Ngày Xuân Nắng Hạ

Chương 41: Chương 41




Trình Niệm vị tiểu thư độc nhất của Trình gia, được nuông chiều từ nhỏ.

Tính tình kiêu ngạo, muốn gì được đấy.
Khi lần đầu Trình Niệm gặp mặt Tề Phi thì cô đã mặc định rằng Anh là của cô, không thể nào khác được, nhưng đến khi cô 23 tuổi nhiều sự thật hiển nhiên đập thẳng vào mặt cô, khiến cô tỉnh ra không ít.
Khi Trình Niệm biết bản thân có một đứa em gái, lại là tình địch của bản thân thì lại càng sốc, càng sốc hơn không phải là ba cô ngoại tình có em ấy mà là ba cô ngoại tình có cô.

Mẹ cô ấy từ bỏ vị trí Trình phu nhân cao quý nhường lại cho mẹ cô, tự mình nuôi nấng cô ấy mà không một lần oán than, không một lần đòi hỏi ba cô.
Ba Trình Niệm từ khi biết Hạ Tử Yên là con gái thì cách dạy dỗ Trình Niệm ngày càng nghiêm khác, không còn dung túng cô như lúc trước.

Khuyên cô từ bỏ Tề Phi nhường lại cho em gái cô, nhưng ông vốn không biết rằng Tề Phi vốn dĩ ngay từ đâu đã thuộc về Hạ Tử Yên không phải cô.

Và Trình Niệm cô cũng nhận ra một điều, cô không vốn không đặt nhiều cảm xúc vào mối quan hệ đó.

Chỉ là thứ cô muốn cô sẽ coi nó là của mình như một điều hiển nhiên.


Nên cô từ bỏ không một chút bận lòng.
Nhưng sự thật tàn khốc, ông trời như vả cho cô một bạt tay khi để cô gặp người đàn ông đó, một kẻ xấu xa dày vò cô đến kiệt sức cũng không chịu buông tha.
……..
Sau khi từ văn phòng của tổng giám đốc, Trình Niệm đầu óc trống rỗng, từ khi nào mà ba lại nghiêm khắc với cô như vậy, từ khi nào lại bắt ép cô đi xem mắt, cô mới chỉ 24 tuổi, vẫn còn thời gian tìm hiểu mà ba cứ bắt ép cô phải đi.
Trình Niệm thu xếp công việc ở văn phòng rồi lái xe đến Bệnh viện Bắc Kỳ, vừa tiện thể khám sức khoẻ vừa tiện gặp mặt người quản lý dự án từ thiện lần này.
Sau khi khám xong Trình Niệm được trợ lý riêng của Cố tổng đưa tới phòng làm việc riêng.

Trình Niệm ngồi đợi 15 phút vẫn chưa thấy người tới kiên nhẫn xem điện thoại giết thời gian, chờ đến khi kiên nhẫn sắp cạn kiệt thì Cố Dư mới xuất hiện.
Thấy Cố Dư đi vào Trình Niệm tắt điện thoại đứng dậy chào hỏi: “Cố tổng, lần này đến gặp mặt đột xuất làm phiền ngài rồi”.
Nói rồi cô đưa tay ra nhưng Cố Dư như không nhìn thấy trực tiếp phớt lờ cô, ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn.
Cố Dư ngồi xuống đến nhìn cũng không thèm nhìn Trình Niệm một cái, hờ hưng nói: “Hôm nay Trình tổng tìm tôi có việc gì quan trọng không?”
Trình Niệm bị Anh lơ thì cố ổn định tâm trạng, mỉm cười chuyên nghiệp nói: “Về chuyện tình nguyện bên phía chúng tôi muốn đề cử thêm người tham gia giúp đỡ.”
Cố Dư lúc này đang nhìn điện thoại mới ngửng lên đánh giá cô một lượt.

Im lặng một lúc mới nói: “Cũng được, nhưng chỉ được thêm 4 người, vậy nếu không còn việc gì tôi xin phép.”
Chưa để Trình Niệm trả lời, Cố Dư trực tiếp đứng dậy đi thẳng ra khỏi văn phòng.

Trình Niệm thầm nghĩ: nếu không phải anh ta đang mặc chiếc áo blu và cái danh Cố tổng cô đã biết cô còn tưởng, anh ta là công tử nhà nào đó được cưng chiều đến mức phách lối không coi ai ra gì mất.

Không nghĩ nhiều Trình Niệm cũng đứng dậy rồi khỏi phòng ngày sau đó, tâm trạng căng thẳng nên cô lái xe ra ngoại thành thành phố H, lái xe gần tiếng đồng hồ cô dừng lại, đỗ xe vào bãi rồi xuống xe đi dọc theo con đường nhựa, rồi hướng ra biển.
Trước khi đến đây cô đã thay một bộ quần áo thoải mái hơn, một đôi dép đơn giản nhẹ nhàng.

Từ ngày cuộc sống của Trình Niệm bị đảo ngược, Trình Niệm hay đến bãi biển này đi dạo ngắm hoàng hôn.

Đây giống như một hoạt động thể dục dành cho người già vậy.


Trình Niệm bật cười với chính suy nghĩ của bản thân.
Từ nhỏ đến lớn cô không có một người bạn thân nào, họ đến bên cạnh cô chỉ để hưởng chút lợi ích từ cô, chưa có ai thật lòng đối xử với cô như một người bạn.

Chưa một ai từng thật lòng suy nghĩ cho cô hết, mà chỉ hùa theo những lời nói lấy lòng cô.

Cô cũng chán ngán với những mối quan hệ đó.

Dần dần cô chỉ có một mình, đến một người bạn cũng không có.
Đến khi trời chạng vạng tối cô mới chậm rãi lái xe trở về căn hộ của cô.

Cô dọn ra ngoài sống dưới sự ngăn cản của mẹ, nhưng dưới sự thuyết phục của cô mà ba cũng đồng ý.
Bước vào nhà, mót tối bao chùm cả căn hộ rộng lớn, khiến cô cảm giác được sự cô đơn mà bản thân chưa từng có, khi ở Trình gia lúc cô trở về căn nhà luôn có ánh sáng ấm áp chờ đón cô nhưng ở đây thì không.

Trình Niệm có an ủi bản thân không được tiêu cực, vực dậy tinh thần cô nhanh chóng vào bếp nấu cơm, rửa nguyên liệu nấu ăn.
Hiện tại cô chỉ nấu được mấy món đơn giản, nhưng để có được bữa cơm hoàn chỉnh như hôm nay cô đã phải rất nỗ lực học nấu ăn.
Mở một chương trình bất kỳ, ngồi thưởng thức bữa cơm do chính tay mình nấu, vui vẻ tận hưởng cảm giác bình yên này.
Ăn cơm xong cô ngâm nga bài hát mà cô yêu thích, chắm sóc da mặt, tắm rửa sạch sẽ.


Mở laptop xử lý nốt công việc còn chưa hoàn thành, sau đó đi ngủ như những người nhân viên văn phòng bình thường.
………
Sáng hôm sau, khi đến văn phòng trợ lý của cô đã chạy đến nói: “Trình tổng, chị đến rồi.”
Trình Niệm gật đầu chào mọi người, rồi mỉm cười nhìn trợ lý của mình, cô rất thích cô gái này, hoạt bát nhanh nhẹn rất biết nắm bắt tâm trang của cô.

Trình Niệm nói: “Chào em.

Lịch trình hôm nay thế nào?”
Tiểu Lê nhanh nhảu nói: “Sáng nay trợ lý của Cố tổng có gọi điện tới bảo rằng bên chúng ta chỉ cần cử một người đến là được, bên đội tình nguyện của trường đại học và nhân viên y tế là đã đủ nhân lực, chỉ còn thừa một suất cho bên chúng ta.”
Trình Niệm đen mặt, hôm qua nói cho cô 4 suất hôm nay còn lại một suất, Anh ta đúng là quá đáng, khác gì đang ném một bãi phân vào mặt cô.
Trình Niệm điều chỉnh tâm trạng nói: “Được rồi, lần này chị sẽ đính thân đi, em ra ngoài đi.”
Tiểu Lê gật đầu, báo cáo nốt lịch trình rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Trình Niệm ngồi trong phòng trầm tư, lần này liên kết với trường đại học của Hạ Tử Yên, nên chuyện thực tập để đến hôm đó cô sẽ nói luôn một thể vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.