Ngày Xuân Oanh Hót

Chương 72: Trốn đi



Editor: Tây An

Ở Bồ Lĩnh phía đông Ba Quận, màu rừng cây đã dần tiêu điều.

Thái Anh đi đến dưới mái hiên của sương phòng, chỉ nhác ánh nắng sáng rỡ, hòa cùng lá vàng rụng đầy đất đẹp vô hậu. Tiếng gõ khánh trên điện cách đó không xa đinh đang truyền đến, ở nơi đình viện yên tĩnh này nghe phá lệ vang dội. Thái Anh trông một hồi, quay người đi về phòng.

Nhưng trong lòng khó mà bình tĩnh. Nàng ấy tới quán Bạch Lộ đã hai ngày, ngày mai chính là ngày giỗ mẫu thân, mà mãi không có tin tức gì của Thái Sướng. Tình thế Ba Quận bây giờ, quả thực nàng ấy suy đoán không được. Vương thái tử gặp nạn, người trong quận đều nói là triều đình hạ độc thủ, đối với vị thừa tướng Thái Sướng mà triều đình phái tới thì Bộc Dương Vương lại cung kính không đổi. Lúc Thái Sướng đến vương phủ thăm viếng, Bộc Dương Vương còn từng tự mình ra ngoài đón.

Nhưng Bộc Dương Vương càng như vậy, Thái Anh càng không yên lòng. Nếu không phải pháp hội mười năm của mẫu thân là đại sự, thì nàng ấy nhất định không rời Cẩm Thành.

Thái Anh ngồi xuống bên cạnh giường, mở hành lý của mình ra, một cái hộp gỗ vuông ở trong đó.

Cái hộp gỗ này Thái Anh rất quen, bên trong có di vật của mẫu thân nàng, ngày giỗ hàng năm, Thái Sướng đều sẽ mang cái hộp gỗ này phụng linh tiền, tưởng nhớ một hồi.

“... A Anh cứ đem vật này đến trước, sớm tối cung phụng, vạn sự phải nghe theo chân nhân sai bảo.” Trước khi đi, Thái Sướng đem hộp gỗ giao cho Thái Anh, dặn dò.

Thái Anh mở hộp gỗ ra, bên trong, một túm tóc đặt đoan chính trong tấm lụa trắng, dây buộc xanh, chính là vật năm đó mẫu thân để lại. Nhìn vật nhớ người, Thái Anh thở dài, đóng hộp gỗ lại, bưng nó đứng dậy đi về tiền đường.

Sáng sớm, Tạ Trăn vừa rửa mặt xong, liền nghe gia nhân đến báo, nói quận trưởng Lưu Khả đã đến. Tạ Trăn ừ một tiếng, ung dung chỉnh trang y quan một lúc, đi ra cửa.

Trên công đường, Lưu Khả quả là đã đợi ở đó.

Nhìn thấy Tạ Trăn cẩm bào ngọc quan, ánh mắt Lưu Khả khẽ động, vẻ mặt tươi cười tiến lên thở dài: “Hôm nay phong thái Sứ quân rất rất cao đó ạ.”

Tạ Trăn cười nhạt, hoàn lễ nói: “Phủ quân đến mời, Trăn sao dám thất lễ.” đoạn, như suy tư, hỏi Lưu Khả: “Hôm nay theo phủ quân đi thăm đại doanh quận binh, vậy mặc thế này có phải không ổn?”

Lưu Khả nghe vậy, vội vàng lắc đầu mà cười: “Sứ quân nói sai rồi, như thế nào mà không ổn?”

Tạ Trăn cũng cười, cùng Lưu Khả làm lễ rồi xuất phủ.

Trước cửa, quận binh đeo đao cầm giáo, ôm xa giá của Lưu Khả ở chính giữa. Mã Chu và một đám gia nhân cũng dẫn một chiếc xe ngựa ra, Tạ Trăn mang thần sắc ung dung, làm lễ với Lưu khả, rồi ngồi lê xe.

Xa giá chậm rãi đi trong sự tiền hô hậu ủng của tòng nhân, ánh nắng chiếu vào trên đầu giáo của quận binh, trông bóng lóa.

Khi đi đường, lại phi thường náo nhiệt. Lưu Khả ngồi trên xe phát hiện hai bên chẳng biết từ lúc nào đã có rất nhiều sĩ thứ bách tính tụ tập, càng ngày càng nhiều.

“Đó là Minh Châu công tử Tạ lang đó!” ông ta nghe thấy có người la lớn.

Lưu Khả giật mình, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy kẻ sĩ và bình dân bên đường tựa hồ lại càng thêm kích động, nhao nhao vây tới.

Trên xe sau, Tạ Trăn ngồi nghiêm chỉnh, gò má treo nụ cười tao nhã, như minh châu chói lọi.

Bách tính Cẩm Thành nghe nói về mỹ danh của vị Diêm vụ sử này, nhưng ngày bình thường hắn xuất hành đều đi xe rủ màn, chưa bao giờ lộ diện trước mặt mọi người. Hôm nay hiếm khi được nhìn thấy chân dung, mọi người không khỏi mừng rỡ, đều tranh nhau trông.

Đám người càng thêm hỗn loạn, xe ngựa khó đi. Quận binh vội huy động trong trường mâu tay, cản người hô mở đường, gian nan tiến lên.

Vất vả lắm mới ra được đường cái, phía trước, thủy đạo ngang qua Cẩm Thành, hai bên bờ trường kiều nối liền. Đúng vu nhật, thủy đạo mở cống, thi thoảng có thuyền bè lui tới trên thủy đạo, vận chuyển hàng hóa.

Bách tính vẫn muốn đi theo, Lưu Khả rất mất kiên nhẫn, lệnh cho quận binh giữ lại đầu cầu, để xa giá qua trước.

Lúc này, hai bên bờ thủy đạo bỗng nhiên truyền đến một tiếng kinh hô.

Lưu Khả trông lại, chỉ thấy một chiếc thuyền lớn chở đầy hàng hóa, đương lái tới trường kiều. Phía trên kia là hàng hóa chồng cao cao, hình như có thể đâm vào gầm cầu.

Lưu Khả giật mình.

“Không được! Không được!” người trên bờ hét to với con thuyền.

Mấy người trên thuyền cũng rối ren, vội chống lan can dài, mắt thấy hàng hóa sắp va vào gầm cầu, chợt dừng lại. Mọi người đều thở phào một hơi.

Lúc này, Lưu Khả đột nhiên phát hiện xa giá phía sau ngừng lại, nhìn lại, thấy Tạ Trăn đã bỏ xe. Chẳng biết từ lúc nào hắn đã cởi ngoại bào rộng rãi, lộ ra trang phục bên trong, bước khỏi dầm cầu, nhanh nhẹn nhảy lên trên thuyền chở hàng.

Chuyện đột nhiên xảy ra, mọi người đều kinh ngạc không thôi, khi Lưu Khả lớn tiếng sai người ngăn cản, Tạ Trăn và mấy tên gia nhân lại chẳng biết lấy đao từ đâu ra, ép người xông tới.

Lưu Khả bỏ bụng câu không hay, vội lớn tiếng thét ra lệnh quận binh, bất đắc dĩ quận binh ở đầu cầu vội vàng dây dưa với bách tính, khi chạy đến, Tạ Trăn và một đám gia nhân đã lên trên thuyền hàng.

Sớm đã có một con thuyền nhỏ nhẹ nhàng hầu một bên, Tạ Trăn lên thuyền, quay đầu nở nụ cười với Lưu Khả trợn mắt hốc mồm trên cầu, cất cao giọng nói: “Phủ quân! Ước hẹn đến quân doanh, Tạ mỗ khó chối, thứ cho tôi đi trước một bước!”

Đang nói chuyện, thuyền nhỏ đã đi ra xa mấy chục trượng, Lưu Khả tức tợn, lệnh quận binh bắn tên, vừa lấy tên ra, thuyền hàng dưới cầu đột nhiên tiến lên, hàng hóa va phải gầm cầu, mọi người đứng không vững, bị chấn động đến gần như ngã ra đất.

Khi Lưu Khả tỉnh hồn vịn cột cầu, trên mặt nước chỉ còn mấy đường sóng biếc dập dờn, lại nào còn có cả cái bóng của con thuyền nhỏ kia nữa!

“Tạ Trăn cứ thế là đi rồi à?” trong phủ Bộc Dương Vương, Vương Khâm ngồi trên sập, thổi nhẹ chén canh trong tay, không nhanh không chậm nói.

Phía trước, Lưu Khả sắc mặt trắng bệch, trên thân sớm đã đổ mồ hôi lạnh.

“Vâng.” Ông ta thấp giọng nói.

Vương Khâm liếc ông ta một cái, tiếp tục nói: “Thủy đạo ra khỏi Cẩm Thành nối thẳng với đại giang, cửa sông cũng có quận binh trấn giữ.”

“Tiểu thần từng đưa người ra cửa sông đuổi theo, tìm thấy con thuyền trống của Tạ Trăn, tra hỏi người ở cửa sông cũng không thu hoạch được gì.” Lưu Khả không dám nhấc mắt, cúi đầu nói.

“Không biết tung tích của Tạ Trăn à?” Vương Khâm nói.

Lưu Khả khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, bỗng cúi đầu với Vương Khâm: “Tiểu thần... Tiểu thần sơ sẩy, tội không thể tha thứ.”

Vương Khâm không nói gì, một lát sau, bỗng nhiên ông ta cười khẽ, buông chén trà xuống: “Phủ quân sao mà phải tự trách như vậy? Còn Tạ Trăn, đi rồi thì thôi.”

Lưu Khả kinh dị ngẩng đầu, Vương Khâm nhìn ông ta, trên mặt cười khẽ.

“Vương công...” trong lòng Lưu Khả kinh nghi không thôi, nói cà lăm.

Vương Khâm vẫn cười, lắc đầu, giọng mang an ủi: “Phủ quân và quả nhân tương giao nhiều năm, chẳng lẽ vẫn không biết tính nết quả nhân? Tạ Trăn xảo trá, bị lừa nào chỉ có  mình phủ quân? Quả nhân không nghi ngờ.”

Lưu Khả nghe thế, lòng trở nên kích động, liên thanh cảm ơn.

Khóe môi Vương Khâm hơi cong, khoát tay áo.

Một ngày sau, sứ giả trong kinh trở lại Cẩm Thành, mang về một cái quan tài đen, bên trong nghe nói là có di hài vương thái tử.

Tin tức truyền ra, toàn thành sợ hãi.

Trong vương phủ toàn tiếng khóc lóc đau khổ, nghe nói Vương hậu nhìn thấy di hài kia thiêu đến hoàn toàn thay đổi, ngất tại chỗ, Vương Khâm cũng cực kỳ bi thương, nằm giường không dậy nổi. Đến lúc này, cái quan tài bày mãi ở linh đường cũng có thanh danh thực tế, tang lễ chính thức bắt đầu, người phúng điếu tới đầy cửa.

Ban đêm, đang lúc mọi âm thanh yên tĩnh, bên ngoài phủ Bộc Dương Vương, bỗng nhiên ầm ĩ khắp chốn.

Tiềng ồn ào kinh động Vương Khâm, ông ta đi ra khỏi trước phủ, chỉ thấy ánh lửa đầy rẫy, trưởng sử Lý Phục cùng một đám thần tử đứng dưới thềm, đằng sau là thủ vệ sĩ lại vương phủ, đứng lít nha lít nhít, giáo mác như rừng, hàn quang của thiết y chiếu sáng.

Thấy Vương Khâm đi ra, Lý Phục quỳ xuống, cúi đầu vái ông ta thật dài, lớn tiếng nói: “Thái tử bị hại trong kinh, hung thủ thì tiêu dao, mà triều đình chẳng được tích sự gì. Chúng ta theo vương công đã lâu, nay thực sự không đành lòng đứng ngoài quan sát!”

Vương Khâm nhíu mày, quát: “Các ngươi muốn phản à?”

Lý Phục lớn tiếng nói: “Vương công cùng huyết mạch với Thiên gia, long chương phượng tư, há để cho đám oắt kia làm nhục! Hôm nay chúng tôi đã tới đây, tức đã để sinh tử ra ngoài suy xét, dù máu chảy đầu rơi cũng không tiếc!”

Vương Khâm lườm Lý Phục, đang toan quát tháo, Vương Cẩn lại đột nhiên đi tới, quỳ rạp ngay xuống trước mặt Vương Khâm, khóc không ra tiếng: “Xin phụ vương giúp huynh trưởng đòi lại công  đạo!”

Vừa nói xong, đám người sau lưng quần tình sục sôi, đều vung tay hô to theo: “Xin vương công giúp thái tử đòi lại công đạo!”

Vương Khâm nhìn đám người, một hồi lâu, thở dài một tiếng.

“Lấy quyền trượng của quả nhân tới đây.” Ông ta nói với nội thị bên cạnh.

Nội thị vâng dạ, quay người vào phủ. Sau đó, cầm lấy một vật đi tới, chính là quyền trượng triều đình ban cho Bộc Dương Vương.

Vương Khâm cầm quyền trượng, mặt hướng trước phủ, ánh mắt sáng ngời, chậm rãi đi qua giữa mọi người.

Chỉ nghe ông ta trầm giọng nói: “Kim thượng tin vào lời nịnh thần, lại còn nghi ngờ tông thân quý thích, ngày càng khắc bạc, từ lúc khai triều đến nay chưa từng có vậy! Hôm nay, quả nhân hưng binh thảo nghịch, chỉnh trang thiên đạo!”

Mọi người nghe vậy, đều cổ vũ không thôi, tiếng la động trời, tiếng thề đi dồn dập.

Bọn Lý Phục nháo nhào hạ bái, kích động nói: “Chúng tôi thề theo Vương công!”

Vương Khâm tay cầm quyền trượng, nhìn bầu trời bị bó đuốc nhuộm màu kim hoàng, trong hai mắt thâm trầm như biển.

Văn Thanh chân nhân của quán Bạch Lộ nghe đệ tử đến mời, vội đi đến xem tình hình. Chỉ thấy Thái Anh đứng trước xa giá, vẻ mặt giận dữ trừng mắt nhìn mấy đệ tử cản lại.

Trong lòng Văn Thanh chân nhân đã rõ, lắc phất trần một cái, ra phía trước.

“Nữ quân sao lại làm vậy?” Văn Thanh chân nhân cười, hỏi Thái Anh.

Thái Anh thấy ông đi ra, kiềm chế hỏa khí, làm lễ, nói: “Chân nhân, pháp sự của gia mẫu đã xong, Anh cáo từ.”

“Ồ?” Văn Thanh chân nhân nhìn nàng, một lát sau, bảo các đệ tử lui xuống.

“Nữ quân không thể trở lại Cẩm Thành.” Văn Thanh chân nhân tắt ý cười, chậm rãi nói.

“Vì sao ạ?” trong lòng Thái Anh cảm thấy nặng nề, nhìn ông chằm chằm.

Văn Thanh chân nhân không trả lời, lại hỏi: “Cái hộp gỗ Thái công giao cho Nữ quân, Nữ quân có mang bên cạnh không?”

Thái Anh khẽ giật mình, gật gật đầu: “Ngay đây ạ.”

Văn Thanh chân nhân thở dài: “Giờ Nữ quân mở nó ra luôn đi.”

Thái Anh nghi hoặc nhìn ông, vội vàng lấy hộp gỗ từ trên xe, cẩn thận mở ra. Trong hộp gỗ, một túm tóc đặt trên lụa trắng, không khác xưa.

“Lấy lụa trắng ra.” Văn Thanh chân nhân nói.

Thái Anh khẽ lật lụa trắng ra, thấy phía dưới có đặt một túm tóc khác, còn có một miếng vải lụa và một trang giấy. Dự cảm bất tường dâng lên trong lòng, Thái Anh đưa tay cầm lấy túm tóc kia, đầu ngón tay khẽ phát run.

Món tóc kia giống như là mới cắt thôi, lẫn với ít sợi hoa râm, không khác tóc Thái Sướng chút nào.

“Đây…Đây là…” sắc mặt Thái Anh trắng bệch, ngước mắt nhìn Văn Thanh chân nhân.

Văn Thanh chân nhân thấp giọng nói: “Thư Thái công gửi Nữ Quân đó.”

Thái Anh cúi đầu lại nhìn hộp gỗ, buông tóc xuống, cầm miếng vải lụa kia.

Chỉ thấy bên trên lụa trắng, nét bút quen thuộc màu đỏ sậm, chính là một bức huyết thư.

“Một tháng trước, Thái công truyền thư cho bần đạo, nói Bộc Dương Vương làm phản, xin bần đạo thu nhận Nữ Quân.” Văn Thanh chân nhân chậm rãi nói: “Trước khi Nữ Quân đến, Thái công đã bàn với bần đạo, nếu ngày giỗ phu nhân, mà Thái công vẫn chưa đến, thì bảo Nữ Quân mở cái hộp ra.”

Lời nói trong thư không khác lời Văn Thanh chân nhân, Thái Sướng bảo Thái Anh mau rời đi, cất kỹ trang giấy trong hộp, đến khi ra khỏi Ba Quận rồi giao vật này cho Diêm vụ sử Tạ Trăn.

Còn chưa đọc hết, lệ Thái Anh đã rơi đầy mặt.

“Con...” Nàng nghẹn ngào: “Con muốn về Cẩm Thành!” Nàng dứt lời, quay người lệnh lên đường. Gia nhân lái xe thấy khó không thôi, liên tục khuyên can. Thái Anh thấy thế thì giận lắm, đột nhiên kéo anh ta xuống, tự mình ngồi chỗ ngự giả.

Trường tiên vang lên, mọi người ngăn cản không kịp, Thái Anh đã đánh xe chạy đi.

“Chân nhân...” sắc mặt gia nhân trắng bệch, hoảng hốt nhìn về phía Văn Thanh chân nhân.

Văn Thanh chân nhân nhìn phương hướng Thái Anh rời đi, bên môi nở nụ cười khổ, không nói tiếng nào.

Gió ào ào thổi bên tai, xe ngựa chạy trên đường núi gập ghềnh, xóc nảy không thôi.

Thái Anh vẫn rơi lệ không ngừng, gió thổi lên mặt, từng cơn lạnh giá. Nàng không lay, hai tay nắm thật chặt dây cương, chỉ nhìn chằm chằm phía trước.

Bỗng nhiên, chẳng biết lúc nào bên cạnh có hai thớt nhân mã. Thái Anh giật mình, nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt bọn họ hoàn toàn lạ lẫm.

“Xin Nữ Quân dừng lại!” Người cưỡi ngựa lớn tiếng nói với Thái Anh.

Thái Anh hoảng sợ trong lòng, lại không nói gì, mà lại gia roi trên lưng ngựa, thớt ngựa chạy càng nhanh.

Hai người cưỡi ngựa cũng không nhiều lời, cũng gia roi hướng về phía trước, vượt qua xe ngựa, song hành ngăn đường đi. Tay lái của Thái Anh vốn dựa vào một lời xúc động, không có chút ngự kỹ nào, tránh né không đặng, đành phải ghìm ngựa dừng lại.

“Các ngươi là ai!” Thái Anh thở hơi hổn hển, ngồi trên xe, hằm hằm nhìn hai người trước mặt.

“Chính là gia nhân của Tạ mỗ.” Một giọng nói chậm rãi truyền đến.

Thái Anh ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại.

Tạ Trăn cưỡi trên một con ngựa ô, chậm rãi đi tới, thần sắc khoan thai.

Thái Anh mở to hai mắt, bốn mắt nhìn nhau, thần sắc Tạ Trăn ung dung vẫn như cũ, làm lễ trên ngựa: “Nữ quân lâu rồi không gặp.”

Trong lòng chợt hiện lên lời Thái Sướng trên thư, Thái Anh nhìn chằm chằm Tạ Trăn, mím môi không nói.

Tạ Trăn xuống ngựa, đi đến trước mặt Thái Anh, nhìn nàng: “Thừa tướng nhờ Tạ mỗ dẫn Nữ Quân ra khỏi quận, giờ Tạ mỗ đã tới, mời Nữ Quân lên đường.”

Mặt Thái Anh lộ vẻ quật cường: “Ta muốn trở lại Cẩm Thành.”

“Đi chịu chết à?” Tạ Trăn thản nhiên nói.

Thái Anh trừng mắt về phía hắn.

“Thừa tướng chính là tay chân của triều đình, Bộc Dương Vương mưu phản, muốn giết thừa tướng.” bên môi Tạ Trăn mang theo một thoáng cười lạnh: “Thừa tướng biết trốn không được, nên dùng toàn lực đưa Nữ Quân đến đây, những chuyện này, chỉ sợ Nữ Quân rõ ràng hơn Tạ mỗ.” đoạn, nụ cười của hắn dần dần nhạt đi, nhìn hai mắt Thái Anh, ánh mắt sắc bén: “Bây giờ Nữ Quân khăng khăng muốn trở lại Cẩm Thành, Tạ mỗ cũng chả cản, chỉ than sao thừa tướng nỗ lực một phen, mà cuối cùng uổng phí!”

Thái Anh nghe thế, nước cứ rơi như mưa.

“Cạch” một tiếng, roi rơi trên mặt đất, nàng che mặt òa khóc.

Hôm đó, phủ Thừa Tướng đột nhiên bị quận binh vây quanh từng đoàn, đại môn bị phá nát, mấy trăm quận binh tay cầm binh khí tràn vào trong phủ.

Gia nhân trong phủ sớm đã bị dọa đến chạy khắp chốn, khi quận binh đến vội chạy tới công đường, đã thấy thừa tướng Thái Sướng vận biện quan triều phục, ngồi ngay ngắn trước án.

Nhìn thấy Bộc Dương Vương mang kiếm tới, mặt Thái Sướng cười: “Vương công, lão phu đã đợi lâu lắm thay.”

Vương Khâm thấy ông trấn định ung dung, cũng mỉm cười, nói: “Thừa tướng cơ trí, quả nhân đêm khuya tới đây, chính là mượn thừa tướng một thứ.”

Thần sắc Thái Sướng không thay đổi: “Làm gì mà phải nói mượn, đồ của lão phu, Vương công cứ lấy. Chỉ có một chuyện, gia nhân của lão phu đều vô tội, kính mong thủ hạ lưu tình.”

Vương Khâm cười nói: “Thừa tướng khách khí, quả nhân đương nhiên tuân mệnh.”

Thái Sướng cũng cười, đứng dậy, chắp tay thi lễ với mặt bắc, xong rồi, ngồi ngay ngắn lần nữa.

“Vương công xin cứ tự nhiên.” ông chậm rãi nói, hai mắt nhắm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.