Ngày Xuân Nắng Hạ

Chương 47: Chương 47




Trình Niệm cũng không hay gặp Cố Dư mà chỉ thi thoảng tâm trạng Cố Dư không tốt là lại gọi điện bắt cô đến nhà hắn.
Trình Niệm ngán ngẩm với số phận của bản thân, nhưng nếu không gặp Cố Dư cô cũng không biết cảm giác được một người đàn ông dịu dàng là thế nào.

Ngoại trừ lần đầu mạnh bạo ra thì những lần gặp mặt về sau đều rất dịu dàng ân cần.
Trình Niệm cũng không phát giác ra bản thân đang dần chìm vào mối quan hệ không rõ kết quả này.
……….
Hôm nay là ngày kỉ niệm thành lập của Tư thị, Trình Niệm chuẩn bị chu đáo từ trang phục đến trang điểm.

Hôm nay Trình Niệm mặc một chiếc đầm trễ vai bèo ôm gọn eo dáng xoè, màu đen tôn lên dáng người xinh đẹp thon thả và nước da trắng ngần của cô.
Sau khi chuẩn bị xong cũng gần đến giờ dự tiệc, Cô cùng ba mẹ đi đến địa điểm tổ chức bữa tiệc.
Chào hỏi được một vài người có địa vị trong giới, Trình Niệm bị ba kéo tới chào hỏi Tề tổng và Cố tổng của tập đoàn Tề Thị, Trình Niệm không nhìn thẳng vào mắt Cố Dư, vì lần trước gặp mặt cô lỡ làm rơi một bức ảnh của một cô gái trong phòng làm việc của hắn, nên họ đã cãi nhau một trận đến giờ vẫn chưa nói chuyện lại.
Chào hỏi xong Trình Niệm cũng chuồn ra một góc vắng người, đứng dó quan sát bữa tiệc.

Uống mấy ly nước, đứng lâu nên có chút mỏi, Trình Niệm đi ra ngoài tiến về phía nhà vệ sinh.

Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh Cô bị một cánh tay rắn chắc kéo vào một góc.

Cố Dư sắc mặt xám xịt cúi xuống thô bạo gặm nhấm đôi môi đánh son kĩ càng của Trình Niệm.

Day mạnh môi Trình Niệm đến bật cả máu, Trình Niệm bị hôn thì sợ hãi vùng vẫy.
Nơi này quá sức lộ liễu rồi, Trình Niệm sợ sẽ có ai đi qua nhìn thấy nhất là ba mẹ cô, nếu họ nhìn thấy cô sẽ chết mất.

Danh tiếng, tiền đồ sẽ bị đưa ra thiện hạ, bị người ta bới móc, đay nghiến.

Gương mặt hoảng loạn sắp khóc.
Cố Dư hôn sâu đến khi hài lòng mới buông đôi môi sưng đỏ bị sứt một chỗ ra, nói nhỏ vào tai Trình Niệm: “Lần này tôi sẽ miễn cưỡng tha thứ cho em, đừng để có lần sau hậu quả sẽ rất nặng nề đấy.”
Cố Dư rời đi bỏ mặc Trình Niệm đang sợ hãi ở lại.

Trình Niệm cố gắng bình tĩnh lại, trong lòng day dứt khó chịu vì câu nói vô tình của Cố Dư.
Tiếng dày cao gót vang lên phía sau lưng kiến Trình Niệm sợ hãi.

Cô quay lại nhìn thì ra là Hạ Tử Yên.

Cô ấy đưa cho Cô một tờ giấy.

Dù chỉ là một lời nói vô tình nhưng cũng khiến trong lòng cô chua sót cho số phận.
Trình Niệm cô vốn không có sự lựa chọn, Cô biết với tâm trạng và vẻ ngoài này sẽ không thể quay lại bữa tiệc nên cô rời đi luôn dù sao cũng có ba mẹ cô trong đó rồi.
……….
Vài ngày sau Trình Niệm đang xử lý văn kiện trong phòng làm việc thì điện thoại rung lên, một lúc sau cô mới cầm lấy mở lên xem.

Là Cố Dư nhắn tin kêu cô đến căn hộ xa hoa của hắn.
Trình Niệm mím môi, đứng dậy cầm túi sách rời đi.

Đứng trước cửa căn hộ to lớn, Trình Niệm chầm chậm ấn mật khẩu mở cửa.
Tiếng mở khoá vang lên, cô bước vào trong căn hộ hai lầu xa hoa, nội thất đắt đỏ.


Trình Niệm đi vào trong nhưng không thấy ai, liền đi thẳng vào phòng ngủ, thấy Cố Dư đang nằm trên giường nhắm mắt, Cô định đi ra ngoài thì giọng Cố Dư vang lên sau lưng: “Lại đây.”
Cả cơ thể Trình Niệm sững lại, sau đó đứng cửa đi đến bên giường.

Cả cơ thể bị kéo mạnh xuống giường, Cô lúc này đang nằm gọn trong lòng Anh.

Trình Niệm không biết Cố Dư hôm nay sẽ lại muốn làm gì cô nên trước mắt cứ im lặng nằm im.

Chuyện lần trước cô vẫn để trong lòng nên rất khó chịu.
Cố Dư lại nói: “Ngủ đi, hôm nay tôi mệt.”
Nói rồi kéo cô vào lòng ôm chặt, Trình Niệm cứ im lặng nằm đó cho Cố Dư ôm, đến khi mí mắt cô cũng nặng nề nhắm lại.

Đến khi Trình Niệm tỉnh dậy thì Cố Dư đã đi mất rồi.
Trình Niệm xuống giường chỉnh lại váy rồi cầm túi sách rời đi.

Vốn luôn là như vậy chỉ khi xong việc thì cô sẽ im lặng rời đi.

Trình Niệm biết Cố Dư không coi mình là gì hết, chỉ đơn giản là món đồ chơi thích thì giữ chán rồi sẽ rứt bỏ.
Tâm trạng Trình Niệm càng ngày càng tệ, Cố Dư dạo này không còn thân mật với cô như trước, hắn có lẽ sắp chán cô rồi, Cô có lẽ cũng sắp được tự do rồi.
…………
Hôm nay là ngày kiểm tra tiến độ thực hiện công trình, cô lại phải đi công tác vài ngày cùng Cố Dư, nghĩ đã không muốn đi, nhưng việc này ba cô cũng không nhân nhượng cho cô thoái thác, bắt cô tự mình theo dõi tiến độ.
Trình Niệm và Cố Dư mỗi người một xe, nếu có thể tự lái Trình Niệm sẽ lái đi mà chẳng quan tâm độ dài ngắn của quãng đường, người thích yên tĩnh như Trình Niệm sẽ lựa chọn những thứ mình có thể làm.

Đến nơi Trình Niệm và Cố Dư mỗi người một khách sạn chẳng ai quan tâm ai.

Trình Niệm cũng không bộc lộ nhiều, gương mặt bình thản chấp nhận mọi thứ.

Buổi chiều Cố Dư kêu bận nên không đi cùng Trình Niệm kiểm tra tiến độ.
Trình Niệm kiểm tra một nửa còn lại để mai kiểm tra tiếp, Cô đi về phía bờ biển, gió thổi nhẹ qua, khiến Trình Niệm thoải mái, đã lâu cô không đi dạo biển nên hôm nay cô đi tới tối mới chịu về.
…….
Về tới khách sạn Trình Niệm phát hiện mình đến ngày, cô còn đang lo vì cũng đã trễ mấy ngày.

Trình Niệm vui vẻ đi tắm, ăn tối, rồi đi ngủ.

Lâu rồi cô mới được thoải mái như vậy.
Sáng hôm sau Trình Niệm bị cơn đau bụng hành cho vã cả mồ hôi, Cô dậy tắm qua thay quần bộ quần áo khác, rồi nén cơn đau đi ăn sáng.

Bình thường Trình Niệm rất ít bị đau bụng khi đến tháng, chỉ những tháng nào cô ăn uống và nghỉ ngơi không điều độ mới bị..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.