Ngày Yên Nghỉ

Chương 110: Phương đông xa xôi có một đám…



Edit: Nhân tố X bí ẩn

Beta: V

Đã có mục đích rõ ràng nên hành trình tiếp theo của bọn họ tức khắc bớt nhàm chán hơn hẳn ~

Vinh Quý nhiệt tình thúc giục đối phương kể thêm.

Tiểu Mai ngồi im bên cạnh Vinh Quý, tuy biểu cảm trên gương mặt nhỏ vẫn nghiêm túc nhưng lòng anh đã bình tĩnh lại, không hẳn là kiểu lòng không gợn sóng, bởi sau khi thấy vẻ chờ mong của Vinh Quý thì anh cũng sinh ra chút tò mò.

Suy cho cùng, nơi bọn họ sắp đến cũng là nơi mà trước đây anh chỉ nhìn thấy trong hồ sơ, không có hình ảnh hay tư liệu gì, chỉ là một nơi đã bị tàn phá được ghi chép cẩn thận trên trang giấy mà thôi.

Vinh Quý lén nhìn Tiểu Mai rồi thầm vui vẻ: Mặc dù Tiểu Mai vẫn luôn trưng ra vẻ mặt vô cảm, nhưng Vinh Quý là ai cơ ~ Vinh Quý là bậc thầy diễn xuất đó ~ Cậu cực giỏi trong việc quan sát những hành động nhỏ nhặt của người khác để dễ dàng nhập vai, vậy nên cậu liếc mắt cái là thấy Tiểu Mai có chút thay đổi.

Tiểu Mai cũng có hứng thú ← Cậu hiểu ngay tắp lự.

Cơ mà da mặt Tiểu Mai mỏng lắm, nếu bây giờ mà lớn tiếng trêu chọc thì Tiểu Mai sẽ không phản ứng lại đâu, và về sau anh sẽ không để lộ chút thay đổi nhỏ nào nữa.

Cẩn thận thu hồi tầm mắt, Vinh Quý không nói gì với Tiểu Mai mà tiếp tục nói chuyện với Mã Phàm, cậu hỏi nhiều thứ hơn.

Ở cùng Tiểu Mai đã lâu, Vinh Quý hiểu rất rõ tính tình của anh.

Anh thích đọc những cuốn sách khó hiểu hơn là đọc truyện tranh;

Thích mô tả sự thật bằng phương pháp tự thuật khách quan hơn là biểu đạt cảm xúc;

Thay vì đi sâu vào chi tiết ngay, anh thường bắt đầu bằng giới thiệu bối cảnh…

Sau khi nghĩ ngợi một hồi, Vinh Quý bắt đầu hỏi Mã Phàm một số nội dung mà Tiểu Mai sẽ quan tâm:

“Mã Phàm, nhà cậu rộng bao nhiêu? Mọi người kiếm sống bằng nghề gì?” Diện tích rồi phương thức mưu sinh… Vinh Quý chọn vấn đề này để mở đầu câu chuyện.

Nói xong, cậu lặng lẽ nhìn Tiểu Mai: Quả nhiên đầu Tiểu Mai hơi ngẩng lên chút xíu.

“Nhà tui nói nhỏ cũng đúng, bảo lớn cũng đúng.” Thanh niên tóc vàng gãi đầu: “Thật ra chỗ tui sống là một hành tinh nhỏ ~ nhưng lớn hơn thành phố Sao Trời à nha! Cơ mà hoàn cảnh sống ở đó thật sự không tốt, bây giờ chỉ mới tạo lập được một vùng nhỏ thích hợp cho nhân loại sinh sống thôi, lớn bằng tầm một khu của thành phố Sao Trời.”

“Còn tụi tui làm gì để kiếm sống… mở tiệm cơm, bán quần áo, hay mở tiệm cắt tóc nè… giống một thị trấn nhỏ bình thường, thật ra cuộc sống của tụi tui cũng như mọi nơi à…” Đối với Vinh Quý, quê hương kia có thể rất bí ẩn và khiến người khác tò mò, nhưng đối với Mã Phàm, người vốn sinh ra và lớn lên ở đó thì là: Nhà của tui là nhà của tui thôi á ~ rất bình thường.

“Có lẽ đây là kiểu, những người sống ở danh lam thắng cảnh từ nhỏ sẽ không thấy nơi đó có gì đẹp, ha?” Vinh Quý đã tìm được một lời miêu tả phù hợp cho cảm nhận của mình.

“Ờm… quê tui cũng đâu phải danh lam thắng cảnh gì… hầu như chẳng có ai đặt chân tới nơi đó, nếu có đông người đến như vậy thì sao tui lại phải mạo hiểm đi ship hàng tận ngoài này làm gì chớ…” Mã Phàm than thở.

“Ơ? Ít người đến lắm hả? Tại sao vậy?” Theo lời giải thích của Tiểu Mai, mỗi hành tinh được tạo ra sau nhiều lần san phẳng địa hình, hoặc để con người ở, hoặc để “nuôi dưỡng” khoáng sản, hoặc để trở thành căn cứ thí nghiệm… Mỗi một hành tinh đều có ý nghĩa tồn tại của riêng nó.

Thế giới này không thể chấp nhận bất kỳ sự lãng phí nào.

Vinh Quý hỏi, Tiểu Mai ở bên cạnh im lặng nghe.

Sau đó anh thấy Mã Phàm nhún vai: “Bởi vì môi trường sống ở đó không tốt.”

“Người ta nói là hành tinh của tụi tui ban đầu được quy hoạch thành một hành tinh để con người ở. Tuy nhiên, trong quá trình tạo tinh, không biết sai sót trong khâu nào mà lúc tinh cầu thành hình, có rất nhiều sâu bọ xuất hiện!”

“Bọ thân đen! Bọ thân đỏ! Rết! Bọ cánh cứng, sâu lớn trắng thân mềm… loại nào cũng có!”

“Bọn chúng còn lớn hơn sâu bọ bình thường nữa!”

“Mặc dù đa số đám sâu đó không nguy hiểm lắm, nhưng chúng cũng không đẹp chút nào. Sau khi tinh cầu này được tạo ra, tất cả những người ban đầu dự định sống ở đây đều phản đối và yêu cầu chuyển đi nơi khác. Không lâu sau, tinh cầu mới toanh ấy không có ai sinh sống cả ~”

“Rồi sau này nghe nói Cục Tạo Tinh đã ban hành lệnh điều động, bất cứ ai chuyển đến đó sẽ được miễn thuế trong vòng 100 năm và còn được cung cấp vật liệu xây dựng nữa.”

“Khi lệnh điều động vừa được ban hành, tổ tiên tụi tui đã bị lung lay. Người trong tộc tụi tui khá là yếu ớt ~ nơi mọi người sinh sống cũng hơi ngột ngạt nên tụi tui muốn chuyển đi từ lâu rồi.”

“Sâu thôi, có gì đâu mà sợ? Cái gì tụi tui cũng ăn được hết, nhiều người còn chuyên đào sâu bọ để ăn nữa á ~ Nghe đâu ở hành tinh mới không cần phải đào sâu mà chúng có mặt ở khắp mọi nơi, túm một phát là được cả mớ!”

“Chưa kể còn được miễn thuế với tặng nhà ở nữa!”

“Thế là mọi người thương lượng một phen rồi lập tức nộp đơn.”

Tuy Mã Phàm nói rất nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt Vinh Quý lại không tốt cho lắm.

‌Khác với Tiểu Mai, Vinh Quý là một người máy nhỏ với biểu cảm cực kỳ phong phú, nét mặt cậu thay đổi rõ ràng đến mức ngay cả một người vô ý như Mã Phàm cũng phát hiện:

“Ừm… A Quý, cậu… sợ sâu à?” Sau khi dừng lại bài diễn thuyết giới thiệu những loài sâu bọ đặc sản của quê hương mình, Mã Phàm quan tâm hỏi thăm Vinh Quý.

Vinh Quý run rẩy nắm lấy tay Tiểu Mai, ngón trỏ và ngón cái của bàn tay còn lại giơ lên tạo thành một khoảng cách: “Một chút… một chút thôi à…”

Ừm… nhưng nhìn bộ dạng của cậu không giống chỉ sợ sâu bọ “một chút” xíu nào hết – thấy Vinh Quý như sắp ngất đi, suy nghĩ trong lòng Mã Phàm hiện hết lên trên mặt.

“Vậy không đi nữa nhé?” Lúc Mã Phàm đang nói về sâu thì Tiểu Mai lập tức nhìn sang Vinh Quý.

Anh biết Vinh Quý sợ sâu đến mức nào. Khi còn ở thành phố Cicero, Vinh Quý đã đặc biệt yêu cầu anh làm một lọ thuốc đuổi sâu bọ cường lực để cậu ấy mang theo ~

Tiểu Mai vô cảm nhìn Vinh Quý.

Anh nói sao thì nghĩ vậy.

Nếu Vinh Quý sợ sâu thì không đi nữa, không tới thành phố Sao Trời cũng không sao, bọn họ có thể quay về đường cũ, tiếp tục đi đến Paroxen.

Nghe Tiểu Mai nói, tim Mã Phàm giật thót! Đọc Full Tại truyenfull.xyz

Giọng điệu của Tiểu Mai rất nghiêm túc! Nếu Vinh Quý không đi vì sợ sâu thì cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không đi!

Vậy cậu ta nên làm gì bây giờ? Con đường này rất ít xe, đa số đều đi thẳng tới thành phố Sao Trời, có bốn tuyến đường đến đó, nhưng hầu như không có chiếc xe nào nguyện ý đi từ quê cậu ta đến thành phố Sao Trời cả!

Mã Phàm lập tức lo lắng nhìn Vinh Quý, bản năng nói cho cậu ta biết, nhân tố quyết định vận mệnh tương lai của mình là người này.

Vinh Quý dựa vào vai Tiểu Mai, mặt ủ mày chau, chỉ cần nhìn bộ dáng này thôi cũng đủ biết: Tên nhóc này đang vô cùng sợ hãi.

Nhưng mà…

“Không, tụi mình đến đó đi.”

Ôi chao! A Quý đúng là người tốt, sợ sâu đến vậy mà vẫn đưa muốn cậu ta về nhà – Mã Phàm lập tức làm động tác hoan hô trong lòng.

Tiểu Mai nhìn Vinh Quý, không đồng ý lắm.

Cho đến khi anh nghe Vinh Quý yếu ớt nói: “Tớ phải đi.”

“Tớ cảm giác…”

“Những người ở đó… có lẽ…”

“Là đồng hương thực sự của tớ!”

Một dấu chấm hỏi lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu Tiểu Mai.

Là dân bản xứ của thời đại này, không phải Tiểu Mai không biết những gì đã xảy ra ở thời đại của Vinh Quý, tuy nhiên anh chỉ biết vài sự kiện lớn xảy ra trên hành tinh mẹ do chúng đủ lớn để được ghi lại trong lịch sử, còn việc xảy ra ở hành tinh nông thôn xa xôi như Địa Cầu thì anh không rõ cho lắm.

Anh không hiểu tiếng Trung, và anh cũng không biết một hành tinh nhỏ như vậy lại được chia thành 224 quốc gia và khu vực, mỗi quốc gia đều có quốc kỳ, văn hóa, thậm chí là ngôn ngữ riêng.

Vì vậy cho nên anh cũng không biết trên hành tinh bí ẩn và xa xôi đó đã từng tồn tại một chủng tộc bí ẩn: Họ đã tạo ra một nền văn minh huy hoàng trên Địa Cầu, họ đã phát minh ra chữ viết tuyệt đẹp và phức tạp. Lịch sử của họ lâu đời và xa xưa, họ…

Họ ăn được mọi thứ.

=-=

Từ chim trời cho đến thú vật dưới đất, từ thực vật mọc trên núi đến rong biển dồi dào dưới biển… không có thứ gì mà họ không ăn được.

Khi đối mặt với một con quái vật, suy nghĩ đầu tiên của người đến từ quốc gia khác có thể là: Trời ơi! Phải tiêu diệt nó thế nào đây?

Còn suy nghĩ của bọn họ là: Trời ơi! Phải ăn thế nào đây? Chế biến thế nào mới ngon?

Một nhóm người kỳ diệu như vậy, tên của họ là: Người – Trung – Quốc.

Vinh Quý luôn tin rằng: Dù tất cả thức ăn trên Địa Cầu có biến mất chỉ còn lại những con gián thì đồng hương của cậu vẫn có thể ngoan cường sống sót nhờ tụi nó, chờ tới khi họ tìm ra hàng trăm cách để ăn thịt gián và làm cho chúng ngon miệng thì cái kết của loài gián – sinh vật ngoan cường được mệnh danh là “Tiểu Cường”, sẽ đến ngay lập tức.

Địa Cầu sẽ chỉ còn lại những công dân của đế quốc tham ăn.

Vậy so ra, đám sâu bọ kia có là gì? Từ lâu mọi người đã khám phá ra cách chế biến món ngon từ nhiều loại sâu bọ rồi mà ~

Khi còn nhỏ, Vinh Quý hay bị bắt phải chứng kiến đám Vinh Phúc và những người khác đào sâu rồi ăn sâu, cậu sợ lắm luôn.

Từ cái tên Mã Phàm cậu đã thấy một vài dấu hiệu, nghe cậu ta nói vậy, suy nghĩ nào đó trong đầu Vinh Quý ngày càng mạnh mẽ hơn: Đúng vậy, đám người nghe tới sâu là kéo bầy kéo đàn qua ăn chắc chắn là đồng hương của cậu, không sai vào đâu được!

Suy cho cùng, ngay cả bản thân cậu cũng từng nghĩ đến việc thành lập một nhóm đi ăn hàu và sẵn tiện giúp đỡ những người bạn nước ngoài khi thấy tin hàu sống tràn lan trên các bãi biển Đan Mạch khiến người dân địa phương đang khốn khổ cơ mà ~

Trong sự lo lắng, phấn khích và sợ hãi, Vinh Quý thì thầm suy đoán của mình với Tiểu Mai.

Tiểu Mai: =-=

Gì cũng ăn, thích ăn hàu sống (một sinh vật biển có vỏ cứng) – Tiểu Mai âm thầm thêm một món vào danh sách các món ăn của Vinh Quý.



Tác giả có lời muốn nói:

Chậm xíu nha, chiều nay hơi bận chỉ có thể viết được thế!

Hẹn gặp vào ngày Quốc tế Thiếu nhi!

Cuối tháng rồi, cảm ơn dịch dinh dưỡng của mọi người!

Tôi nhận được rất nhiều chất lỏng màu trắng đó!

Chíp.



V: Thồi =))) Say no với gián nhé, ăn gì cũm được, cát đất cũm được, chỉ cần đừng là bé cường =))) Dù có ngon cỡ nào thì cũng thồiiiii. Thà ăn sâu còn hơn ăn gián =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.