Ngày Yên Nghỉ

Chương 90: Chương 90




Edit + Beta: V
Trước khi ngủ, người Hana ôm đúng là Vinh Quý, nhưng giữa chừng lăn qua lộn lại, sau nửa đêm thì lăn đến chỗ Tiểu Mai.
Vì thế, hôm sau Vinh Quý tỉnh dậy thì nhìn thấy Tiểu Mai mang vẻ mặt vô cảm đang bị cô bé ôm.
“Hì hì!” Vinh Quý vui lắm.
“Cũng may cơ thể hiện tại của tớ là người máy, nếu là cơ thể trước kia thì tư thế ngủ của tớ còn tệ hơn cả Hana nữa đấy ~ con bé chưa tỉnh, cậu khoan nhúc nhích nha, để em nó ngủ thêm tí nữa đi.” Vinh Quý bò ra khỏi chăn, sau đó còn tém tém góc chăn cho Tiểu Mai nữa.
Cậu mở cửa sổ ra, ngoại trừ cánh cửa sổ đối diện giường của bọn họ không mở thì những cánh cửa khác đều được mở ra hết.

Tuy người máy không tạo ra khí thải, cơ mà thói quen khi còn mang cơ thể nhân loại thật sự ngoan cố, từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện đông đúc, Vinh Quý đã tập thành thói quen việc cần làm sau khi dậy sớm là mở cửa sổ.
Khi cánh cửa sổ nhìn ra sân phơi mở ra, Vinh Quý chợt khựng lại.
Cậu quay lại nói với Tiểu Mai: “Cậu ngủ tiếp một lát đi, tớ đi làm việc trước ~”
Tiểu Mai: “…”
Được rồi, trong lòng Tiểu Mai đã tự thay đổi “làm việc” trong lời Vinh Quý thành “làm hỏng”.
Nhưng lần này anh đoán sai rồi.
Vinh Quý thật sự không phải xuống dưới làm hỏng… Ấy! Không đúng, là làm việc.
Ngân nga một đoạn nhạc rồi mở cửa kính sân phơi ra, Vinh Quý vô cùng hào hứng bước xuống cầu thang đơn sơ bên ngoài, nhanh chóng đi đến mảnh đất nhỏ mà chủ nhà cho phép bọn họ sử dụng.

Hôm qua cậu ra ngoài cả buổi, hoàn toàn không có thời gian dọn dẹp chỗ này, bọn họ chỉ đặt tạm đậu đất, mầm táo và chậu hoa ở đây mà thôi, à phải, có cả hoa mà Kiki cho cậu nữa.
Vinh Quý vươn ngón tay ra khẩy chiếc lá mới nhú của mầm táo tắm trong sương sớm, sau lại sờ cái nấm nhỏ gần đó, sau lại nhìn sang hàng rào gỗ bên cạnh.
Hàng rào gỗ này ngăn cách mảnh đất nhỏ của bọn họ với mảnh đất khác của chủ nhà, đây là một hàng rào rất cao, dùng ván gỗ dài chế tạo thành, khoảng trống giữa rào mọc đầy dây leo.

Một mặt là phòng ở, ba mặt khác đều là loại hàng rào này, nó cao, dây leo trên đó cũng rất tươi tốt, chúng nó ngăn mảnh đất dưới chân Vinh Quý thành một sân vườn độc lập.

Với chiều cao của người bình thường thì không thể nhìn sang cách vách, chứ đừng nói là Vinh Quý với chiều cao 1,1 m.
Nhưng cậu vẫn nhìn thấy tình hình ở cách vách do khi nãy ở trên lầu mở cửa sổ thấy.
Cậu thấy một người.
Hôm qua lúc mở cửa sổ, cậu nhìn thấy có một người đang làm việc phía dưới.
Lần đầu nhìn thấy đối phương ngày hôm qua, Vinh Quý cảm thấy hơi sợ, nhưng sau khi có kinh nghiệm tiếp xúc gần gũi với chủ nhà thì cậu chợt cảm thấy có lẽ mình đang tự dọa mình.

Vì vậy, hôm nay khi phát hiện đối phương đang làm việc ở cách vách thì cậu định xuống dưới chào hỏi một phen.
Cơ mà – Vinh Quý nhìn hàng rào cao ngất kia, cao quá đi à…
Hơn nữa, lúc chào hỏi có cần chuẩn bị quà gì hay không?
Nghĩ ngợi một lúc, Vinh Quý nhìn chậu hoa đặt bên cạnh, chậu hoa mà Tiểu Mai làm vô cùng chắc chắn, giẫm lên cũng không sao.


Sau đó, cậu lại nhìn bông hoa mà Kiki tặng mình, đây là loại hoa nhí màu tím lam, rất dễ trồng, chỉ cần tưới đủ nước, thỉnh thoảng bón phân, phơi nắng là nó sẽ không ngừng nở hoa.

Lúc này, bảy bông hoa trong chậu đang nở rộ, hoa to bằng nắm tay Vinh Quý.
Cậu tráo đổi chậu trồng đậu đất và chậu hoa, đổ đậu bên trong ra rồi trồng xuống đất, ngay sau đó cậu cẩn thận hái một bông hoa nở rộ nhất.
Kế đến, cậu đẩy chậu hoa sang chỗ hàng rào, nhảy lên ướm thử nhưng phát hiện vẫn không đủ độ cao, thế là cậu đành phải đổ thêm một chậu nữa rồi đặt chồng lên trên, kết hợp nhón chân, lần này thì đủ độ cao rồi.
Đứng trên đỉnh hàng rào, Vinh Quý run rẩy nhìn thấy một người đàn ông đang nghiêm túc làm việc ở cách vách.
“Hì! Buổi sáng tốt lành ~ em là Vinh Quý mới dọn vào hôm qua, đi chung với em có Tiểu Mai nữa, về sau tụi em sẽ ở đây khoảng ba tháng, ừm…”
“Đây là quà gặp mặt!” Vinh Quý cố hết sức giơ cao tay cầm hoa định đưa sang, nào ngờ…
Có lẽ phương pháp chất chồng chậu hoa không đúng nên chậu hoa dưới chân cậu bỗng lung lay một chút, cơ thể cậu nghiêng ngả, kèm theo đó là tiếng “răng rắc” vang lên, đầu Vinh Quý nhanh chóng biến mất khỏi đỉnh hàng rào.
Chậu hoa đặt sai vị trí, Vinh Quý té lăn quay vào sân nhà mình.

Nhưng may cậu là người máy, va chạm cỡ này không làm cậu vỡ được.
Không bỏ cuộc, Vinh Quý nhanh chóng chồng chậu hoa lên lần nữa, lúc trèo lên lại thì cậu thấy đóa hoa màu tím lam rơi trên đất và người đàn ông cách vách đứng ngơ ngác trước đóa hoa ấy.
Người nọ mặc đồ rất dày, trên đầu mang nón che nắng, toàn thân che kín mít, Vinh Quý không nhìn thấy rõ mặt anh ta, cậu chỉ thấy đối phương là một người cường tráng.
“À ừm, hoa là quà của em! Xin lỗi vì làm rớt, em với không tới, anh… ờ… phiền anh tự mình nhặt lên nha… Á!”
Song song với tiếng kêu to là tiếng đồ sứ va chạm, Vinh Quý lại ngã xuống.
Lúc này, cậu không thể nhanh chóng chồng chậu rồi treo lên được nữa: Chậu hoa nứt rồi.
Vinh Quý há hốc mồm.
Cơ mà, những gì nên nói phải nói cho xong, nếu không sẽ rất thất lễ đó ~
Vì thế, Vinh Quý bèn gân cổ nói hai câu với cách vách, đại loại là giải thích tình hình bên mình: Chậu hoa dùng làm thang đã hỏng rồi, không thể gặp mặt, bắt tay, nói chuyện được nữa, nhưng may là cậu đưa quà xong rồi, còn kêu đối phương đừng có ghét bỏ…
Vinh Quý nói dong dài một hơi.
Người máy nhỏ ở bên kia nói một tràng, cậu không nhìn thấy cách vách.

Bên mặt kia của hàng rào, người đàn ông cường tráng che mặt chậm rãi cúi người, vươn tay đang đeo bao tay ra nhặt đóa hoa lam tím rơi trên mặt đất.
Cầm hoa rồi, người nọ đứng tại chỗ, đứng sững ở đó hồi lâu, rất lâu.
***
Nói cả buổi trời mà không nghe phía đối diện ừ hử gì, cũng không biết đối phương có nhận quà gặp mặt của mình không… Nhưng không nhận cũng bình thường thôi, thấy thế nào thì… cậu cũng giống một người kỳ lạ mà ~
Nghĩ đến chuyện mình lộ mặt hai lần rồi té ngã, Vinh Quý muốn che mặt lại lắm.
Cậu thở dài, nhìn cái khe nứt trên chậu hoa đang nằm trên mặt đất khiến tâm trạng Vinh Quý chùng xuống, sau đó, cậu nhìn sang đám đậu đất bị mình ném lung tung…
Được rồi, quả nhiên cậu không làm được chuyện gì nên hồn cả, chỉ là chào hỏi hàng xóm thôi mà lại gây ra nhiều chuyện như vậy…
Than ngắn thở dài một phen, Vinh Quý đang định nhặt “nấm” thì trước mặt cậu bỗng xuất hiện một đôi chân.
Không biết Tiểu Mai xuống dưới hồi nào.
Quả nhiên là đang làm hỏng mà – Tiểu Mai không nói gì, chỉ là cậu đọc được trong ánh mắt anh nói như thế đó.
Vinh Quý cầm hai cây nấm che hai mắt mình lại, bả vai chùng xuống, cả người máy tức khắc trở nên héo hon.

“Sao cậu… không ngủ thêm chút nữa? Vẫn… vẫn còn sớm mà…” Người máy nho nhỏ vùi đầu giữa hai chân, nhỏ giọng nói.
“Trước khi xuống lầu cậu đi mở cửa sổ, âm thanh lớn như vậy sao tôi lại không nghe được?” Giọng nói lạnh như băng của Tiểu Mai vang lên trên đầu Vinh Quý, lúc nói những lời này, giọng anh ngày càng lớn, ngày càng gần, chờ đến khi Vinh Quý hé một con mắt từ giữa hai chân ra nhìn thì quả nhiên, Tiểu Mai đã ngồi xổm xuống, bắt đầu sửa sang lại đậu đất rơi rụng trên mặt đất.
Không có lời trách cứ nào cả, Tiểu Mai bắt đầu làm việc.
Trong tay anh cầm một cái xẻng nhỏ, Tiểu Mai làm tơi đất trước, sau đó trồng lần lượt đậu đất vào.

Thấy Vinh Quý không biết làm gì mà vòng quanh sau mông anh, Tiểu Mai bình tĩnh nói: “Cậu đổ đậu đất trong mấy chậu hoa ra đi, giống như vầy.”
Dứt lời, anh cầm xẻng chỉ đậu đất mà Vinh Quý đã đổ lung tung ra khi nãy.
Nhận được mệnh lệnh, Vinh Quý thở phào nhẹ nhõm vì có việc để làm, cậu lập tức chạy tới dọn chậu hoa.
Tiểu Mai làm việc vừa nhanh vừa hiệu quả, không lâu sau, mảnh đất trống không giờ mọc lên thêm một luống đậu, mầm táo được đặt ở trong góc, còn hoa tím lam mà Kiki cho thì đang nở rộ kế bên mầm táo.
“Nhìn công việc này, Tiểu Mai, cậu đúng là đứa trẻ xuất thân từ nông thôn chân chính ~” Vinh Quý lại bị trình độ của Tiểu Mai làm chấn động, cậu kìm không được mà cảm thán.
“Đứa trẻ xuất thân từ nông thôn” Tiểu Mai: “…”
Thật ra anh chỉ thấy người khác làm như vậy, cộng thêm đọc sách mà thôi.
Không định giải thích nhiều với Vinh Quý, Tiểu Mai nhanh chóng đi qua xem chậu hoa bị nứt.
Thổ nhưỡng nơi đây không thích hợp để nung chế chậu hoa, trước khi bọn họ mua được vật thay thế mới thì mấy chậu hoa bị nứt hơi lớn một chút có thể sửa chữa để dự phòng.
Nghĩ một hồi, Tiểu Mai tìm một ít tơ kim loại rồi vòng một vòng quanh vết nứt trên chậu, thế là một chậu hoa mới ra đời.
Chờ đến khi Tiểu Mai làm xong hết thì cũng mới có 8 giờ sáng, hai người máy nhỏ lại đi lên lầu, Hana cũng vừa dụi mắt tỉnh dậy.
“Thơm quá… em ngửi được mùi thơm của đồ ăn.” Cô gái nhỏ bị mùi hương của thức ăn đánh thức.
Vinh Quý ngẩn người, sau đó cậu hiểu ra: “A! Không phải bà chủ nhà vẫn làm cơm cho tụi mình đó chớ? Thôi kệ có phải hay không, tụi mình nhanh xuống dưới nhé?”
Hana gật đầu thật mạnh.
Lúc Tiểu Mai đang lấy công cụ hôm nay cần mang theo thì Vinh Quý ở kế bên đang thắt tóc cho Hana, đúng là mấy phương diện khác cậu rất vụng về, nhưng động đến chuyện đẹp xấu thì tài năng của Vinh Quý không tồi tí nào.
Tuy bím tóc của Vinh Quý hơi ẩu xíu, nhưng vẫn mang phong cách thời thượng lắm đó ~
Hơn nữa, quần áo mà bà chủ nhà cho Hana thật sự được làm rất tinh tế, đường may rất đẹp, cô gái nhỏ Hana với nhan sắc không bắt mắt gì nay lại trở nên vô cùng đáng yêu ~
“Không tệ nha ~” Bảo cô gái nhỏ xoay một vòng, Vinh Quý vừa lòng làm động tác “OK” với Hana.
Tuy không hiểu động tác đó là sao, nhưng nó không ảnh hưởng đến khả năng lý giải ý nghĩa động tác của Hana ~ vì vậy cô bé cũng giơ động tác đó với Vinh Quý!
Trong khi hai người đang trêu đùa nhau thì chẳng những Tiểu Mai lấy xong đồ mình cần mà anh còn sửa sang lại chăn đệm nữa, chờ bên chỗ Vinh Quý xong xuôi hết thì ba người cùng nhau xuống lầu.
Tại phòng khách lầu một, quả nhiên bà cụ đang ngồi trên ghế bập bênh, bà vẫn đan len như mọi ngày, nhưng trên mũi lại có thêm một cặp mắt kính màu đen, là kính râm.
Vinh Quý sững cả ra, cậu chợt nghĩ có khi nào bà xài kính râm để che đôi mắt màu trắng hay không?
Quả nhiên chỗ đặt cơm tôm đỏ hôm qua đang bày đồ ăn.
Cũng là hai cái chén, nhưng chỉ có một ít thức ăn.
Đồ ăn hôm nay trông cũng dị dị: Xanh đen, trông hơi khét lại nổi lềnh bềnh…
Nhưng cô gái nhỏ là người duy nhất có thể ngửi lại sáng mắt lên: “Thơm quá à!”
“Cô bé ăn đỡ nhé, già chuẩn bị cho con hai cái chén.” Bà cụ không dừng động tác đan len, thản nhiên nói.

Hana không để ý mình bị nói là ham ăn, cô bé cười hì hì rồi lập tức chạy tới bàn cơm.
Trong khi Hana đang ăn, Tiểu Mai đã tự động đến chỗ cửa mà Vinh Quý phát hiện vấn đề hôm qua để sửa chữa, còn Vinh Quý… cậu rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên quyết định tán gẫu với bà cụ.
“Bà Glara ơi (chú thích: họ của bà chủ nhà), sáng nay con xuống ruộng làm việc thì thấy một anh cũng đang làm việc ở cách vách ~ anh ấy cũng là người thuê ở đây ạ? Hay là người thân của bà?” Lúc Vinh Quý hỏi câu này cậu không nghĩ nhiều, chỉ là nhớ đến nên hỏi mà thôi.
Ngón tay bà cụ khéo léo quấn từng vòng dây, chậm rãi nói: “Anh ta không phải người thuê, cũng không phải thân thích của già, chỉ là nhân viên tạm thời mà thôi.”
“Già lớn tuổi rồi, đôi mắt cũng không tốt, cần có người phụ già hái thảo dược bên ngoài.”
“Sao thế, anh ta gây phiền hà cho các cậu à?”
Lúc hỏi câu này, tuy vẻ mặt bà cụ không có biểu cảm gì, nhưng Vinh Quý lại cảm thấy sởn tóc gáy, là ảo giác của cậu ư? Ấy… chắc là ảo giác ha?
Vinh Quý run vai, cậu trả lời: “Dạ không ạ, con chỉ chào hỏi thôi, do hôm trước con cũng nhìn thấy anh ấy nên nghĩ là có lẽ anh ấy sống ở đây, sau này phải thường xuyên gặp, không chào hỏi thì thất lễ lắm ~”
“Nhưng con không có thứ gì tốt cả, bèn tặng anh ấy một đóa hoa.”
Vinh Quý gãi đầu cười.
Cảm giác sởn tóc gáy khi nãy chợt biến mất, bà cụ trên ghế bập bênh tiếp tục thong thả đan len, bà nhẹ giọng nói: “Anh ta là người ít nói, nhưng tính cách lại rất ôn hòa, nếu anh ta không trả lời thì cậu cũng đừng để bụng, anh ta cũng có chỗ khó nói…”
“Dạ dạ ~ con không để bụng đâu.”

Hàn huyên đôi câu với bà cụ, rốt cuộc cô gái nhỏ cũng ăn cơm xong, còn Tiểu Mai thì cũng xử lý xong vấn đề bản lề.
Vinh Quý muốn rửa chén, nhưng bà cụ không để cậu làm.
“Tối có cơm tôm đỏ.” Trước khi nhóm Vinh Quý ra khỏi nhà, bà cụ chỉ nhỏ giọng nói một câu.

Sau đó, không đợi Vinh Quý phản ứng lại thì bà lập tức bưng hai cái chén không rời đi.
Này là… hoan nghênh Hana đến ăn cơm nữa sao?
Vinh Quý và Hana trợn mắt há mồm liếc mắt nhìn nhau.
“Không còn sớm nữa.” Cuối cùng vẫn do Tiểu Mai ngắt ngang hai người họ.
Vinh Quý xách thùng dụng cụ của Tiểu Mai lên rồi chạy nhanh ra cửa.
Khi đến cửa hàng của Hana lần nữa thì bên ngoài vẫn có rất nhiều zombie vây quanh, hai người bảo vệ Hana ở giữa, Vinh Quý hồi hộp chen lấn vào đám zombie đi đến trước cửa, vừa vào trong cậu chợt đụng phải gì đó, ngẩng đầu lên thì thấy không ai khác – là nữ zombie kia.
Mẹ của Hana.
Nhìn kỹ thì, ba của Hana – zombie đeo kính đứng kế bên luôn, nếu Tiểu Mai cũng lỗ mãng xông tới như Vinh Quý thì chắc sẽ đụng phải ông ấy.
Giờ nghĩ lại, đây là lúc zombie “vào thành phố”, tương tự, đây cũng là lúc ba mẹ Hana “về nhà”.
Cơ mà, thông thường vào lúc này bọn họ nên là một người trong phòng làm việc, một người đang “làm việc” mới phải.
Vinh Quý nhìn Hana, trên mặt cô bé hiện lên vẻ mông lung.
Mông lung, bi thương, có cả..

sợ hãi nữa.
Dù là ba mẹ mà mình yêu nhất, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hư thối của họ thế kia thì đứa trẻ tuổi này vẫn cứ sợ hãi.
Cơ thể nho nhỏ của Hana run rẩy.
Qua hồi lâu, Vinh Quý mới nghe Hana nói: “Ba, mẹ, con đi sang nhà A Quý chơi, tối qua con ở lại ăn cơm…”
“Là cơm tôm đỏ.”
“Trước kia ba mẹ nói sẽ dẫn con đi ăn, nhưng vẫn chưa tìm được chỗ bán cơm tôm đỏ.”
“Quả nhiên cơm tôm đỏ ngon lắm lắm!”
Mới đầu giọng Hana còn nhỏ, lại hơi run run, nhưng càng nói thì sự run rẩy trong giọng nói của em đã biến mất, cứ như một đứa trẻ nghịch ngợm quên nói cho phụ huynh mình đi đâu, cô bé nói tất tần tật hôm qua mình đã làm gì ra.
Có lẽ là thói quen khi hằng ngày nói chuyện với ba mẹ nên không lâu sau, trong giọng nói của cô bé không còn sợ hãi nữa, chỉ còn lại sự quen thuộc và thản nhiên khi nói chuyện với bọn họ.


Càng nói, giọng điệu cô bé có hơi vui vẻ.
“Bà Glara nói tối nay có cơm tôm đỏ, ừm… con có thể đến đó ăn không ạ?”
Hệt như một đứa trẻ xin phép ba mẹ ra ngoài chơi, Hana nói đến chuyện vui bèn ngẩng đầu lên, sau đó đối diện với gương mặt hư hối và cứng đờ của ba mẹ.
Vinh Quý trơ mắt nhìn cô bé lại run rẩy, sự bi thương hiện lên trong đôi mắt.
Dĩ nhiên hai vị ba mẹ đã trở thành zombie sẽ không đáp lại, bọn họ không hé răng, một người cứng đờ đi lên lầu, một người thì đi sang phòng bên cạnh.
Lúc này Vinh Quý mới hiểu ra: Mới nãy… hai zombie kia đang đợi con mình hả?
Không phát hiện bóng dáng Hana trong phòng nên bọn họ nhịn không được ra tới đây, nếu về trễ một chút, có lẽ… bọn họ sẽ rời khỏi căn nhà này đi tìm Hana chăng?
Vinh Quý ngẩn ngơ đứng sững ở cửa hồi lâu, rất lâu.
Cho đến khi Tiểu Mai kéo cậu lên phòng làm việc trên lầu thì cậu mới thôi.
Mấy ngày qua, Tiểu Mai vẫn luôn làm việc cùng với ba Hana đã biến thành zombie, hai “người”, một người thì không ngừng phân tích thành phần trong dịch dinh dưỡng cường lực, còn một người thì không ngừng chiết xuất gì đó.
Thấy Tiểu Mai dũng cảm như thế, Vinh Quý cũng dốc toàn lực dọn nhà cùng với nữ zombie.
Hana đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng có dũng cảm gia nhập cùng Vinh Quý, ba người – một nhân loại, một người máy, một zombie… bắt đầu làm việc nhà một cách vụng về.
Buổi sáng sinh hoạt cùng nhau, tới tầm 3 giờ chiều khi các zombie sắp trở về thì Vinh Quý điều khiển Đại Hoàng đưa bọn họ về.
Sau khi kết thúc công việc vào buổi tối, Vinh Quý đóng gói cô gái nhỏ đưa về nhà luôn.
Tuy ra giường đã khô rồi, nhưng đồ ăn ở chỗ bà Glara trông hơi đáng sợ nhưng lại ngon lắm đó ~
Hai tuần vừa quái dị vừa bình thường trôi qua, trong hai tuần này, cô gái nhỏ Hana thành công tăng 2 kg nhờ bà Glara vỗ béo, lại còn học được cách tháo giặt ra giường một cách chính xác, ngoài ra, em còn học cách thắt tóc với Vinh Quý nữa!
Cô bé có thể giúp nữ zombie làm rất nhiều việc.
Thậm chí khi mẹ nấu cơm cô bé còn chủ động thò người lại gần thử nhấc nồi lên nữa!
Tuy hơi khó ăn, nhưng cuối cùng Hana cũng nấu thành công bữa cơm đầu tiên trong đời, cách trình bày thì trông khó coi y chang mẹ của em, còn hương vị… đáng tiếc, cũng khó ăn y chang mẹ của em luôn.
Nhưng cô gái nhỏ lại rất phấn khởi, nếu không phải hai người Vinh Quý không thể ăn được thì nhất định cô bé sẽ kích động nhét một muỗng vào miệng Vinh Quý ~
Cô bé cũng giơ muỗng lên cho ba mẹ mình, cơ mà…
Đối diện là gương mặt cứng đờ sau khi tử vong của ba mẹ.
Dưới ánh nhìn chăm chú của bốn người, Hana tự ăn xong bữa cơm đầu tiên mà mình nấu, sau đó…
Hôm sau, nữ zombie – cũng là mẹ Hana không trở về.
Ngày hôm sau nữa, cô cũng không trở về.

Tác giả có lời muốn nói: Đi kiểm tra sức khỏe nên cập nhật chậm một chút ~

V: Ú òa, lại lên chương đei, say hi bé A Quý và anh Mười đáng yêu.
[…]
Vinh Quý cầm hai cây nấm che hai mắt mình lại, bả vai chùng xuống, cả người máy tức khắc trở nên héo hon.
“Sao cậu… không ngủ thêm chút nữa? Vẫn… vẫn còn sớm mà…” Người máy nho nhỏ vùi đầu giữa hai chân, nhỏ giọng nói.
[…]
Xin lũi, mỗi lần mò qua bộ này là chỉ muốn nói đáng iu, đáng iu, đáng iu quá quá.

Dù có đọc bao nhiêu bộ truyện thì A Quý vẫn là em bé đáng iu nhất =))).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.