Ngày Yên Nghỉ

Chương 64: Chương 64




Edit + Beta: V
Dưới tác dụng kép của dịch dinh dưỡng và tinh dầu heo rừng, cơ thể của Tiểu Mai tươi tắn đến mức khiến người ta có cảm giác anh sẽ mở mắt ra bất kỳ lúc nào vậy.
Theo cách nói của Vinh Quý thì là “mặt tràn đầy collagen protein”.
Dù mỗi ngày đều bị sự đẹp trai của mình quyến rũ (← tự nhận), nhưng khi đối mặt với Tiểu Mai thì Vinh Quý cảm thấy mình có nguy cơ bị mù mắt bất kỳ lúc nào.
Đây mới chỉ là nửa mặt mà thôi ← bởi vì mang theo mặt nạ dưỡng khí nên Vinh Quý chỉ có thể nhìn nửa mặt trên của Tiểu Mai.
“Lông mi của Tiểu Mai đẹp ghê, không có cái nào nằm lộn xộn hết trơn, cũng không cần chỉnh sửa gì luôn! Còn lông mày thì vừa đều, vừa thẳng mà lại xếch lên trên một xíu, đuôi mày còn cong nhẹ lại nữa… đúng là vừa nhã nhặn vừa ngầu mà!” Vinh Quý lấy vải bông bao ngón tay cái lại, sau đó cẩn thận lau mặt cho Tiểu Mai, vừa lau cậu vừa tán thưởng liên tục.
“Mấy ngày nay tớ còn tìm thợ chuyên làm dao tỉa lông mày á, nhưng xem ra không cần dùng rồi.”
Vinh Quý lấy một con dao tinh xảo trước ngực ra, cậu nói một cách tiếc nuối.
Tiểu Mai: “…”
“Ai bảo hình dạng lông mày của tớ cũng đẹp chớ? Hoàn toàn không cần dùng đến dao tỉa, ha ha ha ha!” Vinh Quý nhìn lông mày của mình rồi nở nụ cười đắc ý.
Tiểu Mai: “… + …”
“Hết cách rồi, chờ cậu lớn lên một chút, lông chân dài ra thì tớ sẽ cạo lông chân cho cậu nha ~ ai bảo tớ cũng không có lông chân làm chi.” Dứt lời, Vinh Quý cất dao tỉa lông mày vào.
Tiểu Mai… Tiểu Mai hoàn toàn cạn lời rồi.
Vinh Quý không chú ý đến cảm xúc biến hóa của Tiểu Mai, cậu chỉ lấy ngón tay chấm nước rồi tiếp tục công việc lau mặt của mình.
“Hốc mắt Tiểu Mai hơi sâu, trông có vẻ thần bí và u buồn nhỉ….”
“Mũi của Tiểu Mai thẳng như lưỡi dao luôn ấy ~”
“Trên tai trái của Tiểu Mai có một nốt ruồi nè, tớ còn tưởng rằng là cậu xỏ lỗ tai chớ!”
Vinh Quý làm việc thì cũng được, nhưng mấu chốt là cậu vừa làm việc vừa bình luận, ngón tay di động tới đâu thì bình luận chỗ đó, gì mà trên lỗ tai có một nốt ruồi – ngay cả Tiểu Mai cũng không biết đó!
Hơn nữa, mỗi lần lau là mỗi lần cậu bình luận!
Mỗi lần lau là mỗi lần bình luận cũng thôi đi, nhưng mỗi lời mà cậu bình luận đều khác nhau mới ghê!
Rõ ràng tên nhóc này nghèo nàn vốn từ, nhưng mỗi lần hình dung về tướng mạo của người khác thì cậu lại liến thoắng liên hồi, chắc toàn bộ vốn từ của cậu đều dùng để miêu tả ngoại hình và dung mạo của người khác rồi!
Cứ thế, mỗi lần nghe Vinh Quý đánh giá về dung mạo của mình thì Tiểu Mai trong đầu anh lại hiện lên rõ ràng hơn.
Rõ ràng lúc trước anh không hề nhớ tướng mạo của mình!
Tiểu Mai ngồi xổm bên cạnh xoa chân của Vinh Quý, anh ngồi lù lù bất động, còn trong lòng thì lại cảm thấy… là lạ.
Nhưng Vinh Quý không cho anh cơ hội suy nghĩ mà tiếp tục tán gẫu: “Xem xét một cách tỉ mỉ thì tướng mạo như Tiểu Mai đúng chuẩn của người ngoại quốc luôn ấy ~ he he, nói tới đây tớ thấy ngại quá à, hồi trước tớ chưa từng gặp bạn bè ngoại quốc nữa.” Lau xong nửa mặt, lẽ ra phần bình luận hôm nay của Vinh Quý coi như xong, ai ngờ cậu vẫn còn chuyện để nói.
“Khó trách người nước ngoài lại ăn ảnh như vậy, vì ngũ quan sâu nên viền mặt cũng sắc nét đó!” Vinh Quý nói xong thì lén sờ lên quai hàm của Tiểu Mai.
Sau đó, mắt cậu lại dời sang đôi mắt đang nhắm của anh.
“Nói đến người ngoại quốc thì, Tiểu Mai ơi, mắt của cậu màu gì vậy?” Vinh Quý nhìn chằm chằm vào lông mi dài màu nâu của Tiểu Mai, cậu nghiêng đầu hỏi.
Tiểu Mai ngồi đối diện tiếp tục im ru xoa bóp.
Vinh Quý cho rằng đây chỉ là thói quen không muốn trả lời của Tiểu Mai, chứ cậu không biết thật ra Tiểu Mai đã quên mất mắt của mình có màu gì rồi.
Trước kia, dù trong giai đoạn nào thì chưa từng có ai hết sức tán thưởng dung mạo của anh cả, cho nên anh cũng không cho rằng diện mạo mình có chỗ đặc biệt gì.
Chỉ là một gương mặt phổ thông mà thôi – đây là nhận thức suốt thời gian dài của Tiểu Mai.
Anh rất ít khi soi gương, nếu có thì cũng chỉ là để chỉnh trang áo mũ, sau khi xác nhận không có chỗ nào thất lễ thì coi như xong, anh cũng không để ý quá nhiều về dung mạo của mình.


Còn sau này thì có người chuyên phụ trách việc mặc quần áo cho anh…
Mắt anh có màu gì nhỉ? Đúng là anh đã quên mất rồi.
Anh không có ấn tượng sâu sắc gì về tướng mạo của mình cả.

Nói thẳng ra thì, ngoại trừ gương và màn hình làm việc mỗi ngày ra thì người mà anh đối mặt ít nhất trong suốt quãng đời chính là bản thân anh, nhỉ?
Có lẽ trí nhớ không khắc sâu cũng là vì như thế chăng?
Ngoại trừ bản thân ra thì anh nhớ rõ tướng mạo của rất nhiều người, nếu như cần thì anh có thể mô tả chính xác tướng mạo của họ từ cơ sở dữ liệu của não bộ.

Nhưng mà, “nhớ rõ” không đồng nghĩa với “để ý”, anh chưa bao giờ để ý đến tướng mạo của bất kỳ người nào chứ đừng nói là đôi mắt.
Không…
Cũng không nhất định, anh nhớ rõ đôi mắt của một người.
Anh nhớ rõ mắt của vị ca sĩ kia có màu xanh da trời.
Đôi mắt mang sắc xanh của băng, nó trong veo và sáng long lanh tựa như một đôi bảo thạch nào đó.
Ở thời đại ấy, người có mắt xanh rất nhiều, có một nhóm người vì theo đuổi thần tượng điên cuồng mà đổi mắt mình thành màu xanh.
Nhưng mà, hình như trước đó thành phố Thiên Không cũng rất thịnh hành mắt xanh, nguyên nhân vì…
Tiểu Mai đang suy nghĩ thì Vinh Quý chợt lớn giọng nói: “Tiểu Mai ơi, mắt cậu trợn trắng rồi này!” Vinh Quý dùng hai ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hai mí mắt của Tiểu Mai, cậu… cậu lật mí mắt của (cơ thể) anh lên.
Thiếu niên yên tĩnh và xinh đẹp lập tức biến thành bộ dáng trợn mắt quái dị.
Tiểu Mai: =-=
“Ha ha ha, yên tâm đi, tớ dùng sức ít lắm.” Vinh Quý lập tức nhỏ giọng nói, cậu cẩn thận vạch mí mắt của thiếu niên xinh đẹp ra, sau đó cúi đầu nhìn xuống.
Người máy Tiểu Mai bên cạnh vừa xoa bóp cẳng chân cho Vinh Quý vừa không cảm xúc nhìn cậu.
Còn thiếu niên xinh đẹp Tiểu Mai thì im lặng, trợn mắt với cậu.
Vinh Quý: Cậu cảm thấy, cảm thấy chỉ có lúc này, hai Tiểu Mai mới giống hệt nhau.
Vinh Quý không dám để tròng mắt của Tiểu Mai lộ ra không khí quá lâu nên cậu chuẩn bị buông tay ra.
Nào ngờ lúc này…
Tròng trắng mắt dưới ngón tay của cậu chợt hiện ra một đôi đồng tử màu xanh da trời.
Cảnh tượng quá đột ngột khiến Vinh Quý hoảng sợ nhảy dựng lên.
Lúc ấy, cậu lập tức giơ hai ngón tay chống lên sàn nhà.
Không biết có phải bị dọa hú hồn hay không mà Vinh Quý vẫn không đứng lên, cuối cùng Tiểu Mai buông cẳng chân cơ thể cậu xuống rồi đi đến bên cạnh Vinh Quý, sau đó bễ nghễ nhìn xuống.
“?” Tiểu Mai hơi nghiêng đầu, anh không nói gì nhưng Vinh Quý lại cảm thấy hình như cậu nhìn được một dãy dấu chấm hỏi to bự trên đầu anh.
Tưởng tượng trên đầu Tiểu Mai đầy dấu chấm hỏi thì Vinh Quý chợt vui vẻ.
“?” Tiểu Mai lại nghiêng đầu nhiều hơn, anh vươn tay, Vinh Quý lập tức duỗi tay giữ chặt để Tiểu Mai lôi cậu dậy.
“Tiểu Mai, ánh mắt cậu có màu lam ấy, nó giống màu xanh của bầu trời và hồ nước, đúng là…”
“Quá đẹp luôn!”
Vinh Quý thở mạnh một hơi.

“Không phải tớ bị mắt cậu lật lên hù đâu, mà là bị vẻ đẹp của cậu hù đó.” Vinh Quý giơ một ngón tay lên và nói một cách cường điệu.
Tiểu Mai: “…”
Vì vậy tối đó, ca khúc mà Vinh Quý biểu diễn ở nhà biến thành như này đây: “Tiểu Mai có một đôi mắt xinh đẹp ~ đôi con ngươi mang màu xanh như hồ nước ~”
Cái bạn vừa nghe chính là ca từ mà Vinh Quý tự biên, cực kỳ không có trình độ.
Quan trọng là không có nhịp điệu gì hết trơn!
Tiểu Mai… Tiểu Mai đã quen rồi.
Đã có dịch dinh dưỡng cung ứng không dứt, hơn nữa còn có mỡ heo rừng và các loại tinh dầu hoa tươi nên căn cứ tình trạng da thịt, mỗi ngày Vinh Quý đổi một loại tinh dầu, cậu kiên trì xoa bóp kết hợp với dưỡng da nên cơ thể Tiểu Mai đã trông như người bình thường rồi.
Thậm chí, Vinh Quý còn huấn luyện cơ bắp cho cơ thể Tiểu Mai nữa.
Mục tiêu: Có ít nhất bốn múi! (tuy Tiểu Mai cho rằng mình không cần).
Tóm lại, về cơ thể của Tiểu Mai, Vinh Quý tỏ vẻ tất cả tiến độ cậu đều nắm trong lòng bàn tay.
Nhưng mà, tiến độ khôi phục cơ thể của Vinh Quý lại không theo kịp kế hoạch.
Dịch dinh dưỡng mới chỉ cấp nước cho lớp da ngoài của cậu mà thôi, xoa bóp cũng chỉ để các đốt ngón tay có thể miễn cưỡng co duỗi, lại thêm các loại tinh dầu mỡ heo rừng khiến làn da không còn ảm đạm nữa…
Hình như cũng chỉ có thế.
“Nếu muốn cơ thể khôi phục lại trạng thái ban đầu thì cần phải mua dịch dinh dưỡng cường lực rồi truyền vào cơ thể bên trong tủ đông thì mới được.” Tiểu Mai mở tư liệu ra và nói.
“Ừm… cái đó rất đắt hở?” Vinh Quý đang xoa bóp tay của cơ thể thì chợt khựng lại một chút: “Xem ra, chúng ta phải sử dụng cơ thể máy móc một thời gian nữa rồi.”
“Dựa theo thu nhập và sinh hoạt phí hằng tháng thì cần phải để dành 34 tháng.” Tiểu Mai nhanh chóng tính toán rồi trả lời: “Nhưng mà…”
“Có lẽ cậu không cần sử dụng cơ thể máy móc hiện tại này quá lâu đâu.”
Vinh Quý ngẩng đầu lên.
“Tiểu Mai, ý cậu là sao? Chẳng lẽ… cậu…”
“Cậu lén thu thập đủ phế liệu ở xưởng rèn rồi hở?” Vinh Quý hạ giọng nói một lèo.
Tiểu Mai: “…”
Vinh Quý: Hết cách, hình tượng Tiểu Mai nhặt phế liệu suốt hành trình đã ăn sâu vào lòng người ta rồi.
“Là mua vật liệu mới ở xưởng rèn, khi mua được giảm 30%, cậu không phát hiện điểm tích lũy trong tài khoản gia đình trên thẻ thông hành vơi đi à?” Tiểu Mai nói với Vinh Quý.
“Tớ không phát hiện! Tớ học toán kém lắm, nhiều hơn một đơn vị số là tớ hoa mắt rồi!” Vinh Quý lập tức kích động nói.
Cậu nhanh chóng xích lại gần Tiểu Mai rồi dựa bên cạnh đùi anh: “Tiểu Mai ơi Tiểu Mai, cậu mua cho tụi mình vật liệu màu gì dạ? Da màu đồng cổ hay sao? Mắt có màu đen không? Phải rồi, mắt của tớ có màu đen đấy, còn cậu thì màu lam! Có cơ bụng không á, mấy múi vậy?”
Vinh Quý liến thoắng hỏi Tiểu Mai.
“Màu trắng bạc, không có màu đồng cổ, màu đồng thau được không? Tôi có thể tháo ra và làm lại, mắt màu đen…” Vấn đề của Vinh Quý vừa nhiều vừa phức tạp, người bình thường hoàn toàn không nhớ được, lại càng không muốn trả lời.

Nhưng Tiểu Mai thì khác, anh đưa từng vấn đề vào não, tay vừa làm miệng vừa trả lời một loạt câu hỏi của Vinh Quý.
Cuối cùng anh còn bổ sung thêm: “Nội tạng màu trắng bạc, ngăn đựng đồ ở bụng có thể lấy ra để vệ sinh, bảo quản.”
Tuy nhiên, có lẽ Tiểu Mai không ý thức được, hai bộ phận này là thiết kế sáng tạo hiếm hoi của anh, anh cảm thấy không tệ chút nào.
“Màu đồng thau hở?” Trong đầu Vinh Quý lập tức hiện lên hình ảnh hung mãnh của Thập Bát Đồng Nhân, cậu quyết đoán lắc đầu: “Màu trắng bạc ổn rồi, cứ dùng màu trắng bạc đi! Với lại…”
“Sao nội tạng lại có màu trắng bạc? Sao lại phải có nội tạng… ngăn đựng đồ ở bụng có thể lấy ra vệ sinh… có phải hơi khủng bố hay không…”

Thiết kế sáng tạo mới của thầy Mai bị nghi vấn: “…”
Nhưng cuối cùng Vinh Quý cũng không truy hỏi kỹ càng, huống chi cậu cũng không để ý bên trong cơ thể có nội tạng gì.
“Dù sao người ta cũng không thấy nội tạng, Tiểu Mai muốn làm gì thì làm cái đó, chỉ là… nhất định cậu phải nhớ cơ bụng nha!”
Vinh Quý dặn đi dặn lại, chủ yếu là quan tâm đến cơ bụng mà thôi.
“Nhưng mà, nếu Tiểu Mai nói kỹ càng như vậy thì có phải cậu đã giấu tớ làm lâu rồi không? Ngay cả màu mắt cũng xác định, không phải là đã hoàn thành rồi chớ?”
“Trời ạ! Trời ạ! Tiểu Mai yên lặng làm xong cơ thể rồi sao? Không phải cậu muốn cho tớ một niềm vui bất ngờ chứ?” Vinh Quý càng nghĩ càng phong phú, cậu không nhịn được đu lên người Tiểu Mai.
Không làm lâu, cũng không phải yên lặng, anh vừa mới nói nếu để ý tài khoản gia đình thì có thể phát hiện manh mối.
Lâu như vậy mà không phát hiện là do cậu học toán quá kém mà thôi.
Tiểu Mai để mặc Vinh Quý đu lên người mình, anh khó khăn kéo theo cậu, vừa làm việc vừa thầm trả lời câu hỏi của Vinh Quý.
Mãi đến khi “cạch” một tiếng, Vinh Quý lại cụng đầu với Tiểu Mai.
“Tiểu Mai, cậu tốt quá à! Tớ yêu cậu chết mất!”
Cụng xong, Vinh Quý nhảy xuống: “Tóm lại, tớ cũng phải làm việc cho tốt! Ít nhất phải có một đôi mắt xanh, tớ muốn ít nhất mình phải mua được một bộ phận trên cơ thể Tiểu Mai bằng điểm tích lũy mà mình kiếm được!”
Vinh Quý quơ nắm đấm sắt, cậu nói một cách hùng hồn.
Để lại Tiểu Mai…
Tiếng cụng đầu của Vinh Quý vọng lại trong đầu anh rất lâu.
Tiểu Mai sờ mặt, anh ngẩng đầu nhìn Vinh Quý trước mặt rồi cúi đầu yên lặng chừng 1 phút, sau đó mới xoành xoạch tiếp tục làm việc.
Kể từ hôm đó, Vinh Quý càng thêm cố gắng làm việc, chẳng những đi mời chào mà cậu còn thường xuyên gọi Tiểu Mai trong lúc anh đang làm việc.
“Tiểu Mai ơi! Bây giờ cậu có đang lén làm cơ thể cho tụi mình không vậy? Cậu nhớ cơ bụng nha, nhất định phải có cơ bụng đó!”
Không quanh co dài dòng, Vinh Quý cường điệu ngay nguyên nhân chủ yếu mà mình gọi điện thoại.

Dù sao tốc độ cúp máy của Tiểu Mai rất nhanh, nếu nói chậm thì anh sẽ cúp điện thoại mất.
Đây là kinh nghiệm đó.
Nếu Tiểu Mai không cúp điện thoại thì Vinh Quý mới có thể nói những chuyện khác.

Ví dụ như:
“Hôm nay đi giao hàng tớ có đi ngang qua xưởng rèn mà Tiểu Mai làm việc lúc trước, tất cả mọi người đều quan tâm Tiểu Mai đó!”
Ví dụ như:
“Hôm nay lại có đơn giao hàng của Mary, địa điểm vẫn là nhà của tụi mình.

Mới đầu tớ còn cho rằng đây là đồ của Tiểu Mai mua, kết quả lại phát hiện là ông lão chủ nhà dưới lầu mua nấm.”
“Không phải lần trước tụi mình đưa mấy cây nấm cho ông ấy sao? Ông ấy ăn thấy ngon nên quan tâm đến mối làm ăn với Mary, cô ấy lại quan tâm đến công việc của tụi mình, đúng là…”
Bên trên là lời cảm thán của Vinh Quý.
Tóm lại, Vinh Quý nhìn thấy cái gì thì đều muốn chia sẻ với Tiểu Mai, cậu cảm thấy mỗi ngày Tiểu Mai cứ ở lì trong xưởng làm việc, tuy tiền lương cao đấy, nhưng rất cô đơn đó!
Bốn trợ thủ không thể nói chuyện với anh được, mỗi ngày đối mặt với các loại mô hình cơ thể, Tiểu Mai sẽ thấy nhàm chán biết bao!
Cho nên cậu nhất định phải mua vui cho anh!
Việc gọi điện chia sẻ những gì tai nghe mắt thấy cho Tiểu Mai là phương pháp trực tiếp nhất mà Vinh Quý có thể nghĩ ra.
Có lẽ Tiểu Mai cũng thấy phương pháp này tốt nhỉ? Chứng cứ là Tiểu Mai ít cúp điện thoại hơn trước rồi.
Có đôi khi, Vinh Quý hết chủ đề để nói, điện thoại im ắng nhưng không ai tắt máy cả.
Không có tiếng của Vinh Quý nên nghe rất rõ tạp âm ở hai đầu dây.
Âm thanh khi Vinh Quý đi ngang qua cửa hàng rèn sắt, âm thanh ồn ào và náo nhiệt của người đi đường, âm thanh Đại Hoàng bóp còi;

Âm thanh bộ phim “Nhân duyên kỳ lạ của chàng thợ rèn” bên TV của Tiểu Mai đang phát, âm thanh cọ xát của kim loại, thỉnh thoảng vang lên âm thanh báo cáo của trợ thủ…
Có đôi khi, Vinh Quý sẽ cùng theo dõi hai tập phim “Nhân duyên kỳ lạ của chàng thợ rèn” cùng với Tiểu Mai.
Đây là một cảm giác rất vi diệu!
Sau đó, Vinh Quý cứ mở điện thoại và để im vậy.
Có chuyện thì nói, không có thì nghe tiếng TV bên chỗ Tiểu Mai, giống như hai người đang ở cùng một phòng chờ vậy.
Vài lần bị lạc ở ngoài thành phố rồi bị đánh cướp, trước khi cơ thể mới được làm xong thì Vinh Quý cũng học được cách nghe lời: Cậu chủ yếu nhận việc ở nội thành.

Tuy lộ trình không dài và tiền không nhiều lắm, nhưng Đại Hoàng xinh đẹp như thế luôn khiến các nữ người lùn nguyện ý ngồi xe, coi như là có chút thu hoạch.
Lúc đi dạo trong nội thành thì miệng cậu cũng không nhàn rỗi, mỗi khi thấy cửa hàng gì thì Vinh Quý còn báo tên cho Tiểu Mai nữa!
Cậu thấy là: Mặc dù Tiểu Mai đi làm ở nội thành, nhưng ngày nào cũng ở phòng làm việc, hoàn toàn không có thời gian ra ngoài đi dạo.

Anh làm việc cả buổi trời, ngay cả xung quanh có cửa hàng gì cũng không biết, quá là thiệt rồi!
Không được, cậu phải nhìn giùm Tiểu Mai, sau đó nói cho anh biết.
Ôm tâm tư này trong lòng nên Vinh Quý quan sát rất cẩn thận.

Cậu chẳng những báo tên cửa hàng, cách trang hoàng, đồng phục của nhân viên phục vụ, khách nhiều hay không… Mà còn nói cho Tiểu Mai nghe bảng thông báo nhỏ dán bên ngoài cửa hàng.
“Tuyển thợ rèn cấp một.”
“Mua kim loại Talfa 2G cấp ba 400 điểm tích lũy.”
“Bán rìu 1.600 điểm tích lũy.”

“Bán kim loại Talfa 6G cấp ba 600 điểm tích lũy.”
“Ngừng.” Bỗng có một ngày, Tiểu Mai nghe Vinh Quý đọc thông báo thì kêu ngừng.
Ơ, có khách đến nên Tiểu Mai nhắc cậu đừng nói ư? Vinh Quý ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tiểu Mai tiếp tục nói: “Bây giờ, cậu đến Cardori ở số 23 khu Tây mua kim loại Talfa 6G, sau đó bán cho Cattro ở số 678 khu Nam.”
Tiểu Mai đưa ra chỉ thị.
“Ể?” Vinh Quý không hiểu ý Tiểu Mai cho lắm nên cậu ngớ ra.
Đáng tiếc là Đại Hoàng đã nhận ra giọng nói của Tiểu Mai bằng chỉ lệnh âm thanh nên nó nhanh chóng đi đến số 23 khu Tây.
Mơ hồ mua Talfa 6G ở cửa hàng này, lại mơ hồ được Đại Hoàng chở đến một cửa hàng khác, sau khi nhìn thấy hai bảng thông báo thì lúc này, Vinh Quý mới hiểu rõ ý của Tiểu Mai.
Tuyệt vời ông mặt trời!
Có trời mới biết hai bảng thông báo ăn khớp nhau này Vinh Quý đã nói cho Tiểu Mai nghe cách đây vài ngày đó! Cậu đã sớm quên rồi, nhưng Tiểu Mai lại nhớ rõ, chuyện này… chuyện này chỉ có thể nói là Tiểu Mai không hổ là Tiểu Mai!
Bán kim loại Talfa 2G với 400 điểm tích lũy, và Talfa 4G thì bán với giá 500 điểm tích lũy vào ba ngày sau, thế là Vinh Quý thu được lợi nhuận là 300 điểm tích lũy!
Cứ như vậy, hai người máy nhỏ lại phát hiện con đường phát tài mới ở thành phố Yedham phồn hoa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lúc Tiểu Mai và A Quý vẫn đang cố gắng kiếm tiền để mua nguyên liệu làm dịch dinh dưỡng thì hôm qua, Đại Hoàng tỏ vẻ: Có độc giả đưa nó dịch dinh dưỡng để lau mặt.
Thật xa xỉ!
Không có gì để giải thích.
Đại Hoàng: =-=.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.