Ngày Xuân Oanh Hót

Chương 73: Trấn ác



Editor: Tây An

Lúc Vương Toản đến nhà bà cụ, còn chưa vào sân, đã nghe thấy bên trong có tiếng cười.

Y kinh ngạc, đi vào cửa, chỉ thấy một đám trẻ con đang chơi ngựa tre, giọng cười vui như chuông bạc.

Bên cạnh, Phức Chi cười tươi tắn, cùng đám trẻ hát ca dao, vỗ tay làm nhịp. Ánh nắng nhàn nhạt chiếu, mặt của nàng hiện ra một màu vàng mật, ý cười nở bên môi, như sao sáng.

Vương Toản nhìn bên kia, bước chân bất giác ngưng lại.

“Lang quân! Lang quân đến rồi!” Lúc này, một đứa bé nhìn thấy y, lớn tiếng kêu lên.

Phức Chi và đám trẻ còn lại đều nhìn sang, dừng lại cuộc chơi.

Vương Toản bỗng hơi xấu hổ, ho nhẹ, đi qua chỗ Phức Chi.

“Nói bậy gì đó.” giọng Phức Chi mang trách cứ búng cái trán đứa bé, nhìn về phía Vương Toản, mặt vẫn không khỏi hơi thẹn thùng.

“Trẻ con nói bậy, quân hầu chớ để ý.” Nàng đứng dậy, mỉm cười nói với Vương Toản.

Vương Toản nhìn nàng một cái, khóe môi cong cong, không nói gì, lại thẳng bước đi thong thả đến trước một tảng đá xanh lớn trong viện, ngồi xuống.

“Hôm nay sao cô lại ra đây?” y bỗng nhiên liếc Phức Chi, nhìn nàng một cái.

Phức Chi cười cười, lơ đễnh: “Không còn gì đáng ngại, đương nhiên phải thường đi lại.” đoạn, ngồi một tảng đá ở bên cạnh trên, cầm một cái khung thêu nho nhỏ, cúi đầu xuống, xe chỉ luồn kim.

“Đã không sao, hôm nay hãy theo ta vào trong thành.” một lát sau, Vương Toản nói.

Phức Chi kinh ngạc ngẩng đầu.

Vương Toản dời ánh mắt: “Nơi đây là chốn thôn quê, luôn không thuận tiện bằng trong thành.”

Phức Chi biết Vương Toản thường xuyên đi tới nơi này thăm viếng, hẳn là nặng nhọc, trong lòng cũng không nỡ, nàng gật gật đầu: “Được ạ.”

Vương Toản liếc nhìn nàng một cái, không nói tiếp.

Trong viện, đám trẻ con lại chơi trò ngựa tre, tiếng vui cười tràn ngập bên tai. Vương Toản nhàn nhã nhìn chúng, không bao lâu sau, lại liếc bên cạnh. Phức Chi lại cúi đầu nhìn khung thêu kéo căng, hết sức chuyên chú.

Vương Toản ghé mắt, chỉ thấy phía trên đó có thêu một cái đầu tròn tròn.

Y cảm thấy trông quen mắt, lại không nói nên lời là gặp qua ở đâu, nhìn mãi, mới nói: “Hổ hả?”

Phức Chi ngẩng đầu nhìn y một cái, gật đầu: “Đúng vậy.” đoạn, gò má nàng hiện lên ý cười: “Đây là thím nhà bên dạy, tôi luyện tập, về nhà lại tự mình thêu.”

Vương Toản nhướng đuôi lông mày, vẫn không hiểu: “Thêu để làm gì?”

Phức Chi kinh ngạc, liếc y một cái: “Đương nhiên là trấn ác trừ tà cho con trẻ.”

“Trấn ác?” Vương Toản sững sờ, bỗng nhiên nhớ lại. Khi còn bé đồ chơi của mình hình như cũng có đồ án như vậy, hắn lại vẫn cho rằng chỉ là mấy thứ tô điểm phổ biến.

Vương Toản nhìn Phức Chi dâm kim trên mặt vải thêu kéo căng, một kim lại một chỉ, tâm trạng bỗng chậm rãi nhu hòa.

Chẳng biết qua bao lâu, bỗng, tay áo bị giật giật.

Vương Toản quay đầu, thấy là đứa trẻ con, nhìn y, cười hì hì giơ một cái túi thơm, ngây thơ nói: “Lang, lang quân, hoa hoa!”

Vương Toản sững sờ, tay không khỏi mò về trong tay áo, rỗng tuếch.

“A Thanh, sao lại cầm đồ của người khác thế con!” Một người phụ nữ vội đi tới, giằng cái túi thơm trong tay đứa bé, trả lại Vương Toản, vẻ mặt áy náy: “Trẻ con không hiểu chuyện, lang quân chớ trách!”

Vương Toản không nói gì, nhận túi thơm.

“Hoa hoa!” đứa trẻ vẫn chỉ vào túi thơm cười hì hì, người phụ nữ luôn mồm xin lỗi, vội vã ôm thằng bé đi.

Sắc mặt Vương Toản bất định, quay đầu lại, gặp ánh mắt Phức Chi.

Bốn mắt nhìn nhau, Phức Chi nhìn y, lại nhìn túi thơm kia, liền giật mình.

Vương Toản khẽ mỉm cười, lại ép mình thu lại vẻ mất tự nhiên trên mặt.

“Đây là đồ lúc đó cô cho ta.” Một lát sau, y nói.

Phức Chi gật đầu: “Ừm.”

Vương Toản liếc nàng: “Cần lấy lại không?”

Phức Chi sững sờ, lắc đầu.

Vương Toản thu túi thơm vào trong tay áo, quay đầu đi.

Thuyền lớn bơi chậm rãi trên sông, trời chiều chiếu vào mặt nước, đỏ bừng như lửa.

Phức Chi đắp áo ngoài thật dày ngồi trên boong thuyền, lẳng lặng nhìn cảnh sắc bốn phía. Có cơn liều chết chạy nạn mấy ngày trước, nàng không còn chịu ngồi vào trong khoang thuyền, thà rằng ngồi trên boong tàu cả đường chịu gió lạnh.

Cách đó không xa, Vương Toản đang nói chuyện cùng tòng nhân. Từ khi lên thuyền lớn, y vẫn không phản ứng, đông đến tây đi, như có việc chưa làm xong.

Phức Chi thấy vậy liền nhìn một lúc, một lát sau, xoay đầu lại, tiếp tục nhìn cảnh trí bên bờ.

Suy nghĩ thử, từ lúc mình rời kinh thành đến bây giờ, đã gần nửa tháng. Trong nhà chắc là đã lo lắng không thôi, mặc dù nàng nhờ Vương Toản đưa tin cho phủ Đại Tư Mã, nhưng đường xá xa xôi, cũng không phải nhất thời là tới. Nghĩ đến những chuyện này, trong lòng Phức Chi tràn đầy áy náy và luống cuống, nhìn sắc thu bên bờ tiêu điều, chỉ mong Cố Quân sớm ngày nhận được tin mới tốt.

Trời chiều dần dần chìm xuống đầu kia dãy núi, phía trước sông lớn, bóng dáng thành trì càng thêm rõ ràng.

Thuyền lớn cập bến bên bờ, sớm có xe ngựa dự bị ở bên, lộc cộc lái tới. Phức Chi ngồi lên xe, chỉ nghe tiếng roi vang lên, xe ngựa vững vàng phóng về phía trước.

Xe ngựa trở về chỗ Vương Toản ở, A Tuyền đứng ở cổng, thấy họ trở về, bước lên phía trước chờ đón.

Vương Toản xuống xe, nhìn về phía Phức Chi, thấy đã có tỳ nữ tiến lên đỡ nàng xuống.

“Hôm nay có thư truyền đến đây không?” Vương Toản thu mắt, hỏi A Tuyền.

A Tuyền đáp: “Không ạ.” Ngập ngừng, lại nói: “Vừa rồi trưởng sử phủ quận thủ đến, muốn đàm chuyện cải tạo binh thuyền cùng quân hầu.”

“Ồ?” Vương Toản mừng rỡ, hỏi: “Hắn ở đâu.”

“Vẫn ở công đường.” A Tuyền nói.

Vương Toản gật đầu, đi đến tiền sảnh, vừa đi hai bước, lại bỗng nhiên dừng lại. Hắn quay đầu nhìn về phía Phức Chi, một lát sau, đi đến trước mặt nàng.

“Ta đã an bài chỗ ở trong nhà, cô...” y hơi dừng lại, sửa lời nói: “Phu nhân tự mình nghỉ ngơi nhé.”

Phức Chi mỉm cười, gật đầu thi lễ: “Làm phiền quân hầu.”

Vương Toản nhìn nàng một cái, không nói thêm gì, quay người đi vào trong nhà.

Chỗ ở này cũng không tính là quá lớn, Phức Chi được tỳ nữ dẫn đến chỗ ở an bài cho mình, phát hiện nơi đây chính là đình Tây.

“Trạch viện Đốc tào không lớn, cũng chỉ có nơi đây là dàn xếp cho phu nhân được.” tỳ nữ kia nói khẩu âm quận Thành, xin lỗi Phức Chi.

Phức Chi nhìn thị, lơ đễnh cười một tiếng.

Bên trong phòng bày biện rất là đơn giản, đệm chăn đã trải, một mùi hương như mới lấy từ hòm gỗ ra.

Vừa ngồi xuống, gia nhân liền đưa cơm canh tới, Phức Chi dùng cơm xong, lại rửa mặt một phen, thấy không có chuyện gì nữa, cũng cảm thấy mệt mỏi, liền nằm lên giường an nghỉ.

Mộng cảnh có chút rối bời, ngủ được cũng không được an tâm. Phức Chi cứ mơ thấy chuyện khó hiểu, khi thì ở Đại Tư Mã phủ, khi thì trên con thuyền chở hàng, khi thì lại đến Thái Hành, chuyện mơ thấy cũng là râu ông nọ cắm cằm bà kia, nàng mơ thấy mình đi dạo trong vườn của mẫu thân như khi còn bé, tâm trạng rất vui sướng, đảo mắt, lại tiến một cái căn phòng nhỏ, tối như mực. Nàng đang toan ra ngoài, đột nhiên, dưới chân không có gì, thân thể đột nhiên rơi xuống.

Phức Chi giật mình tỉnh lại.

Trước mắt, tối sầm, nàng đang nằm trên giường.

Nỗi khiếp sợ trong lòng vẫn chưa yên Phức Chi nhìn đỉnh màn, hít sâu một hơi thật dài. Lúc này, nàng chợt nghe thấy bên ngoài có chút tiếng ồn ào, tim không hiểu sao treo lên, nàng ngồi dậy.

Phức Chi khoác áo ngủ, đốt đèn. Khi đi ra cửa, quả nhiên, chỉ nghe có tiếng mấy người truyền đến, dường như là ở sảnh trước.

Dưới mái hiên có một người vội vàng đi tới, Phức Chi nhìn lại, là cố tỳ nữ kia.

“Làm sao thế?” Nàng hỏi.

Trên thân tỳ nữ quần áo cũng bay, tóc tai đơn giản búi sau đầu, nhìn thấy Phức Chi, vội thi lễ, sắc mặt vẫn mang theo bối rối: “Phu nhân! Tiểu tỳ nghe họ nói, Bộc Dương Vương phản rồi!”

Vương Toản nửa đêm đến phủ quận thủ nghị sự, trời sáng mới về chỗ ở.

Y cảm thấy mệt rã rời, lại không có chút buồn ngủ nào, bảo A Tuyền đi mang chút cháo đến, đi thẳng về hướng công đường.

Không ngờ, Phức Chi lại ngồi ngay ngắn ở đó, nhìn thấy y, gật đầu làm lễ.

Vương Toản giật mình, nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy trong lòng như không hiểu sao lại có phần an tâm.

“Tôi nghe nói, Bộc Dương Vương mưu phản à?” Nàng hỏi.

“Ừm.” Vương Toản dời ánh mắt đi chỗ khác đáp, nói, đi đến trước án ngồi xuống.

“Hưng binh thì lấy danh gì?” Phức Chi lại hỏi.

Vương Toản liếc nhìn nàng một cái, không trả lời, chốc lát sau, lại rút ra một quyển văn thư từ trong tay áo, đưa cho Phức Chi.

Phức Chi nhận lấy, mở ra đọc.

Chỉ thấy đó là một bức hịch của Bộc Dương Vương, phía trên viết trôi chảy, lấy chuyện thái tử Bộc Dương Vương bị hại ở kinh thành làm mở đầu, đau lòng Kim thượng thân nịnh mà đố kỵ người hiền, khắc nghiệt với tông thân tổng cộng là hơn mười tội danh.

Phức Chi trầm ngâm, chuyện trên thuyền ngày ấy, nàng đã từng cẩn thận suy nghĩ thử, dù không dám khẳng định nguyên do, cũng hiểu được đại khái là không thoát khỏi liên quan cùng tranh quyền giết chóc.

Không ngờ, tên Vương thái tử kia quả là chết rồi, mà theo cách nói trong chiếu hịch văn, thì gã ta chính là chết trong kinh.

Phức Chi chỉ cảm thấy kỳ quái không thôi, trả lại hịch văn cho Vương Toản, hỏi y: “Thái tử Bộc Dương Vương quả thật là bị hại à?”

Bên môi Vương Toản hiện lên một thoáng cười lạnh: “Hắn có chết hay không, người trong quan tài cũng là dùng danh tự hắn ta, thứ Bộc Dương Vương muốn chỉ là lý do.”

Đoạn, y ngả hịch văn lên đèn. Trang giấy bắt được lửa, chợt hừng hực dấy lên, sau đó rơi xuống mặt đất, hóa thành tro xám.

Phức Chi biết lời ấy không sai, tính mệnh của thái tử Bộc Dương Vương như thế nào lại chỉ là thứ phụ, Bộc Dương Vương hưng binh phản loạn lại mới là thực sự là chuyện.

“Triều đình có ứng đối gì không?” Suy tư một hồi, Phức Chi hỏi Vương Toản.

Vương Toản biết nàng hỏi chính là Cố Quân, trầm mặc một lát, nói: “Phủ Thần ở chỗ nào vẫn không biết, chỉ mới nhận cấp báo, Đại Tư Mã đã tới Linh Lăng.”

Trong lòng Phức Chi giật nảy cả mình, nhìn Vương Toản: “Đại Tư Mã?”

Quận Linh Lăng ở phía bắc quận Thục, chiếm cứ sông hiểm, chính là cánh cửa hướng tới Trung Nguyên của Ba Thục. Thời cổ người dân Ba Thục từng mấy lần phản loạn, đều bị ngăn ở bên ngoài Linh Lăng. Bây giờ Bộc Dương Vương chiếm Ba Quận, triều đình vẫn có quận Thục; mà Bộc Dương Vương mới khởi binh, lại truyền đến tin Cố Tiển tọa trấn Linh Lăng, có thể nói là đang lúc thời cơ.

Vương Toản nhìn Phức Chi, thần sắc nhàn nhạt: “Đại Tư Mã đã đến, cô cũng không cần ở lại quận Thành, nếu sức khỏe ổn định, hai ngày nữa ta sẽ phái thuyền đưa cô đến Linh Lăng.”

Phức Chi không cất lời, một lát sau, khẽ gật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.