Ngày Yên Nghỉ

Chương 119: Thành phố sao trời



Edit + Beta: V

Bắt được cá Sao Trời ở hồ băng, lại nhặt được hai con chim đóng băng trên nền tuyết dày cộp, sau đó gặp bão tuyết đột kích, Ellen dẫn bọn họ tìm được một hang động tuyết to để ẩn nấp, trong lúc tránh bão, Ellen còn kể cho bọn họ nghe nhiều truyền thuyết về vùng đất tuyết này.

Vinh Quý nghe kể mà sửng sốt.

Thú thật, nếu không có Ellen thì có lẽ bọn họ cũng sẽ thuận lợi đến thành phố Sao Trời, chẳng qua chắc chắn không thú vị như bây giờ. Bởi vì có Ellen, Tiểu Mai cũng nhẹ nhàng hơn không ít, không cần lúc nào cũng nhìn chằm chằm bản đồ chỉ dẫn.

Bởi vì có thời gian nhàn rỗi, thậm chí Tiểu Mai còn ngồi nghe Ellen kể chuyện xưa nữa. Tuy rằng dáng vẻ anh nghiêm túc, mắt nhìn thẳng, cơ mà Vinh Quý vừa nhìn là biết ngay, chắc chắn Tiểu Mai đang lén nghe đó ~

Có Ellen quen cửa quen nẻo chỉ dẫn, lại có Đại Hoàng lái xe lão luyện, sau ba ngày đi đi dừng dừng trên tuyết, xa xa trước mặt bọn họ bỗng xuất hiện một bức tường cao lớn. Đó là một bức tường đen tuyền, như hòa thành một thể với bóng đêm. Nếu không phải tiếng cười của Ellen chợt im bặt, hắn bỗng nói “tới rồi” thì Vinh Quý hoàn toàn không nhìn ra nơi đó có một bức tường.

Như xác minh lời Ellen nói, Đại Hoàng cũng dừng lại, khu vực trống trải hiển thị trên bản đồ điều hướng tự động thình lình xuất hiện chướng ngại vật, Đại Hoàng phát tín hiệu thăm dò rồi trả kết quả về hệ thống, chiều dài của chướng ngại vật kia càng lúc càng lớn, cho đến khi trên bản đồ điều hướng hiện lên một ngõ cụt.

“Nhắc nhở: Phía trước xuất hiện chướng ngại vật, vui lòng kiểm tra trước khi thao tác.”

“Nhắc nhở: Phía trước xuất hiện chướng ngại vật, vui lòng kiểm tra trước khi thao tác.”

Đại Hoàng nhắc nhở hai lần.

Không giống như những chuyến hành trình trước, bọn họ không có bản đồ chỉ dẫn của thành phố Sao Trời.

Dù sao thì, điều kiện để đến thành phố khác, hoặc lựa chọn dựa trên điểm tích lũy, hoặc nộp đơn xin trực tuyến trên mạng, cũng yêu cầu điểm tích lũy luôn. Còn thành phố Sao Trời thì khác, bề ngoài, thành phố này là tinh cầu ngục giam, chỉ có phạm nhân được chuyển đến đây mới có bản đồ chỉ dẫn cụ thể của thành phố.

Hiện giờ, bản đồ chỉ dẫn trên người Đại Hoàng vẫn là bản đồ do Tiểu Mai chế tạo riêng, sử dụng hệ thống dò đường tự động.

“Chiếc xe này không tồi à nha.” Ellen khen ngợi Đại Hoàng.

“Đúng đó, Đại Hoàng do một tay Tiểu Mai tạo ra đấy ạ.” Đáp lời theo phản xạ, nhưng lực chú ý của Vinh Quý đã hoàn toàn bị bức tường phía trước hấp dẫn.

Đó là một bức tường rất dài, hoàn toàn nhìn không thấy điểm cuối ở hai bên, bên trong nó hẳn là trung tâm của thành phố Sao Trời, đáng tiếc tường quá cao, cách một bức tường, Vinh Quý hoàn toàn không nhìn thấy bên trong.

Thậm chí, ngay cả cửa vào ở đâu cậu cũng không biết.

Nhưng rất nhanh, có người giải đáp vấn đề này cho cậu: Xa xa, Vinh Quý nhìn thấy có một chiếc xe đang chạy về hướng nào đó, đối phương bật đèn pha rất sáng, trông khá bắt mắt giữa hoàn cảnh tối đen như này.

Không lâu sau, lại có một chiếc xe chạy đến từ một hướng khác, cũng đi về phía đó.

“Có người kìa!” Vinh Quý chỉ mấy chiếc xe, nói với Ellen.

“Ừ, đi theo bọn họ là được, bên đó là vị trí lối vào.” Ellen gật đầu.

“Oa! Bọn họ cũng đến đây giao hàng ạ? Mọi người giỏi thật, hầu như không có biển báo giao thông, cũng không có đường cụ thể mà lại nhớ rõ như vậy.” Vinh Quý tán thưởng.

Ellen cười một cách mập mờ.

“Chắc bọn họ là phạm nhân đến đây thụ hình. Đừng quên, ông đã nói với tụi con, trên nguyên tắc, chỉ có phạm nhân mới nhận được bản đồ chỉ dẫn cụ thể của thành phố Sao Trời.”

“Ơ?” Vinh Quý ngẩn người, trước đó Ellen có nói qua, cơ mà cậu không nghĩ quá nhiều.

“Nói đúng hơn, từ lúc nhận được thông báo thụ hình thì các chức năng của thẻ thông hành của bọn họ đều bị đóng băng, bản đồ chỉ dẫn bên trong chỉ còn lại một cái, chính là tuyến đường đi chấp hành án.”

“Đương nhiên, bọn họ có thể lựa chọn ẩn nấp ở nơi nào đó không đến, nhưng làm vậy thật ra chẳng kém thụ hình trong ngục là bao, hơn nữa, quá lâu mà không đến thụ hình thì sẽ có phương pháp xử lý nghiêm trọng hơn đang chờ bọn họ. Cho nên, người bình thường nhận được thông báo thụ hình đều đến nơi chấp hành án đầu tiên.”

Vinh Quý mở mang tầm mắt: Phạm nhân nhận được thông báo thụ hình rồi đến nhà ngục hả? Chuyện này hoàn toàn không giống những gì cậu biết trước đó, ở niên đại mà cậu sinh sống trước kia, hầu như phạm nhân đều bị cảnh sát áp giải đi thụ hình, nhạc nền luôn là tiếng còi báo động của cảnh sát, thanh thế lớn lắm.

Làm một công dân lương thiện, Vinh Quý chỉ có thể nghĩ được đến vậy.

Không cần cậu phân phó, Tiểu Mai sớm đã hạ mệnh lệnh mới cho Đại Hoàng, để nó đi theo một chiếc xe đang chạy phía trước. Lúc bọn họ chuẩn bị nhập đoàn cùng hai chiếc xe kia thì có một chiếc xe khác đi trước họ một bước, sau đó bọn họ cũng nhanh chóng đuổi kịp.

Không lâu sau, một hàng xe nhỏ đã chờ sẵn trước lối vào!

Vinh Quý tò mò đánh giá mấy chiếc xe đằng trước và đằng sau, xe phía trước còn đỡ, hầu hết đều bình thường, chỉ có mỗi chiếc xe kế bọn họ là hư hỏng nặng, đuôi xe bị cong, nhìn là biết vừa trải qua sự cố thảm thiết, Vinh Quý đoán rất có thể bọn họ đã gặp tai nạn giao thông trên đường đi chấp hành án; còn chiếc xe phía sau thì…

Cũng giống như Đại Hoàng, tấm kính phía trước có lớp bảo vệ nên không thể nhìn được bên trong, Vinh Quý hoàn toàn không thấy người trong xe, chiếc xe kia vô cùng giản dị, chỉ mở hai cái đèn pha nhỏ phía trước, ánh đèn phát ra rất khó nhìn thấy, nhưng Vinh Quý là ai? Vinh Quý chính là chàng trai thời thượng thích xem tạp chí đó ~

Cậu xem tất cả các loại tạp chí, bao gồm cả xe.

Tuy thời đại khác nhau, nhưng định nghĩa về xa hoa thì thật ra bất kỳ thời đại nào cũng như nhau mà thôi. Khi một vật tinh xảo và đẹp mắt đến mức khiến người ta cảm thấy đây là tác phẩm nghệ thuật thì cho dù nó giản dị đến đâu, bạn cũng có thể đoán ra nó là thứ tốt.

Chiếc xe phía sau bọn họ chính là như vậy đấy.

Tuy màu sắc, kích thước đều rất tối giản, nhưng Vinh Quý liếc mắt một cái là nhận ra ngay, đó là một chiếc xe tốt!

Còn là mẫu xe mà cậu chưa từng gặp qua nữa!

“Chủ của chiếc xe kia cũng tới để thụ hình ạ?” Vinh Quý chỉ chiếc xe phía sau, đột nhiên hỏi.

Kinh ngạc vì sự nhạy bén của cậu, Ellen nhìn Vinh Quý, nở nụ cười châm chọc, hắn nhẹ giọng nói: “Đương nhiên không phải.”

“Tuy sử dụng phương tiện đường bộ, nhưng chiếc xe kia không phải là mẫu xe thuộc thành phố ngầm.”

“Đó là xe của thành phố Thiên Không.”

“Mà người của thành phố Thiên Không… đương nhiên không thể nào đến đây thụ hình được, bọn họ… ha ha, có lẽ đến đây mua đồ.”

Giọng Ellen lạnh băng:

“Dĩ nhiên, cũng có khả năng là đến để xem bệnh.”

“Đừng xem thường thành phố Sao Trời, xét ở mức độ nào đó thì tụi con đến đây là chính xác đấy. Trình độ chữa bệnh bình quân của thành phố Sao Trời có thể kém xa Paroxen, nhưng trình độ của bác sĩ hàng đầu ở đây thì chắc chắn bỏ xa Paroxen.”

Vinh Quý lại nghiêng đầu: “Bọn con tới thành phố Sao Trời xem bệnh là muốn tìm bác sĩ giỏi nhất, nhưng tại sao người của thành phố Thiên Không lại đến đây ạ?”

“Theo logic mà nói, không phải bác sĩ ở thành phố Thiên Không càng tốt hơn sao?” Đọc Full Tại truyenfull.xyz

Ellen lại cười: “Về cơ bản thì đúng thật là vậy, không sai, nhưng chỉ cần chữa trị ở thành phố Thiên Không thì sẽ bị lưu lại hồ sơ, luôn có những người không hy vọng bệnh của mình được ghi chép lại.”

“Huống chi, ở thành phố Thiên Không, có vài ca phẫu thuật chỉ những người có trình độ mới được tham gia vào, hơn nữa rất đắt đỏ, nhưng thành phố Sao Trời lại có bác sĩ có thể thực hiện được, cái giá phải trả cũng nhỏ hơn nhiều.”

Nói xong câu đó, Ellen không nói về chuyện có liên quan đến thành phố Thiên Không nữa. Có thể nhìn ra được hắn không có hảo cảm với thành phố Thiên Không, hơn nữa thấy sắp đến phiên bọn họ vào thành, Vinh Quý ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

“Ồ ~ là Ellen đấy à! Tôi nhớ một tuần trước… anh vừa đến đây giao hàng mà, đợt hàng tiếp theo không phải là ba ngày sau hả? Sao lại giao trước hẹn rồi?” Người đang nói là gác cổng được trang bị võ trang đầy đủ, trên mặt đeo thứ gì đó giống như mặt nạ phòng độc, trên tay còn cầm một vũ khí không biết tên, kết hợp với chiếc áo lông màu trắng như tuyết trên người, trông hắn ta tựa như một con gấu bắc cực quái dị.

Lúc thấy hắn ta quen thuộc chào hỏi Ellen, Vinh Quý nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi đối phương nhắc tới giao hàng trước hẹn thì cậu không khỏi giật thót:

“Ba ngày sau tôi bận rồi nên giao trước luôn.” Ellen cười như không cười, hắn đặt cánh tay lên cửa sổ xe nói chuyện với đối phương.

“Đổi xe hả?” Đối phương lại hỏi.

“Cũng được ha.” Ellen trả lời lấp lửng.

Đối phương còn định nói gì đó, Ellen bỗng lấy ra một cái túi lớn trong xe, người nọ nhanh chóng nhận lấy, cất kỹ vào áo khoác lông dày nặng, lại hỏi Ellen vài vấn đề không quan trọng, sau đó nhanh chóng để bọn họ đi qua.

“Làm con sợ muốn chết, cứ nghĩ bọn họ sẽ lên xe kiểm tra nữa chứ!” Vừa nói, Vinh Quý vừa ngồi thẳng thớm lại.

Lúc Ellen hạ kính, cậu lập tức rụt người xuống.

Không chỉ mình cậu nằm sấp xuống mà cậu còn đè Tiểu Mai nằm chung, sợ bị phát hiện trên xe nhiều thêm hai người rồi bị đối phương hỏi han nhiều vấn đề hơn.

“Bọn họ rất ít khi lên xe kiểm tra, lúc trước từng có rất nhiều lần ngục tốt làm vậy, kết quả là xảy ra sự kiện bị người ẩn nấp giết chết, sau đó hầu như bọn họ không lên xe kiểm tra nữa.”

“Ơ? Vậy cũng được sao?” Vinh Quý hơi kinh ngạc.

“Có gì mà không được? Huống chi, những cửa hàng mà ông giao đều do lãnh đạo trực tiếp của bọn họ mở, bọn họ hỏi này kia chỉ đơn giản là muốn lợi ích gì đó thôi, cho bọn họ là được.” Ellen nói.

Vinh Quý lập tức nhớ đến cái túi mà khi nãy Ellen đưa: “Bọn họ muốn… thứ rất đắt sao ạ?”

“Chỉ là một túi thịt sâu bắp cải mà thôi, cộng thêm một bầu rượu, nhà ông làm nên không đắt. Điều kiện sống ở thành phố Sao Trời không tốt, mấy ngục tốt kia cũng không dễ dàng gì, với lại, cửa hàng mà lãnh đạo trực tiếp của bọn họ mở… bán đồ rất đắt.” Ellen nói, hắn nhún vai.

Nhìn từ bên ngoài, bức tường kia chỉ vô cùng cao, vô cùng rộng lớn mà thôi, nhưng sau khi bọn họ đi qua cửa kiểm tra rồi tiến vào bên trong thì Vinh Quý mới phát hiện, bức tường đó còn vô cùng dày nữa!

Từ lúc kết thúc kiểm tra theo thông lệ ở lối vào cho đến khi Ellen vừa nói xong câu kia, bọn họ vẫn luôn chạy trong bức tường, con đường vừa hẹp vừa nhỏ khiến người ta có cảm giác rất áp lực.

Lúc này Vinh Quý mới có cảm giác, “à… nơi đây là nhà ngục thật này”.

Bọn họ chạy như vậy khoảng 1 phút, trong lúc đó, Vinh Quý đang suy nghĩ xem thành phố thế nào sẽ chờ đợi bọn họ sau khi đi hết con đường. Cậu tưởng tượng rất nhiều dáng vẻ của nó, nhưng cuối cùng, xuất hiện trước mặt là một thành phố mà cậu hoàn toàn không nghĩ đến.

Rốt cuộc cũng chạy khỏi con đường sâu hun hút, trước mắt Vinh Quý đột nhiên sáng lên, dáng vẻ của thành phố Sao Trời mà cậu đoán mò hồi lâu thình lình xuất hiện.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Vinh Quý nhịn không được há to miệng:

Xuất hiện trước mắt cậu… là một tòa nhà cao tầng!



Tác giả có lời muốn nói: Nhóm thi đại học chíp đã thi xong rồi ha.

Có thể vui vẻ rồi ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.