Ngày Tỉnh Là Lúc Về

Chương 98: Ngoại truyện: Cuộc sống vui vẻ của Triệu Tỉnh Quy (4)



Sự xuất hiện của Trác Uẩn khiến lớp học của Triệu Tỉnh Quy nổi lên một trận náo động nho nhỏ, phần lớn những sinh viên năm nhất ở đây đều không quá hai mươi tuổi, trên mặt ai cũng mang theo vẻ ngây thơ, nhìn thấy một Trác Uẩn hấp dẫn phô trương như vậy, con ngươi của bọn họ như sắp rớt đến nơi.

Hóa ra, bạn học Triệu Tỉnh Quy vẫn luôn lạnh lùng ít nói lại thích con gái có phong cách như vậy sao?

Triệu Tỉnh Quy không còn tiết nào, anh leo lên xe lăn, dưới cái nhìn chăm chú của các bạn cùng với Trác Uẩn rời khỏi tòa nhà dạy học.

Đi tới đường chính của trường học, cảnh tượng Trác Uẩn đi giày cao gót diễu võ dương oai cộng thêm một chàng trai ngồi xe lăn bên cạnh đã thu hút ánh mắt của vô số người.

Triệu Tỉnh Quy cảm thấy buồn cười, hỏi cô: “Em đi catwalk đấy à?”

Trác Uẩn nói: “Em muốn để những ong bướm kia biết anh đã là của em.”

Triệu Tỉnh Quy liên tục phụ họa: “Của em của em cả, anh là một góc tường không cạy nổi.”

Lúc này Trác Uẩn mới hài lòng: “Xin cứ giữ sự tự giác như vậy nhé, bạn học Triệu.”

Triệu Tỉnh Quy: “Tuân lệnh!”

Thời gian vẫn còn sớm, hai người không vội đi lấy xe mà muốn sang cửa Bắc đi dạo một vòng, mua chút đồ ăn.

Trác Uẩn lâu rồi không tới con phố thương mại ở cửa Bắc đại học A, mấy cửa tiệm ngoài trường học thường hay đổi chủ, tiệm bánh ngọt vốn nổi tiếng trên mạng đã dần vắng vẻ, cuối cùng chống đỡ chưa đến ba năm đã phải đóng cửa chuyển nhượng, Trác Uẩn nhìn cửa hàng bán đồ xiên vốn từng là tiệm bánh ngọt, mất mát nói: “Bánh su kem ở tiệm đó ăn ngon lắm.”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Đầu năm vẫn còn mở, anh có mua thử mấy lần, bánh su kem không được tươi mới như trước, bởi vậy nên việc kinh doanh cũng không còn khá khẩm.”

Trác Uẩn nói muốn uống trà sữa, hai người chọn một cửa tiệm nhỏ rồi xếp hạng. Trước cửa tiệm trà sữa, chiếc xe lăn của Triệu Tỉnh Quy quả thực khiến người ta khó mà không chú ý đến, bỗng có người gọi tên anh: “Anh Quy!”

Anh và Trác Uẩn cùng quay đầu thì thấy Hướng Kiếm đang đi cùng một cô gái, Hướng Kiếm nhìn thấy Trác Uẩn thì lại kêu: “Chị dâu Quy! Chị về rồi à?”

Trác Uẩn trừng cậu ấy: “Cậu gọi tôi là gì cơ?”

Hướng Kiếm cười ha ha, cậu ấy giơ năm ngón tay trái lắc lư với Trác Uẩn: “Chị hiểu mà chị dâu Quy.”

Trác Uẩn vừa bực mình vừa buồn cười, cô quan sát Hướng Kiếm, phát hiện người này đã thay đổi rất nhiều.

Sau khi lên đại học Hướng Kiếm không còn luộm thuộm như trước, cậu ấy biết sửa soạn hơn, mái tóc vốn bù xù đã được cắt ngắn lên rất nhiều, bởi vì quả đầu to nên thọat nhìn khá dũng mãnh, cô gái bên cạnh cậu ấy lại cao chưa tới 1m6, hai người đứng chung một chỗ là ví dụ hoàn hảo nhất cho chênh lệch chiều cao đáng yêu.

Triệu Tỉnh Quy mỉm cười hỏi Hướng Kiếm: “Không giới thiệu một chút à?”

Hướng Kiếm ngại ngùng nhìn cô gái rồi lại nhìn Triệu Tỉnh Quy, sờ gáy nói: “Anh Quy, đây là, là bạn học của em, họ Lưu.”

Bạn học Tiểu Lưu thẹn thùng đứng bên cạnh, không dám lên tiếng.

Triệu Tỉnh Quy có chút lúng túng, anh hiểu ra quan hệ giữa hai người chắc vẫn còn mập mờ, Trác Uẩn mau chóng giảng hòa: “Hướng Kiếm, cậu với bạn học của cậu uống trà sữa vị gì? Hôm nay chị dâu Quy mời khách, có nể mặt chị không?”

Hướng Kiếm lập tức vui vẻ: “Phải nể mặt chứ, cậu ấy uống trà sữa khoai môn, em uống trà sữa trân châu, cảm ơn chị dâu Quy!”

Mua xong trà sữa, bốn người chia ra, Trác Uẩn nói muốn tìm một chỗ để ngồi nghỉ, sau khi uống xong thì về nhà, Triệu Tỉnh Quy nói: “Anh nghĩ đến một chỗ.”

Đầu óc Trác Uẩn cũng nhanh chóng xoay chuyển: “Em cũng nghĩ đến chỗ đó!”

Triệu Tỉnh Quy cười với cô: “Trùng hợp vậy sao?”

Trác Uẩn học giọng điệu của Hướng Kiếm: “Phải vậy chứ!”

Bọn họ đi tới vườn hoa nhỏ phía sau tòa dạy học ngành Ngoại Ngữ, cây dã hương vẫn tươi tốt như cũ, băng ghế đá dưới tán cây vẫn còn đó, Trác Uẩn ngồi xuống băng ghế đá, Triệu Tỉnh Quy vẫn giống như trước, ngồi xe lăn ở đối diện cô.

Trác Uẩn hút trà sữa, hỏi: “Triệu Tiểu Quy, ở trường có khi nào anh gặp giáo sư Đinh không?”

“Đương nhiên là có chứ.” Triệu Tỉnh Quy nói: “Cô ấy là cô họ của anh, mỗi năm nhà anh và nhà họ sẽ tụ họp một lần, nếu em muốn gặp thì sau này nhất định sẽ được gặp cô ấy.”

Trác Uẩn đã lâu không gặp cô Đinh Hồng, lần sau gặp lại cô đã trở thành bạn gái của Triệu Tỉnh Quy, lúc đó còn phải đi theo anh rồi gọi Đinh Hồng là cô họ, ai ui, đúng là xấu hổ.

Triệu Tỉnh Quy lại bổ sung một câu: “Cô họ của anh nói cô ấy là bà mai của hai ta, lúc kết hôn phải mời rượu cô ấy.”

“…” Khóe miệng Trác Uẩn giật giật, hỏi, “Chẳng phải bà mai là Trác Lợi Hà sao?”

Triệu Tỉnh Quy cũng đang uống trà sữa, khóe mắt cong cong: “Thế nghĩa là em đồng ý kết hôn với anh rồi đúng không?”

Lúc này Trác Uẩn mới phát hiện mình đã bị anh lừa, cô cả giận nói: “Anh mơ đi! Không quỳ một chân xuống thì em sẽ không đồng ý!”

Triệu Tỉnh Quy cũng rất khó khăn: “Quỳ một chân thật sự rất khó, hay là… quỳ cả hai đầu gối được không?”

Trác Uẩn nổi đóa: “… Không được.”

Triệu Tỉnh Quy: T^T

Hai người cứ nhàn nhã uống trà sữa rồi trò chuyện vui vẻ.

Trác Uẩn đã ở quận Tử Liễu mấy ngày, mỗi ngày cô chỉ biết ở nhà Triệu Tỉnh Quy rồi chờ anh tan lớp, buổi sáng cũng không có chuyện gì làm, bèn nói: “Triệu Tiểu Quy, anh có thể hỏi bố anh giúp em xem có chỗ nào để em đi thực tập hai tháng không, không cần tiền lương, chỉ cần lấy kinh nghiệm là được. Em có mấy người bạn kỳ nghỉ hè họ không về nước, đều tìm chỗ để thực tập hoặc đi làm, em cũng sắp hai mươi bốn rồi, kỳ nghỉ hè dài như vậy, cứ rảnh rỗi mãi thật sự lãng phí thời gian lắm.”

Thật ra Triệu Tỉnh Quy cũng biết, nếu chỉ ở nhà chờ anh thì Trác Uẩn sẽ thấy nhàm chán, mấy ngày nay anh cũng đang lo về vấn đề này, đúng lúc có thể nhân cơ hội này để mở lời.

Anh nói: “Kỳ nghỉ hè năm sau em hãy đi thực tập, năm nay anh muốn giao cho em một nhiệm vụ.”

Trác Uẩn nghi ngờ: “Nhiệm vụ gì?”

“Chính là căn chung cư quận Tử Liễu hồi trước em ở đó.” Triệu Tỉnh Quy nhìn cô, “Anh muốn trang trí lại nơi đó một chút, thiết kế thì tùy em lựa chọn. Sửa sang xong, chừng nào em về nước chúng ta có thể dọn sang bên đó ở.”

Trác Uẩn ngây ngốc hỏi: “Tại sao phải dọn qua đó? Mẹ anh chê em ở nhà anh sẽ gây cản trở anh sao?”

“Không phải.” Triệu Tỉnh Quy cười không ngừng, “Anh chỉ cảm thấy người trong nhà quá nhiều, anh muốn ở riêng với em, chúng ta có thể cùng nhau nấu cơm.”

Trác Uẩn vẫn nghĩ không ra: “Cơm dì Phan nấu ngon như vậy, tại sao em phải nấu cơm?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Em không cần làm, để anh làm, anh biết nấu được vài món.”

Trác Uẩn: “Cơm dì Phan nấu ngon như vậy, tại sao em phải ăn cơm anh nấu?”

Triệu Tỉnh Quy: “…”

Anh nhìn ra cô đang cố ý tranh cãi với anh, Triệu Tỉnh Quy mở khóa xe lăn rồi lăn tới bên cạnh Trác Uẩn, tay đè lên băng ghế đá: “Nhích sang chút, để chỗ cho anh ngồi với.”

Trác Uẩn ngoan ngoãn nhích sang một bên, Triệu Tỉnh Quy buông thõng chân xuống đất, chống tay rồi chuyển mông sang băng ghế đá, Trác Uẩn cau màu: “Băng ghế đá này cứng lắm, anh ngồi có thoải mái không?”

“Không sao, mông anh chịu được.” Triệu Tỉnh Quy mỉm cười, “Ngồi một lát thôi, không việc gì.”

Anh dùng sức ở bắp đùi kéo lê hai chân, sau đó lại dùng tay nắm đầu gối để cố định chân lại, khi đế giày đã đạp trên mặt đất, anh choàng tay qua vai Trác Uẩn, tiếp tục đề tài lúc nãy: “Căn nhà ấy ở ngay quận Tử Liễu, anh chạy xe lăn về nhà chỉ mất nhiều nhất là mười phút, nếu em không muốn nấu cơm thì chúng ta có thể về nhà ăn, muốn nấu cơm thì anh sẽ nấu, vậy đã được chưa?”

Trác Uẩn bĩu môi: “Có phí thiết kế không? Có phải anh muốn chèn ép em, bắt em lao động miễn phí cho anh không?”

Triệu Tỉnh Quy ôm chặt vai cô: “Kiến trúc sư Trác cứ báo giá đi.”

Trác Uẩn hỏi: “Ngân sách là bao nhiêu?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Một trăm vạn.”

“Hả!” Trác Uẩn kinh ngạc đến ngây người, “Cao vậy sao?! Căn phòng ấy rộng bao nhiêu mét vuông? Ngay cả trang trí phòng cưới cũng không cần nhiều như vậy chứ?”

“Hình như là 136 mét vuông.” Triệu Tỉnh Quy thử nhớ lại, “Anh không hiểu thiết kế, em cứ xem rồi ướm thử, giai đoạn tiền thiết kế đều do em phụ trách, sau đó em không cần quản, anh sẽ kêu giám đốc dự án thi công theo thiết kế của em.”

Trác Uẩn quan sát sắc mặt của anh, mất tự nhiên hỏi: “Không phải là phòng cưới đúng không?”

Không ngờ Triệu Tỉnh Quy lại nhún nhún vai: “Ừ hứm.”

Trác Uẩn trợn mắt há mồm: “Thật sự là phòng cưới sao?”

Triệu Tỉnh Quy cười: “Nếu em đã nghĩ như vậy thì anh thấy cũng không sai lắm.”

Mặt Trác Uẩn đầy vẻ chán ghét: “Quá nhỏ! Chỉ có 136 mét vuông, anh muốn lừa ai chứ?”

Triệu Tỉnh Quy: “…”

Anh nhất thời không rõ Trác Uẩn đang nói đùa hay nói thật, bèn dè dặt hỏi: “Có phải em thích sống ở biệt thự không? Nhà anh đang ở là dạng lầu gác, nhà em cũng là dạng lầu gác, em không thích ở lầu gác nữa sao?”

Trác Uẩn cây ngay không sợ chết đứng trả lời: “Đúng vậy! Anh đang bắt em phải chuyển từ xa hoa sang tiết kiệm đấy! Đúng là quá tệ!”

Triệu Tỉnh Quy xác nhận cô đang nói đùa.

Anh chầm chậm nói: “Cô giác Trác, anh nói thật với em, bố anh kinh doanh bất động sản, chờ đến khi hai ta kết hôn ông ấy chắc chắn sẽ tặng nhà cho em, em muốn nhà lớn bao nhiêu cũng có cả, mua thêm một căn nữa ở quận Tử Liễu cũng được, chỉ là hiện tại không có nhiều nhà rao bán, biệt thự ở bên ngoài cũng vậy, không phải ở đâu cũng có thể mua được. Vấn đề là bây giờ chỉ có hai chúng ta, quả thật không cần thiết phải ở một căn nhà lớn như vậy, nơi đó lại cách nhà quá xa, rất bất tiện.”

Trác Uẩn rúc vào ngực anh, hút một ngụm trà sữa: “Em nói giỡn với anh thôi mà, anh tưởng là thật đấy à. Nhà em thôi đã lớn như vậy rồi, mỗi lần dọn vệ sinh đều mệt muốn chết, bây giờ lại thêm một căn nữa thì chắc em không chịu nổi mất.”

Triệu Tỉnh Quy rất vui vẻ: “Vậy là em nhận đơn rồi đúng không?”

“Nhận chứ.” Trác Uẩn hỏi, “Anh thích phong cách thế nào?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Đơn giản thôi, giống như nhà của em là được rồi, em cũng biết nhu cầu của anh rồi đó, nhớ là phải có một cái bồn tắm lớn nhé, loại tròn ấy.”

Trác Uẩn liếc anh: “Anh muốn làm gì?”

Triệu Tỉnh Quy cúi đầu, dùng chóp mũi cọ vào gò má cô, giọng điệu khàn khàn: “Muốn tắm uyên ương với em.”

Trác Uẩn bị anh làm cho nổi cả da gà, cô ảo não đẩy anh ra: “Tránh ra, ở nơi công cộng chú ý chừng mực!”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Quay về anh sẽ bảo bố anh tìm cho em một thực tập sinh làm phụ tá, con gái nhé, để cô ấy hiểu rõ ý tưởng thiết kế của em, chờ đến khi em đi New York rồi cô ấy có thể tiếp tục bàn giao với giám đốc dự án.”

Trác Uẩn tiếp tục khiêu khích anh: “Tại sao không phải con trai? Trai gái phối hợp làm việc không biết mệt, tìm một tên nhóc nào đó đẹp trai chút thì càng tốt.”

Sắc mặt Triệu Tỉnh Quy tối sầm lại, anh nhấc cằm cô lên, ép cô ngẩng đầu nhìn anh, đồng tử cũng chuyển màu u tối: “Nghiêm túc đấy à?”

Trác Uẩn: “…”

Triệu Tỉnh Quy thuận thế hôn cô.

___

Trác Uẩn nói làm thì làm ngay, ngày hôm sau đổi từ váy vóc xinh đẹp sang áo thun và quần thể thao, cầm một quyển sổ nhỏ, thước và bút rồi bắt đầu đi đo lường kích thước căn phòng. Từng có kinh nghiệm sửa chữa Cửu Lan Hoa Uyển, bây giờ, cô đã có thể tự mình làm việc này.

Khả năng làm việc của Triệu Tỉnh Quy cũng rất mạnh, hai ngày sau đã kêu bố điều một thực tập sinh đến làm phụ tá cho Trác Uẩn. Thực tập sinh tên là Vương Phán, con gái, là sinh viên năm tư chuyên ngành thiết kế nội thất. Dù sắp tốt nghiệp nhưng cô ấy vẫn chưa ký offer, làm việc tại bộ phận công trình của một công ty bất động sản trực thuộc tập đoàn bất động sản nhà họ Triệu, là thực tập sinh đi theo một kỹ sư.

Vương Phán là một cô gái rất thực tế, không biết thân phận Trác Uẩn, khi bị phái tới làm phụ tá cũng không than phiền, mỗi ngày đều chăm chỉ đi theo Trác Uẩn làm việc. Cô ấy chỉ nhỏ hơn Trác Uẩn một tuổi nên hai người trò chuyện khá hợp nhau, Trác Uẩn khá hiếu kỳ đối với nội dung thực tập của cô ấy, thỉnh thoảng sẽ hỏi cô ấy. Vương Phán cũng rất nghiêm túc, nói là cơ mật công ty nên không nói được.

Trác Uẩn cảm thấy tính cách cô gái này không tệ.

Trong tay có việc làm, Trác Uẩn sẽ không thấy nhàm chán nữa, giai đoạn đầu thì phải thiết kế bản vẽ, sau khi giải quyết xong đội sửa chữa sẽ vào việc, cô lại bắt đầu một cuộc sống công trường mới.

Trác Uẩn được xem là nửa chủ nhân nên cô có thể tự quyết định được đại đa số mọi chuyện, thỉnh thoảng cũng đi hỏi ý kiến của Triệu Tỉnh Quy. Triệu Tỉnh Quy rất tin tưởng cô, nhiều nhất cũng chỉ chọn chút màu sắc, những thứ còn lại đều không quan tâm, bây giờ Trác Uẩn mới phát hiện hóa ra bạn học Tiểu Triệu cũng không khắt khe đến như vậy.

Cuối tháng Sáu, Triệu Tỉnh Quy bước vào tuần thi cuối kỳ, anh bắt đầu thi đến đầu tháng Bảy, kết thúc toàn bộ chương trình năm nhất đại học với thành tích xuất sắc.

Căn nhà trên tầng mười chín quận Tử Liễu cũng đã tiến vào giai đoạn thi công ổn định, Triệu Tỉnh Quy thu dọn hành lý, chuẩn bị đến huyện Quan sống với Trác Uẩn.

Hai ngày trước khi bọn họ lên đường đã xảy ra một chuyện rất nhỏ, đó chính là… A Đoàn chết.

Bốn chú chuột hamster, A Đoàn, A Viên, ngoài ra còn có hai đứa con của nó là Đại Cầu và Nhị Chầu, tất cả đều đã được hơn hai tuổi, có thể xem là những con chuột già.

Triệu Tỉnh Quy biết tuổi thọ của hamster chỉ có hai đến ba năm, sau khi tra trên mạng còn biết nếu chăm nuôi tốt, bọn chúng có thể sống được bốn năm. Sức khỏe của bốn chú chuột hamster lúc nào cũng tốt, mỗi ngày chỉ ăn, ngủ, chơi vòng quay, Triệu Tỉnh Quy không cảm thấy bọn chúng có dấu hiệu già yếu nên vẫn chưa chuẩn bị xong tư tưởng, thế nhưng vào hôm ấy lại phát hiện A Đoàn nằm trong mùn gỗ, mãi không tỉnh lại.

Anh và Trác Uẩn chôn A Đoàn trong sân, sau khi trở lại phòng, nhìn căn biệt thự ba tầng mà A Đoàn đã ở hơn hai năm nay bây giờ lại trống rỗng, A Viên vẫn đang leo lên leo xuống biệt thự, Triệu Tỉnh Quy yên lặng hồi lâu.

Anh lặng lẽ thu dọn ba căn biệt thự còn lại cùng với chậu nước và chậu thức ăn, sau đó nói với Trác Uẩn: “Anh nghĩ chúng ta nên mang chúng đến huyện Quan luôn đi, anh sợ chờ đến khi anh về, A Viên cũng sẽ không còn nữa.”

Trác Uẩn nói: “Được.”

Mí mắt Triệu Tỉnh Quy rũ xuống: “Sau này, anh sẽ không bao giờ nuôi hamster nữa.”

Trác Uẩn ôm anh: “Đừng đau lòng, A Đoàn không mất vì bệnh tật, đây là quy luật tự nhiên.”

Triệu Tỉnh Quy ở trong lòng cô hỏi: “Cô giáo Trác, liệu anh có chết sớm hơn em không?”

Trác Uẩn nói: “Không đâu, anh nhỏ hơn em mà.”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Nhưng anh bị liệt nửa người, cả đời này anh sẽ không khỏe, sau này rất dễ bị bệnh.”

“Bị bệnh thì đi khám bệnh, bảo dưỡng cơ thể thật tốt, anh sẽ sống rất lâu.” Trác Uẩn đứng trước mặt Triệu Tỉnh Quy, nắm bờ vai anh thật chặt, “Triệu Tiểu Quy, đừng sợ, anh chỉ mới hai mươi tuổi thôi mà.”

____

Nghỉ hè là lúc căn nhà ở Cửu Lan Hoa Uyển náo nhiệt nhất, Trác Hoành cũng đã trở về, cộng thêm Trác Uẩn, Triệu Tỉnh Quy, chú Miêu và Biên Lâm, mỗi ngày họ đều vô cùng vui vẻ, thường xuyên thay đổi công thức để nấu đồ ăn ngon cho ba đứa trẻ.

Sau khi bắt đầu năm tư đại học, Trác Hoành đã hoàn toàn từ bỏ chuyện du học, cậu ta đã nộp đơn để ở lại trường làm nghiên cứu sinh, sau khi tựu trường mới có kết quả.

Thật ra, nhờ có khích lệ của Triệu Tỉnh Quy mà cậu ta mới quyết định làm nghiên cứu sinh. Lúc ăn tết ở huyện Quan, Triệu Tỉnh Quy và Trác Hoành đã trò chuyện với nhau một lần, Trác Hoành mang trên mình món nợ hơn tám chục vạn nên lúc đầu không có dự tính sẽ học nghiên cứu sinh, muốn sau khi tốt nghiệp thì tìm việc ngay.

Triệu Tỉnh Quy biết điểm học phần của cậu ta không tệ, trường học cũng rất tốt nên khuyên cậu ta thử đăng ký làm nghiên cứu sinh xem sao.

Triệu Tỉnh Quy nói: “Anh Hoành, nhiều hơn hai ba năm cũng chẳng sao, nếu anh không nhớ tôi sẽ không tới khuyên anh, nhưng nếu anh nhớ, tôi cảm thấy bất kể từ phương diện nào thì việc đi học nghiên cứu sinh vẫn rất có lợi. Nếu anh đi hỏi Trác Uẩn, cô ấy chắc chắn cũng sẽ muốn như tôi.”

Trác Hoành đã suy nghĩ về chuyện này suốt toàn bộ kỳ nghỉ đông, sau khi tựu trường đã quyết định xin làm nghiên cứu sinh.

Lúc Trác Uẩn mới trở về, Triệu Tỉnh Quy cứ cho rằng anh sẽ sống cùng cô ba tháng, hạnh phúc bay đầy trời, thế nhưng từng ngày trôi qua anh mới phát hiện, ba tháng nháy mắt lại thoáng qua. Trung tuần tháng tám, Trác Uẩn phải quay về New York cùng với Tô Mạn Cầm.

Ba tháng qua bọn họ gặp mặt mỗi ngày, ngủ chung mỗi buổi tối. Hồi tháng 7, lúc Triệu Tỉnh Quy phải đi theo đội bóng rổ xe lăn Tiền Đường đến Thượng Hải để tranh giải, Trác Uẩn cũng đi cùng anh, buổi tối còn tự trả tiền phòng khách sạn, ở chung một phòng với anh.

Bọn họ cũng giống như những cặp tình nhân bình thường khác, đi xem phim, dạo phố, ăn cơm… Ngoài ra còn đến xem các triển lãm nghệ thuật ở Thượng Hải.

Xem triển lãm là một trong những chuyên ngành quan trọng của Trác Uẩn, Triệu Tỉnh Quy không biết một chữ gì về mỹ thuật nhưng anh tình nguyện đi cùng Trác Uẩn, anh rất thích nhìn vẻ mặt chuyên chú say mê của cô khi ở thế giới nghệ thuật.

Bọn họ còn đi nghe nhạc kịch nữa, đối với bạn học Tiểu Triệu không biết gì về ngũ âm thì chuyện này còn mệt nhọc hơn cả xem triển lãm nghệ thuật. Mỗi lần như vậy anh đều ăn mặc rất chỉn chu, áo sơ mi, quần tây, giày da, rồi ngồi nghiêm chỉnh trên xe lăn, bày ra vẻ mặt cao thâm, người khác vỗ tay anh cũng vỗ tay, người khác chảy nư0"c mắt anh cũng đau buồn… Trác Uẩn nghe rất nhập tâm, nhỏ giọng nói với anh: “Lần sau anh tới New York, chúng ta sẽ cùng đi nghe nhạc kịch, ở đó hay hơn nhiều.”

Triệu Tỉnh Quy: “…”

À, thật ra thì anh muốn đến New York để xem NBA tranh giải hơn.

Về phương diện nào đó, bọn họ không đưa ra tần suất cố định, chẳng hạn như một tuần làm một lần hay một tuần làm hai lần. Triệu Tỉnh Quy biết một đứa con trai tầm tuổi anh thường phải rất hăng hái trong chuyện này, mỗi ngày còn ở cùng với bạn gái thì tần suất phải rất cao mới đúng, giống như một đêm hai hiệp hay ba hiệp cũng không thành vấn đề.

Tuy nhiên anh không phải là người khác, ở phương diện này anh không thể so sánh với những chàng trai bình thường, có lúc trạng thái không tốt còn thất bại, Trác Uẩn sẽ an ủi anh bảo rằng không sao cả, thế nhưng Triệu Tỉnh Quy vẫn thấy buồn bã không chịu được.

Điều khiến anh đau lòng nhất chính là Trác Uẩn rất thông cảm cho chuyện này, tuy cô vẫn hay đùa giỡn trêu chọc anh trong quá trình sinh hoạt thường ngày, nhưng cô chưa bao giờ đả kích hay giễu cợt anh trong chuyện này.

Mỗi lần họ mở cánh cửa lòng với đối phương, cũng là lúc hoàn toàn khép bản thân mình lại.

Mỗi lần bọn họ hòa quyện vào nhau cũng là lúc cảm thấy hạnh phúc nhất.

Triệu Tỉnh Quy đã từng hỏi Trác Uẩn là cô có cảm thấy tiếc nuối không khi chưa từng thử cách làm bình thường. Trác Uẩn chỉ lắc đầu, nói cô không tiếc nuối, cô cảm thấy rất vui vì được ở chung một chỗ với anh.

Chỉ cần ở chung với anh, cô đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

“Anh đáng yêu nhất.” Trác Uẩn luôn nói như vậy.

Triệu Tỉnh Quy nằm trên giường, đôi mắt ướt nhẹp nhìn cô: “Em thật sự cảm thấy anh đáng yêu sao?”

Trác Uẩn vuốt tóc anh, cúi đầu hôn anh: “Đương nhiên, anh là chàng trai của em, là chàng trai đáng yêu nhất trên thế giới.”

Sau khi Trác Uẩn bay đến New York, Triệu Tỉnh Quy trở lại quận Tử Liễu ở Tiền Đường.

Đại học A vẫn chưa tựu trường, mỗi ngày anh ở nhà đọc sách, tập viết code, rèn luyện thể lực, đến đội bóng rổ chơi bóng, còn tập đi bộ ở trong sân…

Cuộc sống vừa bình thường lại vừa có quy luật, chỉ có điều lại tăng thêm một phần tĩnh mịch.

Hôm ấy, Triệu Tỉnh Quy nhàn rỗi không có chuyện làm nên quyết định tự đẩy xe lăn đến xem căn phòng đang được sửa chữa.

Đúng lúc trong phòng không có người, mọi thứ đang trong giai đoạn đình công.

Khởi công được hai tháng, ngôi nhà đã bắt đầu thành hình, tường nhà đã được quét sơn, chỉ chờ để dán giấy dán tường, sàn nhà cũng đã được trải, đồ dùng trong nhà bếp và phòng tắm cũng đã được lắp đặt, chỉ trừ chiếc tủ là vẫn chưa lắp xong, đồ dùng trong nhà cũng chưa mua hết, cả căn nhà trống rỗng nên anh có thể di chuyển xe lăn đi loanh quanh.

Nhìn căn nhà được sửa sang mới toanh, trong lòng Triệu Tỉnh Quy bỗng nổi lên một ý định. Anh nhìn xung quanh rồi tìm được một chỗ thích hợp, đó chính là một chiếc bàn làm việc do đội sửa chữa để lại trong phòng ngủ chính, nó cao hơn bàn bình thường, là nơi để các công nhân cắt vật liệu.

Triệu Tỉnh Quy không mang theo nạng, nếu như không có thứ để dựa vào mà chỉ dùng lực chân anh sẽ không thể đứng nổi.

Anh đặt hai chân xuống đất, hai tay chống lên chiếc bàn làm việc kia, cánh tay và bắp đùi cùng nhau dùng sức, run rẩy đứng dậy.

Anh cẩn thận đứng thẳng lưng, cúi đầu nhìn hai chân gầy nhỏ của mình, nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.

Triệu Tỉnh Quy từ từ ngồi xổm xuống, sau khi đầu gối cong lại, hai chân anh lập tức mềm nhũn, anh càng dùng sức chống lên mặt bàn hơn để tránh bản thân ngồi xuống quá nhanh.

Thế nhưng mặt bàn rất gồ ghề, trên đó có vài cái gai nhỏ, một cái gai đâm vào lòng bàn tay Triệu Tỉnh Quy, sự đau đớn truyền tới khiến anh giật mình, bất giác buông tay ra.

Mất đi sức của một cánh tay, anh cũng không thể chống đỡ thân mình nữa, cả người lập tức chật vật ngã ‘bịch’ xuống đất.

Hai chân lại yếu ớt nằm rạp một chỗ. Triệu Tỉnh Quy nhìn bàn tay, anh cắn răng rút cái gai nhỏ kia ra rồi dùng tay nắm đầu gối để điều chỉnh vị trí hai chân, sau đó anh chống hai tay và hai đầu gối xuống đất để đổi tư thế của mình thành bò.

Anh muốn thử lại lần nữa, tay trái chống đất, tay phải dùng để điều chỉnh đùi phải, có lẽ do lực chân vẫn chưa đủ mạnh, trong quá trình điều chỉnh anh bị mất thăng bằng, sau một tiếng “ai da” cơ thể anh lại ngã xuống bên trái.

Triệu Tỉnh Quy nằm nghiêng người trên sàn nhà bẩn thỉu với một tư thế của trẻ sơ sinh.

Anh thấp giọng bật cười, càng cười càng lớn tiếng, tiếng cười “ha ha” trong trẻo của chàng trai vọng lại từng đợt trong căn phòng rộng lớn.

Sau khi cười một trận, sắc mặt của anh dần bình tĩnh lại, trong lòng cũng không còn phiền não nữa, không thèm để ý xem mặt đất có bẩn hay không, anh cố gắng xoay người nằm ngửa, gối hai tay sau ót, nhìn chằm chằm trần nhà đến ngẩn người.

Đây là phòng ngủ chính, vị trí mà Triệu Tỉnh Quy đang nằm rồi sẽ là nơi đặt một cái giường lớn hai người, là giường của anh và Trác Uẩn.

Lúc nãy anh chỉ muốn thử xem mình có thể quỳ một chân xuống hay không.



⌈Hoàn ngoại truyện: Cuộc sống vui vẻ của Triệu Tỉnh Quy⌋

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.