Ngày Xuân Oanh Hót/Xuân Oanh Chuyển

Chương 46



Editor: Tây An 

Lúc Vương Toản tìm tới thuyền của phủ Ung Nam hầu, chưa gặp được phụ thân Vương Thọ, đã gặp được cả nhà anh cả Vương Cung.

“Huynh trưởng.” Đối mặt nhau, Vương Toản đi qua, làm lễ với anh ta.

Vương Cung nhìn Vương Toản một cái, sắc mặt nghiêm túc lên, muốn xách quần áo y như bình thường để giáo huấn vài câu, thấy hôm nay y ăn diện mộc mạc, nhưng lại cảm thấy nói không nên lời. Ánh mắt anh ta dò xét trên người Vương Toản một lượt, một lát sau, nhàn nhạt đáp: “Ừm.”

Vương Toản lại dường chẳng có cảm nhận được, lại vái chào Thẩm thị: “Chị dâu.”

“Chào chú.” Thẩm thị ngồi trên thuyền hạ thấp người một cái, nhìn y, khóe môi mím lại cong cong, quạt lụa khẽ lay động.

“Huynh trưởng đi chơi hồ, em trai xin cáo lui.” Sau đó, Vương Toản lại nói với Vương Cung, dứt lời, lại lễ. Quay người liền toan rời đi.

“Dừng lại!” Vương cung quát khẽ nói.

Vương Toản dừng bước quay đầu.

Vương Cung đi đến bờ, sắc mặt nặng nề.

“Ta có đồng ý chưa?” Vương Cung nhìn y chằm chằm, trách mắng: “Phụ thân không ở đây, trong mắt liền không còn huynh trưởng, quả thực là tổn hại hiếu lễ!”

Sắc mặt Vương Toản lại không đổi, thong dong làm lễ: “Ra thế, hôm nay đệ tuân lời phụ thân tới đây chơi hồ, không biết huynh trưởng bố trí cho đệ con thuyền nào?”

Vương Cung sững sờ, quay đầu nhìn lại, mới thấy ba con thuyền trong ao, đều đã bị cả nhà mình chiếm hết.

“Chú nói đúng lắm.” Lúc này, Thẩm thị trên thuyền mỉm cười, chậm rãi nói: “Trong phủ tháng nào cũng tiêu xài quá nhiều, không tiện tay ngàn vàng mua tuấn mã như năm đó được, ngay cả chuyện sắp thêm thuyền, cũng cần tính toán cho cẩn thận.”

Vương Toản liếc cô ả một cái. Một lát sau, y cong cong khóe môi, lại chẳng đáp lời, vái chào, quay người đi.

“A mẫu, ” trên thuyền, con gái lớn của Vương Cung kéo kéo góc áo Thẩm thị, tò mò hỏi: “Sao chú hai không đi cùng nhà chúng ta ạ?”

“Chú hai?” Thẩm thị cười lạnh: “Con của tiện kỹ, cũng xứng cho mày gọi chú hai à con?”

Vương Cung trở lại thuyền, nghe vậy, tức giận lườm ả một cái: “Nàng nói bớt vài ba câu đi!”

Thẩm thị “Hừ” một tiếng, khinh miệt quay đầu đi.

Phức Chi đi theo con đường Cố Quân nói trên thư, đi vào rừng cây cạnh hồ Huyền Vũ, đi qua mấy con đường mòn, quả nhiên dưới bóng cây dưới chân gò núi có một cái đình nho nhỏ.

Lòng vui mừng, nàng không khỏi tăng tốc bước chân.

Một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi đứng dưới mái hiên, như đương ngóng nhìn phương xa, nghe thấy động tĩnh, quay đầu.

Ánh mắt chạm nhau, thần sắc hắn nhu hòa.

“Chờ lâu chưa?” Phức Chi đi vào trong đình, hai gò má ánh nét cười, nhẹ giọng hỏi.

Cố Quân nhìn nàng, cười lắc đầu.

Phức Chi nhìn chung quanh một lúc, chỉ thấy cây cối vờn quanh ba mặt, duy chỉ một mặt địa thế thấp, liếc nhìn lại, xa xa có thể nhìn thấy hồ Huyền Vũ bích diệp thủy sắc.

Trong lòng không khỏi tán thưởng nơi đây tuyệt hảo.

“Chàng thường tới đây à?” Phức Chi quay sang Cố Quân, hỏi.

Cố Quân mỉm cười: “Cũng không năng tới lắm.” Lúc này, dường như hắn nhớ tới gì đó, đưa tay mò vào trong ngực, sau đó, móc ra một cái túi vải lụa be bé.

Phức Chi kinh ngạc nhìn hắn.

Cố Quân mở vải lụa ra.

Phức Chi trông, chỉ thấy hóa ra là một miếng bội đeo hoa văn con ly tinh xảo.

Cố Quân nhìn về phía Phức Chi, thoáng đến gần, cúi đầu xuống, tinh tế buộc dây thao nơi thắt lưng của nàng.

Phức Chi nhìn chằm chằm động tác của hắn, giật mình một hồi, bỗng nhiên đỏ mặt.

“… Làm sao để kết ân tình? Hãy lấy ngọc đẹp thắt cùng la anh.”* Nàng nhớ tới mỗi khi cô dâu xuất giá, mọi người cũng sẽ hát bài tán ca, bên tai chợt càng thêm nóng.

*Trích từ “Định tình thi” của Bà Khâm thời Hán. “La anh” là cái dây buộc ngọc.

“Mười lăm hôm ấy sinh nhật em, vốn ta nên có quà, lại nhất thời nghĩ không ra thứ gì.” Chỉ nghe Cố Quân trầm giọng: “Cho đến hôm qua lật ra vật này, mới cảm thấy hợp ý.”

Phức Chi gật đầu, cúi đầu nhìn miếng bội hoa văn con ly kia, chỉ thấy quanh thân oánh nhuận, hình dạng và cấu tạo đều tinh tế tiểu xảo.

“Đây là gì vậy?” Nàng nhỏ giọng hỏi.

“Đây là đồ cha tặng ta lúc ta tròn tuổi, vẫn luôn đeo đến lúc cập quan.” Cố Quân một bên thắt nút dây thao, một bên đáp. Một lát sau, ngọc bội đeo xong, hắn đương muốn nhìn kỹ, lại phát hiện Phức Chi cũng đưa tay, tháo miếng ngọc trụy trên eo nàng ra.

Nàng ngó ngó Cố Quân, hai gò má ửng hồng, cũng đeo bạch ngọc trụy ngang hông hắn.

“Vật này cũng là lúc em tròn tuổi thì cha mẹ tặng cho, đeo đến buổi tối đó ở Để Lư… giờ, tặng cho chàng.” Phức Chi nói, lời tuy chậm, tim đã đập “thình thịch” rung động.

Cố Quân không cất tiếng.

Phức Chi ngẩng đầu, chỉ thấy hắn cười mỉm nhìn mình chăm chú, ánh mắt sâu sắc mà nhiệt liệt, trên khuôn mặt màu mạch, dường như nhấp nhô ửng đỏ.

Bỗng nhiên, “cạch” một tiếng, cách đó không xa truyền đến tiếng nhánh cây bị bẻ gãy.

Hai người chuyển đầu nhìn lại, bỗng nhiên giật mình.

Tạ Trăn đang đứng nơi cách ly đình hơn mấy bước, cả người đứng thẳng, lẳng lặng mà nhìn hai người.

Phức Chi mở to hai mắt, không khỏi thoáng đứng lên.

Tạ Trăn không nói gì, vẫn đứng nơi đó. Hắn nhìn Phức Chi, ánh mắt rơi vào bên trên váy nàng, một lát sau, lại chuyển sang bên hông Cố Quân.

Phức Chi vốn tưởng rằng nơi đây yên lặng, không có ai đến, há biết thật vừa đúng lúc, lại gặp gỡ Tạ Trăn. Nàng nhìn Cố Quân, lại nhìn hắn, quẫn bách cười cười: “Nguyên Đức.”

Tạ Trăn nhìn nàng, vẻ mặt khó phân biệt. Một lát sau, hắn hít một hơi thật sâu, chợt quay người rời đi.

Phức Chi sửng sốt: “Nguyên Đức…”

Tiếng nói còn bên miệng, Tạ Trăn cũng đã đi xa, sau đó, bóng lưng mờ nhạt liền biến mất trong rừng cây sum suê.

Trên tay bỗng nhiên bị nắm chặt lại.

Phức Chi ngẩng đầu.

Cố Quân nhìn nàng: “Đi lên núi một lúc đi.”

Phức Chi lại có hơi giật mình lo lắng, nhìn hắn, lại nhìn phương hướng Tạ Trăn rời đi, một lát sau, khẽ gật.

Cố Quân cười một tiếng, nắm tay nàng ra khỏi đình, đi lên trên núi.

Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi. Giọng nói trong lòng Phức Chi khuyên nhủ, dù sao cuối cùng cũng sẽ có một ngày cần nói với anh ấy.

Nghĩ vậy, nàng không khỏi quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy trên con đường cây cối xanh tươi mà tịch liêu, rơi vào trong mắt, lại cảm thấy có chút chột dạ, tựa hồ mơ hồ khơi lên thứ gì đó, cứ mãi không buông xuống được…

Dưới bóng cây bên cạnh ao Huyền Vũ, Trịnh thị đang cùng mẹ con Ngô thị ngồi trên ghế, nhìn cảnh hoa trong hồ, nói chuyện phiếm giải trí.

Trịnh thị và Ngô thị trò chuyện một hồi, nhìn sang bên cạnh một cái, phát hiện Diêu Yên cũng không nói gì, tựa hồ đang nghe chị em Lý thị nói chuyện, ánh mắt lại yên lặng nhìn một bên, không biết đang suy nghĩ gì.

“Vẫn cảm thấy khó chịu à?” Trịnh thị hỏi nàng ta.

Sau một lát, Diêu Yên mới quay đầu. Nàng ta nhìn Trịnh thị, thần sắc lại có chút giật mình: “Dạ?”

Trịnh thị cảm thấy sắc mặt nàng ta khác thường, chân mày hơi nhíu lại: “Làm sao rồi?”

Diêu Yên lắc đầu, nhưng không nói gì, quay đầu sang chỗ khác.

Trịnh thị nghi hoặc trong bụng.

Mới rồi lúc Đậu thị trèo lên thuyền, Diêu Yên không biết đi đâu. Qua khoảng nửa khắc, nàng ta trở về, thần sắc lại ảm đạm, như mất hồn. Lúc này Trịnh thị hỏi thăm, Diêu Yên lại chỉ nói bụng khó chịu, về sau, ngậm miệng không nói. Mẹ con hai người gần đây có rạn nứt, lại đang lúc trước công chúng, Trịnh thị không tiện hỏi nhiều, chỉ dẫn nàng ta theo người giám sát chặt chẽ, có chuyện về nhà lại nói.

Trịnh thị nhìn dáng vẻ con gái hờ hững lạnh lẽo, trong lòng thở dài, không để ý tới nàng ta nữa, quay đầu lại nói chuyện cùng Ngô thị.

Diêu Yên nhìn hồ Huyền Vũ hạm đạm nở rộ, trong đầu vẫn nghĩ đến dáng vẻ Tạ Trăn vừa rồi, vẫn sợ hãi.

Mỗi một chữ Tạ Trăn nói đều in dấu thật sâu trong lòng, quấn chặt nàng ta đau đớn khó nhịn.

Nàng ta không biết mình làm sao mà trở về ngồi ở chỗ này được, chỉ cảm thấy uể oải vô cùng, ngơ ngơ ngác ngác, muốn trốn đi, lại không chỗ có nào đi được.

“… Tạ lang phong thái tuyệt thế, là nhân tài kiệt xuất trong biển người, đến bên cạnh cậu ta, cũng quang thải vô hạn, khiến thiên hạ ao ước, đây là vinh hạnh đặc biệt của nữ tử, đúng không?”

“… Tuy là chị Phức Chi con tương lai gả cho Tạ lang, nhìn thấy Hoàng hậu, cũng cần phải chắp tay làm đại lễ không phải sao?”

Tạ Trăn nhìn nàng ta chăm chú: “Phức Chi chính là chị họ của Nữ quân, có thể so với người ruột thịt, lại chẳng biết Nữ quân coi Phức Chi là gì?”



Dưới ánh mặt trời, gió nam ấm áp chầm chậm, tay nàng ta lại lạnh như nắm băng.

Bên môi Diêu Yên bỗng hiện lên nụ cười khổ. Nàng ta luôn cảm thấy mình thông minh, nhưng ý đồ kia, khi nàng ta còn chưa thấy rõ, mẫu thân lại sớm đã trông được thấu triệt, Tạ Trăn cũng dòm là ra.

“… chiếc trâm châu kia?” bên cạnh Diêu Yên, Lý Quỳnh đương nói chuyện với Lý Châu: “Ngày ấy chị cũng thấy, cũng cảm thấy rất đẹp.”

Lý Châu gật đầu, thở dài: “Nhưng Trương Anh nói với em, trâm châu kia đeo lên thì kén người, chỉ sợ khó phối.”

Lý Quỳnh xem thường: “Trương Anh thích nhất là mấy từ mê hoặc. Theo chị thấy, chỉ là kén người thì có làm sao, mua trước là được.”

Lý Châu gật đầu: “Em cũng nghĩ như vậy, bây giờ không mua, sau này gặp không được nữa cũng chưa biết chừng…”

Diêu Yên bỗng nhiên đứng dậy.

“Tôi đi một lúc sẽ về.” Nàng ta làm lễ trước vẻ mặt kinh ngạc của Trịnh thị và đám người, bước nhanh rời đi bữa tiệc.

Bên trong Tây phủ Diêu thị, Diêu Kiền vẫn như cũ, lưng tựa tấm đệm mềm, ngồi bên trên giường nằm mở sách.

“Chúa công.” Một người ở đi tới, thi lễ với ông, bẩm: “Có khách tới chơi.”

Diêu Kiền cũng không ngẩng đầu lên, dém dém áo mỏng khoác trên người, nhàn nhạt hỏi: “Ai?”

Người hầu có chút do dự, nhìn Diêu Kiền, nói: “Là một người phụ nữ, nhưng không báo danh ạ.” Đoạn, dâng lên một thứ: “Bà ấy nói chúa công thấy vật này sẽ biết được.”

Diêu Kiền nhìn lại, giật mình.

Đó là một cái hộp trang điểm, lớn cỡ lòng bàn tay, khắc hoa mai.

Một lát sau, Diêu Kiền chậm rãi tiếp nhận hộp trang điểm trong tay, ánh mắt rơi đó. Chỉ thấy sơn bên trên đàn mộc đã bong ra từng mảng, lại vẫn tinh xảo sáng ngời.

Trong lòng bật ra mấy chuyện xưa, chốc lát sau, ông thở dài, nói với người hầu: “Mời bà ấy vào là được.”

Người hầu đáp vâng, lui ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.