Ngày Xuân Oanh Hót/Xuân Oanh Chuyển

Chương 31: 31 Chợ Đông




Phức Chi theo Cố Quân, trở lại khu vườn xanh tươi lúc đến kia.

Hành lang khúc chiết kéo dài, hướng đi lại là một bên khác.
“Cây quế kia ở ngay phía trước.” Cố Quân nói.
Phức Chi gật đầu, hướng ánh mắt về phía trước ngó ngó, đầu Cố Quân cao hơn nàng rất nhiều, nhìn thẳng qua, chỉ có thể nhìn thấy bờ lưng hắn rộng lớn.
Nhìn lại sau lưng, thị tỳ và người hầu đều yên lặng đi theo, tiếng bước chân xột xoạt, càng thêm khiến chung quanh u tĩnh.
Phức Chi nhìn qua hai bên hành lang, chỉ thấy hoa mộc um tùm vẫn như cũ, so le chằng chịt, cùng tôn rõ nhau.
Trong lòng không khỏi lại tán thưởng.

Mẫu thân Phức Chi là Chân thị, năm đó cũng yêu vườn, khi Phức Chi còn bé, tất cả vườn trong nhà cũng đầy hoa mộc giống như vậy, A mẫu thường dẫn nàng vào vườn du ngoạn, nói với nàng tên loài cây và dạy kiến thức, đến nay Phức Chi vẫn nhớ kỹ.

Bây giờ trông lâm viên này nhà họ Cố đây, giữa sum suê tự có trật tự, cũng hợp với đạo trị vườn mà A mẫu trước kia từng nói.
“Mấy thứ hoa mộc này bày biện sao cũng là ý Đại Tư Mã ạ?” Phức Chi nhịn không được, mở miệng hỏi Cố Quân.
Cố Quân nhìn bên ngoài hành lang, nói: “Đúng vậy.”
Đương khi nói chuyện, hành lang vòng lại, phía trước bỗng sáng rỡ.

Bên ngoài hành lang, cỏ xanh như đệm, thúy trúc u lan thấp thoáng vờn quanh, một gốc cây quế cao vút đứng giữa, cao chừng bốn, năm trượng, cành lá um tùm như ôm trời.
Cố Quân dừng bước chân, quay đầu nói với Phức Chi: “Đây chính là cây quế mà chú nói tới.”
Phức Chi gật đầu, nhìn cây quế kia, đi xuống hành lang.
Mấy khối đá hình dạng khác nhau được bày rải rác trên mặt đất, hình thành một con đường mòn, mặt trên đã bị đạp đến trơn nhẵn.

Một trận mưa đêm qua, khiến bầu trời được rửa trong vắt.

Phức Chi đi đến dưới cây quế, ngẩng đầu, ánh nắng rót xuống giữa cành lá, lập lòe bỏng mắt.

Mấy con chim vàng anh sẽ sàng nhảy đầu cành, tiếng cao thấp uyển chuyển.
“Cây này là chú ta trồng lúc tuổi còn trẻ.” Chỉ nghe giọng Cố Quân từ sau lưng truyền đến, chậm rãi nói: “Cả vườn hoa, chú yêu nhất cây này, nhiều năm qua đều tự mình chăm bẵm.”
Phức Chi gật đầu, quan sát cây quế, chỉ thấy cành lá khỏe mạnh.

Nàng kéo tay áo đưa tay, muốn nhìn kỹ một nhánh trên đỉnh đầu, vừa nhón chân lên, một cánh tay lại đưa qua đến, bẻ nhánh cây kia.
Nàng quay đầu, mặt gần Cố Quân trong gang tấc, che đi một góc trời ở giữa.

Từng mảng vàng vụn rơi phía trên, khiến mặt mày phản chiếu sáng tỏ mà khắc sâu.

Phức Chi đột nhiên cảm thấy trong lòng có một sự mất tự nhiên, nhận nhánh cây kia, dời ánh mắt.
Phức Chi cúi đầu nhìn nhánh quế trong tay, chỉ thấy lá màu xanh bóng, trong đó có hai lá lại có mấy đốm vàng, mặt lá cuộn lên, quả nhiên là dáng vẻ bị bệnh.

Nàng lại nhìn cây quế và mặt đất, tán cây xanh nõn tươi tốt, cũng không có bao nhiêu lá rụng, may sao bệnh này chưa tính là nghiêm trọng.

“Sao rồi?” giọng Cố Quân lại truyền đến.
“Chỉ là mấy thứ bệnh khô, không quá mức đáng ngại.” Phức Chi nhìn về phía hắn, cười cười, nói: “Ngày nào cũng thêm vào đất ít bã đậu, thì sẽ chuyển biến tốt lên.”
Cố Quân gật đầu.
Phức Chi chuyển ánh mắt sang đầu cành khác, bước chân thoáng chuyển.

Ánh nắng biến ảo giữa lá cây, oanh vàng bay lên, xuyên qua như bóng.

Cách đó không xa, tòng nhân phụng mệnh chờ dưới hiên đương nói chuyện phiếm, bị cây trúc xanh vừa hay ngăn trở bóng dáng.
“Nữ quân.” Một lát sau, bỗng lại nghe Cố Quân lên tiếng lần nữa.
Phức Chi nhìn lại, đã thấy Cố Quân đưa bàn tay đến, trong lòng bàn tay, một cái khuyên tai ngọc ôn nhuận không tì vết.
Nàng ngẩn người.
Cố Quân nhìn nàng, mắt sâu và sắc trời sau lưng lấp lánh tôn nhau lên: “Nữ quân tương trợ, suốt đời khó quên.

Bây giờ chú được cứu, ngọc này cũng nên trả Nữ quân.”
Phức Chi nhìn Cố Quân, ánh mắt lại rơi xuống bên trên ngọc kia, chốc lát sau, đưa tay nhận.

Gió nhẹ lướt qua tóc, oanh hót trong trẻo, nàng mỉm cười: “Quân hầu khách khí rồi.”
Cố Quân nhìn nàng chăm chú, không nói tiếng nào.
Lúc này, Phức Chi thoáng nhìn thấy thị tỳ dưới hiên đanh quanh tới.

Nàng nhìn Cố Quân, một lát sau, nói: “Tôi còn phải đi nơi khác, cáo từ trước ạ.”
Cố Quân gật đầu, dịu giọng nói: “Ta tiễn Nữ Quân xuất phủ.”
Phức Chi không nói nữa, cười cười, theo hắn rời cây quế.
Đường xuất phủ cũng không dài như lúc đến, hành lang chuyển qua hai đình viện, cổng đã xuất hiện trước mặt.
Xe ngựa đã chuẩn bị xong, Phức Chi và Cố Quân làm lễ với nhau, được thị tỳ nâng lên xe.

Khoảnh khắc màn buông xuống, Phức Chi vô thức ngước mắt, chỉ thấy Cố Quân vẫn đứng trước cửa, hai mắt nhìn qua nơi này.
Ngự giả quát một tiếng, xe ngựa chậm rãi đi.

Phức Chi nhìn qua màn gấm chập chờn, chốc lát sau, mắt ngóng, cái khuyên tai ngọc kia siết trong tay, như vẫn mang theo chút ấm áp xa lạ.
Thừa tướng trưởng sử Hà Tắc từ thự* về đến nhà, xuống xe liền nghe người hầu nói em gái Hà thị về nhà, gặp phụ thân ở ngay công đường.
*Đại loại là nơi làm việc của quan lại
Hà Tắc gật đầu, không nói gì mà đi vào trong nhà.
Quả nhiên, còn chưa tới sảnh, bèn nghe thấy một loạt tiếng khóc lóc ríu rít truyền tới, chính là giọng Hà thị.
“…tên Đình Úy kia đến, thật là vô lễ…Phu quân con cứ vậy là bị áp đi, tôi tớ cũng không được mang… Con muốn đi thăm… lại nói gì mà con là thân thuộc của phạm nhân không được vào… cha ơi…” trên công đường, Hà thị ngồi trên ghế, nghẹn ngào không thôi.
Phụ thân Hà Khải ngồi ngay ngắn bên trên, sắc mặt âm trầm.
Chồng của Hà thị là Ngô Kiến, nguyên nhiệm Kinh Triệu Doãn, mấy ngày trước trên buổi chầu bị chỉ là bao che quyền thế gia tộc mà thôn tính ruộng đất.

Hoàng đế giận dữ đương trường, lệnh Ngự sử đại phu và Đình Úy thự tra rõ.


Đình Úy Dương Tranh nhận án này, lập tức bắt đầu điều tra, ngắn ngủi mấy ngày thôi, mà hành vi bao che của Ngô Kiến đã có chứng cứ vô cùng xác thực, hôm qua, Đình Úy thự phái người đến dẫn Ngô Kiến đi từ trong nhà.
“Phụ thân.” Lúc này, Hà Tắc lên sảnh, thi lễ với Hà Khải.
“Anh cả cũng tới rồi, chuyện hôm nay, phải vì em làm chủ!” Hà thị nhìn thấy Hà Tắc, mừng rỡ.
Hà Khải nhíu mày: “A Úc!”
Hà thị lệ rơi đầy mặt, nện đệm vào: “Con gái chịu nhục lớn thế này, nhất định không chung trời với tên Trâu Bình kia!”
Vẻ mặt Hà Khải kéo căng, đang toan nói, lại nghe Hà Tắc nói: “Phụ thân, Kim thượng làm thế, thực lấn áp Hà thị ta quá đáng!”
Chỉ thấy hắn tiến lên, trầm giọng nói: “Bây giờ tình thế ra sao phụ thân cũng thấy, Kim thượng cho những tên oắt thứ tộc kia hoành hành, nên em rể mới bị lấn lướt.

Từ tiền triều tới nay, gia môn Hà thị có bao giờ chịu nhục thế này ạ?”
Hà Khải nghe vậy, lông mày dựng ngược thấp giọng khiển trách một tiếng: “Mày im ngay!”
Hà Tắc lại càng thêm xúc động phẫn nộ, mặt có phần đỏ lên: “Phụ thân là nguyên lão tam triều, năm ngoái xuất chinh Tây Yết lập được đại công, Kim thượng lại chỉ thêm mấy cái danh hư danh, bèn bắt phụ thân gỡ giáp.

Há không biết lúc trước nếu không có Hà thị, Vương thị nhà ngài ấy sao có được thiên hạ…”
“Thằng nhãi ranh!” Hà tắc còn chưa dứt, Hà Khải bỗng đem tay đập án, khiến anh em hai người giật nảy mình.

Hà Khải nổi giận đùng đùng chỉ vào hắn, mắng: “Sao mày dám nói ra lời vô quân vô hiếu như thế!”
Anh em Hà Tắc nghe thế, vội quỳ mọp trên mặt đất.
Hà Khải trừng mắt đứng dậy, không nói gì phẩy tay áo bỏ đi.
“A huynh…” trên công đường, Hà thị thấy phụ thân hoàn toàn không để ý tới mình, ủy khuất không thôi, xin giúp đỡ nhìn anh cả.
Hà Tắc không có nhìn cô ta, sắc mặt nặng nề mà nhìn chằm chằm mặt đất, trong mắt dần tụ lợi quang.
Mây đen nặng nề đặt bên chân trời, che sắc trời hoàng hôn đến càng u ám.

Trong gió vương theo chút hơi mưa lành lạnh, như đang cùng ác chiến với thủy triều ban ngày để dành lại.
Cố Quân cưỡi ngựa đi vào cửa thành, dọc theo đường cái đi về phía trước.

Gần buổi trưa, hắn một mình cưỡi ngựa đến hồ Kình vườn Thừa Quang xem xét Vũ Lâm thao luyện, nhìn mấy thức, cảm thấy hài lòng, lại trở lại trong kinh thành.
Mấy ngày liên tiếp, sau khi hoàng hôn trời luôn bắt đầu mưa, liên miên một đêm.

Cố Quân nhìn trời, thúc hai roi, muốn hồi phủ trước khi mưa rơi.
Sắc trời dần tối, trên đường cái kinh thành, người đi đường đã ít dần, trên đại đạo không có nhiều người.

Cố Quân đi về phía trước, công thự nhà dân hai bên không ngừng lui về phía sau.

Đi một đoạn, trên đường xuất hiện không ít tiểu thương tan chợ về nhà,
Chợ Đông ngay không xa, Cố Quân đi đến một giao lộ, mắt liếc về phía bên kia, như có thể trông thấy của hàng đen xì.


Bước tọa kỵ thoáng trù trừ, Cố Quân thu tầm mắt lại, đánh ngựa, hướng sang một con đường bên cạnh.
Chưa đi được hai bước, bỗng, ven đường có một khuôn mặt quen thuộc rơi vào trong mắt, Cố Quân bỗng nhiên giữ vững dây cương.
“Quân hầu.” hiệp khách trẻ tuổi giả trang kia thấy bị hắn nhận ra, mặt lúng túng đứng bên đường.
“Tào Toại?” Cố Quân giục ngựa qua, ánh mắt trên dưới dò xét cậu ta: “Sao cậu lại ở đây?”
Tào Toại cười ngượng ngùng, nói: “Đi chung quanh một tí ạ.”
Cậu ta là em ruột Tào Nhượng, năm ngoái là vệ sĩ cung Chiêu Dương, rất được Hoàng đế ngợi khen, thường hộ vệ bên cạnh Hoàng đế.

Hôm nay không có triều hội, Tào Toại lúc này nên ở cung trong thành mới phải.
Cố Quân nghi hoặc nhìn cậu, bỗng nhiên, sắc mặt phát lạnh.
“Ngài ở đây?” Cố Quân nhìn chằm chằm cậu, hạ giọng hỏi.
Thần sắc Tào Toại chột dạ, không nói gì, lại nhìn về phía sau lưng.
Cố Quân thuận theo ánh mắt cậu nhìn lại, quả nhiên, cách đó không xa, một bóng dáng quen thuộc trong đám người như ẩn như hiện.
Hoàng đế mặc cẩm y, eo đeo bảo kiếm, đứng trước sạp một cửa hàng, cầm lấy cái đèn lưu ly màu chàm được trưng bày một lúc, rất hứng thú.

Bên cạnh, mấy tên vệ sĩ giả làm du hiệp áo vải, khoảng dăm ba người, ánh mắt cảnh giác.
Chủ cửa hàng là một tay mập lùn tướng mạo bình thường, lại có một đôi mắt bé tí bắn ánh sáng ra bốn phía, nhìn thấy Hoàng đế, vội đi tới.
Thấy hắn cầm đèn lưu ly kia trong tay, ông ta cười “ha hả” một tiếng: “Công tử, cái đèn lưu ly này chính là độc hữu của bản điếm, nơi khác không tìm được đâu.”
Hoàng đế ngước mắt liếc ông ta một cái, cong khóe môi lên cười cười.
Chủ cửa hàng tiến lên, cẩn thận nhận đèn lưu ly, cung kính nói với Hoàng đế: “Công tử nhìn xem, cái màu này ấy, chàm sâu như bích.” Đoạn, giữa đầu ngón tay gõ gõ xuôi theo ngọn đèn: “Tiếng nó như khánh vậy.” ông ta đắc ý cười: “Thứ hàng hiếm thấy bực này, đi khắp chợ Đông cũng chỉ có một chỗ này thôi.”
Chân trời có từng trận gió mát thổi tới, có tiếng sấm rền nhấp nhô.
“Không biết bán mấy đồng?” Hoàng đế nhìn trời, thần sắc bình tĩnh hỏi chủ cửa hàng.
Chủ cửa hàng mỉm cười, duỗi năm cái đầu ngón tay ra: “Năm vạn tiền.”
Hoàng đế chau lông mày.
“Thực sự không dối gạt gì công tử, ” chủ cửa hàng nhìn sắc mặt Hoàng đế, vội nói bổ sung: “Cái đèn lưu ly này của tiểu nhân, lai lịch lừng lẫy cực kỳ.” ông ta nhìn chung quanh, đột nhiên hạ giọng: “Toàn kinh thành trừ nơi đây, chỉ có trong hoàng cung mới có thôi.”
“Ồ?” Hoàng đế nhìn ông ta.

Trong mây đen là tiếng sấm càng lớn, thương nhân đi đường ồn ào, đều tăng bước chân.

Vệ sĩ chung quanh cũng do dự trông lại.
Lúc này, Hoàng đế nhìn thấy một người bước nhanh đi tới bên này, giữa lông mày bỗng dãn ra, cười cười: “Phủ Thần!”
Cố Quân nhìn thấy đây chính là Hoàng đế, sắc mặt trầm xuống.

Hắn không có lòng dạ nào mà chào hỏi, đi qua, ánh mắt nghiêm nghị hung hăng khoét vệ sĩ bên người Hoàng đế một cái.
Chủ cửa hàng thấy Cố Quân, thì kinh ngạc.
Hoàng đế lại không chút hoang mang, y chuyển sang chủ cửa hàng, nhìn trong tiệm: “Còn có gì đáng xem không?”
Chủ cửa hàng cẩn thận liếc Cố Quân một cái, càng thêm cung kính Hoàng đế: “Vậy phải xem công tử muốn xem cái gì, phỉ thúy Điền Nam*, san hô Đại Tần**, không gì không có...”
*Tên gọi tắt của Vân Nam là Điền, Điền Nam chỉ phần lớn khu vực phía nam Côn Minh
*Thời Hán Đường gọi Đế quốc La Mã và Đế quốc Đông La Mã là Đại Tần, rất nổi tiếng về san hô.
“Trông trời có mưa, mời công tử hồi phủ.” Cố Quân lên tiếng ngắt, vái chào Hoàng đế.
Hoàng đế nhìn sắc trời một cái, trong lòng trầm ngâm.

Lần này tự mình xuất hành thật sự là hành động gan dạ, y muốn xem thử không có Chấp Kim Ngô mở đường phía trước thì kinh thành sẽ thế nào.

Bây giờ xem cũng xem rồi, lại bị Cố Quân đánh vỡ, hồi cung cũng được.
Y cười: “Thì về thôi.” Nói xong, quay người bèn toan đi đến xa giá cách mấy bước có hơn.

“Công tử, cái đèn lưu ly này…” Chủ cửa hàng cầm đèn lưu ly, vẻ mặt tràn đầy chờ đợi nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế nhìn ông ta, đang định mở miệng.

Lúc này, mặt đường đột nhiên truyền đến một tràng tiếng chuông đồng, nhìn lại, lại là một đội con buôn gia súc gào to vội vàng cùng một đám trâu ngựa, vội vàng chạy sang bên này
Súc vật toàn thân thối thum thủm, lại một trận gió thổi mạnh, người qua đường nhớn nhác che miệng.

Lúc đi qua trước mặt cửa hàng, bỗng nhiên, trong đội có một con trâu đi nghiêng nghiêng qua.

Đám Hoàng đế thấy rõ ràng, vội lui qua một bên, chỉ nghe “vút” một tiếng, hàng hóa bày ra bị trâu quật đổ, đồ gốm lưu ly bị đạp nát một chỗ.
“Giời ơi!” Chủ cửa hàng kinh hô một tiếng, bước lên trước xua đuổi con trâu kia.
“Thất lễ thất lễ rồi!” Một thứ giọng hồn hậu truyền đến, con buôn gia súc dẫn đầu đội vội chạy tới, giữ chặt trâu.
Chủ cửa hàng nhìn mặt đất bừa bộn, vừa vội vừa giận, khiển trách tên buôn kia: “Mày phải đền ta!”
“Vâng! Vâng!” Tên buôn vẫn cười làm lành, mặt toàn râu quai nón, ánh mắt lại nhìn về phía Hoàng đế.
Hoàng đế ở một bên nhìn bọn họ tranh chấp, tràn đầy phấn khởi.
Cố Quân lại mơ hồ cảm thấy không ổn, nhìn chung quanh, chỉ thấy mấy tiểu thương còn lại trong đội trâu ngựa đều xúm lại, tay kéo gia súc, vệ sĩ bên người Hoàng đế đều sắp bị chen tan tác.
Khóe mắt Cố Quân liếc tới bên hông một kẻ có hàn quang lóe lên, lòng run lên, hét to: “Hộ giá!”
Lời mới vừa ra miệng, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, trong tay đám lái buôn đều lộ ra trường đao sáng loáng, chém tới đám Hoàng đế.

Hai tên vệ sĩ trở tay không kịp, kêu thảm một tiếng ngã trên mặt đất.
Cố Quân đá một tấm ván gỗ trước mặt lên ngăn trở lưỡi đao chạm mặt, rút bảo kiếm ra ném lăn một tên, vội vàng nói với: “Bệ hạ lên xe!”
Hoàng đế cũng đã cầm kiếm nơi tay, lại không hề sợ hãi, một kiếm xử lý xong hung đồ đánh tới mặt bên.

Trâu ngựa bị chấn kinh hỗn loạn cùng xúm vào, chặn đường.

Cố Quân hét lớn một tiếng, dùng sức mở kéo con trâu trước mặt, Hoàng đế đang muốn quay lại, đột nhiên, bên cạnh có một bóng dáng đánh tới.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cố Quân gầm thét đưa bảo kiếm trong tay dùng sức ném đi, “Xoẹt” một tiếng, lưỡi đao xuyên huyết nhục, là tên chủ hàng kia kêu to một tiếng, trợn tròn hai mắt chết tươi trên mặt đất, trong tay cầm một cái đoản đao đen nhánh.
Cố Quân cùng Hoàng đế đều giật mình, đám lưu manh và vệ sĩ vẫn triền đấu, Cố Quân vươn tay, đột nhiên dùng sức, đẩy một con trâu trước mặt ra.

Trâu dùng sức, quay đầu dùng sừng thú chống đỡ, eo lưng Cố Quân đau đớn một hồi.
“Bệ hạ!” Hắn hét lớn với Hoàng đế một tiếng.
Hoàng đế mượn khe hở cấp tốc ra ngoài, xoay người lên xe.
Cố Quân lại không để ý tới nhiều nữa, vội chạy tới vị trí ngự giả ngồi xuống, roi hung hăng co lại, xe ngựa phát lực phóng về phía trước.
Bánh xe lao vùn vụt, người đi đường vội vã né tránh, tiếng kêu gào chém giết bỗng chốc bị bỏ đằng sau.
“Bệ hạ có sao không?” Cố Quân vội vàng lái xe, hỏi Hoàng đế.
Sau lưng không có tiếng gì.
Cố Quân quay đầu, Hoàng đế ngồi trên xe, sắc mặt lại trắng bệch, mím chặt đôi môi, mồ hôi lạnh đã thấm ướt hai gò má.

Ánh mắt y mở to, lại u ám không ánh sáng, tay phải giữ chặt trên cánh tay trái, giữa ngón tay, huyết dịch dần biến đen.
Cố Quân lạnh cả tim.

Hắn vội vàng quay đầu, giữa suy nghĩ phân loạn, thấy hướng đầu phố gần chợ Đông trong gang tấc.
Một ý niệm lướt qua trong đầu, chợt sáng tỏ.
Hắn quát to một tiếng, lệch dây cương đi, xe ngựa chạy thẳng hướng chợ Đông..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.