Ngày Yên Nghỉ

Chương 91: C91 Chương 91



Edit + Beta: V

"Có lẽ nguyện vọng của họ đã được thực hiện rồi chăng?" Vinh Quý nói.

"Nguyện vọng của cô ấy là nhìn thấy con gái mình học được kỹ năng sinh tồn cơ bản, có người chăm sóc, có thể sống thật tốt..."

Nằm trong ổ chăn, nghe tiếng ngáy ro ro của cô bé, Vinh Quý bỗng khởi động máy, cậu vươn một ngón tay chọt Tiểu Mai, không lâu sau, Tiểu Mai trưng ra vẻ mặt vô cảm quay đầu qua.

"Không biết nguyện vọng của ba Hana là gì nhỉ..."

"Là chế tạo thuốc kiếm điểm tích lũy đủ để Hana thành niên hở?"

"Hay là muốn Hana đứng bên cạnh quan sát, học các phương pháp tinh luyện và chế thuốc?"

"Nếu là cái sau thì... tớ thấy hơi khó..."

Vinh Quý nói, nghe có vẻ sầu não lắm.

Cùng là đồng chí tay chân vụng về, Vinh Quý nghĩ đến chuyện Hana học chế thuốc là... cậu thấy đáng lo ngại lắm luôn.

Tiểu Mai lại xoay đầu trở về, đôi mắt mang màu xanh của bầu trời nhìn thẳng lên trần nhà, anh không nói gì cả.

"Em có tiền." Một giọng nói khe khẽ vang lên giữa hai người.

Bất chợt, Vinh Quý bị hoảng sợ, cậu cuống quít cúi đầu nhìn Hana thì phát hiện chẳng biết từ khi nào cô gái nhỏ đã mở to mắt ra rồi.

Gót chân nhỏ giẫm trong ổ chăn, Hana tìm cho mình vị trí ngang đầu với Vinh Quý và Tiểu Mai, sau đó lấy một tấm... thẻ thông hành nhỏ tròn tròn trong áo ngủ ra.

Cô bé ấn gì đó, trên giấy thông hành chợt hiện lên một dãy số.

Lúc đếm số 0 phía sau, Vinh Quý sợ ngây người.

"Đây là ba mẹ để lại cho em." Cô bé nói rồi bấm số, sau đó nhét thẻ thông hành về áo ngủ.

Vinh Quý trợn mắt há mồm cả buổi mới thở ra một hơi: "Hóa ra Hana là đại gia..."

Đại gia chân chính - Hana khẽ cong môi.

"Em có tiền, chắc chắn ba em không phải vì lo chuyện tiền bạc nên mới trở về." Cô bé nhỏ giọng nói.


Vinh Quý gật đầu: "Xem ra không phải nguyên nhân này thật."

"Vậy là để em học chế thuốc."

"Có lẽ ba em muốn em học ít nhất phương pháp chế một loại thuốc rồi dựa vào đó kiếm sống, rồi ông ấy mới rời đi được..." Vinh Quý bèn dựa trên mẹ Hana mà suy luận nguyên nhân của ba Hana.

"Tuy là... tuy là em rất ngốc, nhưng em sẽ cố gắng!" Hana vươn nắm tay nhỏ ra khỏi ổ chăn, kiên định biểu đạt quyết tâm của mình.

"Đúng! Phải có chí khí, cơ mà... sau này em đừng có tùy tiện lấy thẻ thông hành ra nha, với lại đừng cho người ta xem con số trong đó, biết chưa?" Vinh Quý vừa cổ vũ, vừa lo lắng dặn dò.

"Chưa chắc." Bỗng, giọng nói máy móc lạnh băng của Tiểu Mai vang lên.

Hai lòng bàn tay áp vào nhau, hai người đang trao đổi vui vẻ chợt khựng lại, quay sang nhìn Tiểu Mai.

Tiểu Mai đắp chăn ngay ngắn bên cạnh, hai mắt vẫn nhìn thẳng lên trần nhà, anh khẽ nói: "Lan Tử Phong, Kubri, hoa Duyên Sinh... Mấy ngày qua, ông ấy vẫn luôn nghiên cứu nhiệt độ và tỷ lệ chiết xuất của các dược liệu này, động tác của ông ấy không phải giảng dạy mà là đang nghiên cứu thuốc mới."

"Dược hiệu của ba loại thảo dược này không có gì đặc biệt, nhưng chúng cũng không phải thảo dược bình thường, mà tác dụng chủ yếu của chúng là giảm bớt tác dụng của mỗi loại thảo dược riêng biệt. Thảo dược có thể pha loãng ba loại thảo dược trên lần lượt là dây leo Gabriel, nấm Schuker và rễ cây hoa Duyên Sinh."

"Dựa trên đặc tính này, có thể suy đoán không những ông ấy đang nghiên cứu một loại thuốc mới, mà loại thuốc đó còn là thuốc giải của một loại thuốc khác."

"Cho nên, chuyện mà ông ấy sau khi chết vẫn không buông bỏ được có lẽ là..."

"Thuốc giải của thuốc bất tử?" Vinh Quý kêu lên.

Hai mắt Hana cũng mở to.

Muốn biết hành động của ba Hana có phải đang chế thuốc giải của thuốc bất tử hay không rất đơn giản, tìm phương thuốc của thuốc bất tử xem là biết. Đừng tưởng rằng phương thuốc này là vật mang tính bảo mật gì, thực tế ở thành phố Cicero, một khi nhóm thầy thuốc chế tạo ra một loại thuốc đủ làm điên đảo nhận thức của mọi người thì bọn họ sẽ đưa phương thuốc này đến Hiệp hội thầy thuốc trong thành phố. Sau khi được giám định và xác nhận là đủ để xếp vào danh sách thuốc tốt thì phương thuốc đó sẽ được ghi vào dược điển, để tiện cho các thầy thuốc tìm đọc. Thầy thuốc nào cũng đều có thể thử làm ra loại thuốc này, nhưng chỉ khi thí nghiệm thành công, bọn họ mới được cấp chứng chỉ bán loại thuốc ấy, kế đó là thêm tên thuốc lên bảng hiệu hiệu thuốc nhà mình. Nếu thật sự không chế ra được cũng không sao, bọn họ có thể đến nhập hàng ở chỗ thầy thuốc có chứng chỉ, làm vậy cũng có thể ghi tên thuốc lên bảng hiệu của mình.

Hiển nhiên, thuốc bất tử là loại thuốc tốt trong danh sách.

Thuốc bất tử do ba Hana chế tạo được ghi vào dược điển lớn, thầy thuốc trong thành phố đều xúm nhau thử chế tạo loại thuốc này. Trong một khoảng thời gian tương đối dài, việc kinh doanh của nhà Hana rất khá khẩm, không ngừng có người bên ngoài đến hỏi thuốc, các hiệu thuốc bên trong thành phố cũng sôi nổi kéo tới mua, mỗi ngày cửa hàng đầy ắp khách khứa, công việc bận rộn, ba em càng bận hơn... tất cả ùa về trong ký ức của Hana.

Cuộc sống tốt đẹp ấy chấm dứt khi vị khách đầu tiên chết bất đắc kỳ tử, sau khi chết, anh ta trở thành zombie đầu tiên.

Hana không rõ khi ấy trong nhà đã xảy ra chuyện gì, em chỉ nhớ rõ cửa hàng nhà mình bỗng nhiên đóng chặt cửa, sau đó, người nhà bệnh nhân phẫn nộ kéo thân nhân đã chết của mình vây quanh cửa hàng, tấm kính bị đập đến nỗi tràn đầy vết nứt...

Ba Hana bảo vệ Hana rất tốt.

"Hiện tại, trong nhà không được chứa thuốc bất lão, bất kỳ đâu cũng không được chứa thuốc bất lão, toàn bộ bị tiêu hủy." Lực lượng chấp pháp bên ngoài tập hợp thành từng nhóm tràn vào thành phố nhằm tìm thuốc bất tử tồn kho trong mỗi hiệu thuốc, sau đó thiêu hủy chúng.


Lửa rất lớn, Hana bị mẹ nhốt trong nhà, song cô bé vẫn nhìn thấy ngọn lửa bên ngoài khung cửa sổ.

"Nhưng có lẽ không sai đâu, di nguyện của ba em là chế tạo ra thuốc giải của thuốc bất lão, chắc chắn không sai được! Lúc còn sống, ngày nào ba em cũng chế thuốc hết!" Nhớ lại những ngày cuối cùng ba còn sống, Hana không kìm được mà cao giọng nói.

"Trong nhà em có phương thuốc của thuốc bất tử không?" Trong bóng tối, Tiểu Mai khẽ hỏi.

"Không, không phải thuốc bất tử, mà là thuốc bất lão." Cô gái nhỏ cố chấp sửa lại, sau đó lắc đầu: "Không có, bút ký của ba em bị thiêu hủy cả rồi."

"Nhưng mà chắc trong dược điển có đấy, mẹ em nói ba là thầy thuốc giỏi nhất, thuốc mà ba chế ra được viết vào dược điển." Sực nhớ đến gì đó, Hana hồn nhiên nói.

"Vậy... ngày mai tụi mình đi xem dược điển gì đó nha?" Phát hiện bầu không khí trở nên căng thẳng, Vinh Quý vội nói: "Dược điển là gì á? Nó giống với từ điển hở? Chỗ nào có thể mua được dược điển... Hiệu sách sao?"

"Ở đây có hiệu sách không?" Vinh Quý tiếp tục sầu não.

"Chắc trong thư viện có, ngày mai chúng ta đến thư viện một chuyến." Trong bóng tối, Tiểu Mai bình tĩnh nói.

"Bây giờ, hai người các cậu, ngủ."

Giọng Tiểu Mai lạnh như băng, không hề dịu dàng xíu nào, nhưng giọng nói này thật sự rất đáng tin cậy, nó khiến tâm trạng người ta bình tĩnh lại.

Ba thật sự muốn làm ra thuốc giải của thuốc bất lão sao? Ba có thể nghiên cứu ra sao? Nghiên cứu ra ngồi mình có thể học được sao?

Hana cảm thấy hơi mờ mịt và thấp thỏm, cô bé nắm chặt tay Vinh Quý và Tiểu Mai rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau, lúc Hana rời giường thì dưới đáy mắt cô bé hiện lên quầng thâm nhạt màu.

Bởi vì mắt không tốt, nên tuy quý bà Glara không nhìn được sắc mặt của cô gái nhỏ, nhưng bà có thể nhạy bén cảm nhận được gì đó thông qua lượng cơm mà cô bé ăn.

"Sao thế? Hôm nay chỉ ăn một chén cơm, do đồ ăn không hợp à?" Quý bà Glara hỏi vu vơ.

Hoàn toàn không nhìn ra mắt bà cụ không tốt - Mỗi lúc như vậy, Vinh Quý không khỏi cảm khái một câu.

Đối với bà cụ sống một mình với đôi mắt gần như mù lòa thì quý bà Glara thật sự quá tinh tế, bà không nhìn thấy nhưng có thể ghi nhớ mỗi chỗ ngoặt và mỗi món bài trí trong nhà, đồ đạc đặt ở đâu, lúc bà đi lại trong nhà giống hệt như người bình thường vậy.

Ngoài ra, bà cụ còn biết đan nữa. Vì đôi mắt nên bà không thể đan những hoa văn với màu sắc phức tạp như trước, thế là bà chuyển sang đan màu trơn. Chưa hết, bà còn có thể dựa vào nhiệt độ khi ánh sáng chiếu vào để chọn lựa vải dệt, dựa vào âm thanh phân biệt mực nước trong ly, không thể trang trí bắt mặt được nên bà làm cơm dĩa, tuy vẻ ngoài không đẹp nhưng hương vị thì - theo cách nói của Hana, chỉ có một chữ: Ngon!

Bà nắm rõ mọi thứ trong phòng và cả ngoài sân, bà có vị một công nhân giỏi, thảo dược bên ngoài được trồng một cách chỉnh tề, quý bà Glara sẽ chỉ định khu vực chuyên gieo trồng một loại thảo dược nào đó, vị công nhân kia chưa từng làm sai, lúc thu hoạch còn buộc thảo dược ngay ngắn đặt trên bãi cỏ được chỉ định bên ngoài, chờ khi người ta tới thu mua thì quý bà Glara sẽ bán đống thảo dược đẹp mắt và gói chuẩn xác đó đi.


Ở đây hơn nửa tháng, Vinh Quý chỉ thấy người đến thu mua một lần.

Chính xác là người thu mua thành công.

Cho dù ở đây giống nhà ma nhưng vẫn có người thường tới đây xin thuốc, tuy dung mạo của quý bà Glara không có gì ấn tượng, cơ mà có vẻ bà là một thương nhân cung ứng thảo dược rất giỏi. Sân nhà bà có trồng hầu hết các loại thảo dược ở thành phố Cicero, rất nhiều người đến nơi này mua dược liệu, nhưng phần lớn họ không thành công.

Hình như nguyên nhân là...

"Nguyên tắc bán thảo dược của bà Glara là trao đổi đồng giá, nếu cậu muốn có được loại thảo dược nào đó trong sân nhà bà ấy thì cậu cần phải đưa bà ấy một loại thảo dược mà bà ấy không có."



Đây là những lời mà Ani nói với bọn họ, còn nhớ Ani không? Đó là nhân viên xinh đẹp ở cửa hàng mà chỉ Vinh Quý và Tiểu Mai đến nhà quý bà Glara đó, đồng thời là phục vụ trong hiệu thuốc của ba Hana lúc trước.

Trong khoảng thời gian này, Vinh Quý lại nhìn thấy Ani ở cửa hàng nhà Hana hai lần, lần nào anh ta cũng mang gì đó tới, hoặc là đồ ăn, hoặc là thảo dược.

Lúc phát hiện Vinh Quý và Tiểu Mai làm ở đây anh ta cũng không bất ngờ, chắc mẩm là Chirrut đã nói với anh ta.

Hiện quan hệ giữa Vinh Quý và anh ta không tồi, lúc hai người nói chuyện phiếm, Ani còn tiết lộ nguyên nhân giới thiệu nhà bà Glara cho Vinh Quý:

"Hồi nhỏ tôi từng ở ngôi nhà bên cạnh một khoảng thời gian. Căn nhà đổ nát gần bà Glara nhất chính là ngôi nhà ban đầu của tôi đấy, khi đó con gái bà Glara còn sống..."

"Đó là một chị gái xinh đẹp ~ các bạn nam trong vùng đều rất thích chị ấy."

"Còn mỗi một người thân duy nhất nên bà Glara đối xử tốt với chị ấy lắm."

"Nhưng tim của chị bé không tốt, nghe nói là do di truyền, tim của quý bà Glara và chồng mình cũng không tốt, ông ấy qua đời sớm, chỉ còn lại bà ấy và con gái."

"Lúc trước bọn họ sống ở ngoài thành phố, ông bà Glara lắp đặt trái tim máy nhưng hiệu quả không tốt, vậy nên họ không tin vào liệu pháp máy móc bên ngoài nữa. Bấy giờ bà ấy mới mang con gái đến đây ở, vì ở thành phố Cicero có thuốc."

"Nhưng chúng cũng không cứu được tính mạng của chị bé, chị ấy vẫn qua đời."

"Thế là trong nhà chỉ còn lại một mình bà Glara."

"Sau này đôi mắt bà ấy cũng không dùng được, bà cũng không ra ngoài, chỉ dựa vào trồng thảo dược kiếm sống. Người bên ngoài không được phép kinh doanh chế thuốc, nên bà ấy chỉ có thể trồng dược liệu... Cuộc sống rất vất vả, tuổi bà ấy lại lớn, hơn nữa một mình cũng cô đơn. Nói tôi lo chuyện bao đồng cũng được, tôi thường hay giới thiệu người thuận mắt qua đó, nếu có duyên thì ở đấy làm bạn với bà Glara, còn không có duyên thì, thuận theo tự nhiên thôi... ha ha..."

Ani giải thích một chút tâm tư của mình lúc ban đầu.

"Với lại, dịch dinh dưỡng cường lực mà ba Hana làm, tuy là... có thể hết hạn sử dụng rồi, nhưng dù hết hạn nó vẫn tốt hơn hai cửa hàng kia, tôi không cố ý lừa các cậu đến đây mua thuốc quá hạn đâu."

Ani là một người nhanh nhẹn, sau khi giải thích xong xuôi, anh ta nhanh chóng dời chủ đề, quay sang nói chuyện phiếm với Hana.

Có thể nhìn ra được, anh ta rất thích bé con nhà chủ trước của mình, còn Hana... tuy thái độ con bé hơi mất tự nhiên, nhưng dưới sự cổ vũ của Vinh Quý, rốt cuộc em cũng bắt đầu nói chuyện phiếm với Ani.

Lúc tuyệt vọng, cô bé nghĩ là tất cả mọi người đều bỏ mình mà đi, mặc dù cơn giận trong lòng đã vơi bớt sau khi biết nguyên nhân, nhưng sự xa cách lúc trước vẫn cần một chút thời gian để hòa tan.


Hình như hơi lạc đề rồi.

Theo những gì mà Ani nói về con gái của bà Glara, giờ nhớ lại, sở dĩ bà Glara có thể lấy nhiều chiếc váy xinh đẹp của bé gái ra như vậy, những chiếc váy đó... chắc là của con gái bà ấy nhỉ?

Dụng tâm trong từng đường kim mũi chỉ, đó là tình yêu của người mẹ dành cho con mình.

Song, đứa con yêu quý của bà ấy giờ không còn nữa.

Nhìn Hana bối rối giải thích với bà Glara không phải đồ ăn không hợp, mà là mình không thèm ăn, rồi lại nhìn bà Glara xoay người vào phòng bếp bên cạnh bưng một ly trước trắng lên.

Vinh Quý khẽ cong môi.

Tuy đánh bậy đánh bạ, nhưng lần này Ani giới thiệu đúng người rồi.

Uống trà thảo dược màu trắng mà bà Glara mang tới xong, đôi mắt nhỏ của Hana nhìn kỹ mặt bà Glara.

Ở chung một thời gian, giờ cô bé đã không còn sợ bà Glara nữa, và bà ấy cũng không thường mang kính.

"Bà Glara ơi, con thấy bà nên uống trà thảo dược này hơn con đó!" Uống từng ngụm trà thảo dược ngọt ngào, Hana phát biểu cái nhìn của mình: "Dưới mắt bà hơi thâm, hơn nữa sắc môi cũng đậm hơn người bình thường, có phải cơ thể bà không khỏe không ạ? Con nhớ hồi đó người đến nhờ ba chế thuốc đều trông như thế, hình như mang bệnh rất nặng..."

Tuy tay chân vụng về, nhưng dù sao cô bé cũng là con gái của thầy thuốc hàng đầu thành phố, từ nhỏ đã sống ở cửa hàng, những bệnh nhân nặng mà em gặp qua nhiều hơn người bình thường. Dù chưa học tập một cách có hệ thống, nhưng cô bé vẫn rất nhạy bén ở phương diện này.

"Là bệnh tim, già uống thuốc rồi, đơn thuốc mới đã đặt chưa kịp giao, con đừng lo lắng." Nhìn có vẻ là một nữ sĩ nghiêm túc và thận trọng, song khiến mọi người bất ngờ là quý bà Glara rất thẳng thắn với Hana, bà thoải mái nói bệnh tình của mình cho cô bé.

Dứt lời, bà không nói gì nữa, mãi đến khi nghe thấy tiếng Hana đặt ly lên bàn.

"Không còn sớm nữa, các cậu đi đi." Bà đứng lên tiễn mọi người ra ngoài đi làm.

"Em thấy sắc mặt bà Glara không tốt, Tiểu Mai, anh cũng thấy vậy đúng không?" Hana còn đang xoắn xuýt sắc mặt của bà Glara, cô bé xác nhận với Tiểu Mai, đợi khi anh gật đầu thì mới kiên định nói: "Em nhớ hồi đó ba có làm ra một loại thuốc đặc trị bệnh tim, chắc thuốc này vẫn chưa quá hạn, lát em về tìm thử..."

"Anh giúp em tìm!" Vinh Quý xung phong giơ tay nhận việc.

Tiểu Mai: "..."

Vì thế hôm nay, Vinh Quý và Hana cùng lục tung khắp nơi tìm "thuốc đặc trị bệnh tim trong truyền thuyết", còn Tiểu Mai thì sau khi hoàn thành công việc buổi sáng, anh đến thư viện một mình.

Tìm dược điển.



Tác giả có lời muốn nói:

Có lẽ sắp tới Ngày Của Mẹ nên tôi vô ý viết về hai người mẹ.

Cảm ơn mọi người đã chỉ và sửa nhiều lỗi giúp tôi ~



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.