Ngày Yên Nghỉ

Chương 7



“Thật đã giấc! Lâu rồi tớ mới được ngủ ngon như vậy đó!” Vừa tỉnh lại, Vinh Quý đã cảm thấy tinh lực cực kỳ dồi dào, cậu chia sẻ cảm giác này với Tiểu Mai, còn khen ngợi chiếc giường của Tiểu Mai nữa: “Giường nhà cậu ngủ ngon quá trời luôn!”

Tiểu Mai:…

“Thật ra là do cậu hết điện nên tắt nguồn mà thôi, còn việc cảm thấy tinh lực dồi dào là do tôi giúp cậu nạp lại điện rồi.”

Sự kích động của Vinh Quý bỗng dưng biến mất không thấy bóng dáng luôn.

“Cảm, cảm ơn.” Vinh Quý lúng túng nói lời cảm ơn.

“Không cần khách sáo.”

Tiểu Mai nói xong thì lại không nhúc nhích nữa.

Khi Tiểu Mai bất động thoạt nhìn thật sự giống y như một người máy. Cả gian phòng chỉ còn một mình mình phát ra tiếng động, nói thiệt là sự yên tĩnh này làm cho người ta cũng cảm thấy hơi sợ sợ đó…

Vinh Quý nghĩ nghĩ một lát, sau đó bỗng nhiên nhảy từ trên giường xuống, đẩy cánh cửa sổ đã mục nát ra rồi nhìn ra bên ngoài, cả trong lẫn ngoài nhà đều tối om om không có chút ánh sáng nào.

“Tiểu, Tiểu Mai, thật ra tớ sớm đã muốn hỏi: tại sao ở đây lại tối đen như vậy? Ngay cả trăng và sao cũng không có luôn…”

Trong địa đạo tối thì không nói, nhưng đã ra ngoài mà vẫn tối đen như vậy thì rất quái dị à nha.

“Bởi vì đây là dưới mặt đất, là tầng thấp nhất, đây là nơi tôi sinh ra”. Vừa nghe Tiểu Mai trả lời như thế thì Vinh Quý kinh ngạc đến ngây người.

Cậu nhìn nhìn bầu trời rồi lại nhìn nhìn mặt đất, chỉ cần quan sát kĩ một chút là có thể thấy lời của Tiểu Mai nói không có sai, chỉ là cậu chưa bao giờ nghĩ theo hướng này mà thôi.

Thôi được rồi, dù quê nhà của Tiểu Mai có… độ cao thấp hơn so với mực nước biển đi nữa thì người đâu? Người đi đâu hết rồi?

“Người ở đây đâu rồi?” Vinh Quý là người nghĩ gì hỏi nấy nên cậu hỏi ngay: “Còn người thân của cậu đâu?”

Rất nhanh Vinh Quý đã nhận ra mình dường như đã hỏi một chuyện không nên hỏi.

“Đều không còn.” Tiểu Mai trả lời hắn bằng âm thanh cứng ngắc của kim loại.

“Vậy là…  đều đã qua đời sao?”

“Lúc tôi bị bệnh rồi hôn mê, bọn họ đều đã rời đi, chờ đến khi tôi tỉnh lại thì toàn bộ thôn xóm cũng chỉ còn lại một mình tôi.”

Giọng nói của Tiểu Mai không có chút lên xuống nào, thế nhưng Vinh Quý lại não bổ ra một tình cảnh vô cùng thê lương.

Cậu nhào qua ôm lấy thân hình kiên cường (?) của Tiểu Mai, còn vỗ vỗ lên lưng người ta: “Đều qua rồi, ít nhất bọn họ đi rồi thì toàn bộ đất đai nhà cửa thật lớn ở đây đều là của cậu nha.”

“Tiểu Mai, cậu là địa chủ rồi đó!” Vinh Quý vừa nói vừa vỗ đùng đùng lên lưng Tiểu Mai cho đến khi bỗng nghe một tiếng bộp.

Tiểu Mai: “Cậu vỗ rớt lưng của tôi rồi.”

Vinh Quý: …

Vinh Quý nhìn Tiểu Mai quay đầu 180° ra sau lưng, nhặt lên miếng kim loại bị mình vỗ rớt rồi gõ gõ đóng đóng, sau đó lấy miếng kim loại loang lổ rỉ sét đó lắp lên trên người lần nữa.

Động tác của anh đã vô cùng thuần thục.

* * *

Hai người máy đang đi trên bờ ruộng.

“Chúng mình ra ngoài xem chút đi.” Đây là đề nghị của Vinh Quý, đương nhiên vốn cậu không phải nói như vậy, cậu là kêu Tiểu Mai ra ngoài “tuần tra sản nghiệp tổ tiên”, thuận tiện tản bộ một chút.

Tiểu Mai cũng không phản đối.

Nhưng khi nhìn đến đất đai khô nứt, không có nông cụ nào được để lại, Vinh Quý vẫn cảm thấy hơi thất vọng.

Nghĩ đến trước đó cậu đến nhà hàng xóm “tham quan” đã không thấy có bất kỳ vật gì trong nhà, cậu liền biết gia tộc của Tiểu Mai nhất định là đã dọn dẹp sạch sẽ mang hết tất cả mọi thứ rồi mới rời đi, tất cả nông cụ, hạt giống, đồ ăn, tất cả các thứ có thể sử dụng trong nhà đều mang đi.

Duy chỉ không mang theo Tiểu Mai.

“Không tản bộ nữa, gió lớn quá tớ… chắc tớ sẽ bị thổi  bay mất thôi.” Càng đi càng cảm thấy thê lương, Vinh Quý thật hối hận vì đã nghĩ ra cái chủ ý chẳng hay ho tẹo nào này nên tìm một lý do để kết thúc việc tản bộ.

Tiểu Mai nhìn cậu, một hồi lâu sau mới gật đầu: “Trở về thôi, đúng lúc tôi tìm được vài nguyên liệu, về tôi sẽ sửa lại thân thể cho cậu.”

Hai người liền trở về căn phòng ban đầu, lúc Tiểu Mai gõ gõ đóng đóng thì Vinh Quý ngồi ở bên cạnh lẳng lặng làm bạn với anh. Chỉ là Vinh Quý trời sinh không chịu ngồi yên, bảo cậu thành thật ngồi trong chốc lát thì được chứ ngồi trong thời gian dài là cậu liền xoay xoay vặn vặn lộn xộn ngay, nói chung là Tiểu Mai bị cậu làm phiền quá nên dứt khoát nói với cậu: “Để hai cánh tay lại rồi cậu đi dạo quanh nhà một lát đi.”

Vinh Quý vui vẻ đồng ý ngay.

Tiểu người máy không có cánh tay vui sướng chạy quanh phòng.

Nhà Tiểu Mai cũng không lớn lắm, rất nhanh cậu đã chạy xong, cuối cùng cậu còn phát hiện một cái mật thất ở bên trong nhà bếp.

Nói là mật thất, kỳ thật chỉ là một tầng hầm.

“Tiểu Mai, tớ có thể đi xuống tầng hầm nhìn xem không?” Từ nhỏ đã thích chạy nhảy, bị viện trưởng giáo huấn mấy lần, Vinh Quý liền nhớ kỹ trước khi vào chỗ nào cũng phải hỏi một chút.

“Đi đi, chỉ là trong hầm không có gì, tôi không để đồ đạc trong đó.” Tiểu Mai tùy theo ý cậu

“Tớ đi nhìn xem.” Được cho phép, Vinh Quý lập tức mở cửa hầm đi xuống.

Cậu vừa đi khỏi trong phòng lập tức thật yên tĩnh.

Yên tĩnh… giống như khoảng thời gian trước kia.

Bất luận là thế giới trắng xoá ở Vĩnh Trú hay những ngày đã từng trải qua ở đây thật lâu thật lâu trước kia, chung quanh anh tựa hồ đều là tĩnh mịch.

Cầm cánh tay máy của Vinh Quý trong tay, Tiểu Mai ngẩng đầu lên.

Anh đã sớm đoán được tình cảnh ở nơi này, lúc ấy đúng là sau khi anh bệnh nặng tỉnh lại rồi phát hiện trong thôn xóm đã không còn một bóng người, xung quanh tĩnh lặng, cái gì cũng không có, biết bản thân bị vứt bỏ nên anh mới dứt khoát rời đi.

Từ đó, anh không còn gặp lại đám người đó nữa.

Không còn nhớ rõ diện mạo của họ nữa, anh cho rằng anh đã quên, nhưng đến khi anh đứng trước cánh của đó lần nữa, quyết định chọn “không mở cửa”, thứ mà trong đầu anh hiện ra duy nhất lại là tọa độ của nơi này.

Thuận theo tâm ý của chính mình, anh trở lại nơi này một lần nữa.

Nhưng mà trở về cũng vẫn là như vậy mà thôi.

Cúi đầu xuống, Tiểu Mai tập trung chú ý vào cánh tay máy trên tay.

Chỉ là không đợi anh vặn chắc ốc vít xong thì xa xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu của Vinh Quý:

“Tiểu Mai! Tiểu Mai! Mau tới đây xem nè!”

Mới đầu anh không định để ý tới.

Nhưng mà tiếng kêu từ trong tầng hầm kia dường như không biết mệt mỏi, càng gọi càng hăng say, hết cách Tiểu Mai chỉ có thể nhảy xuống giường. Trong bóng đêm, anh đi đến phòng bếp mà từ lâu anh đã không đi vào.

Từ buổi sáng hôm ấy khi phát hiện tất cả mọi người đều đã rời đi, anh đã không hề trở lại những căn nhà này nữa.

Nếu tính theo thời gian hiện tại thì anh cũng không phải rời khỏi nơi này lâu lắm, nhưng mà trong lòng anh thì anh đã rời khỏi nơi này rất lâu rồi, lâu đến mức nơi này đối với anh đã trở nên thật xa lạ.

Tiếng gọi của Vinh Quý từ trong căn hầm tối đen như cái miệng khổng lồ truyền ra, không biết cậu ta từ đâu lấy ra một cái thang, anh còn không biết mình từng có một cây thang như vậy ở nhà đó.

Lò dò theo cái thang trèo xuống, vừa mới đứng vững thì đã thấy cậu chàng Vinh Quý kia, không có tay, thế là cậu ta liền chạy chậm ra hiệu mình đi theo.

Tiểu Mai đương nhiên là không chạy, cái cơ thể rách nát được lâm thời lắp ráp này cũng không thích hợp với việc chạy vội, anh dùng tốc độ bình thường đi theo sau Vinh Quý.

Đi qua, sau đó…

Anh giật mình.

“Tiểu Mai! Tiểu Mai! Cậu xem nè! Nơi này có thiệt nhiều thiệt nhiều… cây nấm nha!”

Nếu có tay, cậu ta chắc chắn sẽ mở rộng cánh tay ra, hiện giờ không có tay nên cậu chỉ có thể chạy tới chạy lui để biểu đạt sự kích đông của mình.

Mảnh đất phía sau cậu tràn đầy thực vật dạng ô! Trong bóng tối vậy mà còn phát ra chút ánh sáng!

Nhìn thực vật trước mắt, Tiểu Mai hồi lâu không nói gì, cho tới lúc nhìn thấy Vinh Quý định tiếp tục kêu la thì anh mới thấp giọng mở miệng nói:

“Đây không phải là cây nấm, mà là một loại thực vật tên là đậu đất, là… thức ăn chủ yếu của người Moses Thel.”

Đất ở Moses Thel chỉ có thể mọc ra một loại thực vật, chính là cây đậu đất này, nhất định phải chọn lựa hạt giống kĩ càng thì mới có thể mọc lên cây đậu chứ không phải tùy tiện là có thể trồng ra.

Vinh Quý chắc chắn không biết những điều này, thế nhưng cậu vẫn lớn tiếng nói: “Cậu nói, đám đậu đất này… có phải là đồ ăn mà tộc nhân của cậu để lại hay không? Họ không thể mang cậu đi nên trồng một mảng lớn cây nấm trong hầm của cậu, không, là cây đậu, nhất định là như vậy! Nhất định là như vậy đó!”

Từng lời từng lời của Vinh Quý đập vào lòng anh, âm thanh của cậu rất lớn, thế nhưng theo thời gian dần trôi qua, Ash Seiver… không, Tiểu Mai dần dần không nghe thấy nữa.

Nhưng mà lúc này đây, cuối cùng anh đã phát hiện chuyện ngoài ý muốn đầu tiên mà trong suy luận trước kia anh đã không trải qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.