vội vàng chạy qua đón lấy cái nồi.
Triệu Tỉnh Quy lại nói: “Không cần, anh làm được mà. Sức anh mạnh lắm.”
Anh từ từ trở lại trước bàn bếp, bắc nồi lên trên bếp, bật lửa, bỏ mấy viên chả vào rồi chờ nước sôi.
Trong thời gian chờ đợi, Triệu Tỉnh Quy cầm cải xanh lên cho vào bồn rửa. Sau khi rửa xong anh liếc nhìn phòng bếp, hỏi: “Cô giáo Trác, thớt và dao thái ở đâu?”
Ánh mắt Trác Uẩn mờ mịt: “À ờ….”
Triệu Tỉnh Quy: “…..”
Trác Uẩn: “Dao gọt trái cây được không?”
“Bỏ đi, không có dao cũng không sao.” Triệu Tỉnh Quy lột từng bẹ cải xanh, “Em ở chỗ này đã hơn hai tháng rồi nhỉ, sao mà em sống được vậy?”
Trác Uẩn nói: “Meituan là mẹ em, Đói Rồi Chứ là bố em*.”
(*Meituan và Đói Rồi Chứ là hai thương hiệu đồ ăn nhanh.)
Triệu Tỉnh Quy cười lắc đầu: “Anh không thích ăn đồ ăn ngoài.”
Trác Uẩn tiếp tục ăn kem ốc quế: “Anh có dì Phan mà. Đồ ăn dì Phan nấu ngon như thế, chắc chắn anh không cần ăn đồ ăn ngoài rồi.”
Cô ăn chán kem ốc quế, còn lại một mẩu chocolate, hỏi Triệu Tỉnh Quy: “Anh có muốn ăn không?”
“Ăn chán chê rồi mới cho anh ăn à?” Triệu Tỉnh Quy mất hứng, “Sao hồi nãy không cho anh ăn một miếng?”
“Hừ, anh không hiểu đâu.” Trác Uẩn nói, “Đây là chocolate tinh túy của cả cây kem ốc quế, là chỗ ngon nhất. Lúc ăn kem ốc quế em mong đợi nhất là phần cuối cùng này đó.”
Triệu Tỉnh Quy chớp chớp mắt, há miệng ra với cô: “A…”
“Ngon.” Triệu Tỉnh Quy thoả mãn nhai vỏ kem ốc quế và chocolate, “Lâu rồi anh không ăn mấy loại kem ly hay kem que này, không dám ăn linh tinh.”
Nước sôi, Triệu Tỉnh Quy bỏ mì sợi vào, sau một hồi lại thêm một chút nước lạnh, đợi nước sôi lần nữa thì bỏ thêm cải muối ớt, nấm hương và cải bẹ xanh.
Đến bước mấu chốt chính là nêm muối, nhưng mà một nồi như thế này cần cho bao nhiêu muối, Triệu Tỉnh Quy và Trác Uẩn đều không biết.
Triệu Tỉnh Quy cho một chút, rồi lại một chút, nếm một ngụm nước canh, nhạt thì lại thêm muối, cuối cùng anh cầm muỗng canh nếm qua một ngụm, nói: “Cô giáo Trác, anh thấy ổn rồi, em qua nếm thử xem?”
Trác Uẩn cúi người xuống, tay trái Triệu Tỉnh Quy vén mái tóc dài lên cho cô, tay phải đưa muỗng canh tới bên miệng cô: “Cẩn thận nóng, để anh thổi cho.”
Trác Uẩn hớp một ngụm canh, giơ ngón cái lên với anh: “Được đó, hoàn hảo.”
Triệu Tỉnh Quy cầm đũa khuấy mì sợi, tắt lửa: “Ok, ra nồi.”
Trác Uẩn chỉ có một cái bát lớn, bình thường dùng để ăn sủi cảo và mì ăn liền, bây giờ chỉ có thể lấy một cái chén thủy tinh đựng trái cây làm chén ăn mì, Triệu Tỉnh Quy cạn lời: “Cái này xấu thật đấy.”
“Em thấy cái chén thủy tinh này đẹp mà, xấu chỗ nào?” Trác Uẩn bắt đầu múc sợi mì, “Ban đầu em không biết anh sẽ đến, mua nhiều chén vậy làm gì? Em chỉ ở nửa năm, sau này mấy thứ này không dùng tới nữa, mua nhiều lãng phí.”
Nghe thấy câu này, Triệu Tỉnh Quy im lặng.
Phòng trọ không có mâm, Triệu Tỉnh Quy không bưng được bát mì, để Trác Uẩn bưng hai bát mì đến bàn ăn, một bát lớn cho Triệu Tỉnh Quy. Mì bên trong nhiều, topping còn nhiều hơn, Trác Uẩn vui vẻ nói: “Đầu bếp Triệu cực khổ như thế, phải ăn nhiều lên chút.”
Cô đứng bên cạnh bàn ăn, dùng di động chụp tấm hình hai bát mì, trên vắt mì đang đắp hai quả trứng chiên, lá cải xanh, chả viên và nấm hương, nhìn rất đẹp mắt.
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Chụp hình làm gì?”
“Đây là bữa ăn đầu tiên mà anh nấu cho em, là bát mì sợi đầu tiên.” Trác Uẩn cười đến mức miệng không ngậm lại được, “Em muốn đăng lên vòng bạn bè.”
Triệu Tỉnh Quy: “Hả?”
“Không được đăng à?” Trác Uẩn nhìn anh.
“Được chứ.” Trong mắt Triệu Tỉnh Quy ngậm ý cười, “Chụp xong rồi thì ăn đi, mì trương hết ra ăn không ngon đâu.”
Hai người ngồi bên bàn ăn, mặt đối mặt ăn mì.
Trác Uẩn cảm thấy Triệu Tỉnh Quy thật sự có thiên phú nấu nướng, một bát mì đơn giản cũng nấu rất ngon, cô húp sạch hết cả nước, ngay cả rau cũng không bỏ lại. Triệu Tỉnh Quy ăn chậm, vẫn đang hút mì sợi, thấy cô ăn xong rồi thì hỏi: “Em ăn no chưa?”
“No rồi no rồi.” Trác Uẩn rút khăn giấy ra lau miệng, “Ăn ngon thật đấy! Triệu Tỉnh Quy, em thấy lần sau anh có thể thử sức với cà ri bò, bò ếch sốt, cá dưa chua, tôm muối tiêu, gà hấp tương ớt, thịt dê hầm cà rốt, vịt rau khô…”
Triệu Tỉnh Quy: “…”
Ăn mì xong, thời gian cũng không còn sớm. Thứ Hai Triệu Tỉnh Quy phải dậy sớm đi học, Trác Uẩn nói muốn đưa anh về nhà.
Hai người đi chung thang máy xuống lầu, Trác Uẩn đỗ xe ở bên đường bến tàu, phải đi một đoạn đường.
Bởi vì trời mưa nên trên mặt đất vẫn còn chút nước đọng, không khí rất ẩm ướt, so với cái oi bức ban ngày thì giờ lạnh hơn rất nhiều. Trác Uẩn giúp Triệu Tỉnh Quy mặc áo khoác vào, đẩy xe lăn của anh đi đến bến tàu.
Bọn họ đi ngang qua một quảng trường nhỏ trong chung cư, đang là sau giờ cơm chiều nên trên quảng trường có rất nhiều người lớn dẫn trẻ con đi dạo, còn có một nhóm phụ nữ trung niên đang nhảy múa trên quảng trường, âm nhạc rất lớn.
Triệu Tỉnh Quy ở quận Tử Liễu yên tĩnh, buổi tối gần như không ra khỏi cửa, rất ít khi thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy. Anh cũng không ngại ồn ào, bảo Trác Uẩn dừng xe lăn lại, tò mò xem một hồi.
Nhạc dạo của một ca khúc vang lên, các dì cầm quạt bắt đầu múa. Các dì hoặc cao hoặc thấp, hoặc béo hoặc gầy, có người tóc bạc hoa râm, cũng có người tóc xoăn nhỏ đáng yêu, trên mặt ai cũng tràn ngập nụ cười, cùng vui theo điệu nhạc.
Các dì vui vẻ vây quanh Triệu Tỉnh Quy. Anh ngồi xem cũng không muốn đi.
Nhạc đệm là một bài hát Trung Quốc mà đa số người lớn tuổi sẽ thích nghe, nhịp điệu đơn giản, lời ca dễ hiểu. Triệu Tỉnh Quy và Trác Uẩn chưa từng nghe bao giờ, anh nghe loáng thoáng được mấy câu từ thế này:
“Trong biển người mênh mông, anh gặp được em
Hồng trần đã định trước sẽ mãi mãi ở bên em
Suy nghĩ về em mỗi ngày, nhớ nhung em mỗi ngày
Cùng người anh yêu bên nhau, mãi mãi không xa rời…”
Trác Uẩn không thúc giục anh, đứng ở bên cạnh cùng xem các dì nhảy múa với anh, còn nhịp theo điệu nhạc. Triệu Tỉnh Quy quay đầu nhìn cô, Trác Uẩn như sắp bị nhạc tẩy não: “Không được không được, em sắp bị tẩy não rồi, trong đầu đều là “trong biển người mênh mông, anh và em gặp nhau”.”
Triệu Tỉnh Quy nắm tay cô, ngẩng đầu nói: “Vốn là như vậy mà.”
Trác Uẩn cười nhìn anh, hỏi: “Triệu Tiểu Quy, anh cảm thấy hai ta có duyên không?”
Triệu Tỉnh Quy bóp bóp tay cô, nhếch miệng nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Có duyên.”
Trác Uẩn lộ ra lúm đồng tiền, ngọt ngào nói: “Em cũng cảm thấy như thế.”
Cho đến tận khi về nhà rồi, trong đầu Triệu Tỉnh Quy vẫn còn âm vang nhịp điệu của ca khúc kia. Phạm Ngọc Hoa và Triệu Vỹ Luân ngồi trên ghế sô pha chờ anh. Cậu con trai này ra ngoài suốt cả buổi chiều cộng thêm buổi tối, hai vợ chồng tất nhiên không yên lòng, thấy Triệu Tỉnh Quy vào cửa, lập tức gọi: “Tiểu Quy, tới ăn chút trái cây đi, có vải mà con thích đó.”
Triệu Tỉnh Quy lăn xe lăn qua, trong miệng vô thức ngâm nga bài ca: “Trong biển người mênh mông, anh gặp em, hồng trần đã định trước anh và em sẽ mãi mãi bên nhau…”
Phạm Ngọc Hoa, Triệu Vỹ Luân: “…”
“Aiza con đừng hát nữa.” Phạm Ngọc Hoa nghe mà đau hết cả đầu, “Con nghe được bài hát này ở đâu vậy? Chú Miêu bật trong xe hả?”
Triệu Tỉnh Quy bóc một quả vải ném vào miệng, cười không nói lời nào.
Nhìn dáng vẻ ý xuân nhộn nhạo đầy mặt anh, Phạm Ngọc Hoa không thể không nhắc nhở anh: “Còn mười mấy ngày nữa là thi tháng rồi, bạn học Triệu, lần này con định thi vào top hơn sáu mươi hay hơn bảy mươi?”
Triệu Tỉnh Quy ăn vải, trong mắt hấp háy ánh sáng tự tin: “Bảo toàn hai mươi, phấn đấu trước mười, cuối kỳ thi nhất định phải vào trước mười, được không ạ?”
Triệu Vỹ Luân: “Bố thấy được.”
Ăn trái cây xong, Triệu Tỉnh Quy chuẩn bị trở về phòng, muốn học thêm một lúc. Triệu Vỹ Luân gọi anh lại: “Tiểu Quy, robot khung xương trợ lực lần trước nói đó, tháng sau hàng sẽ tới. Đến lúc đó con có thể luyện tập đi bộ nhiều một chút, sau khi phẫu thuật xong có thể rèn luyện bắp thịt nửa người dưới tốt hơn. Cái này có hiệu suất cao hơn nhiều so với con tự luyện đi bộ.”
Triệu Tỉnh Quy sửng sốt trong chốc lát, gật đầu nói: “Con biết rồi, cảm ơn bố.”
Đây là một con robot khung xương trợ lực mới nhất, là quà sinh nhật mười tám tuổi mà Triệu Vỹ Luân tặng cho con trai, giá rất đắt, từ đặt trước đến giao hàng phải mất một khoảng thời gian, bây giờ mới giải quyết xong.
Triệu Tỉnh Quy không nói với Trác Uẩn. Anh luôn muốn dùng tư thế đứng để hôn cô, nhưng lại không muốn dùng tay chống nạng, hoặc là dùng dây hỗ trợ, như vậy trông rất ngờ nghệch. Anh muốn, nếu như có thể dùng robot khung xương trợ lực, anh sẽ có thể đứng thẳng lưng trước mặt cô.
Hẳn là cô sẽ không cười anh chứ? Đó là dáng vẻ đẹp trai nhất mà anh có thể phô ra vào thời điểm hiện tại.
___
Cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn, Triệu Tỉnh Quy dồn hết sức lực vào công việc học tập. Anh đã nổ như thế thì tất nhiên không dám lơ là, bắt đầu liều mạng cố gắng vì buổi thi tháng.
Trác Uẩn tiếp tục luyện vẽ, học tập, chỉ có cuối tuần mới đến quận Tử Liễu một chuyến, ăn một bữa cơm, rồi ngồi trong phòng cả một buổi chiều chơi với Triệu Tỉnh Quy.
Bận rộn nhiều việc, Trác Uẩn còn phải làm một chuyện rất quan trọng.
Vì đề phòng đêm dài lắm mộng, Biên Lâm đã đưa cho Trác Uẩn giấy tờ và tài liệu công chứng mà ông ngoại để lại, kêu cô dành chút thời gian đi xử lý giấy tờ bất động sản của căn hộ kia.
Trác Uẩn lái xe tới huyện Quan, cuối cùng cũng thấy hình dáng của căn nhà đó.
Đó là một tòa chung cư thương mại, vị trí không tốt không xấu, bởi vì đã xây được khoảng mười lăm hay mười sáu năm nên nhìn chung không đẹp bằng tòa nhà mới, nhưng tiện nghi xung quanh thì tương đối đầy đủ.
Trác Uẩn tìm đến quầy dịch vụ quản lý nhà đất, nhân viên công tác dẫn cô đi tìm căn hộ thuộc về cô. Dọc theo đường đi, Trác Uẩn nhìn những tòa nhà khác, phát hiện số người ở tiểu khu này vẫn còn rất cao, nhà nào cũng phơi quần áo, trong sân trồng đầy cây xanh mướt, có thể thấy người mẹ trẻ dắt bạn nhỏ chơi đùa trong tiểu khu.
Nhân viên công tác nói với Trác Uẩn, căn nhà kia của cô vẫn đang ở trạng thái phôi, Biên Lâm đã nộp phí vật liệu, nói với bọn họ qua mấy năm sẽ có người tới sang tên, nên mấy năm nay không có ai vào.
Nhà ở góc phía Đông Nam của tiểu khu, diện tích lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Trác Uẩn, có ba tầng lầu, lầu một bố trí phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh cho khách và một gian phòng cho khách. Lầu hai có hai căn phòng, một là phòng để đồ và một gian phòng khách. Lầu ba là thiết kế phòng ngủ chính, có phòng vệ sinh chính, bên ngoài còn có một gian phòng nhỏ, hợp với sân phơi, thích hợp để làm thư phòng. Đứng ở trên sân thượng, Trác Uẩn có thể thấy được cỏ dại mọc um tùm trong sân.
Phòng phôi nhìn rất trống trải. Trác Uẩn thở dài, sửa sang phòng này phải tốn rất nhiều tiền, phải hơn một trăm vạn, chẳng trách mẹ không muốn bán đi, cô nào có tiền sắm sửa chứ.
Xem qua nhà xong, Trác Uẩn nhận thêm một số tài liệu từ quầy quản lý nhà đất, sau đó lái xe đến Cục quản lý bất động sản của huyện Quan để sang tên nhà. Bởi vì không có khoản thế chấp nên thủ tục rất thuận lợi, nhưng phai đợi một lúc mới có thể nhận được giấy bất động sản.
Trác Uẩn gọi điện thoại cho Biên Lâm, kể tiến triển của mọi chuyện. Biên Lâm nói với cô thuận lợi là được rồi.
Trác Uẩn lại hỏi: “Mẹ, chuyện tiệc đính hôn đó, bây giờ tính thế nào?”
Biên Lâm nói: “Con đừng quan tâm chuyện này. Con cứ yên tâm đợi ở Tiền Đường đi, đừng về là được, không sao đâu.”
___
Liên quan đến bữa tiệc đính hôn này, Vu Quyên nhớ tới vẫn còn tức giận.
Thần kỳ thật đấy! Con trai bảo bối của bà ấy muốn đính hôn, thiệp mời cũng đã phát ra ngoài, còn một tháng nữa là tổ chức tiệc rượu. Sân khấu, người điều khiển chương trình đều đã xong hết, kết quả ngay cả cô dâu cũng không lộ mặt, nói ra chắc bị người ta cười đến rớt răng.
Vu Quyên hỏi Thạch Tĩnh Thừa: “Rốt cuộc là con nghĩ thế nào? Tại sao còn muốn làm nữa? Thứ người như thế mẹ thật sự cực kỳ coi thường, thừa kịp bây giờ vẫn còn sớm, con mau lùi tiệc đính hôn lại đi!”
Thạch Tĩnh Thừa nói: “Tại sao phải lùi ạ? Bố cũng đã đồng ý rồi mà.”
Anh ta đã bàn bạc với bố, bây giờ mà từ hôn thì sẽ hời cho nhà họ Trác. Chuyện xảy ra ở thành phố Ngô và đợt tết Âm Lịch đã khiến danh dự của Thạch Tĩnh Thừa hao tổn rất nhiều, hai bố con đều không nuốt trôi cục tức này. Lão Thạch muốn lật đổ Trác Minh Nghị, Thạch Tĩnh Thừa muốn khiến cho Trác Uẩn thân bại danh liệt, sau này không ai ở thành phố Gia thèm lấy cô nữa.
Hơn nữa, cho đến nay anh ta vẫn chưa có được cô, Thạch Tĩnh Thừa không chấp nhận nổi thất bại trên phương diện này. Đính hôn chính là thời cơ tốt nhất, anh ta nhất định phải hoàn toàn chinh phục Trác Uẩn, hơn nữa phải trừng phạt cô thật hung ác để cho cô biết rằng đắc tội với anh ta sẽ có kết quả như thế nào.
Trác Minh Nghị không biết gì hết, vẫn là con lừa già bị củ cà rốt dụ dỗ. Mặc dù bên ngoài thì nói với Biên Lâm rằng “Mọi người chết cùng nhau”, trên thực tế lại rất sợ mất mạng, chưa tới một giây cuối cùng, ông ta vẫn không chịu buông tha.
Một ngày hạ tuần tháng Năm, Trác Minh Nghị lái xe tới đại học A Tiền Đường, ông ta đã bị Trác Uẩn chặn khoảng mười ngày, điện thoại không gọi được, wechat không có tin tức. Biên Lâm không chịu liên lạc với Trác Uẩn, Trác Minh Nghị cũng không tiện đi cầu xin Trác Hoành. Ông ta biết quan hệ của con trai và con gái không tốt, bảo Trác Hoành ra mặt thì nửa phần thắng cũng không có.
Trác Minh Nghị chỉ có thể tự mình đến tìm Trác Uẩn, muốn gặp mặt nói chuyện đàng hoàng với con gái một buổi. Vì thế, ông ta mua tặng con gái một túi xách hàng hiệu, chuẩn bị rất nhiều lời giải thích, định dùng tình cảnh của Biên Lâm để tác động Trác Uẩn.
Đỗ xe xong, Trác Minh Nghị dựa theo trí nhớ đi tới ký túc xá số 8 của nữ, tìm được dì quản lý ký túc xá, nói mình là bố của sinh viên năm ba học chuyên ngành Quản Trị Kinh Doanh tên Trác Uẩn, bởi vì không liên lạc điện thoại được với con gái nên rất lo lắng, tới xem cô thế nào rồi.
Nhìn Trác Minh Nghị đàng hoàng chững chạc, quần áo cũng mắc tiền, dễ khiến cho dì quản lý ký túc xá thả lỏng đề phòng. Nhưng ông ta ngàn vạn lần không ngờ tới dì quản lý ký túc xá lại hỏi: “Trác Uẩn? Trác Uẩn nào? Trong lầu này có một Trác Uẩn, nhưng mà đầu tháng ba em ấy đã nghỉ học rời trường rồi!”
Trác Minh Nghị cả kinh thất sắc: “Nghỉ học rời trường ư?”
Ông ấy vội vội vã vã chạy tới phòng làm việc tìm giáo viên hướng dẫn của Trác Uẩn. Giáo viên hướng dẫn gặp ông ấy, kỳ quái hỏi: “Sau khi tựu trường Trác Uẩn đã tới làm thủ tục nghỉ học, là mẹ em ấy tới cùng em ấy, thủ tục đã đầy đủ hết rồi. Sao thế, anh không biết ạ?”
Trác Minh Nghị cắn răng nghiến lợi hỏi: “Con bé có nói tại sao lại nghỉ học không?”
Giáo viên hướng dẫn nói: “Có nói. Em ấy bảo muốn ra nước ngoài học thiết kế, muốn đăng ký một lớp học vào tháng tám, hình như là bên Mỹ, giờ có lẽ đang làm visa rồi. Cụ thể thì tôi cũng không rõ.”
Trác Minh Nghị hoảng hốt đứng trong vườn hoa đại học A, trong lòng sóng lớn ngút trời, giận không kiềm chế nổi. Con gái nghỉ học? Ông ta lại chẳng hề hay biết. Ông ta bỏ bao nhiêu tiền của cho cô đi học đại học A như thế, cô lại tự chủ trương nghỉ học?
Lại còn là Biên Lâm giúp cô nghỉ học? Sao bà ấy dám? Làm phản rồi ư?!
Trác Minh Nghị từ từ trở lại bãi đậu xe, sau khi lên xe thì rút một điếu thuốc.
Ông ta phải làm sao bây giờ? Nếu thật sự Trác Uẩn đã làm visa xong rồi, phủi mông một cái là bay đi, vậy thì ông ta coi như xong đời. Ông ta phải ăn nói với lão Thạch thế nào đây? Sao có thể thực hiện được chuyện đã hứa với Thạch Tĩnh Thừa? Rồi phần tiền ông ta thiếu nợ phải giải quyết ra sao? Đúng là chết chắc rồi!
Trác Minh Nghị từ từ bình tĩnh lại, lấy di động ra gọi điện. Ông ta có rất nhiều bạn bè xấu, có một vài người thích đi theo ông ta rượu chè be bét, mà ông ta cũng rất hưởng thụ cảm giác được người khác tâng bốc đó. Trác Minh Nghị gọi một cú điện thoại: “A Cương, cậu tra cho tôi một chuyện, đó là nếu muốn qua Mỹ du học thì khi làm visa cần phải có những gì, tra xong thì gọi điện thoại trả lời tôi.”
Nói chuyện điện thoại xong, Trác Minh Nghị khởi động xe, chuẩn bị trở về thành phố Gia.
Ông ta biết mình phải tỉnh táo lên, phải án binh bất động, càng đến thời khắc mấu chốt thì lại càng phải bình ổn tâm trạng. Xác định Trác Uẩn vẫn chưa đi, chỉ cần cô chưa đi thì tất cả vẫn có thể cứu vãn. Ông ta phải nghĩ ra cách, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết được.
___
Mọi chuyện vẫn tiếp diễn như bình thường, Trác Uẩn và Biên Lâm đều không biết suy tính của Trác Minh Nghị. Buổi chiều vào hai ngày hôm sau, Trác Uẩn ở nhà lên mạng học, trên điện thoại di động sáng lên một số lạ gọi điện tới, đầu số đến từ thành phố Gia.
Trác Uẩn cảm thấy là Trác Minh Nghị nên không nhận. Sau khi điện thoại vang lên mấy tiếng thì cắt đứt, lại có một tin nhắn gửi đến.
Trác Uẩn thấy rất phiền, không muốn xem Trác Minh Nghị thao thao bất tuyệt, mở tin nhắn ra rồi xóa luôn.
Trong lúc lướt ngang qua, cô nhìn thấy câu nói trong tin nhắn kia, vô cùng đơn giản nhưng khiến cô lấy làm kinh hãi.
Sau khi suy nghĩ, Trác Uẩn đưa ra quyết định, đứng dậy thay quần áo, đi ra cửa gặp mặt người nọ.