Trời mới tờ mờ sáng, Triệu Tỉnh Quy và Trác Uẩn lại chìm vào giấc ngủ say, cho đến hơn tám giờ mới tỉnh lại, quyết định rời giường.
Đêm qua Triệu Tỉnh Quy chiến đấu xong thì lập tức mặc lại tã giấy, lúc này anh cũng lười sờ thử, cả một đêm làm sao không đi tiểu được chứ? Trác Uẩn lại rất tò mò, ỷ mình đang ở trong chăn đưa tay sờ thử: “Hứm, hình như đi rồi đấy.”
Triệu Tỉnh Quy nắm tay cô kéo ra: “Đừng đụng vào, bẩn. ”
Trác Uẩn cười với anh: “Không bẩn, đã là con người thì đều phải đi tiểu, em bây giờ cũng muốn đi tiểu.”
Triệu Tỉnh Quy buồn bực nói: “Vậy em đi đi.”
“Ừm ~ em lười quá, không muốn đứng lên.” Trác Uẩn ôm cánh tay anh, bĩu môi nói, “Hay là anh dùng nhà vệ sinh trước đi, em nằm thêm lát nữa.”
Triệu Tỉnh Quy thích nghe cô nói như vậy, cô gái vừa mới tỉnh ngủ còn có chút mơ hồ, mái tóc rối bời, dây áo trên vai trái trượt xuống, làn da như sữa hấp dẫn trái tim anh. Anh ôm lấy cô, hôn lên vai cô: “Em đi trước đi, anh dùng rất lâu.”
Trác Uẩn hỏi: “Đi đại tiện hả?”
Động tác Triệu Tỉnh Quy dừng lại, đỏ mặt: “Ừm.”
“Có cần em giúp không?” Sau khi tiếp xúc thân mật, Trác Uẩn cảm thấy cô và anh càng thân thiết hơn, nói chuyện cũng táo bạo hơn rất nhiều.
Triệu Tỉnh Quy nói: “Không cần, anh tự đi được, bình thường đều là tự mình đi.”
“À.” Ngón tay Trác Uẩn chọc vào ngực anh: “Triệu Tiểu Quy, anh nhớ cho kỹ, ở chỗ em nếu anh cần em giúp đỡ gì thì cứ nói thẳng. Em là bạn gái của anh, anh đừng phòng em như phòng trộm, em chỉ hy vọng anh có thể sống thoải mái, đừng xem em là thần tiên, anh có hiểu ý em không?”
Triệu Tỉnh Quy nở nụ cười: “Anh hiểu, nhưng anh thật sự có thể tự mình đi, yên tâm đi, có việc muốn em giúp đỡ, anh nhất định gọi em.”
Trác Uẩn vào phòng tắm đi vệ sinh đánh răng súc miệng trước, Triệu Tỉnh Quy từ trên giường ngồi dậy, nhìn chiến trường, thật sự là quá lộn xộn. Rõ ràng anh bị liệt chi dưới, thế mà không biết sao lại có thể cùng Trác Uẩn làm cho chiếc giường lớn này thành ra như vậy. Quần áo đều ném trên mặt đất, còn có một mảnh tã giấy khô ráo, Triệu Tỉnh Quy xoa xoa mặt, thò người kéo xe lăn, để thân trần di chuyển mình lên xe lăn, đi vào tủ quần áo lấy quần áo.
Không bao lâu sau, Trác Uẩn từ phòng vệ sinh đi ra, trên người vẫn là chiếc váy hai dây màu đen gợi cảm kia, Triệu Tỉnh Quy đang chờ cô, toàn thân chỉ có một cái tã giấy, còn bị bẩn, hai người liếc nhau và bắt đầu cười.
Con người luôn kỳ lạ như vậy, trải qua một trận ân ái, mấy thứ ban đầu giấu giấu giếm giếm đều biến mất, Triệu Tỉnh Quy cũng không biết tối hôm qua tại sao mình lại rối rắm, rõ ràng bây giờ ở trước mặt Trác Uẩn anh vẫn có thể bình tĩnh, để trần nửa người trên khỏe mạnh hoàn hảo, cùng với hai chân gầy yếu vô lực.
Trác Uẩn vừa đi vừa lau mặt, nói với Triệu Tỉnh Quy: “Anh đi đi, mang theo sản phẩm chăm sóc da chưa? Nếu không mang theo thì có thể dùng của em.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Mùa hè anh không thích sử dụng mấy thứ này, quá nhiều dầu.”
“Chậc, đàn ông đều thô ráp như vậy.” Trác Uẩn lắc đầu, “Em còn tưởng anh tinh tế cơ, Mười Ba ngược lại rất điệu, đắp mặt nạ quanh năm suốt tháng.”
Triệu Tỉnh Quy nghiêm túc nói: “Đó là bởi vì bọn họ không đẹp trai bằng anh, anh trời sinh đã đẹp sẵn rồi.”
Trác Uẩn: “…”
Triệu Tỉnh Quy ngồi xe lăn đi vào phòng vệ sinh, mỗi sáng anh đều phải đi đại tiện, rất tốn thời gian, cần dùng tay xoa bóp bụng một hồi lâu để có thể đi dễ, nếu xoa bóp vẫn không được thì phải dùng thuốc bơm trực tràng. Triệu Tỉnh Quy không muốn mặc kệ mình hai ba ngày mới đi đại tiện một lần, như vậy không khỏe mạnh, cơ thể anh cần phải được chăm sóc cẩn thận, anh đã tệ như vậy rồi, anh không muốn lại biến thành con ma tuổi đời ngắn ngủi nữa.
Mất hơn hai mươi phút, Triệu Tỉnh Quy đã đi đại tiện xong, sau khi vệ sinh cơ thể một cách cẩn thận, anh ngồi trên bồn cầu mặc quần l0"t, chuyển mình về xe lăn.
Anh đến trước bồn rửa mặt đánh răng rửa mặt, đang giơ dao cạo râu lên thì Trác Uẩn gõ cửa: “Xong chưa? Điện thoại của em đang ở bên trong!”
Triệu Tỉnh Quy vừa rồi đã nhìn thấy di động của Trác Uẩn bên cạnh bồn cầu, bèn cầm lấy di động mở cửa đưa cho cô: “Nè.”
Anh vừa định đóng cửa thì lại bị Trác Uẩn bám chặt cánh cửa, cô trợn to hai mắt hỏi: “Anh muốn cạo râu sao?”
“Ừm.” Triệu Tỉnh Quy rất hoang mang, “Làm sao vậy?”
Trác Uẩn cười hì hì nói: “Em muốn xem!”
“Cạo râu có gì đẹp đâu? Anh vừa đi vệ sinh xong, có mùi.” Triệu Tỉnh Quy vội vàng nói, “Ở bệnh viện anh cũng từng cạo râu rồi mà, không phải em đã xem qua sao?”
“Không giống nhau, để cho em xem đi, không có mùi gì hết.” Trác Uẩn mạnh mẽ chen vào phòng vệ sinh, đứng bên cạnh Triệu Tỉnh Quy cùng anh soi gương.
Chiều cao mặt bàn và gương đều thiết kế dựa theo chiều cao của Triệu Tỉnh Quy khi ngồi, anh và Trác Uẩn đều có thể soi được, Trác Uẩn nói: “Em luôn cảm thấy lúc đàn ông cạo râu rất đẹp trai, ở bệnh viện không thấy anh dùng loại bọt này, anh toàn dùng dao cạo râu bằng điện.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Bây giờ anh cũng không muốn dùng.”
Trác Uẩn lại làm nũng, ngón tay gãi gãi sống lưng trần của anh: “Vậy anh dùng một chút thôi, không phải anh đã mang tới đây rồi sao?”
Xem ra cô đã “kiểm tra” những thứ anh mang tới rồi, Triệu Tỉnh Quy rất bất đắc dĩ: “… Được rồi.”
Anh dùng bọt cạo râu, nghiêng mặt soi gương, dùng dao cạo râu cạo từng đường, trông dáng vẻ của anh rất hưởng thụ, Trác Uẩn thích thú, không ngừng khen anh:
“Wow, đẹp trai quá!”
“Thật là man quá đi!”
“Đẹp trai quá à, Triệu Tiểu Quy, em rất thích nhìn anh cạo râu.”
“Haiz~ sao lại gợi cảm như vậy chứ!”
Triệu Tỉnh Quy: “…”
Sở thích của con gái anh thực sự rất khó hiểu.
Triệu Tỉnh Quy không để ý đến kiểu tóc và quần áo như Trác Hoành, anh thích mặc đồ thể thao thoải mái, có lẽ là bởi vì vừa tốt nghiệp cấp ba xong. Lúc còn đi học anh không để ý đến đầu tóc, trường cấp ba cũng không cho phép nam sinh bôi sáp tóc các thứ lên đầu. Triệu Tỉnh Quy cùng lắm chỉ dựa vào việc cắt tóc để duy trì kiểu tóc, mái tóc của anh luôn sạch sẽ gọn gàng, gió nhẹ thổi qua lại bồng bềnh gợn sóng.
Anh luôn để bản thân sạch sẽ, lại trèo lên giường mặc áo thun và quần dài, xoa bụng nói: “Chúng ta có thể đi ăn sáng được chưa? Anh hơi đói.”
Trác Uẩn cười “phụt” một tiếng: “Có phải tối hôm qua thể lực tiêu hao nhiều quá không?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Vẫn ổn, ngược lại tinh thần tiêu hao rất lớn.”
Anh ngượng ngùng nói với Trác Uẩn, tối hôm qua anh thật sự rất hạnh phúc, có lẽ không phải là hạnh phúc theo ý nghĩa nghiêm túc, do thần kinh trung ương truyền dẫn sinh ra khoái cảm, mà đó là hạnh phúc tột cùng trong não, là một loại không nói được rõ ràng, người khoẻ mạnh sẽ không thể cảm nhận được khoái cảm đó.
Hai ‘chiếc áo mưa’ mà Triệu Vỹ Luân và Trác Uẩn chuẩn bị cuối cùng cũng không dùng được, nói như vậy cũng không đúng, thực ra Triệu Tỉnh Quy có dùng thử trong lúc thực chiến, nhưng phát hiện không dùng được.
Thân thể vốn không hề có cảm giác của anh cuối cùng cũng có chút cảm giác nhỏ bé, nhưng vẫn kém mẫn cảm, nếu còn dùng cái kia thì ngay cả một chút cảm giác đó anh cũng không có, trạng thái cũng sẽ biến mất.
Anh không thể linh hoạt như một người đàn ông khoẻ mạnh, xúc cảm quá kém, anh cần dùng các giác quan khác để bù đắp, ví dụ như thị giác, thính giác, còn có sự giúp đỡ của đôi tay Trác Uẩn, cuối cùng phải dựa vào sức tưởng tượng, trên mạng gọi là tự sướng bằng suy nghĩ.
Vết thương của anh đã hạn chế nghiêm trọng cơ thể anh, cảm giác kia chỉ giống như lông vũ lướt qua rất nhẹ, nhưng anh cũng đã thỏa mãn và muốn cảm tạ trời đất.
Trác Uẩn không hiểu được được cảm nhận của anh, đối với cô mà nói, lần đầu tiên luôn có chút không thoải mái. Cô cũng không hiểu được, thẹn thùng hỏi Triệu Tỉnh Quy cảm giác như thế nào, chàng trai lúc ấy đã khóc đến sưng cả mắt, không thể trả lời thẳng thắn được, chỉ nói lần sau anh sẽ biểu hiện tốt hơn, sẽ không để cho cô đau nữa.
Hai người đi thang máy xuống lầu một ăn sáng, Biên Lâm và chú Miêu đã sớm ăn xong, để bữa sáng của hai đứa nhỏ trong nồi.
Triệu Tỉnh Quy giao một phần thực đơn đã chuẩn bị sẵn cho Biên Lâm, khó xử nói: “Dì, cháu ngồi xe lăn nên dạ dày không tốt lắm, cho nên bình thường chế độ ăn uống đều rất thanh đạm, mỗi ngày còn phải ăn một ít ngũ cốc thô, trái cây và rau quả. Đây là thực đơn dì Phan viết cho cháu, thời gian này làm phiền dì rồi. Cháu bình thường không ăn thịt mỡ, đa số ăn cá tôm.”
Biên Lâm nhận thực đơn, cũng không thấy mất hứng, ngược lại cảm thấy áp lực giảm đi rất nhiều: “Được, có thực đơn thì dễ làm, dì cũng không biết phải làm món gì cho cháu mới thích hợp, chỉ sợ cháu ăn không quen, đi hỏi lão Miêu thì ông ấy nói cháu cái gì cũng ăn, dì vốn còn định đi hỏi Tiểu Uẩn.”
Bữa sáng là mì vằn thắn, sủi cảo chiên, trứng gà và sữa, đối với Triệu Tỉnh Quy, sủi cảo chiên có chút dầu mỡ nên anh không ăn, Trác Uẩn cảm thấy anh có thể sẽ đói, lại đưa cho anh một quả táo lớn.
Kết quả, cậu ấm nhà họ Triệu lại nói: “Bây giờ không phải là mùa ăn táo, quả táo này đều là đồ đông lạnh, phải đến sau mùa thu táo mới ngon.”
Trác Uẩn: “…”
Hừ, người này quả nhiên rất kén chọn!
——
Triệu Tỉnh Quy cứ như vậy ở lại Cửu Lan Hoa Uyển, mang theo một đống bảo bối của anh tới, một loạt các thiết bị phục hồi chức năng, còn có chú Miêu. Mấy ngày đầu anh không đi đâu cả, chỉ ở nhà đọc sách, xem phim, chơi điện thoại, tập thể dục… Đương nhiên không thể thiếu cảnh anh anh em em thân mật với Trác Uẩn.
Có người nói nếu muốn xem thử mình và nửa kia có hợp hay không thì nên đi du lịch cùng nhau, lời này đặt ở chỗ Trác Uẩn và Triệu Tỉnh Quy có thể thay đổi thành việc sống chung.
Họ sống với nhau một cách quang minh chính đại dưới sự đồng ý của cha mẹ hai bên, đây cũng là lần đầu tiên họ sống với nhau trong một thời gian dài sau khi yêu nhau.
Đôi tình nhân trẻ sống cùng một căn phòng, tìm hiểu lẫn nhau, ngày ngày va chạm, xuất hiện rất nhiều tình tiết tiết nhỏ trong tình yêu.
Phòng vệ sinh chính ở lầu ba treo khăn mặt của bọn họ, Trác Uẩn là màu sắc ấm áp, Triệu Tỉnh Quy là màu lạnh, trên bàn rửa mặt bày hai cái ly súc miệng, còn có một đống chai chai lọ lọ, có của cô, cũng có của anh.
Trác Uẩn dùng bàn chải đánh răng bình thường, Triệu Tỉnh Quy dùng bàn chải đánh răng điện, Trác Uẩn hỏi anh bàn chải đánh răng điện dùng tốt không? Triệu Tỉnh Quy không nói nhiều, trực tiếp đặt cho cô một cái, nói dùng thử là biết.
Tủ quần áo phân tầng, phía trên là của Trác Uẩn, phía dưới là của Triệu Tỉnh Quy. Anh treo quần áo của mình vào tủ quần áo, ngẩng đầu nhìn thấy những chiếc váy xinh đẹp kia của Trác Uẩn thì hào hứng đi tìm cô, bảo cô đừng mặc áo thun nữa, thỉnh thoảng cũng nên mặc váy, anh thích nhìn cô mặc váy.
Bọn họ chắc chắn sẽ không làm mỗi đêm, Triệu Tỉnh Quy không lợi hại như vậy, anh thích cùng Trác Uẩn thân mật, nhưng với tình hình sức khỏe của anh thì không thể ứng phó với tần suất quá cao.
Nhưng bạn học Tiểu Triệu rất ham học hỏi, anh tìm được nhiều cách để lấy lòng cô gái, có lúc là những cái ôm ấm áp, nụ hôn nóng bỏng, lời nói mật ngọt, hơn nữa còn kiên nhẫn vuốt ve, vậy là đủ rồi.
Ngón tay của anh thon dài và nhạy cảm, có thể xoay bút, xoay bóng rổ, trong một số phương diện nào đó cũng rất có tài năng thiên bẩm.
Lúc làm chuyện vui vẻ, Triệu Tỉnh Quy đã thực hiện lời hứa của mình, anh nói Trác Uẩn có thể xé xác anh, Trác Uẩn đương nhiên không khách khí với anh, thỉnh thoảng còn bắt nạt anh.
Triệu Tỉnh Quy như ăn phải mật ngọt, nằm ở trên giường đối diện với cô, mày cau lại, đôi mắt đen xinh đẹp ẩn chứa vô số cảm xúc, có khi thì dịu dàng, có khi lại ẩn nhẫn, có khi thì dứt khoát, khi thì… lại trở nên yếu ớt quyến rũ.
Trong đầu Triệu Tỉnh Quy sẽ tưởng tượng mình là một đại tướng quân rong đuổi trên sa trường, có khi lại là chiến binh hào hoa phong nhã, còn có thích khách bay trên mái hiên vách tường, chiến sĩ xông vào trận chiến với một khẩu súng liên thanh… Nghĩ đến những chuyện viển vông, anh thậm chí còn là bá chủ giữa các vì sao điều khiển robot, lên trời xuống đất, không gì không làm được.
Nhưng trong hiện thực, anh chỉ là một chàng trai bại liệt bị giam cầm trên xe lăn, đối mặt sự bắt nạt của bạn gái chỉ có thể thấp giọng hừ hừ, hưởng thụ nhưng cũng bất lực.
Triệu Tỉnh Quy và Trác Uẩn sống chung rất yên bình và ấm áp, mỗi ngày đánh nhau ầm ĩ, xiên xiên vẹo vẹo, giống như hình với bóng.
Tháng Sáu là mùa mưa dầm, khi mưa rơi xuống, Triệu Tỉnh Quy sẽ bị đau lưng, đau chân. Khi cơn đau dữ dội, anh sẽ tự chuyển mình lên giường, vẻ mặt rất khó coi.
Trác Uẩn vẫn ở bên cạnh anh hai mươi bốn giờ, làm cho cô càng hiểu rõ những bất tiện trong cuộc sống Triệu Tỉnh Quy, nhưng cô rất ít khi nghe anh oán giận, cho dù có cũng là vừa nói đùa vừa chửi mắng, vì thế lại khiến cô càng thêm đau lòng, càng thêm khâm phục, càng thêm động lòng.
Mùa hè quá nóng, ban ngày họ sẽ không đi ra ngoài, khi trời không mưa, sau khi ăn tối xong họ mới ra ngoài đi dạo. Triệu Tỉnh Quy dùng đầu xe lăn, lái xe lăn điện cùng với Trác Uẩn đi dạo quanh Cửu Lan Hoa Uyển, đi dạo siêu thị và trung tâm thương mại, thỉnh thoảng mua chút đồ ăn vật, một người đi bộ, một người ngồi, tay trong tay trở về tiểu khu.
Trác Uẩn còn gặp phải hàng xóm là dì Chung, dì Chung nhìn thấy Triệu Tỉnh Quy ngồi xe lăn thì rất là giật mình, Trác Uẩn sảng khoái giới thiệu: “Dì, đây là bạn trai của cháu, Tiểu Triệu.”
Triệu Tỉnh Quy lễ phép gọi: “Chào dì.”
“Xin chào, xin chào.” Dì Chung quan tâm hỏi, “Cậu đây là bị làm sao vậy?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Chân cháu không tốt, bình thường phải ngồi xe lăn.”
Dì Chung tỏ vẻ tiếc nuối, cũng không biết nên nói như thế nào, Triệu Tỉnh Quy lại nói: “Cháu có thể đứng lên, cũng có thể đi bộ, nhưng cần phải dùng nạng.”
“Ơ ơ, vậy còn tốt, còn tốt.” Dì Chung nhìn khuôn mặt anh tuấn của Triệu Tỉnh Quy, trong lòng rất buồn, “Cậu nhóc đẹp trai quá đi, cháu thi xong rồi hả? Đã thi nghiên cứu sinh chưa?”
Triệu Tỉnh Quy không hiểu mô tê ất giáp, thành thật trả lời: “Cháu không thi nghiên cứu sinh, tháng 9 khai giảng, cháu học năm nhất.”
Dì Chung: “…”
Kỳ nghỉ hè này đối với Triệu Tỉnh Quy và Trác Uẩn mà nói đều rất thoải mái, không có bất kỳ áp lực học tập nào, Triệu Tỉnh Quy lập ra kế hoạch rèn luyện nghiêm ngặt cho mình, mỗi ngày đều tiến hành rèn luyện sức cho hai tay, tập đi bộ và luyện tập bóng rổ trên xe lăn.
Tập luyện sức mạnh và sử dụng robot khung xương đi bộ trong tầng hầm, còn việc đi bộ bằng nạng và tập luyện bóng rổ đương nhiên ở ngoài sân.
Mỗi lần rèn luyện xong, nửa người tên của Triệu Tỉnh Quy đều ra đầy mồ hôi, tóc và áo trở nên ướt đẫm, nửa người dưới vẫn lạnh như băng.
Bệnh nhân bại liệt sẽ không đổ mồ hôi ở phần tổn thương, chức năng tản nhiệt kém hơn nhiều so với người bình thường, nếu ở trong môi trường nóng một thời gian dài sẽ gây hại cho cơ thể. Khi chơi bóng rổ, Triệu Tỉnh Quy từng thấy đồng đội đổ nước lạnh lên người, dùng phương pháp làm mát vật lý để giảm bớt sự tản nhiệt trên cơ thể.
Anh rất trân trọng cuộc sống của mình, không dám lấy thân thể ra đùa giỡn, cho nên anh thường tập luyện ngoài trời vào buổi tối.
Triệu Tỉnh Quy còn có một nhu cầu vô cùng cấp bách, đó là thi bằng lái xe.
Tuần trước khi đến huyện Quan anh đã chuẩn bị sẵn sàng, tìm một ngôi trường gần với Cửu Lan Hoa Uyển nhất và thuộc Tiền Đường để báo danh học bằng lái xe C5, hôm nay anh nhận được thông báo của huấn luyện viên, nói anh có thể đi thi lý thuyết.
Triệu Tỉnh Quy đã thuận lợi vượt qua bài kiểm tra lý thuyết, chuẩn bị đi đến trường lái xe để thi thực hành.
Trong căn phòng ở lầu ba, anh báo tin tức này cho Trác Uẩn, Trác Uẩn vỗ ngực nói để cô đưa đón anh, Triệu Tỉnh Quy cười tủm tỉm nói: “Thật không? Anh đã hẹn với huấn luyện viên của anh là bảy giờ sáng mỗi ngày luyện lái xe.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Ban ngày rất nóng, bảy giờ anh dậy được, luyện tập hai tiếng là có thể về nhà, buổi chiều còn có thể ngủ trưa.”
Trác Uẩn bày ra vẻ mặt khổ sở nhìn anh, bảy giờ luyện lái xe thì sáu giờ rưỡi phải xuất phát, muộn nhất là sáu giờ phải rời giường, mỗi ngày đều như vậy, đây là cuộc sống của người sao?
Trác Uẩn khó hiểu hỏi: “Không phải anh nói chú Miêu chỉ ở lại một tuần sao?”
Triệu Tỉnh Quy sửng sốt: “Em định nhờ chú ấy?”
“Không có không có không có, em không có ý này.” Trác Uẩn ngẫm nghĩ rồi nói: “Triệu Tiểu Quy, anh có phát hiện ra chuyện gì không? Chú Miêu và mẹ em… không đúng lắm.”
Triệu Tỉnh Quy là một cậu trai thẳng, anh không phát hiện ra gì cả, mà căn bản cũng không hiểu được ý của Trác Uẩn: “Cái gì mà không đúng?”
“Anh có ngốc quá không vậy?” Trác Uẩn nói, “Em phát hiện hai lần rồi, chú Miêu và mẹ em cùng đi mua thức ăn, cùng nhau nấu cơm, còn vừa nói vừa cười, nhưng lúc vừa nhìn thấy em thì hai người họ lập tức im lặng, chắc chắn là có vấn đề!”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Chú Miêu giúp dì mua thức ăn nấu cơm không phải là chuyện bình thường lắm sao? Bọn họ cũng rảnh, tuổi tác chêch lệnh cũng không nhiều, không nói chuyện phiếm thì thật nhàm chán.”
Trác Uẩn cạn lời: “Vậy hai người họ trong lúc ăn cơm cứ mày qua mắt lại thì anh giải thích thế nào?”
“Hai người họ mày qua mắt lại lúc nào cơ?” Triệu Tỉnh Quy rất kinh ngạc, “Anh không thấy, làm sao có thể?”
Trong mắt Triệu Tỉnh Quy, chú Miêu ở nhà anh lúc nào cũng chỉ có một mình, không phải người thân nhưng vượt qua mức người thân. Triệu Tỉnh Quy nhớ chú Miêu từng làm hộ lý riêng cho ông nội, lúc đó ông ấy mới hơn ba mươi tuổi, vợ qua đời vì bệnh tật, con trai do mẹ già và mẹ vợ giúp ông ấy chăm sóc, ông ấy ở nhà họ Triệu bao ăn bao ở, cũng tiết kiệm được một số tiền, một số khác gửi về quê nuôi con trai, quanh năm rất ít khi nghỉ ngơi.
Triệu Tỉnh Quy nghe mẹ nói là từng có người giới thiệu đối tượng cho chú Miêu, nhưng ông ấy cũng không đồng ý, nói công việc mình làm không lo được cho gia đình, với lại không muốn thêm phiền phức, tích góp thêm chút tiền dưỡng lão là được.
Cho nên, chú Miêu và dì Biên mày qua mắt lại? Không phải chứ?
Sau khi được Trác Uẩn nhắc nhở, Triệu Tỉnh Quy cũng để ý hơn, bắt đầu quan sát hai vị trưởng bối trong nhà. Không quan sát không biết, vừa quan sát liền giật mình, ánh mắt giao nhau, lời nói ăn ý, hơn nữa lúc nấu cơm thì người rửa rau người thái rau, người xào rau thì người bưng thức ăn, phối hợp rất ăn ý, ngay cả trai thẳng nhà họ Triệu cũng kinh ngạc, mơ hồ cảm nhận được sự thú vị mà trước đây Triệu Tương Nghi đu CP.
……
Triệu Tỉnh Quy bắt đầu đi cùng chú Miêu đến trường luyện lái xe, ngày nào cũng vừa sáng ra đã rời khỏi giường, Trác Uẩn vẫn đang ngủ, anh đặt một nụ hôn lên má cô, sau đó rón rén ngồi lên xe lăn, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Đối mặt với chú Miêu, Triệu Tỉnh Quy làm bộ như không biết gì, lúc cùng mẹ gọi video nói chuyện phiếm cũng không nhắc đến.
Phạm Ngọc Hoa trong video hỏi anh: “Thằng nhóc kia, vui quên lối về rồi phải không?”
Triệu Tỉnh Quy mỉm cười: “Nào có, con rất nhớ mẹ và bố, còn có Tiểu Nghi nữa.”
“Hứ, chắc mẹ tin.” Phạm Ngọc Hoa lại hỏi, “Đúng rồi, Chú Miêu của con sao vẫn chưa về? Hơn một tuần rồi.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Vâng, để con hỏi chú ấy.”
Tính ra anh và chú Miêu đã ở lại Cửu Lan Hoa Uyển hơn mười ngày, Triệu Tỉnh Quy ở trong lòng ấp ủ một chủ ý xấu.
Buổi tối nọ, hai lớn hai nhỏ đang ăn cơm tối, Triệu Tỉnh Quy đột nhiên nói: “Chú Miêu, cháu ở đây cũng quen rồi, nếu chú không có việc gì thì về Tiền Đường đi, vừa vặn nghỉ ngơi một thời gian, đi Quảng Đông thăm cháu trai cũng được.”
Trác Uẩn liếc nhìn anh, không lên tiếng, đây là chuyện hai người họ đã bàn bạc xong, muốn phối hợp đánh một trận.
Nghe Triệu Tỉnh Quy nói xong, sắc mặt chú Miêu quả nhiên trở nên khó coi, ấp úng nói: “Ơ, đúng, tôi, tôi nên trở về rồi.”
Trác Uẩn lại nhìn mẹ mình, Biên Lâm đang bưng chén ăn cơm, sắc mặt đượm buồn, mí mắt luôn rũ xuống.
Cơm nước xong, Triệu Tỉnh Quy xung phong đi rửa chén, chú Miêu buồn bực nhíu mày, đi ra sân hút thuốc.
Trác Uẩn kéo mẹ tới sô pha tán gẫu, sau khi nói bóng gió vài câu thì tiến vào vấn đề chính, Trác Uẩn hỏi: “Mẹ, mẹ và chú Miêu có chuyện gì vậy?”
Biên Lâm chột dạ: “Cái gì? Chuyện gì là chuyện gì? Không có chuyện gì cả.”
Trác Uẩn nói: “Mẹ, mẹ đã ly hôn được một năm, nếu muốn tìm bạn đời, con sẽ không phản đối. Chú Miêu là người tốt, vợ của chú ấy đã qua đời mười mấy năm, Triệu Tỉnh Quy nói chú ấy vẫn còn độc thân, nếu mẹ có ấn tượng tốt với chú ấy,bọn con sẽ… giữ chú ấy lại.”
Vẻ mặt Biên Lâm sửng sốt, xua tay: “Không có không có, con đừng nói lung tung, mẹ và lão Miêu không có chuyện gì hết! Con ấy… Ai da, mẹ sắp năm mươi tuổi rồi, còn tìm bạn đời gì nữa!”
Trác Uẩn nhìn mẹ, nghiêm túc nói: “Mẹ, con không nói đùa với mẹ, con đã sớm nói với mẹ là mẹ năm nay mới hơn bốn mươi mấy tuổi, không già một chút nào. Chú Miêu và mẹ tuổi tác cũng thích hợp, hơn nữa chú ấy cũng cực kỳ tốt, con thấy hai người nói chuyện rất ăn ý, mẹ không thử thì làm sao biết? Cùng lắm nói chuyện không hợp thì chia tay thôi, mẹ đừng bài xích ngay từ đầu. Tuổi nào cũng có thể tìm bạn đời, con cũng hy vọng có người ở cạnh mẹ nhiều hơn, chú Miêu thật sự không tệ, đây là duyên phận, bỏ qua sẽ không có nữa.”
Mặt Biên Lâm đỏ bừng, môi run rẩy nói: “Nhưng mẹ cảm thấy con người mẹ một chút ưu điểm cũng không có, cũng không đẹp, ông ấy chắc chắn sẽ không nhìn trúng mẹ.”
“Không có chuyện này!” Trác Uẩn ôm lấy vai mẹ, “Mẹ, mẹ có rất nhiều ưu điểm, ví dụ như dịu dàng, hiền lành, khéo léo, nấu ăn cũng cực kỳ ngon, hơn nữa mẹ tuyệt đối không xấu, con cảm thấy mẹ rất đẹp, là người kia vẫn luôn hạ thấp mẹ, sao mẹ lại tin những lời đó?”
Biên Lâm mắt rưng rưng nhìn con gái, Trác Uẩn gật đầu thật mạnh với bà ấy: “Mẹ xem, chúng ta hiện tại đã có một căn nhà lớn, sân lớn, trong tay mẹ còn có một khoản tiền rất lớn, sợ gì chứ? Điều kiện của chúng ta quá tốt đi chứ! Con ngược lại cảm thấy trong lòng chú Miêu mới thiếu tự tin, nếu không, vì sao chú ấy lại sầu như vậy?”
Biên Lâm: “… Ơ.”
Triệu Tỉnh Quy ở trong phòng bếp rửa chén xong thì bỏ bát vào tủ đựng bát, lại lau sạch bếp và bàn ăn, sau khi rửa tay thì lăn xe ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy Biên Lâm và chú Miêu đang ngồi nói chuyện bên bàn ăn.
Thấy Triệu Tỉnh Quy, Biên Lâm vẫy vẫy tay với anh: “Tiểu Quy, con lại đây, dì có chuyện muốn nói với con.”
Triệu Tỉnh tới bên bàn ăn, Biên Lâm lấy hết dũng khí, cố gắng bày ra dáng vẻ trưởng bối, mở miệng nói: “Là như vậy, dì vừa nói chuyện với lão Miêu, ông ấy nói ông ấy trở về cũng không có chuyện gì làm, cháu trai đã có nhà thông gia chăm sóc, cho nên… Dì đang nghĩ, hay là để cho chú Miêu cháu ở chỗ này thêm một thời gian nữa đi, dù sao ông ấy cũng có thể phụ giúp dì.”
Chú Miêu phụ họa: “Tiểu Quy, gần đây cậu học lái xe, mỗi ngày đều dậy sớm, nếu tôi trở về thì phải cần Tiểu Trác đưa đón cậu, mà con bé lại còn trẻ, không dậy nổi đâu, cậu xem…”
Triệu Tỉnh Quy bội phục mình, lúc này còn có thể căng mặt cố gắng nhịn cười, thản nhiên nói: “Cũng đúng, Trác Uẩn thích ngủ nướng, vậy chú Miêu ở lại với cháu đi, mai mốt hai chúng ta cùng trở về.”
Chú Miêu rất vui: “Ôi, được!”
Biên Lâm lén lút nhìn chú Miêu một cái, phát hiện chú Miêu cũng đang nhìn bà, Biên Lâm lập tức cúi đầu, mặt lại đỏ lên.
Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu ưỡn ngực lăn xe rời đi, trở lại lầu ba thì lập tức nói chuyện này cho Trác Uẩn, hai người cười đến thiếu chút nữa lăn xuống giường.
Cười một hồi, Triệu Tỉnh Quy nói với Trác Uẩn: “Sau này anh học đại học thực ra cũng không cần người đi cùng, nhưng trong nhà vẫn phải có người chăm sóc, anh nghĩ đến lúc đó để cho chú Miêu và anh Lỗi thay ca nhau làm việc mỗi tuần, như vậy chú Miêu cũng có thể đến huyện Quan trò chuyện với dì nhiều hơn, em cảm thấy thế nào?”
Trác Uẩn vẫn đang cười: “Không cần lo lắng nhiều như vậy, Triệu Tiểu Quy, trước tiên để cho bọn họ tiếp xúc một thời gian rồi tính tiếp, bọn họ đã là người bốn năm mươi tuổi, còn cần anh tới sắp xếp sao?”
…..
Vài ngày sau, Trác Hoành thi xong kỳ thi cuối kỳ, từ Thượng Hải trở về huyện Quan, trong lòng cậu ta đầy mong đợi được sống trong một ngôi nhà mới, nhưng sau khi về đến nhà mới phát hiện, trong nhà lại có thêm hai người đàn ông.
Chú Miêu giúp cậu ta mở cửa xách vali, nhiệt tình gọi: “Tiểu Hoành, về rồi à?”
Trác Hoành: “?”
Ông chú này, cậu ta với ông ấy rất thân với nhau sao?
Triệu Tỉnh Quy cũng lăn xe đến nghênh đón cậu ta, gọi rất hăng hái: “Anh Hoành, xin chào!”
Trác Hoành: “…”
——Đổi xưng hô từ lúc nào thế? Tại sao cậu ta không biết?
Lúc ăn cơm, bên cạnh bàn ăn hình chữ nhật, Trác Uẩn với Triệu Tỉnh Quy ngồi một bên, Biên Lâm và chú Miêu ngồi ở một bên, bốn người hai cặp mặt đối mặt, vừa ăn vừa nói chuyện. Trác Hoành chỉ có thể ngồi một mình bên ngắn, giống như ông chủ lớn mở cuộc họp, hơn nữa cũng thể không xen vào cuộc trò chuyện của bọn họ.
Cậu ta hoảng sợ phát hiện bốn người kia giống như người một nhà, cực kỳ thân thiết, còn cậu ta mới là người dư thừa.
Trác Hoành hỏi Trác Uẩn là mẹ và ông chú đó có chuyện gì sao, Trác Uẩn lườm cậu ta một cái: “Chuyện chính là như vậy, hai người họ đang qua lại tìm hiểu. Chị cảnh cáo em, chú Miêu là người tốt, em đừng có dở trò, nếu em dám quấy rối…”
Cô vung tay: “Chị đánh chết em.”
Vẻ mặt Trác Hoành ngớ ra, ngơ ngẩn trở về phòng ngủ tầng hai.
——
Mấy ngày sau, đại học A cử hành lễ tốt nghiệp đại học, Tô Mạn Cầm cùng Trình Dĩnh, Viên Hiểu Yến, Trác Lợi Hà chính thức tốt nghiệp.
Lễ tốt nghiệp của Bành Khải Văn sớm hơn mấy ngày, nên vẫn đang đợi Tô Mạn Cầm, ba Tô mẹ Tô tham gia lễ tốt nghiệp xong thì giúp con gái mang hành lý về, còn Tô Mạn Cầm lên xe của Bành Khải Văn, hai người đi tới huyện Quan, nhao nhao muốn tham quan ngôi nhà mới của Trác Uẩn.
Nhà Trác Uẩn trở nên cực kỳ náo nhiệt, bởi vì có năm người trẻ tuổi, bọn họ ở trong sân nướng thịt, ríu rít khoe khoang nói chuyện phiếm, tiếng cười không ngừng vang lên, sự hào hứng và tràn đầy sức sống kia lây nhiễm đến Biên Lâm và chú Miếu, thế là hai người cũng nhập hội.
Biên Lâm chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, có thịt có rau, chú Miêu còn mua rượu, nhưng ông ấy không cho Triệu Tỉnh Quy uống, Triệu Tỉnh Quy phản đối lại bị chú Miêu phàn nàn, thế là chàng trai trẻ chỉ có thể yên lặng uống coca.
Bành Khải Văn sinh ra hứng thú với giá bóng rổ trong sân, nói muốn đi chơi bóng, Trác Hoành đang lang thang ở bên ngoài hút thuốc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Mạn Cầm, nghe thấy có người gọi cậu ta: “Anh Hoành, anh Hoành?”
Trác Hoành hoàn hồn: “Hả? Cái gì?”
Triệu Tỉnh Quy ném bóng rổ trong tay, hỏi cậu ta: “Trận đấu ném rổ, chơi không?”
Trác Hoành bỏ điếu thuốc xuống, đứng dậy: “Chơi.”
Sau đó, không có sau đó, trận đấu ném rổ trên vạch phạt, hai người Bành Khải Văn và Trác Hoành bị Triệu Tỉnh Quy át vía, gặp phải quần chúng vây xem chế giễu một cách tàn nhẫn.
Tô Mạn Cầm và Bành Khải Văn dự định ở huyện Quan chơi bốn ngày, sẽ ở lại khách sạn. Tối hôm sau, Bành Khải Văn đề nghị đi quán bar, Trác Uẩn động lòng, đi xin phép Triệu Tỉnh Quy, chàng trai trẻ khó có thể tin được: “Em muốn ra ngoài chơi một mình? Không đưa anh theo?”
Trác Uẩn nói: “Đi quán bar đấy, anh có thể đi không?”
Triệu Tỉnh Quy tức giận: “Vì sao anh không thể đi? Anh mười chín tuổi rồi! Cũng không phải là trẻ chưa thành niên!”
Trác Uẩn nheo mắt, anh nói cũng đúng, vì sao Triệu Tỉnh Quy không thể đi quán bar? Cùng lắm thì không uống rượu thôi, cho anh uống một ít nước trái cây cũng được, để anh đi khám phá thế gian.
Cứ như vậy, cậu ấm nhà họ Triệu lần đầu tiên trong đời đi quán bar chơi, mở ra cánh cửa thế giới mới.
Xa hoa truỵ lạc, trai thanh gái lịch, mơ mơ màng màng, âm thanh xập xình… Những thành ngữ lộn xộn xuất hiện trong đầu anh.
Chú Miêu không có ở đây, Triệu Tỉnh Quy to gan, nói với Trác Uẩn anh muốn uống chút bia.
Trác Uẩn lúc đầu không đồng ý, nhưng Tô Mạn Cầm và Bành Khải Văn đều khuyên cô:
“Tiểu Triệu muốn uống thì cho cậu ấy uống, bia có mấy độ đâu mà? Uống cũng không say.”
“Nhà vệ sinh ở đây có bồn ngồi, tớ gọi điện thoại hỏi qua rồi, cậu ấy uống nhiều phải đi vệ sinh, hai người đàn ông là tớ và Trác Hoành có thể giúp cậu ấy.”
Đúng vậy, Trác Hoành cũng tới, là bị bắt ép tới.
Trác Uẩn còn đang suy nghĩ, Triệu Tỉnh Quy kéo cánh tay cô, cầu xin cô: “Anh thật sự chỉ uống một chai thôi, anh chưa bao giờ được uống bia.”
Trác Uẩn: “Ha…”
Trác Hoành thẳng thừng nhét một chai bia đã mở vào tay Triệu Tỉnh Quy: “Hỏi chị ấy làm gì? Uống bia còn phải đợi chị ấy cho phép sao? Cậu cũng mất mặt đàn ông quá đấy.”
“Nói cái gì vậy?” Trác Uẩn chỉ vào em trai cô, “Người ta gọi là tôn trọng, tôn, trọng! Em có biết hai chữ này viết thế nào không?”
“Xì.” Trác Hoành ngạo nghễ nghiêng đầu, Triệu Tỉnh Quy giữ chặt chai bia không chịu buông ra.
Năm người trẻ tuổi chiếm một quầy bar, Triệu Tỉnh Quy không ngồi xe lăn mà cùng Trác Uẩn chen chúc trên sô pha, ôm vai cô, cầm lấy chai bia cùng cô cụng một cái: “Cạn ly!”
“Cạn ly cái đầu anh!” Trác Uẩn trừng mắt nhìn anh; “Chỉ được uống một chai, không được uống nhiều hơn.”
“Ờ.” Triệu Tỉnh Quy ngửa cổ lên uống một ngụm, bia vừa đắng vừa nhạt, không thể nói là có ngon hay không, anh uống ực ực liên tục mấy ngụm, l!ếm l!ếm môi, khẽ mỉm cười, trong lòng có cảm giác tự hào không giải thích được.
Đây chính là quán bar sao? Thật là rất thoải mái, trách không được vì sao Trác Uẩn lại thích.
Bành Khải Văn chọn một quán bar âm nhạc, chỗ đang ngồi ánh sáng lờ mờ, trên sân khấu nhỏ có ca sĩ đang hát, Triệu Tỉnh Quy ôm Trác Uẩn, nghe nhạc uống rượu, rất là thoải mái, trong lúc lơ đãng lại phát hiện Trác Hoành và Tô Mạn Cầm đang chụm đầu vào nhau, nhỏ giọng tán gẫu.
Triệu Tỉnh Quy có chút say, trong đầu nghĩ lung tung, huyện Quan thật sự là một nơi tốt, chẳng lẽ là quê nhà của Nguyệt Lão sao?
Bởi vì cùng bạn thân tụ tập nên Trác Uẩn chơi rất high, cô uống khá nhiều, chờ cô tỉnh táo lại mới phát hiện Triệu Tỉnh Quy cũng uống rất nhiều, cả người trở nên mơ mơ màng màng.
Anh không chỉ uống một chai, đếm thử thì anh uống ít nhất phải ba chai, Trác Uẩn kinh hãi: “Tên khốn nào cho Triệu Tỉnh Quy uống bia vậy hả?”
Bành Khải Văn líu lưỡi nói: “Không, không phải tớ, cậu ấy, do cậu ấy lấy, cậu ấy nói muốn uống, nói rất ngon! Tớ nói, uống đi! Con mẹ nó uống bia không say đâu!”
Trác Uẩn vừa tức vừa gấp, xách túi đứng dậy, đẩy xe lăn qua: “Không được, tớ phải đưa anh ấy về nhà, lát nữa ngủ thiếp đi thì ai có thể di chuyển anh ấy chứ!”
Cô gọi Trác Hoành và Bành Khải Văn đến giúp đỡ, xách Triệu Tỉnh Quy lên xe lăn, sau khi đẩy ra ngoài thì gọi một chiếc taxi, lại chuyển Triệu Tỉnh Quy vào trong xe.
Bành Khải Văn vẫn chưa muốn đi, Trác Uẩn hỏi Trác Hoành: “Em thì sao? Không về với bọn chị hả?”
Vẻ mặt của Trác Hoành rất kỳ quái, nói: “Em muốn ở đây một lát nữa, chị về tới nhà thì gọi chú Miêu ra giúp chị đi.”
Trác Uẩn cũng lười mắng cậu ta, chỉ dùng ngón tay chỉ chỉ vào cậu ta, sau đó ngồi lên xe, bảo tài xế lái xe đến Cửu Lan Hoa Uyển.
Xe chạy đến Cửu Lan Hoa Uyển, chú Miêu đã chờ ở cửa tiểu khu, Trác Uẩn lôi xe lăn từ trong cốp xe xuống rồi lắp vào, dưới sự giúp đỡ của chú Miêu đỡ Triệu Tỉnh Quy lên xe lăn, đẩy anh về nhà.
“Sao lại uống bia?” Chú Miêu cực kỳ lo lắng, đi theo bên cạnh bọn họ nói, “Tiểu Quy cho tới bây giờ chưa từng uống bia, đây có phải là uống say rồi không?”
Triệu Tỉnh Quy nghiêng đầu dựa vào xe lăn, nhắm mắt chặt, sắc mặt ửng hồng, không ồn ào cũng không náo loạn, giống như đang ngủ.
Trác Uẩn rất tự trách: “Xin lỗi, chú Miêu, cháu vốn chỉ đồng ý cho anh ấy uống một chai bia, kết quả sau đó không chú ý, anh ấy có lẽ đã uống ba chai.”
Chú Miêu đương nhiên sẽ không trách cô, thở dài nói: “Bỏ đi bỏ đi, cũng không có chuyện gì, Tiểu Quy dù sao cũng là một người trẻ tuổi, để cậu ấy cùng các cháu chơi đùa cũng rất tốt, lát nữa chú giúp cậu ấy lau người, cũng không cần tắm rửa nữa.”
Trác Uẩn: “Vâng, cảm ơn chú Miêu, cháu cam đoan lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Lúc này, Triệu Tỉnh Quy đột nhiên tỉnh lại, có chút không rõ mình đang ở đâu, duỗi cánh tay vẩy vẩy, lẩm bẩm nói: “Anh muốn đi vệ sinh.”
Trác Uẩn: “Hả?”
Chú Miêu cầm lấy tay cầm xe lăn, chạy nhanh: “Cậu nhịn một chút, gần đến rồi, nhịn xuống nhịn xuống.”
Triệu Tỉnh Quy la hét: “Nhịn không được! Cháu muốn đi vệ sinh!”
Chú Miêu không dám chạy quá nhanh, sợ khiến anh té lộn nhào, mắt thấy sân sáng đèn ở phía trước, cơ thể Triệu Tỉnh Quy khẽ run lên, đưa tay sờ sờ quần áo, giọng nói càng ngày càng thấp: “Cháu tè ra quần rồi.”
Trác Uẩn, chú Miêu: “…”
Bọn họ cuối cùng cũng về đến nhà, thang máy đi lên lầu ba, Triệu Tỉnh Quy hình như hiểu ra gì đó, không nói gì nữa, vùi đầu thật sâu, làm cho người ta không nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Động tác của chú Miêu rất lưu loát, giúp anh cởi qu@n bẩn ra, cũng không bảo Trác Uẩn tránh đi: “Chú đi bật nước tắm rửa cho cậu ấy, như này thì lau người cũng không thoải mái. ”
Trác Uẩn nhìn Triệu Tỉnh Quy, nói: “Chú Miêu, cháu đi bật nước cho, lát nữa chú dìu Tiểu Quy vào bồn tắm, cháu sẽ tắm cho anh ấy.”
Chú Miêu ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Vậy đi ra thì sao?”
Trác Uẩn nói: “Nếu anh ấy không thể tự đi ra, cháu sẽ gọi chú.”
Chú Miêu gật đầu: “Được.”
Trong bồn tắm chứa đầy nước nóng, chú Miêu đỡ cánh tay Triệu Tỉnh Quy dìu anh vào bồn tắm, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Trác Uẩn đi vào phòng vệ sinh, nhìn thấy cậu trai trẻ ngồi trong bồn tắm, cánh tay vắt lên vách bồn, hai má vùi vào cánh tay, vẫn không ngẩng đầu lên.
Nhưng Trác Uẩn biết, anh đang tỉnh.
Cô cởi qu@n áo trên người, chậm rãi đi đến bên cạnh bồn tắm, nhấc chân bước vào nước nóng.
Bồn tắm này rất lớn, có chức năng massage, đủ để hai người cùng ngâm mình, Trác Uẩn ngồi đối diện Triệu Tỉnh Quy, đưa tay xoa xoa tóc anh, gọi anh: “Triệu Tiểu Quy.”
Triệu Tỉnh Quy: “…”
“Gây họa rồi chứ gì?” Trác Uẩn oán trách, “Bảo anh đừng uống nhiều mà anh vẫn lén uống, bây giờ mới biết xấu hổ hả?”
Triệu Tỉnh Quy vẫn không ngẩng mặt lên, giọng nói rầu rĩ: “Đã lâu rồi anh không tè ra quần.”
“Em biết.” Trác Uẩn nhích người tới ôm lấy anh, “Không sao, lần đầu tiên anh uống rượu, không có kinh nghiệm, đây không phải lỗi của anh, là lỗi của em, em không chú ý tới anh. Hơn nữa anh có phát hiện ra không? Ngay cả khi say rượu anh cũng có thể cảm nhận mình đang mắc vệ sinh, đó là một điều tốt.”
Triệu Tỉnh Quy: “… Không tốt chút nào.”
“Đứng lên đi.” Trác Uẩn kéo cánh tay anh, “Đứng lên, Triệu Tiểu Quy, em giúp anh tắm rửa, tắm xong rồi đi ngủ, ngủ một giấc dậy là không còn chuyện gì nữa.”
Triệu Tỉnh Quy miễn cưỡng nhấc mặt ra khỏi cánh tay, hai má vẫn rất đỏ, hai con mắt cũng đỏ bừng. Hiển nhiên, khi Trác Uẩn và chú Miêu không phát hiện, anh đã lén phát trút giận lên mình.
“Em có chê anh bẩn không?” Anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngữ khí trẻ con nói, “Anh cũng không muốn biến thành như vậy, trước kia anh rất khỏe mạnh, có thể đi, có thể chạy, còn nhảy rất cao.”
Anh vuốt ve chân mình, khoé miệng méo xẹo: “Cô giáo Trác, anh cũng không muốn biến thành như vậy, anh không muốn bị liệt, anh thật sự không muốn bị liệt…”
Trái tim của Trác Uẩn như muốn vỡ ra, cô ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng an ủi anh: “Em biết, bây giờ không phải anh có thể đi bộ rồi sao, hơn nữa còn đi rất giỏi. Tiểu Quy, đừng nghĩ nhiều, sau này cũng đừng uống rượu nữa, sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
Triệu Tỉnh Quy không nói gì thêm, Trác Uẩn hôn lên trán anh: “Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung, chúng ta tắm rửa đi.”
Đầu Triệu Tỉnh Quy rất choáng váng, ngoan ngoãn bảo Trác Uẩn giúp anh tắm rửa. Dòng nước ấm áp bao bọc bọn họ, Trác Uẩn bôi sữa tắm và dầu gội đầu cho anh, sau đó dùng vòi hoa sen giúp anh rửa sạch, tóc và hai má của Triệu Tỉnh Quy ướt đẫm, anh ngẩng đầu nhìn cô, bàn tay vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của cô, ánh mắt sáng lên, nói: “Anh cũng muốn tắm rửa giúp em.”
Trác Uẩn mỉm cười: “Được, đợi em tắm cho anh xong đã.”
Cuối cùng, Triệu Tỉnh Quy không nhờ chú Miêu giúp đỡ, anh tự mình bò ra khỏi bồn tắm, tự mình mặc quần áo, mặc tã giấy, sau khi đánh răng thì nằm lên giường.
Anh không có sức lực làm gì nữa, Trác Uẩn cũng rất mệt mỏi, chỉ muốn dựa vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim đều đặn của anh, cùng anh ngủ một giấc thật ngon.
Đêm nay, Trác Hoành không trở về, Trác Uẩn biết chắc chắn cậu ta đã đi đâu, cảm thấy mình dường như không có tư cách quản cậu ta quá nhiều.
Cậu ta đã là một người trưởng thành, biết mình đang làm cái gì.
Tâm trạng suy sụp của Triệu Tỉnh Quy đến rất nhanh mà đi cũng nhanh, ngày hôm sau thức dậy, anh lại trở về chàng trai tích cực hướng về phía trước kia.
Anh không quên bất cứ chuyện gì, anh nhớ rõ tất cả mọi thứ, cái quần bẩn kia sau khi giặt xong còn phơi khô trên sân thượng. Triệu Tỉnh Quy ngẩn người nhìn chằm chằm vào chiếc quần, trong lòng anh hiểu rõ loại tình huống này sau này còn có thể phát sinh, uống rượu không phải là điều kiện tất yếu, chức năng của cơ thể anh chỉ có như vậy, anh không kiểm soát được, sẽ là một vấn đề nan giải đi theo anh cả đời.
Lúc ăn trưa, Trác Uẩn bàn bạc với Triệu Tỉnh Quy, nói Tô Mạn Cầm và Bành Khải Văn cứ đi dạo tham quan ở bên ngoài, buổi tối muốn ăn lẩu thì bảo hai người bọn họ ra ngoài ăn, Triệu Tỉnh Quy đồng ý, đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên.
Triệu Tỉnh Quy nhận: “Xin chào, huấn luyện viên Từ.”
Điện thoại là Từ Đào gọi tới, ông ấy ở bên kia oang oang nói: “Tiểu Triệu, chữa cháy! Chúng tôi sắp bị thải rồi!”
Triệu Tỉnh Quy: “Cái gì?”
Bởi vì đội bóng rổ xe lăn nam không tham gia Thế vận hội cho người khuyết tật, nên Trung tâm quản lý thể thao người khuyết tật quyết định chuẩn bị cho Thế vận hội người khuyết tiếp theo, bồi dưỡng một số mầm non mới, vì vậy mấy ngày nay ở Tiền Đường có tổ chức một trận đấu bóng rổ xe lăn, tổng cộng có tám đội tham gia, bao gồm đội bóng rổ xe lăn Bắc Kinh và đội Quảng Đông, cùng một số đội cấp thành phố ở các tỉnh khác.
Trận đấu được chia làm hai bảng, thi đấu vòng tròn tính điểm theo các bảng, hai đội đứng đầu lọt vào tứ kết, sau đó vào bán kết và chung kết.
Với tư cách là chủ nhà, Tiền Đường nằm cùng một bảng với Quảng Đông, hai trận đầu một thắng một thua, trận cuối cùng đánh với Quảng Đông. Quảng Đông đã thắng hai trận liên tiếp và đảm bảo bốn vị trí đầu bảng, đội Tiền Đường thắng trận cuối cùng cũng chưa chắc có thể vào vòng tiếp theo, nhưng nếu thua thì tất sẽ bị loại. Từ Đào cảm thấy dữ nhiều lành ít, người trong đội có thể dùng thật sự không nhiều, vậy nên ông ấy lập tức nghĩ đến Triệu Tỉnh Quy.
Triệu Tỉnh Quy nghe xong thì hỏi: “Thủ tục nhập đội của cháu không phải vẫn chưa hoàn thành sao?”
“Làm xong rồi làm xong rồi.” Từ Đào nói, “Lúc trước thủ tục vẫn kéo dài, hôm trước thua trận đấu xong tôi đã thúc giục, hôm nay họ vừa thông báo cho tôi. Từ bây giờ trở đi cậu có thể thay mặt cho Tiền Đường để thi đấu chính thức, không còn là một dự bị nữa! Thế nào? Tiểu Triệu, chiều mai sẽ thi đấu, cậu có thể đến không?”
Máu trong người Triệu Tỉnh Quy đều sôi trào, anh hoàn toàn không chút cân nhắc, mở miệng đồng ý: “Có thể!”