Ngày Xuân Oanh Hót/Xuân Oanh Chuyển

Chương 52



Editor: Tây An

Buổi chiều, Phức Chi ở trong phòng Diêu Kiền chăm sóc ông vào giấc ngủ, thị tỳ bỗng nhiên đến, lập tức mời nàng ra ngoài.

“Làm sao thế?” ra đến bên ngoài, Phức Chi hỏi thị.

Thị tỳ có phần ngượng ngùng, ngập ngừng nói nói: “Tiểu tỳ mới trở về từ bên ngoài, gặp Vũ Uy hầu, ừm… ngài ấy muốn gặp Nữ Quân.”

Phức Chi mừng rỡ, vội hỏi: “Ngài ấy ở đâu?”

Thị tỳ nói: “Ở ngay cửa tây ạ.”

Phức Chi ngẫm nghĩ, bàn giao cho thị chiếu cố Diêu Kiền, bước nhanh đến cửa tây.

Cửa tây trạch viện là một cửa lệch, buổi tối, người hầu phần lớn đã đi nghỉ ngơi, bên này cô quạnh vắng tanh.

Nhờ ánh trăng, Phức Chi mở cửa then cài ra, một bóng dáng cao cao xuất hiện trước mặt, dưới ánh trăng, mặt mày rõ ràng, chính là Cố Quân.

“Sao giờ lại đến vậy?” Phức Chi vừa vui lại vừa quái lạ, đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, hỏi hắn.

“Mới từ cung trong về, mới nhận được tin.” Cố Quân đáp.

Lúc này Phức Chi mới phát hiện trên người hắn vẫn mặc triều phục ban ngày, trong lòng không khỏi nóng lên.

“Em nói Diêu tiến sĩ phải đi à?” Cố Quân không nói nhiều, hỏi ngay sau đó.

Thần sắc Phức Chi hơi ảm đạm, gật đầu nói: “Đúng vậy. Hôm qua đã kể sơ qua với triều đình, mấy ngày sau sư phụ em đến sẽ phải khởi hành.”

Cố Quân nhìn nàng, ánh trăng đổ xuống cái bóng nhàn nhạt giữa lông mày.

“Ý của em thế nào?” Hắn thấp giọng nói.

Phức Chi nhìn hắn, suy nghĩ, một lát sau, nói khẽ: “Thuở nhỏ em mất chỗ dựa dẫm, đều nhờ chú chiếu cố cả. Bây giờ tình trạng ông như vậy, em phải theo hầu bên cạnh.”

Cố Quân không nói tiếng nào.

Cách đó không xa, mấy kẻ say khướt về đêm đi qua cửa ngõ. Ầm ĩ một lúc xong, chung quanh lại tiếp tục yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng dế kêu trong góc tường truyền đến, tràn ngập bên tai.

“Ta biết rồi.” Cố Quân thở sâu, chậm rãi nói.

Phức Chi kinh ngạc ngẩng đầu.

Chỉ thấy thần sắc Cố Quân bình tĩnh, bên môi lại mang theo dáng vẻ hớn hở nhàn nhạt.

“Chàng không buồn bực à?” Phức Chi hỏi.

“Buồn bực gì?” Cố Quân lơ đễnh, nói: “Nếu chú ta bị bệnh, em có mong ta không chăm sóc ông không?”

Phức Chi lắc đầu.

Ánh mắt Cố Quân rạng rỡ mà nhìn Phức Chi, chậm rãi nói: “Em vẫn nguyện lòng gả cho ta chứ?”

Phức Chi sửng sốt, lập tức, chỉ cảm thấy nơi cổ chợt vọt lên luồng hơi nóng.

Cố Quân nhìn nàng chằm chằm.

Phức Chi cảm thấy đột ngột không thôi, tim kích động thình thịch, mở miệng, lại chỉ hàm hồ nói: “Dạ…”

Cố Quân bật cười, bỗng nhiên đưa tay ôm nàng ngay vào trong ngực.

Phức Chi xấu hổ không chịu nổi, chạm đến lồ ng ngực ấm áp kia, nhưng trong lòng an tâm vô cùng. Một lát sau, duỗi hai tay ra, vòng bên hông của hắn.

“Chàng có thể chờ em không?” Phức Chi tựa trán ở trên vai Cố Quân, lầm bầm hỏi.

Cố Quân cười khẽ, không nói tiếng nào, lại đưa hai tay ôm chặt, cằm chống trên tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt v e. Ngẩng đầu, ánh trăng như khay bạc, lẳng lặng treo trên đỉnh đầu, thấu triệt sáng tỏ…

Phức Chi trở lại phòng Diêu Kiền, thấy cây đèn bên cạnh án vẫn sáng, đi qua, muốn thổi tắt nó.

“Phức Chi.” Sau lưng bỗng nhiên vẳng đến giọng Diêu Kiền.

Nàng quay đầu, thấy Diêu Kiền hãy còn tỉnh dậy, đang nằm trên giường nhìn nàng.

“Sao chú còn chưa ngủ ạ?” sau khi Phức Chi kinh ngạc, cười cười, đi qua nhẹ giọng hỏi.

Diêu Kiền không trả lời, chỉ chỉ bát nước trên bàn.

Phức Chi đi tới, hầu Diêu Kiền ngồi dậy, để ông uống.

Uống mấy ngụm nhỏ, Diêu Kiền trả lại Phức Chi bát nước, chậm rãi tựa trên tấm đệm mềm.

“Chú lại ngủ không được ạ?” Phức Chi ngồi xuống bên cạnh giường, ấm giọng nói.

Diêu Kiền cười khẽ, nhìn nàng: “Phức Chi cũng đâu nghỉ ngơi.”

Ánh mắt ông trong suốt, Phức Chi mím môi cười cười, không nói lời nào, quay đầu đi, giúp ông dém chăn.

“Phức Chi, con có nguyện lòng gả cho Vũ Uy hầu không?” Diêu Kiền bỗng nhiên hỏi.

Phức Chi ngơ ngẩn, quay đầu.

Diêu Kiền nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh mà nghiêm túc.

Trong một đêm bị hỏi hai lần, Phức Chi ngượng ngập, trên mặt vẫn nóng, lại không hoảng loạn như vừa rồi.

“Nguyện ạ.” Nàng khẽ cúi đầu, đáp.

Diêu Kiền nhìn nàng chăm chú, khẽ gật đầu.

“Phức Chi có biết Đại trưởng công chúa không?” Một lát sau, ông chậm rãi hỏi.

Phức Chi ngẩng đầu nhìn ông, trả lời: “Biết ạ. Đại trưởng công chúa chính là mẹ của Vũ Uy hầu, hôm ấy Phức Chi theo chú đi cung Diên Thọ, từng gặp một lần.”

“Phức Chi cho rằng người này thế nào?”

Phức Chi cười cười, nói sự thật: “Chắc là người vô cùng lợi hại ạ.”

“Ồ?” Diêu Kiền nhìn nàng một cái: “Con sợ bà ta không?”

Phức Chi nghĩ ngợi, nói: “Giờ Phức Chi chưa biết, nhưng Phức Chi biết, tương lai người con sớm chiều đối diện, không phải là Đại trưởng công chúa.”

Diêu Kiền nghe vậy, lông mày hiện lên vẻ kinh ngạc, khẽ nhướng lên.

Một lát sau, bỗng nhiên ông cười khẽ, càng thêm không thể kìm, cuối cùng, thở phì phò, tựa về tấm đệm đằng sau.

“Không ngờ Phức Chi lại có kiến giải như vậy.” Một hồi lâu sau, ông nhìn trên màn, nói: “Đại Tư Mã từng nói với ta, con gả đi rồi, tất sẽ không bạc đãi. Ta kết bạn với ông ấy nhiều năm, biết rõ tính nết ông, là người đáng hứa hẹn, cũng không cần phải lo lắng.”

Phức Chi đương giúp ông thuận khí, nghe nói vậy, mặt đỏ ửng.

“Chỉ là…” Diêu Kiền ho hai tiếng nhẹ nhàng, tiếp tục nói: “Chú lo cho con, Cố thị thanh thế hiển hách, lại không tránh khỏi phân tranh gút mắc, sợ con bị liên lụy.” đoạn, ông nhìn Phức Chi: “Chú biết trước nay con có kiến giải, chỉ là kinh nghiệm sống con chưa nhiều, hôn nhân đại sự, phải nghĩ sâu tính kỹ mới được.”

Phức Chi nhìn Diêu Kiền, thần sắc trên mặt dần lặng đi. Nàng suy tư một hồi, nói: “Chú nói vậy có lý ạ. Phức Chi nghe rằng người chốn phàm, dù sang hèn giàu nghèo, cũng không thể tránh được đủ điều phiền não, cho nên con thấy, đời này có được đến một người tri tâm, đã là đủ ạ.”

Diêu Kiền lẳng lặng nhìn nàng chăm chú.

Phức Chi nhìn lại ông, ánh mắt thanh thản.

“Vậy à.” Diêu Kiền cười cười, ngửa đầu trên tấm đệm mềm, nhắm mắt không nói gì.

***

“Chuyện thượng nhiệm ở Ba Quận, đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”

Trên điện Phất Vân cung Tử Vi, Hoàng đế ngồi trước bàn cờ, trong tay cầm quân đen, giọng nói không nhanh không chậm.

Tạ Trăn ngồi ngay ngắn đối diện, trong tay cầm quân trắng, nghe vậy, khẽ gật đầu: “Đã đầy đủ ạ, trong vòng mười ngày là có thể chuyển đi.”

Hoàng đế ngước mắt, mỉm cười, lại tiếp tục nhìn về bàn cờ, đặt quân cờ vào một góc: “Hôm qua ở bữa tiệc các danh sĩ, lệnh tôn đến yết kiến, cố ý cầu hôn Trưởng công chúa cho khanh.”

Bàn tay cầm cờ trắng bất chợt dừng lại giữa không trung.

Tạ Trăn nhìn chằm chằm ván cờ, đặt quân cờ xuống, ngồi thẳng về sau, lại vái Hoàng đế: “Thần đeo trách nhiệm, không dám bàn chuyện đón dâu.”

Hoàng đế liếc hắn một cái, cười cười: “Khanh câu thúc làm chi. Lần này đi Ba Quận, núi cao nước xa, dù sao cũng nên dàn xếp gia thất trước mới được.”

Tạ Trăn vẫn lạy: “Kính bẩm bệ hạ, lần này đi hung hiểm khó liệu, nếu vạn nhất có bề gì, chẳng hóa là kéo theo người khác lầm lạc.”

Hoàng đế nhìn hắn, chốc lát sau, nở nụ cười.

“Khanh thực đa lễ.” Y mỉm cười chỉ chỉ bàn cờ, thản nhiên nói: “Mấy chuyện bên lề, không cần lo lắng, hôm nay quân thần ta chỉ bàn cờ.”

“Vâng.” Tạ Trăn cũng mỉm cười, ngồi dậy.

Phức Chi không ngờ, ngày hôm sau, người làm mai của Cố phủ mang ngỗng đến nhà.

Gia nhân bẩm báo xong, Diêu Kiền mặc quần áo đội quan, thu dọn chỉnh tề, bước thong thả ra công đường gặp người làm mối. Phức Chi đang ở chỗ Lư Tung xem xét chuẩn bị nơi ở cho Bạch Thạch tán nhân, khi nàng nghe tin vội trở về, chỉ thấy người làm mai đã đi ra, ở trước bậc cửa không ngừng chắp tay làm lễ với Diêu Kiền.

“Chúc mừng Diêu công đại hỉ!” mặt lão tươi cười nói.”Đợi dư trở về báo cáo với Đại Tư Mã, ít ngày nữa sẽ mang sính lễ tới!”

Ý cười Diêu Kiền tao nhã, trả lễ nói: “Làm phiền túc hạ, mỗ lặng chờ tin lành.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.