Ngày Xuân Nắng Hạ

Chương 45: Chương 45




Hôm nay là ngày tái kí hợp đồng hợp tác giữa Tề thị và Trình thị, Trình Niệm chần trừ không muốn đi, hầu như các hạng mục liên quan đến Tề thị đều do một tay Trình Niệm sắp xếp, nhưng lần này là việc quan trọng nên cả ba cô cũng sẽ đi nên cô định không đến.
Bướng bỉnh một hồi không được thì Trình Niệm bị Trình Bách Điền dạy dỗ cho một hồi lâu, nếu không phải đến giờ xuất phát thì có lẽ Trình Niệm vẫn phải ở trong phòng làm việc nghe diễn giải tiếp.
…….
Đứng trước mặt Cố Dư Trình Niệm căng cứng cả người, nhưng vẫn cố làm bộ dáng chuyên nghiệp, mỉm cười bắt tay chào hỏi.
Tề Thị được coi là nguồn vốn cố định và vững chãi cho Trình thị, nhưng lần này hợp đồng có chút chênh lệch lợi nhuận, nhưng không quá lớn khoảng 5% và một số cổ phần khác nên bên Trình thị không có ý kiến gì, vẫn tiếp tục hợp tác.
Trở về phòng làm việc Trình Niệm nhận được cuộc gọi của mẹ, mẹ cô nói: “Tiểu Niệm, hôm nay con về nhà nhé.”
Trình Niệm thấy cũng đã lâu không về nhà nên cũng đồng ý, mẹ cô trách cô thêm vài câu rồi mới tắt máy.
Trình Niệm cứ thẫn tha thẫn thờ cả ngày như người mất hồn, đến tối trở về nhà ba mẹ cô mới thấy được sự ấm áp lâu rồi chưa cảm nhận.

Ăn uống vui vẻ, Trình Niệm quyết định ở lại Trình gia mấy ngày mà không chạy về căn hộ nữa.
……
“Alo, chị nghe.”
Tiểu Lê sau khi kết nối thông máy với Trình Niệm mới thở hắt ra, nhanh nhảu nói: “Trình tổng, bên Tề thị muốn hôm nay đi đấu thầu lô đất cho dự án lần này.”
Trình Niệm nhức đầu day day chán, mới sáng sớm mà ong cả đầu.


Trả lời tiểu Lê xong cô cũng chạy đi thay quần áo, trang điểm chỉnh chu rồi ra khỏi nhà.
……
Vừa bước chân vào trong phòng làm việc Trình Niệm đã thấy Cố Dư ngồi chễm trệ trên ghế sofa tiếp khách trong phòng.

Trình Niệm nhăn mày đi tới ngồi xuống trước mặt Cố Dư, hỏi: “Cố tổng đích thân đến gặp tôi có việc gì không?”
Cố Dư không nhanh không chậm lên tiếng trả lời: “Đến vì dự án.

Không phải đến vì em.”
Trình Niệm đen mặt, im lặng một hồi mới nói: “Được, về các lô đất để tiến hành dự án tôi đã xem qua vài khu.”
Trình Niệm vừa nói vừa đứng dậy đi về phía bàn làm việc, lấy một tập tài liệu dày đưa cho cố Dư, rồi nói tiếp: “Mời ngài xem qua.”
Cố Dư đưa tay cố ý nắm vào bàn tay thon dài xinh đẹp kia, xoa xoa vài cái mới chịu cầm tài liệu, thấy mặt cô cứng nhắc trong lòng liền cười thầm, tâm trạng vui vẻ, nhưng bản thân Cố Dư lại không phát giác được bản thân đang dần có sự thích thú với cô gái trước mặt này.
Kể từ cái đêm ở trong rừng mây mưa với Trình Niệm, sự tò mò về trình Niệm trong lòng Cố Dư cũng trỗi dậy.
…….
Cố Dư ngồi lật tài liệu chi tiết về các lô đất thì thấy được sự chuyên nghiệp của cô trong từng trang giấy, toàn bộ thông tin được Trình Niệm viết rất chi tiết.
Trình Niệm thấy hắn chăm chú ngồi xem tài liệu cũng im lặng, chẳng giải thích gì hết, đứng đậy đi ra ngoài bảo tiểu Lê mua giúp cô lý cà phê sữa, Trình Niệm ghét những thứ nước đắng đắng, chát chát nhưng vì công việc cô vẫn phải cắn răng uống rượu với đối tác.
Quay trở vào phòng thấy Cố Dư sắp xem xong cô lại rồi xuống đối diện với Cố Dư, im lặng chờ đợi.
Cố Dư xem xong thì chọn vài cái, nói: “Đi thôi.”
Trình Niệm không hiểu nên hỏi lại: “Đi đâu?”
Cố Dư không nói mà lắc lắc tập tài liệu trước mặt cô, Trình Niệm bất lực lại đứng dậy bước đi theo sau Cố Dư.

Xuống đến sảnh Cố Dư quay đầu nói: “Hạ Tử Yên, cô về công ty trước đi.”
Hạ Tử Yên cũng không hỏi gì mà cúi đầu chào xong đi luôn.
Lúc này Tiểu Lê đi tới bên cạnh Trình Niệm đưa cho cô cốc Cà phê.

Trình Niệm cầm cốc cà phê quay mặt đi uống một hụm, sau đó bảo tiểu Lê đi chuẩn bị xe.
Cố Dư nói: “Đi chung xe với tôi đi, mau lên.”
Nói rồi sải bước đi luôn, không để Trình Niệm có cơ hội từ chối.
Để đến xem các lô đất đã chọn phải đi khá xa thành phố, ngồi trên xe uống hết ly nước, lại nhìn đồng hồ, chán nản lấy điện thoại ra nghịch một chút cũng không có gì thú vị hết, cuối cùng Trình Niệm ngủ quên cho đến khi được gọi dậy.

Trình Niệm mở mắt nhìn xung quanh xe, giờ chỉ còn cô và Cố Dư trên xe, ngồi đến khi thật tỉnh táo thì có một chai nước đưa đến trước mặt, Trình Niệm cầm lấy uống hết nửa chai nước, rồi đi xuống xe mà không nói gì.
Cố Dư nhìn theo bóng lưng cô câm nặng, không một lời cảm ơn cũng không bảo hắn xuống xe.

Cố Dư lạnh mặt không khí xung quanh người Cố Dư như hạ thấp xuống, đang là mùa hè mà còn thấy sởn gai ốc.
………..
Đi chán trê mê mỏi, giờ chỉ còn một lô đất cuối cùng trong những lô đất Cố Dư muốn xem, nhưng phải di chuyển đến thành phố khác, lô đất này gần bờ biển, không khí cũng rất trong lành, đây cũng là lô đất Trình Niệm ưng nhất.
Đến nơi thì trời cũng đã tối om, xem cũng không xem được, đành phải thuê phòng ở khách sạn rồi qua đêm ở đó.
Trình Niệm và Cố Dư chung một tầng dành cho khách VIP, còn trợ lý của hai người ở các tầng khác.
Trình Niệm vừa tắm xong trên người chỉ khoác chiếc áo tắm, tóc ướt xoã ra sau.

Tiếng gõ cửa vang lên phá tan không gian yên ắng trong phòng.

Trình Niệm biết người gõ cửa kia là ai, lề mề lò dò ra mở cửa.
Quả không sai, thật sự là người đàn ông đó.

Trình Niệm chỉ mở hé cửa rồi thò cái đầu nhỏ ra hỏi: “Cố tổng tìm tôi có việc gì không?”
Cố Dư nheo mắt nhìn Trình Niệm, Cô chột dạ nói tiếp: “Nếu không có việc gì tôi xin phép.”
Nói rồi rụt đầu vào nhanh tay đóng cửa, nhưng không nhanh bằng Cố Dư.
Cố Dư đẩy cửa tiến vào, thuận tiện ôm eo Trình Niệm đóng cửa rồi cúi xuống hôn, nụ hôn mạnh mẽ mà nóng bỏng, Cố Dư cố tình cắn nhẹ một cái coi như trừng phạt cô.


Rồi tách ra.
Cố Dư thong thả tiến vào trong phòng ngồi xuống ghế sofa, ngoắc tay nói: “Lại đây.”
Trình Niệm phụng phịu bước đến, đứng bên cạnh sofa không có ý định ngồi xuống.
Cố Dư mỉm cười nhìn Trình Niệm khiến cô lạnh sống lưng, nghiêng người kéo Trình Niệm ngồi xuống chiếc thảm trên sàn, lấy khăn nhẹ nhàng lau.

Cả người Trình Niệm cứng đờ như đổ keo.
Cố Dư thấy thế, nói: “Thả lỏng đi, tôi đã làm gì đâu mà em căng thẳng.”
Nghe vậy nhưng Trình Niệm cũng không dám thả lỏng nhiều.

Đột nhiên điện thoại Cô vang lên.
Nhìn cái tên đang nhấp nháy Trình Niệm không chút do dự mà ấn nghe, cả ngày hôm nay cô mới thật sự cười được một cái.
“Tiểu Niệm, hôm nay lại phải đi công tác sao hay là con quay về căn hộ rồi.”
Trình Niệm mỉm cười nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng có chút nũng nịu: “Dạ con đi công tác.”
Nói thêm một chút rồi tắt máy, Trình Niệm cảm nhận được đôi mắt kia đang nhìn cô chằm chằm, thẹn quá Trình Niệm chanh chua nói: “tôi biết tôi đẹp, Cố tổng ngài không cần nhìn tôi chằm chằm như vậy.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.