Ngày Xuân Oanh Hót

Chương 77: Linh Lăng (thượng)



Editor: Tây An

Lớn thuyền chậm rãi đi, Tạ Trăn đứng nơi đầu thuyền, nhìn về phía trước, thần sắc ung dung.

Trên bờ, quân sĩ đứng theo đội ngũ nghiêm chỉnh, trước mắt, có một người ngẩng đầu đương đứng, lẳng lặng nhìn họ đăm đăm.

Thuyền lớn cập bến, đám chu tử dựng tấm ván gỗ lên. Tạ Trăn đi đầu, gió sông thổi tay áo hắn lên, hai tay áo hơi trống, dù suốt đường phong trần, mà khuôn mặt tuấn dật vẫn trông chẳng thấy vẻ mệt mỏi.

Hai mắt nhìn nhau, một lát sau, bên môi Tạ Trăn lộ ra nụ cười nhạt, chậm rãi vái chào: “Quân hầu đã lâu không gặp.”

Vương Toản nhìn hắn, thần sắc chẳng gợn, cười nhạt trả lễ: “Sứ quân đi đường vất vả.”

Lúc này, đám người còn lại trên thuyền lớn cũng nháo nhào đi xuống.

Nhìn thấy Thái Anh, Vương Toản hơi ngạc nhiên, nhìn về phía Tạ Trăn.

“Đây là con gái duy nhất của thừa tướng Thái Sướng, theo mỗ đến đây.” Tạ Trăn nhìn Thái Anh, giải thích với Vương Toản.

Đuôi lông Vương Toản chau một cái khẽ đến mức không thể nhìn thấy, gật đầu: “Thì ra là thế.” Dứt lời, vái chào Thái Anh: “Xin chào Nữ quân.”

Thái Anh biết Vương Toản không phải người bình thường, sau khi hoàn lễ, lại ngoảnh đầu thận trọng, nhìn y, vội vàng tiến lên một bước: “Xin hỏi quân hầu, bây giờ đã có tin tức của gia phụ chưa?”

Vương Toản kinh ngạc, tâm tư xoay chuyển, đã rõ ràng.

“Nữ quân xin nén bi thương, mấy ngày trước mỗ nhận tin, Thái thừa tướng đã gặp độc thủ của phản quân.” Giọng y chậm chạp, sắc mặt nghiêm nghị.

Thái Anh nghe vậy, chỉ cảm thấy một thoáng tưởng niệm nhiều ngày còn sót lại chỉ nháy mắt là bị chôn vùi, cơn bi thống ùa tới, khuôn mặt tái nhợt trong khoảnh khắc thôi mà đã đẫm nước mắt khắp gò má.

Tạ Trăn nhìn nàng ấy, trong lòng than nhẹ, lại chuyển sang Vương Toản, nói: “Chuyện đề cập trong thư, không biết quân hầu có dự bị chưa?”

Vương Toản gật đầu nói: “Đã chuẩn bị.”

Tạ Trăn không nói gì, một lát sau, lại nhìn về phía Thái Anh, thấp giọng nói: “Chuyện cũ đã qua, Nữ Quân xin thôi đau lòng, để không phụ sự khổ tâm của Thái thừa tướng.”

Thái Anh vẫn nức nở, chốc lát sau, khẽ gật đầu nhẹ.

Vương Toản nhìn họ, một lát sau, nói: “Xa giá đã chuẩn bị xong, mời đoàn của sứ quân theo mỗ về thành nghỉ ngơi, việc khác bàn sau.”

Tạ Trăn gật đầu, vái chào nói: “Làm phiền quân hầu.”

Vương Toản khẽ gật đầu, quay người đi đến tọa kỵ.

***

Vương Cẩn ra ngoài tuần sát thủy doanh, khi trở về, ngày đã thoảng về tây.

Cậu lên bờ, nhìn đại giang, chỉ thấy lâu thuyền san sát như hàng rào, nối cùng ngựa và doanh trại dày đặc trên lục địa, khí thế sừng sững. Lại dõi mắt sang, thời tiết còn coi là sáng sủa, nhưng mơ hồ lại trông thấy khuyết lâu của đại doanh triều đình bên kia bờ, chắc hẳn cũng vững như thành đồng.

Trong lòng thầm than, phụ thân Bộc Dương Vương chiêu binh mãi mã, khổ đào lương tướng, vất vả mười mấy năm chỉ để dành được vóc nhà này; triều đình cũng sớm đã có trăm phương ngàn kế, bây giờ chiến sự vừa dây lên liền phái Đại Tư Mã Cố Tiển tới.

Triều đình dù đã xếp trọng binh ở quận Thục, nhưng Vương Khâm trù bị nhiều năm, vừa cử binh bèn đêm khuya tập kích, mau chóng nắm trong tay mấy chỗ sông hiểm của Thục quận Ba Quận.

Nhớ lúc tin tức Cố Tiển đến Linh Lăng truyền đến, Vương Khâm đương uống canh, nghe vậy súyt thì sặc.

Nhưng sau đó, ông ta lại khôi phục thái độ thần thanh khí định, ổn thỏa đốc chiến.

Đại quân Triều đình khí thế hung hung, vừa mới tới liền chiếm cứ rịt lấy Giang Bắc*, hạ trại giằng co, xáo trộn mưu đồ nuốt trọn Thục quận của Vương Khâm.

*Phía bắc Trường Giang

Vương Khâm lại chẳng chút hoang mang.

Ông ta tự mình đốc quân, dựa vào sông hiểm mà đẩy lui địch. Trong quân thấy thế, đều cổ vũ không thôi, cho rằng thừa thế đánh một trận với Giang Bắc. Không ngờ, qua mấy ngày, Vương Khâm vẫn án binh bất động, chỉ sai giữ nghiêm doanh trại, các lộ cũng không thấy tin tức truyền đến, ngay cả chúng tướng quan cũng thấy rối rắm.

Điều càng khiến người ta buồn bực là, Cố Tiển bờ bên kia hình như cũng không sốt ruột chút nào, đánh mấy lần nho nhỏ xong, cũng càng thêm bình tĩnh. Hai ngày nay, trên sông ngoài trinh sát theo dõi thuyền, thì không động đậy gì, song phương dường như đã hẹn nhau.

“Điện hạ.” Lúc này, Lý Phục cùng mấy tướng đi tới, thi lễ với cậu.

Vương Cẩn gật đầu, nhìn họ, hỏi Lý Phục: “Phụ vương đâu?”

“Vương công ở ngay trong đại trướng ạ.” Lý Phục cung kính trả lời, cùng chúng tướng nhìn Vương Cẩn, thần sắc trên mặt lại có phần do dự, như muốn nói lại thôi.

Vương Cẩn biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, không chờ Lý Phục mở miệng, ông ta nói: “Ta đi gặp phụ vương.” Đoạn, vỗ vỗ đầu vai Lý Phục, đi thẳng đến đại trướng bên kia.

Trong đại trướng, có hơi say ấm nồng.

Một nam tử thân mang trường bào từ gấm, cầm một cái quạt nan trong tay nhẹ nhàng khơi lửa trong lò đun trà. Hơi nước bay ra từ trong bầu, mờ mịt tản ra, phản chiếu bên mặt trắng như quỳnh ngọc và hai hàng lông mày thanh dài càng thêm động lòng người.

Vương Khâm khoác một cái áo khoác mỏng trên người, ngồi nghiêng trên sập, hai mắt híp lại, ánh mắt lưu luyến trên gò má nam tử.

HÌnh như phát hiện ông ta đang nhìn, nam tử khẽ ngẩng đầu. Nhìn nhau, bên môi anh ta cong lên một nụ cười khẽ, rồi tiếp tục quay đi.

“Tử Hoàn.” Một lát sau, chỉ nghe Vương Khâm thấp giọng nói.

Nam tử mở ấm nước ra, múc nước sôi, không ngẩng đầu: “Dạ?”

“Ngươi theo ta được bảy năm rồi nhỉ?”

Tay cầm muôi khẽ dừng lại, Trần Thụy ngẩng đầu, chỉ thấy Vương Khâm nhìn anh ta, sắc mặt ôn hoà.

Trần Thụy thoáng suy tư, nói khẽ: “Qua hai tháng nữa, vừa tròn bảy năm.”

Đương nói chuyện, ngoài trướng bỗng truyền đến giọng một số người, sau đó, người hầu đi vào bẩm báo, nói Vương Cẩn tới gặp.

Ánh mắt Trần Thụy ngưng lại.

“Ồ?” Vương Khâm nhìn bên ngoài, nở nụ cười: “Cho nó vào.”

Người hầu đáp vâng lui ra, qua không lâu, Vương Cẩn mặc một thân giáp trụ, ngẩng đầu mà bước vào trong trướng. Nhìn thấy Vương Khâm, cậu tiến lên đoan chính cúi đầu, cất cao giọng nói: “Con bái kiến phụ vương.”

Vương Khâm mỉm cười nhìn cậu: “Trở về rồi à?”

Vương Cẩn đáp: “Vâng.”

“Như thế nào?” Vương Khâm chậm rãi nói.

Vương Cẩn ngước mắt bẩm: “Lúc con tuần sát, các bộ đều nghe lời phụ vương, thao luyện như thường, giữ gìn chiến thuyền, chuẩn bị chiến sự.”

Vương Khâm gật đầu, không nói gì.

Vương Cẩn chờ một hồi, khẽ ngước mắt, đã thấy Trần Thụy đương đưa một bát trà đến trước mặt Vương Khâm.

Vương Khâm nhận chén trà, nhẹ nhàng thổi thổi nước trà, chậm rãi nhấp một ngụm. Một lát sau, giữa lông mày ông ta lộ vẻ vui thích, nhìn về phía Vương Cẩn, nói: “Con cũng mệt mỏi rồi, cũng ngồi nếm chút trà của Tử Hoàn đi.”

Vương Cẩn đáp vâng, ngồi xuống cái ghế cạnh đó.

Trần Thụy nghe lời châm một chén trà, Vương Cẩn nhận, lúc đưa tay, giáp trụ trên thân đụng nhẹ vang lên lạch cạch. Ánh mắt khẽ đảo qua khuôn mặt thanh tú của anh ta, sau đó, Trần Thụy yên lặng quay người, lui về trên ghế mình.

“Thao luyện như thường, giữ gìn chiến thuyền.” Vương Khâm uống mấy ngụm trà, chậm rãi buông chén trà xuống, nhìn về phía Vương Cẩn, rất hứng thú mà hỏi thăm: “Ta nhiều ngày không động, chúng tướng sĩ có nói gì không?”

Vương Cẩn khẽ giật mình, một lát sau, lập tức đáp: “Thật ra là có. Sĩ khí trong quân khá cao ạ.”

Vương Khâm liếc cậu một cái, mỉm cười không nói.

Hai cha con đàm đạo một hồi, chưởng sự vương phủ Cao Sung xin vào gặp.

“Bái kiến vương công.” Cao Sung phong trần mệt mỏi, vái chào Vương Khâm.

Vương Khâm nhìn lão, mặt lộ vẻ mừng vui, ôn hòa nói: “Chưởng sự bôn ba suốt đường, sao phải giữ lễ tiết? Ngồi đi.”

Cao Sung cung kính đáp vâng, ngồi vào ghế.

Trần Thụy nhìn họ, trong lòng biết mình không nên ở lại, đứng dậy từ trên ghế, cáo lễ một tiếng với Vương Khâm, rời ra ngoài trướng.

Bóng dáng kia theo gió nhanh nhẹn biến mất, Vương Cẩn thu lại ánh mắt quét nhìn, nhìn về phía trên.

“Sứ giả bên kia đến rồi à?” Vương Khâm thoáng ngồi thẳng mình, chậm rãi hỏi.

“Đến rồi ạ.” Cao Sung đáp, đoạn, lấy từ trong ngực ra một miếng lụa, hai tay dâng lên Vương Khâm.

Vương Khâm tiếp nhận, ánh mắt lướt qua phía trên.

“Mùng năm tháng mười.” Ông ta nói thật nhỏ, giương mắt nhìn Cao Sung: “Có phải chính là mười ngày sau?”

“Đúng ạ.” Cao Sung đáp.

Lông mày Vương Khâm ngưng lại, ngón tay khẽ chọc cái bàn nhỏ. Bỗng nhiên, ông ta nhìn phía Vương Cẩn: “Trọng Mân nghĩ thế nào?”

Vương Cẩn suy tư một lát, đáp: “Con cho là, kế này tuy tốt, lại trễ. Mà những ngày qua, đã hao phí vô số thuế ruộng, trong ngoài quân cũng khó tránh khỏi sẽ sinh ngờ vực vô căn cứ; dù là làm được, phụ vương sao biết họ chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa?”

Vương Khâm nhìn cậu, mặt cười khẽ. Một lát sau, ông ta lại chuyển sang Cao Sung hỏi: “Trong kinh có tin tức gì không?”

Cao Sung đáp: “Hoàng cung giới nghiêm, là duyên cớ nào thì không rõ ạ.”

“Ồ?” Vương Khâm nghe thế, mắt sáng lên, bật cười.

Cao Sung và Vương Cẩn đều nhìn ông ta.

“Bọn họ tất sẽ không thất hứa đâu.” nụ cười Vương Khâm biến mất, ánh mắt chắc chắn mà sắc bén.

Cửa sông Linh Lăng*, mặt nước trải rộng trước mắt, như nhìn không thấy bờ.

*Nay thuộc Hồ Nam

Phức Chi đã lâu không thấy cảnh tượng bao la hùng vĩ như vậy, đứng tại mạn thuyền, không ngừng nhìn ra xa.

Một đôi tay to lớn bỗng vững vàng rơi trên hai bờ vai.

Phức Chi quay đầu, Cố Quân nhìn nàng, trên mặt có phần không vui.

“Không phải bảo em ngồi trong khoang thuyền sao, sao lại ra đây hóng gió?” giọng hắn mang trách cứ, đưa tay cuốn chặt áo khoác trên người Phức Chi.

Phức Chi cười cười: “Em không quen ngồi trong khoang thuyền bị đè nén, hóng gió lại dễ chịu hơn.” Đoạn, nàng nhìn về phía trước, chỉ chỉ ban công thành trì trên bờ cao thấp xen nhau: “Đó chính là Linh Lăng à?”

“Ừm.” Chỉ nghe Cố Quân nói khẽ, sau lưng, đôi cánh tay vòng bên hông, che phủ áo lông ấm áp.

Phức Chi đặt tay cùng hắn, sau lưng chạm đến lồ ng ngực kia, chỉ cảm thấy vừa lòng thích ý.

“Đại Tư Mã cũng ở trong thành ạ?” Một lát sau, nàng hỏi.

“Ở trong thành.” Cố Quân khẽ hít một hơi, đáp.

Phức Chi nghĩ ngợi, nói: “Đại Tư Mã bệnh nặng mới khỏi, thực sự không nên chinh chiến liền.”

Cố Quân nghe vậy, bên môi hiện lên một nụ cười khổ, nói thật nhỏ: “Em cho rằng nhà ta chưa từng khuyên can sao? Chớ nhìn thấy ông đối xử hiền hoà với mọi người, lên cơn cố chấp thì ta cũng không bì kịp.”

Phức Chi không nói gì, chợt nhớ Diêu Kiền, một lát sau, cũng bật cười, quay đầu nhìn hắn: “Thường nói người chơi theo nhóm, chú em cũng có cái thói như vậy.”

Cố Quân mỉm cười, một bên ôm chặt nàng, một bên lia ánh mắt về phía bờ sông tiệm cận.

Thuyền lớn chậm lại, sớm đã có tòng nhân đợi bên bờ, nhìn thấy họ, bận rộn một phen.

“Tướng quân, phu nhân.” Cố Quân đỡ Phức Chi đi xuống, Dư Khánh dẫn đầu tiến lên, cười ha hả nhếch miệng.

Nhìn thấy anh ta, trong lòng Phức Chi cũng vui, trên mặt đầy ý cười.

“Hai ngày này có gì không?” Cố Quân giao Phức Chi cho hai thị tỳ, quay đầu hỏi Dư Khánh.

“Không có gì quá đáng ạ.” Dư Khánh cười nói, đoạn, ánh mắt lại lấp lóe hướng về Phức Chi bên kia.

Cố Quân phát hiện, nhìn anh ta: “Hử?”

Dư Khánh cười ngượng ngùng, gãi gãi đầu: “Linh Lăng bên này bình an, song kinh thành lại có ít chuyện ạ.”

Nghe thế, Phức Chi đang toan đi đến chỗ xe cũng dừng bước chân, quay đầu, kinh ngạc nhìn anh ta: “Kinh thành?”

Dư Khánh nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói: “Nói cho cùng thì có liên quan đến phu nhân đây ạ, sáng nay có sứ giả tới, là người từ phủ thượng của Diêu Thượng thư đến xin nhờ tướng quân.”

Phức Chi nhìn anh ta chằm chằm.

Dư Khánh nghĩ ngợi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì không ai biết, chỉ mơ hồ nghe nói, hình như là vị quý nhân nào đó cung trong xảy ra chuyện ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.