Ngày Về

Chương 47



Cô chưa quay bước đi thì đã bị Chu Đề nắm lấy vạt áo, quay mặt hết nhìn mẹ lại ba mình. Ánh mắt của cô bé khiến hai người lớn không cách nào chống cự. Chu Yến Cầm quyết định mở miệng giữ Đỗ Nhược Hành lại: “Cũng đã tới tận đây rồi, vào uống nước đã.”

Một nhà ba người tìm quán cà phê gần đấy ngồi. Chu Yến Cầm và Đỗ Nhược Hành mặt đối mặt, bên cạnh còn có một cô bé con không ngừng chọc tới chọc lui miếng bánh ngọt. Chu Yến Cầm ngồi nhìn chăm chú từng cử chỉ của Đỗ Nhược Hành, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay mới về thành phố T?”

Chu Đề ở một bên chen vào nói: “Mẹ con con tới đây ba ngày rồi. Còn có cả chú Khang cùng về nữa.”

Lời này khiến ánh mắt Chu Yến Cầm tối sầm lại, trầm mặc chốc lát. Sau đó mới nói: “Vậy chú Khang của con ở đâu rồi?”

Chu Đề trả lời: “Buổi sáng đi rồi, nghe nói hôm nay muốn gặp một vị khách nào đó rất quan trọng.”

Chu Yến Cầm ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đỗ Nhược Hành: “Lần này đến là vì Đại hội cổ đông vào tuần sau?”

Đỗ Nhược Hành không muốn giấu giếm: “Vâng.”

Chu Yến Cầm nhỏ giọng nói: “Em sẽ bỏ phiếu ủng hộ cậu ta?”

Đỗ Nhược Hành liếc Chu Yến Cầm một cái, gật đầu: “Đúng.”

Sắc mặt Chu Yến Cầm đen lại, xoa mi tâm không nói thêm gì nữa. Một lát sau Chu Đề đánh vỡ trầm mặc: “Tại sao muốn lại ủng hộ chú Khang?”

Đỗ Nhược Hành xoa xoa mái tóc con gái: “Bởi vì chú Khang tương đối cần.”

Chu Đề nói: “Thế ba không cần sao?”

“Ba con không có gì không làm được, tự mình một người làm được tất cả mọi chuyện. Nên ba con không cần.”

“Mặc dù em nói vậy khiến anh rất vui mừng.” Chu Yến Cầm vẫn xoa mi tâm, mệt mỏi mở miệng, “Nhưng nếu như một người làm được tất cả mọi chuyện, hiện tại Khang Thần cũng sẽ không phải bạn trai em.”

Đỗ Nhược Hành liếc Chu Yến Cầm một cái. Chu Yến Cầm bình thản nói: “Em bỏ phiếu thuận phía cậu ta, có thể lý giải. Cậu ta hiện đang là bạn trai em, đây là chuyện hợp tình hợp lý. Anh không thể có ý kiến gì. Nhưng nếu từ bây giờ cậu ta muốn tiến thêm một bước với em nữa, tôi sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra. Anh sẽ làm cho cậu ta mất hết tất cả của cải vật chất, phải đi đến nơi xa xôi nhất, không cho phép cậu ta gần em một bước.”

Đỗ Nhược Hành nhăn mặt, trong nháy mắt có xúc động muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn không nói một lời. Chu Đề ngồi bên cạnh bỗng nhiên phá vỡ trầm mặc: “Ba, miếng sandwich này lớn quá, con ăn không hết.”

Chu Yến Cầm cầm khăn giấy lau tay cho con gái, cầm lấy nửa miếng sandwich còn dư, từ từ ăn.

Tầm tám giờ tối, sau khi dùng xong bữa, Chu Đề theo ba mình về nhà họ Chu, Đỗ Nhược Hành một mình trở lại khách sạn. Qua siêu thị nhỏ gần khách sạn Đỗ Nhược Hành mua một ít rau củ và thịt, muốn làm mấy món ăn linh tinh gì đấy để bắt chân tay mình bận rộn. Từ chỗ Chu Yến Cầm trở về, cô như người mất hồn, điện thoại di động thiếu chút nữa rơi trong tắc xi.

Kết quả lúc đang cắt thái vật liệu nấu ăn, Đỗ Nhược Hành lại không cẩn thận cắt một vết vào đầu ngón tay, chảy rất nhiều máu. Đỗ Nhược Hành tìm được băng keo cá nhân dán lên vết thương, trở lại phòng bếp thì thấy quang cảnh bên trong phòng bếp cá nhân của khách sạn năm sao này bị mình bày ngổn ngang những thứ linh tinh này nọ. Cô hít sâu, đang tính dọn dẹp thì nghe thấy chuông cửa.

Khang Thần đứng ở bên ngoài, sắc mặt khẽ lộ ra vẻ mệt mỏi, thời điểm nhìn thấy cô liền nở nụ cười nhẹ nhàng: “Đang làm cái gì đấy?”

“Đang làm sườn cừu muối tiêu, còn có một chút cà xào măng thịt.” Đỗ Nhược Hành nhìn thấy Khang Thần xoa xoa dạ dày, “Anh đói bụng? Em mới bắt đầu làm thôi.”

Khang Thần bước vào phòng bếp, thấy bên trong là một đống nguyên vật liệu nấu ăn hỗn độn, trên thớt còn có quả dưa chuột đang cắt dở. Lông mày của Khang Thần nhăn tít lại, Đỗ Nhược Hành thấy vậy liền nói: “Thôi. Như thế này thì còn lâu mới nấu xong. Hay là chúng ta đi ra ngoài ăn.”

Khang Thần quay đầu lại nói: “Được, đi ra ngoài ăn.”

Hai người tùy tiện vào một quán ăn trong khu vực ăn uống của khách sạn, Khang Thần gọi mấy món ăn, kết quả đến cuối cùng hai người cũng không ăn bao nhiêu. Có vẻ tinh thần Khang Thần không được tốt, Đỗ Nhược Hành hỏi công việc hôm nay không được như ý hả.

“Đúng là không được như ý.” Khang Thần chống trán, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói, “ANh chậm một bước.”

Chu Yến Cầm đã làm ăn ở thành phố T hơn mười năm, là người độc đoán vả lại tính tình ngạo mạn nhưng quan hệ xã hội thì chắc chắn vẫn hơn một Khang Thần mới bắt đầu xuất hiện trên thương trường có ba bốn năm. Hai người họ có chung mục đích, thủ đoạn cũng tương tự, người có thể giành thắng lợi chỉ chủ yếu dựa vào tốc độ cũng như khả năng phán đoán tình hình. Trên thương trường lợi ích là thứ đáng bàn đến nhất, chuyện Khang Thần nghĩ tới chắc chắn Chu Yến Cầm cũng sẽ nghĩ tới, hứa hẹn mang lại cũng sẽ na ná nhau thôi. Trừ mấy người ủng hộ Khang Thần, chống đối Chu Yến Cầm ra thì những người thuộc phe trung lập, cả hai người họ đều phải lôi kéo về phía mình thôi.

Vết cắt chỗ tay Đỗ Nhược Hành bởi vì dùng đũa mà cảm thấy khá đau đớn. Cô khẽ cau mày, đổi thành ăn canh. Thấy Khang Thần vẫn trầm tư, cô trấn an anh ta mấy câu, sau đó hỏi có chuyện gì mình có thể giúp một tay hay không.

Khang Thần suy tư một lát, nói: “Chuyện lớn không có, chỉ có chuyện nhỏ thôi. Ngày mai anh muốn gặp một người, đối phương có bạn gái, có thể sẽ có tiết mục đi dạo trung tâm mua sắm, em biết đấy, mấy chuyện như vậy anh không quen.”

Đỗ Nhược Hành cười cười: “Em biết rồi. Ngày mai mấy giờ?”

Đỗ Nhược Hành căn bản hiểu cách đề cập chuyện của Khang Thần, bâng quơ nhắc tới nhưng cuối cùng luôn đạt được điều mình muốn. Chuyện như vậy hai người cũng hiểu nên không nhắc lại nữa. Dạo này Khang Thần thực sự rất bận rộn với cuộc họp Hội Đồng Quản Trị, hẹn người khác, đối phương là khách, tất nhiên Khang Thần không thể tự quyết định thời gian địa điểm như đối phương. Nói cách khác, mọi chuyện hoàn toàn phải phụ thuộc vào người ta, mà vị khách kia cũng không phải kiểu người dễ đối phó. Người như vậy, lúc biết người khác cần mình thì sẽ không hề khách khí, Đỗ Nhược Hành ly hôn ba năm, những người như thế không chỉ gặp một lần. Cô quả thật không thích qua lại với những người như vậy nhưng tình huống hiện tại như vậy, cũng không thể để một mình Khang Thần lúng túng chống đỡ được.

Hôm sau, Đỗ Nhược Hành trang điểm trang trọng, cùng Khang Thần đến địa điểm hẹn. Thời điểm nhìn thấy đối phương, Đỗ Nhược Hành nheo mắt.

Thấy Đỗ Nhược Hành, Tạ Thần Hâm cũng sửng sốt. Anh ta đang tay trong tay với một cô gái như hoa như ngọc, bắt tay với Khang Thần xong, ánh mắt liền chuyển đến chỗ Đỗ Nhược Hành, ý vị thâm trường cười cười: “Thì ra là Đỗ tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Khang Thần ở một bên nói: “Hai người biết nhau?”

“Nào chỉ là biết.” Tạ Thần Hâm liếc về phía cô, ánh mắt mang ý vị sâu xa, “Ban đầu ở khách sạn Cảnh Mạn, Đỗ tiểu thư còn đang đảm nhiệm vị trí quản lý đối ngoại, hai chúng ta nhưng bởi vì một cái bị tắm bị hỏng mà nên duyên đấy.”

Đỗ Nhược Hành âm thầm nghiến răng, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng: “Trí nhớ của Tạ tổng thật là tốt, chuyện mấy năm trước còn nhớ rõ như vậy. Bây giờ tôi bồi tội có được hay không? Hôm nay nếu có thời gian, chúng ta cùng đi mua lại một bộ lễ phục nhé, ngài xem có được không?”

Tạ Thần Hâm khẽ hừ một tiếng, Đỗ Nhược Hành liền biết ngày hôm nay của cô sẽ không trôi qua dễ dàng.

Khang Thần và Tạ Thần Hâm cùng nhau chơi tenis, Đỗ Nhược Hành biết kỹ năng tenis của Khang Thần rất khá nhưng giờ phút này lại cố ý nhường nhịn đối phương vài phần. Đỗ Nhược Hành cùng ngồi ở chỗ nghỉ nói chuyện phiếm với cô gái đi cùng Tạ Thần Hâm, đối phương cười duyên nói: “Bộ váy của Đỗ tiểu thư hôm nay thật đẹp.”

Đỗ Nhược Hành cười cười, dùng giọng điệu mười phần thành ý nói: “Đáng tiếc dáng người tôi không đẹp bằng Ngô tiểu thư nên có mặc gì cũng không đẹp bằng cô mặc.”

Đối phương quả nhiên lộ vẻ tự mãn trên khuôn mặt.

Đỗ Nhược Hành có chút hồi tưởng lại mình trước kia. Cô đã từng không bao giờ mở miệng nói những lời khách sáo giả dối như vậy, cũng không thích nghe. Không phải cô không biết cách đối nhân xử thế mà chẳng qua là trong ý thức luôn bài xích những lời sáo rỗng như vậy nhưng điều kiện tiên quyết để cô không phải nói những lời mình không thích, nghe những lời mình không thích nghe là bởi vì cô là phu nhân của Chu tổng- Chu Yến Cầm.

Mấy năm nay mỗi lần cô quay đầu nhìn lại đều cảm thấy sự thay đổi của mình quá lớn. Cho tới hiện tại, cô đã có thể không chớp mắt mà nói ra những lời có cánh cho dù đó là những lời trái với suy nghĩ thật sự của mình, cô có thể ngọt ngào khen ngợi vài câu mặc cho trong bụng thầm nguyền rủa đối phương ngàn vạn lần.

Đến buổi tối bốn người cùng nhau ăn cơm. Tạ Thần Hâm giống như không nghe thấy những lời ám chỉ này nọ của Khang Thần, chỉ nói những chuyện không liên quan. Đến lúc gần kết thúc bữa tối, Khang Thần rõ ràng đã có chút mệt mỏi, cuối cùng Khang Thần quyết định nói thẳng ra: “Về chuyện đại hội cổ đông hai ngày sau, Tạ tổng đã đến thành phố T rồi, chắc chắn sẽ không phải đến tham dự cho vui đúng không.”

Tạ Thần Hâm cười nói: “Khang đổng gấp cái gì, ăn cơm trước ăn cơm. Anh xem, món tôm biển này ngon quá.”

Đỗ Nhược Hành đi ra ngoài nhận một điện thoại, thời điểm trở lại liền nghe thấy giọng nói của Tạ Thần Hâm: “Khang đổng coi trọng Đỗ tiểu thư ở điểm gì? Là coi trọng dung mạo của cô ấy, hay là coi trọng tiền của cô ấy?”

Khang Thần lạnh nhạt trả lời: “Nhược Hành thông tuệ dịu dàng, quan trọng hơn là cô ấy hiểu chuyện, làm việc gì cũng biết nghĩ trước nghĩ sau, biết tiến biết lùi. Những thứ khác chỉ là thứ yếu.”

Tạ Thần Hâm vẫn cười: “Khang đổng nói những thứ quá thâm ảo rồi, tôi đây là người thô thiển nên nghe không hiểu. Nếu là tôi, bạn gái nha, chỉ cần xinh đẹp là đủ rồi. Tôi chỉ thấy Đỗ tiểu thư quả thật rất xinh đẹp, nếu Khang đổng không biết quý trọng ôn hương nhuyễn ngọc bên cạnh vậy tối nay để cô ấy đến chỗ tôi đi, đại hội cổ đông hai hôm sau nhất định sẽ bỏ phiếu thuận cho Khang đổng, anh thấy thế nào?”

Khang Thần hời hợt đáp: “Tạ tổng lại đùa rồi.”

Tạ Thần Hâm cười to: “Tôi không nói đùa, tôi thực sự đang cùng Khang đổng bàn bạc chính sự nha. Hoặc là như vậy, nếu Khang đổng không bỏ được, tối nay cứ để cho Đỗ tiểu thư bồi tôi năm ly rượu trắng, tôi sẽ đồng ý với đề nghị của ngài. Như vậy không tính là lỗ vốn chứ?”

Khang Thần trầm ngâm lúc lâu mới từ từ nói: “Tửu lượng của Nhược Hành không được tốt, một ly đã gục. Tạ tổng cần gì làm khó cô ấy. Không bằng tôi uống thay cô ấy, uống bao nhiêu cũng được, chỉ cần ngài nói một con số.”

Tạ Thần Hâm kiên quyết nói: “Vậy không được. Tôi chỉ có yêu cầu đó, cũng đâu phải chuyện quá khó khăn, anh thấy sao?”

Khang Thần tiếp tục im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.