Ngày Xuân Nắng Hạ

Chương 53: Chương 53




Trình Niệm trở về Trình gia dưỡng bệnh, vì vẫn còn chút giận dỗi và muốn được Anh theo đuổi nên Trình Niệm cố tình tránh mặt Anh.

Dù Cố Dư có gọi điện năn nỉ cô cho gặp mặt nhưng có nói thế nào thì Trình Niệm cũng không chịu.
Cố Dư cả tuần không được gặp Trình Niệm, gương mặt u sầu trầm thấp cả người toả ra khí lạnh khiến cấp dưới ai cũng sợ.
Cố Dư ngắm tấm hình lần trước chụp ở biển vào ngày sinh nhật của Trình Niệm, Anh đã lén lấy ảnh về, in ra đóng khung rồi để trong phòng làm việc.

Ở nhà cũng có mấy tấm phóng to treo trên tường trongphòng khách, phòng ngủ, thư phòng.
……….
Trình Niệm hết bệnh cũng đi làm trở lại, tâm tình cũng tốt hơn.

Lúc nào cũng vui vẻ, Trình Bách Điền sau khi biết được quan hệ giữa Trình Niệm và Cố Dư cũng không bắt cô đi xem mắt nữa.
Tâm tình thoải mái, làm việc cũng năng suất hơn.

Hôm nay là ngày kiểm tra sức khoẻ định kì của Trình Niệm, cô cầm túi sách lái xe tới bệnh viện.

Trình Niệm không nói cho Anh biết, cứ im lặng đến khám.

Với cả lúc cô đến khám anh đang ở trong phòng mổ, nên cũng không biết.
Sau khi khám xong cô mới phát hiện mình đã mang thai gần một tháng, Trình Niệm cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay có chút lo lắng.

Nhưng sau khi suy nghĩ lại cô đã rất vui mừng.
Là ông trời đưa thiên thần bé bỏng đến để làm lành mối quan hệ cho hai người.
Trình Niệm đi lên văn phòng của Cố Dư, để tờ giấy xét nghiệm lên bàn, viết tờ giấy nhắn dán lên rồi rời đi.
Trở về nhà, Trình Niệm nói dối rằng muốn đi nghỉ ngơi để xả stress, nên nhanh chóng thu dọn quần áo bay sang Pháp.
Bây giờ trời bắt đầu lạnh hơn, Trình Niệm mặc một chiếc áo măng tô dài qua đầu gối, quấn khăn kín mít.

Trình Niệm bắt một chiếc taxi trở về khách sạn.

Cô xoa bụng mỉm cười đầy hạnh phúc.

…….
Cố Dư sau khi hoàn thành ca mổ, không trở về phòng làm việc mà lái xe đến Trình gia, nhưng sau khi đến biết tin cô đã đi nghỉ dưỡng mà lòng trùng xuống.

Cố Dư nhớ cô đến sắp phát điên rồi.

Anh đã rất hối hận vì không nói với cô sự thật sớm hơn, bây giờ hối hận cũng không làm được gì.
Cố Dư cho người đi điều tra xem Trình Niệm đã đến đâu nghỉ dưỡng, rồi lái xe đến Tề Thị xử lý công việc.
Sau khi xử lý xong toàn bộ công việc, Cố Dư trở về biệt thự nghỉ ngơi.

Uống hết mấy ly rượu mạnh để có thể chìm vào giấc ngủ dễ hơn.
Hai hôm sau, Cố Dư lại tiếp tục đến văn phòng ở bệnh viện, vừa ngồi xuống ghế đã nhìn thấy giấy tờ siêu âm của Trình Niệm, Cố Dư run run cầm lên nhìn, cô mang thai rồi là con của hai người.

Rồi cầm tờ giấy cô viết lên đọc “Em và con đi nghỉ ngơi đây, nếu anh thực sự yêu em hãy đi tìm em rồi nói cho em biết.”
Cố Dư bật dậy như lò xo mặc áo khoác, đang chuẩn bị chạy ra ngoài thì trợ lý của Anh bước vào.
“Cố Tổng, tôi tìm thấy vị trí của cô Trình rồi.”
Nói rồi đưa cho Anh địa chỉ, Cố Dư nhanh chóng ra lệnh: “Cậu đặt vé máy bay sớm nhất cho tôi.” Nói rồi đi luôn.
Cố Dư về nhà lấy vali, chuẩn bị vài bộ quần áo, lấy hộ chiếc rồi đến sân bay.
Ngồi chờ đến thời gian bay như cả thế kỷ, Cố Dư sốt ruột liên tục nhìn đồng hồ.

Cũng may thời gian bay đã đến, Cố Dư nhanh chóng tiến vào ghế ở hạng thương gia, ổn định vị trí, mong chờ được gặp Cô.
……….
Trình Niệm đang vui vẻ đi dạo phố, ngắm cảnh đẹp ở Pari, mua vài món đồ làm quà kỉ niệm cho mọi người.

Đi đến một cửa hàng bán đồ cho trẻ em.

Mắt Trình Niệm sáng rực như nhìn thấy thiên đường.
Cô bước vào, nhân viên rất nhanh chóng ra tiếp đón.

Muốn cô được thoải mái, giới thiệu một chút rồi để cô tự mình ngắm nghía mọi thứ.

Trình Niệm đi tới chỗ treo đồ cho trẻ sơ sinh, mọi thứ thật nhỏ bé, cô vui vẻ lựa mấy bộ màu sắc đơn giản có thể mặc cho cả trai lẫn gái.

Trình Niệm vẫn muốn mua nữa nhưng đành kìm chế lại, đợi đến khi con cô ra đời cô sẽ chọn lựa kĩ hơn.
Mua xong thấy cũng mệt nên cô trở về khách sạn.

Mở cửa phòng bước vào tay cầm túi lớn túi nhỏ đặt lên sofa trong phòng khách.
“Niệm Niệm, cuối cùng anh cũng được gặp em.

Anh nhớ em nhiều lắm.”
Trình Niệm bất ngờ vì bị ôm vào lòng, mỉm cười tươi quay lại ôm anh.

Cô cũng rất nhớ anh.
“Niệm Niệm, Anh biết thời gian chúng ta gặp nhau không dài, nhưng tình cảm Anh dành cho em thực sự sâu đậm, Niệm Niệm làm vợ Anh nhé.”
Nói xong Cố Dư liền quỳ một gối xuống sàn, lấy ra hộp nhẫn đã được chọn lựa kĩ càng đưa ra trước mặt Cô.
Trình Niệm muốn trêu Anh một chút, nên im lặng nhìn Anh, thấy Anh bắt đầu lo lắng mới nói: “Có ai cầu hôn như Anh không, không có hoa cũng không có đèn, chả lãng mạn tý nào.” Nói rồi lại nhìn Anh im lặng.
Cố Dư chột dạ, nói: “Anh sợ mất em, nên chưa kịp chuẩn bị, Anh..Anh..”
Trình Niệm lúc này mới thoả mãn, cười tươi đưa tay ra nói: “Được rồi, lần này em sẽ tạm chấp nhận.

Mau đeo nhẫn cho em đi.”
Cố Dư vui mừng lấy chiếc nhẫn ra cẩn thận đeo lên tay Trình Niệm, vui vẻ ôm cô quay mấy vòng.

……….
Cô Dư ôm chặt Trình Niệm trong lòng, hít hà mùi thơm trên người cô, cảm nhận hơi ấm của cô.

Nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.

Bàn tay đặt trên bụng cô xoa nhẹ.

“Cố Dư, thả em ra đi, em cho anh xem cái này.”
Cố Dư không chịu thả ra, Trình Niệm bất lực đưa tay với lấy chiếc túi trên bàn, lấy ra một bộ đồ nhỏ giơ trước mặt nói: “Đẹp không Anh, nhỏ nhỏ rất dễ thương, em muốn mua nhiều hơn nữa nhưng em đã cố kiềm chế lại đợi ngày bé con chào đời, rồi chúng ta sẽ sắm nhiều hơn.”
Cố Dư bật cười nhìn vợ, bình thường thông minh, xắp xếp mọi thứ ổn thoả, đến lúc làm mẹ lại trở thành cô gái ngốc.

Cố Dư cười nhẹ hôn lên má Trình Niệm rồi nói: “Vợ à, em mua nhiều thế này mà vẫn còn nói ít sao.” Cố Dư nhìn sơ qua thấy cũng phải hơn chục bộ rồi.
“Nhiều sao, em thấy không nhiều chút nào.

Bảo bối phải được nhiều hơn thế này.”
Cố Dư ôm, hôn yêu chiều cưng nựng hùa theo vợ nhỏ.
………….
Sau khi trở về nước, toàn bộ lễ cưới đã được Anh sắp xếp chu toàn.

Váy cưới được đặt làm bởi nhà thiết kế nổi tiếng nhất, trên đó có thêu tên Anh.
Trình Niệm ngắm nghía chiếc váy xinh đẹp lấp lánh mà rung động.

Nhào vào lòng Anh làm nũng.
………
Lễ cưới nhanh chóng được tổ chức, người thân bạn bè, những người có máu mặt đều được mời đến.
Trình Niệm lộng lẫy trong chiếc váy cưới, kiêu sa xinh đẹp.

Cố Dư nhìn vợ đang bước trên lễ đường tiến tới mà vui mừng khôn siết.

Cuồi cùng Anh cũng có thể nói với cả thế giới rằng “đây là vợ của tôi.”
Hẹn thề trước cha sứ, và những vị khách mời, hai người trao nhau nhẫn cưới, và nụ hôn cháy bỏng.
……………
2 năm sau---
“Ông xã à, em mệt.

màu dừng lại đi.”
Cố Dư càng nghe Vợ nói máu trong người càng sôi sục, từng cú thúc cũng trở nên mạnh hơn sâu hơn, khiến Trình Niệm lại rơi vào trầm luân.
Tiếng thở d.ốc, r*n rỉ vang khắp căn phòng rộng lớn.

Tiếng da thịt va chạm liên tục không ngừng.
Mãi đến khi Trình Niệm ngủ thiếp đi Cố Dư mới chịu dừng lại, hôn lên gương mặt xinh đẹp, ửng hồng đang lấm tấm mồ hôi.


Dịu dàng vu.ốt ve gương mặt đang ngủ say của vợ.
Đã kết hôn 2 năm rồi, vẻ đẹp của Trình Niệm càng mặn mà, khiến Cố Dư ngày càng chìm đắm không dứt ra được.

Hai người cũng đã có một đứa con đầu lòng là con gái.

Anh đã đặt tên cho bé là Cố Giai Ý.
Đây là gia đình trong mơ ước của Cố Dư, bây giờ Anh đã có nên rất trân trọng.

Không bao giờ để vợ phiền lòng, nhưng Anh thì phiền lòng không thôi.

Con gái do Anh chăm nhưng bé con không hề bám Anh một chút nào, lúc nào cũng đòi mẹ.

Là ai đã nói con gái sẽ bám ba hơn mẹ, thật không thể tin nổi.
……..
Hôm nay là tiệc sinh nhật tròn một tuổi của bé Giai Ý, ông bà ngoại vui vẻ cưng nựng cháu gái.

Trước có Mộng Dao giờ có thêm Giai Ý khiến ông bà Trình rất vui vẻ, dù Hạ Tử Yên vẫn không chịu nhận ông là ba nhưng ông vẫn rất vui vẻ.

Bây giờ mối quan hệ giữa họ cũng đã dịu đi đôi phần, nên dù không nhận là ba thì ông cũng mãn nguyện vì có thể gặp cháu.
Sau khi tan tiệc, Cố Dư ôm Trình Niệm trong lòng ngắm nhìn con gái đang ngủ say.
“Niệm Niệm, cảm ơn em vì đã đến bên anh.

Cảm ơn em đã cho Anh một gia đình đúng nghĩa.

Anh yêu em nhiều lắm.”
“Em yêu Anh, ông xã à.”
- -----------
Hạnh phúc đôi khi đến muộn, nhưng không có nghĩa là không đến.

Hãy trân trọng những người thật sự yêu thương mình.
- --Hoàn---.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.