Ngày Về

Chương 44



Nửa đêm Chu Yến Cầm mới về đến nhà, lại đem cây thược dược ra cắt tỉa thêm một lần nữa. Hai ngày nay, mấy cây hoa cỏ trong sân đáng lẽ đều sắp ra hoa kết quả rồi nhưng lại bị ông chủ đem ra cắt tỉa linh tinh nên hậu quả là tất cả đều có bộ dạng héo rũ. Lão quản gia thực đau lòng cho đám hoa cỏ mình hết lòng chăm sóc, thầm nghĩ cậu chủ như thế này, không cần nghĩ cũng có thể khẳng định có liên quan đến Đỗ Nhược Hành, điều này khiến ông cảm thấy thực bất đắc dĩ, cũng đã khuyên ba năm, lão quản gia đã sớm từ bỏ.

Chờ Chu Yến Cầm quay lại phòng khách nghỉ ngơi, quản gia nói tối nay ăn ngoài không ngon miệng sao, tôi bảo nhà bếp làm chén cháo cho cậu nhé?

Chu Yến Cầm đột nhiên hỏi ông: "Chú nghĩ tôi đã yếu ớt thế ư?"

"Cậu chớ suy nghĩ lung tung."

"Hôm nay tôi nhìn thấy cô ấy, Nhược Hành bây giờ và Nhược Hành ba năm trước không có gì khác biệt. Từ khí chất cho đến vẻ bên ngoài, luôn mềm mại xinh đẹp." Chu Yến Cầm xoa mi tâm nói chậm chạp, càng nói càng nhỏ, giống như có chút thương cảm cho năm tháng, "Nhưng thời điểm cô ấy đối mặt với tôi giống như đối mặt với người không quen biết. Đoán chừng hiện tại cô ấy nhìn thấy một con mèo trên đường còn nhìn nó dịu dàng hơn tôi."

Quản gia thầm nghĩ trong lòng, con mèo nhỏ trên đường đâu phải là đối tượng gây cho cô ấy bao nhiêu đau khổ trước đây, cũng không dám giành giật lại để bù đắp như cậu. Nhưng lời thoát ra miệng vẫn phải là lời an ủi: "Đây cũng không phải chuyện xấu. Nghe cậu nói vậy, bây giờ Đỗ tiểu thư không có gì tình cảm gì với cậu nhưng không phải hận cậu như trước đây. Cậu hãy nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt, điều này thể hiện cậu vẫn còn có cơ hội."

Cách một lát, Chu Yến Cầm mở miệng: "Cô ấy và Khang Thần đã đính hôn, ở đâu ra cơ hội nữa."

Lão quản gia thầm thở dài, từ trong đáy lòng nghĩ thật ra thì tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ bình tĩnh trấn an vị đứng đầu nhà này, mặc dù hôm nay trong nhà này thật ra thì chỉ còn lại một người mà thôi: "Thẩm Sơ tiên sinh trước kia không phải cũng là vậy, chỉ có ý định đính hôn nhưng cuối cùng vẫn không cơ mà. Theo tôi thấy cậu tốn thời gian ngồi ở nhà phiền não không bằng tìm thời gian nói chuyện cùng Đỗ tiểu thư, tìm cách nối lại quan hệ."

******

Sau khi Đỗ Nhược Hành trở về từ thành phố T về vẫn bận rộn như thường. Cô và Khang Thần phải cùng tới thành phố M xin gặp mặt vị khách mời ngạo mạn hôm trước cô đã đắc tội, đối phương bảo bọn họ chờ từ sáng cho đến tận tối, cuối cùng còn bảo thư ký ra chuyển lời, nói ông ta hôm nay quá bận rộn nên mời bọn họ ngày hôm sau trở lại.

Từ cao ốc văn phòng Đỗ Nhược Hành đi xuống, sắc mặt rất khó coi. Khang Thần đeo kính lên, nói: "Hơi đói rồi, đi ăn chút gì đó nhé."

Vì vậy hai người tùy tiện tìm một nhà hàng ngồi xuống bàn, gọi vài món nhưng không ai động đũa. Giữa chừng bữa ăn Khang Thần nhận một cuộc điện thoại, khách sáo sau hỏi thăm dò mấy chuyện riêng của vị Đào tiên sinh khó chiều kia. Cuối cùng Khang Thần cúp máy, nói với Đỗ Nhược Hành: "Người này và vợ chính thức sống với nhau không có tình cảm lắm, hai tháng nay ông ta qua lại với một cô người tình mới, còn mua cho cô ta một biệt thự ở thành Nam. May mắn anh có người bạn biết cô tình nhân này, anh có nhờ người ta giúp gặp mặt cô tình nhân của Đỗ tiên sinh một chuyến, có lẽ sẽ dễ nói lời xin lỗi hơn một chút."

Đỗ Nhược Hành trầm mặc một lát, nói được.

Khang Thần liếc Đỗ Nhược Hành một cái nói: "Em không thích mấy chuyện như thế này đúng không?"

Đỗ Nhược Hành cười cười. Lát sau mới nói: "Đã bị giày vò lâu như vậy, tìm một cách tốt để giải quyết thì còn đòi hỏi gì nữa chứ."

Khang Thần gắp thức ăn vào bát cô, dỗ dành cô: "Chỉ cần em đến đó nói vài câu chào hỏi, sau đấy mọi chuyện anh sẽ giải quyết. Nhưng thật sự trong vòng giao tiếp của xã hội, học cách lấy lòng người khác cũng là một nghệ thuật. Đối phó với những người như vậy, quá trình nói thật ra không quan trọng, mục đích đạt được là tốt rồi."

Đỗ Nhược Hành an tĩnh nghe xong, một lúc lâu sau mới đáp: "Xét cho cùng, khó chịu như vậy là do tôi. Trước kia nhẫn nhịn thêm một chút, cũng sẽ không xảy ra những chuyện này."

Khang Thần từ chối cho ý kiến: "Lưu phó tổng cũng có lỗi, bất luận như thế nào anh ta cũng không nên về sớm, chỉ để lại một mình em ứng phó." Vừa cười nói, "Tính em vốn từ trước đến nay đã luôn rõ ràng như vậy, em ứng xử như vậy anh không lấy gì làm lạ. Không có việc gì, qua việc này coi như em học hỏi một chút."

Một bữa cơm này, Đỗ Nhược Hành ăn không ngon miệng nhưng cô cũng không có ý định nói rõ suy nghĩ của mình cho Khang Thần nghe. Trở lại khách sạn, Tô Cầu gọi điện thoại tới, nói chuyện về sinh hoạt một ngày của Đề Đề, cuối cùng đột nhiên nói với cô: "Tớ nghe nói rằng cuối tháng này sẽ là cuộc họp bổ nhiệm Hội Đồng Quản Trị nhiệm kỳ mới."

Đỗ Nhược Hành không yên lòng ừ một tiếng, sự kiện ba năm một lần này rất bình thường mà.

"Ba năm trước có thể cậu không quan tâm nhưng năm nay khá đặc biệt đấy, cậu làm sao có thể bỏ mặc như vậy." Tô Cầu nói, "Nghe nói chồng trước của cậu và bạn trai hiện tại rất có thể sẽ đối đầu nhau đấy."

". . . . . ."

"Hôm nay, tớ nghe đồng nghiệp nói chuyện phiếm mới biết, tập đoàn Viễn Hành mấy năm nay dưới sự thống trị chuyên quyền độc đoán của Chu Yến Cầm đã khiến không ít vị cổ đông không hài lòng, mấy người đó đã rục rịch liên kết, hòng hạ bệ Chu Yến Cầm đấy. Nếu như thất bại, cũng còn có đề cử Đổng sự trưởng mà. Khang Thần bây giờ trong Hội đồng Quản trị Viễn Hành đang là hồng nhân, không ít lão Đổng sự rất thích anh ta, nói không chừng Khang Thần là Tân ứng cử cho vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị Viễn Hành." Tô Cầu nói, "Chuyện kích thích như vậy mà cậu cậu cũng không nói với tớ một tiếng, đáng ghét."

". . . . . ."

Đỗ Nhược Hành im lặng khiến Tô Cầu cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng: "Khang Thần không nói với cậu chuyện này?"

Đỗ Nhược Hành ngẩng đầu nhìn trời đêm, không chút để ý nói có thể anh ấy cảm thấy chuyện này tớ không tham dự thì tốt hơn.

Tô Cầu há miệng, sau rất lâu mới âm trầm mở miệng: "Xung đột về mặt quyền lực, cậu cẩn thận bị bén lửa.”

Chiều ngày kế tiếp Khang Thần lại tới thành Nam, đến gần tối cũng không có ích lợi gì. Kiên nhẫn như Khang Thần cũng có chút nhịn không được, xoa huyệt Thái Dương không muốn nói chuyện nữa. Đỗ Nhược Hành lại phải trấn an anh ta, thời điểm rót ly nước cho anh ta thì ngửi thấy mùi nước hoa nữ nhàn nhạt, còn có một dấu son môi nhàn nhạt trên cổ áo của Khang Thần, chỗ khó có thể nhìn thấy.

Cả đêm hôm ấy, hai người lại lục tục bay về thành phố S, trên đường về mỗi người đều đang có suy nghĩ riêng của mình nên không nói chuyện với nhau câu nào. 

Chuyện đến nước này, chỉ có thể về Cảnh Mạn chờ thư cách chức từ tổng bộ thôi. Vậy mà giữa trưa ngày thứ hai sau khi Đỗ Nhược Hành quay về thành phố S, vị Đào tiên sinh kia lại đột nhiên chủ động gọi điện thoại cho Đỗ Nhược Hành trước. Giọng điệu của ông ta cực kỳ khách khí, nói hai ngày trước đúng là quá bận rộn, không trực tiếp gặp mặt tiếp nhận lời xin lỗi của Đỗ Nhược Hành được, nếu như rảnh rỗi, không bằng tối nay ăn chung bữa cơm, coi như chúng ta chưa có hiểu nhầm gì.

Đỗ Nhược Hành bị thái độ quay ngoắt của ông ta làm cho khiếp sợ, sau một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, nói lời cảm ơn đồng thời cũng bày tỏ khó xử bởi vì mình đã về thành phố S.

Đào tiên sinh à một tiếng, dùng giọng điệu đậm khẩu âm thành phố S, nhiệt tình nói: "Vậy để lần sau. Lần sau Đỗ tiểu thư tới thành phố M nhất định phải báo với tôi một tiếng, tôi sẽ làm đúng chức trách của chủ nhà, đảm bảo đón tiếp Đỗ tiểu thư nhiệt tình."

Đỗ Nhược Hành thuận miệng ứng phó xã giao ông ta mấy câu, sau đó thử dò xét hỏi: "Là Khang Tổng giám đốc chiều hôm qua đã gặp mặt xin lỗi ngài sao?"

"Liên quan gì đến Khang Tổng giám đốc? Lai lịch của Đỗ tiểu thư lớn như vậy, vậy còn cần gì phải dựa vào người ngoài." Ở bên kia đầu dây, Đào tiên sinh cung kính nói, "Đỗ tiểu thư nếu là sớm nói một câu có quan hệ sâu xa với Chu tổng thì chúng ta cần gì phải xảy ra nhiều hiểu nhầm như vậy. Hiện tại đây không phải là tôi thất lễ rồi, Đỗ tiểu thư thấy tôi nói đúng hay không?"

Sau khi cúp điện thoại Đỗ Nhược Hành ngồi ở văn phòng một lúc lâu. Sau đó cô cắn đầu ngón tay, bắt đầu đi qua đi lại. Uông Phỉ Phỉ gọi điện thoại nội bộ tới cô đều không nghe thấy. Cho đến lúc Uông Phỉ Phỉ đích thân tìm đến phòng làm việc của Đỗ Nhược Hành, gõ cửa nói: "Chị Nhược Hành, ở đại sảnh khách sạn có một vị luật sư tìm chị."

Đỗ Nhược Hành theo Uông Phỉ Phỉ xuống lầu, ở chỗ đón khách chỉ thấy Thẩm Sơ đang chờ, không thấy ai khác. Anh ta ăn mặc tây trang đi giày da, bên tay cầm một phần văn kiện, đứng lên bắt tay Đỗ Nhược Hành: "Đỗ tiểu thư, đã lâu không gặp."

"Nhân viên lễ tân bảo có luật sư tìm tôi."

"Ờ…Chính là tôi." Thẩm Sơ đưa tay vuốt vuốt vạt áo, thong thả ung dung nói, "Tôi chịu sự ủy thác của Chu Yến Cầm tiên sinh, đặc biệt tới thành phố S thay mặt ngài ấy làm thủ tục chuyển giao tài sản của ngài ấy sang tên Đỗ tiểu thư. Chu Yến Cầm tiên sinh muốn chuyển nhượng hai biệt thự ven hồ ở thành phố T cho Đỗ tiểu thư, ngoài ra còn có một ít cổ phần cùng tiền mặt. Đây là giấy xác nhận chuyển nhượng tài sản, bên A là Chu Yến Cầm tiên sinh đã ký tên, Đỗ tiểu thư là bên B, làm phiền cô ký tên ở đây.”

Đỗ Nhược Hành không nhận. Trừng mắt nhìn Thẩm Sơ: "Làm cái gì?"

"Tôi là có luật sư giấy hành nghề đàng hoàng, giấy xác nhận chuyển nhượng tài sản cũng là thật, dựa vào hai điều này, cô không cần hoài nghi." Thẩm Sơ nói, "Chu Yến Cầm kiên quyết làm như vậy tôi cũng không rõ nguyên nhân nhưng anh ta có bảo nếu như cô hỏi thì tôi cứ việc nói ra ba chữ- Nhiếp Lập Vi. Anh ta bảo cô nghe sẽ hiểu."

Đỗ Nhược Hành lạnh nhạt nhìn tờ giấy trắng mực đen trước mặt, cuối cùng nói: "Bây giờ làm như vậy thì có ý nghĩa gì nữa chứ."

"Quả thật tôi cũng không hiểu lắm. Mặc dù nói không biết hai người lại có mâu thuẫn gì, nhưng ta đoán đại khái chính là Chu Yến Cầm lại bới đâu ra chuyện xưa anh ta làm tổn thương cô bây giờ mới biết, cảm thấy xin lỗi thậm chí còn áy náy nên dùng mấy thứ này muốn bù đắp. Nói thật tôi cảm thấy anh ta làm như thế này chẳng có tác dụng gì nhưng nói cho cùng bây giờ anh ta muốn bù đắp cho cô cũng chẳng có biện pháp khác." Thẩm Sơ nói tiếp, "Anh ta bây giờ cực kỳ cô đơn, Đề Đề do cô nuôi dưỡng, tình cảm của anh ta và cô cũng khó có thể nối lại, cũng nhiều tuổi rồi. Trừ còn có thể kiếm ít tiền ra, Chu Yến Cầm chẳng còn bản lĩnh gì nữa. Tôi biết cô không thích anh ta làm mấy chuyện vớ vẩn như vậy nhưng thật ra Chu Yến Cầm cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là không biết phải làm thế nào. Tôi cũng không phải đứng về phe anh ta đâu, chỉ hi vọng cô có thể thông cảm cho anh ta một chút."

Đỗ Nhược Hành nghe xong, vẫn không có hứng thú gì đối với việc chuyển nhượng tài sản này. Thẩm Sơ khuyên cô: "Thật ra thì ký một chữ thôi mà. Cùng lắm cô không thích thì quyên góp cho hội từ thiện gì đó, cũng coi là việc tích đức."

Đỗ Nhược Hành liếc Thẩm Sơ một cái. Thẩm Sơ mặt không đổi sắc nói tiếp: "Huống chi, nếu như bây giờ cô không ký, quay đầu lại chờ đến lúc Chu Yến Cầm chết, trong di chúc tài sản dù sao tất cả cũng là của cô và Đề Đề. Thật ra chuyện nhận lấy là chuyện sớm hay muộn thôi."

Đỗ Nhược Hành mặt không đổi sắc, xoay người bước đi. Trở lại phòng làm việc, cô cầm điện thoại gọi cho Chu Yến Cầm, bên kia rất nhanh bốc máy.

Đỗ Nhược Hành mặt lạnh hỏi: "Rốt cục anh muốn thế nào đây?"

Bên kia dừng một chút: "Ý em nói chuyện gì?"

"Tôi không cần mấy thứ đó của anh!"

Chu Yến Cầm đợi tiếng hít thở của Đỗ Nhược Hành nhẹ nhàng đi chút ít mới nói: "Em đừng tức giận. Anh không có ý gì đâu. Chẳng qua là cảm thấy có lỗi nhưng không biết phải làm sao."

Nộ khí của Đỗ Nhược Hành còn chưa có đè xuống, lại bị anh ta khơi lên tới: "Anh xin lỗi cái gì cơ? Ba năm rồi, anh có đào bới chuyện cũ lên cũng chẳng có ích lợi gì nữa. Trước kia tôi muốn anh nhận lỗi thì anh không để ý bây giờ tôi không quan tâm nữa thì anh lại để ý là sao?"

Chu Yến Cầm im lặng trong chốc lát, cuối cùng nói: "Trước kia tất cả đều là lỗi của anh. Đã không mặt mũi nào cầu xin sự tha thứ của em. Anh chỉ hi vọng cuộc sống của em sau này sẽ trải qua một cách thuận lợi. Còn nữa, " Chu Yến Cầm dừng một chút, "Hi vọng quan hệ của chúng ta sẽ tốt hơn một chút, anh rất đau lòng khi thấy em đối xử với anh không khác gì người xa lạ."

Chu Yến Cầm nhỏ giọng cầu xin đến mức đáng thương. Đỗ Nhược Hành tỉnh táo lại, nhớ ra mục đích chính của cuộc điện thoại này, lạnh giọng cảnh cáo: "Chuyện bệnh của tôi hồi trước không được nói cho ai khác biết, kể cả Thẩm Sơ và Đề Đề cũng vậy."

Chu Yến Cầm nhanh chóng đáp: "Anh biết."

Nói xong chuyện này, Đỗ Nhược Hành muốn ngắt máy bởi vì mục đích chính đã xong, Chu Yến Cầm lại đột nhiên hỏi: "Mấy năm nay, Khang Thần có đối xử tốt với em không?"

Đỗ Nhược Hành an tĩnh chốc lát sau đó nói: "Hình như chuyện này chẳng có liên quan gì tới anh hết."

"Anh chỉ hỏi thế thôi, cũng không có ý phá hoại gì hai người." Chu Yến Cầm xoa mi tâm, giọng nói tỏ rõ vẻ cầu hòa ý, "Đã hỏi em bao nhiêu lần rồi, có bao giờ em chịu nói với anh cái gì đâu, trả lời thật lòng một lần khó vậy sao?"

Lúc Chu Yến Cầm nói những lời này cũng không nghĩ đến chuyện Đỗ Nhược Hành sẽ đáp lại. Về cơ bản mỗi khi Chu Yến Cầm hỏi đến chuyện này, xác suất một trăm phần trăm là Đỗ Nhược Hành không thèm đáp, Chu Yến Cầm chỉ hỏi theo thói quen mà thôi. Chu Yến Cầm đợi Đỗ Nhược Hành ngắt máy, nhưng mãi vẫn không nghe thấy tiếng báo hiệu cuộc gọi kết thúc. Đỗ Nhược Hành không nói gì nhưng cũng không ngắt máy. Bên kia đầu dây chỉ truyền tới tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Một lát sau, Chu Yến Cầm dịu dàng hỏi: "Mấy ngày trước tại sao không tổ chức lễ đính hôn?"

Đỗ Nhược Hành trầm mặc chốc lát, lạnh nhạt nói: "Vẫn chưa tới thời điểm."

"Vậy có có kế hoạch khác không…" Chu Yến Cầm dừng một chút, nhỏ giọng hỏi, "Ví dụ như dự tính khoảng thời gian kết hôn."

Đỗ Nhược Hành lại im lặng. Lần này thời gian im lặng đặc biệt lâu. Cuối cùng cô trả lời: "Trước mắt không có."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.