Ngày Xuân Oanh Hót/Xuân Oanh Chuyển

Chương 47



Editor: Tây An

Qua không lâu, một loạt tiếng bước chân xột xoạt vang lên bên ngoài, gia nhân bẩm báo khách nhân đã tới.

Diêu Kiền đáp ừ.

Bên ngoài màn trướng, ánh sáng nhàn nhạt xuyên tới. Châu ngọc khẽ vang, một bóng dáng mộc mạc đạp trên mặt đất ánh sáng mông lung, chậm rãi đi tới.

“Rốt cuộc cô vẫn đến.” Diêu Kiền tựa trên tấm đệm mềm, thấp giọng nói.

Đại trưởng công chúa dừng lại cách mấy bước, cởi mạc ly trên đầu xuống, nhìn ông, môi ngậm cười: “Thiếu Kính.”

***

Cây cỏ không ngừng vấp vào giày, mồ hôi bốc lên từ cần cổ và chảy ra từ trong tóc. Bước chân Diêu Yên vội vàng, dọc theo đường mòn vừa rồi hướng đến rừng cây.

Trên đường gặp vài ba sĩ nhân nhàn nhã du lịch, nhìn thấy bộ dáng của nàng ta, lia ánh mắt kinh ngạc tới.

Diêu Yên không để ý tới ai, chỉ liếc mắt nhìn qua phía trước. Hoa mộc hai bên rừng cây không ngừng lui về phía sau, không lâu sau, chỗ rẽ mới rồi liền xuất hiện trước mặt.

Nàng ta phân biệt phương hướng, sau đó, hướng về con đường Tạ Trăn rời đi.

Đường mòn không ngừng kéo dài dưới chân, đi một đoạn, một cái đình nho nhỏ xuất hiện trước mặt, nhưng không thấy bóng ai. Diêu Yên dừng bước chân lại, nhìn lại trước mặt, chỉ thấy đường mòn khúc khuỷu đi lên, lại thông vào trong núi.

Chẳng lẽ là đi rồi?

Diêu Yên nghĩ thầm, nhìn sang một cánh sơn lâm yên tĩnh, lại nhìn hồ Huyền Vũ, tiếng người vui cười nói chuyển văng vẳng truyền đến. Nàng ta cảm thấy Tạ Trăn xưa nay giao tế rộng rãi, du lãm ở chỗ này một lúc, chắc lại đi đến bên hồ cũng chưa biết chừng.

Trong lòng đã quyết định suy nghĩ, Diêu Yên đi về, đến chỗ rẽ, đi sang một bên khác.

Hồ Huyền Vũ vốn là đầm nước trời sinh, bờ hồ hình dáng uốn lượn, nơi góc, cổ thụ dây leo, kỳ thạch lởm chởm, là một nơi cảnh đẹp.

Ngự sử đại phu Quách Hoài cùng hai ba danh sĩ bước đi thong thả xuống từ đình Lâm Ba bên hồ, trông qua bích diệp xanh ngắt mặt ao, tinh thần thanh thản. Ông ta nhìn về phía cạnh, Tạ Trăn đứng một bên, cũng liếc mắt nhìn hồ Huyền Vũ, dưới sắc trời, chỉ thấy mặt mày như mực tô, da thịt như ngọc mài, quả nhiên là minh châu động lòng người.

Trong lòng không khỏi tán thưởng.

Quách Hoài dù kết giao không nhiều với người trẻ tuổi trong triều, lại biết đến thanh danh Tạ Trăn. Hôm nay ông ta cùng hảo hữu tới đây du lãm, vốn là nơi yên tĩnh, không ngờ trên đường lại gặp được Tạ Trăn. Mọi người vừa hay hào hứng, bấy giờ mời hắn cùng dạo, Tạ Trăn không chối, cùng họ đi lên đình Lâm Ba.

Tạ Trăn thanh đàm, ở kinh thành cũng được khen ngợi, song lần này thanh đàm cùng bàn, hắn lại không nói bao nhiêu lời. Lúc mọi người thanh đàm, hắn đáp một đôi lời hỏi, còn lại thì, chỉ ngồi ngay ngắn một bên ngắm cảnh. Biểu hiện lần này của Tạ Trăn, Quách Hoài không cho là ngang ngược, lại còn phải lau mắt mà nhìn người này. Trong bữa tiệc đều là người lớn tuổi, giống Quách Hoài đều không giỏi ăn nói, Tạ Trăn không tranh danh tiếng, cử chỉ lễ nghĩa vừa hay.

“Tạ nghị lang cũng thích thú với sơn thủy à?” Đi đến dưới đình, Quách Hoài mỉm cười hỏi Tạ Trăn.

Tạ Trăn quay đầu, đáp: “Đúng ạ.”

Quách Hoài vuốt râu gật đầu, chậm rãi nói: “Lão phu cũng thích, thường cùng ba năm người bạn leo núi chơi thuyền du lịch, vui lắm vậy thay.”

Tạ Trăn cười khẽ, lễ phép nói: “Do Công đài khoẻ mạnh ạ.”

Mọi người vừa nói vừa đi, đi lên phía trước một đoạn, chỉ thấy cảnh sắc hai bên bỗng nhiên thay đổi. Hồ nước ở ngay cách mấy trượng, cỏ xanh mọc lan, cổ thụ tỏa bóng, những núi đá hình thái khác nhau cùng lục trúc giao nhau, chiếu vào hạm đạm um tùm trong ao, u nhã như tranh.

Quách Hoài nhìn bên kia, thở dài: “Tới chỗ này, lão phu lại nhớ tới hội trạc ca. Năm nay bận rộn, lại chưa xem được.”

Một kẻ sĩ bên cạnh nghe thế, bật cười: “Lại đúng lúc ạ. Công đài có chỗ không biết đó thôi, hội trạc ca này, trước vẫn là do một kỹ nữ ở nơi này thanh ca mà phổ biến.”

“Ồ?” Mọi người còn lại đều kinh ngạc nhìn hắn.

“Danh kỹ?” Một người giật mình ngộ ra: “Có phải ông nói đến Ung…”

Lời còn chưa dứt, phía trước bỗng nhiên vẳng đến tiếng bước chân dồn dập mà nhỏ vụn. Mọi người nhìn lại, sau đó, thấy một cô gái xách váy vội vã đi tới.

Đối mặt nhau, cô gái nhìn thấy Tạ Trăn, bỗng nhiên dừng bước chân.

Tạ Trăn nhìn nàng ta, cũng ngơ ngẩn.

Thần sắc cô gái bất định, mặt lại ửng đỏ. Làm lễ với mọi người xong, nàng ta nhìn về phía Tạ Trăn, nói khẽ: “Công tử có thể cho mượn một bước nói chuyện không.”

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Tạ Trăn.

Quách Hoài nhìn nữ tử kia, lại nhìn Tạ Trăn, một lát sau, bên môi hiện lên ý cười.

“Chúng ta đi trước một bước.” Ông ấy nói với Tạ Trăn.

Tạ Trăn nhìn Diêu Yên, thần sắc nhàn nhạt. Dừng lại một lát, hắn thi lễ với Quách Hoài: “Làm phiền chư công ạ.”

Quách Hoài gật đầu, cùng mọi người đi về phía trước.

Bốn phía chợt hoàn toàn yên tĩnh.

Tạ Trăn đứng chắp tay, nhìn Diêu Yên, không nói lời nào. Ve kêu dài trên nhánh cây, âm thanh vang dội.

Diêu Yên nhìn hắn, tim treo lên cao cao, đập thình thịch kịch liệt.

“Yên nói hai câu rồi sẽ đi.” Nàng ta nói khẽ.

Thần sắc Tạ Trăn nhàn nhạt, vẫn không nói lời nào.

Diêu Yên thở sâu, chốc lát sau, ổn định lại tim, mở miệng nói: “Công tử vừa rồi nói không sai, đối với chị Phức Chi quả thật Yên có bận lòng, từng làm chuyện gì, Yên cũng không muốn tranh luận.” Trên mặt nàng ta như phải bỏng, hốc mắt lại tràn lên cơn cay cay: “Yên ngưỡng mộ công tử lâu đến vậy, hôm nay đến tìm công tử, cũng biết xấu hổ không chịu nổi. Chỉ vì trong nhà ép uổng, Yên không muốn vào chốn cung đình, nghĩ ra, thì cũng chỉ có công tử…”

Giọng nàng ta yếu dần, lại xấu hổ đến mức cũng không còn cách nào nói tiếp, cúi đầu không dám nhìn trước mặt.

Bốn phía như ngưng đọng, không một làn gió nào, chỉ còn lại ve vẫn kêu từng tiếng quấn bên tai.

Qua không biết bao lâu, chỉ nghe một giọng nói nhẹ nhàng thở dài: “Nữ quân sao lại phải khổ như vậy?”

Diêu Yên ngẩng đầu.

Tạ Trăn nhìn nàng ta chăm chú, hai con ngươi như mực.

“Được Nữ quan hậu ái, Trăn cảm kích trong lòng.” Hắn mở miệng nói, giọng trầm thấp: “Nhưng sở cầu của Nữ quân, Trăn không thể chia sớt, không phải không thể, thực sự là không muốn.”

Diêu Yên nhìn hắn, không nhúc nhích.

“Trăn vốn là người vô tâm, rất lấy làm thẹn với Nữ quân.” giọng nói hắn vẫn tao nhã như cũ, như gió nhẹ qua tai, lại không khiến người suy nghĩ giống lúc trước. Rơi vào trong tim Diêu Yên, huyết dịch như đóng băng, ngưng tụ lại từng cục.

Một hồi lâu, Diêu Yên khó khăn hé miệng: “Vậy chị Phức Chi thì sao? Công tử cũng là vô tâm ư?”

Tạ Trăn liền giật mình, một lát sau, bên môi hiện lên một thoáng cười yếu ớt, lại như ngậm lấy đắng cay.

Hắn nhìn Diêu Yên một cái thật sâu, không có trả lời, chỉ vái chào nàng ta, quay người đi.

Diêu Yên nhìn hắn, bỗng nhiên, nước mắt làm mờ nhòe thân ảnh kia. Nàng ta vội nâng tay áo lau đi, mới thấy tay áo Tạ Trăn khẽ bay lên, chỉ còn lại một bóng lưng mơ hồ xa xôi.

Nàng ta nhắm mắt lại thật sâu, lại mở ra. Ve kêu dài, trên đường chỉ còn lại một mình nàng ta, hết thảy mới rồi lại thoáng như mộng cảnh.

Giật mình lo lắng một hồi lâu, nàng ta thở sâu, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Trong lòng căng phình đến đau nhức, giờ đây lại bình tĩnh vô cùng. Chỉ cảm thấy chút nhớ nhung và không cam lòng còn sót kia, cũng nhờ dăm ba câu của Tạ Trăn, như gió quét lá rụng chôn vùi.

Gió nhẹ thổi đến, ý lạnh quanh thân từng cơn. Trên tay như nắm chặt cái gì đó, cấn đến đau nhức, nàng ta cúi đầu nhìn lại, là túi thơm đeo trên lưng, mới rồi tay cầm quá chặt, lại bị lôi xuống.

Diêu Yên bỗng nhiên cười khổ.

Với nàng ta mà nói, Tạ Trăn vốn là người đưa tay khó chạm đến, nhưng dù trong lòng mình còn có ý nghĩ xằng bậy, thì bây giờ cánh tay cũng bị đâm rách mà thất bại thảm hại, có thể nói gieo gió gặt bão. Chuyện hôm nay, cứ đặt ở hôm qua, có là nghĩ cũng không dám nghĩ đâu…

Si niệm do mình, há lại không vướng víu? Cũng tốt, cũng tốt thôi!

Diêu Yên nhìn chằm chằm túi thơm, đột nhiên đưa tay, dùng sức toàn thân ném túi thơm sang bên đường.

Phía dưới túi thơm có thêm miếng ngọc, nặng nề bay về rừng cây bên kia. Sau đó, bỗng nhiên nghe được một tiếng “á”, hình như có người kêu đau.

Diêu Yên ngẩn người, quay đầu nhìn lại.

Ngu Dương hầu Vương Toản, trong tay cầm lấy một chùm hạm đạm mới gãy, xuất hiện trên từ con đường lát từ đá san sát gồ ghề bên cạnh hồ.

***

“Thiếu Kính có biết tiên phu của ta làm sao mà mất sớm không?” bên trong phòng, Đại trưởng công chúa ngồi trước án, tay nâng chén trà, mở miệng nói.

Diêu Kiền tựa bên trên tấm đệm mềm, lẳng lặng mà nhìn bà.

Đại trưởng công chúa chậm rãi thổi một hơi vào trà: “Hoàng huynh ta hại chết đấy.”

Diêu Kiền khẽ giật mình.

Cố thị chính là công thần khai quốc, căn cơ sâu xa. Tiên phu của Đại trưởng công chúa Cố Thiên, là trưởng tử của Cố thị, anh cả của Cố Tiển.

Cố Thiên giỏi cưỡi giỏi bắn, thuộc lòng binh sách. Năm đó đúng vào lúc phương bắc của họa Hồ, mà tướng tài trong triều khuyết thiếu, Cố Thiên trổ hết tài năng, nhận mệnh làm Đại tướng quân, lĩnh sáu vạn tinh kỵ bắc kích Tiên Ti, lập được công lao chưa từng có. Mười mấy năm trước, Cố Thiên thanh danh đương thịnh, lại ngã gãy cổ trong một lần cưỡi ngựa đi săn, mất mạng tại chỗ.

Việc này lúc mới xảy ra, thiên hạ xôn xao. Mỗi lần mọi người nhắc đến, luôn nói trời cao ghen ghét anh tài.

Đại trưởng công chúa nhìn về phía Diêu Kiền, mỉm cười: “Thiếu Kính, bọn họ cho rằng là đã làm đến mức giọt nước không lọt, nhưng ta cứ là biết. Lão ta muốn để lại cho con trai một triều đình dễ quản, không ngờ, sau lưng Cố Thiên còn có Cố Tiển.”

Ánh mắt Diêu Kiền ngưng tụ lại.

Bên trong phòng ánh sáng mờ mịt, ánh mắt Đại trưởng công chúa lại sáng tỏ: “Anh có biết lão đa nghi đến mức nào không? Ta nói với lão muốn tái giá, lão không chút nghĩ ngợi bèn đồng ý, Tông Chính phản đối cũng lờ đi.”

Diêu Kiền nhìn Đại trưởng công chúa, vẻ mặt bà ta vẫn tinh xảo như cũ, so với hai mươi năm trước thì cơ hồ không khác biệt, nhưng lại như mang theo chút gì đó xa lạ.

Sau đó, ông hít một hơi thật dài, thản nhiên nói: “Cô muốn ta làm gì?”

Đại trưởng công chúa ngước hai con ngươi lên, nhìn ông thẳng tắp: “Con ta phải cưới trưởng công chúa.”

Trong lòng Diêu Kiền đã sớm biết đại khái, nghe được lời ấy, nhàn nhạt cười một tiếng: “Hẳn là cô tìm sai người nhỉ? Việc này đi nói với quý công tử há lại không tốt hơn à?”

“Thiếu Kính cho rằng nó không biết à?” Đại trưởng công chúa cũng cười cười, giọng trầm: “Nó biết tất cả mọi chuyện. Thiếu Kính cũng biết con người Mạnh Hiền, anh ta không thích gút mắc trong triều, bèn cũng dạy dỗ Phủ Thần thành người như anh ta. Nhưng thân ở đó, há được tùy tính? Thiếu Kính lại nhìn xem, dù anh ta hay là Phủ Thần, ở vị trí như vậy, ai có thể siêu thoát.”

Đoạn, bà nghiêm mặt nhìn thẳng Diêu Kiền, chữ chữ rõ ràng: “Nếu Nữ quân gả vào Cố phủ, gió nổi sóng dậy, cũng không thể không đếm xỉa đến, Thiếu Kính nói có phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.